Chương 113
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Cuối thập niên 90, hố bồi táng hơn ngàn người ở thôn Ninh Hóa bắt đầu khai quật, Lý Quốc Hiền đã nôn đến không chờ nổi muốn mở khu mộ chính ra ngay lập tức, nên sử dụng sinh viên như những quân cờ, đi đào đường hầm thông vào mộ thất, kết quả những học sinh đó chết hết. Việc này như mở ra một cánh cửa, làm gân một ngàn oán hồn các tướng sĩ trong cổ mộ tràn ra ngoài.
Oán khí lạnh lẽo này người thường không cảm giác được, nhưng động vật và con nít thì có, tiếng chim trong rừng càng ngày càng thưa thớt, chó sủa liên tục trong sân, con nít cũng khóc ré lên từng cơn…….
Ở thôn này bao đời, ai lại muốn đi nơi khác?
Nói thật thì ở cố đô như Tây An, bất kì ngọn núi nào xung quanh cũng có thể là lăng mộ của vua quan hầu tướng nào đó, người dân ở Tây An cũng không còn lạ lùng gì với việc này, cũng không ai dọn đi chỗ khác.
Nhưng ở đây, nhiều người không muốn dọn đi nhưng không thể không dọn, vì họ có cảm giác Đại Mộ này rất bất tường……
Oán khí thoát ra ngày một nhiều, đến khi một khắc Túc Cảnh Mặc tỉnh lại đó, quỷ khí dày đặc lan rộng bao trùm cả một vùng, thôn Ninh Hóa cũng lâm vào tĩnh mịch, không biết khi nào tiếng chim ngừng hẳn, và không biết khi nào, cả một khu núi đã không còn thấy bóng một con chim nào nữa……
Người còn chịu không nổi quỷ khí của Túc Cảnh Mặc, huống chi là động vật?
Giờ Túc Cảnh Mặc không thể tự mình chống đỡ trận pháp Đại Mộ nữa, chỉ có thể phóng xuất quỷ khí của mình ra ngoài, hẳn là chờ có người thay thế y trở thành chủ nhân mới của Đại Mộ, chống đỡ Đại Mộ này?
Nhưng tất cả quỷ khí bỗng nhiên biến mất, là thế nào?!
Khúc Chí Văn theo phản xạ quay đầu lại nhìn Đường Gia Minh, “Sao lại thế này?”
Nhưng Đường Gia Minh cũng kinh ngạc như cậu, hắn lắc lắc đầu, “Không, không biết…… Chẳng lẽ……” Đường Gia Minh nghĩ đến một khả năng, đó chính là Đàm Trình đã chết trong mộ, thế thân Túc Cảnh Mặc trở thành chủ nhân mới…… Đường Gia Minh tái mét mặt, mẹ nó, đây là tình huống tệ nhất!
Không cần Đường Gia Minh nói, Khúc Chí Văn cũng biết là tình huống thế nào, nghĩ đến câu nói của Túc Cảnh Mặc kia, Khúc Chí Văn không hiểu vì sao lại cảm thấy chán ghét trong lòng.
Không muốn mạng Đàm Trình? Khúc Chí Văn cũng phải nhẹ dạ cả tin lắm mới tin vào câu nói này của Túc Cảnh Mặc.
“Đàm Trình đã chết……trận pháp Đại Mộ sẽ vĩnh viễn không giải được, Túc Cảnh Mặc cũng thật sự tàn nhẫn”
“Không, không đúng,”
Đường Gia Minh ngắt lời Khúc Chí Văn nói, khó tin nói: “Khúc Chí Văn, cậu thi pháp thăm dò Đại Mộ xem, trận pháp Đại Mộ hình…. hình như đang sụp đổ!!”
Đàm Trình không cảm giác được quỷ khí xung quanh biến mất, cũng không nhìn thấy trận pháp đang tan vỡ, cậu chỉ thấy người trước mặt dần khôi phục lại hình dáng ban đầu, hồn thể không trong suốt nữa, chỉ là cánh tay biến mất không khôi phục được, cặp mắt đào hoa ngập ý cười giờ trở nên đỏ như máu……
“Sao?” Túc Cảnh Mặc nâng lên tay nhìn nhìn, cười hỏi: “Sao không nói gì? Tuy chỉ là hồn thể, nhưng vẫn phải đẹp một chút, bị người khác nhìn xuyên qua cơ thể, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.”
Đàm Trình sao có thể không hiểu Túc Cảnh Mặc đang miễn cưỡng duy trì hình dáng như thế? Cậu không phải đạo sĩ, nhưng cậu cũng đoán được làm như vậy sẽ không có gì tốt đẹp, nó sẽ làm Túc Cảnh Mặc bị thương.
Cặp mắt huyết hồng kia càng làm trái tim Đàm Trình đau đớn,cậu không biết nói gì, chỉ run rẩy vươn tay kéo y ôm chầm vào lòng ngực.
Đàm Trình không nói, Túc Cảnh Mặc cũng đoán được y mạnh bạo thu hồi qua nhiều quỷ khí vào người như thế, có lẽ lúc này y giống quỷ quái lắm, mà không giống một người bình thường nữa……
Nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Ôm chặt như thế, là vì giờ trông ta khó coi quá nên không muốn nhìn thêm nữa?”
“Không, không có!” Đàm Trình nóng nảy, vội vàng buông Túc Cảnh Mặc ra, bắt lấy hai đầu vai y, “Đẹp, Cảnh Mặc, dù có như thế nào cũng đẹp.”
“Dù có như thế nào cũng đẹp?” Túc Cảnh Mặc nhướng mày, “Ý ngoài mặt chữ đó là lúc này ta không đẹp, ít nhất là xấu hơn trước kia?”
“Không phải,” Đàm Trình nhìn chăm chú nhìn Túc Cảnh Mặc, không biết nên giải thích thế nào,: “Anh biết ý em không phải thế mà…..”
“Ta không phải ngươi, sao biết trong tim ngươi nghĩ gì?”
Thấy Túc Cảnh Mặc cười, Đàm Trình biết ngay y lại quen tính trêu đùa, cũng giải thích nữa, cậu nghiêng người cẩn thận hôn nhẹ lên gò má Túc Cảnh Mặc, ngượng ngùng cười cười.
Nhìn nụ cười ấy, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên phát hiện, y thích Đàm Trình những lúc như thế, trong đôi mắt trong suốt từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Túc Cảnh Mặc y, chỉ cần nhìn Đàm Trình, là sẽ biết cậu yêu Túc Cảnh Mặc y như thế nào, thật sự, từ tận đáy lòng, y vui lắm.
Đến gần một bước dựa vào lồng ngực Đàm Trình, quả nhiên Đàm Trình tự động giang tay ôm chặt lấy y….. Túc Cảnh Mặc cong môi cười nhạt,
“Đàm Trình….”
“Sao thế?”
“Ngươi đang nghĩ gì?”
“A?” Túc Cảnh Mặc đột nhiên hỏi thế, Đàm Trình không biết phải trả lời sao cho uyển chuyển, đành thật thà ngắn gọn: “Em nghĩ đến anh.”
Đàm Trình nghe thấy Túc Cảnh Mặc cười nhẹ trên đầu vai cậu,
Tiếng cười Túc Cảnh Mặc làm lồng ngực Đàm Trình như rung lên, không biết vì sao hốc mắt chợt nóng, cậu ôm y chặt hơn, “Em thật sự chỉ nghĩ đến anh, nghĩ phải ôm anh chặt như thế nào, anh mới không bỏ đi.”
Túc Cảnh Mặc không trả lời, chỉ vẫn cười, cười đến giọng lạc đi, cười đến khi ngực bắt đầu đau đớn, y mới vươn tay ôm lại Đàm Trình.
Mộ thất lạnh lẽo, không ai nói chuyện, không có tiếng cười, liền càng toát lên vẻ cô tịch, Túc Cảnh Mặc nhìn qua đầu vai Đàm Trình, phóng tầm mắt đến chiếc quan tài đá gần đó……
Đó là nơi y quy túc, nơi cuối cùng y nằm lại, y đã chết đi hơn 1600 năm, trước khi chết y cố gắng từng ngày mà đứng, những ngày kéo dài này, xem như là bồi thường…… Y nên thỏa mãn mới phải……
Chỉ là…… Vì sao y lại không muốn buông đôi tay này ra……
Túc Cảnh Mặc nhắm mắt, rất lâu, rất lâu, y mới mở miệng nói:
“Đàm Trình, có muốn ta không?”
“Cái….cái gì?”
“Sao, không nghe rõ à? Thế coi như ta chưa nói gì…”
“Em muốn!” Đàm Trình vội vàng ngắt lời Túc Cảnh Mặc, “Em muốn, rất muốn…… Từ trước đến giờ em luôn muốn ở bên anh cả đời, dù là quỷ hồn thì đã sao, em yêu anh, dù có đau đớn em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Túc Cảnh Mặc phụt cười lên tiếng, “Không phải ta muốn nói cái này……”
Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc lại chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù gì từ trước đến nay luôn là người khác nhào vào trong ngực y, chưa bao giờ có chuyện ngược lại, đây cũng là lần đầu y ở vị trí như thế, nên chưa thể tiếp thu được ngay.
Nhưng cái ngượng ngùng cũng chỉ vài giây, dù gì sinh thời y cũng là một tay hái hoa bắt bướm lão luyện, Túc Cảnh Mặc chỉ cười trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đàm Trình, y dựa sát Đàm Trình, môi nhẹ dán bên tai cậu, rù rì:
“Có muốn…..thân mật với ta không……”
Thật ra khi Túc Cảnh Mặc cười rộ lên Đàm Trình đã hiểu, có cái gì mà lại không hiểu, cậu cũng không phải con nít ngây thơ, huống chi đã từng một lần, nếu không phải Khúc Chí Văn đến quấy rầy……
“Muốn, em cũng muốn……” Đàm Trình ngại không dám nói nốt câu.
“Hửm? Cũng muốn gì?”
Nghe người trong lồng ngực vui vẻ trêu đùa, Đàm Trình hơi bực dọc bản thân mình lúc nào cũng để vuột thời cơ, hít sâu một hơi nói, “Em vẫn luôn muốn có anh. Muốn……”
Muốn tìm từ gì nghe văn nhã một chút, nhưng không nghĩ ra từ nào hợp lý, Đàm Trình gãi gãi đầu, quyết định bất chấp tất cả cắn cắn vành tai Túc Cảnh Mặc, thấp giọng nói: “Muốn ăn anh không còn sót lại một mảnh, để trong ngoài của anh đều thuộc về em.”
Không nghĩ Đàm Trình sẽ nói trắng ra như thế, vành tai bị day cắn, cảm giác bất ngờ không kịp chuẩn bị, làm Túc Cảnh Mặc suýt nữa đỏ mặt, đến ánh mắt cũng run rẩy.
Bị Đàm Trình ôm không nhìn thấy biểu cảm của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc lại cảm thấy may mắn y không nhìn thấy, vì điều đó đồng nghĩa với việc Đàm Trình cũng sẽ không thấy biểu cảm của y lúc này.
Ninh Vân Trạch đã từng nói, đừng nên nói kích những người chất phác thật thà, chọc giận những người đã nói là làm thì không thể đối phó được. Có lẽ hắn ta nói rất đúng.
“Nhưng mà bây giờ không phải lúc.” Điều chỉnh lại cảm xúc thành bình thường như mọi ngày, Túc Cảnh Mặc thoát ra khỏi cái ôm của Đàm Trình, nhìn gương mặt trắng bệch của cậu. Hôn mê mấy ngày không ăn không uống, chỉ ôm y một lúc mà phải cố hết sức lực…. Nếu không mang Đàm Trình ra mộ, e là chỉ cần hai ngày nữa, Đàm Trình sẽ…..
“Này, này, em……” Đàm Trình cũng biết giờ cậu có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, đừng nói ăn luôn Túc Cảnh Mặc, e là đứng lâu một chút thôi cậu cũng không chịu nổi.
“Cảnh Mặc, anh đổi ý à?”
Ít nhiều gì cậu vẫn không cam lòng đó……
Túc Cảnh Mặc đứng lên, cười nhìn Đàm Trình, “Quân tử nhất ngôn.”
Không chờ Đàm Trình đáp lại, Túc Cảnh Mặc tiếp tục nói:
“Hơn nữa, bên ngoài mộ có một lão bằng hữu đang chờ ta. Ta không ra mộ, sợ hắn sẽ xông vào xem thử xem ta đã hồn phi phách tán chưa.”
“Lão bằng hữu?” Đàm Trình cố gắng đứng lên, thở từng hơi nặng nhọc: “Anh đang nói đến Túc Nguy Nhiên? Hắn đúng là Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên?”
“Thật ra lúc đầu ta không quá xác định” Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, “Nhưng mà, rất nhanh sẽ chắc chắn thôi.”
Đàm Trình thấy Túc Cảnh Mặc phất tay mở đại môn địa cung, quay đầu lại nắm lấy tay cậu, cười nói:
“Cùng ta đi ra ngoài đi.”
Lần đầu tiên, Đàm Trình không nắm chặt lại tay Túc Cảnh Mặc, mà sợ hãi nói: “Anh muốn ra khỏi mộ? Không được! Khúc Chí Văn nói nếu anh ra khỏi Đại Mộ, anh sẽ…”
“Ngươi tin ta hay tin hắn?” Túc Cảnh Mặc thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn Đàm Trình, “Nếu ra mộ ta sẽ tan thành tro bụi thì ta muốn ra ngoài làm gì? Ta sẽ cảm thấy tự khinh thường bản thân khi lừa ngươi chuyện này.”
“Ý anh Khúc Chí Văn nói dối?”
“Ta chỉ hỏi ngươi, tin hắn hay là tin ta.”
Lời đã bắt đầu nặng nhẹ, Đàm Trình còn có thể nói lại cái gì, chỉ phải cười khổ nói: “Em tin anh…..”
Nghe Đàm Trình nói ra ba chữ này, Túc Cảnh Mặc cười cười, “Yên tâm, sẽ không có việc gì, chốc nữa ta sẽ nói với ngươi một chuyện. Một bí mật hơn một ngàn năm trước, nguyên nhân vì sao vương triều bị hủy diệt.”
—
Mót một chút đường cho những chương sau đắng ngoét.
./.
Cuối thập niên 90, hố bồi táng hơn ngàn người ở thôn Ninh Hóa bắt đầu khai quật, Lý Quốc Hiền đã nôn đến không chờ nổi muốn mở khu mộ chính ra ngay lập tức, nên sử dụng sinh viên như những quân cờ, đi đào đường hầm thông vào mộ thất, kết quả những học sinh đó chết hết. Việc này như mở ra một cánh cửa, làm gân một ngàn oán hồn các tướng sĩ trong cổ mộ tràn ra ngoài.
Oán khí lạnh lẽo này người thường không cảm giác được, nhưng động vật và con nít thì có, tiếng chim trong rừng càng ngày càng thưa thớt, chó sủa liên tục trong sân, con nít cũng khóc ré lên từng cơn…….
Ở thôn này bao đời, ai lại muốn đi nơi khác?
Nói thật thì ở cố đô như Tây An, bất kì ngọn núi nào xung quanh cũng có thể là lăng mộ của vua quan hầu tướng nào đó, người dân ở Tây An cũng không còn lạ lùng gì với việc này, cũng không ai dọn đi chỗ khác.
Nhưng ở đây, nhiều người không muốn dọn đi nhưng không thể không dọn, vì họ có cảm giác Đại Mộ này rất bất tường……
Oán khí thoát ra ngày một nhiều, đến khi một khắc Túc Cảnh Mặc tỉnh lại đó, quỷ khí dày đặc lan rộng bao trùm cả một vùng, thôn Ninh Hóa cũng lâm vào tĩnh mịch, không biết khi nào tiếng chim ngừng hẳn, và không biết khi nào, cả một khu núi đã không còn thấy bóng một con chim nào nữa……
Người còn chịu không nổi quỷ khí của Túc Cảnh Mặc, huống chi là động vật?
Giờ Túc Cảnh Mặc không thể tự mình chống đỡ trận pháp Đại Mộ nữa, chỉ có thể phóng xuất quỷ khí của mình ra ngoài, hẳn là chờ có người thay thế y trở thành chủ nhân mới của Đại Mộ, chống đỡ Đại Mộ này?
Nhưng tất cả quỷ khí bỗng nhiên biến mất, là thế nào?!
Khúc Chí Văn theo phản xạ quay đầu lại nhìn Đường Gia Minh, “Sao lại thế này?”
Nhưng Đường Gia Minh cũng kinh ngạc như cậu, hắn lắc lắc đầu, “Không, không biết…… Chẳng lẽ……” Đường Gia Minh nghĩ đến một khả năng, đó chính là Đàm Trình đã chết trong mộ, thế thân Túc Cảnh Mặc trở thành chủ nhân mới…… Đường Gia Minh tái mét mặt, mẹ nó, đây là tình huống tệ nhất!
Không cần Đường Gia Minh nói, Khúc Chí Văn cũng biết là tình huống thế nào, nghĩ đến câu nói của Túc Cảnh Mặc kia, Khúc Chí Văn không hiểu vì sao lại cảm thấy chán ghét trong lòng.
Không muốn mạng Đàm Trình? Khúc Chí Văn cũng phải nhẹ dạ cả tin lắm mới tin vào câu nói này của Túc Cảnh Mặc.
“Đàm Trình đã chết……trận pháp Đại Mộ sẽ vĩnh viễn không giải được, Túc Cảnh Mặc cũng thật sự tàn nhẫn”
“Không, không đúng,”
Đường Gia Minh ngắt lời Khúc Chí Văn nói, khó tin nói: “Khúc Chí Văn, cậu thi pháp thăm dò Đại Mộ xem, trận pháp Đại Mộ hình…. hình như đang sụp đổ!!”
Đàm Trình không cảm giác được quỷ khí xung quanh biến mất, cũng không nhìn thấy trận pháp đang tan vỡ, cậu chỉ thấy người trước mặt dần khôi phục lại hình dáng ban đầu, hồn thể không trong suốt nữa, chỉ là cánh tay biến mất không khôi phục được, cặp mắt đào hoa ngập ý cười giờ trở nên đỏ như máu……
“Sao?” Túc Cảnh Mặc nâng lên tay nhìn nhìn, cười hỏi: “Sao không nói gì? Tuy chỉ là hồn thể, nhưng vẫn phải đẹp một chút, bị người khác nhìn xuyên qua cơ thể, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.”
Đàm Trình sao có thể không hiểu Túc Cảnh Mặc đang miễn cưỡng duy trì hình dáng như thế? Cậu không phải đạo sĩ, nhưng cậu cũng đoán được làm như vậy sẽ không có gì tốt đẹp, nó sẽ làm Túc Cảnh Mặc bị thương.
Cặp mắt huyết hồng kia càng làm trái tim Đàm Trình đau đớn,cậu không biết nói gì, chỉ run rẩy vươn tay kéo y ôm chầm vào lòng ngực.
Đàm Trình không nói, Túc Cảnh Mặc cũng đoán được y mạnh bạo thu hồi qua nhiều quỷ khí vào người như thế, có lẽ lúc này y giống quỷ quái lắm, mà không giống một người bình thường nữa……
Nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Ôm chặt như thế, là vì giờ trông ta khó coi quá nên không muốn nhìn thêm nữa?”
“Không, không có!” Đàm Trình nóng nảy, vội vàng buông Túc Cảnh Mặc ra, bắt lấy hai đầu vai y, “Đẹp, Cảnh Mặc, dù có như thế nào cũng đẹp.”
“Dù có như thế nào cũng đẹp?” Túc Cảnh Mặc nhướng mày, “Ý ngoài mặt chữ đó là lúc này ta không đẹp, ít nhất là xấu hơn trước kia?”
“Không phải,” Đàm Trình nhìn chăm chú nhìn Túc Cảnh Mặc, không biết nên giải thích thế nào,: “Anh biết ý em không phải thế mà…..”
“Ta không phải ngươi, sao biết trong tim ngươi nghĩ gì?”
Thấy Túc Cảnh Mặc cười, Đàm Trình biết ngay y lại quen tính trêu đùa, cũng giải thích nữa, cậu nghiêng người cẩn thận hôn nhẹ lên gò má Túc Cảnh Mặc, ngượng ngùng cười cười.
Nhìn nụ cười ấy, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên phát hiện, y thích Đàm Trình những lúc như thế, trong đôi mắt trong suốt từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Túc Cảnh Mặc y, chỉ cần nhìn Đàm Trình, là sẽ biết cậu yêu Túc Cảnh Mặc y như thế nào, thật sự, từ tận đáy lòng, y vui lắm.
Đến gần một bước dựa vào lồng ngực Đàm Trình, quả nhiên Đàm Trình tự động giang tay ôm chặt lấy y….. Túc Cảnh Mặc cong môi cười nhạt,
“Đàm Trình….”
“Sao thế?”
“Ngươi đang nghĩ gì?”
“A?” Túc Cảnh Mặc đột nhiên hỏi thế, Đàm Trình không biết phải trả lời sao cho uyển chuyển, đành thật thà ngắn gọn: “Em nghĩ đến anh.”
Đàm Trình nghe thấy Túc Cảnh Mặc cười nhẹ trên đầu vai cậu,
Tiếng cười Túc Cảnh Mặc làm lồng ngực Đàm Trình như rung lên, không biết vì sao hốc mắt chợt nóng, cậu ôm y chặt hơn, “Em thật sự chỉ nghĩ đến anh, nghĩ phải ôm anh chặt như thế nào, anh mới không bỏ đi.”
Túc Cảnh Mặc không trả lời, chỉ vẫn cười, cười đến giọng lạc đi, cười đến khi ngực bắt đầu đau đớn, y mới vươn tay ôm lại Đàm Trình.
Mộ thất lạnh lẽo, không ai nói chuyện, không có tiếng cười, liền càng toát lên vẻ cô tịch, Túc Cảnh Mặc nhìn qua đầu vai Đàm Trình, phóng tầm mắt đến chiếc quan tài đá gần đó……
Đó là nơi y quy túc, nơi cuối cùng y nằm lại, y đã chết đi hơn 1600 năm, trước khi chết y cố gắng từng ngày mà đứng, những ngày kéo dài này, xem như là bồi thường…… Y nên thỏa mãn mới phải……
Chỉ là…… Vì sao y lại không muốn buông đôi tay này ra……
Túc Cảnh Mặc nhắm mắt, rất lâu, rất lâu, y mới mở miệng nói:
“Đàm Trình, có muốn ta không?”
“Cái….cái gì?”
“Sao, không nghe rõ à? Thế coi như ta chưa nói gì…”
“Em muốn!” Đàm Trình vội vàng ngắt lời Túc Cảnh Mặc, “Em muốn, rất muốn…… Từ trước đến giờ em luôn muốn ở bên anh cả đời, dù là quỷ hồn thì đã sao, em yêu anh, dù có đau đớn em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Túc Cảnh Mặc phụt cười lên tiếng, “Không phải ta muốn nói cái này……”
Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc lại chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù gì từ trước đến nay luôn là người khác nhào vào trong ngực y, chưa bao giờ có chuyện ngược lại, đây cũng là lần đầu y ở vị trí như thế, nên chưa thể tiếp thu được ngay.
Nhưng cái ngượng ngùng cũng chỉ vài giây, dù gì sinh thời y cũng là một tay hái hoa bắt bướm lão luyện, Túc Cảnh Mặc chỉ cười trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đàm Trình, y dựa sát Đàm Trình, môi nhẹ dán bên tai cậu, rù rì:
“Có muốn…..thân mật với ta không……”
Thật ra khi Túc Cảnh Mặc cười rộ lên Đàm Trình đã hiểu, có cái gì mà lại không hiểu, cậu cũng không phải con nít ngây thơ, huống chi đã từng một lần, nếu không phải Khúc Chí Văn đến quấy rầy……
“Muốn, em cũng muốn……” Đàm Trình ngại không dám nói nốt câu.
“Hửm? Cũng muốn gì?”
Nghe người trong lồng ngực vui vẻ trêu đùa, Đàm Trình hơi bực dọc bản thân mình lúc nào cũng để vuột thời cơ, hít sâu một hơi nói, “Em vẫn luôn muốn có anh. Muốn……”
Muốn tìm từ gì nghe văn nhã một chút, nhưng không nghĩ ra từ nào hợp lý, Đàm Trình gãi gãi đầu, quyết định bất chấp tất cả cắn cắn vành tai Túc Cảnh Mặc, thấp giọng nói: “Muốn ăn anh không còn sót lại một mảnh, để trong ngoài của anh đều thuộc về em.”
Không nghĩ Đàm Trình sẽ nói trắng ra như thế, vành tai bị day cắn, cảm giác bất ngờ không kịp chuẩn bị, làm Túc Cảnh Mặc suýt nữa đỏ mặt, đến ánh mắt cũng run rẩy.
Bị Đàm Trình ôm không nhìn thấy biểu cảm của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc lại cảm thấy may mắn y không nhìn thấy, vì điều đó đồng nghĩa với việc Đàm Trình cũng sẽ không thấy biểu cảm của y lúc này.
Ninh Vân Trạch đã từng nói, đừng nên nói kích những người chất phác thật thà, chọc giận những người đã nói là làm thì không thể đối phó được. Có lẽ hắn ta nói rất đúng.
“Nhưng mà bây giờ không phải lúc.” Điều chỉnh lại cảm xúc thành bình thường như mọi ngày, Túc Cảnh Mặc thoát ra khỏi cái ôm của Đàm Trình, nhìn gương mặt trắng bệch của cậu. Hôn mê mấy ngày không ăn không uống, chỉ ôm y một lúc mà phải cố hết sức lực…. Nếu không mang Đàm Trình ra mộ, e là chỉ cần hai ngày nữa, Đàm Trình sẽ…..
“Này, này, em……” Đàm Trình cũng biết giờ cậu có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, đừng nói ăn luôn Túc Cảnh Mặc, e là đứng lâu một chút thôi cậu cũng không chịu nổi.
“Cảnh Mặc, anh đổi ý à?”
Ít nhiều gì cậu vẫn không cam lòng đó……
Túc Cảnh Mặc đứng lên, cười nhìn Đàm Trình, “Quân tử nhất ngôn.”
Không chờ Đàm Trình đáp lại, Túc Cảnh Mặc tiếp tục nói:
“Hơn nữa, bên ngoài mộ có một lão bằng hữu đang chờ ta. Ta không ra mộ, sợ hắn sẽ xông vào xem thử xem ta đã hồn phi phách tán chưa.”
“Lão bằng hữu?” Đàm Trình cố gắng đứng lên, thở từng hơi nặng nhọc: “Anh đang nói đến Túc Nguy Nhiên? Hắn đúng là Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên?”
“Thật ra lúc đầu ta không quá xác định” Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, “Nhưng mà, rất nhanh sẽ chắc chắn thôi.”
Đàm Trình thấy Túc Cảnh Mặc phất tay mở đại môn địa cung, quay đầu lại nắm lấy tay cậu, cười nói:
“Cùng ta đi ra ngoài đi.”
Lần đầu tiên, Đàm Trình không nắm chặt lại tay Túc Cảnh Mặc, mà sợ hãi nói: “Anh muốn ra khỏi mộ? Không được! Khúc Chí Văn nói nếu anh ra khỏi Đại Mộ, anh sẽ…”
“Ngươi tin ta hay tin hắn?” Túc Cảnh Mặc thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn Đàm Trình, “Nếu ra mộ ta sẽ tan thành tro bụi thì ta muốn ra ngoài làm gì? Ta sẽ cảm thấy tự khinh thường bản thân khi lừa ngươi chuyện này.”
“Ý anh Khúc Chí Văn nói dối?”
“Ta chỉ hỏi ngươi, tin hắn hay là tin ta.”
Lời đã bắt đầu nặng nhẹ, Đàm Trình còn có thể nói lại cái gì, chỉ phải cười khổ nói: “Em tin anh…..”
Nghe Đàm Trình nói ra ba chữ này, Túc Cảnh Mặc cười cười, “Yên tâm, sẽ không có việc gì, chốc nữa ta sẽ nói với ngươi một chuyện. Một bí mật hơn một ngàn năm trước, nguyên nhân vì sao vương triều bị hủy diệt.”
—
Mót một chút đường cho những chương sau đắng ngoét.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất