[Đạo Mộ Bút Ký | Hắc Vạn] Vẫn Muốn Yêu Thương
Chương 7
Sau khi trở về, Ngô Tà truyền đạt lại đại ý là "tự gây nghiệt, không thể sống, nhưng thời gian còn dài, mong đồng chí cố gắng", sau đó lẻn vào trong nhà ngâm chân.
Không bao lâu sau, bên ngoài thật sự mưa, tí tách tí tách, cái TV nhỏ mà mấy ngày trước Lê Thốc chuyển tới đang chiếu Chân Hoàn truyện, tiếng kêu "Thần thiếp oan uổng" trộn lẫn tiếng ngáy dài miên man của Bàn Tử, khiến người ta đặc biệt muốn giết bạn bè.
Ngô Tà đang phân vân giữa "đánh thức hắn" và "đánh chết hắn" thì bất thình lình bị Hắc Nhãn Kính đá một cước, hắn tức giận quay đầu lại, Hắc Hạt Tử không hề động đậy: "Mưa to rồi, Tô Vạn ở đâu?"
"Ngồi xổm bên sườn núi cao... Hỏng rồi, đất ở đó trơn trượt, hi vọng không có xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt Hắc Nhãn Kính đột nhiên thay đổi, bỏ lại một câu "Tôi đi tìm cậu ta" liền ra khỏi cửa. Bàn Tử điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, hình ảnh yêu thương và hòa bình lại trở về trên TV, Ngô Tà nhìn thoáng qua ngoài cửa, tối đen như mực, ngày mai thời tiết nhất định sẽ tốt.
Khi Hắc Nhãn Kính tìm được Tô Vạn, cậu quả thật có chút chật vật. Trời vừa mưa được một lúc, anh đang tính đi về, nhưng bùn ướt trơn trượt khiến cậu lảo đảo ngã xuống, trên tay còn bó thạch cao, chống đỡ không nổi, điện thoại di động cũng không biết rơi đi nơi nào.
Lúc Hắc Nhãn Kính nhảy xuống, cậu đã một thân đất, vì thế cậu cũng nhịn không được nghĩ, chẳng trách hắn không dẫn cậu theo.
"Còn dậy được sao?" Hắc Nhãn Kính đưa tay về phía cậu.
"Không dậy nổi," Tô Vạn giật giật khóe miệng: "Ngã chút thôi, phải gọi Bàn gia đến cõng tôi trở về. "
Hắc Nhãn Kính cúi người xuống, ngón tay lau đi bùn trên mặt cậu, thấp giọng nói: "Nói cho tôi biết đau chỗ nào."
Dứt lời không đợi Tô Vạn phản ứng, hắn đã cõng cậu trên lưng. Tô Vạn bị làm cho ngạc nhiên liền ôm chặt hắn, cánh tay mang theo nhiệt độ cơ thể lẫn thạch cao hơi lạnh, cho Hắc Nhãn Kính một loại cảm giác không chân thực. Hắn đã sống quá lâu, có một sự thờ ơ tàn nhẫn đối với dòng chảy thời gian. Nhưng hắn đột nhiên nhận ra đứa nhỏ trước kia, trong nháy mắt đã biến thành người lớn.
Hắn nâng thiếu niên của mình lên: "Chân bị thương rồi, ở lại thêm hai ngày đi."
Tô Vạn nằm sấp trên lưng hắn, không còn bộ dạng răng nanh sắc bén như ban ngày: "Không thể, như vậy phải trừ vào tiền thăm hỏi."
Hắc Nhãn Kính bị chọc cười: "Cậu ở thêm vài ngày, gạch tứ hợp viện kia đều thuộc về cậu."
Hắc Nhãn Kính đi nhanh, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy căn nhà nhỏ sáng sủa kia, Tô Vạn vùi đầu vào cổ hắn, nặng nề hít sâu một hơi, buồn bực nói: "Chết tiệt! Sao lại thích anh như vậy."
Sau đó, cậu nói, "Sống với tôi đi."
Anh sống với tôi đi, tôi không cần gạch tứ hợp viện.
Hắc Nhãn Kính cõng cậu từ trong tối đi vào ánh sáng.
Bác sĩ Tiểu Tô đã nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Không bao lâu sau, bên ngoài thật sự mưa, tí tách tí tách, cái TV nhỏ mà mấy ngày trước Lê Thốc chuyển tới đang chiếu Chân Hoàn truyện, tiếng kêu "Thần thiếp oan uổng" trộn lẫn tiếng ngáy dài miên man của Bàn Tử, khiến người ta đặc biệt muốn giết bạn bè.
Ngô Tà đang phân vân giữa "đánh thức hắn" và "đánh chết hắn" thì bất thình lình bị Hắc Nhãn Kính đá một cước, hắn tức giận quay đầu lại, Hắc Hạt Tử không hề động đậy: "Mưa to rồi, Tô Vạn ở đâu?"
"Ngồi xổm bên sườn núi cao... Hỏng rồi, đất ở đó trơn trượt, hi vọng không có xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt Hắc Nhãn Kính đột nhiên thay đổi, bỏ lại một câu "Tôi đi tìm cậu ta" liền ra khỏi cửa. Bàn Tử điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, hình ảnh yêu thương và hòa bình lại trở về trên TV, Ngô Tà nhìn thoáng qua ngoài cửa, tối đen như mực, ngày mai thời tiết nhất định sẽ tốt.
Khi Hắc Nhãn Kính tìm được Tô Vạn, cậu quả thật có chút chật vật. Trời vừa mưa được một lúc, anh đang tính đi về, nhưng bùn ướt trơn trượt khiến cậu lảo đảo ngã xuống, trên tay còn bó thạch cao, chống đỡ không nổi, điện thoại di động cũng không biết rơi đi nơi nào.
Lúc Hắc Nhãn Kính nhảy xuống, cậu đã một thân đất, vì thế cậu cũng nhịn không được nghĩ, chẳng trách hắn không dẫn cậu theo.
"Còn dậy được sao?" Hắc Nhãn Kính đưa tay về phía cậu.
"Không dậy nổi," Tô Vạn giật giật khóe miệng: "Ngã chút thôi, phải gọi Bàn gia đến cõng tôi trở về. "
Hắc Nhãn Kính cúi người xuống, ngón tay lau đi bùn trên mặt cậu, thấp giọng nói: "Nói cho tôi biết đau chỗ nào."
Dứt lời không đợi Tô Vạn phản ứng, hắn đã cõng cậu trên lưng. Tô Vạn bị làm cho ngạc nhiên liền ôm chặt hắn, cánh tay mang theo nhiệt độ cơ thể lẫn thạch cao hơi lạnh, cho Hắc Nhãn Kính một loại cảm giác không chân thực. Hắn đã sống quá lâu, có một sự thờ ơ tàn nhẫn đối với dòng chảy thời gian. Nhưng hắn đột nhiên nhận ra đứa nhỏ trước kia, trong nháy mắt đã biến thành người lớn.
Hắn nâng thiếu niên của mình lên: "Chân bị thương rồi, ở lại thêm hai ngày đi."
Tô Vạn nằm sấp trên lưng hắn, không còn bộ dạng răng nanh sắc bén như ban ngày: "Không thể, như vậy phải trừ vào tiền thăm hỏi."
Hắc Nhãn Kính bị chọc cười: "Cậu ở thêm vài ngày, gạch tứ hợp viện kia đều thuộc về cậu."
Hắc Nhãn Kính đi nhanh, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy căn nhà nhỏ sáng sủa kia, Tô Vạn vùi đầu vào cổ hắn, nặng nề hít sâu một hơi, buồn bực nói: "Chết tiệt! Sao lại thích anh như vậy."
Sau đó, cậu nói, "Sống với tôi đi."
Anh sống với tôi đi, tôi không cần gạch tứ hợp viện.
Hắc Nhãn Kính cõng cậu từ trong tối đi vào ánh sáng.
Bác sĩ Tiểu Tô đã nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất