Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
Chương 18: Thất Hồn Chứng
Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
___________________________
Khi đến bệnh viện, bác sĩ coi xem tình trạng của hắn rồi tiến hành kiểm tra toàn diện, tôi vội vàng chạy trước chạy sau, đói cũng không rảnh mà ăn cơm. Đối với bệnh tình của Muộn Du Bình, bệnh viện thông tri rằng triệu chứng mất trí nhớ của hắn là do di truyền. Nhưng nhất định cũng có một phần nguyên do là ở thân thể hắn. Hẳn là do thân thể hắn trường kì bị ngược đãi, hoặc là bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng dẫn đến. Muộn Du Bình thời gian lúc trước còn bị thương, lại ở địa phương u ám kia ngốc 10 năm. Lần ra lần này cũng muốn mất đi gần nữa cái mạng. Cachd nói của bác sĩ hẳn là không sai.
Bác sĩ sau khi nói xong nhìn chằm chằm vào tôi, cảm giác này phải diễn tả ra sao đây? Cứ như ngược đãi Muộn Du Bình là tôi ấy, tôi thề với trời, tôi đối đãi với Muộn Du Bình còn tốt hơn cả cha mẹ nữa là!
"Bác sĩ, tình huống mất trí nhớ này của anh ấy có cách nào trị khỏi hay không?"
"Tình huống của em trai cậu thập phần nghiêm trọng, nhưng thể chất cậu ấy kỳ lạ. Vẫn luôn không tỉnh hẳn là do đang tự khôi phục. Còn như cậu nói mất trí nhớ, tình huống vẫn chưa thể xác định, chỉ khi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể rõ." Bác sĩ nói với tôi một cách rất nghiêm túc.
Thật ra, tôi vẫn luôn nghĩ ông ta muốn chất vấn tôi một chút, nhưng giờ nhìn đến tình huống hiện tại của hắn, tôi liền không còn rối rắm việc này nữa.
Thông qua quan hệ đặc thù, tôi muốn một cái phòng đơn. Bác sĩ đi rồi tôi liền tự tay chăm sóc Muộn Du Bình, bác sĩ nói phải thường xuyên giúp hắn khơi thông huyết mạch, vì vậy tôi liền thường xuyên giúp hắn xoa bóp tay chân.
Thêm một ngày ở bệnh viện, tôi nhận được điẹn thoại của Bàn Tử, hắn nói muốn đến Hàng Châu thăm chúng tôi, hợp mặt thiết tam giác. Tôi chỉ có thể đem tình huống hiện tại sơ liệc kể cho hắn nghe.
Bàn Tử vừa nghe thấy Tiểu ca xảy ra chuyện, cùng ngày liền định vé máy bay từ Hàng Châu đến bệnh viện. Không đến hai giờ, Tiểu Hoa cũng gọi điện đến.
"Ngô Tà, Tiểu ca sao rồi?"
"Vẫn luôn hôn mê, đã bốn ngày rồi."
"Cậu đừng gấp, có việc gì cần tôi giúp cứ nói thẳng, đúng rồi, tôi có quen biết một bác sĩ chuyên về trí nhớ ở Mỹ, nếu cần cứ nói, tôi sẽ lập tức đưa cậu và hắn đến đó."
Chỉ cần là một chút cơ hội nhỏ nhoi tôi cũng không muốn bỏ qua, vì vậy liền nói: "Tốt, chờ Tiểu ca tỉnh cậu hãy giúp tôi liên hệ anh ta."
Nữa tiếng sau, lúc tôi đang giúp Tiểu ca chà lau cơ thể thì cửa đột ngột bị đẩy ra, một cái thân hình to lớn lao vào.
"Thiên Chân a! Tình huống Tiểu ca ra sao rồi?" Bàn Tử thở hổn hển, vừa đi vào vừa nói.
"Anh tự xem đi."
"Thiên Chân, cậu làm sao đêm mình biến thành bộ dạng này?" Bàn Tử nhìn tôi cứ như nhìn quái vật: " Đừng Tiểu ca còn chưa có tốt cậu đã ngã xuống, đến lúc đó ai chiếu cố Tiểu ca đây? Lại nói cũng không phải cậu không biết tình hình sau khi mất trí nhớ của Tiểu ca, nếu cậu sụp đổ, vạn nhất Tiểu ca đến nơi nào đấy, tôi xem lúc đó cậu biết đi đâu mà tìm cậu ta."
"Bàn Tử! Tôi biết chứ, anh xem không phải tôi vẫn còn rất tốt sao? Đừng nói, dù sao anh đến rồi tôi cũng có thể nhẹ nhõm một chút, đúng không?"
"Tiểu Thiên Chân cậu lại tính kế Bàn gia... Đến đến, hiện tại cứ để Bàn gia, cậu quay về nghĩ ngơi một chút đi."
"Bàn Tử đáng chết, anh tuyệt đối không thể thừa lúc tôi không có ở đây mà ra ngoài tìm nữ nhân, nếu như lại giống trước kia lão tử tuyệt đối không tha cho anh."
"Yên tâm đi, Bàn gia bây giờ là một người công dân tốt tuân thủ kỷ luật, tuyệt đối không làm ba chuyện như thế đâu."
"Vậy tôi đi trước đây."
"Đi đi, đi đi. Bảo đảm sẽ giao trả một Tiểu ca hoàn mỹ cho cậu."
Về đến được nhà, cảm giác thật sự quá mệt mỏi, đi đường đều muốn ngã, vì thế tôi vọt vào nhà tắm tắm nước ấm, rồi liệt trên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau tình lại, là một đống cuộc gọi nhỡ đập vào mắt, đều là đến từ Vương Minh, phỏng chừng là bàn khẩu xảy ra chuyện lớn. Hoặc là hắn cần tôi gọi lại ngay lặp tức.
"Nha, ông chủ. Chỗ cậu nói cái gì mà địa phương phong thủy không tốt ấy, tôi có chút manh mối rồi."
"Tốt, chuẩn bị tư liệu kĩ càng một chút gửi qua hòm thư cho tôi, còn lại nếu không có chuyện gì thì đừng có mà làm phiền tôi."
"Ai, này, ông chủ!"
"Có rắm gì thì mau phóng ra!"
".... chà chà, có chút xíu phiền phức, cậu có thể đích thân đến đây một chuyến được không?"
Nghe được lời này tôi liền biết tuyệt đối không thể nào là chuyện nhỏ được, bởi vì những vấn đề mà Vương Minh quẳng cho tôi thì không còn là vấn đề nhỏ nữa. Nhưng tình hình Muộn Du Bình hiện tại không mấy khả quan. Nếu như lúc Muộn Du Bình tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải tôi thì chúng tôi sẽ không còn gần gũi như trước. Thậm chí tôi còn có thể bị phớt lờ, thế thì tôi biết làm sao?
"Có vấn đề gì, anh tận lực mà giải quyết đi, chờ tôi bên này xong thì sẽ lập tức chạy qua."
"Nhưng.... Thôi được."
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã qua 11 giờ, nếu còn không qua khẳng định Bàn Tử sẽ gọi điện bom tạc tôi cho mà xem. Hơn nữa tình huống của Muộn Du Bình cũng khiến tôi khó lòng mà buông tha. Tôi ra ngoài ăn một chút gì đó rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện bên kia. Kì quái là Bàn Tử đến một cuộc gọi cũng không gọi, khẳng định là còn ngủ rồi.
Đi vào bệnh viện, Muộn Du Bình vẫn nằm như vậy, còn Bàn Tử hả? Anh ta đang lăng đùng ra giường bệnh kế bên mà ngáy khò khò kìa. Tôi thấy vậy liền đi một mạch đến đấy, cho hắn một cú thần long trở mình.
"Thiên Chân cậu nha, Bàn gia đây mới ngủ được tí, cậu không thể thương xót gia một chút sao?"
"Đã là lúc nào rồi, lỡ Tiểu ca tỉnh lại vào lúc này rồi chạy ra ngoài thì sao?"
"Thiên Chân! Cậu đúng là bị ái tình làm mê mụi, nếu Tiểu ca tỉnh thì vẫn có bác sĩ ấy thôi? Ở đây là bệnh viện, trọng tâm là khám chữa bệnh, ai dám để cậu ấy chạy? Chưa kể hôm qua Bàn gia thật sự quá mệt mỏi, mới nằm không cẩn thận tí thì ngủ mất rồi." Càng nói tiếng Bàn Tử càng nhỏ, bởi vì hắn rất rõ ràng những người kia sẽ không ngăn được Tiểu ca.
"Được rồi, vậy anh về cửa hàng ngủ một giấc đi, để Tiểu ca tôi lo cho."
"Thiên Chân a, Tiểu ca không có việc gì đâu, cậu đừng để bản thân mệt mỏi quá đấy. Tôi đi trước nhé."
Sau 5 ngày, một chút dấu hiệu tỉnh lại Muộn Du Bình cũng không có, tôi thật sự rất sốt ruột, vì thế lại đi tìm bác sĩ hỏi một chút tình hình. Bác sĩ nói cũng như lúc trước, là do cơ thể quá suy yếu.
Hai ngày sau, Bàn Tử có đến thăm chúng tôi một lần, lúc đấy tôi đang ghé trên mép giường của Muộn Du Bình ngủ gật.
Lúc đấy tôi đã mơ một giấc mộng, mơ mơ hồ hồ cảm thấy như có người chụp nhẹ vai tôi, mở mắt ra liền nhìn thấy Bàn Tử dùng tay chỉ về phía Muộn Du Bình phía sau. Tôi thấy được Muộn Du Bình lúc mày chau mày, cả người run rẩy. Tôi lặp tức nhấn chuông gọi bác sĩ đến.
"Thiên Chân à, cậu đừng quá lo lắng, phỏng chừng sẽ nhanh chống tỉnh dậy thôi, nói không chừng Tiểu ca còn đang cùng Chu Công đánh nhau á."
Tôi dùng một tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Muộn Du Bình, một tay vuốt thẳng đường chân mày đang nhíu chặt của hắn, hy vọng có thể vì thế mà tiếp cho hắn thêm chút sức mạnh.
Lúc sau khi bác sĩ tiến vào, ông ta yêu cầu chúng tôi tránh ra để bọn họ kiểm tra, nhưng tay tôi làm thế nào cũng không rút ra được. Nếu không phải là Muộn Du Bình đang trong tình trạng như thế này, tay tôi không chừng đã bị hắn bóp nát cả rồi.
Bác sĩ vừa muốn kiểm tra mắt hắn, hắn đã đem mắt mở ra. Trong mắt hắn lúc này hiện lên vẻ mất mát, rồi sau đó trở nên mờ mịt. Hắn đem mỗi người trong phòng nhìn qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi, tôi có thể nhìn thấy trong mắt hắn lúc này tràn đầy nghi hoặc.
"Tiểu ca, tôi là Ngô Tà."
"Còn tôi là Bàn Tử, ba người chúng ta là thiết tam giác đó."
Cuối cùng hắn cái gì cũng không nói, lại tiếp tục đi ngủ.
Bác sĩ nói lúc này hắn vừa tỉnh, trước không cần làm kiểm tra, cứ để hắn nghỉ ngơi hồi sức. Sau đi đi ra ngoài.
Nhìn Muộn Du Bình thế này, làm tôi nhớ đến lần đó hắn từ Xà Chiểu trở về, lúc đó hắn cũng như vậy, tim tôi lập tức có chút đau nhói.
Về sau tôi nhất định phải tìm cách chữa khỏi cho Muộn Du Bình!
Bàn Tử ở bên cạnh vỗ vỗ vai tôi an ủi: "Cậu cũng đừng quá khổ sở."
Tôi không để ý đến hắn, kỳ thật hắn có ý gì tôi đều hiểu rõ, nhưng lòng tôi chính là vẫn rất khó chịu.
Edit + Beta: 苏諴
___________________________
Khi đến bệnh viện, bác sĩ coi xem tình trạng của hắn rồi tiến hành kiểm tra toàn diện, tôi vội vàng chạy trước chạy sau, đói cũng không rảnh mà ăn cơm. Đối với bệnh tình của Muộn Du Bình, bệnh viện thông tri rằng triệu chứng mất trí nhớ của hắn là do di truyền. Nhưng nhất định cũng có một phần nguyên do là ở thân thể hắn. Hẳn là do thân thể hắn trường kì bị ngược đãi, hoặc là bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng dẫn đến. Muộn Du Bình thời gian lúc trước còn bị thương, lại ở địa phương u ám kia ngốc 10 năm. Lần ra lần này cũng muốn mất đi gần nữa cái mạng. Cachd nói của bác sĩ hẳn là không sai.
Bác sĩ sau khi nói xong nhìn chằm chằm vào tôi, cảm giác này phải diễn tả ra sao đây? Cứ như ngược đãi Muộn Du Bình là tôi ấy, tôi thề với trời, tôi đối đãi với Muộn Du Bình còn tốt hơn cả cha mẹ nữa là!
"Bác sĩ, tình huống mất trí nhớ này của anh ấy có cách nào trị khỏi hay không?"
"Tình huống của em trai cậu thập phần nghiêm trọng, nhưng thể chất cậu ấy kỳ lạ. Vẫn luôn không tỉnh hẳn là do đang tự khôi phục. Còn như cậu nói mất trí nhớ, tình huống vẫn chưa thể xác định, chỉ khi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể rõ." Bác sĩ nói với tôi một cách rất nghiêm túc.
Thật ra, tôi vẫn luôn nghĩ ông ta muốn chất vấn tôi một chút, nhưng giờ nhìn đến tình huống hiện tại của hắn, tôi liền không còn rối rắm việc này nữa.
Thông qua quan hệ đặc thù, tôi muốn một cái phòng đơn. Bác sĩ đi rồi tôi liền tự tay chăm sóc Muộn Du Bình, bác sĩ nói phải thường xuyên giúp hắn khơi thông huyết mạch, vì vậy tôi liền thường xuyên giúp hắn xoa bóp tay chân.
Thêm một ngày ở bệnh viện, tôi nhận được điẹn thoại của Bàn Tử, hắn nói muốn đến Hàng Châu thăm chúng tôi, hợp mặt thiết tam giác. Tôi chỉ có thể đem tình huống hiện tại sơ liệc kể cho hắn nghe.
Bàn Tử vừa nghe thấy Tiểu ca xảy ra chuyện, cùng ngày liền định vé máy bay từ Hàng Châu đến bệnh viện. Không đến hai giờ, Tiểu Hoa cũng gọi điện đến.
"Ngô Tà, Tiểu ca sao rồi?"
"Vẫn luôn hôn mê, đã bốn ngày rồi."
"Cậu đừng gấp, có việc gì cần tôi giúp cứ nói thẳng, đúng rồi, tôi có quen biết một bác sĩ chuyên về trí nhớ ở Mỹ, nếu cần cứ nói, tôi sẽ lập tức đưa cậu và hắn đến đó."
Chỉ cần là một chút cơ hội nhỏ nhoi tôi cũng không muốn bỏ qua, vì vậy liền nói: "Tốt, chờ Tiểu ca tỉnh cậu hãy giúp tôi liên hệ anh ta."
Nữa tiếng sau, lúc tôi đang giúp Tiểu ca chà lau cơ thể thì cửa đột ngột bị đẩy ra, một cái thân hình to lớn lao vào.
"Thiên Chân a! Tình huống Tiểu ca ra sao rồi?" Bàn Tử thở hổn hển, vừa đi vào vừa nói.
"Anh tự xem đi."
"Thiên Chân, cậu làm sao đêm mình biến thành bộ dạng này?" Bàn Tử nhìn tôi cứ như nhìn quái vật: " Đừng Tiểu ca còn chưa có tốt cậu đã ngã xuống, đến lúc đó ai chiếu cố Tiểu ca đây? Lại nói cũng không phải cậu không biết tình hình sau khi mất trí nhớ của Tiểu ca, nếu cậu sụp đổ, vạn nhất Tiểu ca đến nơi nào đấy, tôi xem lúc đó cậu biết đi đâu mà tìm cậu ta."
"Bàn Tử! Tôi biết chứ, anh xem không phải tôi vẫn còn rất tốt sao? Đừng nói, dù sao anh đến rồi tôi cũng có thể nhẹ nhõm một chút, đúng không?"
"Tiểu Thiên Chân cậu lại tính kế Bàn gia... Đến đến, hiện tại cứ để Bàn gia, cậu quay về nghĩ ngơi một chút đi."
"Bàn Tử đáng chết, anh tuyệt đối không thể thừa lúc tôi không có ở đây mà ra ngoài tìm nữ nhân, nếu như lại giống trước kia lão tử tuyệt đối không tha cho anh."
"Yên tâm đi, Bàn gia bây giờ là một người công dân tốt tuân thủ kỷ luật, tuyệt đối không làm ba chuyện như thế đâu."
"Vậy tôi đi trước đây."
"Đi đi, đi đi. Bảo đảm sẽ giao trả một Tiểu ca hoàn mỹ cho cậu."
Về đến được nhà, cảm giác thật sự quá mệt mỏi, đi đường đều muốn ngã, vì thế tôi vọt vào nhà tắm tắm nước ấm, rồi liệt trên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau tình lại, là một đống cuộc gọi nhỡ đập vào mắt, đều là đến từ Vương Minh, phỏng chừng là bàn khẩu xảy ra chuyện lớn. Hoặc là hắn cần tôi gọi lại ngay lặp tức.
"Nha, ông chủ. Chỗ cậu nói cái gì mà địa phương phong thủy không tốt ấy, tôi có chút manh mối rồi."
"Tốt, chuẩn bị tư liệu kĩ càng một chút gửi qua hòm thư cho tôi, còn lại nếu không có chuyện gì thì đừng có mà làm phiền tôi."
"Ai, này, ông chủ!"
"Có rắm gì thì mau phóng ra!"
".... chà chà, có chút xíu phiền phức, cậu có thể đích thân đến đây một chuyến được không?"
Nghe được lời này tôi liền biết tuyệt đối không thể nào là chuyện nhỏ được, bởi vì những vấn đề mà Vương Minh quẳng cho tôi thì không còn là vấn đề nhỏ nữa. Nhưng tình hình Muộn Du Bình hiện tại không mấy khả quan. Nếu như lúc Muộn Du Bình tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải tôi thì chúng tôi sẽ không còn gần gũi như trước. Thậm chí tôi còn có thể bị phớt lờ, thế thì tôi biết làm sao?
"Có vấn đề gì, anh tận lực mà giải quyết đi, chờ tôi bên này xong thì sẽ lập tức chạy qua."
"Nhưng.... Thôi được."
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã qua 11 giờ, nếu còn không qua khẳng định Bàn Tử sẽ gọi điện bom tạc tôi cho mà xem. Hơn nữa tình huống của Muộn Du Bình cũng khiến tôi khó lòng mà buông tha. Tôi ra ngoài ăn một chút gì đó rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện bên kia. Kì quái là Bàn Tử đến một cuộc gọi cũng không gọi, khẳng định là còn ngủ rồi.
Đi vào bệnh viện, Muộn Du Bình vẫn nằm như vậy, còn Bàn Tử hả? Anh ta đang lăng đùng ra giường bệnh kế bên mà ngáy khò khò kìa. Tôi thấy vậy liền đi một mạch đến đấy, cho hắn một cú thần long trở mình.
"Thiên Chân cậu nha, Bàn gia đây mới ngủ được tí, cậu không thể thương xót gia một chút sao?"
"Đã là lúc nào rồi, lỡ Tiểu ca tỉnh lại vào lúc này rồi chạy ra ngoài thì sao?"
"Thiên Chân! Cậu đúng là bị ái tình làm mê mụi, nếu Tiểu ca tỉnh thì vẫn có bác sĩ ấy thôi? Ở đây là bệnh viện, trọng tâm là khám chữa bệnh, ai dám để cậu ấy chạy? Chưa kể hôm qua Bàn gia thật sự quá mệt mỏi, mới nằm không cẩn thận tí thì ngủ mất rồi." Càng nói tiếng Bàn Tử càng nhỏ, bởi vì hắn rất rõ ràng những người kia sẽ không ngăn được Tiểu ca.
"Được rồi, vậy anh về cửa hàng ngủ một giấc đi, để Tiểu ca tôi lo cho."
"Thiên Chân a, Tiểu ca không có việc gì đâu, cậu đừng để bản thân mệt mỏi quá đấy. Tôi đi trước nhé."
Sau 5 ngày, một chút dấu hiệu tỉnh lại Muộn Du Bình cũng không có, tôi thật sự rất sốt ruột, vì thế lại đi tìm bác sĩ hỏi một chút tình hình. Bác sĩ nói cũng như lúc trước, là do cơ thể quá suy yếu.
Hai ngày sau, Bàn Tử có đến thăm chúng tôi một lần, lúc đấy tôi đang ghé trên mép giường của Muộn Du Bình ngủ gật.
Lúc đấy tôi đã mơ một giấc mộng, mơ mơ hồ hồ cảm thấy như có người chụp nhẹ vai tôi, mở mắt ra liền nhìn thấy Bàn Tử dùng tay chỉ về phía Muộn Du Bình phía sau. Tôi thấy được Muộn Du Bình lúc mày chau mày, cả người run rẩy. Tôi lặp tức nhấn chuông gọi bác sĩ đến.
"Thiên Chân à, cậu đừng quá lo lắng, phỏng chừng sẽ nhanh chống tỉnh dậy thôi, nói không chừng Tiểu ca còn đang cùng Chu Công đánh nhau á."
Tôi dùng một tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Muộn Du Bình, một tay vuốt thẳng đường chân mày đang nhíu chặt của hắn, hy vọng có thể vì thế mà tiếp cho hắn thêm chút sức mạnh.
Lúc sau khi bác sĩ tiến vào, ông ta yêu cầu chúng tôi tránh ra để bọn họ kiểm tra, nhưng tay tôi làm thế nào cũng không rút ra được. Nếu không phải là Muộn Du Bình đang trong tình trạng như thế này, tay tôi không chừng đã bị hắn bóp nát cả rồi.
Bác sĩ vừa muốn kiểm tra mắt hắn, hắn đã đem mắt mở ra. Trong mắt hắn lúc này hiện lên vẻ mất mát, rồi sau đó trở nên mờ mịt. Hắn đem mỗi người trong phòng nhìn qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi, tôi có thể nhìn thấy trong mắt hắn lúc này tràn đầy nghi hoặc.
"Tiểu ca, tôi là Ngô Tà."
"Còn tôi là Bàn Tử, ba người chúng ta là thiết tam giác đó."
Cuối cùng hắn cái gì cũng không nói, lại tiếp tục đi ngủ.
Bác sĩ nói lúc này hắn vừa tỉnh, trước không cần làm kiểm tra, cứ để hắn nghỉ ngơi hồi sức. Sau đi đi ra ngoài.
Nhìn Muộn Du Bình thế này, làm tôi nhớ đến lần đó hắn từ Xà Chiểu trở về, lúc đó hắn cũng như vậy, tim tôi lập tức có chút đau nhói.
Về sau tôi nhất định phải tìm cách chữa khỏi cho Muộn Du Bình!
Bàn Tử ở bên cạnh vỗ vỗ vai tôi an ủi: "Cậu cũng đừng quá khổ sở."
Tôi không để ý đến hắn, kỳ thật hắn có ý gì tôi đều hiểu rõ, nhưng lòng tôi chính là vẫn rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất