Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 56

Trước Sau
Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Túc Cảnh Mặc có nói qua, mỗi mười sáu trượng sẽ lắp đặt một bẫy ẩn, cái bẫy này giống với phiến đá sàn như đúc, rất khó phân biệt. Mà thạch quan của Túc Cảnh Mặc là dài 18 trượng. Lúc đó Đàm trình dùng thước cuộn đo lường tính ra một trượng của Đại Tự khoảng 30.9 centimet hiện nay, 16 trượng là 494.4 centimet làm tròn thành 5 mét. (dm lệch 6cm có khi cũng ăn hành đó Trình ơi…..)

Vị trí cậu và Ngô Hải nhảy xuống gần cửa thông đạo. Lấy thước dây đo thì nơi cả hai đang đứng cách cửa thông đạo 2,63 mét, nghĩa là còn 2,31 mét là gặp bẫy ẩn đầu tiên …

Nhìn Đàm Trình đo lường số liệu, Ngô Hải nhíu mày

“Thứ này thật sự chính xác à?” Rọi đèn về phía trước, thấy không có gì lạ, Ngô Hải lắc đầu nói: “Tôi còn không thấy giống như chỗ này có đặt bẫy ẩn.”

“Chính xác hay không thì không biết, nhưng tạm thời chỉ có thể tin.” Nói đoạn, Đàm Trình bước bước chân đầu tiên.

Thấy Đàm Trình bước tới, Ngô Hải chỉ biết thở dài một hơi, xách ba lô đi theo vào bên trong đại mộ.

Mỗi cách năm mét có một bẫy ẩn nên khi đến phiến đá ở đó, Đàm Trình với Ngô Hải đều nhảy qua, không dám đặt chân lên đó nửa bước.

Cẩn thận đi từng đoạn ngắn, tuy chỉ có 30m nhưng cảnh giác cao độ làm 30 mét này đi cũng thật sự khổ sở. 

Ở cuối thông đạo có một cửa đá nhỏ hơi hé mở, rộng khoảng một mét rưỡi. Khe cửa đá hở ra có thể đủ cho một người nghiêng mình lách vào.

“Cẩn thận một chút.” Thấy Ngô Hải đang muốn bước lên đẩy cửa, Đàm Trình níu cậu ta lại, cẩn thận xem xét cánh cửa đá hơi hé ra một nửa. Cửa đá tuy nhỏ nhưng chắc chắn nó cũng không nhẹ. Chưa kể nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy đáy cửa dán sát mặt đất, nếu đẩy cửa đá ra, ma sát sẽ hằn lại dưới sàn mấy vết xước, nhưng khe hở này lại không có những vết xước kia..

Đàm Trình ngồi xổm xuống, cẩn thận duỗi tay phủi bụi đất đọng trên vết nứt của cánh cửa đá, nghiêm túc nói: “Cửa này có lẽ lúc xây lăng người ta cố tình để như thế. Sàn nhà bóng loáng không trầy xước, không phải bị bọn trộm mộ đẩy ra sau này.”

Đàm Trình vừa nhắc nhở, Ngô Hải gật đầu nói: “Vậy……. À, trong bản vẽ của cậu có cái này không?”

“Không có…” Lúc trước Túc Cảnh Mặc chỉ dặn dò cậu bất kỳ cái gì trông bình thường cũng phải hết sức cẩn thận, chứng đừng nói đến hiện tượng không bình thường thế này.

“Haizz…. Thôi để tôi xem thử bên trong kia có cái gì.” Nói, Ngô Hải nhìn qua khoảng hở 40 centimet của cánh cửa xem trên dưới, không thấy có gì bất thường, cậu ta bật đèn pin, khom người xem ở phía dưới. Nhưng khi ánh đèn pin chiếu tới, một cái đầu thấm đẫm máu tươi hiện ra ngay trước mắt Ngô Hải!

“Ôi đệt!”

Đột nhiên đập vào mắt một cái đầu người, Ngô Hải sởn hết cả tóc gáy, mặt xám ngoét, theo quán tính lùi về phía sau mấy bước.

Nhưng những bước lùi này không biết vấp vào đâu, chân trái Ngô Hải bị trượt, cả người ngã nhào về phía sau!

Ngay lập tức toàn bộ khu mộ vang lên ầm ầm ầm! Sàn thông đạo trong nháy mắt tách làm mười phiến đá riêng biệt, nghiêng phải nghiêng trái như cầu bập bênh! 

Sự cố bất ngờ làm Đàm Trình tái mét mặt mày.

“Mau! Mau lên đây!” Đầu óc còn chưa phản ứng được có chuyện gì, cậu đã hoảng loạn túm chặt cánh tay Ngô Hải, nhanh chóng kéo cậu ta lùi về phiến đá bằng phẳng trước cánh cửa đá. 

Ngô Hải cố gắng lấy lại thăng bằng, phiến đá cẩm thạch trắng bóng loáng lại còn tích tụ rất nhiều bụi mịn đã trơn trượt, giờ nghiêng qua càng dễ té xuống hơn, Ngô Hải phải dùng hết sức bình sinh bám vào Đàm Trình mới có thể nhảy lên khỏi phiến đá đến bên cạnh cậu.

“Ha……” còn chưa kịp định thần, Ngô Hải ngồi phịch trước cửa đá, mồ hôi túa ra đầy đầu, tim đập bình bịch, mặt cũng đỏ lên vì sợ, trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rút dây động rừng…… Đàm Trình gần như hóa đá nhìn thông đạo 30 mét biến thành mười khối đá tách biệt nghiêng qua nghiêng lại. Những phiến đá nghiêng khoảng một phút thì nhanh chóng trở lại vị trí cũ, nhưng một phút đồng hồ kia cũng đủ để Đàm Trình thấy rõ cảnh tượng dưới sàn mộ.

Một hầm chông bằng đồng dày đặc chỉa lên tua tủa……

Còn có…… rất nhiều xương cốt trắng bệch và các thi thể chưa phân hủy hết……

Thi thể còn chưa hoàn toàn phân hủy….. Có nghĩa là gần đây đã có người cố gắng đột nhập vào, còn là rất nhiều người nữa…..

Mùi hôi thối tanh tưởi từ thi thể bốc lên khi những phiến đá hé mở, như một bầy chuột chết lâu ngày không ai dọn dẹp, ghê tờm đến nôn mửa.

(*) Minh họa trực quan bẫy hố liên hoàn trong lăng Tần Thủy Hoàng



“Lỡ chậm một bước…… nếu chậm một bước…… Nếu chúng ta không ở ven thông đạo thì…. chắc là cũng toi rồi…….” Nói xong câu đó Ngô Hải nhìn thông đạo lại trở về cảnh im lìm trước mắt, trầm ngâm một lúc rồi cười khổ nói: “Ha…Hình như ‘di thư’ của chúng ta rớt xuống dưới luôn rồi….. Mẹ nó, ai mà nghĩ lăng mộ có…… có cái đầu người đâu cơ chứ!”

“Không sao là tốt rồi.” Cố gắng ổn định nhịp thở, Đàm Trình vỗ vỗ lưng Ngô Hải, quay đầu lại nhìn cái đầu người chết trợn trừng mắt sau kẹt cửa. Cái đầu người bị một sợi dây kim loại xuyên qua treo lủng lẳng, da dẻ đã khô khốc, đây hẳn là đầu của xác chết khô……



“Không phải giả đâu, đầu người thật đấy.” Đàm Trình, lại càng khó hiểu, tại sao mộ phần này lại treo đầu người?

“Ừm, nhìn thì có vẻ đã lâu lắm rồi.” Cố gắng dằn lại cơn buồn nôn, cẩn thận quan sát cái đầu người khiếp sợ, Ngô Hải tiếp tục nói: “Xác này có xử lý rồi, nhìn giống như…… Bọc sáp?” Ngô Hải thở hắt ra một hơi.

“Sáp?” Nghe Ngô Hải nói như vậy, Đàm Trình cũng đánh đèn để sát vào quan sát một hồi lâu, “Đúng thật, đây là xác đã qua xử lý khô, sau đó bôi sáp lên bảo quản.”

“Để làm gì vậy? Hay là lúc trước người ta xây mộ, muốn dọa bọn trộm mộ nên treo lên cảnh cáo?”

“Không biết nữa…..” Đàm Trình nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống, nhìn xuyên qua kẽ hở cửa đá, quan sát bên trong, quả nhiên, mặt đất cũng có vài cái đầu được xử lý như vậy……

“Có lẽ mấy cái đầu này treo rất nhiều trước cửa, nhưng dây bị đứt nên rơi xuống dưới.”

Phía sau cửa đá u u đen ngòm, sâu không lường được, giống như miệng của một con thú dữ hung tàn, đang lẳng lặng chờ con mồi đến tận cửa.

Ngô Hải cắn chặt môi dưới, “Bên trong đó chắc là lối vào mộ phần? Đã đến đây rồi, cũng phải đi vào xem sao.”

Đàm Trình gật đầu, lấy ra một cây nhang, châm lửa rồi cầm nhang vói vào trong cửa đá, tay phải tắc cầm chặt ngọc bội trong túi áo.

Có quỷ hồn nhang sẽ tự động tắt, đây là nguyên nhân trong mộ của Túc Cảnh Mặc không thể đốt lửa. (ui giống ma thổi đèn..)

Lẳng lặng quan sát vài phút, thấy không có vấn đề gì, Đàm Trình giơ tay làm dấu, ý bảo Ngô Hải giơ đèn pin nép qua một bên cửa đá, còn cậu thì dựa lên cánh cửa tiếp tục quan sát.

“Nếu trong mộ có bẫy rập, thì phía sau cửa kia ắt phải là cung nỏ bắn lén.”

Đại Tự rất chuộng cung nỏ, họ giỏi trong việc chế tạo và sử dụng những cung nỏ này.

Theo như Đàm Trình biết, hơn hai ba ngàn năm trước, các đế vương đã biết trang bị trong lăng tẩm của mình những bẫy rập, để giết chết bọn trộm mộ, lại có thể giết một người răn đe trăm người, hù dọa những người có ý định tiến vào.

Cung nỏ xuất hiện từ thời Xuân Thu, thời đó, một chiếc máy bắn nỏ có thể điều khiển việc bắn tên đã là một trang bị vũ khí khéo léo linh hoạt. Nguyên lý bắn tên của nỏ khá giống cung tên, nhưng bắn xa hơn và lực mạnh hơn, cũng khắc phục được nhược điểm thể lực so với khi kéo cung.

Lực sát thương của cung nỏ rất lớn, Doanh Chính đã trang bị loại cung nỏ này trong lăng mộ của mình để bắn chết những kẻ có ý định xâm nhập.  Tư Mã Thiên trong “sử ký Tần Thủy Hoàng bản kỷ” có ghi lại:  “Khi Thủy Hoàng mới lên ngôi đã sai đào núi Ly Sơn. Đến khi thôn tính được thiên hạ thì dời 70 vạn người trong thiên hạ đến xây lăng mộ, đào ba con suối, ở dưới đổ đồng và đưa quách vào. Đem những đồ quý báu của các cung, của trăm quan xuống cất đầy ở dưới. Lại sai thợ làm máy bắn tên hễ có ai đào đến gần thì bắn ra.”  

(bà tác giả cứ repeat cái trích dẫn này làm t muốn thuộc cmnl……)

Túc Cảnh Mặc từng nói cung nỏ trong lăng mộ rất lớn và nặng. Khi ấy những chiếc nỏ làm bằng gỗ rất dễ bị hỏng, nên những người thợ giỏi đã chế tạo ra nỏ kim loại, chỉ là quá cồng kềnh, không thể sử dụng trên chiến trường,nhưng đặt trong mộ thất thì được. Loại cung nỏ này có tầm bắn đến 800 mét, lực bắn đến 350kg. ‘Kình nỏ’ như thế, không thể kéo bằng tay, phải sử dụng ‘bàn đạp’ tức dùng chân dẫm lên cơ quan bắn tên. Nếu thiết kế nỏ để các mũi tên có thể tự động lắp vào, thì khi đạp ‘bàn đạp’ nỏ có thể bắn liên tục mà không cần người thao tác.  Đại Tự gọi đây là “Âm nỏ”, chỉ có âm giới sử dụng.

(*) mô phỏng kình nỏ trong lăng Tần Thủy Hoàng



Để phòng trộm, người xưa hay đặt cần kích hoạt vũ khí này sau những cánh cửa vào lăng mộ và các lối đi, một khi có trộm mộ đẩy cửa tiến vào huyệt mộ, sẽ kích hoạt ‘bàn đạp’ nối với cò nỏ, và bị bắn tên liên tục. 

Bẫy kình nỏ chỉ có một cách tránh, là áp sát người lên cánh cửa gần chỗ bản lề đẩy vào, do góc bắn hẹp nên tên nỏ sẽ không chạm được vào người.

Đàm Trình lấy bản vẽ trong ba lô ra, đưa cho Ngô Hải, “Cậu lui qua một bên đi, để tôi thử đẩy cửa vào.”

“Đẩy cửa? Nãy cậu mới nói có tên bắn lén mà?”

“Người đó chỉ tôi cách tránh mũi tên, tôi nghĩ là áp dụng được. Cậu cũng thấy tình hình lúc nãy rồi đó.”

Đàm Trình nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Cậu nghĩ Khương Bình mất bao lâu mới tìm được chỗ này nhỉ?”

Câu hỏi của Đàm Trình làm Ngô Hải trầm ngâm.

“……, Tin cầu cứu chúng ta gửi Khương Bình không biết có nhận được không. Mà nếu có, anh ta lại đây, thì cũng không dễ tìm thấy chúng ta đâu. Báo chí đưa tin cậu cũng đọc rồi đó, mỗi khi có ai mất tích, cảnh sát đánh võng tìm kiếm người trên núi nhanh nhất cũng mất cả tháng rưỡi. Hơn nữa tôi sợ nguyên cái thôn đó toàn dân trộm mộ, anh ta thì sặc mùi chính nghĩa toàn thân, ai mà chịu dẫn đường? Chỉ sợ mấy tên trộm đó đánh chết anh ta trước.” Nói tới đây, Đàm Trình cũng phức tạp trong lòng, nghĩ như vậy, thì cậu và Ngô Hải thật đúng là chỉ còn lại một đường tên là ‘chết’…

Những điều Đàm Trình nói, Ngô Hải cũng nghĩ tới, dù trước đó có hiên ngang lẫm liệt không sợ chết, nhưng khi thật sự cảm nhận được nguy hiểm, cảm nhận được thật sự có thể bỏ mạng, không ai là không chùn bước….

Nhưng mà, giờ quay đầu đã muộn rồi…….

Đàm Trình không nghe Ngô Hải trả lời, siết chặt nắm tay thấp giọng thở dài: “Xin lỗi…… vì đã kéo cậu xuống nước.”

“Mẹ, giờ mà nói chuyện gì đâu,” Ngô Hải phức tạp nhìn Đàm Trình, “Nếu không nhờ cậu thì tôi chết từ lâu rồi…… Chỉ là, Đàm Trình, tôi thấy cậu trước đây không phải là người liều lĩnh như thế. Lúc trước cậu cho tôi một cảm giác, là quyết không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi. Lần đầu tiên gặp cậu là trong lớp môn Xã hội học đó, cậu nói nếu có động đất thì cậu sẽ là người đầu tiên chạy trốn. Con mẹ nó, lúc đó tôi thấy cậu là một thằng ích kỉ tự phụ đến không thể chịu nổi. Mà cậu cũng đúng là kiểu người cực đoan như thế.”

Chuyện Ngô Hải nói Đàm Trình cũng nhớ, nhịn không được cười nói: Động đất mà không chạy thì còn làm gì nữa?”



“Đến giờ tôi vẫn thấy cậu như thế, đồ chỉ thích một mình, ích kỷ, tự phụ……”

Nghe đến đây Đàm Trình ngắt lời, dở khóc dở cười: “Ui, cậu nói ngay trước mặt tôi luôn vậy đó hả?”

“Chứ sao.” Phớt lờ Đàm Trình, Ngô Hải tiếp tục nói: “Nhưng mà sao giờ tôi thấy cậu lại chẳng sợ chết? Cậu nghĩ tôi không nhận ra à? Đàm Trình, cậu giống như đang muốn chết vậy…… hay nói đúng hơn, cậu đang mặc kệ chuyện sống chết……”

“…….”

Thấy Đàm Trình im lặng không nói, nghĩ đến câu cuối cùng trong ‘di thư’ của  Đàm Trình, Ngô Hải há miệng thở dốc, lâu thật lâu mới nói:  “Chẳng lẽ cậu thật sự…..”

“Thôi, nói đến đây thôi.” Đàm Trình hít một hơi thật sâu, làm rõ thái độ rằng cậu không muốn đề cập đến chuyện này nữa: “Cậu nép ra xa xíu đi, giờ nói cái gì cũng vô ích, chúng ta chỉ có thể bước về phía trước.”

Ngô Hải lẳng lặng nhìn chăm chú Đàm Trình, nhắm mắt, “……. Thôi được rồi, cẩn thận đó.”

Cửa đá tuy nhỏ, nhưng lại rất nặng, huống chi Đàm Trình áp thân mình gần bản lề, là nơi cần nhiều sức nhất để đẩy.

Cắn chặt khớp hàm, dùng hết sức đẩy cửa đá, cánh cửa cũng bắt đầu xê dịch, cạ lên phiến đá sàn phát ra những âm thanh kin kít chói tai.

Mà ngay khi cửa đá vừa hé mở thêm, mấy mũi tên đột nhiên bay vút ra!

Đàm Trình cũng vội vàng áp sát cửa đá không dám nhúc nhích!

Lựa chọn duy nhất là mở cửa đá ở góc gần bản lề nhất, đây là Túc Cảnh Mặc chỉ cho cậu. Sau mọi cánh cửa dẫn đến một thất luôn luôn có nguy hiểm.

“Chắc là không sao nữa rồi.” Thấy lượt bắn tên đã ngừng lại, Đàm Trình mới yên tâm thở phào một hơi, ra khỏi vị trí lui về phía sau hai bước.

Làm theo lời Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình cách xa trung tâm cánh cửa rồi kích hoạt cơ quan để cung nỏ bắn hết tên rồi mới vào. Nhưng mà cung nỏ trăm ngàn năm cũng han gỉ đi một chút, có những mũi tên không còn nhạy, bị kẹt lại. Lúc Đàm Trình ra khỏi vị trí, cánh cửa hơi động đậy, trùng hợp kích hoạt mũi tên cuối cùng còn sót lại trong nỏ.

“Đàm Trình!” Cùng với tiếng kêu của Ngô Hải là tiếng mũi tên xé gió bay vút qua……

Không hề phòng bị, mũi tên tốc độ cực nhanh phóng ra, chỉ nghe thấy một tiếng vút xé gió, mũi tên xẹt qua cắt trúng một đường trên thắt lưng Đàm Trình.

“Mẹ nó!” Máu tươi nháy mắt ồ ạt chảy ra, Đàm Trình đau đớn vội vàng đè lại miệng vết thương.

Ngô Hải nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đàm Trình.

“Sao rồi?!”

Đàm Trình cởi áo khoác, áo trong đã đỏ loang một mảng, Đàm Trình xốc áo lên nhìn miệng vết thương, “Chỉ chảy nhiều máu thôi, mũi tên chỉ sượt qua…… Không bị thương nặng đâu.”

Tuy rằng chỉ là xẹt qua, nhưng mũi tên cũng cứa qua một đường dài 5cm, “Máu ra nhiều quá, phải cầm máu thôi…..”

“Trong ba lô tôi có băng gạc với mấy viên thuốc hạ sốt, cậu lấy ra giùm tôi, nghiền thuốc thành bột rồi rắc lên vết thương, quấn gạc lại….. Hình như có mang theo băng keo trong, lấy dán tạm cũng được.”

Cũng may Đàm Trình chỉ bị mũi tên sượt qua, miệng vết thương cũng không sâu, rắc thuốc hạ sốt lên rồi quấn gạc lại, một chốc sau máu cũng ngừng chảy.

Lúc này, cả hai mới có tâm trạng nhìn xem phía sau cánh cửa…….

Chiếu đèn pin vào, có thể nhìn thấy thấp thoáng dưới sàn lót gạch vàng, còn phía trên thì tối om không thấy rõ.

Chỗ này theo lý thuyết vẫn là hành lang dẫn đến mộ thất, nhưng không có tượng đất nung hay tượng gốm các thị vệ, mà tất cả đều là những xác ướp khô cằn bị cắt mất đầu….

Trên mặt tường hành lang không có những bức bích họa đẹp đẽ tinh xảo như những khu mộ khác, mà khắc chi chít rất nhiều chữ, còn những tranh vẽ thì như minh họa cảnh trong A Tì Địa Ngục…… 

Cảnh tượng trước mắt giống như mười tám tầng địa ngục trong mấy công viên giải trí….. Chỉ là mấy xác người trong công viên là nhân tạo, còn ở đây, là người thật……

Tại sao….tại sao lăng mộ này lại đáng sợ đến vậy? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?



(*) Minh họa xác ướp treo tòng teng trong hầm mộ tập thể ở tu viện Capuchin (Ý). Cái của Đàm Trình ghê hơn vì là người bị giết…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau