[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Quyển 1Chương 12: Thạch lựu*

Trước Sau
*Thạch lựu chính là cây lựu, chỉ là Thạch Lựu trong văn là ám chỉ thứ thuốc Tiểu Ca uống, có màu đỏ như nước lựu mà thôi.

Edit by Cam

Kết hôn? Hai từ này giống như tảng đá lớn đập cho tôi và Bàn Tử choáng váng. Chúng tôi ngơ ngẩn không nói được thành lời. Đột nhiên gương mặt nham hiểm của Vương Bạc Hóa lóe lên trong đầu tôi, "Vì chức tộc trưởng?" Tôi bình tĩnh hỏi, kỳ thật là chết lặng.

"Đúng vậy."

"Kia vì cái gì lại là tôi?" Kỳ thật tôi muốn hỏi là tại sao không phải Bàn Tử.

Vương Cát khẽ liếc nhìn tôi, nói: "Bởi vì tôi không muốn một lần nữa làm góa phụ." Sự việc hôm nay giống như phim ảnh lăn qua trong đầu tôi, suy nghĩ tôi từng chút trở nên rõ ràng.

Vương Cát không chờ tôi mở miệng, thẳng thắng nói tiếp: "Sau khi kết hôn, cậu phải tạm thời ở Vương gia, sau khi sinh hạ đứa bé đầu tiên liền tùy ý cậu. Đứa trẻ đầu tiên sẽ lấy họ Vương, hài tử lúc sau có thể họ Ngô. Nếu ly hôn gia sản Vương gia sẽ phân cho cậu một phần mười. Nếu cậu đợi được, sau khi tôi chết có thể phân cho cậu một nửa."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe rầm một tiếng, thiết bị phẫu thuật rơi vung vải trên nền đất, Bàn Tử ngây ngốc đứng ở đó, đâm sầm vào xe đẩy cũng chưa phản ứng lại.

Trong lòng tôi như bị một đao cứa qua, Bàn Tử, sự tình vốn dĩ không nên là bộ dạng này. Đứng bên Vương Cát hẳn phải là Bàn Tử, tôi cơ hồ có thể nhìn đến, nhiều năm sau, Vương Cát hơi mập một chút sẽ tựa trên vai Bàn Tử, cười đến vui vẻ hạnh phúc. Trên mặt đất sẽ là hai tiểu hài tử mập mạp chạy loạn cười đùa, một đứa kêu Vương Tiểu Minh, một đứa sẽ là Vương Tiểu Khí. Tôi biết Bàn Tử sẽ đối xử với Vương Cát thật tốt, Vương Cát cũng sẽ rất yêu Bàn Tử.

Tôi đã sẳn sàng chờ cơn bạo nộ từ Bàn Tử, nhưng hắn chỉ nhịn xuống, thấp giọng hỏi Vương Cát, giống như cố gắng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Trượng phu lúc trước của em là chết như thế nào?"

Vương Cát cuối thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Không biết, Vương Bạc Hóa không có nói với tôi."

Bàn Tử nhắm mắt, thở dài một hơi.

Đúng lúc này, Muộn Du Bình nằm trong lòng tôi đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, tôi cuống quít vặn mặt y qua, chỉ thấy y co rụt cả người lại, toàn thân cơ bắp căng chặt, hàm răng nghiến đến mức kêu ken két.

"Vương Cát!" Tôi hoảng loạn hướng tới cô, nhưng đã bị tiếng hét như sói gào phát ra từ cuống họng Muộn Du Bình át mất.

"Tiểu Ca, Tiểu Ca, anh làm sao vậy?" Tôi vội vàng ôm lấy Muộn Du Bình, y hoàn toàn không có ý thức, chỉ có toàn thân là run rẩy không ngừng. Bỗng nhiên đầu y ngửa ra sau, lại một tiếng gào thống khổ vang lên. Tôi chưa bao giờ nghe thấy người nào có thể hét lên một cách đau đớn như vậy, thanh âm tê tâm phế liệt ấy mơ hồ đã không còn giống của con người nữa.

"Vương Cát! Vương Cát!" Tôi chuyển hướng về phía Vương Cát, lại đối diện với cặp mắt phủ đầy sương lạnh. Muộn Du Bình quay đầu lại vùi vao hốc cổ tôi, hai hàm răng không ngừng va chạm. Bỗng thân thể y một lần nữa căng chặt, không ngừng đâm loạn về phía tôi, "Vương Cát!!!" Tôi nháy mắt hô lên: "Tôi cái gì cũng đều đáp ứng cô!!!"

Gần như ngay khi tôi vừa mở miệng, Vương Cát đã lao tới, một tay túm lấy má Muộn Du Bình, một tay đổ bình chất lỏng màu đỏ vào miệng y. Muộn Du Bình ngửa đầu đem chất lỏng trong bình uống hết. Hai giây sau, cơ thể run rẩy của y dần ổn định lại, tôi run rẩy ôm lấy vai Muộn Du Bình, thân thể y mềm nhũn, ngã ở trong ngực tôi. Đúng lúc này, rầm một tiếng lớn, Bàn Tử đóng sầm cửa, rời đi.

Vương Cát cuối đầu không nói một lời, nhanh chóng khâu lớp da trên cùng ở đùi Muộn Du Bình. Tôi cũng không nói lời nào, chỉ đem đầu chôn sâu trong mái tóc Muộn Du Bình. Trong phòng yên tĩnh không một chút tiếng động.



Có lẽ, trừ bỏ đối với Bàn Tử, đây là lựa chọn tốt nhất giữa chúng tôi. Tôi vuốt ve mặt Muộn Du Bình, lướt qua khóe mắt đuôi mày.

Một giọt chất lỏng màu đỏ nhạt nhạt chảy ra từ khóe miệng Muộn Du Bình, tôi vô ý thức bôi lên đầu ngón tay, muốn đưa lên miệng. Chờ tôi ý thức lại, tay đã được Vương Cát lau sạch.

"Đừng ăn, thứ này rất nguy hiểm."

Vương Cát nói, cắt đứt sợi chỉ khâu cuối cùng: "Chờ Vương Bình giúp đỡ nâng y đến phòng cậu, hôm nay buổi tối cậu tới canh y đi, qua được đêm nay liền không có chuyện gì. Cũng nên tỉnh rồi."

Vương Cát vừa dứt lời, Muộn Du Bình liền phát ra một tiếng than nhẹ. Vương Cát động tác nhanh nhẹn băng bó lại vết thương. Muộn Du Bình nhẹ nhàng mở mắt, cặp mắt đen láy như hồ sâu phảng chiếu bóng hình tôi, sau đó, tôi thấy y cười, cười đến mỹ lệ như vậy, giống như vui sướng cả đời đều lặng lẽ chìm trong đôi mắt sâu hút đó.

"Ngô Tà." Trương Khởi Linh mỉm cười, lẩm bẩm gọi tên tôi, nháy mắt đó tôi cảm thấy lòng ngực mình như nát bấy, nát thành từng mảnh nhỏ, rơi đầy đất đều là màu máu đỏ tươi.

"Tiểu Ca, không sao đâu." Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Vương Bình đi tới cẩn thận dùng chăn đơn bao lấy Muộn Du Bình. Muộn Du Bình mặc hắn bày bố, chỉ có duy nhất ánh mắt là chưa từng rời khỏi tôi. Vương Bình bế y đi, tầm mắt vừa khuất mất y lại hô một tiếng, "Ngô Tà."

Thanh âm kia thế mà có chút bối rối, tôi vội vàng chạy đi lên, bắt gặp ánh mắt hắc bạch phân minh. Vừa thấy tôi y lại cười, cười đến thật an tâm, tôi cởi áo khoác ra, đắp lên người y.

"Đi thôi, đến phòng Ngô Tà." Vương Cát đỡ bả vai tôi, mang mấy người chúng tôi ra ngoài.

Dọc đường đi, Muộn Du Bình thỉnh thoảng lại nhẹ giọng gọi tên tôi, giống như đây là thứ ngôn ngữ duy nhất y nhớ được, tôi có chút khó hiểu nhìn Vương Cát, Vương Cát đoán được ý tôi, nói: "Đây là tác dụng phụ của Thạch Lựu, đêm sẽ có chút ngây ngốc, qua hôm sau liền ổn." Chúng tôi leo lên lầu hai, Vương Bình đặt Muộn Du Bình lên giường rồi xoay người rời đi. Vương Cát kéo tôi lại, giao một bình Tiểu Thạch Lựu cho tôi, nói: "Đêm nay nếu y còn kêu đau thì đem dược này đút cho y, bằng không tuyệt đối không thể uống, dược này rất lợi hại. Còn có, nếu đêm nay y..., đều không có gì đáng ngại, không cần chịu đựng, cậu lên lầu tìm tôi, tôi giúp y tìm người tới."

Sau đó, Vương Cát nhìn Muộn Du Bình được quấn trong chiếc chăn đơn rồi lại liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: "Đêm nay liền giao cho cậu, có việc kêu tôi." Nói xong cũng xoay người rời đi.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, trong phòng cũng chỉ lưu lại tôi, còn có một Trương Khởi Linh bị dược gở xuống hết thảy phòng bị.

Tôi đứng ở đó bất động mấy phút đồng hồ, bởi lẽ tôi không biết phải đối mặt thế nào với y. Tôi cảm giác rất quái lạ, quái lạ nhất từ trước đến nay, bắt đầu từ khi nào tôi thậm chí còn không nhớ rõ. Nhưng từ sau khi đáp ứng hôn ước với Vương Cát, sau khi thấy nụ cười của y, không biết từ bao giờ tôi cảm thấy có lỗi một cách rõ ràng như vậy.

Tôi lẳng lặng đứng, thẳng đến khi trong lòng không một chút tạp âm, tôi khóa cửa, quay người đi đến bên mép giường, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đơn của Muộn Du Bình, nhưng những gì tôi nhìn thấy là gương mặt an tường của y, một đôi mắt lóe sáng giữa màn đêm âm trầm.

"Ngô Tà." Âm thanh giống như tơ nhện chậm rãi vang lên, tôi đáp nhẹ một tiếng. Y lại cười, cười đến an tâm.

"Ngô Tà, lạnh quá."

Tôi nhanh chóng chạm vào bờ vai kia, lạnh giống như băng, tôi chợt nhớ điều hòa đang bật trong phòng. Hôm nay y đã mất máu nhiều như vậy, tôi thật muốn đấm cho mình mấy quyền, vội vàng chạy đi, lục tung phòng tìm được hai cái thảm lông ôm đến bên giường.

Trên người Muộn Du Bình còn đắp cái chăn đơn thấm máu kia, tôi cẩn thận gở bỏ chiếc chăn đơn, lộ ra thân thể tái nhợt của Tiểu Ca nằm trên ga trải giường. Tôi bất giác đưa tay chạm vào làn da y, nó mát lạnh như cổ ngọc, nơi mà tay tôi lướt qua hiện lên từng mạt đỏ ửng.

"Ngô Tà." Tiếng gọi của Trương Khởi Linh lại vang lên. Y nửa rũ mắt, dùng chất giọng nhẹ đến cơ hồ không nghe được nói: "Thật lạnh."



Lúc đó đầu óc tôi ong một tiếng, có chút chuyện tôi hiểu được, đó là điều không nên xảy ra, không nên tồn tại. Tại một khắc kia, tôi nghĩ muốn tông cửa ra ngoài, chỉ là chút lý trí sót lại kia kéo tôi trở lại. Tôi dùng thảm lông bộc kín Muộn Du Bình, sau đó đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ quần áo, chỉ chừa lại một cái áo phông ngắn tay và quần lót. Tôi cẩn thận chui vào thảm lông, ôm lấy Muộn Du Bình.

Thân thể y lạnh giống như băng, làm tôi không nhịn được mà run rẩy.

"Ngô Tà." Giọng y vang lên bên tai tôi, tôi quay đầu tìm kiếm thì bắt gặp ánh mắt y tràn ngập áy náy.

"Không có việc gì, không có việc gì." Tôi nói, lại đem y ôm chặt thêm một chút. Vì bình dược kia, tôi đã vì y từ bỏ dòng họ từ bỏ nửa đời, lúc này một chút hơi lạnh thì có đáng là gì? Tôi tận lực đem càng nhiều hơi ấm từ da thịt cho y, dùng đôi tay vuốt bờ vai tấm lưng y, thẳng đến khi cơn run rẩy từ y giảm bớt. Người ở trong ngực tôi này, đã từng là một Trương Khởi Kinh bất khả chiến bại, giờ đây nhìn y suy nhược, thật làm người khó mà tưởng tượng.

Không biết qua bao lâu, thân thể Trương Khởi Linh rốt cuộc có tia hơi ấm, tôi phảng phất cảm nhận được mạch máu y chậm rãi lưu động. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mê ly và đôi môi đã nhiễm huyết sắc của y. Khi ngẩn đầu, đôi môi tôi vô tình lướt qua khóe miệng y, cảm nhận một tầng ướt át.

"Tiểu Ca, anh... Thế nào?" Tôi miệng mồm không rõ hỏi.

Một bàn tay chạm vào ngực tôi, ấn nơi trái tim tôi đập loạn nhịp. "Ngô Tà, thật xin lỗi." Âm thanh quen thuộc lại mang ngữ điệu hoàn toàn bất đồng.

"Tiểu Ca?" Một tiếng kia còn chưa gọi hết, tay y đã chế trụ cổ tôi, tại một khắc kia, tôi đã chôn trong nụ hôn sâu của y. Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn sót lại cảm xúc mềm mại trên đôi môi, cùng với hơi thở quanh quẩn trên má. Tôi sửng sốt một chút, ôm đầu y đáp lại nụ hôn đó. Đột nhiên ý niệm như pháo hoa nổ tung trong đầu tôi, tôi thích y. Chẳng sợ y là nam nhân, là một người lãnh khốc như băng sương, là một tồn tại cường đại giống như thần.

Trong bóng tối, trong chiếc chăn đơn, hai nam nhân giống như dã thú dây dưa bên nhau. Trong cuộc đời tôi, lần đầu tôi cảm nhận được hưng phấn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được mất khống chế là như thế nào. Một cỗ cảm xúc sợ hãi dâng lên trong lòng tôi, đột nhiên, đôi tay đang dây dưa cùng tôi chậm rãi lướt xuống nơi nào đó, hung hãn kéo xuống mãnh vải cuối cùng trên người tôi. Tôi đột nhiên nắm chặt lấy vai Tiểu Ca, dùng sức đẩy, đem Tiểu Ca đang dây dưa trên người tôi đẩy ra.

"Tiểu Ca, anh như thế nào..." Ở trong mắt tôi, hô hấp Tiểu Ca rối thành một đoàn, làn da ở đầu vai nhiễm màu đỏ ửng, một đôi mắt tan rã phảng phất chẳng nhận ra trước mắt là ai.

"Tiểu Ca, anh, còn nhận ra tôi không?" Tôi duỗi tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng lại bị hắn bắt được.

"Ngô Tà..." Tiểu Ca vùi đầu, đem tay tôi hướng về nơi nào đó.

Tôi sửng sốt trước sự nóng bỏng nơi lòng bàn tay, lời Vương Cát vừa rồi như văng vẳng bên tai. "Nếu y buổi tối... Đều không đáng ngại... Tôi giúp y tìm người..." Tại khoảnh khắc đó tôi bình tĩnh trở lại, tôi đã hiểu, tác dụng phụ trong lời Vương Cát, hóa ra là như thế này.

Trong lòng tôi một trận chua xót, này không phải Trương Khởi Linh, Tiểu Ca không phải là như vậy.

"Ngô Tà." Giọng nói Tiểu Ca khác thường, nhẹ đến cơ hồ không nghe thấy.

Tôi cuối đầu, đem Tiểu Ca kéo vào trong lòng ngực. "Ngày mai anh sẽ nhớ rõ sao?" Tôi ở bên tai y thì thầm hỏi, một bên cẩn thận vuốt ve thân thể y, theo tiếng thở dài giải thoát của Tiểu Ca, tôi đem đầu chôn ở cổ y.

Tác giả có lời muốn nói: T-T này phải giải quyết như nào a, quỳ~

3/5/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau