Đào Mềm

Chương 26

Trước Sau
Quà của Hàn Mạc được chuyển đến vào buổi tối, cậu trai chuyển phát nhanh ôm một cái thùng giấy cao đến nửa người đứng ở cửa nói: "Đừng nhìn thấy nó to, không nặng đâu."

Nguyễn Đào đã sợ ngây người, cậu liên tục nói cảm ơn, tò mò không biết trong đó có thứ gì, nếu không phải cậu trai này đã nói không nặng thì cậu đã xém nghĩ là kim chủ đang trốn ở bên trong.

Tự Nhiên cũng thò qua coi: "Tôi có một phỏng đoán không tốt lắm nhưng lại rất hợp lý."

"Gì? Đồ làm bếp hở?"

"Không, là mấy món đồ chơi."

Nguyễn Đào rùng mình, ngay cả tiếng chuông gió cũng trở nên khó nghe, vang lên 'leng keng' như tiếng chuông cảnh báo, cậu lắp bắp nói: "Chắc là... không phải đâu!"

Cái thùng được đặt ở giữa phòng khách, di động của Nguyễn Đào vang lên, cậu bắt máy: "Tiên sinh."

Giọng nói của Hàn Mạc mang theo ý cười: "Ừ, nhận được quà chưa?"

".... Chưa, chưa ạ."

"Là sao?"

Ý cười của hắn càng đậm, Nguyễn Đào nghe đến lỗ tai tê dại, muốn lỗ mãng nói với hắn rằng đã ném rồi.

Hàn Mạc diễn cùng cậu: "Chẳng lẽ... đã ném rồi sao?"

Nguyễn Đào 'ừm' một tiếng: "Chắc là vậy ạ."

Hàn Mạc thấp giọng cười ra tiếng, cười đủ rồi mới nói: "Bảo bối."

Khuôn mặt của Nguyễn Đào lập tức đỏ ửng, không đánh đã khai: "Thật ra đã đưa tới một cái thùng rất lớn... Bên trong là thứ gì vậy ạ?"

"Còn chưa mở ra sao?"

"Vâng, vừa mới đưa đến thôi."

Hàn Mạc cười: "Được rồi, bây giờ tôi phải ra ngoài ăn cơm, ước chừng khoảng 8-9 giờ là có thể quay về, đến lúc đó sẽ gọi video, em trực tiếp đánh giá món quà lần này cho tôi xem."

Nguyễn Đào vội vàng gọi 'chờ một chút ạ', rõ ràng là cậu muốn hỏi 'đánh giá cái gì', nhưng vừa mở miệng lại biến thành: "Vậy ngài uống ít rượu một chút nhé."

Hàn Mạc trêu cậu: "Tuân mệnh."

Cúp máy, Nguyễn Đào có chút lâng lâng, Tự Nhiên ôm ngực đứng một bên líu lưỡi: "Lớn đến chừng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kì tích đấy."

Nguyễn Đào ngây ngô cười, gương mặt cậu có một lúm đồng tiền rất cạn, cậu vỗ vỗ cái thùng: "Vậy... vậy chờ tới buổi tối thì mở thùng đi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cách màn hình ngài ấy sẽ không làm gì được tôi đâu."

Tự Nhiên bị cậu chọc cười: "Anh ta đi công tác mấy ngày? Không sợ lúc trở lại sẽ thu thập cậu sao?"

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Nguyễn Đào trở nên suy sụp: "Tự Nhiên, có lẽ tôi không thể giữ cậu ở lâu được, tôi không chắc ngài ấy có đồng ý cho cậu ở lại hay không..."

"Tôi chắc chắn sẽ không ở lại đây, cậu có muốn giữ tôi lại thì tôi cũng sẽ không đồng ý."

"...Vậy về sau cậu có tính toán gì?"

Tự Nhiên dựa trên sô pha, chạm vào vết thương trên eo nên đau đến nhảy dựng lên, y bĩu môi: "Không biết, không có tiền thì không thể làm gì được, có lẽ tôi sẽ tìm một công việc bao ăn bao ở trước, còn có... hai chúng nó."

Tự Nhiên dùng một tay nắm lấy một bên thịt vú: "Phiền phức."

Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Nguyễn Đào lại bôi thuốc cho Tự Nhiên thêm một lần nữa, bôi xong thì chạy đến tủ lạnh, lấy hai túi chườm nước đá đắp lên hai mí mắt sưng lên của mình, sau đó gác đầu lên chân Tự Nhiên nói: "Buổi tối tôi gọi video, nếu cậu thấy thì không được cười tôi đấy."

"Có bộ dạng nào của cậu mà tôi chưa thấy qua đâu hả, cậu đã quên lần đầu tiên lúc cậu không nhét được đồ chơi vào là tôi giúp cậu à."

"...Tôi cũng sắp quên mất đấy!"

Tự Nhiên cười nói: "Thật ra làm bạn cùng phòng của cậu rất vui, sinh hoạt trong mấy ký túc xá đều là như vậy sao? Tôi rất muốn được giống như những sinh viên kia, vài người ở cùng một phòng, cả ngày đọc sách học tập cãi nhau ầm ĩ."

Nguyễn Đào cũng mặc sức tưởng tượng: "Nếu nhà tôi không gặp phải tai nạn xe cộ thì chắc bây giờ tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, không biết là sẽ thực tập hay là tiếp tục học nghiên cứu."

Cậu lại ngẩng mặt, tuy rằng đôi mắt bị túi chườm che mất không thấy gì cả: "Làm bạn cùng phòng với cậu cũng rất rất vui, tôi đã thỏa mãn."

Tự Nhiên dùng ngón tay chọc lúm đồng tiền của cậu, nhìn cậu lấy tay xoa xoa bộ ngực của mình hỏi: "Lại ngứa hả?"

"Ừm, vừa ngứa vừa trướng, giống như uống xuân dược vậy."

"Có phải sắp ra sữa rồi không, đến nay đã là ngày thứ tư hay thứ năm rồi?"

"Thứ năm - -" Nguyễn Đào đột nhiên dừng lại, cậu lấy túi chườm xuống, lông mi ướt át không nhìn rõ lắm, vội hỏi: "Tự Nhiên, hình như ướt rồi phải không, có phải đã ra sữa rồi không?"

Cậu mở lòng bàn tay có chút ướt át ra, Tự Nhiên nhìn phần ngực áo ướt đẫm của cậu, khẳng định: "Chúc mừng."

Nguyễn Đào lập tức ngồi dậy, kéo cổ áo ra, nâng hai vú của mình lên cẩn thận nhìn, núm vú dựng thẳng tiết ra một dòng sữa màu trắng ngà, càng bóp mạnh thì chảy càng nhiều.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lí vài ngày rồi nhưng Nguyễn Đào vẫn ngốc lăng, ngơ ngác quay đầu nói với Tự Nhiên: "Tôi, tôi..."

Tự Nhiên giống như đang xem kịch vui, nhẹ nhàng cười: "Ừ, cậu ra sữa."

Hơn 9 giờ, tiếng gọi video vang lên.

Tấm mành chỗ cửa sổ sát đất trong phòng ngủ được kéo kín mít, điện thoại được đặt trên cái kệ trên bàn tròn nhỏ, Nguyễn Đào ngồi quỳ trên thảm, trên thùng giấy đã có một cái kéo được chuẩn bị sẵn, còn có một vị đang ngồi xếp bằng trên sô pha ăn dưa, thật sự là đang ăn dưa, trong lòng ngực Tự Nhiên ôm một chén dưa chậm rãi nhai, không phát ra chút tiếng vang nào.



Hàn Mạc vừa mới tắm rửa xong, bắt chước Nguyễn Đào đắp khăn lông lên trên đầu, hắn mặc áo ngủ lỏng lẻo lộ, ra một tảng lớn phần ngực. Nguyễn Đào càng nhìn càng thèm thuồng: "Tiên sinh, em mở nhé."

"Ừ, mở đi."

Thùng giấy được mở ra, bên trong chất đầy mấy cái hộp đóng gói to to nhỏ nhỏ, rất là nhiều, trong lòng Nguyễn Đào lành lạnh, suy đoán của Tự Nhiên tám phần là chính xác rồi.

Cậu tùy tay cầm lấy một cái mở ra, là một cây gậy mát xa dùng vân tay màu hồng nhạt, bên cạnh còn có một lọ thuốc bôi trơn.

Nguyễn Đào lập tức nghiêm túc nói: "Tiên sinh, em không thích cái này, em chỉ thích ngài."

Hàn Mạc không ăn bộ dạng này của cậu: "Tôi thích."

Nguyễn Đào xém chút nữa đã buột miệng thốt ra 'vậy để lại cho ngài dùng đi'.

Cậu rũ mắt trốn tránh, đậy nắp hộp lên rồi lập tức ném ra xa khỏi màn hình, không cho Hàn Mạc nhìn thấy.

Hàn Mạc bị bộ dạng đáng yêu của cậu chọc cười: "Lấy về."

Nguyễn Đào giả điếc, lại mở ra một cái hộp khác, đập vào mắt là nguyên một bộ dụng cụ màu đen: vòng cổ, còng tay, quả cầu, bịt mắt, lục lạc, kẹp vú, roi da.

Tất cả đều được bọc một lớp nhung, ngay cả kẹp vú và quả cầu bịt miệng đều như vậy.

Hàn Mạc hỏi: "Thích cái này không? Còn có một bộ màu hồng nhạt nữa."

"Ngài... thích màu hồng nhạt ạ?"

"Không phải em là Nguyễn Đào sao, đào chín thì có màu gì?"

Một ngữ hai nghĩa, có một lần lúc làm tình Hàn Mạc đã nói đến chuyện này, cậu bị thao chín, toàn thân đều biến thành màu hồng phấn.

Trái tim Nguyễn Đào nhảy loạn, đây là lần đầu tiên kim chủ gọi thẳng họ tên cậu, trong lòng cậu vô cùng kích động, không có chút tiền đồ nào mà chủ động lấy một cái kẹp vú ra: "Tiên sinh, hôm nay em... có nước đào."

Tự Nhiên ngồi ở mặt sau bàn tròn, thiếu chút nữa phun hết dưa ra ngoài, y chờ mong dựng thẳng lỗ tai, muốn nghe xem người đàn ông còn chưa cai sữa kia sẽ nói gì.

Nhưng di động lại không có chút động tĩnh nào, Nguyễn Đào lại bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, hai tay lột bỏ áo trên, lộ ra buộc ngực màu trắng.

Hàn Mạc sờ cằm, đôi mắt không chớp.

Lụa trắng được buộc rời rạc, khe vú bị thít chặt bỗng chốc không còn nữa, hắn nhìn chằm chằm hai luồng thịt vú trắng nõn, lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn sờ nó: "Hình như đã lớn hơn một ít, có đau không?"

Giọng nói nỉ non khàn khàn, Nguyễn Đào nghe được mà phát ngứa, cậu lắc đầu, lại cúi đầu, duỗi tay nắm lấy một bên vú, đầu v* ướt dầm dề lập tức tiết ra một dòng sữa trắng nhiễm ướt ngón tay, hơi thả lỏng tay một chút, sữa liền đứt quãng không ngừng nghỉ nhỏ xuống, chớp mắt đã ướt thành một mảnh, giống như là có vài cổ tinh dịch bắn lên cái vú, vừa vô tội lại sắc tình.

Ánh mắt Hàn Mạc tối đen, vô cùng hối hận, hắn nên buộc cậu vào thắt lưng mang theo mới đúng, thật là thất sách!

Nguyễn Đào cầm kẹp vú lên, một tay nắm đầu v* kéo dài ra, cậu hơi hơi nhíu mày, cắn môi, hàng mi run rẩy, sau đó nhẹ buông tay kẹp lên, lục lạc được buộc ở phía dưới vang lên, đầu v* đang nhỏ sữa bị kẹp đến đứng thẳng bắn ra một dòng sữa, lập tức nhuộm ướt đám lông tơ mềm mại, héo rũ dán lên đầu v*.

Hàn Mạc cứng đến nỗi muốn túm người ra khỏi màn hình.

"Ngoan..." Hắn khen ngợi nói, đồng thời sờ lên dương v*t của mình cách một lớp áo tắm: "Nếm thử xem là vị gì?"

Nguyễn Đào đang thở dốc, cái kẹp vú giống như là đang kẹp chặt dây thần kinh khoái cảm trong người cậu, cảm giác bén nhọn lan tràn khắp thân thể, giống như dây đàn, không thể động vào, chỉ chạm một chút sẽ phát ra tiếng vang kịch liệt, đôi môi đỏ tươi không ngừng toát ra những âm tiết cao thấp uyển chuyển.

Thế là Nguyễn Đào nắm lấy đầu v* bên kia, nước sữa tràn ra, cậu dùng đầu ngón tay quẹt một ít đưa vào trong miệng, cũng không lấy ra, dùng đôi mắt xấu hổ động tình nhìn màn hình, một bên dụ dỗ mút hút, một bên tiếp tục xoa bóp luồng thịt vú kia.

Hàn Mạc vén áo tắm dài lên, nắm lấy dương v*t đang chảy nước chà xát, toàn bộ phần quy đầu no đủ đều được ngón cái vuốt ve qua lại, thật giống như đang được một cái miệng nhỏ ngậm lấy, đầu lưỡi trong miệng lấy lòng liếm láp.

"Bé ngoan." Hắn nói: "Bản lĩnh đúng thật là đã tăng lên."

Nguyễn Đào phun ngón tay ra đáp: "Tiên sinh."

"Ừ."

"Ngài đoán xem là vị gì ạ?"

Hàn Mạc mỉm cười: "Vị đào."

Nguyễn Đào cầm một cái kẹp vú khác cũng kẹp lên, liên tục rên rỉ, cậu úp úp mở mở nói: "Không nói cho ngài đâu, chờ ngài trở về nếm thử sẽ biết."

Cơ thể bóng loáng nõn nà, thịt vú trắng nõn, trên đầu v* màu sắc xinh đẹp là hai cái kẹp lục lạc màu đen, Tự Nhiên coi mà sửng sốt, yên lặng giơ ngón cái với cậu.

Nguyễn Đào chậm rãi hít sâu, tiếp tục mở hộp.

Cũng là một cái hộp được đóng gói, chắc là bộ dụng cụ màu hồng nhạt mà kim chủ nói, cậu mở ra lấy một cái vòng cổ tự mình mang lên hỏi: "Tiên sinh, đẹp không ạ?"

Hàn Mạc không ngừng chà xát dương v*t, hắn trực tiếp nói: "Thiếu chịch."

Hắn nói gì thì Nguyễn Đào cũng xem như là hắn đang khen ngợi mình, cậu nhìn dương v*t đang uy phong lẫm lẫm, lập tức run eo mềm chân, hậu huyệt không tự giác co rúm lại, chỗ bụng nhỏ giống như đã tích thành một hồ nước, thật sự rất muốn bị thao.

Cái hộp tiếp theo đựng một cái đuôi to bọc lông nhung, giang tắc nhỏ cỡ một lóng tay, phần lông màu xám, tới dưới đuôi thì đổi dần thành màu trắng.

Hàn Mạc liếm môi dưới, ra lệnh: "Bé ngoan, cái váy dài kia đâu?"

"...Em đi lấy." Nguyễn Đào nhớ rõ lúc ấy thử váy, cái đuôi sẽ bị lộ ra khỏi làn váy, cậu vừa đứng lên, lục lạc trên kẹp vú lập tức vang lên, Hàn Mạc nghe tiếng là có thể biết được vị trí của cậu, chỉ chốc lát sau người đẹp mặc váy ngắn đã quay lại, cậu tách hai chân ra quỳ trên mặt đất, giữa váy có một chỗ hơi phồng lên làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Hai bên đều không nói chuyện, Nguyễn Đào cúi người đùa nghịch cái đuôi, mở lọ dịch bôi trơn xối lên cái giang tắc màu bạc bóng loáng, sau đó cậu ngước mặt lên, đôi tay sờ sờ dưới váy, muốn ăn cái đuôi vào.



"A!"

"Sao vậy, chậm một chút."

Khóe mắt Nguyễn Đào đỏ tươi, cậu lẩm bẩm: "Thật là lạnh."

Hàn Mạc cười nhẹ, lại dặn dò lần nữa: "Chậm một chút, thứ đồ nhỏ như vậy chắc chắn sẽ không làm khó được em."

Đúng thật là không có chút khó khăn nào, cậu trực tiếp một hơi đút vào, xoa xoa chất nhầy dính chỗ góc váy, đứng lên xa chút để cho toàn bộ cơ thể mình đều có thể lọt vào màn hình, cậu giương giọng nói: "Tiên sinh, cái đuôi."

Váy hợp với cái đuôi, kẹp vú hợp với vòng cổ, Nguyễn Đào xoay hai vòng, lại đưa lưng về phía di động nâng mông vặn eo uốn éo, trêu chọc Hàn Mạc đến khí huyết cuồn cuộn, dương v*t cứng ngắc toát ra một cổ chất lỏng trong suốt làm cán cây ướt đẫm, càng thêm uy phong.

Khuôn mặt Nguyễn Đào đỏ bừng, lúc quay lại nhìn thấy Tự Nhiên không tiếng động vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cậu ngồi quỳ bên cạnh thùng giấy, vừa nhấc mắt, kim chủ trong màn hình đang chặt che thị gian cậu, ánh mắt rất đang sợ.

Nguyễn Đào rùng mình, sợ mình khoe khoang quá mức sẽ chịu khổ, vội vàng mở cái hộp tiếp theo, lấy ra một thứ đồ vô cùng đáng sợ.

"Đây là... cái gì vậy?" Cậu kinh ngạc: "Xúc tua ạ?"

"Máy đẻ trứng." Hàn Mạc khàn giọng: "Mua về chơi chơi."

Giống như giác hút xúc tua của bạch tuột, không bóng loáng, lại có màu tím lam sẫm, trong hộp còn có từng viên trứng gà to nhỏ, tất cả mấy thứ này đều làm cho cậu run bắn cả người.

Nguyễn Đào lập tức vứt nó ra khỏi màn hình.

Hơn nữa còn muốn giấu đi! Để cho lúc kim chủ trở về sẽ không tìm thấy!

Hàn Mạc nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu, tâm trạng sung sướng thúc giục: "Cái tiếp theo."

Tiếp theo lại là gậy mát xa màu đen, gân mạch vô cùng khoa trương, tạo hình của nguyên cây là dạng uốn lượn, Nguyễn Đào cầm nó trong tay, trái tim đập nhanh, cậu cảm giác cái giang tắc phía dưới đã không thể chặn được nước dâm của mình nữa, thậm chí đã chảy xuống dưới đùi.

"Cái này thì sao? Có muốn không?"

Nguyễn Đào nhìn Hàn Mạc, đầu v* ngứa, huyệt ngứa, cả người đều cơ khát, cậu thành thật nói: "Muốn ạ."

dương v*t giả được cố định ở trên vách tường, lỗ nhỏ từng ngậm giang tắc bị quy đầu căng ra từng chút, Nguyễn Đào quỳ bò, váy cản trở tầm mắt cũng bị vứt một bên, Hàn Mạc chỉ huy cậu: "Eo thấp một chút."

Nguyễn Đào lập tức banh hai chân càng rộng, dùng một bộ dáng dâm đãng sụp eo dẩu mông từng chút nuốt dương v*t giả vào bụng.

"A.. a ưm..." Rên rỉ thở dốc, sữa tích táp nhỏ xuống làm ướt tấm thảm dưới thân, Nguyễn Đào nhịn không được dùng một tay tự an ủi, cậu nghẹn ngào gọi: "Tiên sinh... Tiên sinh, ngứa quá..."

"Chỗ nào ngứa?" Hàn Mạc càng vuốt càng nhanh, cho dù bộ dạng lúc trước của bé cưng này dụ hoặc đến cỡ nào thì chỉ có lúc bị cắm vào mới đáng yêu và mê người nhất, hắn thưởng thức vẻ mặt hưởng thụ lại khó có thể chịu đựng của cậu, hỏi: "Có nhớ tôi không?"

"Ưm... Nhớ!" dương v*t giả chỉ còn lại hai hòn trứng bên ngoài, Nguyễn Đào bị xỏ xuyên sắp mất hồn, cậu nằm sấp trên thảm, thịt vú bị đè ép thành tròn tròn dẹp dẹp, khoái cảm bén nhọn từ đầu v* truyền ra khắp người: "A! A... Tiên sinh..."

Hai cục bột trắng đang chu lên, không màng đến cặp đùi đang run rẩy thế nào, chỉ không ngừng tham ăn phun ra nuốt vào, mỗi một lần cán dương v*t màu đen lộ ra, mặt trên đều dính đầy nước dâm bóng loáng, những chất lỏng bị đè ép ra ngoài không ngừng nhỏ giọt xuống dưới.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ dâm đãng của Nguyễn Đào, rất nhanh cậu đã sảng khoái mà khóc lên, ngón tay vô lực nắm chặt thảm, còn lẩm bẩm gọi: "Tiên sinh... Ưm..."

dương v*t của Hàn Mạc bị chà xát cũng muốn đứt.

Hắn nhìn chằm chằm bảo bối đang tự lực cánh sinh trong video, khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp, mông cũng vểnh như thiếu thao, hắn thở dốc buộc chặt tay, bắt chước lực độ trước kia lỗ nhỏ kẹp đến cao trào, lửa tình trong lòng cháy càng dã man.

"Muốn bắn sao, bảo bối?"

Nguyễn Đào ra sức ngẩng mặt, nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói với Hàn Mạc: "Muốn, muốn ngài... Tiên sinh... Muốn bắn..."

Hàn Mạc hối hận, ngày đó trong thư phòng không nên làm người tốt mới đúng, cách video bắt nạt cậu? Hưởng thụ lạc thú?

Đúng là có lạc thú, nhưng không nghĩ tới đứa nhóc luôn bị bắt nạt này bản lĩnh đã tăng cao, câu dẫn tra tấn hắn, thật là hận đến ngứa răng.

Nguyễn Đào kêu thảm co rút, dưới hai tầm mắt song song mà làm dơ thảm, tay chân cậu mềm nhũn nằm liệt, chỉ còn mỗi cánh mông trắng nõn đang treo trên tường.

Hàn Mạc còn chưa có bắn, lát nữa chắc cũng sẽ không bắn được, lòng bàn tay có bắt chước như thế nào thì vẫn kém thịt mềm dâm đãng trong cái lỗ nhỏ kia.

Hắn giận chó đánh mèo: "Lại đây."

Nguyễn Đào mới thoát khỏi dư vị, cảm xúc ủy khuất sau khi tiết ra chậm rãi tan hết, cậu cắn môi bò về phía trước, nhổ cây dương v*t đang dính đầy chất lỏng ra ngoài, đầu v* sắp bị kẹp rớt, ngứa đến đau nhức.

Tự Nhiên ngồi quan sát một màn đông cung sống hương diễm, vô cùng cảm khái.

Y nhìn Nguyễn Đào đang ngoan ngoãn ngồi quỳ trước di động, giống như đang làm nũng: "Tiên sinh."

Hàn Mạc nghe cậu dùng giọng nói mềm như bông gọi mình, toàn thân nháy mắt nóng rực, hung ác nói: "Lát nữa tôi sẽ đặt vé máy bay sáng mai cho em."

"...Dạ?"

"Nếu để cho tôi tiếp tục nhẫn nại hai ngày nữa mới quay lại thu thập em thì em chắc chắn sẽ bị tôi chịch chết."

Nguyễn Đào còn đang ngơ ngác, không hiểu được ý nghĩa 'không phải em thì không thể' trong câu nói của hắn.

Cuối cùng, Hàn Mạc ra lệnh: "Mang theo thuốc mỡ của em, đã nghe rõ chưa."

- --

Editor: Đập hộp phiên bản tình thú =)))) Cái chương nó dài khiếp, tui định cắt thành hai, cơ mà sợ đang tới đoạn cao trào thì đứt nên cố edit cho hết luôn, mau khen tui điiii:)))

Dạo này kiếm được nhiều bộ hay muốn đào hố quá, mà trong nhà còn một mớ hố chưa lấp xong:((((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau