Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 102: Đại kết cục 2

Trước Sau
Uông Tàng Hải đi đến bên một phiến đá lớn, gã dừng lại phẩy phẩy tay, lặp tức có người đem đến cho gã hai cái ghế dựa.

"Rất có thể phía trước sẽ có phục kích." Vương Tòng Nhân nói rất thản nhiên nhưng vẫn ẩn một phần lo lắng.

"Vương huynh yên tâm, ở một tháng trước toàn bộ chỗ này đều đã bị ta không chế, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Hiện tại chúng ta cần làm chính là đợi bọn chúng khởi động nghi thức." Uông Tàng Hải nói.

"Ha ha, vẫn là Uông huynh lợi hại, Ngô Tà kia cùng Trương lão nhân dù có suy tính thế nào cũng không ngờ được đến cuối cùng vẫn là cấp chúng ta làm áo cưới*."

*Ý là người bận rộn là bạn, người làm việc là bạn, dù bận rộn thế nào nhưng cũng không thu được lợi ích gì cho bạn mà ngược lại còn đóng góp việc tốt cho người khác.

"Có muốn chúc mừng trước một ly không?"

"Ân! Không vội, chuyến tiếp theo quan trọng, tôi còn muốn nhìn nghi lễ của bọn hắn kìa." Vương Tòng Nhân duỗi tay ý bảo không cần, nói.

"Ô... ha ha ha..."

.......

Trải qua năm ngày đi đường liên tục, cuối cùng bọn họ cũng đến trước thanh đồng môn.

Trương Khởi Linh dùng hắc kim cổ đao rạch một đường không nông không sâu trong lòng tay, máu rất nhanh chảy ra ngoài. Trương Khởi Linh dùng bàn tay thấm đẫm máu của mình ấn lên thanh đồng môn, nhanh chóng cánh cửa biến mất, phía trước chỉ còn một mảng hư vô.

Trương Khởi Linh hạ tay xuống, nói: "Mọi người giữ vững tâm trí, đừng để sức mạnh của Chung Cực ảnh hưởng." Sau khi dứt lời hắn nhìn Giải Vũ Thần nói một tiếng: "Cẩn thận." Liền nhanh chóng bước vào.

Bên trong hư vô, căn bản không thể nhìn thấy phương hướng, ngay cả cánh cửa phía sau cũng đã biến mất dạng. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, Trương Khởi Linh biết mình đã tới đây rất nhiều lần, cũng đã quên đi rất nhiều lần. Một ít hình ảnh vụn vặt xuất hiện, hắn biết, đây đã từng là ký ức của hắn.

Khi tất cả ký ức cuối cùng được kết nối, đại não nhất thời không thể tiếp nhận, hai chân hắn nhũn ra, tiếp đấy cái gì cũng không còn nhớ rõ.

Một người mặc áo bào trắng xuất hiện trước mắt hắn, tay cầm quạt xếp đang luyện võ ở trong rừng, dáng người uyển chuyện nhẹ nhàng, thần sắc nhanh nhẹn. Mỗi một chuyển động đều vô cùng dứt khoát, là cảnh đẹp ý vui. So với cách chiến đấu đơn giản thô bạo của mình, người nọ chính là tuyệt đẹp.

Sau khi luyện tập xong, người nọ đi thẳng đến chỗ của Trương Khởi Linh. Người này lớn lên phi thường đẹp, cả người giống như tiên nhân bước ra từ tranh vẽ, tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan tựa điêu khắc, góc cạnh rõ ràng. Bề ngoài nhìn thì như phóng đãng không câu nệ, nhưng từ ánh mắt luôn toát lên tinh quang làm người khác không dám lơ là. Một mái tóc đen nhánh dày đặc, đôi mắt đào hoa thanh mãnh dưới đôi mày kiếm đầy mê người, không cẩn thận liền khiến người sa vào. Chiếc mũi cao và đôi môi mọng vừa phải nở một nụ cười chói mắt, thế nhưng làm Trương Khởi Linh nhìn ra thần.

"Cẩn! Chúng ta lại gặp nhau." Người nọ nở nụ cười nhu hòa, làm trái tim người nhìn gợn sóng.

Khi Trương Khởi Linh còn không biết phải đáp lại thế nào, một người khác xuyên qua thân thể hắn đi qua. Người này mặc một thân Tàng bào*, thân hình thon dài, một đầu tóc đen cắt ngắn. Hắn đột nhiên cảm thấy người này rất giống mình, tuy chỉ có bóng dáng, nhưng hắn xác định, người mới đến này chính là hắn.

"Xin chào, tại hạ A Khôn." Người mặc Tàng bào nói.

Nguyên lai thật sự là mình, chính là ký ức này vì sao lại không quay trở về, ký ức từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc là sai ở đâu? Đúng rồi, ở giấc mộng lúc trước*, người nọ chính là Tà. Nhưng hình ảnh lúc này thật loạn, Tà không phải là cổ nhân hơn mấy trăm năm trước sao? Nhưng nơi này có vẻ là trang phục của thời kỳ dân quốc?



*Xuất hiện ở chương 15

Người nọ cười tự giễu, "Không sai, anh là A Khôn. Rất vui khi gặp được anh, tôi là... tôi là Vũ." Người nọ trở lại nụ cười ấm áp.

"Vũ... chào anh."

Người nọ cười đến sáng rỡ: "Không biết anh chàng đẹp trai đây là muốn đi đâu?"

"Anh cố ý đợi tôi ở đây?"

"Tất nhiên rồi."

"Có việc sao?"

"Kết giao bằng hữu thế nào?"

"Ân, tôi còn có việc, xin đi trước." Thiếu niên mặc Tàng bào nói xong đi liền lướt qua người nam nhân bạch y.

Bạch y nam tử xoay người nói: "Này! Soái ca thật không thú vị nha, cẩn thận sau này không ai thích ngươi đâu." Nói xong hắn cũng theo đi.

Tàng bào thiếu niên xoay người, nhìn thoáng qua người theo sau mình, trong mắt lộ ra tia khó hiểu: "Anh đi theo tôi làm gì?"

Đây là hình dáng Trương Khởi Linh lúc mười bảy mười tám tuổi, điều này khiến Trương Khởi Linh cảm thấy sợ hãi, lúc đó hắn một mình đơn độc ra đi tìm mộ cổ, nhưng những chuyện này lại không hề có ấn tượng? Ánh mắt bạch y nam tử rất giống Ngô Tà, hắn đã kết luận người trước mặt này chính là Ngô Tà, hoặc lẽ là kiếp trước của Ngô Tà. Chỉ là chuyện này quá mức buồn cười, hay chính mình thất sự cùng Ngô Tà có liên kết mấy đời?

Người nọ nở một nụ cười xấu xa ranh mãnh nói: "Anh không cảm thấy đi một mình như vậy rất nhàm chán hay sao?"

"Vẫn tốt." Tàng bào nam tử nhàn nhạt nói.

"Vậy anh mang theo tôi đi, một mình tôi không dám tiến vào cổ mộ." Bạch y nam tử bộ dáng đáng thương hề hề nhìn thiếu niên Tàng bào.

"Anh... Anh cũng đi?" Thiếu niên khóe mắt mang theo nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên."

"Tôi làm thế nào chưa từng nghe thấy qua anh?"

"Không phải bây giờ đẫ thấy sao?... Đi thôi!" Bạch y nam tử nói xong tiện tay nắm lấy bả vai thiếu niên kéo đi.



Thiếu niên Tàng bào thực không khách khí vỗ lên tay người nọ một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhiều hình ảnh hai người ở bên nhau liên tục hiện ra, cuối cùng dừng lại ở năm 22 tuổi. Đây là thởi điểm Trương Khởi Linh vừa tiếp nhận chức vụ tộc trưởng và phải đi đến Trường Bach sơn. A Khôn vươn tay tiếp nhận từng đợt gió thổi qua, hẳn là bão tuyết rất nhanh sẽ đến. Hắn nhanh bước chân, tìm được một hang động trên đấy mà bước vào.

Trong hang động chắc là rất ấm, làm da A Khôn so với lúc trước đã hồng hào hơn nhiều, người thanh niên đang ăn lương khô, mặt vẫn vô biểu tình. Trương Khởi Linh cảm thấy "mình" trước mắt đã thành thục hơn rất nhiều, đường nét cũng càng thêm rõ ràng. Chỉ là không có cởi mở như vậy, trong mắt vẫn còn một chút bàng hoàng.

Một người màu trắng đột nhiên tiến vào hang động, duỗi tay không ngừng phủi đi lớp tuyết động trên quần áo.

"Ai ai, nơi này ấm quá!" Vũ vẫn nở một nụ cười xán lạn, phảng phất như bên ngoài là vầng thái dương nắng ấm chứ không phải gió tuyết lạnh lẽo.

"Sao anh lại ở đây?" Nét mặt A Khôn như cũ, bình tĩnh hỏi.

"Tôi nhớ anh cho nên đến đây, bất quá... Anh chạy đến đây làm gì?" Ngôn ngữ tràn ngập ngả ngớn.

"Nơi này không phải nơi anh nên đến, trở về đi."

"Tôi nói nè mặt than ca ca, tôi ngàn dặm xa xôi đến nơi này tìm anh là để anh đuổi tôi về sao?" Người nọ ít có được nghiêm túc nhìn A Khôn nói.

Nội tâm Trương Khởi Linh thập phần khó chịu, mọi thứ trước mắt đều là quá khứ mà hắn đã quên đi từ lâu, cũng như khi Ngô Tà từ Hàng Châu đuổi theo hắn đến Trường Bạch sơn, chẳng lẽ loại thống khổ này không chỉ diễn ra một lần? Vì cái gì Ngô Tà cậu lại muốn theo đến cùng?

A Khôn không cùng Vũ nói chuyện nữa, ngược lại tự mình chui vào túi ngủ nghỉ ngơi.

Trên mặt Vũ tràn đầy thất vọng nhưng vẫn tiến đến bên cạnh người thanh niên ngồi xuống. Nhìn gương mặt ngủ say của A Khôn, Vũ không khỏi lộ ra một tia cười khổ, bắt đầu lầm bầm kể về một câu chuyện dài xưa cổ.

"Cẩn! Tôi tìm anh hơn một ngàn năm, anh ngược lại không nhớ tõ tôi. Tôi cho rằng có thể cùng anh làm lại từ đầu, chính là anh luôn cự tuyệt tôi ở ngàn dặm, vẫn luôn lạnh lùng băng giá. Vì sao một ngàn năm trôi qua anh vẫn cứ cô độc, lạnh lùng như vậy? Này, tôi thật không hiểu vì sao anh phải bỏ lại tôi một mình chạy lên núi này, núi này thì có cái gì hay? Anh một hai nhất định phải tới?..."

A Khôn cũng không có thật sự ngủ, lông li giật giật, một giọt nước mắt trong suốt trượt khỏi làn mi.

Tuy rằng ở trong mộng, nhưng tất thảy đều vô cùng rõ ràng. Trương Khởi Linh xem mà lòng khó chịu, hơn một ngàn năm, Vũ rốt cuộc là ai? Người nọ thế nào lại sống hơn một ngàn năm, vì cái gì lại muốn tìm chính mình? Vì sao cuối cùng lại biến thành Ngô Tà?

Vũ mệt mỏi dựa vào trên người A Khôn ngủ say. Sau khi A Khôn dùng tay ấn một chút lên cổ Vũ, tiếp đó cởi áo lông trên người đắp cho y. Cuối cùng ở trong bao lấy ra quyển sổ xé xuống một tờ giấy, viết cho Vũ ít câu, sau đó liền rời đi.

Nội dung lời nhắn chỉ có ít chữ bảo vệ Chung Cực, thời điểm trước khi đi, A Khôn dùng tay vuốt ve lên mặt Vũ mấy cái, không có nói một chữ nhưng ánh mắt tràn đầy nhu tình, cuối cùng vẫn là không quay đầu rời đi.

Trương Khởi Linh đi theo A Khôn đến trước thanh đồng môn. Thấy A Khôn nhìn thật sâu vào thanh đồng môn, mở cửa rồi chậm rãi tiến vào. Chính mình vừa muốn bước vào thanh đồng môn liền bị một lực lượng bắn trở ra.

......

"A!" Trương Khởi Linh lập tức xoay người ngồi dậy, phía trước là một không gian tản ra thứ ánh sáng kỳ lạ, hóa ra là bên trong Chung Cực, hình như hắn từ trong mộng đã bắt đầu tiến gần?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau