[Đạo Mộ Bút Ký] Tự Dưng Nhặt Được Một A Khôn
Chương 13
"A Khôn xuyên đến, còn Trương câm điếc ở chỗ này vẫn như cũ, ý là vậy đúng không?" Giải Vũ Thần không hổ là Giải Vũ Thần, vừa nghe đã hiểu.
Hoa nhi gia cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của Bàn Tử, y chợt liếc mắt đánh giá mấy người ở đây, còn đặc biệt soi xét Ngô Tà, Tiểu Ca và A Khôn.
Ngô Tà nuốt nước miếng: "Sao vậy?"
Giải Vũ Thần dời ánh mắt khỏi Tiểu Ca đang đun nước dưới phòng bếp, ý tứ sâu xa mà nói: "Cuộc sống không tệ nhỉ."
Ngô Tà hơi khựng lại, ngẩng đầu đối diện với Giải Vũ Thần. Y thoải mái tựa người vào sofa, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo khiến ai nhìn cũng biết vị này không dễ chọc: "Sao lại cắt cho A Khôn kiểu tóc đấy?"
Bàn Tử lập tức than thở: "Nghèo quá mà Hoa nhi gia! Cậu cũng biết đó, nhà chúng tôi làm gì có tiền, đến cả việc cắt tóc cũng đành miễn cưỡng vào tay Thiên Chân!"
Giải Vũ Thần khẽ liếc xéo hắn một cái: "Đừng kể khổ trước mặt tôi." Nợ tiền người ta còn mặt dày than mình nghèo.
Ngô Tà đúng là lợn chết không sợ nước sôi, bây giờ da mặt cậu đã dày đến mức Giải Vũ Thần mà đòi tiền thì cậu sẽ lăn lộn ăn vạ trước văn phòng y, diễn cảnh một khóc hai nháo ba thắt cổ, đương nhiên những lời này không thể nói thẳng với Hoa nhi gia, nếu không sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá mập!
Bàn Tử lại kéo A Khôn bắt đầu kêu than: "Ai da! A Khôn nhà ta ăn không đủ no mà không ai thương xót cả! Đến cả Hoa nhi gia hiếm khi đến đây cũng chẳng cho chút tiền lì xì!"
Giải Vũ Thần lạnh lùng cười nhạo: "Tiền lì xì? Tôi thấy cả ba chúng ta còn không bằng một Trương Khởi Linh đâu!"
Ngô Tà nghiến răng, Bàn Tử lúc nào cũng mồm nhanh hơn não! Đòi tiền người ta không có tí chuyên nghiệp nào!
Bàn Tử cũng nhận thấy mình đã rơi vào bẫy của Giải Vũ Thần, vội vàng nở một nụ cười ân cần bưng cái ly trên bàn lên: "Nào, Hoa nhi gia! Chúng ta đều là người một nhà cả mà! Uống miếng nước đi!"
Giải Vũ Thần nhìn hắn rồi liếc cái ly, chưa kịp vươn tay nhận lấy đã bị Ngô Tà đoạt đi đặt mạnh lên bàn, nước trong ly còn sánh ra một ít.
"Bàn Tử! Có chút khí phách nào hay không!" Ngô Tà đứng dậy, khí thế ngút trời, chắc chắn Tiểu Hoa đã sớm nhìn thấu bọn họ muốn quỵt tiền sửa cánh cửa, không thể để Tiểu Hoa như ý được!
Chủ nợ thì ghê lắm à? Chẳng lẽ hai Trương Khởi Linh còn không đối phó được một Giải Vũ Thần?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bàn Tử và ánh mắt cười như không cười của Tiểu Hoa, Ngô Tà bưng một ly nước tinh xảo khác còn đang âm ấm, tươi cười lấy lòng đưa đến tay Tiểu Hoa: "Hoa nhi gia, mời uống nước."
"Ồ, ly nước này của Tiểu Tam gia sợ là tôi uống không nổi rồi." Nói như vậy nhưng Tiểu Hoa vẫn không chút khách khí nhấp một ngụm, "Ở thôn Vũ không có trà sao?"
"Có có có!" Ngô Tà vội vàng xuống bếp bảo Tiểu Ca pha một ấm trà.
Tiểu Ca đã quá rõ ràng trước vẻ thiếu tự tin của Bàn Tử và Ngô Tà khi nói chuyện với Giải Vũ Thần, bởi vì hắn cũng là một trong số những con nợ, nhưng dường như A Khôn lại không hiểu vì sao. Hoa nhi gia vẫn thong thả ung dung trước đôi mắt tò mò của A Khôn, dù sao y hoàn toàn có quyền như vậy.
Quả thật Giải Vũ Thần rất sốc trước sự xuất hiện của A Khôn, nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì cũng tiếp nhận rất nhanh. Bao nhiêu năm qua sóng gió nào mà y chưa nếm trải, chẳng lẽ lại sợ thêm một Trương Khởi Linh khác xuất hiện ư?
Ngô Tà thấy Hoa nhi gia đứng dậy đi đến căn phòng không có cửa, sau khi quan sát một vòng thì giơ tay chọt tấm màn mà Tiểu Ca treo lên: "Anh che chắn khá tốt."
Ngô Tà đưa trà cho y: "Tiểu Ca che."
Hoa nhi gia cũng là một người từng trải, nhưng y vẫn không nhịn được mà liếc nhìn A Khôn rồi khẽ nói với Ngô Tà: "Các anh đúng là không phải người."
Ngô Tà: "??? Chúng tôi chưa làm gì cả?" Sao ai cũng nghĩ cậu và Tiểu Ca thâm độc như vậy chứ?
Tiểu Hoa nhìn khung cửa, dường như đang áng chừng kích cỡ, sau đó quay người đi đến ngồi xuống sofa: "Tôi đã cho người chờ ở trên thị trấn."
Bàn Tử chỉ đợi những lời này, vừa nghe liền vui vẻ: "Hoa nhi gia đúng là người tốt! Không ngờ đã suy tính thay chúng tôi rồi!"
Tiểu Hoa hờ hững bưng tách trà lên uống: "Sẽ không ai nghĩ rằng đây là miễn phí chứ?"
Ngô Tà tiến lên trước mỉm cười ôn hòa: "Người khác nói thì tôi không tin, nhưng Hoa nhi gia mà nói thì chắc chắn tôi phải tin rồi!"
Tiểu Hoa hết nhìn Ngô Tà rồi lại ngó Bàn Tử, cuối cùng y thở dài buông tách trà, lấy điện thoại ra gọi: "Bây giờ đến đi."
Nói thật, hiện tại Hoa nhi gia đã mặc kệ chuyện đám Ngô Tà nợ tiền rồi, nợ bao nhiêu cũng chẳng sao, dù gì bọn họ cũng đâu trả nổi. Thay vì ôm hy vọng chờ ngày nào đó được bọn họ trả nợ, chi bằng cứ thoải mái luôn đi.
Bàn Tử thấy Hoa nhi gia cúp máy, mặc dù đã biết Tiểu Hoa sẽ làm như vậy nhưng hắn vẫn sợ Hoa nhi gia tức quá mà bán bọn họ đi, giờ thì hắn hoàn toàn yên tâm rồi: "Hoa nhi gia tốn nhiều tiền quá! Không thì chúng tôi thế chấp A Khôn cho cậu nhé!"
A Khôn nghiêng đầu nhìn Bàn Tử, Ngô Tà cũng bắt đầu phụ họa: "Đúng thế, cậu muốn Tiểu Ca cũng được luôn, làm sao có thể để Hoa nhi gia uổng công chuyến này cơ chứ."
Tiểu Hoa tức đến phì cười, đây là điển hình của thấy chết không sờn sao? Lẽ nào không ai cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hai vị Trương Khởi Linh kia à?
"Tôi..."
Dường như Ngô Tà đã cảm ứng được, vì vậy cậu lập tức sửa miệng: "Không được không được, cậu muốn tôi cũng không cho đâu! Tiểu Ca với A Khôn làm sao có thể tùy tiện cho là cho được?!"
Ánh mắt của Tiểu Hoa hiện rõ: Anh đang nói nhảm con mẹ gì vậy?
Hình như Bàn Tử cũng cảm nhận được rồi, hắn nhanh chóng tiếp lời: "Như vậy đi, gần đây A Khôn vừa mới học xong một kỹ năng sinh hoạt, biểu diễn cho Hoa nhi gia xem nhé!"
Kỹ năng sinh hoạt? Trương Khởi Linh thì có kỹ năng sinh hoạt gì?
Tầm mắt của Tiểu Hoa qua lại giữa hai vị Trương Khởi Linh, rồi sao, chẳng lẽ muốn biểu diễn màn Trương Khởi Linh dùng hai ngón tay chọc mắt nhau à? Máu me vậy ư?
Bàn Tử hưng phấn kéo Tiểu Hoa: "Mau biểu diễn cho Hoa nhi gia xem cách cho gà ăn đi!"
"Cái gì?" Tiểu Hoa tưởng đâu mình nghe nhầm, Tiểu Ca cho gà ăn thì y biết, Ngô Tà và Bàn Tử đã từng than thở với mọi người trong nhóm về việc Trương Khởi Linh thích đám gà con của hắn đến mức nào, nhưng bây giờ A Khôn cũng như thế sao?
Có lẽ nào thích cho gà ăn là bản năng từ lâu đã chảy trong máu của Trương Khởi Linh? Mỗi một Trương Khởi Linh đều có?
Tiểu Hoa bất đắc dĩ bị vây giữa Ngô Tà và Bàn Tử, Tiểu Ca an tĩnh đứng bên cạnh, vì sao y lại phải ở đây nhìn A Khôn cho gà ăn?
Trương Khởi Linh mặt vô biểu tình đứng trước chuồng gà, trong miệng phát ra âm thanh "cu cu cu", tay không ngừng rải thóc, cảnh tượng quá mức hãi hùng.
(Về tiếng gọi gà thì tôi cũng chẳng biết edit như nào nữa, sợt gg nó gọi là cu cu cu ;-;)
Thôn Vũ chỉ có hai gian phòng, Tiểu Hoa cũng là người bận rộn, y không ở lại lâu, dù gì nguyên nhân chủ yếu y tới đây chính là vì gọi thợ giúp Ngô Tà lắp cửa mới, tiện đường biết được chuyện hai vị Trương Khởi Linh đồng thời tồn tại.
Người đàn ông thành đạt muốn nuôi gia đình không thể nào ở mãi trong nhà, đặc biệt là trong nhà toàn mấy thứ chỉ biết phá của.
Bàn Tử và Ngô Tà vui vẻ tiễn bước Tiểu Hoa, cảm giác lắp được cửa mới thật là sảng khoái. Thừa dịp A Khôn và Tiểu Ca còn đang thi nhau đốn củi ở ngoài sân, Bàn Tử chống cằm tán gẫu với Ngô Tà: "Không biết A Khôn còn ở lại đây bao lâu, gần đây nhà ta náo nhiệt hẳn lên."
"Anh nói thật à?" Ngô Tà nhíu mày, trong nhà có thêm một người ngồi ngẩn mặt thì náo nhiệt hơn chỗ nào?
"Nói thật, tôi có dự cảm A Khôn sắp phải đi rồi." Ngô Tà nhìn hai người ngoài sân, nói, "Hắn không thuộc về chúng ta của hiện tại."
Hoa nhi gia cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của Bàn Tử, y chợt liếc mắt đánh giá mấy người ở đây, còn đặc biệt soi xét Ngô Tà, Tiểu Ca và A Khôn.
Ngô Tà nuốt nước miếng: "Sao vậy?"
Giải Vũ Thần dời ánh mắt khỏi Tiểu Ca đang đun nước dưới phòng bếp, ý tứ sâu xa mà nói: "Cuộc sống không tệ nhỉ."
Ngô Tà hơi khựng lại, ngẩng đầu đối diện với Giải Vũ Thần. Y thoải mái tựa người vào sofa, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo khiến ai nhìn cũng biết vị này không dễ chọc: "Sao lại cắt cho A Khôn kiểu tóc đấy?"
Bàn Tử lập tức than thở: "Nghèo quá mà Hoa nhi gia! Cậu cũng biết đó, nhà chúng tôi làm gì có tiền, đến cả việc cắt tóc cũng đành miễn cưỡng vào tay Thiên Chân!"
Giải Vũ Thần khẽ liếc xéo hắn một cái: "Đừng kể khổ trước mặt tôi." Nợ tiền người ta còn mặt dày than mình nghèo.
Ngô Tà đúng là lợn chết không sợ nước sôi, bây giờ da mặt cậu đã dày đến mức Giải Vũ Thần mà đòi tiền thì cậu sẽ lăn lộn ăn vạ trước văn phòng y, diễn cảnh một khóc hai nháo ba thắt cổ, đương nhiên những lời này không thể nói thẳng với Hoa nhi gia, nếu không sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá mập!
Bàn Tử lại kéo A Khôn bắt đầu kêu than: "Ai da! A Khôn nhà ta ăn không đủ no mà không ai thương xót cả! Đến cả Hoa nhi gia hiếm khi đến đây cũng chẳng cho chút tiền lì xì!"
Giải Vũ Thần lạnh lùng cười nhạo: "Tiền lì xì? Tôi thấy cả ba chúng ta còn không bằng một Trương Khởi Linh đâu!"
Ngô Tà nghiến răng, Bàn Tử lúc nào cũng mồm nhanh hơn não! Đòi tiền người ta không có tí chuyên nghiệp nào!
Bàn Tử cũng nhận thấy mình đã rơi vào bẫy của Giải Vũ Thần, vội vàng nở một nụ cười ân cần bưng cái ly trên bàn lên: "Nào, Hoa nhi gia! Chúng ta đều là người một nhà cả mà! Uống miếng nước đi!"
Giải Vũ Thần nhìn hắn rồi liếc cái ly, chưa kịp vươn tay nhận lấy đã bị Ngô Tà đoạt đi đặt mạnh lên bàn, nước trong ly còn sánh ra một ít.
"Bàn Tử! Có chút khí phách nào hay không!" Ngô Tà đứng dậy, khí thế ngút trời, chắc chắn Tiểu Hoa đã sớm nhìn thấu bọn họ muốn quỵt tiền sửa cánh cửa, không thể để Tiểu Hoa như ý được!
Chủ nợ thì ghê lắm à? Chẳng lẽ hai Trương Khởi Linh còn không đối phó được một Giải Vũ Thần?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bàn Tử và ánh mắt cười như không cười của Tiểu Hoa, Ngô Tà bưng một ly nước tinh xảo khác còn đang âm ấm, tươi cười lấy lòng đưa đến tay Tiểu Hoa: "Hoa nhi gia, mời uống nước."
"Ồ, ly nước này của Tiểu Tam gia sợ là tôi uống không nổi rồi." Nói như vậy nhưng Tiểu Hoa vẫn không chút khách khí nhấp một ngụm, "Ở thôn Vũ không có trà sao?"
"Có có có!" Ngô Tà vội vàng xuống bếp bảo Tiểu Ca pha một ấm trà.
Tiểu Ca đã quá rõ ràng trước vẻ thiếu tự tin của Bàn Tử và Ngô Tà khi nói chuyện với Giải Vũ Thần, bởi vì hắn cũng là một trong số những con nợ, nhưng dường như A Khôn lại không hiểu vì sao. Hoa nhi gia vẫn thong thả ung dung trước đôi mắt tò mò của A Khôn, dù sao y hoàn toàn có quyền như vậy.
Quả thật Giải Vũ Thần rất sốc trước sự xuất hiện của A Khôn, nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì cũng tiếp nhận rất nhanh. Bao nhiêu năm qua sóng gió nào mà y chưa nếm trải, chẳng lẽ lại sợ thêm một Trương Khởi Linh khác xuất hiện ư?
Ngô Tà thấy Hoa nhi gia đứng dậy đi đến căn phòng không có cửa, sau khi quan sát một vòng thì giơ tay chọt tấm màn mà Tiểu Ca treo lên: "Anh che chắn khá tốt."
Ngô Tà đưa trà cho y: "Tiểu Ca che."
Hoa nhi gia cũng là một người từng trải, nhưng y vẫn không nhịn được mà liếc nhìn A Khôn rồi khẽ nói với Ngô Tà: "Các anh đúng là không phải người."
Ngô Tà: "??? Chúng tôi chưa làm gì cả?" Sao ai cũng nghĩ cậu và Tiểu Ca thâm độc như vậy chứ?
Tiểu Hoa nhìn khung cửa, dường như đang áng chừng kích cỡ, sau đó quay người đi đến ngồi xuống sofa: "Tôi đã cho người chờ ở trên thị trấn."
Bàn Tử chỉ đợi những lời này, vừa nghe liền vui vẻ: "Hoa nhi gia đúng là người tốt! Không ngờ đã suy tính thay chúng tôi rồi!"
Tiểu Hoa hờ hững bưng tách trà lên uống: "Sẽ không ai nghĩ rằng đây là miễn phí chứ?"
Ngô Tà tiến lên trước mỉm cười ôn hòa: "Người khác nói thì tôi không tin, nhưng Hoa nhi gia mà nói thì chắc chắn tôi phải tin rồi!"
Tiểu Hoa hết nhìn Ngô Tà rồi lại ngó Bàn Tử, cuối cùng y thở dài buông tách trà, lấy điện thoại ra gọi: "Bây giờ đến đi."
Nói thật, hiện tại Hoa nhi gia đã mặc kệ chuyện đám Ngô Tà nợ tiền rồi, nợ bao nhiêu cũng chẳng sao, dù gì bọn họ cũng đâu trả nổi. Thay vì ôm hy vọng chờ ngày nào đó được bọn họ trả nợ, chi bằng cứ thoải mái luôn đi.
Bàn Tử thấy Hoa nhi gia cúp máy, mặc dù đã biết Tiểu Hoa sẽ làm như vậy nhưng hắn vẫn sợ Hoa nhi gia tức quá mà bán bọn họ đi, giờ thì hắn hoàn toàn yên tâm rồi: "Hoa nhi gia tốn nhiều tiền quá! Không thì chúng tôi thế chấp A Khôn cho cậu nhé!"
A Khôn nghiêng đầu nhìn Bàn Tử, Ngô Tà cũng bắt đầu phụ họa: "Đúng thế, cậu muốn Tiểu Ca cũng được luôn, làm sao có thể để Hoa nhi gia uổng công chuyến này cơ chứ."
Tiểu Hoa tức đến phì cười, đây là điển hình của thấy chết không sờn sao? Lẽ nào không ai cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hai vị Trương Khởi Linh kia à?
"Tôi..."
Dường như Ngô Tà đã cảm ứng được, vì vậy cậu lập tức sửa miệng: "Không được không được, cậu muốn tôi cũng không cho đâu! Tiểu Ca với A Khôn làm sao có thể tùy tiện cho là cho được?!"
Ánh mắt của Tiểu Hoa hiện rõ: Anh đang nói nhảm con mẹ gì vậy?
Hình như Bàn Tử cũng cảm nhận được rồi, hắn nhanh chóng tiếp lời: "Như vậy đi, gần đây A Khôn vừa mới học xong một kỹ năng sinh hoạt, biểu diễn cho Hoa nhi gia xem nhé!"
Kỹ năng sinh hoạt? Trương Khởi Linh thì có kỹ năng sinh hoạt gì?
Tầm mắt của Tiểu Hoa qua lại giữa hai vị Trương Khởi Linh, rồi sao, chẳng lẽ muốn biểu diễn màn Trương Khởi Linh dùng hai ngón tay chọc mắt nhau à? Máu me vậy ư?
Bàn Tử hưng phấn kéo Tiểu Hoa: "Mau biểu diễn cho Hoa nhi gia xem cách cho gà ăn đi!"
"Cái gì?" Tiểu Hoa tưởng đâu mình nghe nhầm, Tiểu Ca cho gà ăn thì y biết, Ngô Tà và Bàn Tử đã từng than thở với mọi người trong nhóm về việc Trương Khởi Linh thích đám gà con của hắn đến mức nào, nhưng bây giờ A Khôn cũng như thế sao?
Có lẽ nào thích cho gà ăn là bản năng từ lâu đã chảy trong máu của Trương Khởi Linh? Mỗi một Trương Khởi Linh đều có?
Tiểu Hoa bất đắc dĩ bị vây giữa Ngô Tà và Bàn Tử, Tiểu Ca an tĩnh đứng bên cạnh, vì sao y lại phải ở đây nhìn A Khôn cho gà ăn?
Trương Khởi Linh mặt vô biểu tình đứng trước chuồng gà, trong miệng phát ra âm thanh "cu cu cu", tay không ngừng rải thóc, cảnh tượng quá mức hãi hùng.
(Về tiếng gọi gà thì tôi cũng chẳng biết edit như nào nữa, sợt gg nó gọi là cu cu cu ;-;)
Thôn Vũ chỉ có hai gian phòng, Tiểu Hoa cũng là người bận rộn, y không ở lại lâu, dù gì nguyên nhân chủ yếu y tới đây chính là vì gọi thợ giúp Ngô Tà lắp cửa mới, tiện đường biết được chuyện hai vị Trương Khởi Linh đồng thời tồn tại.
Người đàn ông thành đạt muốn nuôi gia đình không thể nào ở mãi trong nhà, đặc biệt là trong nhà toàn mấy thứ chỉ biết phá của.
Bàn Tử và Ngô Tà vui vẻ tiễn bước Tiểu Hoa, cảm giác lắp được cửa mới thật là sảng khoái. Thừa dịp A Khôn và Tiểu Ca còn đang thi nhau đốn củi ở ngoài sân, Bàn Tử chống cằm tán gẫu với Ngô Tà: "Không biết A Khôn còn ở lại đây bao lâu, gần đây nhà ta náo nhiệt hẳn lên."
"Anh nói thật à?" Ngô Tà nhíu mày, trong nhà có thêm một người ngồi ngẩn mặt thì náo nhiệt hơn chỗ nào?
"Nói thật, tôi có dự cảm A Khôn sắp phải đi rồi." Ngô Tà nhìn hai người ngoài sân, nói, "Hắn không thuộc về chúng ta của hiện tại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất