[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp
Chương 46: Hai cậu cháu không biết tiết chế
Kết thúc giờ tự học buổi tối, chiếc xe của Trương Mặc Bạch vẫn đậu ngay tại vị trí cũ giống hệt hồi trưa, Ngô Tà đi qua, lúc cậu sắp đến gần thì Trương Mặc Bạch xuống xe cung kính mở cửa cho cậu, Ngô Tà lễ phép mỉm cười rồi ngồi vào trong.
Giải Vũ Thần đứng trước cổng trường định bắt taxi, y nhìn thấy Ngô Tà lên cái xe nào đấy thì muốn gọi cậu lại, ai dè bên cạnh y đột nhiên xuất hiện thêm vài người. Giải Vũ Thần nhận ra bọn họ, bọn họ là người bên cạnh Hắc Nhãn Kính, nhưng kẻ cầm đầu thì y chưa thấy lần nào, Giải Vũ Thần cảnh giác hỏi bọn họ:
"Mấy người định làm gì?"
Tên vệ sĩ cầm đầu, Vân Nhạc, khách khí đáp:
"Giải thiếu gia, Hắc gia của chúng tôi sai chúng tôi đến đón cậu."
"Tôi không..."
Giải Vũ Thần chưa kịp nói xong, Vân Nhạc đã nháy mắt ra hiệu cho người đứng hai bên Giải Vũ Thần, hai người nọ giữ chặt bả vai y rồi trói y lại ném vào trong xe. Vân Nhạc lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, hắn quả thực không thể tin được, Hắc Nhãn Kính vội vàng bảo hắn đến đây chỉ để đón một nam sinh xinh đẹp như vậy. Hắn còn tưởng rằng Hắc Nhãn Kính bị thương nên không tiện, đành phái hắn trở về để phòng ngừa gì đó.
Vân Nhạc cũng ngồi lên xe, hắn tò mò nhìn Giải Vũ Thần tức giận ngồi đối diện mình, không thể không thừa nhận, nam sinh này thật sự rất xinh đẹp, nhưng Hắc Nhãn Kính đã bảo hắn không nên nhiều lời, chỉ cần bắt y lên xe rồi mang đến là được. Chẳng nhẽ vị thiếu gia xinh đẹp này còn có thể gây khó dễ gì được hay sao? Vân Nhạc khẽ hắng giọng rồi nói với Giải Vũ Thần:
"Xin chào, tôi là vệ sĩ bên người Hắc gia, tên là Vân Nhạc."
"Hừ, anh không phải người của Trương Khởi Linh hả?"
"Không phải, tôi vẫn luôn đi theo Hắc gia mà."
"Bảo sao, thoạt nhìn giống y như hắn, còn người bên Trương Khởi Linh thì rặt một đám mặt liệt. Mấy người có thể chung sống hòa hợp với nhau như vậy đúng là kỳ tích đấy."
"Hắn và Hắc gia là cậu cháu, đương nhiên ở chung rất tốt rồi. Chúng tôi đi theo bên cạnh hai người họ, chẳng lẽ không hòa hợp được sao?"
Giải Vũ Thần nhìn Vân Nhạc mỉm cười tươi tắn, nhíu mày hỏi:
"Tại sao mấy người đều gọi Trương Khởi Linh là "hắn"? Không phải nên gọi hắn là các chủ sao?"
"Hắn không thích chúng tôi gọi là các chủ, hơn nữa lỡ như có người nào để ý tới xưng hô này thì sao? Một người mà có thể khiến cho nhiều kẻ cung kính gọi một tiếng "Các chủ", chỉ cần là người có tâm suy nghĩ một chút đều biết là ai, vì vậy có thể coi đây là một cách bảo hộ đi."
Giải Vũ Thần không nói nữa, y ngẩn người nhìn ra ngoài cửa. Được rồi, thú thật là y định bụng gọi taxi đi tới bệnh viện, ai mà ngờ lại bị người của Hắc Nhãn Kính bắt lên xe luôn. Tính cả tối qua, Giải Vũ Thần đã ghi sổ đen cho Hắc Nhãn Kính rồi, y nhất định sẽ tính sổ luôn một lần với hắn.
Đến bệnh viện, Giải Vũ Thần tức tối bị hai người trói tới phòng của Hắc Nhãn Kính, trên người y vốn đã khó chịu, mặc cho y giãy giụa thế nào cũng không thành công. Cửa phòng bệnh được mở ra, Hắc Nhãn Kính đang nhàm chán nằm trên giường ấn điều khiển TV, hắn vừa quay sang nhìn, đúng lúc Giải Vũ Thần đang bị hai tên bảo tiêu khiêng vào. Hắc Nhãn Kính lập tức nhảy khỏi giường, giơ chân đạp thẳng hai tên kia rồi vội vàng ôm Giải Vũ Thần vào lòng, sau đó hắn chửi Vân Nhạc đang đi phía sau một trận:
"Ông đây bảo cậu đi đón người! Không phải bắt cóc! Mẹ nó ai cho phép các người trói cậu ấy tới đây? Hoa nhi?! Em không sao chứ? Bọn kia có tổn thương em không?"
Hắc Nhãn Kính sốt ruột xem xét bả vai Giải Vũ Thần, sợ y bị đám bảo tiêu tay chân thô kệch kia siết đau người. Giải Vũ Thần đạp lên chân hắn một cái, hất hắn qua một bên rồi mắng:
"Tôi *** cả lò nhà anh! Anh bảo bọn họ trói tôi lên xe ngay trước cổng trường, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi bị bắt cóc rồi báo cảnh sát thì làm sao giờ?"
"Tôi không bảo bọn nó trói em!"
"Hắc gia, rõ ràng ngài đã nói, khi nhìn thấy vị thiếu gia này thì trực tiếp trói lên xe là được mà."
Vân Nhạc đứng một bên không vui đáp lại Hắc Nhãn Kính đang bận ôm chân mình, Hắc Nhãn Kính lập tức giơ cái chân đau đạp Vân Nhạc:
"Nói láo! Ông đây bảo cậu đừng nhiều lời, trực tiếp đưa đến đây là được!"
Vân Nhạc yên lặng nhìn Hắc Nhãn Kính đổ tội lên đầu mình, không dám nói gì nữa, chỉ đành mất hứng đứng một bên. Hắc Nhãn Kính lại đến bên cạnh Giải Vũ Thần xem xét người y, sau đó đưa tay ra kéo quần áo của y nhìn thử xem mấy dấu vết tối qua như thế nào rồi. Giải Vũ Thần giữ chặt quần áo mình và tặng cho Hắc Nhãn Kính một bạt tai, tức giận mắng:
"Cái đồ biến thái này! Anh định làm gì?!"
"Phụt!"
Vân Nhạc xém nữa là mở miệng cười thật to, cuối cùng cũng có người dám mắng Hắc Nhãn Kính là "biến thái" một cách quang minh chính đại, Hắc Nhãn Kính thì lại không tức giận mà còn mặt dày ghé sát bên người Giải Vũ Thần nói tiếp:
"Hoa nhi, tôi chỉ muốn xem thử vết thương tối qua của em thôi? Có muốn kêu bác sĩ tới kiểm tra một chút không?"
"Cút!"
Giải Vũ Thần giận đến tím người, y nhìn sang Vân Nhạc đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu ngó mình, hận không thể đập Hắc Nhãn Kính một trận trước mặt bọn họ. Hắc Nhãn Kính thấy Giải Vũ Thần nhìn Vân Nhạc, hắn lập tức mở miệng mắng:
"Cậu còn ở đây làm gì? Cút ra ngoài đi!"
"Vâng."
Mặc dù bị chửi, nhưng thấy Hắc Nhãn Kính bị một nam sinh như vậy rủa xả một trận, hắn cũng đủ thấy hả hê rồi, vì vậy hắn khom người mỉm cười với Hắc Nhãn Kính rồi mang theo đám thuộc hạ rời đi. Đám Vân Nhạc vừa đi ra, Hắc Nhãn Kính vội vàng kéo Giải Vũ Thần lên giường, sau đó muốn lột hết quần áo trên người y để kiểm tra một lượt, Giải Vũ Thần đẩy hắn:
"Đừng chạm vào tôi."
"Hoa nhi, để tôi nhìn thử."
"Hừ!"
Giải Vũ Thần quay ngoắt sang bên cạnh không thèm nhìn Hắc Nhãn Kính, hắn chỉ đành vươn tay chọt chọt lưng y rồi nói:
"Hoa nhi~ Không phải tối qua chúng ta cùng nhau rất vui à?"
"Ai cùng nhau với anh rất vui?"
"Em còn kêu lớn tiếng như vậy."
"Nếu không phải anh tính kế tôi, người kêu lớn tiếng phải là anh rồi!"
Giải Vũ Thần đỏ mặt mắng Hắc Nhãn Kính, hắn vuốt cằm mình bối rối suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói với y:
"Thật vậy sao? Đêm nay thử xem?"
"Ê cái đồ t*ng trùng úng não! Ai thèm thử với anh?!"
"Em vừa nói mà, đổi lại là em, người kêu lớn tiếng sẽ là tôi."
Giải Vũ Thần sửng sốt một chút, khuôn mặt y đỏ bừng hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Anh nói thật à?"
"Đương nhiên rồi! Hoa nhi gia muốn thử thì bây giờ cũng được!"
Hắc Nhãn Kính cởi đồ mình ra rồi đè Giải Vũ Thần lên giường, Giải Vũ Thần giơ chân đẩy Hắc Nhãn Kính sang một bên, giận dữ nói:
"Anh vừa mới nói là đến lượt tôi mà!"
"Xin lỗi, tôi quên mất."
Dứt lời, Hắc Nhãn Kính trưng ra bộ dáng "em mau lại đây chà đạp tôi nè" rồi nằm lên giường, Giải Vũ Thần do dự một chút, thấy hắn không định phản kháng thật, vì vậy y mỉm cười âm hiểm rồi tháo cà vạt của hắn ra. Nhân cơ hội Hắc Nhãn Kính chưa kịp phản ứng lại, Giải Vũ Thần quyến rũ cười nói trước sắc mặt kinh ngạc của hắn:
"Hạt Tử, có qua phải có lại."
Nói xong, Giải Vũ Thần học theo Hắc Nhãn Kính cởi đồ mình ra rồi nhào lên người hắn.
Lúc Trương Mặc Bạch đưa Ngô Tà an toàn đến phòng bệnh của Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh đã ngồi chờ bên cạnh bàn ăn. Ngô Tà đi đến bên hắn nói:
"Sao cậu không ăn trước đi, trễ thế này rồi cơ mà."
"Tôi chờ em."
Ngô Tà ngồi xuống cạnh hắn, nhận lấy chén cơm mà Trương Mặc Bạch đưa rồi đặt trước mặt Trương Khởi Linh, cậu gắp cho hắn mấy món ăn, sau đó cũng cúi đầu im lặng ăn cơm.
Trương Khởi Linh vừa ăn được mấy miếng đột nhiên mở miệng hỏi Trương Mặc Bạch:
"Tôi nghe nói Vân Nhạc đã về?"
"Vâng, hôm nay đã về."
"Hạt Tử gọi hắn về làm gì?"
Trương Mặc Bạch không nói, hắn nhìn Trương Khởi Linh rồi Ngô Tà, sau đó mới thấp giọng trả lời:
"Hắc gia bảo Vân Nhạc đến trường học của Ngô thiếu gia để trói... vị thiếu gia hôm qua cùng hắn đến bệnh viện."
"Khụ khụ!"
Ngô Tà vùi đầu vào vai Trương Khởi Linh ho khan không ngừng, Trương Khởi Linh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, cậu ho một lát mới ổn định lại. Khuôn mặt Ngô Tà đỏ hồng hỏi Trương Mặc Bạch:
"Thầy Tề thật sự sai người trói Tiểu Hoa đến bệnh viện à?"
"Vâng, lúc ngài lên xe, tôi nhìn gương chiếu hậu thì thấy Vân Nhạc trói vị thiếu gia kia rồi khiêng lên xe."
"Vân Nhạc là ai?"
"Vệ sĩ của Hắc gia."
Ngô Tà giật khóe miệng nhìn Trương Mặc Bạch, sau đó cậu ghé sát vào tai Trương Khởi Linh thì thầm:
"Tiểu Ca, sau này cậu có trói tớ đem đến chỗ cậu không?"
"Sẽ không."
Trương Khởi Linh trả lời rõ ràng rồi gắp đồ ăn lên miệng, Ngô Tà ngồi thẳng lại vui vẻ cười nói:
"Vậy là tốt rồi, cậu nhất định không thể học thầy Tề thô lỗ như vậy được."
Trương Khởi Linh không đáp, hắn đột nhiên quay sang mỉm cười với Ngô Tà:
"Không cần trói em, tự em tới."
Khuôn mặt Ngô Tà đỏ ửng, khuôn mặt Trương Mặc Bạch trắng bệch. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Trương Khởi Linh cười, Trương Khởi Linh thật sự đang mỉm cười.
"Đó là vì cậu, còn những người khác... có ép tớ thì tớ cũng không đi."
Ngô Tà bưng chén thì thầm, nhưng thính lực của Trương Khởi Linh và Trương Mặc Bạch khá tốt nên đều nghe thấy cả, Trương Khởi Linh nhẹ nhàng cười tươi, còn Trương Mặc Bạch lại lặng lẽ lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Dùng bữa xong, Trương Mặc Bạch cho người dọn dẹp rồi rời khỏi phòng. Trương Khởi Linh cùng Ngô Tà ngồi trên sô pha, hắn xem TV, còn cậu dựa vào người hắn ôn lại bài học hôm nay. Một lát sau, Ngô Tà đứng dậy cất lại sách vở, Trương Khởi Linh đột nhiên ôm eo cậu đặt ngồi lên đùi hắn, cậu cúi đầu nhìn bàn tay đang để trên eo mình, nghi hoặc hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, sao vậy?"
"Ôm em."
Ngô Tà cảm thấy mình sắp biến thành nữ sinh luôn rồi, hở một chút là đỏ mặt, cậu tránh né bàn tay của Trương Khởi Linh rồi xoay người lại ngồi đối diện trên chân hắn. Khuôn mặt Ngô Tà vẫn hơi ửng hồng, khẽ vuốt ve vết thương của Trương Khởi Linh:
"Tối qua... tớ nhớ hình như có chảy máu, sáng nay bác sĩ đã kiểm tra cho cậu rồi à?"
"Ừ."
"Đã bảo là không được, bỏ đi mà cậu còn... Giờ còn đau không?"
"Không đau."
Ngô Tà chống bả vai hắn định đứng lên, nhưng Trương Khởi Linh giữ cậu ngồi lại đùi mình, cậu vừa ngẩng đầu đã bị hắn hôn lên môi. Ngô Tà trợn mắt nhìn Trương Khởi Linh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ôm cổ hắn đáp lại nụ hôn. Đến tận khi trước ngực hơi lạnh lẽo, Ngô Tà mới phát hiện Trương Khởi Linh đã cởi áo mình rồi, cậu đẩy hắn ra, thở hổn hển trách hắn:
"Cậu... cậu đừng mà! Có tin... có tin tớ đánh ngất cậu không?"
Ngô Tà bối rối không đủ để uy hiếp Trương Khởi Linh, hắn ôm eo cậu rồi nghiêm túc bảo:
"Em dụ dỗ tôi."
"Tớ không có! Rõ ràng là cậu hôn tớ trước!"
Trương Khởi Linh lại đè lên Ngô Tà.
"Em cứng trước."
Phía dưới của Ngô Tà áp chặt lấy Trương Khởi Linh, chính cậu cũng cảm nhận được cậu nhỏ của mình hơi cương lên chạm phải thân thể mềm mại của hắn. Ngô Tà xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cậu trốn tránh bàn tay của Trương Khởi Linh, nhưng hắn lại mạnh mẽ đè cậu xuống, cậu đụng phải phía dưới của Trương Khởi Linh, thế là từ tai đến cổ đều đỏ muốn cháy.
"Trương Khởi Linh! Cậu không được... Ưm ưm~~"
Không để cho Ngô Tà có cơ hội phản bác, Trương Khởi Linh giữ đầu cậu rồi chặn lại cái miệng kia.
Giải Vũ Thần đứng trước cổng trường định bắt taxi, y nhìn thấy Ngô Tà lên cái xe nào đấy thì muốn gọi cậu lại, ai dè bên cạnh y đột nhiên xuất hiện thêm vài người. Giải Vũ Thần nhận ra bọn họ, bọn họ là người bên cạnh Hắc Nhãn Kính, nhưng kẻ cầm đầu thì y chưa thấy lần nào, Giải Vũ Thần cảnh giác hỏi bọn họ:
"Mấy người định làm gì?"
Tên vệ sĩ cầm đầu, Vân Nhạc, khách khí đáp:
"Giải thiếu gia, Hắc gia của chúng tôi sai chúng tôi đến đón cậu."
"Tôi không..."
Giải Vũ Thần chưa kịp nói xong, Vân Nhạc đã nháy mắt ra hiệu cho người đứng hai bên Giải Vũ Thần, hai người nọ giữ chặt bả vai y rồi trói y lại ném vào trong xe. Vân Nhạc lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, hắn quả thực không thể tin được, Hắc Nhãn Kính vội vàng bảo hắn đến đây chỉ để đón một nam sinh xinh đẹp như vậy. Hắn còn tưởng rằng Hắc Nhãn Kính bị thương nên không tiện, đành phái hắn trở về để phòng ngừa gì đó.
Vân Nhạc cũng ngồi lên xe, hắn tò mò nhìn Giải Vũ Thần tức giận ngồi đối diện mình, không thể không thừa nhận, nam sinh này thật sự rất xinh đẹp, nhưng Hắc Nhãn Kính đã bảo hắn không nên nhiều lời, chỉ cần bắt y lên xe rồi mang đến là được. Chẳng nhẽ vị thiếu gia xinh đẹp này còn có thể gây khó dễ gì được hay sao? Vân Nhạc khẽ hắng giọng rồi nói với Giải Vũ Thần:
"Xin chào, tôi là vệ sĩ bên người Hắc gia, tên là Vân Nhạc."
"Hừ, anh không phải người của Trương Khởi Linh hả?"
"Không phải, tôi vẫn luôn đi theo Hắc gia mà."
"Bảo sao, thoạt nhìn giống y như hắn, còn người bên Trương Khởi Linh thì rặt một đám mặt liệt. Mấy người có thể chung sống hòa hợp với nhau như vậy đúng là kỳ tích đấy."
"Hắn và Hắc gia là cậu cháu, đương nhiên ở chung rất tốt rồi. Chúng tôi đi theo bên cạnh hai người họ, chẳng lẽ không hòa hợp được sao?"
Giải Vũ Thần nhìn Vân Nhạc mỉm cười tươi tắn, nhíu mày hỏi:
"Tại sao mấy người đều gọi Trương Khởi Linh là "hắn"? Không phải nên gọi hắn là các chủ sao?"
"Hắn không thích chúng tôi gọi là các chủ, hơn nữa lỡ như có người nào để ý tới xưng hô này thì sao? Một người mà có thể khiến cho nhiều kẻ cung kính gọi một tiếng "Các chủ", chỉ cần là người có tâm suy nghĩ một chút đều biết là ai, vì vậy có thể coi đây là một cách bảo hộ đi."
Giải Vũ Thần không nói nữa, y ngẩn người nhìn ra ngoài cửa. Được rồi, thú thật là y định bụng gọi taxi đi tới bệnh viện, ai mà ngờ lại bị người của Hắc Nhãn Kính bắt lên xe luôn. Tính cả tối qua, Giải Vũ Thần đã ghi sổ đen cho Hắc Nhãn Kính rồi, y nhất định sẽ tính sổ luôn một lần với hắn.
Đến bệnh viện, Giải Vũ Thần tức tối bị hai người trói tới phòng của Hắc Nhãn Kính, trên người y vốn đã khó chịu, mặc cho y giãy giụa thế nào cũng không thành công. Cửa phòng bệnh được mở ra, Hắc Nhãn Kính đang nhàm chán nằm trên giường ấn điều khiển TV, hắn vừa quay sang nhìn, đúng lúc Giải Vũ Thần đang bị hai tên bảo tiêu khiêng vào. Hắc Nhãn Kính lập tức nhảy khỏi giường, giơ chân đạp thẳng hai tên kia rồi vội vàng ôm Giải Vũ Thần vào lòng, sau đó hắn chửi Vân Nhạc đang đi phía sau một trận:
"Ông đây bảo cậu đi đón người! Không phải bắt cóc! Mẹ nó ai cho phép các người trói cậu ấy tới đây? Hoa nhi?! Em không sao chứ? Bọn kia có tổn thương em không?"
Hắc Nhãn Kính sốt ruột xem xét bả vai Giải Vũ Thần, sợ y bị đám bảo tiêu tay chân thô kệch kia siết đau người. Giải Vũ Thần đạp lên chân hắn một cái, hất hắn qua một bên rồi mắng:
"Tôi *** cả lò nhà anh! Anh bảo bọn họ trói tôi lên xe ngay trước cổng trường, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi bị bắt cóc rồi báo cảnh sát thì làm sao giờ?"
"Tôi không bảo bọn nó trói em!"
"Hắc gia, rõ ràng ngài đã nói, khi nhìn thấy vị thiếu gia này thì trực tiếp trói lên xe là được mà."
Vân Nhạc đứng một bên không vui đáp lại Hắc Nhãn Kính đang bận ôm chân mình, Hắc Nhãn Kính lập tức giơ cái chân đau đạp Vân Nhạc:
"Nói láo! Ông đây bảo cậu đừng nhiều lời, trực tiếp đưa đến đây là được!"
Vân Nhạc yên lặng nhìn Hắc Nhãn Kính đổ tội lên đầu mình, không dám nói gì nữa, chỉ đành mất hứng đứng một bên. Hắc Nhãn Kính lại đến bên cạnh Giải Vũ Thần xem xét người y, sau đó đưa tay ra kéo quần áo của y nhìn thử xem mấy dấu vết tối qua như thế nào rồi. Giải Vũ Thần giữ chặt quần áo mình và tặng cho Hắc Nhãn Kính một bạt tai, tức giận mắng:
"Cái đồ biến thái này! Anh định làm gì?!"
"Phụt!"
Vân Nhạc xém nữa là mở miệng cười thật to, cuối cùng cũng có người dám mắng Hắc Nhãn Kính là "biến thái" một cách quang minh chính đại, Hắc Nhãn Kính thì lại không tức giận mà còn mặt dày ghé sát bên người Giải Vũ Thần nói tiếp:
"Hoa nhi, tôi chỉ muốn xem thử vết thương tối qua của em thôi? Có muốn kêu bác sĩ tới kiểm tra một chút không?"
"Cút!"
Giải Vũ Thần giận đến tím người, y nhìn sang Vân Nhạc đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu ngó mình, hận không thể đập Hắc Nhãn Kính một trận trước mặt bọn họ. Hắc Nhãn Kính thấy Giải Vũ Thần nhìn Vân Nhạc, hắn lập tức mở miệng mắng:
"Cậu còn ở đây làm gì? Cút ra ngoài đi!"
"Vâng."
Mặc dù bị chửi, nhưng thấy Hắc Nhãn Kính bị một nam sinh như vậy rủa xả một trận, hắn cũng đủ thấy hả hê rồi, vì vậy hắn khom người mỉm cười với Hắc Nhãn Kính rồi mang theo đám thuộc hạ rời đi. Đám Vân Nhạc vừa đi ra, Hắc Nhãn Kính vội vàng kéo Giải Vũ Thần lên giường, sau đó muốn lột hết quần áo trên người y để kiểm tra một lượt, Giải Vũ Thần đẩy hắn:
"Đừng chạm vào tôi."
"Hoa nhi, để tôi nhìn thử."
"Hừ!"
Giải Vũ Thần quay ngoắt sang bên cạnh không thèm nhìn Hắc Nhãn Kính, hắn chỉ đành vươn tay chọt chọt lưng y rồi nói:
"Hoa nhi~ Không phải tối qua chúng ta cùng nhau rất vui à?"
"Ai cùng nhau với anh rất vui?"
"Em còn kêu lớn tiếng như vậy."
"Nếu không phải anh tính kế tôi, người kêu lớn tiếng phải là anh rồi!"
Giải Vũ Thần đỏ mặt mắng Hắc Nhãn Kính, hắn vuốt cằm mình bối rối suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói với y:
"Thật vậy sao? Đêm nay thử xem?"
"Ê cái đồ t*ng trùng úng não! Ai thèm thử với anh?!"
"Em vừa nói mà, đổi lại là em, người kêu lớn tiếng sẽ là tôi."
Giải Vũ Thần sửng sốt một chút, khuôn mặt y đỏ bừng hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Anh nói thật à?"
"Đương nhiên rồi! Hoa nhi gia muốn thử thì bây giờ cũng được!"
Hắc Nhãn Kính cởi đồ mình ra rồi đè Giải Vũ Thần lên giường, Giải Vũ Thần giơ chân đẩy Hắc Nhãn Kính sang một bên, giận dữ nói:
"Anh vừa mới nói là đến lượt tôi mà!"
"Xin lỗi, tôi quên mất."
Dứt lời, Hắc Nhãn Kính trưng ra bộ dáng "em mau lại đây chà đạp tôi nè" rồi nằm lên giường, Giải Vũ Thần do dự một chút, thấy hắn không định phản kháng thật, vì vậy y mỉm cười âm hiểm rồi tháo cà vạt của hắn ra. Nhân cơ hội Hắc Nhãn Kính chưa kịp phản ứng lại, Giải Vũ Thần quyến rũ cười nói trước sắc mặt kinh ngạc của hắn:
"Hạt Tử, có qua phải có lại."
Nói xong, Giải Vũ Thần học theo Hắc Nhãn Kính cởi đồ mình ra rồi nhào lên người hắn.
Lúc Trương Mặc Bạch đưa Ngô Tà an toàn đến phòng bệnh của Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh đã ngồi chờ bên cạnh bàn ăn. Ngô Tà đi đến bên hắn nói:
"Sao cậu không ăn trước đi, trễ thế này rồi cơ mà."
"Tôi chờ em."
Ngô Tà ngồi xuống cạnh hắn, nhận lấy chén cơm mà Trương Mặc Bạch đưa rồi đặt trước mặt Trương Khởi Linh, cậu gắp cho hắn mấy món ăn, sau đó cũng cúi đầu im lặng ăn cơm.
Trương Khởi Linh vừa ăn được mấy miếng đột nhiên mở miệng hỏi Trương Mặc Bạch:
"Tôi nghe nói Vân Nhạc đã về?"
"Vâng, hôm nay đã về."
"Hạt Tử gọi hắn về làm gì?"
Trương Mặc Bạch không nói, hắn nhìn Trương Khởi Linh rồi Ngô Tà, sau đó mới thấp giọng trả lời:
"Hắc gia bảo Vân Nhạc đến trường học của Ngô thiếu gia để trói... vị thiếu gia hôm qua cùng hắn đến bệnh viện."
"Khụ khụ!"
Ngô Tà vùi đầu vào vai Trương Khởi Linh ho khan không ngừng, Trương Khởi Linh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, cậu ho một lát mới ổn định lại. Khuôn mặt Ngô Tà đỏ hồng hỏi Trương Mặc Bạch:
"Thầy Tề thật sự sai người trói Tiểu Hoa đến bệnh viện à?"
"Vâng, lúc ngài lên xe, tôi nhìn gương chiếu hậu thì thấy Vân Nhạc trói vị thiếu gia kia rồi khiêng lên xe."
"Vân Nhạc là ai?"
"Vệ sĩ của Hắc gia."
Ngô Tà giật khóe miệng nhìn Trương Mặc Bạch, sau đó cậu ghé sát vào tai Trương Khởi Linh thì thầm:
"Tiểu Ca, sau này cậu có trói tớ đem đến chỗ cậu không?"
"Sẽ không."
Trương Khởi Linh trả lời rõ ràng rồi gắp đồ ăn lên miệng, Ngô Tà ngồi thẳng lại vui vẻ cười nói:
"Vậy là tốt rồi, cậu nhất định không thể học thầy Tề thô lỗ như vậy được."
Trương Khởi Linh không đáp, hắn đột nhiên quay sang mỉm cười với Ngô Tà:
"Không cần trói em, tự em tới."
Khuôn mặt Ngô Tà đỏ ửng, khuôn mặt Trương Mặc Bạch trắng bệch. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Trương Khởi Linh cười, Trương Khởi Linh thật sự đang mỉm cười.
"Đó là vì cậu, còn những người khác... có ép tớ thì tớ cũng không đi."
Ngô Tà bưng chén thì thầm, nhưng thính lực của Trương Khởi Linh và Trương Mặc Bạch khá tốt nên đều nghe thấy cả, Trương Khởi Linh nhẹ nhàng cười tươi, còn Trương Mặc Bạch lại lặng lẽ lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Dùng bữa xong, Trương Mặc Bạch cho người dọn dẹp rồi rời khỏi phòng. Trương Khởi Linh cùng Ngô Tà ngồi trên sô pha, hắn xem TV, còn cậu dựa vào người hắn ôn lại bài học hôm nay. Một lát sau, Ngô Tà đứng dậy cất lại sách vở, Trương Khởi Linh đột nhiên ôm eo cậu đặt ngồi lên đùi hắn, cậu cúi đầu nhìn bàn tay đang để trên eo mình, nghi hoặc hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, sao vậy?"
"Ôm em."
Ngô Tà cảm thấy mình sắp biến thành nữ sinh luôn rồi, hở một chút là đỏ mặt, cậu tránh né bàn tay của Trương Khởi Linh rồi xoay người lại ngồi đối diện trên chân hắn. Khuôn mặt Ngô Tà vẫn hơi ửng hồng, khẽ vuốt ve vết thương của Trương Khởi Linh:
"Tối qua... tớ nhớ hình như có chảy máu, sáng nay bác sĩ đã kiểm tra cho cậu rồi à?"
"Ừ."
"Đã bảo là không được, bỏ đi mà cậu còn... Giờ còn đau không?"
"Không đau."
Ngô Tà chống bả vai hắn định đứng lên, nhưng Trương Khởi Linh giữ cậu ngồi lại đùi mình, cậu vừa ngẩng đầu đã bị hắn hôn lên môi. Ngô Tà trợn mắt nhìn Trương Khởi Linh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ôm cổ hắn đáp lại nụ hôn. Đến tận khi trước ngực hơi lạnh lẽo, Ngô Tà mới phát hiện Trương Khởi Linh đã cởi áo mình rồi, cậu đẩy hắn ra, thở hổn hển trách hắn:
"Cậu... cậu đừng mà! Có tin... có tin tớ đánh ngất cậu không?"
Ngô Tà bối rối không đủ để uy hiếp Trương Khởi Linh, hắn ôm eo cậu rồi nghiêm túc bảo:
"Em dụ dỗ tôi."
"Tớ không có! Rõ ràng là cậu hôn tớ trước!"
Trương Khởi Linh lại đè lên Ngô Tà.
"Em cứng trước."
Phía dưới của Ngô Tà áp chặt lấy Trương Khởi Linh, chính cậu cũng cảm nhận được cậu nhỏ của mình hơi cương lên chạm phải thân thể mềm mại của hắn. Ngô Tà xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cậu trốn tránh bàn tay của Trương Khởi Linh, nhưng hắn lại mạnh mẽ đè cậu xuống, cậu đụng phải phía dưới của Trương Khởi Linh, thế là từ tai đến cổ đều đỏ muốn cháy.
"Trương Khởi Linh! Cậu không được... Ưm ưm~~"
Không để cho Ngô Tà có cơ hội phản bác, Trương Khởi Linh giữ đầu cậu rồi chặn lại cái miệng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất