Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 115: Chương 115

Trước Sau
Trong lúc đang đắn đo suy nghĩ, cả người chợt Trần Ngọc cứng ngắc, cậu cảm thấy sau lưng có thứ gì đó lạnh như băng từ từ bò lên, sau đó trói tay chân của cậu lại, vòng qua cổ của cậu, hơn nữa bắt đầu siết chặt…

“Sao vậy?” Tay Phong Hàn giống như tùy ý đặt lên bả vai Trần Ngọc, nhàn nhạt hỏi.

Bả vai Trần Ngọc đau nhói, nhất thời lấy lại tinh thần, cảm giác bị trói chặt ban nãy dường như chỉ là ảo giác. Cả người cậu run lên, nhìn đôi mắt đen láy thâm trầm của Phong Hàn, khó khăn đáp: “Không – không có gì, ta rất khỏe.”

Phong Hàn nhìn cậu một lúc, tay đặt trên bả vai cậu cũng không hề buông ra, thậm chí còn gia tăng lực độ, cau mày nhìn thẳng Trần Ngọc, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy ngươi rất không khỏe, có điều, đừng lo lắng, sẽ nhanh chóng kết thúc.”

Trần Ngọc sửng sốt, muốn nói lại thôi, mặc dù ở trong vòng vây của hắc ám và cái bóng, những lời của Phong Hàn vẫn khiến cho cậu cảm thấy an tâm.

Đúng lúc ấy thì đội ngũ phía trước chợt khựng lại.

Trần Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, mộ đạo đã đến cuối, một đôi cửa đá khổng lồ chặn ở đó. Đường nét điêu khắc màu đen kỳ quái, lõm sâu vào chính giữa chính là một con Vô Quan điểu.

“Bà nội nó, thế này rốt cuộc mẹ kiếp là đang đi vào trong hay đi ra ngoài à, sao càng chạy càng xa lạ?” Mã Văn Thanhh ở cạnh cửa quan sát trong chốc lát, biến sắc lên tiếng.

“Tiểu Mã gia, đây chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng nó chính là cửa ra ngoài. Vừa mở ra, chúng ta đã đến mặt đất rồi.” Mập mạp tràn đầy hy vọng, ở một bên lạc quan nói.

Hai người họ ghé vào cạnh cửa nói thầm, bất chợt nghe thấy phía sau có ai đó cả kinh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, nhất thời không nhịn được lui về sau nhìn lại.

Vừa nhìn sắc mặt hai người cũng thay đổi, hai cây đao sáng loáng giơ lên cao bổ về phía họ, người cầm đao chính là hỏa kế đi theo sau hai người.

Cây nến trong tay họ đã rơi xuống đất, mà người phía sau vẻ mặt không hề hoảng sợ, còn có một hỏa kế khác đang chĩa súng về phía bọn họ.

Mập mạp nổi giận, quát lớn: “Lão Thất, Cường Tử, các ngươi đây là ý gì?”

Nhưng Lão Thất giơ đao và Cường Tử không thèm để ý tới họ, vẫn cúi đầu từ từ tiến về phía trước.

Trần Ngọc chăm chú nhìn cái bóng phía sau hai người, cậu vừa tận mắt thấy một phần cái bóng bò đến trên người họ, nhẹ nhàng dùng sức lôi kéo hoặc điều khiển cánh tay hai người. Mà bây giờ nhìn lại, cái bóng đã trùm lên quần áo của bọn họ như bóng râm tự nhiên.

Trong lòng Trần Ngọc thoáng qua một ý niệm: hai người kia có phải đã bị cái bóng thao túng rồi hay không? Bọn họ đã bị giết hay vẫn còn ý thức?

Trần Ngọc không biết hiện tại có nên khiến hai người này dừng tay không, nếu không thể làm họ bị thương, vậy Mã Văn Thanh và mập mạp tính sao? Ngay vào lúc này, Trần Ngọc cảm giác bả vai chợt nặng, sau đó ngọn lửa của cây nến trên tay lay động.

“Đợi ở đây đừng di chuyển.” Nhẹ nhàng nói xong, Phong Hàn ở bên cạnh đã biến mất.

A Thất và Cường Tử tựa hồ cảm giác được cái gì, động tác đột nhiên tăng nhanh. Song một đạo hắc ảnh còn nhanh hơn cả bọn hắn, phịch hai tiếng, lúc mọi người nhìn lại, A Thất và Cường Tử đã ngã ngồi trên đất, đứng phía sau bọn họ là Phong Hàn.

Phong Hàn thản nhiên nói: “Hai người kia không sao, mới nãy chẳng qua là tinh thần thất thường, không thể khống chế hành vi của mình. Ta đã đánh cho họ ngất xỉu, nếu như không yên lòng, các ngươi phái người trông coi họ.”

Trần Ngọc sửng sốt, lời Phong Hàn nói giống với ý nghĩ của cậu, phải chăng hắn cũng biết chuyện những cái bóng? Đang định qua đó hỏi, phát hiện Phong Hàn đi xuyên qua giữa Mã Văn Thanh và mập mạp, từ từ kéo cửa ra.

Cửa không hề khóa, “chi nha” một tiếng, hai cánh cửa đã được mở ra.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả cây nến đều phụt tắt. Thế nhưng, mọi người bị vây trong bóng tối không có thời gian đốt nến nữa.

Bởi vì có một cơn gió cực mạnh từ phía sau bọn họ thổi tới, chỉ nghĩ biện pháp cố định mình không thôi đã khiến bọn họ hao hết khí lực. Ai cũng tin chắc, chỉ cần buông tay ra, toàn bộ bọn họ sẽ bị thổi bay đập vào cánh cửa. Cứ như vậy, vẫn có thể nghe thấy tiếng động của rất nhiều đồ vật bị gió cuốn đi.

Trần Ngọc dùng sức bám vào nham thạch nhô ra ngoài ở hai bên mộ đạo, hét lớn về phía cửa: “Phong Hàn!” Gió lớn quỷ dị xuất hiện trong nháy mắt khi vừa mở cửa ra, nguy hiểm nhất chính là Phong Hàn đứng ngay cạnh đó. Trần Ngọc hô xong không nghe thấy Phong Hàn trả lời, trong lòng thấp thỏm, Phong Hàn có thể bị thổi vào động rồi hay không?

Đoạn đường đi tới đây, ký hiệu mọi người lưu lại càng ngày càng ít, nếu như nói cả mộ đạo là một cơ quan, thì con đường này thật ra là do sơn động chọn giúp bọn họ.

Nó sẽ dẫn bọn họ đến đâu? Sắc mặt Trần Ngọc trắng bệch nghĩ tới mục đích của sơn động: ăn những người có tên trên danh sách.



Thế nhưng, điều đó không bao gồm Phong Hàn.

Trần Ngọc cắn răng, trong gió lớn gắng sức cả nửa ngày, mới đem móc trên người cố định trong khe hở ở nham thạch, cánh tay đã tê dại nhất thời được giải tỏa. Sau đó Trần Ngọc từ từ buông một tay, lấy đèn pin mắt sói trong ngực ra, bật lên đi về phía cửa.

Vì khoảng cách cũng không xa, cửa lập tức được chiếu sáng.

Trần Ngọc nheo mắt lại, đợi khi cậu thấy rõ mọi thứ, tay mềm nhũn, đèn pin thiếu chút nữa bay ra ngoài.

Mặt sau cánh cửa tựa hồ là một không động hình dạng khổng lồ, tất nhiên phía ngoài càng có thể là vách đá dựng đứng. Mặc dù không nhìn được rõ, nhưng Trần Ngọc thề cậu thấy sau cửa có một vật thể hình trụ màu đen cực kỳ lớn đang chậm rãi trồi từ dưới lên trên. Vật đó lớn đến mức cơ hồ muốn lấp đầy không động khổng lồ.

Mã Văn Thanh và mập mạp đang một trái một phải bám sau cửa, mà Phong Hàn đã bị hút ra ngoài.

Mặc dù chỉ là một chút, nhưng trong lòng Trần Ngọc vẫn có dự cảm xấu, cậu cảm thấy: nếu như đã ra ngoài, Phong Hàn sẽ không quay lại được!

Trong tay Phong Hàn cầm hoàng kim chủy thủ, chung quanh có vòng sáng màu vàng nhàn nhạt, đang từng chút từng chút bị vật khổng lồ kia kéo lại gần.

Như có sở cảm, Phong Hàn quay đầu lại, thấy tay Trần Ngọc cầm đèn pin mắt sói chiếu sang bên này. Nhíu nhíu mày, chợt há mồm nói bốn chữ.

Có lẽ bốn từ kia Phong Hàn là hét lên, nhưng dưới tình huống ngược gió, gió lại lớn như vậy, không mấy hiệu quả, căn bản thanh âm gì cũng không nghe thấy được.

Nhưng Trần Ngọc vẫn nhìn chăm chú vào hắn liền hiểu khẩu hình của Phong Hàn, hắn nói: mở ***g chim ra.

Lồng? Cái ***g gì? Trần Ngọc quýnh lên, mới nhớ ra Phong Hàn làm cho con chim kia một cái ***g đơn giản. Nhưng ***g chim đó không phải hắn luôn mang theo bên người sao?

Phong Hàn vẫn như cũ nhìn về phía Trần Ngọc, cậu sững sờ hai giây, ngậm đèn pin mắt sói trong miệng, một tay bám vào nham thạch, tay còn lại vươn ra sau lưng tìm kiếm.

Cậu mò thấy cái ***g chim đơn giản kia, quả thật treo trên balô của cậu, chắc Phong Hàn thừa dịp cậu không chú ý, móc lên người cậu.

Nhưng Trần Ngọc không mở nó ra được, gió quá to, một tay đang bám vào vách đá, tay còn lại của cậu rất khó với tới vật đằng sau. Trần Ngọc nhắm hai mắt lại, sau đó lại một lần nữa dùng sức sờ soạng trên balô.

Đúng lúc hai tay cậu đều chuẩn bị buông ra, trên lưng chợt nặng, Trần Ngọc bị dọa đến mức run lẩy bẩy, kháo, không lẽ cái bóng của cậu vừa vặn tạo phản?!

Tuyệt đối có thứ gì đó trên lưng cậu! Sau khi vài tiếng động không dễ nghe thấy vang lên, một vật từ trên lưng Trần Ngọc rớt xuống, rất nhanh bị gió cuốn bay về phía sơn động.

Mặc dù tốc độ cực nhanh, Trần Ngọc vẫn nhận ra, bay xuống chính là chiếc ***g chim đơn giản kia.

Quả nhiên là cái bóng sao? Bọn họ chẳng lẽ hiện tại đều phải chết? Phong Hàn đâu? Cánh tay bám vào nham thạch của Trần Ngọc dần dần không còn khí lực.

Từng tiếng kêu trong trẻo chợt vang lên, trong khoảnh khắc Trần Ngọc tuột tay, nghe thấy ầm một tiếng.

Trần Ngọc hung hăng ngã trên đất, vùng vẫy nhìn về cánh cửa, phát hiện nó đã bị đóng lại. Mà Phong Hàn đang lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, mang theo âm lãnh dị thường cùng cao ngạo, khiến người ta không dám nhìn thẳng, phảng phất như một sự tồn tại vĩnh hằng cao cao tại thượng kiêu ngạo cùng xa cách.

Sau đó, hắn thản nhiên nói: “Các ngươi nên cảm thấy may mắn, nơi này có lý do để ta lưu lại.” Cùng với những lời này, hàn ý quanh Phong Hàn tiêu tán đi không ít.

Mã Văn Thanh một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi: “Phong ca, cửa này sao lại đóng kín rồi, bên trong là thứ quái quỷ gì vậy?”

Phong Hàn nghiêng người, liếc mắt nhìn cánh cửa, thấp giọng nói: “Con chim kia phong ấn cánh cửa này.”

Ở giữa hai cánh cửa, nơi hình vô quan điểu lõm xuống kia, rõ ràng là một con chim điêu khắc từ hoàng kim mà thành.

Một bàn tay đưa đến trước mặt Trần Ngọc, Trần Ngọc do dự chốc lát, nắm lấy tay Phong Hàn, đứng lên, mặc dù lạnh như băng, nhưng không lập tức buông ra. Có một giây, cậu cảm thấy người vốn không nên xuất hiện bên cạnh bọn họ này phải rời đi rồi.”



Thấy ánh mắt nghi hoặc của Phong Hàn, Trần Ngọc ngưng một chút, hỏi: “Cho nên ngươi bảo ta mở ***g chim? Nhưng ta cũng chưa kịp mở ra…”

Pphong Hàn chọn mi, nói: “Lồng tre bay qua trống không.”

Trần Ngọc nhíu mày, phủi đất quay đầu lại, phát hiện trên balô một cặp mắt đen láy tròn vo oánh nhuận đang vô tội nhìn cậu, khóe miệng còn vương mấy cái lông chim màu vàng.

Trần Ngọc giật giật khóe miệng, quay đầu nói với Phong Hàn: “Ngươi xác định thứ phong ấn là cái con trong ***g tre kia? Hình như Tiểu Mập ăn mất rồi…”

Phong Hàn trầm mặc đáp: “Ta nghĩ nó chưa kịp.” Ngưng một chút, Phong Hàn quan sát báo con, tiếp tục nói: “Chắc là khi nó muốn ăn con chim kia ***g vừa vặn bung ra, như vậy là tốt nhất, nếu theo lời ngươi nói, có thể còn chưa mở ra, đã bị cái bóng thực thể hóa ngăn cản.”

“Cái bóng thực thể hóa?” Khỉ ốm đứng ở một bên kinh ngạc lên tiếng.

“Ít nhất thứ đó sinh ra từ bóng của chúng ta, có thể là một loại năng lực của sơn động này. Sau khi cánh cửa bị phong ấn, chức năng đó tựa hồ biến mất.” Phong Hàn nói.

Trần Ngọc ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Hóa ra cái bóng bị thực thể hóa, ta vẫn hoài nghi đó có phải là ảo giác của ta hay không. Thế nhưng, làm sao ngươi biết thứ trong cái bóng của chúng ta đã biến mất?”

Phong Hàn đưa hoàng kim chủy thủ trong tay thả lại trên người Trần Ngọc, nói: “Thứ giám thị chúng ta không còn nữa.”

Khỉ ốm chuyển sang Mã Liệt và Kim lão đại, đề nghị: “Phong ca nói đúng, chúng ta phải nhân cơ hội này nhanh thoát ra ngoài.”

Mọi người cuối cùng từ trong nguy cơ ban nãy lấy lại tinh thần, thu dọn sắp xếp đồ đạc, nhưng rất nhiều thứ bị cuốn vào trong cửa, không cách nào tìm về.

Mã Liệt và Kim lão đại kiểm kê lại một lần, gật đầu một cái: “Ân, nhân lúc hiện tại mọi người vẫn còn thể lực, chúng ta đi ra ngoài.”

Phong Hàn diện vô biểu tình xách báo con trên lưng Trần Ngọc xuống, nhanh chóng không để cho Tiểu Mập có thời gian chạy trốn hoặc chui vào ngực Trần Ngọc, xem ra hắn quyết tâm muốn giáo huấn báo con tham ăn.

Tiểu Mập ra sức vũng vẫy, vừa không quên tội nghiệp nhìn Trần Ngọc, trông nét mặt của nó thì biết căn bản không hiểu ra sao.

Trần Ngọc quyết định mặc kệ, tiểu hài tử phải nên dạy dỗ giáo huấn. Nếu như con chim kia thực sự bị ăn mất, bây giờ trừ Phong Hàn ra, không ai có thể sống sót.

Trần Ngọc quay mặt đi chỗ khác, cố nén không để ý tới tiếng kêu như giết heo khàn cả giọng của báo con, nghĩ cách để thoát ra khỏi đây.

Phát hiện không ai giám thị bọn họ nữa, chẳng sợ không thể ra được mộ đạo chết tiệt giống như mê cung này! Có lẽ, nếu sơn động không biết mục đích của bọn họ, cũng sẽ không tới quấy rối.

Trần Ngọc giật mình, chợt quay đầu lại, nhìn Tiểu Mập đang bị Phong Hàn hành hạ, nói: “Khoan đã, có lẽ Tiểu Mập có thể dẫn chúng ta ra ngoài.”

Thấy Phong Hàn ngừng tay, cùng mọi người nghi hoặc nhìn cậu, Trần Ngọc giải thích: “Các ngươi còn nhớ khi chúng ta đi tìm đoạn mộ đạo số 3 không, sơn động tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của chúng ta, chỉ cần là nơi chúng ta muốn tới vô luận thế nào cũng không tìm được. Cho nên, chúng ta có thể để Tiểu Mập dẫn đường.”

Mã Văn Thanhh cười thành tiếng: “Tiểu Trần Ngọc a, ngươi đau lòng không muốn nó bị đánh thì cứ việc nói thẳng, nó mà mang chúng ta ra ngoài được sao? Ta bây giờ thấy nó không khác gì cật hóa.”

Trần Ngọc cười cười, từ trong balô lấy ra một hộp thịt bò, cười híp mắt nhìn Tiểu Mập: “Ngươi còn nhớ rõ gian phòng lần trước ăn loại đồ hộp này đi, ta để một hộp ở đó, bây giờ dẫn chúng ta qua đấy, liền cho ngươi ăn.”

Tiểu Mập len lén lại gần hít hít, dùng cái đầu to của mình húc vào chân Trần Ngọc, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.

Mọi người kinh ngạc théo sát sau lưng Trần Ngọc.

Trần Ngọc đắc ý, là cậu dạy mà thành đó! Sau đó hớn hở quay đầu nhìn về cặp mắt đen nhánh của Phong Hàn, đợi hắn nói ra gì đó.

Phong Hàn trầm mặc một hồi, nói: “Vậy chốc ra ngoài phạt nốt.”

Tiểu Mập đi phía trước cả người run lên, tốc độ chợt tăng nhanh.

-END 115-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau