Chương 8
"Em làm món này có ngon không?"
Hàn Mạc dùng ánh mắt ý chỉ miếng thịt kho tàu mà Nguyễn Đào đang kẹp ở đầu đũa chuẩn bị đưa vào miệng.
Nguyễn Đào không rõ lắm, do dự đút vào miệng, nhấm nháp, so sánh một lát mới nhỏ giọng nói: "Có."
Hàn Mạc cười rộ lên, cười đến Nguyễn Đào càng thêm lo sợ, cậu vội vàng truy hỏi: "Tiên sinh, sao ngài lại biết... Em..."
Chẳng lẽ chỉ một buổi sáng đã điều tra toàn bộ thông tin của cậu sao?
Kim chủ đã biết trên tư liệu món đồ chơi viết 'nhân viên kế toán', cũng biết cậu nhìn như tự nguyện ký vào hiệp định bán mình, nhưng trên thực tế là bị anh họ bán đi để đổi tiền sao?
Hàn Mạc dựa vào sô pha, lấy một miếng khăn giấy lau miệng, trêu chọc nói: "Em quên rồi sao?"
Nguyễn Đào càng thêm ngốc, quên cái gì?
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt mê mang của cậu, lập tức vui vẻ, vừa muốn chọc cậu thêm hai câu, tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt hắn.
Bắt máy, giọng nói tức muốn hộc máu của Dương Tư lập tức truyền đến: "Bạn học Hàn, bây giờ là 12h30, cậu có biết trận mưa bên ngoài là trận mưa to nhất từ đầu hè tới nay không?"
Hàn Mạc 'ừ' một tiếng: "Ngày mưa, ngủ quên."
Dương Tư rống hắn: "Ông đây dầm mưa lái xe đến nhà cậu, cánh cửa sắp bị tôi gõ nát cũng không thấy cậu lên tiếng, tên khốn, chỉ một cuộc điện thoại đã lập tức nhận, cậu trốn trong phòng làm gì vậy hả?! Nhanh chóng mở cửa cho tôi!"
Hàn Mạc: "..."
Nguyễn Đào dựng thẳng lỗ tai nghe lén, kim chủ không ăn, cậu cũng buông đũa lẳng lặng chờ.
Hàn Mạc chịu phục: "Tôi không có ở trong căn nhà mà cậu đang đứng."
"...Không phải cậu nói ngủ trưa sao? Cậu không về nhà?"
"Tôi ở Kiều Loan."
Dương Tư kinh ngạc: "Chỗ đứa nhóc hôm bữa kia sao?"
Hàn Mạc nghe đến phát phiền, hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
"Còn có thể làm cái gì? Tôi muốn thừa dịp nóng hổi ăn đồ nướng với cậu chứ làm gì."
"...Trước tiên tôi mời cậu quay về nhà, lần sau tôi lại mời cậu đến, đồng ý không?"
Lần này đổi thành Dương Tư cúp máy cái rụp.
Hàn Mạc không nói được một lời, cười nhạo ném di động, lại ngước mắt nhìn Nguyễn Đào đang cầm đũa ngoan ngoãn nhìn mình.
Lúc nãy mới nói đến chỗ nào nhỉ?
Nguyễn Đào mở miệng trước: "Ngài đã ăn no chưa ạ?"
"Ừ."
"Vậy em dọn đây."
Món ăn đóng gói không nhiều, nhưng nửa năm này Nguyễn Đào đã bị bỏ đói rất nhiều lần cho nên bao tử nhỏ lại, vẫn còn thừa một ít, nếu tối nay chỉ có một mình cậu, vậy thì vừa đủ ăn.
Nguyễn Đào bỏ vào hộp rồi đậy nắp lại, chồng lên nhau, ôm vào phòng bếp bỏ trong tủ lạnh.
Có chút vui vẻ.
Lúc Nguyễn Đào bước vào phòng bếp liền nhịn không được cong môi, kim chủ trở về ăn cơm cùng cậu, còn mang về toàn là món cậu thích ăn, sao có thể không vui cho được?
Đóng cửa tủ lạnh lại, cái trán Nguyễn Đào dán ở mặt trên ngây ngô cười, thật ra cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần tối hôm nay sẽ bị quên mất, ngay cả chén cháo bí đỏ cậu cũng không dám ăn hết, sợ buổi tối sẽ đói bụng.
Dù sao bây giờ cậu không xu dính túi, không có điện thoại, thậm chí ngay cả một bộ quần áo mặc ra ngoài cũng không có.
Nguyễn Đào hít sâu một hơi, ổn định trái tim đang nhảy nhót, quay người lại, thấy kim chủ đang ôm ngực dựa vào khung cửa, ánh mắt trêu ghẹo nhìn cậu.
Nguyễn Đào lại lần nữa bị dọa đến hít hà một hơi.
Người đàn ông này sao lại như vậy chứ? Đi đường không có chút tiếng động nào sao? Hay là do cậu đang đắm chìm trong tâm sự của mình nên không nghe thấy?
Ngoài cửa sổ mưa gió giàn giụa, hạt mưa đánh vào mặt kính pha lê, không có vẻ ồn ào, ngược lại có cảm giác an tâm thoải mái.
Nguyễn Đào bị đè lên kệ bếp, vạt áo tắm bị vén lên, có một bàn tay sắc tình đang chậm rãi bò lên trên đùi.
"Thật sự đã quên rồi hử?" Hàn Mạc ngậm lấy vành tai đỏ hồng kia, cố ý thầm thì.
Ngón tay hắn phảng phất như đang đánh đàn, từ trên làn da một chút một chút sờ đên trên cánh mông vểnh, sờ sờ, xoa xoa, xúc cảm kì diệu làm tâm trạng hắn vô cùng sung sướng, Hàn Mạc rầu rĩ cười nhẹ: "Trơn bóng, thật đáng thương, ngay cả quần lót cũng không có để mặc."
Nguyễn Đào xấu hổ cắn môi, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, làm sao mới có thể dưới tình huống kim chủ không tức giận, giảng giải chính mình không nên túng dục quá độ?
Ngón tay đã dời đến kẽ mông, thăm dò muốn đi vào, đụng vào cái miệng nhỏ tham ăn tối hôm qua, đã sưng lên rồi, thịt non cũng trở nên mẫn cảm.
Nguyễn Đào bị sờ đến run rẩy, lạnh run trốn trong lồng ngực nam nhân xin tha: "Tiên sinh, xin, xin..."
"Hử? Xin tôi cắm vào sao?"
Đương nhiên không phải!
"Xin... xin ngài đi ngủ trưa đi..."
Cậu vẫn không nói nên câu 'xin cho em nghỉ ngơi hai ngày', loại cầu xin này có tính nguy hiểm quá cao, chỉ cần một lời khiếu nại cũng có thể khiến cho cậu bị trả về dạy dỗ lại.
Cậu đã từng nhìn thấy một món đồ chơi bị trả về, là bạn cùng phòng của cậu, mới đi được ba ngày đã bị đưa trả về, dạy dỗ sư lạnh mặt nhốt cậu ấy trong một căn phòng, cậu cũng không biết bên trong là loại địa ngục như thế nào, cậu cũng không muốn biết.
Đôi môi hạ xuống trên vành tai đã nóng bừng bừng, Hàn Mạc cười khẽ: "Đi ngủ trưa hả?"
Nguyễn Đào vội vàng đáp lời, rập khuôn theo hắn: "Ngày mưa dễ ngủ."
Cậu cũng không ngại lấy lòng nhiều hơn, không ngừng cố gắng: "Tối hôm qua ngài cũng đã vất vả rồi."
Hàn Mạc thật sự cảm thấy quả đào mềm mại nhiều nước này vô cùng đáng yêu.
Hắn tốt bụng thu tay, thậm chí khép vạt áo lại cho cậu lại, vươn tay đi lấy cái muỗng đang treo trên vách tường.
"Thích không?"
Nguyễn Đào nhìn cái muỗng dài được nhét vào lòng bàn tay, mơ hồ phát hiện có chút không ổn.
Cậu ngơ ngác trả lời: "Thích ạ."
Mặc kệ câu hỏi không đầu không đuôi này là đang hỏi cái gì, tóm lại trả lời 'thích' sẽ không sai.
Hàn Mạc tiếp tục làm cậu nhớ lại chuyện hôm qua: "Muốn làm món gì cho tôi ăn?"
Nguyễn Đào chậm rãi trừng lớn mắt, thật sự đã cảm giác được không ổn.
Lúc cậu bị tình dục đốt hỏng đầu óc đã nói cái quỷ gì vậy!
Nguyễn Đào nhận mệnh bi thương nói: "Muốn làm... thịt kho tàu."
Lấy lòng kim chủ là trách nhiệm, nhưng phải có mức độ, không thể trở thành quá nịnh nọt, nếu không sẽ bị ghét.
Nguyễn Đào rũ mắt, đúng là trên chữ sắc có một cây đao mà.
Trách không được kim chủ biết được cậu có thể nấu món thịt kho tàu, thì ra không phải do điều tra cậu, là do cậu không biết lớn nhỏ mà khoe khoang.
Cái muỗng lại bị cầm đi.
Nguyễn Đào hối tiếc muộn màng muốn nói lời xin lỗi, nhưng sau khi nói xong ba chữ 'thật xin lỗi', cổ họng lại mắc kẹt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hàn Mạc cười cười, chặn ngang người ôm vào trong ngực, ôm vào phòng ngủ đặt trên giường lớn: "Cùng tôi ngủ một lát."
Trên vỏ chăn khăn trải giường vẫn còn giữ dấu vết chói lọi, mặt trên dính từng đốm nước dâm bị kết lại thành trong suốt.
Hàn Mạc sợ cậu lại thở hổn hển dùng tay giặt, dặn dò nói: "Buổi chiều dùng máy giặt giặt, có biết chưa?"
Nguyễn Đào nằm trên gối đầu, còn đang cảm giác được chiều mà sợ, ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng."
Cậu lại trơ mắt nhìn kim chủ của mình cởi sạch quần áo, chỉ mặc quần lót bước lên giường, nằm bên cạnh cậu.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Ngài không vui sao?"
Hàn Mạc làm bộ làm tịch: "Không vui cái gì?"
"Chính là... Em không nên nói lung tung, nói chuyện sẽ làm món ngon cho ngài ăn."
Hàn Mạc lột bỏ áo tắm của cậu, kéo cơ thể tràn đầy dấu dâu tây vào trong ngực, hắn rất thích xúc cảm của hai luồng thịt vú kia, cầm lấy một bên xoa nắn một phen, vô cùng thả lỏng nhắm mắt lại.
Hắn nói: "Tôi thật sự sẽ không vui..."
Nguyễn Đào lo lắng: "Em - - "
Hàn Mạc khẽ cười nói: "Nếu em không nói là em biết làm."
- --
Nguyễn Đào: Thật sự là như vậy sao? Hay vẫn là do tôi gặp ảo giác?
Hàn Mạc dùng ánh mắt ý chỉ miếng thịt kho tàu mà Nguyễn Đào đang kẹp ở đầu đũa chuẩn bị đưa vào miệng.
Nguyễn Đào không rõ lắm, do dự đút vào miệng, nhấm nháp, so sánh một lát mới nhỏ giọng nói: "Có."
Hàn Mạc cười rộ lên, cười đến Nguyễn Đào càng thêm lo sợ, cậu vội vàng truy hỏi: "Tiên sinh, sao ngài lại biết... Em..."
Chẳng lẽ chỉ một buổi sáng đã điều tra toàn bộ thông tin của cậu sao?
Kim chủ đã biết trên tư liệu món đồ chơi viết 'nhân viên kế toán', cũng biết cậu nhìn như tự nguyện ký vào hiệp định bán mình, nhưng trên thực tế là bị anh họ bán đi để đổi tiền sao?
Hàn Mạc dựa vào sô pha, lấy một miếng khăn giấy lau miệng, trêu chọc nói: "Em quên rồi sao?"
Nguyễn Đào càng thêm ngốc, quên cái gì?
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt mê mang của cậu, lập tức vui vẻ, vừa muốn chọc cậu thêm hai câu, tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt hắn.
Bắt máy, giọng nói tức muốn hộc máu của Dương Tư lập tức truyền đến: "Bạn học Hàn, bây giờ là 12h30, cậu có biết trận mưa bên ngoài là trận mưa to nhất từ đầu hè tới nay không?"
Hàn Mạc 'ừ' một tiếng: "Ngày mưa, ngủ quên."
Dương Tư rống hắn: "Ông đây dầm mưa lái xe đến nhà cậu, cánh cửa sắp bị tôi gõ nát cũng không thấy cậu lên tiếng, tên khốn, chỉ một cuộc điện thoại đã lập tức nhận, cậu trốn trong phòng làm gì vậy hả?! Nhanh chóng mở cửa cho tôi!"
Hàn Mạc: "..."
Nguyễn Đào dựng thẳng lỗ tai nghe lén, kim chủ không ăn, cậu cũng buông đũa lẳng lặng chờ.
Hàn Mạc chịu phục: "Tôi không có ở trong căn nhà mà cậu đang đứng."
"...Không phải cậu nói ngủ trưa sao? Cậu không về nhà?"
"Tôi ở Kiều Loan."
Dương Tư kinh ngạc: "Chỗ đứa nhóc hôm bữa kia sao?"
Hàn Mạc nghe đến phát phiền, hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
"Còn có thể làm cái gì? Tôi muốn thừa dịp nóng hổi ăn đồ nướng với cậu chứ làm gì."
"...Trước tiên tôi mời cậu quay về nhà, lần sau tôi lại mời cậu đến, đồng ý không?"
Lần này đổi thành Dương Tư cúp máy cái rụp.
Hàn Mạc không nói được một lời, cười nhạo ném di động, lại ngước mắt nhìn Nguyễn Đào đang cầm đũa ngoan ngoãn nhìn mình.
Lúc nãy mới nói đến chỗ nào nhỉ?
Nguyễn Đào mở miệng trước: "Ngài đã ăn no chưa ạ?"
"Ừ."
"Vậy em dọn đây."
Món ăn đóng gói không nhiều, nhưng nửa năm này Nguyễn Đào đã bị bỏ đói rất nhiều lần cho nên bao tử nhỏ lại, vẫn còn thừa một ít, nếu tối nay chỉ có một mình cậu, vậy thì vừa đủ ăn.
Nguyễn Đào bỏ vào hộp rồi đậy nắp lại, chồng lên nhau, ôm vào phòng bếp bỏ trong tủ lạnh.
Có chút vui vẻ.
Lúc Nguyễn Đào bước vào phòng bếp liền nhịn không được cong môi, kim chủ trở về ăn cơm cùng cậu, còn mang về toàn là món cậu thích ăn, sao có thể không vui cho được?
Đóng cửa tủ lạnh lại, cái trán Nguyễn Đào dán ở mặt trên ngây ngô cười, thật ra cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần tối hôm nay sẽ bị quên mất, ngay cả chén cháo bí đỏ cậu cũng không dám ăn hết, sợ buổi tối sẽ đói bụng.
Dù sao bây giờ cậu không xu dính túi, không có điện thoại, thậm chí ngay cả một bộ quần áo mặc ra ngoài cũng không có.
Nguyễn Đào hít sâu một hơi, ổn định trái tim đang nhảy nhót, quay người lại, thấy kim chủ đang ôm ngực dựa vào khung cửa, ánh mắt trêu ghẹo nhìn cậu.
Nguyễn Đào lại lần nữa bị dọa đến hít hà một hơi.
Người đàn ông này sao lại như vậy chứ? Đi đường không có chút tiếng động nào sao? Hay là do cậu đang đắm chìm trong tâm sự của mình nên không nghe thấy?
Ngoài cửa sổ mưa gió giàn giụa, hạt mưa đánh vào mặt kính pha lê, không có vẻ ồn ào, ngược lại có cảm giác an tâm thoải mái.
Nguyễn Đào bị đè lên kệ bếp, vạt áo tắm bị vén lên, có một bàn tay sắc tình đang chậm rãi bò lên trên đùi.
"Thật sự đã quên rồi hử?" Hàn Mạc ngậm lấy vành tai đỏ hồng kia, cố ý thầm thì.
Ngón tay hắn phảng phất như đang đánh đàn, từ trên làn da một chút một chút sờ đên trên cánh mông vểnh, sờ sờ, xoa xoa, xúc cảm kì diệu làm tâm trạng hắn vô cùng sung sướng, Hàn Mạc rầu rĩ cười nhẹ: "Trơn bóng, thật đáng thương, ngay cả quần lót cũng không có để mặc."
Nguyễn Đào xấu hổ cắn môi, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, làm sao mới có thể dưới tình huống kim chủ không tức giận, giảng giải chính mình không nên túng dục quá độ?
Ngón tay đã dời đến kẽ mông, thăm dò muốn đi vào, đụng vào cái miệng nhỏ tham ăn tối hôm qua, đã sưng lên rồi, thịt non cũng trở nên mẫn cảm.
Nguyễn Đào bị sờ đến run rẩy, lạnh run trốn trong lồng ngực nam nhân xin tha: "Tiên sinh, xin, xin..."
"Hử? Xin tôi cắm vào sao?"
Đương nhiên không phải!
"Xin... xin ngài đi ngủ trưa đi..."
Cậu vẫn không nói nên câu 'xin cho em nghỉ ngơi hai ngày', loại cầu xin này có tính nguy hiểm quá cao, chỉ cần một lời khiếu nại cũng có thể khiến cho cậu bị trả về dạy dỗ lại.
Cậu đã từng nhìn thấy một món đồ chơi bị trả về, là bạn cùng phòng của cậu, mới đi được ba ngày đã bị đưa trả về, dạy dỗ sư lạnh mặt nhốt cậu ấy trong một căn phòng, cậu cũng không biết bên trong là loại địa ngục như thế nào, cậu cũng không muốn biết.
Đôi môi hạ xuống trên vành tai đã nóng bừng bừng, Hàn Mạc cười khẽ: "Đi ngủ trưa hả?"
Nguyễn Đào vội vàng đáp lời, rập khuôn theo hắn: "Ngày mưa dễ ngủ."
Cậu cũng không ngại lấy lòng nhiều hơn, không ngừng cố gắng: "Tối hôm qua ngài cũng đã vất vả rồi."
Hàn Mạc thật sự cảm thấy quả đào mềm mại nhiều nước này vô cùng đáng yêu.
Hắn tốt bụng thu tay, thậm chí khép vạt áo lại cho cậu lại, vươn tay đi lấy cái muỗng đang treo trên vách tường.
"Thích không?"
Nguyễn Đào nhìn cái muỗng dài được nhét vào lòng bàn tay, mơ hồ phát hiện có chút không ổn.
Cậu ngơ ngác trả lời: "Thích ạ."
Mặc kệ câu hỏi không đầu không đuôi này là đang hỏi cái gì, tóm lại trả lời 'thích' sẽ không sai.
Hàn Mạc tiếp tục làm cậu nhớ lại chuyện hôm qua: "Muốn làm món gì cho tôi ăn?"
Nguyễn Đào chậm rãi trừng lớn mắt, thật sự đã cảm giác được không ổn.
Lúc cậu bị tình dục đốt hỏng đầu óc đã nói cái quỷ gì vậy!
Nguyễn Đào nhận mệnh bi thương nói: "Muốn làm... thịt kho tàu."
Lấy lòng kim chủ là trách nhiệm, nhưng phải có mức độ, không thể trở thành quá nịnh nọt, nếu không sẽ bị ghét.
Nguyễn Đào rũ mắt, đúng là trên chữ sắc có một cây đao mà.
Trách không được kim chủ biết được cậu có thể nấu món thịt kho tàu, thì ra không phải do điều tra cậu, là do cậu không biết lớn nhỏ mà khoe khoang.
Cái muỗng lại bị cầm đi.
Nguyễn Đào hối tiếc muộn màng muốn nói lời xin lỗi, nhưng sau khi nói xong ba chữ 'thật xin lỗi', cổ họng lại mắc kẹt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hàn Mạc cười cười, chặn ngang người ôm vào trong ngực, ôm vào phòng ngủ đặt trên giường lớn: "Cùng tôi ngủ một lát."
Trên vỏ chăn khăn trải giường vẫn còn giữ dấu vết chói lọi, mặt trên dính từng đốm nước dâm bị kết lại thành trong suốt.
Hàn Mạc sợ cậu lại thở hổn hển dùng tay giặt, dặn dò nói: "Buổi chiều dùng máy giặt giặt, có biết chưa?"
Nguyễn Đào nằm trên gối đầu, còn đang cảm giác được chiều mà sợ, ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng."
Cậu lại trơ mắt nhìn kim chủ của mình cởi sạch quần áo, chỉ mặc quần lót bước lên giường, nằm bên cạnh cậu.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Ngài không vui sao?"
Hàn Mạc làm bộ làm tịch: "Không vui cái gì?"
"Chính là... Em không nên nói lung tung, nói chuyện sẽ làm món ngon cho ngài ăn."
Hàn Mạc lột bỏ áo tắm của cậu, kéo cơ thể tràn đầy dấu dâu tây vào trong ngực, hắn rất thích xúc cảm của hai luồng thịt vú kia, cầm lấy một bên xoa nắn một phen, vô cùng thả lỏng nhắm mắt lại.
Hắn nói: "Tôi thật sự sẽ không vui..."
Nguyễn Đào lo lắng: "Em - - "
Hàn Mạc khẽ cười nói: "Nếu em không nói là em biết làm."
- --
Nguyễn Đào: Thật sự là như vậy sao? Hay vẫn là do tôi gặp ảo giác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất