Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 19: Khinh Thường
Một cô gái khác ngồi bên cạnh Trần Tuyết Nhan, thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nói với Giản Hề: “Chào cô, chuyện là thế này, nếu cô không hẹn trước Tổng giám đốc Hạ của chúng tôi thì không thể gặp anh ấy, cô cần phải đặt lịch hẹn trước với văn phòng Tổng giám đốc mới được, không thì chúng tôi không thể cho cô tiến vào.”
“Lâm Mai Mai, Tổng giám đốc Hạ căn bản là không có em gái, cô cũng biết rõ điều đó còn gì? Vừa thấy đã biết người này không biết đến từ nông thôn nào, cô quan tâm đến cô ta làm gì!” Trần Tuyết Nhan nói với Lâm Mai Mai.
Lâm Mai Mai không trả lời cô ta, Trần Tuyết Nhan cũng không nói tiếp mà ngồi về vị trí của mình tiếp tục làm việc. Chẳng qua mặc dù cô ta đã nói nhỏ hơn, nhưng Giản Hề cách gần nên vẫn nghe rõ mồn một.
Lâm Mai Mai mỉm cười xin lỗi Giản Hề. Giản Hề điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó hỏi Lâm Mai Mai: “Xin hỏi chị, tôi muốn hẹn gặp Hạ Khanh Trần thì cần liên lạc với ai?”
Lâm Mai Mai mím môi, cúi đầu viết một dãy số trên vở của mình rồi xé trang giấy đưa cho Giản Hề: “Đây là số điện thoại của văn phòng Tổng giám đốc, cô có thể liên lạc với văn phòng Tổng giám đốc để hẹn trước, nếu Tổng giám đốc Hạ đồng ý gặp cô thì mới được coi là đặt lịch hẹn thành công, nhưng nếu Tổng giám đốc Hạ không đồng ý thì cô vẫn không thể gặp anh ấy.”
Giản Hề nhận tờ giấy mà Lâm Mai Mai đưa, mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn chị nhé! Lát nữa tôi sẽ gọi điện đặt lịch hẹn.” Dứt lời, cô nhoài người đến gần Lâm Mai Mai, khẽ thì thầm: “Chị gái à, hôm nay lúc tan làm đừng bắt taxi, nếu chị ngồi tàu điện ngầm thì sẽ gặp được một niềm vui bất ngờ đấy nhé.”
Lâm Mai Mai không hiểu Giản Hề đang nói gì, nhưng cũng không nói lời nào bất lịch sự: “Cảm ơn, tôi biết rồi, cô mau gọi điện cho văn phòng Tổng giám đốc đi. Tôi thấy cô có vẻ rất vội, lát nữa đến giờ họ tan tầm rồi!”
“Vâng, tôi gọi ngay bây giờ đây.” Giản Hề kéo ba lô của mình, lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện cho văn phòng Tổng giám đốc.
Nhưng cô còn chưa lấy di động ra thì chung quanh bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, từng tiếng gọi “Chào Tổng giám đốc!” vang lên sau lưng Giản Hề, ngay cả Trần Tuyết Nhan không để mắt đến người khác cũng nhanh chóng lấy gương ra soi, sau đó đứng dậy nở nụ cười quyến rũ.
Giản Hề ngoảnh đầu, thấy đằng sau có rất nhiều người bước ra từ thang máy, người đi đầu chính là anh trai của cô, Hạ Khanh Trần!
Hạ Khanh Trần đang nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh, không nhìn về phía quầy lễ tân. Giản Hề cũng sợ anh đang bận nên không tự tiện tiến lên.
Vị trí của Giản Hề chặn tầm nhìn của Trần Tuyết Nhan khiến cô ta tức giận, thấy Hạ Khanh Trần đã sắp đến cửa, không thể thấy anh nên cô ta gọi bảo vệ: “Bảo vệ, mời cô gái này ra ngoài đi! Thật tình, ai cũng có thể bước chân vào Hạ thị, không biết bảo vệ các anh làm ăn kiểu gì nữa!”
Thấy Trần Tuyết Nhan, bảo vệ không dám đắc tội cô ta, dù sao cũng là cháu gái của Giám đốc Trần phòng nhân sự, thế là họ nhanh chóng tiến lên mời Giản Hề ra ngoài.
Thấy nhân viên an ninh khó xử, Giản Hề nói: “Tôi tự đi là được, không làm phiền các anh.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Khanh Trần đang định bước ra cửa chợt dừng chân. Đám người sau lưng anh suýt nữa không dừng kịp, nhất là trợ lý Từ Nham cách anh gần nhất, suýt nữa thì đụng trúng Hạ Khanh Trần.
“Lâm Mai Mai, Tổng giám đốc Hạ căn bản là không có em gái, cô cũng biết rõ điều đó còn gì? Vừa thấy đã biết người này không biết đến từ nông thôn nào, cô quan tâm đến cô ta làm gì!” Trần Tuyết Nhan nói với Lâm Mai Mai.
Lâm Mai Mai không trả lời cô ta, Trần Tuyết Nhan cũng không nói tiếp mà ngồi về vị trí của mình tiếp tục làm việc. Chẳng qua mặc dù cô ta đã nói nhỏ hơn, nhưng Giản Hề cách gần nên vẫn nghe rõ mồn một.
Lâm Mai Mai mỉm cười xin lỗi Giản Hề. Giản Hề điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó hỏi Lâm Mai Mai: “Xin hỏi chị, tôi muốn hẹn gặp Hạ Khanh Trần thì cần liên lạc với ai?”
Lâm Mai Mai mím môi, cúi đầu viết một dãy số trên vở của mình rồi xé trang giấy đưa cho Giản Hề: “Đây là số điện thoại của văn phòng Tổng giám đốc, cô có thể liên lạc với văn phòng Tổng giám đốc để hẹn trước, nếu Tổng giám đốc Hạ đồng ý gặp cô thì mới được coi là đặt lịch hẹn thành công, nhưng nếu Tổng giám đốc Hạ không đồng ý thì cô vẫn không thể gặp anh ấy.”
Giản Hề nhận tờ giấy mà Lâm Mai Mai đưa, mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn chị nhé! Lát nữa tôi sẽ gọi điện đặt lịch hẹn.” Dứt lời, cô nhoài người đến gần Lâm Mai Mai, khẽ thì thầm: “Chị gái à, hôm nay lúc tan làm đừng bắt taxi, nếu chị ngồi tàu điện ngầm thì sẽ gặp được một niềm vui bất ngờ đấy nhé.”
Lâm Mai Mai không hiểu Giản Hề đang nói gì, nhưng cũng không nói lời nào bất lịch sự: “Cảm ơn, tôi biết rồi, cô mau gọi điện cho văn phòng Tổng giám đốc đi. Tôi thấy cô có vẻ rất vội, lát nữa đến giờ họ tan tầm rồi!”
“Vâng, tôi gọi ngay bây giờ đây.” Giản Hề kéo ba lô của mình, lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện cho văn phòng Tổng giám đốc.
Nhưng cô còn chưa lấy di động ra thì chung quanh bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, từng tiếng gọi “Chào Tổng giám đốc!” vang lên sau lưng Giản Hề, ngay cả Trần Tuyết Nhan không để mắt đến người khác cũng nhanh chóng lấy gương ra soi, sau đó đứng dậy nở nụ cười quyến rũ.
Giản Hề ngoảnh đầu, thấy đằng sau có rất nhiều người bước ra từ thang máy, người đi đầu chính là anh trai của cô, Hạ Khanh Trần!
Hạ Khanh Trần đang nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh, không nhìn về phía quầy lễ tân. Giản Hề cũng sợ anh đang bận nên không tự tiện tiến lên.
Vị trí của Giản Hề chặn tầm nhìn của Trần Tuyết Nhan khiến cô ta tức giận, thấy Hạ Khanh Trần đã sắp đến cửa, không thể thấy anh nên cô ta gọi bảo vệ: “Bảo vệ, mời cô gái này ra ngoài đi! Thật tình, ai cũng có thể bước chân vào Hạ thị, không biết bảo vệ các anh làm ăn kiểu gì nữa!”
Thấy Trần Tuyết Nhan, bảo vệ không dám đắc tội cô ta, dù sao cũng là cháu gái của Giám đốc Trần phòng nhân sự, thế là họ nhanh chóng tiến lên mời Giản Hề ra ngoài.
Thấy nhân viên an ninh khó xử, Giản Hề nói: “Tôi tự đi là được, không làm phiền các anh.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Khanh Trần đang định bước ra cửa chợt dừng chân. Đám người sau lưng anh suýt nữa không dừng kịp, nhất là trợ lý Từ Nham cách anh gần nhất, suýt nữa thì đụng trúng Hạ Khanh Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất