Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 15: Vẫn Còn Tác Dụng
Ngón tay Hạ Bạc Thành run rẩy chỉ vào Hạ Khanh Trần, giận sôi máu: “Cháu… Cháu… Cháu…”
Hạ Bạc Thành ấp úng cả buổi mà vẫn không thể nói hết câu, dù sao đây cũng là cháu ruột của ông ta!
Hạ Khanh Trần rời phòng, Thẩm Kiêu Hoành lại nhìn thoáng qua Hạ Khanh Nhu đang nằm trong lòng Cố Giai Oánh, sau đó cũng đi theo Hạ Khanh Trần ra ngoài.
Rolls-Royce chạy ra nhà chính, Thẩm Kiêu Hoành ngồi trên ghế lái phụ đỡ gọng kính: “Ông cụ chỉ còn tối đa một tháng nữa thôi.”
Đúng vậy, lúc ở trong nhà chính anh ấy không nói thật. Thực ra thời gian còn lại của ông cụ không phải là nửa tháng, anh ấy nói vậy chỉ để thăm dò xem Hạ Bạc Hoài có để lộ dấu vết hay không mà thôi.
“Ừ.” Hạ Khanh Trần bình tĩnh đáp lại.
Thẩm Kiêu Hoành liếc nhìn anh. Bốn năm trời, thế mà anh ấy vẫn chưa thể nhìn thấu Hạ Khanh Trần dù chỉ một lần. Thường thì những đứa bé được nuôi dưỡng ở đạo quan từ nhỏ, tính cách phải ôn hòa điềm đạm mới đúng, nhưng Hạ Khanh Trần lại hoàn toàn trái ngược, hành sự lập dị, tính cách sớm nắng chiều mưa.
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Thẩm Kiêu Hoành hỏi: “Tại sao anh không xử lý hết máy nghe trộm trong phòng ông cụ?”
Hạ Khanh Trần đặt một tay lên vô lăng, ngoảnh đầu nhìn Thẩm Kiêu Hoành rồi nói: “Bây giờ chú hai thím hai của tôi vẫn đang nghe ngóng mà, lỡ xử lý thì sao người ta vẫn nghe được ‘tin tức’ mà họ muốn nghe chứ.”
Thẩm Kiêu Hoành gật đầu: “Cũng đúng! Có điều lúc nãy chú ba của anh bị anh chọc giận quá mức đấy.” Quan trọng nhất là đôi mắt Khanh Nhu đều sưng lên vì khóc.
Hạ Khanh Trần nở nụ cười: “Thì kệ ông ấy, ai bảo ông ấy dễ mềm lòng quá, không thì bốn năm trước tôi cần gì phải xuống núi!”
Thẩm Kiêu Hoành chợt nghĩ đến chuyện khác: “Phải rồi, lúc nãy tôi khám cho ông cụ, hai lá bùa kia đều biến thành màu xám rồi, có phải chứng minh bệnh tình lần này của ông cụ có uẩn khúc nào đó không?”
Hồi ông cụ mới đổ bệnh không lâu, Hạ Khanh Trần đã bảo Thẩm Kiêu Hoành nhét hai lá bùa dưới nệm của ông cụ. Hồi ấy Thẩm Kiêu Hoành còn sững sờ thật lâu, sau này mới nhớ ra Hạ Khanh Trần lớn lên ở đạo quan, cho dù không phải là đạo sĩ thì ít nhiều gì cũng mưa dầm thấm đất được đôi chút.
Tiếc rằng Thẩm Kiêu Hoành sai rồi. Sau này Hạ Khanh Trần mới tiết lộ với anh ấy, anh không có chút năng khiếu Huyền học nào hết, hai lá bùa này là do Huyền Nhất đạo trưởng tặng cho anh hồi anh mới xuống núi, hơn nữa nhắc nhở anh khi nào trưởng bối trong nhà mắc bệnh nặng thì hãy đặt hai lá bùa này bên cạnh ông ấy, nếu lá bùa biến thành màu xám thì chứng minh căn bệnh này không tầm thường.
Hạ Khanh Trần dường như đã đoán được từ lâu: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Hay là anh gọi điện cho Huyền Nhất đạo trưởng mời ông ấy xuống núi thử xem? Chắc chắn ông ấy sẽ giúp anh chứ nhỉ.” Thẩm Kiêu Hoành hỏi.
Hạ Khanh Trần chỉ lắc đầu chứ không trả lời.
Thấy vậy, Thẩm Kiêu Hoành không hỏi lại. Suy cho cùng thì đây là việc nhà của người ta, ngay cả Hạ Khanh Trần cũng không sốt ruột thì mình việc gì phải sốt ruột? Anh ấy vốn định kể cho Hạ Khanh Trần nghe hôm nay mình gặp được một cô gái rất giỏi Trung y trên máy bay, nhưng bây giờ xem ra không cần kể làm gì cho phí công, suy cho cùng thì ông cụ bị bệnh là vì nguyên nhân khác, cô gái kia cũng không thể làm gì được.
Trong xe lâm vào yên tĩnh, Hạ Khanh Trần tiếp tục vuốt ve đồng tiền Ngũ Đế.
Không phải anh không muốn đi tìm Huyền Nhất đạo trưởng, mà là anh hoàn toàn không có phương thức liên lạc của ông ấy.
Hạ Bạc Thành ấp úng cả buổi mà vẫn không thể nói hết câu, dù sao đây cũng là cháu ruột của ông ta!
Hạ Khanh Trần rời phòng, Thẩm Kiêu Hoành lại nhìn thoáng qua Hạ Khanh Nhu đang nằm trong lòng Cố Giai Oánh, sau đó cũng đi theo Hạ Khanh Trần ra ngoài.
Rolls-Royce chạy ra nhà chính, Thẩm Kiêu Hoành ngồi trên ghế lái phụ đỡ gọng kính: “Ông cụ chỉ còn tối đa một tháng nữa thôi.”
Đúng vậy, lúc ở trong nhà chính anh ấy không nói thật. Thực ra thời gian còn lại của ông cụ không phải là nửa tháng, anh ấy nói vậy chỉ để thăm dò xem Hạ Bạc Hoài có để lộ dấu vết hay không mà thôi.
“Ừ.” Hạ Khanh Trần bình tĩnh đáp lại.
Thẩm Kiêu Hoành liếc nhìn anh. Bốn năm trời, thế mà anh ấy vẫn chưa thể nhìn thấu Hạ Khanh Trần dù chỉ một lần. Thường thì những đứa bé được nuôi dưỡng ở đạo quan từ nhỏ, tính cách phải ôn hòa điềm đạm mới đúng, nhưng Hạ Khanh Trần lại hoàn toàn trái ngược, hành sự lập dị, tính cách sớm nắng chiều mưa.
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Thẩm Kiêu Hoành hỏi: “Tại sao anh không xử lý hết máy nghe trộm trong phòng ông cụ?”
Hạ Khanh Trần đặt một tay lên vô lăng, ngoảnh đầu nhìn Thẩm Kiêu Hoành rồi nói: “Bây giờ chú hai thím hai của tôi vẫn đang nghe ngóng mà, lỡ xử lý thì sao người ta vẫn nghe được ‘tin tức’ mà họ muốn nghe chứ.”
Thẩm Kiêu Hoành gật đầu: “Cũng đúng! Có điều lúc nãy chú ba của anh bị anh chọc giận quá mức đấy.” Quan trọng nhất là đôi mắt Khanh Nhu đều sưng lên vì khóc.
Hạ Khanh Trần nở nụ cười: “Thì kệ ông ấy, ai bảo ông ấy dễ mềm lòng quá, không thì bốn năm trước tôi cần gì phải xuống núi!”
Thẩm Kiêu Hoành chợt nghĩ đến chuyện khác: “Phải rồi, lúc nãy tôi khám cho ông cụ, hai lá bùa kia đều biến thành màu xám rồi, có phải chứng minh bệnh tình lần này của ông cụ có uẩn khúc nào đó không?”
Hồi ông cụ mới đổ bệnh không lâu, Hạ Khanh Trần đã bảo Thẩm Kiêu Hoành nhét hai lá bùa dưới nệm của ông cụ. Hồi ấy Thẩm Kiêu Hoành còn sững sờ thật lâu, sau này mới nhớ ra Hạ Khanh Trần lớn lên ở đạo quan, cho dù không phải là đạo sĩ thì ít nhiều gì cũng mưa dầm thấm đất được đôi chút.
Tiếc rằng Thẩm Kiêu Hoành sai rồi. Sau này Hạ Khanh Trần mới tiết lộ với anh ấy, anh không có chút năng khiếu Huyền học nào hết, hai lá bùa này là do Huyền Nhất đạo trưởng tặng cho anh hồi anh mới xuống núi, hơn nữa nhắc nhở anh khi nào trưởng bối trong nhà mắc bệnh nặng thì hãy đặt hai lá bùa này bên cạnh ông ấy, nếu lá bùa biến thành màu xám thì chứng minh căn bệnh này không tầm thường.
Hạ Khanh Trần dường như đã đoán được từ lâu: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Hay là anh gọi điện cho Huyền Nhất đạo trưởng mời ông ấy xuống núi thử xem? Chắc chắn ông ấy sẽ giúp anh chứ nhỉ.” Thẩm Kiêu Hoành hỏi.
Hạ Khanh Trần chỉ lắc đầu chứ không trả lời.
Thấy vậy, Thẩm Kiêu Hoành không hỏi lại. Suy cho cùng thì đây là việc nhà của người ta, ngay cả Hạ Khanh Trần cũng không sốt ruột thì mình việc gì phải sốt ruột? Anh ấy vốn định kể cho Hạ Khanh Trần nghe hôm nay mình gặp được một cô gái rất giỏi Trung y trên máy bay, nhưng bây giờ xem ra không cần kể làm gì cho phí công, suy cho cùng thì ông cụ bị bệnh là vì nguyên nhân khác, cô gái kia cũng không thể làm gì được.
Trong xe lâm vào yên tĩnh, Hạ Khanh Trần tiếp tục vuốt ve đồng tiền Ngũ Đế.
Không phải anh không muốn đi tìm Huyền Nhất đạo trưởng, mà là anh hoàn toàn không có phương thức liên lạc của ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất