[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp
Chương 44: Dịu dàng như nước
Trương Mặc Bạch cảm thấy mình sắp mất việc rồi. Trước đây, lúc Trương Khởi Linh ăn cơm đều có hắn hầu hạ bên cạnh, ba lần bốn lượt không quản ngại nguy hiểm bị đập cho một trận, hắn phải khuyên bảo van nài hết nước bọt, Trương Khởi Linh mới ăn được mấy miếng. Còn trúng hôm tâm tình Trương Khởi Linh không tốt, cả bàn ăn đều còn nguyên. Bình thường Trương Mặc Bạch sẽ chuẩn bị một đôi đũa riêng để gắp thức ăn cho Trương Khởi Linh, không phải Trương Khởi Linh mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nói chung hắn chắc chắn không ăn đôi đũa mà người khác đã dùng, thậm chí khi dùng bữa với Hắc Nhãn Kính cũng như vậy.
Một lần nọ cấp trên phái người xuống, hiếm khi Trương Khởi Linh lại tình nguyện đi ăn với bọn họ. Hắc Nhãn Kính đắc ý gắp cho hắn đồ ăn, cuối cùng bị hắn ụp cả đồ ăn trong chén lên đầu, sau đó hắn rời đi mà không bỏ bụng một thứ gì cả. Lúc ấy Hắc Nhãn Kính giận dữ đến nỗi xém chút nữa là lật bàn.
Nhưng hiện tại thì sao, Trương Khởi Linh không chỉ ngồi ăn một cách ngoan ngoãn, tất cả đồ ăn trong chén của hắn đều là do cậu trai tên Ngô Tà kia gắp cho, chưa hết đâu, Trương Khởi Linh còn gắp lại thức ăn cho Ngô Tà. Trương Mặc Bạch chỉ thấy nhức đầu chóng mặt, thậm chí hai mắt của hắn cũng bắt đầu hoa lên.
"Tiểu Ca, cậu phải ăn nhiều rau vào, còn cái này nữa... ăn cái này mới tốt cho cơ thể."
"Ừ."
Ngô Tà dường như đã quyết tâm tiếp nhận công việc của Trương Mặc Bạch, hết lòng giám sát chuyện ăn uống của Trương Khởi Linh.
"Đúng rồi, Tiểu Hoa và thầy Tề ăn cơm chưa nhỉ?"
"Cậu của tôi bây giờ không có tâm trạng ăn uống."
"Vì sao?"
Ngô Tà vừa nhai đồ ăn vừa khó hiểu nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh khẽ nhíu mày đáp:
"Bây giờ hắn chỉ muốn ăn Giải Vũ Thần."
"Phụt!"
Trương Mặc Bạch vớt lấy cái thìa đánh rơi trong bát, hắn hoảng sợ nhìn sang Trương Khởi Linh. Ngô Tà đặt chén trong tay xuống, vội vàng cầm khăn trên bàn giúp Trương Khởi Linh lau mặt, vì mới nãy cậu đã phun hết đồ ăn trong miệng lên mặt Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca! Tiểu Ca! Xin lỗi cậu! Tớ không cố ý!"
Trương Khởi Linh nhẹ nhàng đoạt lấy chiếc khăn trong tay Ngô Tà rồi tự mình lau mặt, sau đó hắn bình tĩnh nói:
"Không sao, đừng để ảnh hưởng đến tay em."
Bỏ khăn xuống, Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn ấm từ bên bộ bát đĩa đưa cho hắn. Trương Khởi Linh nhận lấy chiếc khăn lau mặt một lần nữa, Ngô Tà xấu hổ bưng chén vùi đầu ăn, không dám nói gì thêm.
Cơm nước xong, Trương Mặc Bạch nơm nớp lo sợ hỏi Trương Khởi Linh:
"Có... có cần chuẩn bị phòng... phòng ngủ cho vị thiếu gia này không ạ?"
"Không cần, cậu ấy ngủ cùng tôi."
Trương Mặc Bạch muốn khóc, hắn thề sẽ không lắm lời nữa. Ngô Tà ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh cũng muốn rớt nước mắt. Sau khi sai người vào dọn dẹp bàn ăn, Trương Mặc Bạch cũng rời đi. Ngô Tà đỡ Trương Khởi Linh đến ngồi trên sô pha, lúc này Trương Mặc Bạch lại gõ cửa tiến vào, trong tay hắn còn ôm theo đồ ngủ của Trương Khởi Linh và đồ ngủ được chuẩn bị kỹ càng cho Ngô Tà, cậu nói lời cảm ơn rồi nhận lấy bộ đồ trong tay hắn. Trương Mặc Bạch lại lặng lẽ đi ra khỏi phòng, Ngô Tà lật xem bộ quần áo của mình rồi nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, quản gia nhà cậu còn chu đáo hơn cả quản gia nhà tớ nữa, đã thế lại còn kiệm lời. Mỗi lần tớ ăn cơm, chú Lý sẽ lải nhải với tớ cả buổi trời, ép tớ phải ăn thứ này ăn thứ nọ, mới sáng tinh mơ, tớ chưa muốn rời giường mà đã bị bắt dậy chạy bộ."
"Ừ. Nói ít vẫn tốt hơn."
"Nhưng tớ nói nhiều."
Ngô Tà ngượng ngùng nhìn Trương Khởi Linh, hắn cũng nhìn cậu rồi lại nhàn nhạt đáp:
"Tôi thích là được."
Ngô Tà đỏ bừng mặt, cậu giúp Trương Khởi Linh thay đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Trương Khởi Linh ngồi trên sô pha chờ Ngô Tà, ai dè một lát sau Ngô Tà đột ngột gào lên thảm thiết trong phòng tắm:
"Aaaaaa!"
Trương Khởi Linh sốt ruột đi đến phòng tắm, Ngô Tà mặc áo choàng tắm chạy ra, hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu, hỏi:
"Sao vậy em?"
"Tay phải của tớ không thể dính nước, lúc nãy chỉnh độ ấm của nước không được nên... nên bị bỏng rồi. Tớ vẫn chưa tắm xong nữa, thôi để một lát rồi tùy tiện rửa qua nước ấm là được."
Trương Khởi Linh không nói gì, hắn kéo Ngô Tà quay lại phòng tắm.
"Tiểu... Tiểu Ca, gì vậy?"
"Tôi tắm cho em."
Trương Khởi Linh trả lời một cách đương nhiên, khuôn mặt Ngô Tà lập tức ửng đỏ, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Khởi Linh đã kéo cậu vào phòng tắm rồi đóng cửa.
Trương Khởi Linh cởi áo choàng tắm trên người Ngô Tà ra, cậu căng thẳng đưa tay giữ lại vạt áo, lắp bắp nói:
"Tiểu Ca, không... không cần đâu, tớ... tớ..."
"Dù sao tôi cũng từng tắm cho em."
Cả người Ngô Tà muốn bốc cháy, cậu nhớ tới cái lần uống rượu say đó, quả thật là Trương Khởi Linh tắm giúp cậu. Trương Khởi Linh xăn ống tay áo mình lên rồi cởi áo choàng tắm của Ngô Tà, cả cơ thể cậu đều đỏ bừng, cậu cúi đầu không dám nhìn Trương Khởi Linh. Hắn lấy vòi nước điều chỉnh độ ấm phù hợp rồi nhẹ nhàng phun lên người Ngô Tà, dòng nước ấm áp chảy qua làn da của cậu. Trương Khởi Linh cầm lấy bông tắm dịu dàng giúp Ngô Tà xoa người, trong hơi nước dày đặc xung quanh, cơ thể cậu dần ấm lên, cậu nhìn Trương Khởi Linh rất chuyên chú tắm rửa sạch sẽ cho mình. Ngô Tà vươn tay ra sờ lên trán Trương Khởi Linh, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Ngô Tà rồi lại tiếp tục tắm cho cậu. Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, lát nữa tớ vắt khăn tắm rồi lau người cho cậu nhé."
"Ừ."
Lau sạch người cho Ngô Tà xong rồi giúp cậu mặc áo choàng tắm vào, Trương Khởi Linh mới lấy một chậu nước ấm khác, sau khi vắt khô khăn rồi đưa cho Ngô Tà, hắn đứng dậy cởi đồ ra. Mặc dù Trương Khởi Linh không mặc quần như lúc nãy, nhưng khi Ngô Tà nhìn thấy nửa thân trên quấn băng vải gầy gò mà lại mạnh mẽ ấy, cậu vẫn không kiềm được đỏ mặt. Cậu cầm khăn nhẹ nhàng lau cả cơ thể của Trương Khởi Linh, cứ thế vài lần, Ngô Tà giúp hắn lau lần cuối rồi mặc đồ vào cho hắn. Trương Khởi Linh đột ngột ôm Ngô Tà vào trong lòng, hắn chăm chú ngắm nhìn cậu, Ngô Tà đỏ mặt hơi đẩy hắn ra:
"Tiểu Ca, tắm xong rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Trương Khởi Linh không đáp, hắn chỉ nâng đầu cậu lên rồi hôn xuống. Nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng cao, Ngô Tà khẽ đẩy Trương Khởi Linh nhưng hắn lại siết chặt lấy cậu, cho đến tận khi cậu thở không nổi, hắn mới buông cậu ra. Ngô Tà đỏ bừng mặt thở hổn hển, Trương Khởi Linh vươn tay muốn cởi áo choàng tắm mà hắn vừa mặc cho cậu, Ngô Tà đã vội vàng giữ lại tay hắn, bối rối nói:
"Tiểu Ca, cậu... cậu... vẫn còn thương tích trên người... không thể... Ưm~"
Dùng nụ hôn ngăn lại lời nói của Ngô Tà, Trương Khởi Linh kéo áo choàng tắm của cậu và ôm người vào lòng, sau đó hắn để Ngô Tà kẹp hai chân lên eo mình rồi ôm cậu ra khỏi phòng tắm. Đặt Ngô Tà lên giường, Trương Khởi Linh cúi xuống cắn nhẹ xương quai xanh của cậu, Ngô Tà thở dốc.
"Tiểu Ca, vết thương của cậu..."
"Tôi muốn em."
Lời nói trần trụi rơi vào tai Ngô Tà khiến cả người cậu nóng lên, cậu vòng tay ôm lấy cổ Trương Khởi Linh rồi hôn lên môi hắn, Trương Khởi Linh cũng ngậm lấy đôi môi ướt át mê người kia...
Trương Mặc Bạch sốt ruột đứng bên cạnh Trương Khởi Linh, hôm qua viện sĩ nọ cũng sốt ruột xử lý vết thương cho Trương Khởi Linh. Sáng tinh mơ, Trương Mặc Bạch nhận được tin tức từ tên bảo tiêu canh gác tối qua, Trương Khởi Linh tìm hắn, hắn phải vội vã chạy tới phòng bệnh của Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh nói cho hắn biết, vết thương của mình bị rách ra rồi. Trương Mặc Bạch hoảng hồn nhìn băng gạc thấm ướt máu trên người Trương Khởi Linh, hắn sợ hãi gọi vị viện sĩ kia đến. Viện sĩ vẫn đang ngủ, chỉ qua loa xỏ đại một bộ quần áo liền chạy đến bệnh viện. Viện sĩ xử lý lại vết thương giúp Trương Khởi Linh, thấy hắn có vẻ không lạnh lùng như hôm trước nên do dự nói:
"Vết thương của ngài nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, không được để rách ra lại, nếu không sẽ khiến miệng vết thương rất khó khép lại. Ngài... sao để thành ra thế này?"
"Dùng sức quá độ."
Thản nhiên trả lời xong, Trương Khởi Linh tiếp tục câm như hến. Trương Mặc Bạch ra hiệu, viện sĩ nọ liền rời khỏi phòng bệnh, hắn nhỏ giọng hỏi Trương Khởi Linh:
"Xe đến rồi, cần đưa vị thiếu gia kia về trường không?"
Trương Khởi Linh quay lại nhìn Ngô Tà ngủ say sưa trên giường rồi khẽ lắc đầu:
"Cậu ấy rất mệt... Không cần đâu, cậu lui xuống đi, chờ cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ gọi cho cậu."
"Vâng."
Trương Mặc Bạch nghi hoặc nhìn Ngô Tà vẫn ngủ như chết, không hiểu tại sao cậu lại ngủ sâu như vậy. Ra khỏi phòng, Trương Mặc Bạch gọi bảo tiêu gác đêm qua tới hỏi:
"Tối qua trong phòng có xảy ra chuyện gì không? Các người có nghe thấy động tĩnh gì không, tại sao hắn lại làm vết thương rách ra?"
Hai tên bảo tiêu xấu hổ liếc nhìn nhau, sắc mặt Trương Mặc Bạch trầm xuống, nói:
"Nhìn gì mà nhìn, có gì cứ nói thẳng ra."
Một tên trong đó ấp úng đáp:
"Không... không có động tĩnh gì... chỉ... chỉ... luôn có người... kêu..."
"Kêu? Kêu cái gì? Ai kêu?"
"Là... là thiếu gia ở cạnh hắn... tiếng... tiếng kêu này... chỉ ngừng khi hắn bảo chúng tôi đi tìm ngài."
Bảo tiêu kia vừa nói xong đã lùi sang một bên, Trương Mặc Bạch suy nghĩ một hồi, đột nhiên hắn ngộ ra ý tứ gì đó trong lời nói của bảo tiêu, chính hắn cũng xấu hổ quay lại nhìn cửa phòng bệnh của Trương Khởi Linh.
"Giữ miệng mình cho tốt, đừng có nói lung tung."
"Vâng."
Dứt lời, Trương Mặc Bạch đi tìm viện sĩ nọ. Vừa lúc hắn vào thì nghe một vị viện sĩ khác nói, miệng vết thương của Hắc Nhãn Kính cũng bị rách, sau đó lắc đầu không biết nói sao nữa. Trương Mặc Bạch hỏi về tình huống của Trương Khởi Linh, viện sĩ bảo không sao cả, chỉ là vết thương rách nên chảy máu thôi, nghe vậy hắn mới yên tâm rời đi.
Một lần nọ cấp trên phái người xuống, hiếm khi Trương Khởi Linh lại tình nguyện đi ăn với bọn họ. Hắc Nhãn Kính đắc ý gắp cho hắn đồ ăn, cuối cùng bị hắn ụp cả đồ ăn trong chén lên đầu, sau đó hắn rời đi mà không bỏ bụng một thứ gì cả. Lúc ấy Hắc Nhãn Kính giận dữ đến nỗi xém chút nữa là lật bàn.
Nhưng hiện tại thì sao, Trương Khởi Linh không chỉ ngồi ăn một cách ngoan ngoãn, tất cả đồ ăn trong chén của hắn đều là do cậu trai tên Ngô Tà kia gắp cho, chưa hết đâu, Trương Khởi Linh còn gắp lại thức ăn cho Ngô Tà. Trương Mặc Bạch chỉ thấy nhức đầu chóng mặt, thậm chí hai mắt của hắn cũng bắt đầu hoa lên.
"Tiểu Ca, cậu phải ăn nhiều rau vào, còn cái này nữa... ăn cái này mới tốt cho cơ thể."
"Ừ."
Ngô Tà dường như đã quyết tâm tiếp nhận công việc của Trương Mặc Bạch, hết lòng giám sát chuyện ăn uống của Trương Khởi Linh.
"Đúng rồi, Tiểu Hoa và thầy Tề ăn cơm chưa nhỉ?"
"Cậu của tôi bây giờ không có tâm trạng ăn uống."
"Vì sao?"
Ngô Tà vừa nhai đồ ăn vừa khó hiểu nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh khẽ nhíu mày đáp:
"Bây giờ hắn chỉ muốn ăn Giải Vũ Thần."
"Phụt!"
Trương Mặc Bạch vớt lấy cái thìa đánh rơi trong bát, hắn hoảng sợ nhìn sang Trương Khởi Linh. Ngô Tà đặt chén trong tay xuống, vội vàng cầm khăn trên bàn giúp Trương Khởi Linh lau mặt, vì mới nãy cậu đã phun hết đồ ăn trong miệng lên mặt Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca! Tiểu Ca! Xin lỗi cậu! Tớ không cố ý!"
Trương Khởi Linh nhẹ nhàng đoạt lấy chiếc khăn trong tay Ngô Tà rồi tự mình lau mặt, sau đó hắn bình tĩnh nói:
"Không sao, đừng để ảnh hưởng đến tay em."
Bỏ khăn xuống, Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn ấm từ bên bộ bát đĩa đưa cho hắn. Trương Khởi Linh nhận lấy chiếc khăn lau mặt một lần nữa, Ngô Tà xấu hổ bưng chén vùi đầu ăn, không dám nói gì thêm.
Cơm nước xong, Trương Mặc Bạch nơm nớp lo sợ hỏi Trương Khởi Linh:
"Có... có cần chuẩn bị phòng... phòng ngủ cho vị thiếu gia này không ạ?"
"Không cần, cậu ấy ngủ cùng tôi."
Trương Mặc Bạch muốn khóc, hắn thề sẽ không lắm lời nữa. Ngô Tà ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh cũng muốn rớt nước mắt. Sau khi sai người vào dọn dẹp bàn ăn, Trương Mặc Bạch cũng rời đi. Ngô Tà đỡ Trương Khởi Linh đến ngồi trên sô pha, lúc này Trương Mặc Bạch lại gõ cửa tiến vào, trong tay hắn còn ôm theo đồ ngủ của Trương Khởi Linh và đồ ngủ được chuẩn bị kỹ càng cho Ngô Tà, cậu nói lời cảm ơn rồi nhận lấy bộ đồ trong tay hắn. Trương Mặc Bạch lại lặng lẽ đi ra khỏi phòng, Ngô Tà lật xem bộ quần áo của mình rồi nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, quản gia nhà cậu còn chu đáo hơn cả quản gia nhà tớ nữa, đã thế lại còn kiệm lời. Mỗi lần tớ ăn cơm, chú Lý sẽ lải nhải với tớ cả buổi trời, ép tớ phải ăn thứ này ăn thứ nọ, mới sáng tinh mơ, tớ chưa muốn rời giường mà đã bị bắt dậy chạy bộ."
"Ừ. Nói ít vẫn tốt hơn."
"Nhưng tớ nói nhiều."
Ngô Tà ngượng ngùng nhìn Trương Khởi Linh, hắn cũng nhìn cậu rồi lại nhàn nhạt đáp:
"Tôi thích là được."
Ngô Tà đỏ bừng mặt, cậu giúp Trương Khởi Linh thay đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Trương Khởi Linh ngồi trên sô pha chờ Ngô Tà, ai dè một lát sau Ngô Tà đột ngột gào lên thảm thiết trong phòng tắm:
"Aaaaaa!"
Trương Khởi Linh sốt ruột đi đến phòng tắm, Ngô Tà mặc áo choàng tắm chạy ra, hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu, hỏi:
"Sao vậy em?"
"Tay phải của tớ không thể dính nước, lúc nãy chỉnh độ ấm của nước không được nên... nên bị bỏng rồi. Tớ vẫn chưa tắm xong nữa, thôi để một lát rồi tùy tiện rửa qua nước ấm là được."
Trương Khởi Linh không nói gì, hắn kéo Ngô Tà quay lại phòng tắm.
"Tiểu... Tiểu Ca, gì vậy?"
"Tôi tắm cho em."
Trương Khởi Linh trả lời một cách đương nhiên, khuôn mặt Ngô Tà lập tức ửng đỏ, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Khởi Linh đã kéo cậu vào phòng tắm rồi đóng cửa.
Trương Khởi Linh cởi áo choàng tắm trên người Ngô Tà ra, cậu căng thẳng đưa tay giữ lại vạt áo, lắp bắp nói:
"Tiểu Ca, không... không cần đâu, tớ... tớ..."
"Dù sao tôi cũng từng tắm cho em."
Cả người Ngô Tà muốn bốc cháy, cậu nhớ tới cái lần uống rượu say đó, quả thật là Trương Khởi Linh tắm giúp cậu. Trương Khởi Linh xăn ống tay áo mình lên rồi cởi áo choàng tắm của Ngô Tà, cả cơ thể cậu đều đỏ bừng, cậu cúi đầu không dám nhìn Trương Khởi Linh. Hắn lấy vòi nước điều chỉnh độ ấm phù hợp rồi nhẹ nhàng phun lên người Ngô Tà, dòng nước ấm áp chảy qua làn da của cậu. Trương Khởi Linh cầm lấy bông tắm dịu dàng giúp Ngô Tà xoa người, trong hơi nước dày đặc xung quanh, cơ thể cậu dần ấm lên, cậu nhìn Trương Khởi Linh rất chuyên chú tắm rửa sạch sẽ cho mình. Ngô Tà vươn tay ra sờ lên trán Trương Khởi Linh, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Ngô Tà rồi lại tiếp tục tắm cho cậu. Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, lát nữa tớ vắt khăn tắm rồi lau người cho cậu nhé."
"Ừ."
Lau sạch người cho Ngô Tà xong rồi giúp cậu mặc áo choàng tắm vào, Trương Khởi Linh mới lấy một chậu nước ấm khác, sau khi vắt khô khăn rồi đưa cho Ngô Tà, hắn đứng dậy cởi đồ ra. Mặc dù Trương Khởi Linh không mặc quần như lúc nãy, nhưng khi Ngô Tà nhìn thấy nửa thân trên quấn băng vải gầy gò mà lại mạnh mẽ ấy, cậu vẫn không kiềm được đỏ mặt. Cậu cầm khăn nhẹ nhàng lau cả cơ thể của Trương Khởi Linh, cứ thế vài lần, Ngô Tà giúp hắn lau lần cuối rồi mặc đồ vào cho hắn. Trương Khởi Linh đột ngột ôm Ngô Tà vào trong lòng, hắn chăm chú ngắm nhìn cậu, Ngô Tà đỏ mặt hơi đẩy hắn ra:
"Tiểu Ca, tắm xong rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Trương Khởi Linh không đáp, hắn chỉ nâng đầu cậu lên rồi hôn xuống. Nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng cao, Ngô Tà khẽ đẩy Trương Khởi Linh nhưng hắn lại siết chặt lấy cậu, cho đến tận khi cậu thở không nổi, hắn mới buông cậu ra. Ngô Tà đỏ bừng mặt thở hổn hển, Trương Khởi Linh vươn tay muốn cởi áo choàng tắm mà hắn vừa mặc cho cậu, Ngô Tà đã vội vàng giữ lại tay hắn, bối rối nói:
"Tiểu Ca, cậu... cậu... vẫn còn thương tích trên người... không thể... Ưm~"
Dùng nụ hôn ngăn lại lời nói của Ngô Tà, Trương Khởi Linh kéo áo choàng tắm của cậu và ôm người vào lòng, sau đó hắn để Ngô Tà kẹp hai chân lên eo mình rồi ôm cậu ra khỏi phòng tắm. Đặt Ngô Tà lên giường, Trương Khởi Linh cúi xuống cắn nhẹ xương quai xanh của cậu, Ngô Tà thở dốc.
"Tiểu Ca, vết thương của cậu..."
"Tôi muốn em."
Lời nói trần trụi rơi vào tai Ngô Tà khiến cả người cậu nóng lên, cậu vòng tay ôm lấy cổ Trương Khởi Linh rồi hôn lên môi hắn, Trương Khởi Linh cũng ngậm lấy đôi môi ướt át mê người kia...
Trương Mặc Bạch sốt ruột đứng bên cạnh Trương Khởi Linh, hôm qua viện sĩ nọ cũng sốt ruột xử lý vết thương cho Trương Khởi Linh. Sáng tinh mơ, Trương Mặc Bạch nhận được tin tức từ tên bảo tiêu canh gác tối qua, Trương Khởi Linh tìm hắn, hắn phải vội vã chạy tới phòng bệnh của Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh nói cho hắn biết, vết thương của mình bị rách ra rồi. Trương Mặc Bạch hoảng hồn nhìn băng gạc thấm ướt máu trên người Trương Khởi Linh, hắn sợ hãi gọi vị viện sĩ kia đến. Viện sĩ vẫn đang ngủ, chỉ qua loa xỏ đại một bộ quần áo liền chạy đến bệnh viện. Viện sĩ xử lý lại vết thương giúp Trương Khởi Linh, thấy hắn có vẻ không lạnh lùng như hôm trước nên do dự nói:
"Vết thương của ngài nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, không được để rách ra lại, nếu không sẽ khiến miệng vết thương rất khó khép lại. Ngài... sao để thành ra thế này?"
"Dùng sức quá độ."
Thản nhiên trả lời xong, Trương Khởi Linh tiếp tục câm như hến. Trương Mặc Bạch ra hiệu, viện sĩ nọ liền rời khỏi phòng bệnh, hắn nhỏ giọng hỏi Trương Khởi Linh:
"Xe đến rồi, cần đưa vị thiếu gia kia về trường không?"
Trương Khởi Linh quay lại nhìn Ngô Tà ngủ say sưa trên giường rồi khẽ lắc đầu:
"Cậu ấy rất mệt... Không cần đâu, cậu lui xuống đi, chờ cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ gọi cho cậu."
"Vâng."
Trương Mặc Bạch nghi hoặc nhìn Ngô Tà vẫn ngủ như chết, không hiểu tại sao cậu lại ngủ sâu như vậy. Ra khỏi phòng, Trương Mặc Bạch gọi bảo tiêu gác đêm qua tới hỏi:
"Tối qua trong phòng có xảy ra chuyện gì không? Các người có nghe thấy động tĩnh gì không, tại sao hắn lại làm vết thương rách ra?"
Hai tên bảo tiêu xấu hổ liếc nhìn nhau, sắc mặt Trương Mặc Bạch trầm xuống, nói:
"Nhìn gì mà nhìn, có gì cứ nói thẳng ra."
Một tên trong đó ấp úng đáp:
"Không... không có động tĩnh gì... chỉ... chỉ... luôn có người... kêu..."
"Kêu? Kêu cái gì? Ai kêu?"
"Là... là thiếu gia ở cạnh hắn... tiếng... tiếng kêu này... chỉ ngừng khi hắn bảo chúng tôi đi tìm ngài."
Bảo tiêu kia vừa nói xong đã lùi sang một bên, Trương Mặc Bạch suy nghĩ một hồi, đột nhiên hắn ngộ ra ý tứ gì đó trong lời nói của bảo tiêu, chính hắn cũng xấu hổ quay lại nhìn cửa phòng bệnh của Trương Khởi Linh.
"Giữ miệng mình cho tốt, đừng có nói lung tung."
"Vâng."
Dứt lời, Trương Mặc Bạch đi tìm viện sĩ nọ. Vừa lúc hắn vào thì nghe một vị viện sĩ khác nói, miệng vết thương của Hắc Nhãn Kính cũng bị rách, sau đó lắc đầu không biết nói sao nữa. Trương Mặc Bạch hỏi về tình huống của Trương Khởi Linh, viện sĩ bảo không sao cả, chỉ là vết thương rách nên chảy máu thôi, nghe vậy hắn mới yên tâm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất