Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
Chương 37: Bàn Tử về đơn vị
Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
_________________________
Trở lại trong thôn đã là sau 11 giờ tối, tất cả mọi người đều phi thường mệt mỏi, cho nên sớm đều đi nghỉ ngơi. Muộn Du Bình ngẫu nhiên có tỉnh lại một chút, tôi lo thời điểm hắn tỉnh lại muốn ăn chút gì hay muốn uống nước gì đó mà không có ai ở bên cạnh, vì thế tôi liền cùng hắn ngủ một chỗ, Bàn Tử thấy ba người đàn ông ngủ chung quá chật chội, hơn nữa hắn không quá muốn ngủ cùng nam nên một mình chạy ra phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hiếm khi thấy Bàn Tử không xuống ruộng làm việc mà ngồi trên sofa ở phòng khách.
"Yo, Tiểu Ngô tỉnh rồi, hôm nay còn rất sớm a." Bàn Tử trêu chọc nói.
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn nhìn thời gian, đều đã 10 giờ sáng rồi, sớm cái gì mà sớm.
"Bàn gia hôm nay thế nào lại không xuống đất?"
"Không xuống, từ nay về sau đều không xuống nữa."
Tôi nhất thời không rõ hắn nói là không xuống cái gì, tôi nghi hoặc nhìn hắn.
"Tôi tính trở lại Bắc Kinh, sau này nếu có thời gian thì lại đến đây là được. Ở chỗ này đủ lâu rồi, Tiểu ca cũng đã trở lại, thiết tam giác chúng ta đương nhiên là phải ở cùng nhau hăng hái chiến đấu." Nói xong Bàn Tử liền phơi bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy mỡ.
Kỳ thật tôi hiểu rõ ý của Bàn Tử, đối với người anh em này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng trực tiếp nói "Bàn Tử chết tiệt". Tôi mỉm cười cho hắn một quyền, ôm chặt hắn nói: "Hoan nghênh trở lại."
"Tiểu ca đều đã trở lại, tôi có thể ở đây kéo chân sau sao?" Bàn Tử cười nói.
Chúng tôi nhìn nhau cười, tất cả ngụ ý đều nằm trong tiếng cười ấy.
Tới ngày thứ ba Muộn Du Bình mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, chỉ là tay chân vẫn như cũ không có tí sức lực.
Thời điểm hắn ngủ, tôi không có việc gì làm liền giúp hắn xoa bóp, hoạt động gân cốt. Hiện tại tỉnh lại, tôi liền dẫn hắn đi chung quanh làng dạo xem, thuận tiện giúp hắn coi có nhớ lại được gì không.
Vốn dĩ tôi cho là tiến vào được Trương gia cổ lâu, ít nhiều gì cũng có thể giúp hắn hồi phục chút ít, nhưng hiện tại xem ra, cái gì cũng không có thay đổi. Đương nhiên tôi cũng không xác định được, dù sao mấy ngày này hắn phần nhiều là ngủ mê man.
"Tiểu ca, anh có nhớ được chút gì về quá khứ không?" Tôi hỏi.
Muộn Du Bình lắc lắc đầu, xong lại gật gật đầu. Tôi bị hắn làm cho không hiểu ra sao.
"Vậy rốt cuộc là anh nhớ hay là không nhớ ra a?"
Muộn Du Bình nhìn nhìn tôi nói: "Tôi mơ thấy rất nhiều thứ, cũng không biết có phải ký ức trong quá khứ hay không."
"Ồ? Vậy anh đã mơ thấy cái gì?... Có thể nói cho tôi biết một chút không?"
"Rất loạn.... cũng không có hoàn chỉnh, tôi mơ thấy mình đang đi trên một ngọn núi tuyết trắng xóa, phía sau vẫn luôn có người đi theo tôi, tôi giống như có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, hơn nữa việc này không thể để y theo. Nhưng mặc kệ tôi làm gì, y ũng không quay về. Sau đó y giống như bị rơi xuống phía dưới núi tuyết, tôi nhìn nơi ấy đặc biệt sâu, tôi cũng không quan tâm liền nhảy xuống. Tiếp đến liền bị Bàn Tử đánh thức. Sau đó tôi lại mơ một giấc mơ khác, mơ thấy tôi cùng một người ngồi bên cạnh đống lửa, tôi nói với người kia, tôi là một người không có quá khứ và tương lai, dù sau này biến mất thì cũng sẽ không có ai phát hiện. Nhưng người đó nói với tôi, nếu tôi biến mất, y sẽ phát hiện. Tôi quay đầu nổ lực muốn nhìn rõ đối phương, nhưng làm thế nào cũng không thể. Nhưng giọng nói của người ấy, tôi đều nhớ rõ."
Muộn Du Bình dùng ánh mắt rất thâm trầm nhìn tôi nói: "Nguyên lai tất cả đều là giọng nói của cậu."
Khó có được những lúc Muộn Du Bình nhìn tôi một cách nghiêm túc, lại còn nói nhiều đến thế, tôi nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu quên đi một thứ, nếu nó đặc biệt quan trọng, kỳ thật chỉ là bị nhấn chìm sâu trong dòng ký ức.
Nó sẽ ở trong một vài giấc mơ linh linh phô bày ra tất cả.
Chẵng lẽ, hoặc là nói ở sâu trong nội tâm Muộn Du Bình tôi rất quan trọng, thậm chí có thể xem như là một tồn tại rất đặc biệt?
Đương nhiên điều này có thể là do tôi suy nghĩ nhiều. Rốt cuộc đối với một người phiêu bạc cô độc mà nói, có một người khác để vướng bận, kỳ thật là một điều rất hạnh phúc, cũng là nơi nội tâm có thể dựa vào.
Nhưng điều này tuyệt đối không giống với tình yêu.
Ngay từ đầu có một khoản thời gian rất dài, đối với tình yêu, tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ. Tôi nhớ rất rõ khoảnh khắc Muộn Du Bình ra đi, tôi đã có một đoạn thời gian rất dài trở nên sa sút, tôi vẫn luôn cho là do người anh em, ân nhân của tôi đã đi rồi. Tôi vẫn luôn suy nghĩ rồi kết thúc nó bằng lời giải thích như vậy. Thẳng đến một năm sau khi tôi gặp một cô gái, khi gặp mặt lần đầu, cô như là thiên thần định mệnh của tôi, đem tôi ra khỏi địa ngục. Cô ấy xinh đẹp, là một cô gái mang nét đẹp cổ điển vùng Giang Nam. Gương mặt cười lên trong thật an tĩnh, nếu một hai phải tìm từ hình dung thì đó chính là cảm giác ôn nhuận như ngọc. Tôi vừa bắt đầu cho rằng, rốt cuộc trải qua nhiều năm như thế Ngô Tà này mẹ nó cũng sắp có được mùa xuân.
Nhưng có một lần Bàn Tử đến tìm tôi, vừa vặn cô gái ấy cũng có ở đấy. Tôi lúc ấy còn cho rằng Bàn Tử động kinh, muốn giúp tôi kiểm cửa nên cứ lén lút nhìn con gái nhà người ta. Cuối cùng hắn thế mà nhìn tôi thấm thía nói: " Tiểu Ngô, Bàn gia biết cậu nhớ Tiểu ca, nhưng cũng không cần tìm người giống hệt Tiểu ca thế kia chứ?"
Tôi lúc ấy không phản ứng kịp, làm sao lại tựa Tiểu ca, tuy rằng đều là bộ dạng ít nói, nhưng Tiểu ca là cao lãnh, còn người ta dịu dàng động lòng người thế kia. Tuy rằng tướng mạo có chút giống thật, nhưng nào có như Bàn Tử nói, giống hệt mọi phương diện đâu.
Tôi nói: "Giống chỗ nào chứ?"
"Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, nếu Tiểu ca không vì cái sứ mệnh chó má kia, cộng thêm sống nhiều năm như vậy, còn luôn mất trí nhớ, Tiểu ca sẽ có khí chất cùng bộ dạng như thế nào?... Tiểu ca tuy rằng ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng bên trong là một người vô cùng ấm áp. Lúc nguy cấp sẽ không tùy tiện bỏ qua bất kỳ sinh mệnh nào. Anh ấy có thể vì cứu cậu mà một lần một lần mạng cũng không cần, như vậy chứng minh cái gì?"
"Chứng minh cái gì?"
"Chứng minh Tiểu ca là một người nội tâm ôn nhu đơn thuần thiện lương. Điểm này tâm cậu so với thân còn rõ ràng hơn."
Tôi cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là vậy, hay là tôi đã đem Muộn Du Bình thành kiểu người tôi muốn tìm?
Nhưng nghĩ lại thì căn bản không có đúng. Muộn Du Bình là nam, mà người ta là nữ, có thể so sánh với nhau được sao?
Cho nên tôi liền không đem việc này gộp thành một chuyện.
Cũng không biết nguyên nhân có phải do buổi nói chuyện với Bàn Tử kia không. Mỗi lần tôi nhìn đến cô gái kia liền nghĩ tới Muộn Du Bình, thậm chí khi cô cười, tôi còn tưởng tượng đến chính là Muộn Du Bình đang cười.
Một khoảng thời gian dài sau tôi còn trách Bàn Tử, vô duyên vô cớ nói những chuyện đó, hại tôi không thể hảo hảo nói chuyện yêu đương được.
Thời gian trôi đến thời điểm sinh nhật 30 của tôi, cũng là khoảng sau 5 tháng kết giao với cô gái kia. Ngày đó Tiểu Hoa Bàn Tử tới mừng sinh nhật, tôi cao hứng quá liền uống nhiều hai ly. Chờ khi tôi say khướt được Vương Minh đưa về, tôi cảm thấy mình hình như đã thấy Tiểu ca đứng chờ ở ngoài cửa hàng. Thế mà tôi lập tức đẩy Vương Minh ra, chạy tới ôm lấy hắn. Hình như còn nói rất nhiều điều, đến sáng tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ.
Sau đó hai ngày cũng không thấy cô gái đó đến tiệm tìm tôi, điện thoại cũng bị tắt máy. Sau đó tôi hỏi Vương Minh mới biết được, ngày đó tôi uống say, trở về cửa hàng liền trực tiếp đẩy Vương Minh ra lao đến ôm chầm lấy cổ, cái gì mà anh sao bây giờ anh mới trở về, tôi thật sự rất lo lắng cho anh gì gì đó..., nói rất nhiều điều kỳ quái, còn khóc đến nổi rối tinh rối mù. Tôi đột nhiên ý thức được, có thể là tôi đã làm điều gì đó không nên làm, vì thế tra hỏi rất nhiều, cuối cùng tìm tới chỗ cô ấy.
Cô ấy nói với tôi: "Ngô Tà, tôi không muốn trở thành một người thay thế cho bất kỳ ai, hơn nữa, anh đã có người mình thích, thì không nên đến đây dưa với tôi." Cổ nói xong cũng không quay đầu mà bước đi.
Tôi vẫn nghĩ là tôi sẽ khổ sở rất lâu, nhưng trên thực tế, một tuần trôi qua tôi liền bình ổn trở lại. Ngược lại là Muộn Du Bình càng thường xuyên xuất hiện trong mộng của tôi hơn. Thật nhiều lần phải đối mặt với bàn khẩu đầy tinh phong huyết vũ, thời điểm tôi muốn bỏ cuộc, thứ nhiều lần giúp tôi chống đỡ đến cuối cùng thế nhưng là lời hứa 10 năm với Muộn Du Bình.
Kỳ thật lúc ấy tôi rất mâu thuẫn, bởi vì mỗi lần đối mặt sống chết thứ hiện lên trước mắt tôi là gương mặt của Muộn Du Bình, là bóng lưng cô độc của hắn. Những thứ ấy làm tôi không yên lòng được, điều này rất không giống với tình cảm huynh đệ, tôi cảm thấy mình càng giống với lão mụ tử* của hắn hơn.
*Lão mụ tử (老妈子) vừa có nghĩa là mẹ già (luôn săn sóc quan tâm giúp đỡ đủ thứ), vừa có nghĩa là người vợ. Thể hiện sự gần gũi.
Có rất nhiều lúc tôi nghĩ nếu cái ước hẹn mười năm kia là giả thì phải làm sao bây giờ? Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định chính mình, bởi vì tôi căn bản không thể chấp nhận đáp án đó. Sau này cũng chậm rãi tiếp nhận việc trong lòng tôi Muộn Du Bình và Bàn Tử là tồn tại không hề giống nhau.
Lúc ấy liền không còn bất kỳ ý nghĩ muốn tìm người kết hôn sinh con nữa.
"Ngô Tà?... Ngô Tà! Cậu suy nghĩ cái gì?" Muộn Du Bình đột nhiên đem tôi từ trong hồi ức kéo ra.
"Không có gì, Tiểu ca những cái đó đều không phải là mơ, đó là những việc chúng ta đã trải qua." Tôi đáp.
"Cảm ơn cậu." Muộn Du Bình hơi lộ ra chút tươi cười nói với tôi. Tôi vẫn luôn không biết Muộn Du Bình cũng sẽ nói điều lừa tình như vậy. Tựa như tôi không biết hắn sẽ lộ ra gương mặt tươi cười dịu dàng lại mê người đến thế. Tôi nhìn đến tâm hoảng thần hốt, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ừm.... cái kia, Tiểu ca anh có mệt hay không, nếu mệt chúng ta cùng nhau trở về đi?" Tôi nói.
"Tôi đột nhiên rất muốn nhìn ngắm ban đêm ở nơi này, hôm nay thời tiết rất tốt, tối nay cậu có rảnh không?" Muộn Du Bình hỏi.
Này quả thật là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nếu hắn là thích kiểu tình yêu của lão nhân, tôi đây liền liều mình bồi quân tử vậy.
Chỉ là tự nhiên Muộn Du Bình lãng mạn như vậy. Thật có chút không quen.
"Có rảnh, chỉ là sao anh lại muốn nhìn cảnh đêm vậy?"
"Không biết."
"Vậy tối chúng ta lại đến sau núi xem đi, chỗ đó không tồi đâu. Tôi cũng rất lâu không nhìn bầu trời Ba Nãi, thật sự rất đẹp."
"Ừm."
"Chúng ta hiện tại vẫn là trở về trước đi, bên ngoài có chút lạnh, anh vừa mới khỏe lại, trở về nghĩ ngơi một chốc, tối lại ra."
Muộn Du Bình gật gật đầu xong liền quay người đi về phòng, người này thật không hổ là phái hành động, nói đi liền đi.
Edit+Beta: Cam
_________________________
Trở lại trong thôn đã là sau 11 giờ tối, tất cả mọi người đều phi thường mệt mỏi, cho nên sớm đều đi nghỉ ngơi. Muộn Du Bình ngẫu nhiên có tỉnh lại một chút, tôi lo thời điểm hắn tỉnh lại muốn ăn chút gì hay muốn uống nước gì đó mà không có ai ở bên cạnh, vì thế tôi liền cùng hắn ngủ một chỗ, Bàn Tử thấy ba người đàn ông ngủ chung quá chật chội, hơn nữa hắn không quá muốn ngủ cùng nam nên một mình chạy ra phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hiếm khi thấy Bàn Tử không xuống ruộng làm việc mà ngồi trên sofa ở phòng khách.
"Yo, Tiểu Ngô tỉnh rồi, hôm nay còn rất sớm a." Bàn Tử trêu chọc nói.
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn nhìn thời gian, đều đã 10 giờ sáng rồi, sớm cái gì mà sớm.
"Bàn gia hôm nay thế nào lại không xuống đất?"
"Không xuống, từ nay về sau đều không xuống nữa."
Tôi nhất thời không rõ hắn nói là không xuống cái gì, tôi nghi hoặc nhìn hắn.
"Tôi tính trở lại Bắc Kinh, sau này nếu có thời gian thì lại đến đây là được. Ở chỗ này đủ lâu rồi, Tiểu ca cũng đã trở lại, thiết tam giác chúng ta đương nhiên là phải ở cùng nhau hăng hái chiến đấu." Nói xong Bàn Tử liền phơi bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy mỡ.
Kỳ thật tôi hiểu rõ ý của Bàn Tử, đối với người anh em này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng trực tiếp nói "Bàn Tử chết tiệt". Tôi mỉm cười cho hắn một quyền, ôm chặt hắn nói: "Hoan nghênh trở lại."
"Tiểu ca đều đã trở lại, tôi có thể ở đây kéo chân sau sao?" Bàn Tử cười nói.
Chúng tôi nhìn nhau cười, tất cả ngụ ý đều nằm trong tiếng cười ấy.
Tới ngày thứ ba Muộn Du Bình mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, chỉ là tay chân vẫn như cũ không có tí sức lực.
Thời điểm hắn ngủ, tôi không có việc gì làm liền giúp hắn xoa bóp, hoạt động gân cốt. Hiện tại tỉnh lại, tôi liền dẫn hắn đi chung quanh làng dạo xem, thuận tiện giúp hắn coi có nhớ lại được gì không.
Vốn dĩ tôi cho là tiến vào được Trương gia cổ lâu, ít nhiều gì cũng có thể giúp hắn hồi phục chút ít, nhưng hiện tại xem ra, cái gì cũng không có thay đổi. Đương nhiên tôi cũng không xác định được, dù sao mấy ngày này hắn phần nhiều là ngủ mê man.
"Tiểu ca, anh có nhớ được chút gì về quá khứ không?" Tôi hỏi.
Muộn Du Bình lắc lắc đầu, xong lại gật gật đầu. Tôi bị hắn làm cho không hiểu ra sao.
"Vậy rốt cuộc là anh nhớ hay là không nhớ ra a?"
Muộn Du Bình nhìn nhìn tôi nói: "Tôi mơ thấy rất nhiều thứ, cũng không biết có phải ký ức trong quá khứ hay không."
"Ồ? Vậy anh đã mơ thấy cái gì?... Có thể nói cho tôi biết một chút không?"
"Rất loạn.... cũng không có hoàn chỉnh, tôi mơ thấy mình đang đi trên một ngọn núi tuyết trắng xóa, phía sau vẫn luôn có người đi theo tôi, tôi giống như có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, hơn nữa việc này không thể để y theo. Nhưng mặc kệ tôi làm gì, y ũng không quay về. Sau đó y giống như bị rơi xuống phía dưới núi tuyết, tôi nhìn nơi ấy đặc biệt sâu, tôi cũng không quan tâm liền nhảy xuống. Tiếp đến liền bị Bàn Tử đánh thức. Sau đó tôi lại mơ một giấc mơ khác, mơ thấy tôi cùng một người ngồi bên cạnh đống lửa, tôi nói với người kia, tôi là một người không có quá khứ và tương lai, dù sau này biến mất thì cũng sẽ không có ai phát hiện. Nhưng người đó nói với tôi, nếu tôi biến mất, y sẽ phát hiện. Tôi quay đầu nổ lực muốn nhìn rõ đối phương, nhưng làm thế nào cũng không thể. Nhưng giọng nói của người ấy, tôi đều nhớ rõ."
Muộn Du Bình dùng ánh mắt rất thâm trầm nhìn tôi nói: "Nguyên lai tất cả đều là giọng nói của cậu."
Khó có được những lúc Muộn Du Bình nhìn tôi một cách nghiêm túc, lại còn nói nhiều đến thế, tôi nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu quên đi một thứ, nếu nó đặc biệt quan trọng, kỳ thật chỉ là bị nhấn chìm sâu trong dòng ký ức.
Nó sẽ ở trong một vài giấc mơ linh linh phô bày ra tất cả.
Chẵng lẽ, hoặc là nói ở sâu trong nội tâm Muộn Du Bình tôi rất quan trọng, thậm chí có thể xem như là một tồn tại rất đặc biệt?
Đương nhiên điều này có thể là do tôi suy nghĩ nhiều. Rốt cuộc đối với một người phiêu bạc cô độc mà nói, có một người khác để vướng bận, kỳ thật là một điều rất hạnh phúc, cũng là nơi nội tâm có thể dựa vào.
Nhưng điều này tuyệt đối không giống với tình yêu.
Ngay từ đầu có một khoản thời gian rất dài, đối với tình yêu, tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ. Tôi nhớ rất rõ khoảnh khắc Muộn Du Bình ra đi, tôi đã có một đoạn thời gian rất dài trở nên sa sút, tôi vẫn luôn cho là do người anh em, ân nhân của tôi đã đi rồi. Tôi vẫn luôn suy nghĩ rồi kết thúc nó bằng lời giải thích như vậy. Thẳng đến một năm sau khi tôi gặp một cô gái, khi gặp mặt lần đầu, cô như là thiên thần định mệnh của tôi, đem tôi ra khỏi địa ngục. Cô ấy xinh đẹp, là một cô gái mang nét đẹp cổ điển vùng Giang Nam. Gương mặt cười lên trong thật an tĩnh, nếu một hai phải tìm từ hình dung thì đó chính là cảm giác ôn nhuận như ngọc. Tôi vừa bắt đầu cho rằng, rốt cuộc trải qua nhiều năm như thế Ngô Tà này mẹ nó cũng sắp có được mùa xuân.
Nhưng có một lần Bàn Tử đến tìm tôi, vừa vặn cô gái ấy cũng có ở đấy. Tôi lúc ấy còn cho rằng Bàn Tử động kinh, muốn giúp tôi kiểm cửa nên cứ lén lút nhìn con gái nhà người ta. Cuối cùng hắn thế mà nhìn tôi thấm thía nói: " Tiểu Ngô, Bàn gia biết cậu nhớ Tiểu ca, nhưng cũng không cần tìm người giống hệt Tiểu ca thế kia chứ?"
Tôi lúc ấy không phản ứng kịp, làm sao lại tựa Tiểu ca, tuy rằng đều là bộ dạng ít nói, nhưng Tiểu ca là cao lãnh, còn người ta dịu dàng động lòng người thế kia. Tuy rằng tướng mạo có chút giống thật, nhưng nào có như Bàn Tử nói, giống hệt mọi phương diện đâu.
Tôi nói: "Giống chỗ nào chứ?"
"Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, nếu Tiểu ca không vì cái sứ mệnh chó má kia, cộng thêm sống nhiều năm như vậy, còn luôn mất trí nhớ, Tiểu ca sẽ có khí chất cùng bộ dạng như thế nào?... Tiểu ca tuy rằng ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng bên trong là một người vô cùng ấm áp. Lúc nguy cấp sẽ không tùy tiện bỏ qua bất kỳ sinh mệnh nào. Anh ấy có thể vì cứu cậu mà một lần một lần mạng cũng không cần, như vậy chứng minh cái gì?"
"Chứng minh cái gì?"
"Chứng minh Tiểu ca là một người nội tâm ôn nhu đơn thuần thiện lương. Điểm này tâm cậu so với thân còn rõ ràng hơn."
Tôi cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là vậy, hay là tôi đã đem Muộn Du Bình thành kiểu người tôi muốn tìm?
Nhưng nghĩ lại thì căn bản không có đúng. Muộn Du Bình là nam, mà người ta là nữ, có thể so sánh với nhau được sao?
Cho nên tôi liền không đem việc này gộp thành một chuyện.
Cũng không biết nguyên nhân có phải do buổi nói chuyện với Bàn Tử kia không. Mỗi lần tôi nhìn đến cô gái kia liền nghĩ tới Muộn Du Bình, thậm chí khi cô cười, tôi còn tưởng tượng đến chính là Muộn Du Bình đang cười.
Một khoảng thời gian dài sau tôi còn trách Bàn Tử, vô duyên vô cớ nói những chuyện đó, hại tôi không thể hảo hảo nói chuyện yêu đương được.
Thời gian trôi đến thời điểm sinh nhật 30 của tôi, cũng là khoảng sau 5 tháng kết giao với cô gái kia. Ngày đó Tiểu Hoa Bàn Tử tới mừng sinh nhật, tôi cao hứng quá liền uống nhiều hai ly. Chờ khi tôi say khướt được Vương Minh đưa về, tôi cảm thấy mình hình như đã thấy Tiểu ca đứng chờ ở ngoài cửa hàng. Thế mà tôi lập tức đẩy Vương Minh ra, chạy tới ôm lấy hắn. Hình như còn nói rất nhiều điều, đến sáng tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ.
Sau đó hai ngày cũng không thấy cô gái đó đến tiệm tìm tôi, điện thoại cũng bị tắt máy. Sau đó tôi hỏi Vương Minh mới biết được, ngày đó tôi uống say, trở về cửa hàng liền trực tiếp đẩy Vương Minh ra lao đến ôm chầm lấy cổ, cái gì mà anh sao bây giờ anh mới trở về, tôi thật sự rất lo lắng cho anh gì gì đó..., nói rất nhiều điều kỳ quái, còn khóc đến nổi rối tinh rối mù. Tôi đột nhiên ý thức được, có thể là tôi đã làm điều gì đó không nên làm, vì thế tra hỏi rất nhiều, cuối cùng tìm tới chỗ cô ấy.
Cô ấy nói với tôi: "Ngô Tà, tôi không muốn trở thành một người thay thế cho bất kỳ ai, hơn nữa, anh đã có người mình thích, thì không nên đến đây dưa với tôi." Cổ nói xong cũng không quay đầu mà bước đi.
Tôi vẫn nghĩ là tôi sẽ khổ sở rất lâu, nhưng trên thực tế, một tuần trôi qua tôi liền bình ổn trở lại. Ngược lại là Muộn Du Bình càng thường xuyên xuất hiện trong mộng của tôi hơn. Thật nhiều lần phải đối mặt với bàn khẩu đầy tinh phong huyết vũ, thời điểm tôi muốn bỏ cuộc, thứ nhiều lần giúp tôi chống đỡ đến cuối cùng thế nhưng là lời hứa 10 năm với Muộn Du Bình.
Kỳ thật lúc ấy tôi rất mâu thuẫn, bởi vì mỗi lần đối mặt sống chết thứ hiện lên trước mắt tôi là gương mặt của Muộn Du Bình, là bóng lưng cô độc của hắn. Những thứ ấy làm tôi không yên lòng được, điều này rất không giống với tình cảm huynh đệ, tôi cảm thấy mình càng giống với lão mụ tử* của hắn hơn.
*Lão mụ tử (老妈子) vừa có nghĩa là mẹ già (luôn săn sóc quan tâm giúp đỡ đủ thứ), vừa có nghĩa là người vợ. Thể hiện sự gần gũi.
Có rất nhiều lúc tôi nghĩ nếu cái ước hẹn mười năm kia là giả thì phải làm sao bây giờ? Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định chính mình, bởi vì tôi căn bản không thể chấp nhận đáp án đó. Sau này cũng chậm rãi tiếp nhận việc trong lòng tôi Muộn Du Bình và Bàn Tử là tồn tại không hề giống nhau.
Lúc ấy liền không còn bất kỳ ý nghĩ muốn tìm người kết hôn sinh con nữa.
"Ngô Tà?... Ngô Tà! Cậu suy nghĩ cái gì?" Muộn Du Bình đột nhiên đem tôi từ trong hồi ức kéo ra.
"Không có gì, Tiểu ca những cái đó đều không phải là mơ, đó là những việc chúng ta đã trải qua." Tôi đáp.
"Cảm ơn cậu." Muộn Du Bình hơi lộ ra chút tươi cười nói với tôi. Tôi vẫn luôn không biết Muộn Du Bình cũng sẽ nói điều lừa tình như vậy. Tựa như tôi không biết hắn sẽ lộ ra gương mặt tươi cười dịu dàng lại mê người đến thế. Tôi nhìn đến tâm hoảng thần hốt, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ừm.... cái kia, Tiểu ca anh có mệt hay không, nếu mệt chúng ta cùng nhau trở về đi?" Tôi nói.
"Tôi đột nhiên rất muốn nhìn ngắm ban đêm ở nơi này, hôm nay thời tiết rất tốt, tối nay cậu có rảnh không?" Muộn Du Bình hỏi.
Này quả thật là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nếu hắn là thích kiểu tình yêu của lão nhân, tôi đây liền liều mình bồi quân tử vậy.
Chỉ là tự nhiên Muộn Du Bình lãng mạn như vậy. Thật có chút không quen.
"Có rảnh, chỉ là sao anh lại muốn nhìn cảnh đêm vậy?"
"Không biết."
"Vậy tối chúng ta lại đến sau núi xem đi, chỗ đó không tồi đâu. Tôi cũng rất lâu không nhìn bầu trời Ba Nãi, thật sự rất đẹp."
"Ừm."
"Chúng ta hiện tại vẫn là trở về trước đi, bên ngoài có chút lạnh, anh vừa mới khỏe lại, trở về nghĩ ngơi một chốc, tối lại ra."
Muộn Du Bình gật gật đầu xong liền quay người đi về phòng, người này thật không hổ là phái hành động, nói đi liền đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất