Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 10: "Vương gia, ta không giống bọn họ!"

Trước Sau
Tối chủ nhật cũng đến. Khổng Di vô thức bồn chồng lo lắng, dù trưa nay hoàn toàn hết đèn đỏ nhưng lỡ tối nay hành sự mà bị ọc ra, có phải sẽ bị tiền tát vào mặt và bị đuổi đi giống phim truyền hình không?

Lúc cậu đứng trước hẻm chờ Thi Thi, đã có không ít nam nhân đi ngang qua trêu chọc cậu. Đến khi Thi Thi tới thì thấy cảnh Khổng Di đang giáo huấn một kẻ lạ mặt không lượng sức mình dám trêu chọc "mỹ nhân".

"Hắn gọi cậu là mỹ nhân, cậu liền khiến hắn suýt mất khả năng sinh sản? Ha ha ha ha!!!", Thi Thi vỗ vai Khổng Di, cười sảng khoái với cậu, sau cô liền trầm mặc "cậu nên tỏ ra ngoan ngoãn một chút nhé".

Vừa bước vào quán là Thi Thi được mọi người đón tiếp nồng nhiệt, có người còn đùa hôm nay cô dắt "phục vụ thỏ trắng" đến cho họ sao. "Phục vụ thỏ trắng" là những chàng trai ngây ngô chưa hiểu lẽ đời, tiếc là Khổng Di không phải.

Dắt Khổng Di đến một bàn, ghế sofa màu rượu đã có vài ba nam nhân ngồi đợi sẵn, cô cười bắt tay với những người này, giới thiệu họ với cậu và giới thiệu cậu với họ, sau đó là ngồi xuống đối diện.

"Vậy đây là người cô muốn giới thiệu cho chúng tôi để chúng tôi lựa chọn?", một trong số những người đàn ông lên tiếng hỏi, hắn còn đang ôm eo một cậu phục vụ ăn mặc gợi cảm bên người, đưa mắt đánh giá Khổng Di.

"Không, đây là người sẽ chọn ra chiếc đùi vàng để ôm chứ không có chuyện các anh ai sẽ chọn cậu ấy", Thi Thi nâng ly rượu vang lên, cụng nhẹ với ly nước trái cây Khổng Di đang cầm trên tay.

Đảo mắt một vòng những người trước mặt, cậu thật sự chẳng nhìn ra được ai có cả người dát vàng cả, từ khi nhìn menu ở quán bar, cậu đã thay đổi suy nghĩ trong đầu, đùi vàng, chỉ cần gọi một món nước ở đây đã có chiếc đùi vàng, vậy phải quan sát loại nước với giá tiền đắt thật đắt, cả người đầy vàng ôm sẽ có cảm giác thành tựu hơn.

"Có thể chọn người khác những người này không?", Khổng Di dời mắt khỏi ghế, nhìn ra chung quanh.

"Ách... Còn một hai người chưa đến, cậu có thể đi xem diễn trên sân khấu nhỏ hoặc đi vệ sinh để tìm người hợp ý, tôi sẽ giúp cậu câu người ta cho", Thi Thi dở khóc dở cười đẩy Khổng Di khỏi ghế, đuổi cậu đi, một mình cùng lũ đàn ông thân quen kia lại gọi những người khác đến, sâu sắc cảm thấy chẳng khác gì món hàng chỉ để một thanh niên "sạch sẽ" lựa chọn.

Những người trong quán đều biết Thi Thi, khi thấy cậu bạn bên cạnh cô một mình lượn qua lượn lại, không ít người có ý xấu muốn mời rượu Khổng Di, một khi cậu uống ly rượu là đồng nghĩa với việc chấp nhận lời mời gọi của đối phương. Khổng Di dù không ngu ngốc nhưng vẫn rất ngây thơ, thấy một ly rượu màu xanh lục hấp dẫn, cậu đã không kìm lòng được vươn tay muốn nhận nó.

Ly rượu bị đoạt đi, eo cậu bị một bàn tay xa lạ ôm, bị kéo vào lòng một người đàn ông, vì đột ngột nên Khổng Di ngơ ngác nhìn áo sơ mi đen của người đàn ông với vạt áo hơi mở để lộ vùng ngực săn chắc màu đồng, khẽ nuốt nước miếng, mèn ơi bộ ngực mà cậu hằng ao ước!! Người song tính có bộ ngực hơi đầy và mềm mại chứ chẳng thể nào săn chắc được như đàn ông chính gốc chỉ có chin chin và cúc hoa.

"Mày đoạt người của tao?!" Kẻ bị phá đám gào lên, kéo sự chú ý từ bốn phương tám hướng lại chỗ này.

"Người của mày? Em ấy còn chưa uống một giọt rượu nào đâu"

Khổng Di phát hiện giọng của người đang ôm mình cực kì quen! Phong Triệu!

"Anh..."



"Tôi nghe nói hậu đang tìm đùi vàng để ôm?", không nên trách anh nghe lén vì quầy bar và ghế sofa của đám người Thi Thi ở sát nhau nha. Không muốn nghe cũng phải nghe thấy.

"Tôi có thể thử vận may giao ra bản thân cho cậu lựa chọn không?", anh nâng một ly rượu màu hồng nhạt hướng đến trước mặt Khổng Di. Cậu nhìn là biết đây không phải thức uống mà cậu có thể dễ dàng thanh toán... Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều liền vươn tay ra lấy, nhưng trước khi kịp uống thì bị chặn lại.

"Chúng ta cùng công ty" tôi còn là cấp trên của cậu. Phong Triệu tựa tiếu phi tiếu nói.

"Tôi không ngại, anh ngại thì thôi vậy", gỡ cánh tay đặt trên hông mình ra, cậu muốn rời khỏi đùi Phong Triệu, còn có ý định trả lại ly nước.

"Tôi cũng không ngại, chỉ cần cậu giao nộp bản thân cậu cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng không ngại", siết chặt lấy hông Khổng Di, Phong Triệu bá đạo nói. Có thể xem là nhất thời hứng thú.

Anh giúp cậu cầm ly rượu, đặt lên đôi môi đang hé và chăm chú nhìn cậu nhấp từng ngụm từng ngụm, uống cạn rượu trong ly.

Thi Thi nhìn theo bóng lưng của Khổng Di và người đàn ông lạ mặt, cô nhẹ thở than, giời ơi nhìn xem, được vàng quên bạn này.

"Kia là Phong Triệu của Phong gia?"

"Không phải hắn không có hứng thú với loại thư sinh sao?"

Thi Thi nghe lời thì thầm, không khỏi cau mày, nốc hết ly rượu, cô tiêu sái rời đi. Trong đầu là kế hoạch cải tạo bạn thân, Khổng Di của cô mới không phải thư sinh hay thỏ trắng! Cô là báo gấm thì Khổng Di phải là cáo nhỏ! (*)

[...]

"Phù phù... Nóng quá nóng quá, mau bật quạt lên đi!!", Khổng Di say xỉn được anh bồng về nhà. Anh đang nghĩ có phải đại não úng nước không lại đi làm đùi vàng cho con ma men này.

Cậu ngả lưng lên giường, theo thói quen vươn tay cởi quần áo. Í! Đai lưng đâu rồi? Í! Vạt sao sao lại khó cởi như vậy? Í!... "Vương gia... Cởi đồ giúp ta..."

Phong Triệu được Khổng Di ôm chầm, còn cọ cọ ra lửa thì thoáng chốc mất hết lý trí hôn xuống đôi môi hồng hào của cậu, mút nhẹ lấy, vươn lưỡi tách hàm cậu ra, tìm kiếm lưỡi cậu dây dưa không dứt.

"Ưm... Vương gia... Vương gia...", ngẩn mặt thở dốc, Khổng Di chìm đắm trong cơn say, ảo ảnh đời trước. Vương gia ôn nhu của cậu, tín ngưỡng ngàn đời của cậu.

Anh cau chặt mày "vương gia? Là cách xưng hô tình thú dạo gần đây?", cởi chiếc áo mỏng, thân trên của cậu lộ ra dưới tầm mắt anh, ngực không bằng phẳng mà hơi đầy đặn một chút, nhũ tiêm hồng hào nổi bật khiến anh có cảm giác yêu thích mà nhẹ nhàng xoa nắn, niết một chút để cậu giật mình ưỡn người lên.

"A... Này... Đừng... Ưm...", tay cậu xuyên qua tóc anh, ôm lấy đầu anh, mặc sức cho Phong Triệu cắn mút cần cổ xinh đẹp, tay anh rời khỏi nhũ tiêm đã cương cứng, lướt dọc lên cái bụng bằng phằng, vuốt nhẹ lên túp lều nhỏ ở giữa hai chân cậu.



Anh chợt khựng lại. Sáng nay thằng cháu và anh vừa nghi vấn Khổng Di bị trĩ. Nếu vậy thì... Anh sẽ là người bị đâm?! Vung tiền chỉ để bị đâm?! Anh tức giận rời khỏi người cậu.

Khổng Di say nhưng dị thường mẫn cảm với không khí khác thường chung quanh, cậu đặc biệt để ý vương gia chỉ để lấy lòng y, đổi lấy sự ôn nhu và sóng tình triền miên.

Bất giác thanh tỉnh khi dục hỏa dần lan trên cơ thể nhưng chẳng có ai để an ủi thỏa mãn, cậu mờ mịt nhìn Phong Triệu đang đen mặt bên giường. À, là đùi vàng để cậu ôm nhỉ? Không phải, rõ ràng là vương gia!

Khổng Di dụi dụi mắt nhiều đến mức Phong Triệu tức giận chuyển dần sang lo lắng, giữ tay cậu lại không để cậu phá hỏng mắt chính mình.

Khổng Di bật khóc "đừng ghét bỏ em... Vương gia... Vương gia...", cậu vùng khỏi tay anh, ôm chặt lấy thắt lưng anh và vùi đầu vào lòng anh.

Phong Triệu xoa lưng Khổng Di, bất đắc dĩ an ủi, thề non hẹn biển chỉ làm vàng cho một mình cậu, ôn nhu gì gì đó như lời cậu nói đều dành cho cậu. Đến khi Khổng Di hoàn toàn an ổn ngủ, Phong Triệu thở dài một hơi, đặt cậu nằm xuống.

"Vương gia... Ta không giống bọn họ..."

Khổng Di nói mớ. Phong Triệu lại phiền não trong lòng, không giống "bọn họ" chẳng lẽ ám chỉ cậu khác lũ "thỏ trắng"? Hay khác với anh? Anh là công, vậy khác với anh thì cậu hẳn là thụ đi? Nhưng mà bị trĩ...

Bị trĩ gì đó hoàn toàn là do anh và thằng cháu nghĩ quá xa! Đến khi anh giúp cậu thay đồ ngủ anh mới nhận ra, anh và thằng cháu không thể nghĩ xa hơn là trĩ!

Khổng Di là song tính nhân! Phong Triệu nhẹ nhếch khoé môi, hẳn là nhặt được cực phẩm rồi.

_________

(*) ý của Thi Thi là nếu cô nhanh nhạy như báo gấm thì Khổng Di phải gian xảo như cáo (già) nhỏ.

Xì poi chương sau:

"Cậu có thể dọn hẳn đến nhà riêng của tôi, tiện đường giao dịch và làm tình", Phong Triệu hôn nhẹ lên tóc Khổng Di.

"Tốt quá! thế thì còn gì bằng! Tôi mong mãi câu này của anh thôi!", cậu hào hứng ngẩn mặt hôn lên môi anh, tay không an phận vuốt nhẹ cằm anh như vuốt thú cưng.

"Tiểu hư hỏng, nhìn xem em lại châm lửa trong lòng tôi rồi, chủ động dùng miệng dưới dập lửa nào", anh bắt lấy cánh tay không an phận kia và cười gian trá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau