[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp
Chương 53: Người cậu tốt cưng chiều cháu trai
Trở lại trường học vào thứ hai, Mễ Bối thấy Ngô Tà một mình đến lớp, vội vàng hào hứng chạy đến chào hỏi với cậu:
"Ngô Tà! Cuối tuần vừa rồi vui chứ?!"
"À, vui."
Ngô Tà khẽ giật khóe miệng, cậu bị người ta chơi đến là vui luôn.
Mễ Bối nhìn ra ngoài cửa lớp rồi lại quay đầu hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, bạn cùng phòng của cậu Trương Khởi Linh sao không đi cùng?"
"Tiểu Ca có chút việc, có thể hôm nay sẽ không đi học."
"Ồ."
Buổi sáng Trương Khởi Linh đưa Ngô Tà đến trường nhưng hắn không xuống xe, bảo là có việc, Ngô Tà một mình đến lớp. Cậu thầm nghĩ, chắc là bên kia có việc cần hắn xử lý, rồi sau đó còn dặn dò cậu tự chăm sóc bản thân mình.
Mễ Bối ngồi bên cạnh Ngô Tà, cậu ta khẽ cắn môi, cuối cùng mới chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Ngô Tà, hỏi: . Truyện Mạt Thế
"Ngô Tà, chiếc nhẫn của cậu đẹp quá, sao trước giờ tớ không thấy cậu đeo?"
Ngô Tà nhẹ nhàng nhéo tay mình, hơi xấu hổ đáp lại Mễ Bối:
"Mới được... người ta tặng. Vào học rồi... cậu mau quay về vị trí của mình đi."
Mễ Bối thất vọng à một tiếng rồi bực bội về lại chỗ ngồi.
Kết thúc giờ tự học Trương Khởi Linh mới trở về, Ngô Tà đã tắm rửa xong xuôi đang nằm trên giường đọc sách. Trương Khởi Linh mang bữa khuya cho cậu, Ngô Tà ăn rất vui vẻ, còn hắn thì đi tắm. Sau khi Trương Khởi Linh tắm xong, Ngô Tà đã ăn xong rồi, cậu thỏa mãn xoa bụng mình rồi cười ngây ngô.
"Tiểu Ca, cậu tắm xong rồi à? Mọi việc hết rồi phải không? Cậu mệt không?"
"Xong rồi."
"Ừm."
Ngô Tà leo lên giường mở chăn ra, Trương Khởi Linh tắt đèn rồi cũng chui lên giường với cậu, sau khi ôm Ngô Tà vào lòng thì nhắm mắt ngủ.
Cuối tuần, Ngô Tà nói lời tạm biệt với Trương Khởi Linh ở cổng trường rồi lên xe với Phan Tử, trước khi xe chạy, cậu còn thò đầu ra nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, ngày mai cậu có đến trường tham gia giờ tự học không?"
"Ừ."
"Vậy được, mai gặp."
Trương Khởi Linh gật đầu nhìn xe chở Ngô Tà đi xa dần, sau đó hắn mới lên xe của mình. Trương Mặc Bạch vừa đóng cửa lại liền hỏi:
"Bây giờ đi qua luôn sao?"
"Ừ, nhanh lên."
"Vâng."
"Tiểu Tam Gia, tôi còn phải đi mua một vài thứ cho Tam Gia nữa, chúng ta đi một vòng rồi mới về nhà."
"Không sao, đi thôi."
Trên xe, Phan Tử nhớ ra phải đi mua cho Ngô Tam Tỉnh mấy túi tài liệu gì đó, vì vậy hắn lái xe đưa Ngô Tà đến cửa hàng văn phòng phẩm. Sau khi về đến nhà, Ngô Tà xuống xe, Phan Tử bảo còn phải đến trường chờ Ngô Tam Tỉnh tan tầm, cậu nói cảm ơn rồi nhìn Phan Tử đi khuất. Ngô Tà ngó vào nhà, không thấy ai cả, cửa cũng đóng kín mít, thế là cậu lấy điện thoại ra gọi cho Giải Vũ Thần, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi:
"Alo, gì vậy?"
"Tiểu Hoa, bây giờ cậu đang ở nhà thầy Tề sao?"
"Không."
"Vậy cậu ở đâu? Về nhà rồi à?"
"Không... Tớ và Hạt Tử đi leo núi..."
"Leo núi?"
Ngô Tà khó hiểu hỏi lại, Giải Vũ Thần chỉ đành đáp:
"Không biết đầu hắn bị chập mạch chỗ nào, tự nhiên muốn đi xem mặt trời mọc, hiện tại tụi này đang ở trên đỉnh núi."
"Tiểu Hoa, thầy Tề lãng mạn ghê!"
"Lãng mạn khỉ khô nhà cậu, ông đây bỏ một buổi học, lại còn phải theo hắn leo cái núi cao như vậy, chắc chắn hắn đang tìm cách tra tấn tớ. Thôi bye, leo núi không tiện gọi điện đâu."
"Tạm biệt."
Cúp máy, Ngô Tà ổn định lại tâm trạng rồi mới lấy chìa khóa vào nhà, nhưng vừa mở cửa ra, Ngô Tà ngay lập tức đứng hình.
Trương Khởi Linh vô cùng đoan chính ngồi trên sô pha ở phòng khách nhà cậu, Ngô Nhất Cùng ngồi đối diện đang trò chuyện với hắn.
Loảng xoảng.
Rầm.
"Ái ôi!"
"Thiếu gia! Cậu làm sao vậy?!"
Lý Duyệt đứng cách đó không xa đột nhiên thấy Ngô Tà vấp té, ông hoảng sợ vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy. Trương Khởi Linh chỉ bình tĩnh quay lại nhìn Ngô Tà được nâng dậy, Ngô Nhất Cùng nhíu mày lo lắng nhìn cậu, sau khi thấy Lý Duyệt chạy đến đỡ thì không nói gì. Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh sờ sờ xuất hiện tại nhà mình, cứ thế trợn mắt nhìn hắn nên không chú ý dưới chân, cuối cùng bị vấp vào bậc cửa ngã chổng vó.
"Không... không sao cả, chỉ bất cẩn bị ngã thôi."
Ngô Tà buông Lý Duyệt ra rồi ngạc nhiên chạy đến trước mặt Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca! Sao cậu lại ở nhà tớ?!"
"Không lễ phép gì cả, bạn học của con đến đây, chưa kịp chào hỏi mà đã chạy đến chất vấn người ta rồi."
Ngô Nhất Cùng hơi trách cứ Ngô Tà, cậu cũng xấu hổ nhìn thoáng qua cha mình. Sau một hồi do dự cậu quyết định ngồi xuống bên cạnh Ngô Nhất Cùng rồi khẽ hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, sao cậu lại tới đây?"
Trương Khởi Linh không đáp lại, Ngô Nhất Cùng trả lời:
"Trương Khởi Linh sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian."
"Vì sao?!"
Ngô Tà kinh ngạc bật dậy, Ngô Nhất Cùng lại nhướng mày đập vào đầu gối cậu, chờ Ngô Tà ngồi lại đàng hoàng rồi mới nói tiếp:
"Không ra thể thống gì, có gì mà phải kinh ngạc đến vậy?! Hôm nay thầy Tề đến tìm cha, bảo là hắn phải đi công tác một thời gian, bên cạnh hắn chỉ có một mình Trương Khởi Linh, mà nhà hắn lại cách trường học khá xa, hắn sợ Trương Khởi Linh một mình đi về nhà sẽ mất nhiều thời gian, ảnh hưởng đến học tập. Vì vậy mới hỏi cha cho Trương Khởi Linh ở nhờ mấy ngày, cha thấy hai đứa cũng là bạn cùng phòng, Lý Phi và chú ba của con đều nói bình thường hai đứa ở chung khá tốt, dù sao cũng đều là học sinh của trường, đã vậy thầy Tề cũng đến nhờ cha rồi, nên cha đồng ý."
Ngô Tà ngây ngốc, cái gì gọi là "ở chung khá tốt", cậu và Trương Khởi Linh phải nói ở chung cực kỳ cực kỳ tốt luôn. Ngô Tà trừng mắt với Trương Khởi Linh, còn hắn thừa dịp không ai chú ý thì khẽ cong khóe miệng với cậu. Ngô Tà hết hồn, suýt nữa là ôm cứng cha mình. Trương Khởi Linh chắc chắn là cố ý, hôm đó cậu có nói cha mình ở nhà, cậu không cần giống Tiểu Hoa đến ở nhờ nhà Trương Khởi Linh, khi ấy Trương Khởi Linh chỉ nhíu mày mà không nói gì, ai dè hắn trực tiếp đến ăn nhờ ở đậu nhà mình luôn.
"Tiểu Tà, con đưa Trương Khởi Linh lên xem phòng dành cho khách trước đi."
Ngô Nhất Cùng nói với Ngô Tà, cậu vội hoàn hồn lại, Trương Khởi Linh đứng lên lễ độ nhìn cậu. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cha mình, Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh lên lầu. Vừa vào phòng dành cho khách, Ngô Tà nhanh tay đóng cửa lại rồi đè Trương Khởi Linh vào tường chất vấn:
"Tiểu Ca! Cậu đang làm gì vậy?"
Trương Khởi Linh bày ra vẻ mặt hết sức vô tội nói với Ngô Tà:
"Cậu của tôi muốn đưa Giải Vũ Thần đến ở, tôi chỉ có thể đến sống nhờ nhà em."
"Nhà của cậu to đùng mà! Thêm một người như Tiểu Hoa thì sao đâu! Vả lại Tiểu Hoa ở cùng phòng với thầy Tề thì liên quan gì đến cậu!"
"Tôi ghen tị."
"Hả?"
"Tôi cũng muốn cuối tuần được ở cùng em."
Trương Khởi Linh nói đến không thể cãi được, Ngô Tà lập tức đỏ mặt, hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, đột nhiên tiến đến hôn cái chóc lên môi Ngô Tà. Cậu sợ tới nỗi đẩy Trương Khởi Linh ra rồi nhảy sang một bên.
"Cậu đừng làm bậy! Đây là nhà của tớ đó!"
"Tôi chỉ muốn hôn em một cái, trong lòng em hi vọng tôi làm bậy cái gì?"
Dứt lời, Trương Khởi Linh chậm rãi đi về phía Ngô Tà, cậu sợ hãi trốn đến bên kia sô pha, xấu hổ nói:
"Đừng lại đây. Đồ đạc của cậu đâu? Tớ giúp cậu sắp xếp cho."
"Thứ hai tuần này cha em vừa đồng ý, Mặc Bạch đã giúp tôi thu xếp xong rồi."
"Vậy là... thứ hai cậu không đi học là vì thế à? Cậu giấu tớ! Cậu không nói cho tớ biết!"
"Ừ, tôi và cậu của tôi đi tìm cha em, cha em bảo tôi vô cùng hiểu chuyện lại còn lễ phép, làm người ổn trọng, hết sức hoan nghênh tôi đến đây ở. Không nói cho em biết là vì muốn cho em một bất ngờ."
"Trương Khởi Linh! Cậu là cái đồ ngụy quân tử! Hừ!"
"Thiếu gia, Trương thiếu gia, ăn cơm thôi."
Thanh âm của Lý Duyệt từ ngoài truyền đến, Ngô Tà bĩu môi trừng mắt với Trương Khởi Linh rồi mở cửa cùng hắn đi xuống lầu.
Trên bàn ăn, Ngô Nhất Cùng hỏi Trương Khởi Linh về tình hình học tập của hắn, Trương Khởi Linh đều đáp vô cùng lễ phép, Ngô Nhất Cùng hài lòng gật đầu, còn nhân cơ hội quở trách Ngô Tà mấy câu, bảo cậu nên học tập Trương Khởi Linh. Con trai lớn như vậy mà không chín chắn chút nào, Ngô Tà vừa bới cơm vừa âm thầm đạp lên chân Trương Khởi Linh dưới bàn ăn, còn hắn vẫn bình tĩnh gắp đồ ăn cho cậu, Ngô Tà thấy vậy cũng xót xa thôi không bày trò nữa. Do thói quen từ nhỏ của mình, lúc Trương Khởi Linh ăn cơm luôn ngồi thẳng lưng, tư thế cầm đũa cũng rất đoan chính, đưa đồ ăn lên miệng, một miếng đồ ăn rồi một miếng cơm, lại không phát ra tiếng nhai quá lớn. Ngô Tà từng ngưỡng mộ Trương Khởi Linh ăn cơm rất lịch sự, hôm nay Ngô Nhất Cùng cũng được tận mắt thấy thói quen lúc ăn của hắn, ông càng thêm chán ghét lề lối ăn uống của thằng con mình, lải nhải suốt về việc sau này phải biết học tập Trương Khởi Linh, hận không thể chỉnh sửa Ngô Tà theo Trương Khởi Linh. Ngô Tà trề môi, không vui nhìn Ngô Nhất Cùng.
"Cha, con nghĩ chắc bây giờ cha đang cảm thấy bộ dáng của Tiểu Ca hơn con gấp ngàn lần chứ gì, vậy cha nhận Tiểu Ca làm con trai luôn đi."
"Nói nhảm, con chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa của Trương Khởi Linh thôi thì cha đã cảm ơn trời đất lắm rồi, cha khen người ta mấy câu không được à."
"Xì!"
Ngô Tà khẽ hừ một tiếng rồi cúi đầu hờn dỗi tiếp tục ăn cơm, Trương Khởi Linh để tay xuống dưới bàn vỗ nhẹ lên đùi cậu, Ngô Tà xém nữa phun hết cơm trong miệng ra, cũng may cậu nhịn xuống được, Trương Khởi Linh cũng thu tay về. Dùng bữa xong, Ngô Tà và Trương Khởi Linh ngồi ở phòng khách xem TV, xem đến tận khi Lý Duyệt đến giục cậu, cậu và Trương Khởi Linh mới lên lầu đi ngủ. Tiễn Trương Khởi Linh đến cửa phòng, Ngô Tà nắm tay hắn lưu luyến mãi rồi mới trở về phòng mình.
Tắm rửa xong, Ngô Tà ngồi trên giường xem kết quả kỳ thi cuối tuần, nhưng mà cậu không tập trung được, cậu chỉ muốn vểnh tai lên nghe thử động tĩnh phòng bên cạnh, nhưng không nghe được gì cả. Đọc sách thêm một lát, Ngô Tà không nhịn được lấy điện thoại ra gửi cho Trương Khởi Linh một tin nhắn hỏi hắn đang làm gì, đã ngủ chưa. Nhưng Trương Khởi Linh không nhắn lại, Ngô Tà buồn bực nhìn màn hình di động, rồi lại chán nản cầm sách lên xem, thật sự không vào đầu được chữ nào, cuối cùng cậu quyết định tắt đèn đắp chăn đi ngủ.
Nhưng Ngô Tà còn chưa kịp nhắm mắt lại, đột nhiên ai đó kéo chăn cậu ra, Ngô Tà hoảng sợ định kêu to, người đó bịt miệng cậu lại. Trương Khởi Linh kéo áo ngủ của Ngô Tà ra, đến khi quần áo trên người cậu đều bị cởi hết xuống, hắn mới buông cậu ra, Ngô Tà thở hổn hển thấp giọng hỏi:
"Tiểu Ca! Cậu vào bằng cách nào?!"
"Trèo cửa sổ."
"Cậu trèo cửa sổ ở nhà tớ á?!"
Ngô Tà khiếp sợ nhìn Trương Khởi Linh, quả thực có hơi cạn lời, cậu cũng không còn cơ hội nói tiếp nữa, vì Trương Khởi Linh đã kéo chăn lên đắp kín hai người rồi nhanh chóng chặn miệng Ngô Tà lại.
Cộc cộc cộc.
"Thiếu gia, dậy ăn sáng thôi. Thiếu gia, thiếu gia, dậy ăn sáng."
"Biết... biết rồi, cháu vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống ngay."
Ngô Tà cố gắng thoát ra khỏi Trương Khởi Linh, sau đó xấu hổ nói:
"Tiểu Ca, cậu nhanh quay về phòng đi! Lát nữa chú Lý sẽ đến gõ cửa phòng cậu, nếu không thấy ai trả lời sẽ rất đáng nghi đó."
Trương Khởi Linh mất hứng, hắn còn định hôn Ngô Tà tiếp, cậu đã vội quay đầu né tránh.
"Mau lên!"
Khẽ thở dài, Trương Khởi Linh mặc quần áo vào, che lại hình xăm kỳ lân trước ngực, sau đó nhanh nhẹn trèo cửa sổ về lại phòng mình.
"Ngô Tà! Cuối tuần vừa rồi vui chứ?!"
"À, vui."
Ngô Tà khẽ giật khóe miệng, cậu bị người ta chơi đến là vui luôn.
Mễ Bối nhìn ra ngoài cửa lớp rồi lại quay đầu hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, bạn cùng phòng của cậu Trương Khởi Linh sao không đi cùng?"
"Tiểu Ca có chút việc, có thể hôm nay sẽ không đi học."
"Ồ."
Buổi sáng Trương Khởi Linh đưa Ngô Tà đến trường nhưng hắn không xuống xe, bảo là có việc, Ngô Tà một mình đến lớp. Cậu thầm nghĩ, chắc là bên kia có việc cần hắn xử lý, rồi sau đó còn dặn dò cậu tự chăm sóc bản thân mình.
Mễ Bối ngồi bên cạnh Ngô Tà, cậu ta khẽ cắn môi, cuối cùng mới chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Ngô Tà, hỏi: . Truyện Mạt Thế
"Ngô Tà, chiếc nhẫn của cậu đẹp quá, sao trước giờ tớ không thấy cậu đeo?"
Ngô Tà nhẹ nhàng nhéo tay mình, hơi xấu hổ đáp lại Mễ Bối:
"Mới được... người ta tặng. Vào học rồi... cậu mau quay về vị trí của mình đi."
Mễ Bối thất vọng à một tiếng rồi bực bội về lại chỗ ngồi.
Kết thúc giờ tự học Trương Khởi Linh mới trở về, Ngô Tà đã tắm rửa xong xuôi đang nằm trên giường đọc sách. Trương Khởi Linh mang bữa khuya cho cậu, Ngô Tà ăn rất vui vẻ, còn hắn thì đi tắm. Sau khi Trương Khởi Linh tắm xong, Ngô Tà đã ăn xong rồi, cậu thỏa mãn xoa bụng mình rồi cười ngây ngô.
"Tiểu Ca, cậu tắm xong rồi à? Mọi việc hết rồi phải không? Cậu mệt không?"
"Xong rồi."
"Ừm."
Ngô Tà leo lên giường mở chăn ra, Trương Khởi Linh tắt đèn rồi cũng chui lên giường với cậu, sau khi ôm Ngô Tà vào lòng thì nhắm mắt ngủ.
Cuối tuần, Ngô Tà nói lời tạm biệt với Trương Khởi Linh ở cổng trường rồi lên xe với Phan Tử, trước khi xe chạy, cậu còn thò đầu ra nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, ngày mai cậu có đến trường tham gia giờ tự học không?"
"Ừ."
"Vậy được, mai gặp."
Trương Khởi Linh gật đầu nhìn xe chở Ngô Tà đi xa dần, sau đó hắn mới lên xe của mình. Trương Mặc Bạch vừa đóng cửa lại liền hỏi:
"Bây giờ đi qua luôn sao?"
"Ừ, nhanh lên."
"Vâng."
"Tiểu Tam Gia, tôi còn phải đi mua một vài thứ cho Tam Gia nữa, chúng ta đi một vòng rồi mới về nhà."
"Không sao, đi thôi."
Trên xe, Phan Tử nhớ ra phải đi mua cho Ngô Tam Tỉnh mấy túi tài liệu gì đó, vì vậy hắn lái xe đưa Ngô Tà đến cửa hàng văn phòng phẩm. Sau khi về đến nhà, Ngô Tà xuống xe, Phan Tử bảo còn phải đến trường chờ Ngô Tam Tỉnh tan tầm, cậu nói cảm ơn rồi nhìn Phan Tử đi khuất. Ngô Tà ngó vào nhà, không thấy ai cả, cửa cũng đóng kín mít, thế là cậu lấy điện thoại ra gọi cho Giải Vũ Thần, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi:
"Alo, gì vậy?"
"Tiểu Hoa, bây giờ cậu đang ở nhà thầy Tề sao?"
"Không."
"Vậy cậu ở đâu? Về nhà rồi à?"
"Không... Tớ và Hạt Tử đi leo núi..."
"Leo núi?"
Ngô Tà khó hiểu hỏi lại, Giải Vũ Thần chỉ đành đáp:
"Không biết đầu hắn bị chập mạch chỗ nào, tự nhiên muốn đi xem mặt trời mọc, hiện tại tụi này đang ở trên đỉnh núi."
"Tiểu Hoa, thầy Tề lãng mạn ghê!"
"Lãng mạn khỉ khô nhà cậu, ông đây bỏ một buổi học, lại còn phải theo hắn leo cái núi cao như vậy, chắc chắn hắn đang tìm cách tra tấn tớ. Thôi bye, leo núi không tiện gọi điện đâu."
"Tạm biệt."
Cúp máy, Ngô Tà ổn định lại tâm trạng rồi mới lấy chìa khóa vào nhà, nhưng vừa mở cửa ra, Ngô Tà ngay lập tức đứng hình.
Trương Khởi Linh vô cùng đoan chính ngồi trên sô pha ở phòng khách nhà cậu, Ngô Nhất Cùng ngồi đối diện đang trò chuyện với hắn.
Loảng xoảng.
Rầm.
"Ái ôi!"
"Thiếu gia! Cậu làm sao vậy?!"
Lý Duyệt đứng cách đó không xa đột nhiên thấy Ngô Tà vấp té, ông hoảng sợ vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy. Trương Khởi Linh chỉ bình tĩnh quay lại nhìn Ngô Tà được nâng dậy, Ngô Nhất Cùng nhíu mày lo lắng nhìn cậu, sau khi thấy Lý Duyệt chạy đến đỡ thì không nói gì. Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh sờ sờ xuất hiện tại nhà mình, cứ thế trợn mắt nhìn hắn nên không chú ý dưới chân, cuối cùng bị vấp vào bậc cửa ngã chổng vó.
"Không... không sao cả, chỉ bất cẩn bị ngã thôi."
Ngô Tà buông Lý Duyệt ra rồi ngạc nhiên chạy đến trước mặt Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca! Sao cậu lại ở nhà tớ?!"
"Không lễ phép gì cả, bạn học của con đến đây, chưa kịp chào hỏi mà đã chạy đến chất vấn người ta rồi."
Ngô Nhất Cùng hơi trách cứ Ngô Tà, cậu cũng xấu hổ nhìn thoáng qua cha mình. Sau một hồi do dự cậu quyết định ngồi xuống bên cạnh Ngô Nhất Cùng rồi khẽ hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, sao cậu lại tới đây?"
Trương Khởi Linh không đáp lại, Ngô Nhất Cùng trả lời:
"Trương Khởi Linh sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian."
"Vì sao?!"
Ngô Tà kinh ngạc bật dậy, Ngô Nhất Cùng lại nhướng mày đập vào đầu gối cậu, chờ Ngô Tà ngồi lại đàng hoàng rồi mới nói tiếp:
"Không ra thể thống gì, có gì mà phải kinh ngạc đến vậy?! Hôm nay thầy Tề đến tìm cha, bảo là hắn phải đi công tác một thời gian, bên cạnh hắn chỉ có một mình Trương Khởi Linh, mà nhà hắn lại cách trường học khá xa, hắn sợ Trương Khởi Linh một mình đi về nhà sẽ mất nhiều thời gian, ảnh hưởng đến học tập. Vì vậy mới hỏi cha cho Trương Khởi Linh ở nhờ mấy ngày, cha thấy hai đứa cũng là bạn cùng phòng, Lý Phi và chú ba của con đều nói bình thường hai đứa ở chung khá tốt, dù sao cũng đều là học sinh của trường, đã vậy thầy Tề cũng đến nhờ cha rồi, nên cha đồng ý."
Ngô Tà ngây ngốc, cái gì gọi là "ở chung khá tốt", cậu và Trương Khởi Linh phải nói ở chung cực kỳ cực kỳ tốt luôn. Ngô Tà trừng mắt với Trương Khởi Linh, còn hắn thừa dịp không ai chú ý thì khẽ cong khóe miệng với cậu. Ngô Tà hết hồn, suýt nữa là ôm cứng cha mình. Trương Khởi Linh chắc chắn là cố ý, hôm đó cậu có nói cha mình ở nhà, cậu không cần giống Tiểu Hoa đến ở nhờ nhà Trương Khởi Linh, khi ấy Trương Khởi Linh chỉ nhíu mày mà không nói gì, ai dè hắn trực tiếp đến ăn nhờ ở đậu nhà mình luôn.
"Tiểu Tà, con đưa Trương Khởi Linh lên xem phòng dành cho khách trước đi."
Ngô Nhất Cùng nói với Ngô Tà, cậu vội hoàn hồn lại, Trương Khởi Linh đứng lên lễ độ nhìn cậu. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cha mình, Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh lên lầu. Vừa vào phòng dành cho khách, Ngô Tà nhanh tay đóng cửa lại rồi đè Trương Khởi Linh vào tường chất vấn:
"Tiểu Ca! Cậu đang làm gì vậy?"
Trương Khởi Linh bày ra vẻ mặt hết sức vô tội nói với Ngô Tà:
"Cậu của tôi muốn đưa Giải Vũ Thần đến ở, tôi chỉ có thể đến sống nhờ nhà em."
"Nhà của cậu to đùng mà! Thêm một người như Tiểu Hoa thì sao đâu! Vả lại Tiểu Hoa ở cùng phòng với thầy Tề thì liên quan gì đến cậu!"
"Tôi ghen tị."
"Hả?"
"Tôi cũng muốn cuối tuần được ở cùng em."
Trương Khởi Linh nói đến không thể cãi được, Ngô Tà lập tức đỏ mặt, hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, đột nhiên tiến đến hôn cái chóc lên môi Ngô Tà. Cậu sợ tới nỗi đẩy Trương Khởi Linh ra rồi nhảy sang một bên.
"Cậu đừng làm bậy! Đây là nhà của tớ đó!"
"Tôi chỉ muốn hôn em một cái, trong lòng em hi vọng tôi làm bậy cái gì?"
Dứt lời, Trương Khởi Linh chậm rãi đi về phía Ngô Tà, cậu sợ hãi trốn đến bên kia sô pha, xấu hổ nói:
"Đừng lại đây. Đồ đạc của cậu đâu? Tớ giúp cậu sắp xếp cho."
"Thứ hai tuần này cha em vừa đồng ý, Mặc Bạch đã giúp tôi thu xếp xong rồi."
"Vậy là... thứ hai cậu không đi học là vì thế à? Cậu giấu tớ! Cậu không nói cho tớ biết!"
"Ừ, tôi và cậu của tôi đi tìm cha em, cha em bảo tôi vô cùng hiểu chuyện lại còn lễ phép, làm người ổn trọng, hết sức hoan nghênh tôi đến đây ở. Không nói cho em biết là vì muốn cho em một bất ngờ."
"Trương Khởi Linh! Cậu là cái đồ ngụy quân tử! Hừ!"
"Thiếu gia, Trương thiếu gia, ăn cơm thôi."
Thanh âm của Lý Duyệt từ ngoài truyền đến, Ngô Tà bĩu môi trừng mắt với Trương Khởi Linh rồi mở cửa cùng hắn đi xuống lầu.
Trên bàn ăn, Ngô Nhất Cùng hỏi Trương Khởi Linh về tình hình học tập của hắn, Trương Khởi Linh đều đáp vô cùng lễ phép, Ngô Nhất Cùng hài lòng gật đầu, còn nhân cơ hội quở trách Ngô Tà mấy câu, bảo cậu nên học tập Trương Khởi Linh. Con trai lớn như vậy mà không chín chắn chút nào, Ngô Tà vừa bới cơm vừa âm thầm đạp lên chân Trương Khởi Linh dưới bàn ăn, còn hắn vẫn bình tĩnh gắp đồ ăn cho cậu, Ngô Tà thấy vậy cũng xót xa thôi không bày trò nữa. Do thói quen từ nhỏ của mình, lúc Trương Khởi Linh ăn cơm luôn ngồi thẳng lưng, tư thế cầm đũa cũng rất đoan chính, đưa đồ ăn lên miệng, một miếng đồ ăn rồi một miếng cơm, lại không phát ra tiếng nhai quá lớn. Ngô Tà từng ngưỡng mộ Trương Khởi Linh ăn cơm rất lịch sự, hôm nay Ngô Nhất Cùng cũng được tận mắt thấy thói quen lúc ăn của hắn, ông càng thêm chán ghét lề lối ăn uống của thằng con mình, lải nhải suốt về việc sau này phải biết học tập Trương Khởi Linh, hận không thể chỉnh sửa Ngô Tà theo Trương Khởi Linh. Ngô Tà trề môi, không vui nhìn Ngô Nhất Cùng.
"Cha, con nghĩ chắc bây giờ cha đang cảm thấy bộ dáng của Tiểu Ca hơn con gấp ngàn lần chứ gì, vậy cha nhận Tiểu Ca làm con trai luôn đi."
"Nói nhảm, con chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa của Trương Khởi Linh thôi thì cha đã cảm ơn trời đất lắm rồi, cha khen người ta mấy câu không được à."
"Xì!"
Ngô Tà khẽ hừ một tiếng rồi cúi đầu hờn dỗi tiếp tục ăn cơm, Trương Khởi Linh để tay xuống dưới bàn vỗ nhẹ lên đùi cậu, Ngô Tà xém nữa phun hết cơm trong miệng ra, cũng may cậu nhịn xuống được, Trương Khởi Linh cũng thu tay về. Dùng bữa xong, Ngô Tà và Trương Khởi Linh ngồi ở phòng khách xem TV, xem đến tận khi Lý Duyệt đến giục cậu, cậu và Trương Khởi Linh mới lên lầu đi ngủ. Tiễn Trương Khởi Linh đến cửa phòng, Ngô Tà nắm tay hắn lưu luyến mãi rồi mới trở về phòng mình.
Tắm rửa xong, Ngô Tà ngồi trên giường xem kết quả kỳ thi cuối tuần, nhưng mà cậu không tập trung được, cậu chỉ muốn vểnh tai lên nghe thử động tĩnh phòng bên cạnh, nhưng không nghe được gì cả. Đọc sách thêm một lát, Ngô Tà không nhịn được lấy điện thoại ra gửi cho Trương Khởi Linh một tin nhắn hỏi hắn đang làm gì, đã ngủ chưa. Nhưng Trương Khởi Linh không nhắn lại, Ngô Tà buồn bực nhìn màn hình di động, rồi lại chán nản cầm sách lên xem, thật sự không vào đầu được chữ nào, cuối cùng cậu quyết định tắt đèn đắp chăn đi ngủ.
Nhưng Ngô Tà còn chưa kịp nhắm mắt lại, đột nhiên ai đó kéo chăn cậu ra, Ngô Tà hoảng sợ định kêu to, người đó bịt miệng cậu lại. Trương Khởi Linh kéo áo ngủ của Ngô Tà ra, đến khi quần áo trên người cậu đều bị cởi hết xuống, hắn mới buông cậu ra, Ngô Tà thở hổn hển thấp giọng hỏi:
"Tiểu Ca! Cậu vào bằng cách nào?!"
"Trèo cửa sổ."
"Cậu trèo cửa sổ ở nhà tớ á?!"
Ngô Tà khiếp sợ nhìn Trương Khởi Linh, quả thực có hơi cạn lời, cậu cũng không còn cơ hội nói tiếp nữa, vì Trương Khởi Linh đã kéo chăn lên đắp kín hai người rồi nhanh chóng chặn miệng Ngô Tà lại.
Cộc cộc cộc.
"Thiếu gia, dậy ăn sáng thôi. Thiếu gia, thiếu gia, dậy ăn sáng."
"Biết... biết rồi, cháu vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống ngay."
Ngô Tà cố gắng thoát ra khỏi Trương Khởi Linh, sau đó xấu hổ nói:
"Tiểu Ca, cậu nhanh quay về phòng đi! Lát nữa chú Lý sẽ đến gõ cửa phòng cậu, nếu không thấy ai trả lời sẽ rất đáng nghi đó."
Trương Khởi Linh mất hứng, hắn còn định hôn Ngô Tà tiếp, cậu đã vội quay đầu né tránh.
"Mau lên!"
Khẽ thở dài, Trương Khởi Linh mặc quần áo vào, che lại hình xăm kỳ lân trước ngực, sau đó nhanh nhẹn trèo cửa sổ về lại phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất