[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 37: Mục đích đi dã ngoại không trong sáng của Muộn Du Bình

Trước Sau
Trương Khởi Linh tắt đèn trong lều đi, Ngô Tà vừa chỉnh lại túi ngủ của mình, Trương Khởi Linh đã chui vào theo cậu. Cậu nhìn hắn rồi tự giác nhích qua một bên để hắn nằm chung, sau đó Ngô Tà gối lên cánh tay của Trương Khởi Linh rồi nhắm mắt ngủ.

Ngô Tà còn chưa nghĩ ra ngày mai nên đưa Trương Khởi Linh đi đâu chơi, Trương Khởi Linh đột nhiên quay qua đè lên người cậu làm cậu hoảng sợ.

"Tiểu Ca, cậu định làm...làm gì?"

Trương Khởi Linh không nói, chỉ cúi xuống hôn Ngô Tà, ngay sau đó hắn buông cậu ra. Ngô Tà chống tay lên vai hắn, thấp giọng mắng:

"Cậu làm trò gì đó?!"

"Thương em."

"Thương cái đầu cậu á! Cậu... cậu đang sờ chỗ nào đó?!"

Ngô Tà đỏ bừng mặt ngăn lại cái tay đã thò vào trong quần áo cậu lại còn sờ tới sờ lui của Trương Khởi Linh. Hắn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Ngô Tà, cậu đành tiếp tục hạ giọng khuyên hắn:

"Cậu... cậu đừng xằng bậy nữa, Trương Khởi Linh tớ nói cho cậu biết, bên cạnh chúng ta còn nhiều bạn học khác nữa đấy."

Ngô Tà muốn kéo tay của Trương Khởi Linh ra, nhưng hắn đã nhanh chóng áp hai tay của cậu lên trên đầu.

"Vậy em đừng kêu ra tiếng, người khác sẽ không phát hiện đâu."

"Cậu...cậu...cậu điên rồi, mau buông tớ ra! Trương Khởi Linh! Đừng cởi đồ tớ mà!"

Ngô Tà sốt ruột mắng hắn, tay kia thì ngăn lại bàn tay xấu xa đang lột quần áo của mình xuống. Trương Khởi Linh tránh né tay cậu, Ngô Tà nhận ra mình không thể bắt được tay hắn, ngược lại còn bị hắn đè lại giữ chặt trên đầu. Ngô Tà nôn nóng đến mức giãy dụa cả người muốn thoát khỏi móng vuốt của Trương Khởi Linh.

"Tiểu Ca! Đừng làm loạn nữa! Mau bỏ tớ ra! À... cái kia... Phòng tắm đã đóng cửa rồi! Lát nữa tớ... tớ lại không thể tắm rửa! Ngày mai sẽ bị sốt! Cậu..."

Ngô Tà cứng đờ, không dám giãy dụa nữa, cậu khiếp sợ nhìn Trương Khởi Linh, cố ép giọng mình đến mức thấp nhất. Cả người Ngô Tà run rẩy mắng hắn:

"Trương... Trương Khởi Linh, cậu...cậu...cậu...đồ cầm thú!"

Miệng Trương Khởi Linh ngậm một gói hình vuông nhỏ, hắn đưa tay lên xé mở, trong ánh sáng mập mờ, động tác xé bao quyến rũ của hắn kích thích cả người Ngô Tà nóng lên, cậu đành trơ mắt nhìn Trương Khởi Linh lấy bao ra rồi bao lên thứ hùng dũng oai vệ kia của hắn. Ném gói không xuống đất, Trương Khởi Linh tiếp tục lột đồ ngủ của Ngô Tà ra...

Giải Vũ Thần đột ngột bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, y lập tức ngồi dậy rồi đụng trúng thứ gì đó, đầu của y đau đến choáng váng. Giải Vũ Thần thấy trước mặt mình có bóng của ai đó, theo phản xạ có điều kiện, y chế trụ bả vai và cánh tay của người trước mặt, xoay người quật ngã đối phương trên mặt đất.



"Hoa nhi...Hoa nhi gia, buông ra...đau... Em muốn bẻ gãy tay tôi luôn hả!"

Thanh âm đau đớn của Hắc Nhãn Kính vang lên, Giải Vũ Thần vội vã buông hắn ra, sau đó mở đèn flash của điện thoại lên. Hắc Nhãn Kính tội nghiệp xoa bả vai ngồi dậy, điện thoại của hắn vẫn đang reo vang, hắn nhanh chóng cầm lấy rồi bắt máy.

Sau đó Giải Vũ Thần nhìn thấy sắc mặt của Hắc Nhãn Kính lập tức thay đổi.

"Tôi và hắn sẽ đến ngay."

Cúp điện thoại, Hắc Nhãn Kính lại khẽ xoa bả vai của mình rồi mới nói với Giải Vũ Thần:

"Hoa nhi gia, tôi định đắp chăn cho em, em phản ứng lớn như thế làm gì?"

"Ai bảo điện thoại của anh đột nhiên vang lên, lại còn kêu to như vậy làm tôi giật cả mình, tôi không thấy rõ nên mới ra tay thôi."

"Giờ tôi phải đi rồi, em ngủ tiếp đi."

Nói xong Hắc Nhãn Kính liền đứng dậy đi ra khỏi lều, Giải Vũ Thần nghe hắn bảo phải đi, trái tim đột nhiên đập mạnh hơn, y nhớ lần trước Hắc Nhãn Kính đi một mạch tận hai năm trời, vì vậy Giải Vũ Thần vội gọi hắn lại:

"Anh đi đâu?! Trễ thế này rồi?!"

"Có chút chuyện riêng."

"Vậy... anh sẽ trở về chứ? Ý tôi là... anh không định đi hai năm nữa đúng không?"

Hắc Nhãn Kính quay lại nhìn Giải Vũ Thần, dưới ánh sáng mờ tối ở nơi đây không thể trông rõ vẻ mặt của hắn.

"Sẽ không, lần này nhiều nhất là hai ngày sau tôi sẽ về, tôi đưa cả Trương Khởi Linh cùng đi, ngày mai em hãy nói một tiếng với bạn học Ngô Tà, đừng để cậu ấy lo lắng quá. Ngủ đi."

Hắc Nhãn Kính an ủi Giải Vũ Thần vài câu rồi mới đi ra. Giải Vũ Thần nhìn hắn đóng lều lại, trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng bước chân của hắn xa dần.

Trương Khởi Linh ôm lấy Ngô Tà nhắm hờ mắt, đột nhiên bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân lại gần, hắn cảnh giác mở mắt ra. Tiếng bước chân dừng trước cửa lều, sau đó là giọng nói của Hắc Nhãn Kính:

"Khởi Linh, bên kia muốn chúng ta đi ngay lập tức."

"Bây giờ?"

"Chuyện có vẻ nghiêm trọng, cần cậu tự mình đến đó một chuyến, dường như người ở bên kia đã chỉ đích danh cậu rồi."



"Từ từ, để tôi mặc đồ."

Trương Khởi Linh khẽ khàng buông Ngô Tà ra rồi cầm lấy quần áo của mình. Ngô Tà ôm lấy tay hắn, hắn ngạc nhiên nhìn cậu, Ngô Tà vẫn chưa tỉnh, chỉ là theo bản năng kéo tay hắn. Trương Khởi Linh mỉm cười cưng chiều với cậu, nhẹ nhàng đặt lại tay Ngô Tà vào trong chăn, sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo vào rồi rời khỏi lều trại.

Ngô Tà mơ màng vươn tay sờ vị trí bên cạnh, mò cả buổi trời vẫn không thấy Trương Khởi Linh, cậu liền mở mắt, chỗ bên cạnh không còn hơi ấm, hắn đã đi đâu mất rồi. Ngô Tà ngồi dậy nhìn xung quanh, cả lều trại chỉ còn mỗi mình cậu, cậu lập tức cầm điện thoại gọi cho hắn xem thử có phải Trương Khởi Linh đi vệ sinh hay không. Nhưng khi mở khóa thì có một tin nhắn của Trương Khởi Linh hiện ra, tin nhắn được gửi đến vào khoảng rạng sáng bốn giờ, Ngô Tà vội vàng mở xem.

Trương Khởi Linh nói trong nhà có việc gấp, hắn và Hắc Nhãn Kính phải về nhà mấy ngày, bảo Ngô Tà đừng quá lo lắng, phải tự chăm sóc bản thân mình, vài ngày sau hắn sẽ trở lại. Ngô Tà nhíu mày nhìn tin nhắn, chuyện gì mà lại gấp như vậy? Tối khuya mới rời đi, đã trễ thế rồi, Trương Khởi Linh và Hắc Nhãn Kính làm cách nào xuống núi? Trong lòng Ngô Tà lo lắng không yên, cậu đứng dậy định bụng đi tìm Giải Vũ Thần.

Trong lều của Giải Vũ Thần, một mình y ngồi trên túi ngủ chơi điện thoại, Ngô Tà đi vào ngồi xuống túi ngủ của Bàn Tử rồi hỏi:

"Bàn Tử đâu? Mới sáng sớm hắn ta chạy đâu mất rồi?"

"Chắc đang còn ngủ."

Ngô Tà nhìn túi ngủ mà mình đang ngồi, khó hiểu hỏi:

"Ngủ? Ngủ ở đâu?"

"Trong lều của Hạt Tử, tối qua Hạt Tử ngủ ở đây."

"Tại sao anh ta lại ngủ ở đây?"

"Bàn Tử bảo hắn sợ hắn ngáy to quá ảnh hưởng đến các bạn học nên đổi chỗ với anh ta."

"Đúng rồi, thầy Tề và Tiểu Ca tối qua đã đi rồi, bảo là trong nhà có việc gấp, cậu biết không?"

"Tớ biết, hôm qua lúc hắn nghe điện thoại có làm tớ thức giấc, dường như hắn khá sốt ruột, sau khi cúp máy thì lập tức đi tìm Trương Khởi Linh rồi rời đi."

"Chuyện gì mà gấp vậy nhỉ? Không biết hai người họ tới nơi chưa."

"Chắc sẽ ổn thôi."

"Hi vọng vậy."

Hắc Nhãn Kính rời đi quá đột ngột, một giáo viên khác từ tổ hậu cần được điều đến để phụ trách lớp của Giải Vũ Thần. Ngô Tà ở một mình trong lều, không còn tâm trạng nào để đi ra ngoài chơi đùa với các học sinh khác. Cậu nhìn chằm chằm điện thoại của mình sợ bỏ lỡ cuộc gọi và tin nhắn của Trương Khởi Linh, nhưng đến tận khi cắm trại kết thúc, phía Trương Khởi Linh vẫn không có tin tức gì. Ngô Tà và Giải Vũ Thần lo lắng khôn nguôi ngồi trên xe quay về trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau