[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp
Chương 41: Bệnh viện
Sau khi lên xe, Giải Vũ Thần mất tự nhiên hất cái tay đang ôm mình của Hắc Nhãn Kính ra rồi ngồi xuống đối diện Ngô Tà, Ngô Tà mỉm cười nhìn Giải Vũ Thần hiếm khi tỏ ra xấu hổ.
Đoàn xe phía trước vang lên âm thanh của còi xe cảnh sát, sau đó chiếc xe từ từ di chuyển, Ngô Tà tò mò ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài rồi lại quay đầu hỏi Trương Khởi Linh: . truyện xuyên nhanh
"Tiểu Ca, chúng ta đi bệnh viện như vậy, lỡ như kẻ truy đuổi nấp ở chỗ tối nổ súng vào thì làm sao giờ?"
Hắc Nhãn Kính nắm lấy tay Giải Vũ Thần, nói với Ngô Tà:
"Bạn học Ngô Tà, cửa sổ này đều là kính chống đạn. Hơn nữa, cậu nghĩ chúng ta đang đóng phim à? Kẻ nào có can đảm lớn như vậy, ban ngày ban mặt lại nổ súng vào đoàn xe?"
Ngô Tà hơi ngượng ngùng nhìn Hắc Nhãn Kính, Trương Khởi Linh đột nhiên tựa đầu vào vai cậu, cậu hoảng hồn, Hắc Nhãn Kính cũng hoảng hồn, hắn vội vàng tiến đến sờ động mạch cảnh của Trương Khởi Linh, sau đó mới yên tâm ngồi lại.
"Không sao cả, đang ngủ."
Ngô Tà nghe Hắc Nhãn Kính nói vậy, trái tim treo lơ lửng của cậu mới hạ xuống, cậu hơi dịch người lại gần Trương Khởi Linh để hắn tựa vào mình thoải mái hơn chút. Giải Vũ Thần lặng lẽ rụt tay mình về nhưng mãi vẫn không được, y hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Hai người rốt cuộc làm gì vậy? Phô trương đến mức này thì không kém nguyên thủ quốc gia đâu."
Hắc Nhãn Kính vuốt cằm khó nói nhìn Giải Vũ Thần:
"Hoa nhi, bây giờ tôi thực sự không thể nói cho em. Chờ chúng ta đến bệnh viện, em đáp ứng với tôi một điều kiện, tôi sẽ cân nhắc đến việc cho em biết."
Giải Vũ Thần cảnh giác nhìn Hắc Nhãn Kính, hắn lại cười đáp:
"Yên tâm, không phải bắt em hiến thân hay gì đó đâu, eo của tôi đang bị thương mà... Á!"
Giải Vũ Thần tức giận thúc khuỷu tay của mình vào ngực Hắc Nhãn Kính, hắn đau đến mức ôm ngực hồi lâu. Ngô Tà che miệng cười khúc khích, Giải Vũ Thần quay đầu nhìn ra cửa sổ, Ngô Tà lại thấy cả hai vành tai của y đang dần đỏ lên.
Chiếc xe của bọn họ đi phía sau xe cảnh sát mở đường suôn sẻ chạy tới một bệnh viện nhỏ. Ngô Tà ở trên xe nhìn ra, bọn họ trực tiếp lái xe thẳng vào tận trong bệnh viện, ngoại trừ lúc đi qua cổng có thấy một vài bệnh nhân hoặc người thăm bệnh, còn dọc theo đường đi không có ai cả. Nhóm Ngô Tà vừa mới xuống xe, một đoàn bác sĩ ra nghênh đón. Ngô Tà chú ý nhìn, một y tá cũng không thấy, tất cả đều là bác sĩ. Trên bảng tên của bọn họ, thấp nhất chính là bác sĩ trưởng, ngoài ra chỉ toàn là viện trưởng, chuyên gia gì gì đó, Ngô Tà còn nhìn thấy cả mấy viện sĩ mà cậu thường bắt gặp trên TV. Cậu và Giải Vũ Thần khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, hàng lông mày của Giải Vũ Thần nhíu chặt lại.
Trương Mặc Bạch đưa Trương Khởi Linh và Ngô Tà đi qua một bên hành lang, phần lớn bác sĩ trong đó đều đi theo bọn họ. Giải Vũ Thần đi theo Hắc Nhãn Kính và số bác sĩ còn lại vào một phòng chăm sóc đặc biệt gần đó.
Nhóm Ngô Tà vào phòng chăm sóc đặc biệt ở cuối hành lang. Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đến ngồi trên sô pha, một viện sĩ đi đầu phía sau tiến lên định xem xét thương thế của Trương Khởi Linh, nhưng hắn lại chỉ vào Ngô Tà rồi nói:
"Trước tiên xem xét vết thương trên tay cậu ấy."
Viện sĩ kia sửng sốt một chút, Ngô Tà vội vàng nói:
"Tiểu Ca, không cần đâu, bác sĩ đã xử lý cho tớ rồi. Trước tiên phải xem thương tích của cậu đã."
Trương Mặc Bạch ở một bên khẽ run lên, không thể tin nổi những gì mà Trương Khởi Linh vừa nói và làm, hắn chỉ một mực nắm tay của cậu trai tên Ngô Tà này, không chỉ vậy, còn bảo bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu ta trước. Cậu trai này vừa xưng hô kiểu gì đấy, vậy mà lại gọi Trương Khởi Linh là Tiểu Ca, Trương Khởi Linh lại coi đó là điều đương nhiên.
"Xem tay em trước đi."
Dứt lời, Trương Khởi Linh lạnh lùng nhìn thoáng qua viện sĩ, viện sĩ kia lập tức cúi mình đi đến bên cạnh Ngô Tà. Nhẹ nhàng mở băng vải trên tay cậu ra, mặc dù miệng vết thương đã bắt đầu khép lại rồi, nhưng năm mũi khâu trên bàn tay nhỏ nhắn đã hơi hơi tím đen lại, thoạt nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, chân mày của Trương Khởi Linh cau lại. Viện sĩ vẫy tay với một bác sĩ trưởng bên cạnh, bác sĩ trưởng lập tức lấy thuốc sát trùng và băng gạc đưa cho viện sĩ. Viện sĩ nọ cẩn thận rửa lại vết thương của Ngô Tà, lúc trước Ngô Tà lo lắng cho Trương Khởi Linh nên khi được nhân viên y tế xử lý, cậu cũng không hề thấy đau đớn, hiện tại cồn đã ngấm vào miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, Ngô Tà đau đến mức khẽ rụt tay về, hít vào một hơi khí lạnh.
Trương Khởi Linh căng thẳng ngồi bên cạnh Ngô Tà nắm lấy tay kia của cậu, Ngô Tà đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn ai. Trương Mặc Bạch lùi lại một bước, may mà phía sau có một gã thuộc hạ đỡ hắn, hắn mới không phải thất thố. Hắn khiếp sợ nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh, sau đó lập tức cúi đầu.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương của Ngô Tà, viện sĩ băng bó lại cho tay cậu rồi mới đứng dậy nói với Trương Khởi Linh:
"Trước đó vết thương đã được xử lý tốt rồi và đang lành lại, chú ý không được để dính nước hoặc làm rách ra, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao. Bây giờ chúng tôi sẽ xem xét thương thế của ngài nhé?"
Viện sĩ nói xong định vén quần áo của Trương Khởi Linh lên để kiểm tra vết thương, Trương Khởi Linh đột nhiên quay lại lạnh lùng trừng mắt với viện sĩ nọ, hắn bị dọa đến lùi về sau rồi đành lúng túng nhìn Trương Mặc Bạch. Trương Mặc Bạch vội vàng tiến lên chuẩn bị cởi áo giúp Trương Khởi Linh, nhưng Trương Khởi Linh lại nhíu mày né tránh bàn tay của Trương Mặc Bạch, sau đó dựa vào người Ngô Tà, Ngô Tà đành vội vã lên tiếng:
"Tôi... tôi giúp Tiểu Ca cởi áo."
Trương Mặc Bạch thu tay về rồi lùi sang một bên, Ngô Tà nhẹ nhàng cởi áo của Trương Khởi Linh ra, hình xăm thâm trầm của Trương Khởi Linh hiện lên, viện sĩ toát mồ hôi nhìn Ngô Tà, sau đó mới khẽ tiến tới bên người Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh không nhìn hắn ta, chỉ thản nhiên nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt. Viện sĩ cẩn thận gỡ hết băng gạc trên người hắn xuống, trước đó Ngô Tà quá lo lắng nên đã bôi hơi nhiều thuốc cầm máu lên vết thương của Trương Khởi Linh, bây giờ thuốc cầm máu đã khô lẫn với máu tươi dính vào miệng vết thương của hắn, Ngô Tà giữ chặt tay Trương Khởi Linh, lo lắng khôn nguôi nhìn hắn. Trương Khởi Linh vỗ tay cậu trấn an, viện sĩ nhận lấy dao phẫu thuật do người bên cạnh đưa qua rồi nói với Trương Khởi Linh:
"Có thể sẽ đau đấy."
Sau đó viện sĩ nọ dùng dao phẫu thuật cạy từng mảng máu đã khô lại trên vết thương của Trương Khởi Linh, Ngô Tà nhìn mà kinh hồn bạt vía, Trương Khởi Linh chỉ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cậu. Sợ làm đau đến Trương Khởi Linh, động tác của viện sĩ hết sức chậm rãi, khoảng chừng nửa giờ sau mới cạy hết xuống, dù vậy Trương Khởi Linh vẫn vô cùng đau đớn, nhiệt độ cơ thể cứ tăng cao, hình xăm dường như cũng hiện hết cả lên. Ngô Tà không có cảm giác gì nhưng cũng tái mặt theo, mồ hôi toát đầy trán. Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch vội vàng lấy từ trong túi một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho Trương Khởi Linh, hắn nhận lấy khăn tay rồi dịu dàng lau mồ hôi trên trán Ngô Tà. Ngô Tà đỏ mặt đoạt lấy chiếc khăn lau qua loa nhanh chóng rồi đưa lại cho Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh lại trả cho Trương Mặc Bạch, tay hắn run run nhận lại chiếc khăn.
Đồng thời rửa sạch miệng vết thương của Trương Khởi Linh bằng thuốc sát khuẩn, viện sĩ lại bôi lên đó một lớp thuốc đặc thù, sau đó mới dùng băng gạc sạch sẽ băng lại vết thương, xong xuôi viện sĩ đứng dậy nói:
"Vết thương khá sâu, sợ là ngài phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, mỗi ngày phải đổi thuốc, không thể vận động mạnh."
"Cảm ơn bác sĩ."
Ngô Tà ngại ngùng mỉm cười với viện sĩ, viện sĩ nọ gật đầu rồi cùng một đám bác sĩ rời khỏi phòng bệnh của Trương Khởi Linh. Ngô Tà lấy áo Trương Khởi Linh qua rồi cẩn thận giúp hắn mặc vào. Trương Mặc Bạch đi đến trước mặt Trương Khởi Linh, hắn liếc nhìn Trương Mặc Bạch một cái rồi nói:
"Tôi không nằm viện."
"Ngài cũng nghe bác sĩ nói rồi, vết thương quá sâu, ngài phải ở lại bệnh viện, ở đây thì nhóm thuộc hạ cũng có thể bảo vệ ngài."
Trương Khởi Linh nhướng mày định nói gì đó, Ngô Tà đã quay lại nghiêm túc nhìn Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, bác sĩ nói rất đúng, mỗi ngày cậu phải thay thuốc, nằm viện sẽ tiện hơn."
"Ừ."
Lần này Trương Mặc Bạch hoàn toàn ngây người, Trương Khởi Linh đồng ý nhanh như vậy làm Ngô Tà cũng khá bất ngờ, nhưng rồi hắn lại tiếp lời:
"Chỉ ở một tuần, sau đó bảo bác sĩ đến trường học đổi thuốc."
"Vâng."
"Các người ra ngoài đi."
"Vâng."
Trương Mặc Bạch mang theo nhóm thuộc hạ rời khỏi phòng bệnh, lúc hắn đóng cửa lại, Trương Khởi Linh lạnh lùng lên tiếng:
"Sau này tôi không cho phép, không được tự ý đi vào."
"Vâng."
Trương Mặc Bạch toát mồ hôi gật đầu đáp ứng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ngô Tà lo lắng hỏi Trương Khởi Linh:
"Còn đau không?"
Trương Khởi Linh bình tĩnh lắc đầu, sau đó cầm tay Ngô Tà lên kiểm tra.
Giải Vũ Thần sốt ruột nhìn bác sĩ khâu lại vết thương trên lưng Hắc Nhãn Kính, mặc dù đã tiêm thuốc tê, Hắc Nhãn Kính sẽ không đau đớn, nhưng khi Giải Vũ Thần nhìn thấy mũi kim xuyên qua vết thương của hắn thì y vẫn khẽ nhíu mày, theo bản năng cầm lấy tay Hắc Nhãn Kính, hắn hơi kinh ngạc rồi cũng dịu dàng nắm lại tay y. Bác sĩ nhanh chóng xử lý tốt vết thương của Hắc Nhãn Kính rồi nói với hắn:
"Vết thương không quá sâu, nhưng chú ý không được để dính nước, không thể vận động quá mạnh, mỗi ngày phải đổi thuốc."
"Được, cảm ơn, mọi người có thể ra ngoài rồi."
"Được."
Nhóm bác sĩ dọn dẹp lại dụng cụ rồi đi ra khỏi phòng bệnh, Hắc Nhãn Kính nhìn cánh cửa đóng lại, mặc áo của mình vào rồi nói với Giải Vũ Thần:
"Đi, chúng ta đi đến chỗ câm điếc."
"Làm gì?"
"Hôn tôi một cái thì tôi nói cho em biết."
Chát.
Giải Vũ Thần đỏ mặt tặng hắn một cái tát, Hắc Nhãn Kính xoa xoa khuôn mặt đau rát của mình, thừa dịp Giải Vũ Thần không để ý thì hôn lên má y, y che mặt mình trừng mắt với hắn, Hắc Nhãn Kính mỉm cười lưu manh rồi kéo Giải Vũ Thần ra khỏi phòng bệnh.
Đoàn xe phía trước vang lên âm thanh của còi xe cảnh sát, sau đó chiếc xe từ từ di chuyển, Ngô Tà tò mò ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài rồi lại quay đầu hỏi Trương Khởi Linh: . truyện xuyên nhanh
"Tiểu Ca, chúng ta đi bệnh viện như vậy, lỡ như kẻ truy đuổi nấp ở chỗ tối nổ súng vào thì làm sao giờ?"
Hắc Nhãn Kính nắm lấy tay Giải Vũ Thần, nói với Ngô Tà:
"Bạn học Ngô Tà, cửa sổ này đều là kính chống đạn. Hơn nữa, cậu nghĩ chúng ta đang đóng phim à? Kẻ nào có can đảm lớn như vậy, ban ngày ban mặt lại nổ súng vào đoàn xe?"
Ngô Tà hơi ngượng ngùng nhìn Hắc Nhãn Kính, Trương Khởi Linh đột nhiên tựa đầu vào vai cậu, cậu hoảng hồn, Hắc Nhãn Kính cũng hoảng hồn, hắn vội vàng tiến đến sờ động mạch cảnh của Trương Khởi Linh, sau đó mới yên tâm ngồi lại.
"Không sao cả, đang ngủ."
Ngô Tà nghe Hắc Nhãn Kính nói vậy, trái tim treo lơ lửng của cậu mới hạ xuống, cậu hơi dịch người lại gần Trương Khởi Linh để hắn tựa vào mình thoải mái hơn chút. Giải Vũ Thần lặng lẽ rụt tay mình về nhưng mãi vẫn không được, y hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Hai người rốt cuộc làm gì vậy? Phô trương đến mức này thì không kém nguyên thủ quốc gia đâu."
Hắc Nhãn Kính vuốt cằm khó nói nhìn Giải Vũ Thần:
"Hoa nhi, bây giờ tôi thực sự không thể nói cho em. Chờ chúng ta đến bệnh viện, em đáp ứng với tôi một điều kiện, tôi sẽ cân nhắc đến việc cho em biết."
Giải Vũ Thần cảnh giác nhìn Hắc Nhãn Kính, hắn lại cười đáp:
"Yên tâm, không phải bắt em hiến thân hay gì đó đâu, eo của tôi đang bị thương mà... Á!"
Giải Vũ Thần tức giận thúc khuỷu tay của mình vào ngực Hắc Nhãn Kính, hắn đau đến mức ôm ngực hồi lâu. Ngô Tà che miệng cười khúc khích, Giải Vũ Thần quay đầu nhìn ra cửa sổ, Ngô Tà lại thấy cả hai vành tai của y đang dần đỏ lên.
Chiếc xe của bọn họ đi phía sau xe cảnh sát mở đường suôn sẻ chạy tới một bệnh viện nhỏ. Ngô Tà ở trên xe nhìn ra, bọn họ trực tiếp lái xe thẳng vào tận trong bệnh viện, ngoại trừ lúc đi qua cổng có thấy một vài bệnh nhân hoặc người thăm bệnh, còn dọc theo đường đi không có ai cả. Nhóm Ngô Tà vừa mới xuống xe, một đoàn bác sĩ ra nghênh đón. Ngô Tà chú ý nhìn, một y tá cũng không thấy, tất cả đều là bác sĩ. Trên bảng tên của bọn họ, thấp nhất chính là bác sĩ trưởng, ngoài ra chỉ toàn là viện trưởng, chuyên gia gì gì đó, Ngô Tà còn nhìn thấy cả mấy viện sĩ mà cậu thường bắt gặp trên TV. Cậu và Giải Vũ Thần khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, hàng lông mày của Giải Vũ Thần nhíu chặt lại.
Trương Mặc Bạch đưa Trương Khởi Linh và Ngô Tà đi qua một bên hành lang, phần lớn bác sĩ trong đó đều đi theo bọn họ. Giải Vũ Thần đi theo Hắc Nhãn Kính và số bác sĩ còn lại vào một phòng chăm sóc đặc biệt gần đó.
Nhóm Ngô Tà vào phòng chăm sóc đặc biệt ở cuối hành lang. Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đến ngồi trên sô pha, một viện sĩ đi đầu phía sau tiến lên định xem xét thương thế của Trương Khởi Linh, nhưng hắn lại chỉ vào Ngô Tà rồi nói:
"Trước tiên xem xét vết thương trên tay cậu ấy."
Viện sĩ kia sửng sốt một chút, Ngô Tà vội vàng nói:
"Tiểu Ca, không cần đâu, bác sĩ đã xử lý cho tớ rồi. Trước tiên phải xem thương tích của cậu đã."
Trương Mặc Bạch ở một bên khẽ run lên, không thể tin nổi những gì mà Trương Khởi Linh vừa nói và làm, hắn chỉ một mực nắm tay của cậu trai tên Ngô Tà này, không chỉ vậy, còn bảo bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu ta trước. Cậu trai này vừa xưng hô kiểu gì đấy, vậy mà lại gọi Trương Khởi Linh là Tiểu Ca, Trương Khởi Linh lại coi đó là điều đương nhiên.
"Xem tay em trước đi."
Dứt lời, Trương Khởi Linh lạnh lùng nhìn thoáng qua viện sĩ, viện sĩ kia lập tức cúi mình đi đến bên cạnh Ngô Tà. Nhẹ nhàng mở băng vải trên tay cậu ra, mặc dù miệng vết thương đã bắt đầu khép lại rồi, nhưng năm mũi khâu trên bàn tay nhỏ nhắn đã hơi hơi tím đen lại, thoạt nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, chân mày của Trương Khởi Linh cau lại. Viện sĩ vẫy tay với một bác sĩ trưởng bên cạnh, bác sĩ trưởng lập tức lấy thuốc sát trùng và băng gạc đưa cho viện sĩ. Viện sĩ nọ cẩn thận rửa lại vết thương của Ngô Tà, lúc trước Ngô Tà lo lắng cho Trương Khởi Linh nên khi được nhân viên y tế xử lý, cậu cũng không hề thấy đau đớn, hiện tại cồn đã ngấm vào miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, Ngô Tà đau đến mức khẽ rụt tay về, hít vào một hơi khí lạnh.
Trương Khởi Linh căng thẳng ngồi bên cạnh Ngô Tà nắm lấy tay kia của cậu, Ngô Tà đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn ai. Trương Mặc Bạch lùi lại một bước, may mà phía sau có một gã thuộc hạ đỡ hắn, hắn mới không phải thất thố. Hắn khiếp sợ nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh, sau đó lập tức cúi đầu.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương của Ngô Tà, viện sĩ băng bó lại cho tay cậu rồi mới đứng dậy nói với Trương Khởi Linh:
"Trước đó vết thương đã được xử lý tốt rồi và đang lành lại, chú ý không được để dính nước hoặc làm rách ra, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao. Bây giờ chúng tôi sẽ xem xét thương thế của ngài nhé?"
Viện sĩ nói xong định vén quần áo của Trương Khởi Linh lên để kiểm tra vết thương, Trương Khởi Linh đột nhiên quay lại lạnh lùng trừng mắt với viện sĩ nọ, hắn bị dọa đến lùi về sau rồi đành lúng túng nhìn Trương Mặc Bạch. Trương Mặc Bạch vội vàng tiến lên chuẩn bị cởi áo giúp Trương Khởi Linh, nhưng Trương Khởi Linh lại nhíu mày né tránh bàn tay của Trương Mặc Bạch, sau đó dựa vào người Ngô Tà, Ngô Tà đành vội vã lên tiếng:
"Tôi... tôi giúp Tiểu Ca cởi áo."
Trương Mặc Bạch thu tay về rồi lùi sang một bên, Ngô Tà nhẹ nhàng cởi áo của Trương Khởi Linh ra, hình xăm thâm trầm của Trương Khởi Linh hiện lên, viện sĩ toát mồ hôi nhìn Ngô Tà, sau đó mới khẽ tiến tới bên người Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh không nhìn hắn ta, chỉ thản nhiên nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt. Viện sĩ cẩn thận gỡ hết băng gạc trên người hắn xuống, trước đó Ngô Tà quá lo lắng nên đã bôi hơi nhiều thuốc cầm máu lên vết thương của Trương Khởi Linh, bây giờ thuốc cầm máu đã khô lẫn với máu tươi dính vào miệng vết thương của hắn, Ngô Tà giữ chặt tay Trương Khởi Linh, lo lắng khôn nguôi nhìn hắn. Trương Khởi Linh vỗ tay cậu trấn an, viện sĩ nhận lấy dao phẫu thuật do người bên cạnh đưa qua rồi nói với Trương Khởi Linh:
"Có thể sẽ đau đấy."
Sau đó viện sĩ nọ dùng dao phẫu thuật cạy từng mảng máu đã khô lại trên vết thương của Trương Khởi Linh, Ngô Tà nhìn mà kinh hồn bạt vía, Trương Khởi Linh chỉ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cậu. Sợ làm đau đến Trương Khởi Linh, động tác của viện sĩ hết sức chậm rãi, khoảng chừng nửa giờ sau mới cạy hết xuống, dù vậy Trương Khởi Linh vẫn vô cùng đau đớn, nhiệt độ cơ thể cứ tăng cao, hình xăm dường như cũng hiện hết cả lên. Ngô Tà không có cảm giác gì nhưng cũng tái mặt theo, mồ hôi toát đầy trán. Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch vội vàng lấy từ trong túi một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho Trương Khởi Linh, hắn nhận lấy khăn tay rồi dịu dàng lau mồ hôi trên trán Ngô Tà. Ngô Tà đỏ mặt đoạt lấy chiếc khăn lau qua loa nhanh chóng rồi đưa lại cho Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh lại trả cho Trương Mặc Bạch, tay hắn run run nhận lại chiếc khăn.
Đồng thời rửa sạch miệng vết thương của Trương Khởi Linh bằng thuốc sát khuẩn, viện sĩ lại bôi lên đó một lớp thuốc đặc thù, sau đó mới dùng băng gạc sạch sẽ băng lại vết thương, xong xuôi viện sĩ đứng dậy nói:
"Vết thương khá sâu, sợ là ngài phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, mỗi ngày phải đổi thuốc, không thể vận động mạnh."
"Cảm ơn bác sĩ."
Ngô Tà ngại ngùng mỉm cười với viện sĩ, viện sĩ nọ gật đầu rồi cùng một đám bác sĩ rời khỏi phòng bệnh của Trương Khởi Linh. Ngô Tà lấy áo Trương Khởi Linh qua rồi cẩn thận giúp hắn mặc vào. Trương Mặc Bạch đi đến trước mặt Trương Khởi Linh, hắn liếc nhìn Trương Mặc Bạch một cái rồi nói:
"Tôi không nằm viện."
"Ngài cũng nghe bác sĩ nói rồi, vết thương quá sâu, ngài phải ở lại bệnh viện, ở đây thì nhóm thuộc hạ cũng có thể bảo vệ ngài."
Trương Khởi Linh nhướng mày định nói gì đó, Ngô Tà đã quay lại nghiêm túc nhìn Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, bác sĩ nói rất đúng, mỗi ngày cậu phải thay thuốc, nằm viện sẽ tiện hơn."
"Ừ."
Lần này Trương Mặc Bạch hoàn toàn ngây người, Trương Khởi Linh đồng ý nhanh như vậy làm Ngô Tà cũng khá bất ngờ, nhưng rồi hắn lại tiếp lời:
"Chỉ ở một tuần, sau đó bảo bác sĩ đến trường học đổi thuốc."
"Vâng."
"Các người ra ngoài đi."
"Vâng."
Trương Mặc Bạch mang theo nhóm thuộc hạ rời khỏi phòng bệnh, lúc hắn đóng cửa lại, Trương Khởi Linh lạnh lùng lên tiếng:
"Sau này tôi không cho phép, không được tự ý đi vào."
"Vâng."
Trương Mặc Bạch toát mồ hôi gật đầu đáp ứng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ngô Tà lo lắng hỏi Trương Khởi Linh:
"Còn đau không?"
Trương Khởi Linh bình tĩnh lắc đầu, sau đó cầm tay Ngô Tà lên kiểm tra.
Giải Vũ Thần sốt ruột nhìn bác sĩ khâu lại vết thương trên lưng Hắc Nhãn Kính, mặc dù đã tiêm thuốc tê, Hắc Nhãn Kính sẽ không đau đớn, nhưng khi Giải Vũ Thần nhìn thấy mũi kim xuyên qua vết thương của hắn thì y vẫn khẽ nhíu mày, theo bản năng cầm lấy tay Hắc Nhãn Kính, hắn hơi kinh ngạc rồi cũng dịu dàng nắm lại tay y. Bác sĩ nhanh chóng xử lý tốt vết thương của Hắc Nhãn Kính rồi nói với hắn:
"Vết thương không quá sâu, nhưng chú ý không được để dính nước, không thể vận động quá mạnh, mỗi ngày phải đổi thuốc."
"Được, cảm ơn, mọi người có thể ra ngoài rồi."
"Được."
Nhóm bác sĩ dọn dẹp lại dụng cụ rồi đi ra khỏi phòng bệnh, Hắc Nhãn Kính nhìn cánh cửa đóng lại, mặc áo của mình vào rồi nói với Giải Vũ Thần:
"Đi, chúng ta đi đến chỗ câm điếc."
"Làm gì?"
"Hôn tôi một cái thì tôi nói cho em biết."
Chát.
Giải Vũ Thần đỏ mặt tặng hắn một cái tát, Hắc Nhãn Kính xoa xoa khuôn mặt đau rát của mình, thừa dịp Giải Vũ Thần không để ý thì hôn lên má y, y che mặt mình trừng mắt với hắn, Hắc Nhãn Kính mỉm cười lưu manh rồi kéo Giải Vũ Thần ra khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất