Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 23: Chương 23

Trước Sau
Bọn họ sau khi bàn bạc xong, quyết định A Cát trước mang theo ba người đi tìm dòng Khổng Tước, sau đó dọc theo dòng sông cổ đến La Bố Lạc. Khi đến được địa khu La Bố Lạc, Trần Ngọc mới quan tâm đến bản đồ trong tay cậu, tìm kiếm ngôi mộ vô quan điểu kia.

La Bố Lạc nằm chính giữa lòng chảo Tarim(1), trong lịch sử, La Bố Lạc là do nước của sông Tarim, sông Khổng Tước, sông Xa Nhĩ Thần và sông Mễ Lan đổ vào, tạo thành hồ nước khổng lồ mĩ lệ. Ngàn năm trước đây, La Bố Lạc từng có rừng núi bao quanh, trâu ngựa thành đoàn, hoa cỏ tốt tươi chẳng khác nào nhân gian tiên cảnh, sa mạc ốc đảo, như sa bàn(2) hoàng kim nằm trên ngọc bích xanh biếc. Nhưng do hệ sinh thái xung quanh không ngừng bị phá hoại, nước hồ từ từ cạn dần, cuối cùng rốt cuộc bị sa mạc nuốt trọn, cạn khô lại thành một lỗ tai thật lớn. Cách ví von này là do người Mỹ ở cục quan sát du hành vũ trụ từ ngoài không gian nhìn về Trái Đất, phát hiện La Bố Lạc của Trung Quốc thật sự trông rất giống lỗ tai của con người, làm các nhà khoa học người Mỹ kinh ngạc rất lâu, đến nay vẫn còn có người đang nghiên cứu nguyên nhân tạo thành hình dạng nọ.

Một thuyết khác lại cho rằng hồ La Bố Lạc khổng lồ chính là một “hồ nước di động”, đã di dời đến những địa phương khác rồi, rất khó để tìm kiếm tung tích của nó.

La Bố Lạc huy hoàng mà thần bí như vậy, song, trên thực tế những đánh giá về nó, đối với Trần Ngọc bọn họ mà nói kỳ thực không phải thông tin tốt lành gì: hồ La Bố Lạc khô khốc được mệnh danh là tử vong chi hải (biển chết) của Trung Quốc, sinh mạng tử huyệt, người đến thám hiểm bị chết hoặc lạc trong sa mạc nhiều không đếm xuể.

Ngoài dự liệu của bốn người chính là, A Cát còn nhỏ tuổi, tình tình kỳ quặc ngay cả mở miệng nói chuyện cũng lười, nhưng lại rất tự tin mang mấy người bọn họ đi ra khỏi La Bố Lạc. Nói rằng chỉ cần ba người họ không kéo cậu lùi lại, sống sót không thành vấn đề. Mấy ngày kế tiếp, A Cát thành công dẫn dắt bọn họ tránh thoát mấy lần bão cát quy mô lớn, bấy giờ ba người mới biết cậu bé tự tin đến vậy không phải là không có nguyên nhân.

Hai ngày đầu, còn có thể nhìn thấy vài hình thù kỳ quái cách thật xa, những cây dương cùng đám cây bụi rậm rạp thấp bé tùy ý sinh trưởng trong lòng sông. Dần dần chỉ còn trông thấy cát vàng ngập trời, cây cốt càng ngày càng thưa thớt, trên không trung ngay cả một con chim cũng không có.

Thỉnh thoáng ngẩng đầu lên nhìn, trên không trung chỉ có mặt trời giống như lòng đỏ trứng gà thật to, tia sáng bắn ra bốn phía bao phủ khắp mọi nơi. Những đám mây, bị hỏa nhiệt của nó làm cho bốc hơi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bây giờ đang là cuối tháng tám, ban ngày mặt trời có thể nướng chín người, nhiệt độ cao đến đáng sợ, nhiệt độ trên mặt đất vào buổi trưa có thể lên tới 600. Vì tiết kiệm nhiên liệu, trong xe Hummer không bặt điều hòa, Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh nóng bức đến khó thở. Hai người còn phải thay ca lái xe, mỗi lần Trần Ngọc quần áo ướt đẫm từ chỗ tài xế bò về vị trí cũ, an vị đến bên cạnh Phong Hàn, đều ngụm to ngụm nhỏ không ngừng uống nước.

Phong Hàn kể từ khi vào sa mạc liền thường tựa vào chỗ ngồi phía sau lim dim, Trần Ngọc len lén lấy tay kiểm tra một chút, trên người Phong Hàn vẫn tràn ngập khí tức lạnh lẽo! Mặc dù vậy, Trần Ngọc cũng lo lắng dưới môi trường khắc nghiệt cái bánh tông này chẳng may có mệnh hệ gì, khiến đội ngũ thiếu hụt mất một sức lao động cường hãn, thỉnh thoảng kín đáo đưa cho hắn bình nước, để Phong Hàn bổ sung dưỡng khí. Đồng thời nhân cơ hội ngang nhiên xông về phía Phong Hàn, kề sát vào cái bánh tông mát mẻ này cho dễ chịu.

Đối với hành vi mờ ám của Trần Ngọc, Phong Hàn chỉ liếc hai mắt sang bên cạnh, tiếp tục nhìn cát vàng ngập trời phía ngoài.

Ngày thứ ba tiến vào sa mạc, buổi trưa khi ánh mặt trời gay gắt nhất, A Cát mang theo lạc đà đi đằng trước ngừng lại. Sau đó mấy người tụ tập cùng nhau giải quyết vấn đề cơm trưa, vì ngại phiền phức, chẳng qua chỉ đun nước sôi, ngâm rau cải ép, mỗi người gặm thêm chút lương khô. A Cát ngửa đầu uống mấy ngụm nước, rồi nói: “Xế chiều hôm nay đoán chừng chưa đến nơi, phải nhanh lên một chút, buổi tối gió sẽ bắt đầu thổi, trước đó chúng ta phải tìm được nơi tránh bão cát.”

Mã Văn Thanh vừa nghe lại có bão gió, lầm bầm một tiếng: “Kháo, ba ngày rồi mà còn chưa có ổn định.”

A Cát liếc Mã Văn Thanh một cái, xoay mặt nhìn về phía xa, “Mới có chút bão gió đã không chịu nổi? Hắc phong bạo chân chính là sứ giả của ma quỷ, nó đi qua nơi nào nơi đó chắc chắn sẽ không còn sự sống, ngươi căn bản còn chưa trông thấy bao giờ. Cũng may hắc phong bạo cũng hiếm khi xuất hiện, mà thường vào mùa xuân, nếu không, ngay cả ta, cũng không dám vào sa mạc.”

Trần Ngọc lau mồ hôi, ngồi xuống chỗ ghế tài xế, A Cát bên kia cũng đem toàn thân bao kín, lên lạc đà. Không biết qua bao lâu, dưới nhiệt độ nóng bức của sa mạc, lão thiên gia cư nhiên mang đến cho bọn cậu một điều ngạc nhiên vui mừng, lại có thể gặp được một hồ nước cỡ nhỏ, phương viên mấy dặm, mực nước đại khái đến đầu gối, chung quanh mọc đầy cỏ lau, xa xa có thể nhìn thấy chút thảm thực vật.

Lạc đà nhất thời có phần mất khống chế chạy về phía hồ, A Cát thiếu chút nữa ngã nhào vào nước, hắn một tay bám vào bướu lạc đà nhảy xuống, Trần Ngọc thấy hắn lăn trên mặt cát đến bản thân cũng cảm thấy nóng rát. Sau giờ ngọ trên nền cát, nhiệt độ có thể nướng chín khoai lang, cho nên thời tiết dù có nóng hơn nữa, bọn họ vẫn phải đeo giày cao cổ làm từ da trâu.

Trần Ngọc thấy hồ nước có phần vui mừng, có thể dễ dàng bổ sung nguồn nước ở đây, mặc dù hiện tại nước bọn họ mang theo cũng không thiếu.

Sau khi xuống xe, Trần Ngọc mới phát hiện, nhìn chăm chằm hồ nước, trừ bọn họ ra, còn có một bầy động vật. Mà đám động vật này tuyệt đối không thể coi là khả ái, có vài con còn đang tiến hành cuộc chiến tranh giành.

Vài con sói cát cùng một con báo cát đang giằng co, báo cát gầy trơ cả xương, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ chăm chú nhìn mấy con sói cát, trông thấy động tĩnh bên này, đáo mắt liếc một chút, có thể do lo lắng gặp phải địch nhân mới, muốn rời đi, thoáng lui một bước.

Thế nhưng, sói cát là loài thông minh mà giảo hoạt, sớm đã quan sát chằm chằm con báo này, thấy nó có ý khiếp sợ, một con sói cát bên cạnh nhân cơ hội, lập tức bổ nhào tới cắn. Khi con báo xoay người, những con sói khác cũng phối hợp xông lên. Vì vậy, trước mắt bốn người, trong chốc lát đã diễn ra một cuộc chiến sinh tử, báo cát cuối cùng ngã xuống mặt đất, bị sói cát kéo đi.

Một con sói cát nhìn về phía Trần Ngọc đứng bất động từ nãy, tựa hồ đang do dự có nên kiếm thêm chút lương thực hay không, Trần Ngọc lưu loát kéo chốt bảo hiểm khẩu súng lục cầm trong tay. Ngửi thấy mùi nguy hiểm, nó lập tức cẩn thận lui về phía sau một bước, vẫn không tha nhìn nhìn, rốt cuộc đuổi theo thân ảnh hai con sói chạy phía trước.

Trần Ngọc kinh ngạc nhận ra, sói kia một lần cuối cùng chú ý đến chính là trong bụi cỏ, chẳng lẽ — cậu cúi người xuống, tức thì mặt đầy hắc tuyến phát hiện một đám lông tơ tinh tế, lốm đốm giống như một chú mèo con đang đứng bên chân cậu. Thấy Trần Ngọc nhìn, nó vội lăn lộn ra xa. Cặp mắt nhỏ đen thui chớp chớp, sợ hãi cúi thấp đầu yếu ớt kêu lên.



Trần Ngọc buông súng, xoay người định rời đi, đột nhiên cảm giác được trên chân chợt nặng. Cúi đầu, thấy hai chi trước của tiểu thú lông xù đang cố gắng ôm lấy giày cậu, tiểu động vật nơm nớp lo sợ chăm chú nhìn Trần Ngọc, trong miệng còn ủy khuất kêu ô ô.

Khi Trần Ngọc xách tiểu gia hỏa kia lên quay trở lại xe, cặp mắt của Mã Văn Thanh nhất thời phát sáng, nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: “Tiểu Trần… Tiểu Bạch, thật là tốt quá! Biết ca ca muốn ăn thịt đã lâu rồi, ngao ngao —” Vì lo lắng A Cát biết tên thật của Trần Ngọc, không chịu đưa bọn họ vào sa mạc, Mã Văn Thanh tự chủ trương đổi tên Trần Ngọc thành Trần Bạch, khiến cho Trần Ngọc lão đại cự kỳ mất hứng.

Trần Ngọc đã văng Mã Văn Thanh đang nhào tới, chỉ tay về phía cạnh hồ, “Mã Văn Thanh, ngươi hiện tại ngay lập tức đi lấy nước cho ta.”

Mã Văn Thanh oán trách nhưng vẫn cầm dụng cụ xuống xe. Trần Ngọc đem tiếu thú ném vào chỗ ngồi phía sau, cũng chuẩn bị xuống xe hỗ trợ. Kết quả sau khi tiểu báo tử miễn cưỡng đứng vững được, giương mắt trông thấy Phong Hàn, tức thì lông mao dựng đứng, nhanh chóng xoay người chạy đến bên cạnh Trần Ngọc, đáng thương dùng tiểu móng vuốt gắt gao bám trên y phục Trần Ngọc.

Trần Ngọc dở khóc dở cười nhìn Phong Hàn, người này quả thật có thể làm bùa hộ thân, quỷ thần tránh xa, ngay cả dã thú cũng cảm giác được khí tức quỷ dị trên người hắn. Phong Hàn quay đầu khẽ liếc tiểu thú trên người Trần Ngọc, lạnh lùng hừ một tiếng, lấy mắt thường có thể thấy được tiểu thú lập tức run lên cầm cập.

Không còn cách nào khác, Trần Ngọc chỉ đành phải đem tiểu báo tử đặt trên bả vai, giơ bình nước lên đi về phía hồ.

Lạc đà uống no nước xong, cũng đã bổ sung đầy đủ nguồn nước, mấy người lại quên mất một vấn đề khó khăn trước mắt, nếu bọn họ muốn vượt qua hồ thì chỉ còn cách để Hummer trèo lên một cồn cát có độ dốc không nhỏ mà thôi.

Mã Văn Thanh tiến lên dạo qua một vòng, quay trở lại nói: “Thử xem, ta thấy không sai biệt lắm, Hummer hẳn là qua được. Ta thấy trong cuộc thi sức kéo ở Dakar(3), bọn họ đều trực tiếp lái qua như vậy, lão tử cũng thử xem sao.”

Trần Ngọc mấp máy khóe miệng, không nói gì, chỉ có điều ôm tiểu báo tử yên lặng xuống xe. Phong Hàn bên cạnh cũng mở cánh cửa xe ra, nhanh nhẹn nhảy xuống.

Hummer rất ngoan cường bò lên cồn cát, Trần Ngọc cười híp cả mắt, xe này không tệ a. Thấy Hummer thành công lướt qua cồn cát, hình tượng cái tên bỉ ổi Mã Văn Thanh kia có phần được nâng cao hơn chút.

Tiểu báo tử bị phơi dưới nắng không có tinh thần, quay về phía Trần Ngọc ô một tiếng, không biết là khát hay đói bụng, tốt nhất là không phải muốn đi tiểu. Trần Ngọc cùng tiểu thú mắt to trừng mắt nhỏ, qua một lúc, tiểu báo tử không nhịn được ngậm lấy cánh tay Trần Ngọc ôm nó, hàm răng nhọn khẽ cắn cắn day day.

Phong Hàn ở bên cạnh ngay lập tức dừng bước, đưa tay túm lấy đám lông trên gáy tiểu bao tử, giương tay lên, trông như muốn quăng đi. Trần Ngọc đầu tiên lăng lăng nhìn hắn, sau khi ý thức được hành động của Phong Hàn, tức khắc vội vàng chuẩn bị đoạt lại tiểu báo tử bị dọa đến mức hô hấp đều ngưng.

Trong miệng hô lớn: “Uy, đừng ——” Kết quả lúc Trần Ngọc chạy sang, bị trẹo chân trong cát, trượt một phát, trực tiếp từ trên cồn cát lăn xuống.

Tục ngữ nói không sai: lỡ một bước chân thành thiên cổ hận!

Kháo a, Trần Ngọc bi phẫn mắng to trong lòng, dùng áo khoác dài che kín diện mạo, nhưng vẫn bị nóng đến phát điên.

Cậu cũng không trông thấy, khi xe Hummer thuận lợi vượt qua cồn cát đến vùng đất bằng phẳng, thân xe chợt nghiêng, bất động.

Trần Ngọc trực tiếp đụng vào xe, sau đó tạo thành tư thế mông chổng lên trời, đầu cắm xuống đất, mồm miệng đầy cát, nhìn chằm chằm nam nhân vẫn còn xách theo tiểu báo tử đứng trên sườn cồn cát kia, trong lòng tràn ngập phẫn hận a!

Tiểu báo tử bắt đầu liều mạng giãy dụa, cuối cùng nó cũng thoát ra được, liền giống như tư thế của Trần Ngọc lăn một vòng xuống cồn cát. Sau đó ra sức bò lên ngực Trần Ngọc, cặp mặt bé tin hin mở to, con ngươi ướt át, cái đuôi vung vẩy, kéo kéo cái miệng, xem như đang cười?!

Trần Ngọc nhắm mắt lại, tiểu báo tử tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Phong Hàn, xem ra Phong Hàn vẫn có chút nhân nhượng.

Chịu đựng đầu óc quay cuồng choáng váng, Trần Ngọc từ trên cồn cát nóng bỏng lồm cồm bò dậy, Mã Văn Thanh cũng vừa mở được cửa xe chật vật từ bên trong nhảy ra ngoài.

Thí nghiệm của Mã Văn Thanh mang đến kết quả là Hummer liền rơi vào trong cồn cát, Mã Văn Thanh điên tiết mắng: “Con bà nó, tại sao có thể như vậy, xe Hummer tuyệt đối sẽ không ngay cả cái loại cồn cát này cũng không vượt qua được!”



Trần Ngọc xoay xoay người khiến mấy hạt cát không ngừng rơi xuống, nhìn Mã Văn Thanh, bình tĩnh nói: “Hummer quả thật sẽ không, nhưng còn phải xem xem là ai lái.”

Mã Văn Thanh lập tức thẹn quá thành giận, xách cổ áo Trần Ngọc lên, “Ngươi là nói kỹ thuật của gia không tốt?!”

Lúc hai người còn đang đỏ mặt tía tai trừng nhau, A Cát đem thứ ở trên thân lạc đà tháo xuống, để cho lạc đà kéo xe.

Thế nhưng cát mịn tựa hồ gắt gao bám chặt vào lốp xe, Hummer chẳng hề nhúc nhích.

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh thấy vậy, tức thì một đi tới cưỡng chế khởi động xe, một tới hỗ trợ đẩy xe. Song, sau một tiếng động cơ ầm vang, bánh xe càng lún càng sâu, cuối cùng đạt đến độ không thể thoát ra được.

Ba người và lạc đà mệt mỏi mồ hôi chảy đầm đìa, rốt cuộc lúc bọn họ bỏ cuộc, Phong Hàn vô cùng bình tĩnh đi qua bên cạnh ba người, khẽ khom lưng, trông rất dễ dàng, một tay nâng xe lên, hơn nữa còn bình thản kéo thẳng nó tới chỗ đất bằng phẳng.

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh ngồi dưới đất, há to miệng, nghiêng một góc đúng chuẩn 450 ngẩng đầu nhìn theo, mặt trời chói chang trên không, lúc này Phong Hàn giống như thiên thần kim quang bắn ra tứ phía. Mà trên mặt đất hai người đang há to miệng giống như hai con cóc làm nền, chính là “Oa oa” hai tiếng, để diễn tả nội tâm kinh ngạc cùng ca ngợi.

A Cát nghiến chặt hàm răng, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Hàn, sau đó xoay người lại im lặng không lên tiếng thu dọn đồ đạc.

Phong Hàn vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh, chẳng qua đem Trần Ngọc từ trên đất kéo dậy dựa vào, Trần Ngọc mới phát hiện Phong Hàn đầu đầy mồ hôi. Trần Ngọc cười ngây ngô hai tiếng, lấy bình nước bên người đưa cho hắn. Tiếu báo tử rưng rưng cong đuôi chạy thoát khỏi Mã Văn Thanh đang thèm thịt.

Bởi vì buổi trưa gấp rút lên đường, đi được nửa chừng, Trần Ngọc bảo A Cát lên xe, trong xe dù oi bức cũng tốt hơn nhiều so với bên ngoài.

A Cát ngồi bên cạnh Trần Ngọc, tận lực duy trì khoáng cách với Phong Hàn. Thiếu niên rất an tĩnh, mím môi, trong đôi mắt trừ hờ hững còn có sự lo lắng rõ rệt.

Trần Ngọc đột nhiên hỏi: “A Cát, tại sao không thể đi cùng người trong tên có chữ ?”

A Cát tựa vào cửa sổ xa, nghe thấy câu hỏi của Trần Ngọc, lập tức đề phòng nhìn cậu.

Trần Ngọc kiên trì mỉm cười nhìn lại, lập chí phải hỏi cho ra ngọn nguồn, xem thử xem rốt cuộc tên của mình có cái gì không tốt.

A Cát dời tầm mắt, cúi thấp đầu, khi Trần Ngọc cho rằng thiếu niên sẽ không trả lời, có thanh âm từ bên cạnh truyền tới: “Thật lâu trước kia, có người nói cho ta biết một lời tiên đoán, lúc ta mười tám tuổi, vào mùa hè, sẽ gặp được một nam nhân trong tên có chữ “ngọc”, ta và hắn sẽ cùng nhau vào chỗ đó. Hắn sẽ giết ta, đem ta đẩy vào vực sâu của ma quỷ.”

Trần Ngọc cả kinh, xoay mặt nhìn thiếu niên, mình tuyệt đối sẽ không có ý định giết người. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù tránh không được phụ thân hoặc là những người khác trong Trần gia mâu thuẫn bất hòa, nhưng Trần Ngọc cậu vẫn luôn bị đẩy ra ngoài. Muốn giết người cũng sẽ không đến phiêm cậu, trừ lúc còn bé thường giày xéo tiểu động vật, Trần Ngọc thề cậu chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý! Ngay cả động vật, hiện tại chính mình cũng phải trả giá rồi!

-END 23-

Chú thích:

(1)Lòng chảo Tarim: là một trong số các lòng chảo khép kín lớn nhất trên thế giới có diện tích bề mặt khoảng 400.000 km², nằm giữa vài dãy núi trong Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương ở miền viễn tây Trung Quốc. Phần lớn của lòng chảo là sa mạcTaklamakan. Khu vực này có dân cư rất thưa thớt, chủ yếu là người Duy Ngô Nhĩ và các dân tộc Trung Á khác, cũng như là người Hán, phần nhiều trong số họ là những người nhập cư gần đây.

(2)Sa bàn: là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu… Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu.

(3) Dakar: là thành phố phía Tây Sénégal tọa lạc trên mũi của Bán đảo Vert (điểm cực Tây của lục địa châu Phi), nằm bên bờĐại Tây Dương. Đây là thành phố lớn nhất và là thủ đô của quốc gia này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau