Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 2: Trả Phòng
Ông bác trợn tròn mắt nhìn Giản Hề, khó tin hỏi: “Sao cháu biết bác có một đứa con trai? Còn nữa, sao cháu biết công ty nó sắp phá sản? Cháu biết nó à?” Rõ ràng mấy ngày nay, ông ấy chưa từng kể cho Giản Hề biết tình hình trong nhà mình.
Liên tục ba câu hỏi ném ra, Giản Hề cười lắc đầu: “Bác ơi, cháu không quen con trai bác. Hôm qua cháu vô tình thấy ảnh chụp gia đình cả nhà bác trên màn hình điện thoại của bác, cháu thấy tướng mạo của con trai bác sẽ trải qua một lần kinh doanh thất bại, nhưng mệnh của anh ấy có quý nhân phù trợ, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù cháu không dặn dò thì anh ấy cũng sẽ gặp được vị quý nhân ấy!”
Người thân của vị quý nhân kia sống gần nhà ông bác, cho nên hai người gặp nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn. Giản Hề chỉ dệt hoa trên gấm, thúc đẩy tiến trình này nhanh hơn mà thôi.
Nói xong, Giản Hề khom lưng xách ghế nhỏ lên, mỉm cười chào tạm biệt ông bác rồi chuẩn bị rời đi.
Thấy Giản Hề sắp rời đi, ông bác vội gọi cô lại, vừa lấy tiền trong túi áo của mình vừa nói: “Khoan đã, bác còn chưa trả tiền xem quẻ cho cháu!”
“Không cần đâu bác, coi như là quà cảm ơn vì mấy ngày nay bác cho cháu táo, sau này không gặp lại nhé!” Nói xong, Giản Hề trực tiếp rời đi.
Tại sao lại nói là sau này không gặp lại, bởi vì duyên phận giữa cô và ông bác chỉ giới hạn ở đây, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.
Sau khi rời khỏi cầu vượt, Giản Hề đến một nhà trọ nhỏ, về phòng của mình sửa soạn lại hành lý.
Thực ra cô cũng không có hành lý gì để sửa soạn, trong ba lô của cô chỉ có mấy bộ quần áo và giấy vàng, chu sa các thứ dùng để vẽ bùa, à phải rồi, còn có mấy cuốn sách ố vàng.
Chưa đầy 5 phút sau, cô đã sửa soạn xong, quét dọn phòng một chút rồi cầm kiếm gỗ đào và cây sáo xuống lầu trả phòng.
Đến trước quầy tiếp tân, một bà dì hơn 40 tuổi ngồi sau quầy, đang vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.
“Dì ơi, cháu trả tiền phòng ạ!” Giản Hề nói.
“Cô bé, dì đã bảo cháu cứ để dành đến ngày cuối tính tiền luôn cho dì, mỗi ngày trả một lần phiền phức lắm!” Tuy rằng nói vậy, nhưng bà dì không liếc nhìn Giản Hề lấy một lần, chỉ lo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, trực tiếp vươn tay nhận 30 đồng trong tay cô.
Giản Hề không giải thích với bà ấy, chỉ thầm nghĩ, nếu cháu cũng dành dụm được tiền thì tốt rồi!
Cô không để bụng thái độ của bà dì ấy, bởi vì cô biết mặc dù bà ấy nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bản chất lại là người nhiệt tình tốt bụng.
“Dì ơi, hôm nay cháu không thuê phòng nữa đâu ạ, cảm ơn dì đã ngoại lệ cho cháu trả tiền phòng từng ngày. Sau này không gặp lại nữa.” Giản Hề lễ phép nói cảm ơn bà dì.
Quán trọ ở đây phải trả đủ tiền thuê khi mới nhận phòng, ngoài ra còn phải trả tiền đặt cọc. Lúc mới đến đây, Giản Hề thương lượng với bà ấy là có thể trả theo ngày hay không, bà dì thấy cô đáng thương nên phá lệ cho cô trả mỗi ngày một lần, hơn nữa còn không thu tiền đặt cọc của cô.
Liên tục ba câu hỏi ném ra, Giản Hề cười lắc đầu: “Bác ơi, cháu không quen con trai bác. Hôm qua cháu vô tình thấy ảnh chụp gia đình cả nhà bác trên màn hình điện thoại của bác, cháu thấy tướng mạo của con trai bác sẽ trải qua một lần kinh doanh thất bại, nhưng mệnh của anh ấy có quý nhân phù trợ, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù cháu không dặn dò thì anh ấy cũng sẽ gặp được vị quý nhân ấy!”
Người thân của vị quý nhân kia sống gần nhà ông bác, cho nên hai người gặp nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn. Giản Hề chỉ dệt hoa trên gấm, thúc đẩy tiến trình này nhanh hơn mà thôi.
Nói xong, Giản Hề khom lưng xách ghế nhỏ lên, mỉm cười chào tạm biệt ông bác rồi chuẩn bị rời đi.
Thấy Giản Hề sắp rời đi, ông bác vội gọi cô lại, vừa lấy tiền trong túi áo của mình vừa nói: “Khoan đã, bác còn chưa trả tiền xem quẻ cho cháu!”
“Không cần đâu bác, coi như là quà cảm ơn vì mấy ngày nay bác cho cháu táo, sau này không gặp lại nhé!” Nói xong, Giản Hề trực tiếp rời đi.
Tại sao lại nói là sau này không gặp lại, bởi vì duyên phận giữa cô và ông bác chỉ giới hạn ở đây, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.
Sau khi rời khỏi cầu vượt, Giản Hề đến một nhà trọ nhỏ, về phòng của mình sửa soạn lại hành lý.
Thực ra cô cũng không có hành lý gì để sửa soạn, trong ba lô của cô chỉ có mấy bộ quần áo và giấy vàng, chu sa các thứ dùng để vẽ bùa, à phải rồi, còn có mấy cuốn sách ố vàng.
Chưa đầy 5 phút sau, cô đã sửa soạn xong, quét dọn phòng một chút rồi cầm kiếm gỗ đào và cây sáo xuống lầu trả phòng.
Đến trước quầy tiếp tân, một bà dì hơn 40 tuổi ngồi sau quầy, đang vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.
“Dì ơi, cháu trả tiền phòng ạ!” Giản Hề nói.
“Cô bé, dì đã bảo cháu cứ để dành đến ngày cuối tính tiền luôn cho dì, mỗi ngày trả một lần phiền phức lắm!” Tuy rằng nói vậy, nhưng bà dì không liếc nhìn Giản Hề lấy một lần, chỉ lo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, trực tiếp vươn tay nhận 30 đồng trong tay cô.
Giản Hề không giải thích với bà ấy, chỉ thầm nghĩ, nếu cháu cũng dành dụm được tiền thì tốt rồi!
Cô không để bụng thái độ của bà dì ấy, bởi vì cô biết mặc dù bà ấy nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bản chất lại là người nhiệt tình tốt bụng.
“Dì ơi, hôm nay cháu không thuê phòng nữa đâu ạ, cảm ơn dì đã ngoại lệ cho cháu trả tiền phòng từng ngày. Sau này không gặp lại nữa.” Giản Hề lễ phép nói cảm ơn bà dì.
Quán trọ ở đây phải trả đủ tiền thuê khi mới nhận phòng, ngoài ra còn phải trả tiền đặt cọc. Lúc mới đến đây, Giản Hề thương lượng với bà ấy là có thể trả theo ngày hay không, bà dì thấy cô đáng thương nên phá lệ cho cô trả mỗi ngày một lần, hơn nữa còn không thu tiền đặt cọc của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất