Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi

Chương 20: Anh

Trước Sau
Mọi người đang thắc mắc tại sao Hạ Khanh Trần lại đột ngột dừng chân thì thấy anh quay phắt đầu nhìn về phía quầy lễ tân. Họ cũng nhìn theo anh, hình như có ai đó đang bị các nhân viên an ninh vây quanh, chuyện này thường xuyên xảy ra, rất bình thường, mỗi lần họ đều không thấy Tổng giám đốc chú ý, sao hôm nay lại quay đầu nhìn?

Chẳng mấy chốc, các nhân viên an ninh tản ra, bên trong là một cô gái trẻ xinh đẹp, xem ra lại là một người đến đây vì Tổng giám đốc Hạ!

Khi Giản Hề nói mình sẽ tự ra ngoài, bảo vệ lập tức nhường đường, cô định ra ngoài chờ anh trai làm việc xong rồi mới đi tìm anh. Nhưng khi bảo vệ nhường đường, cô lập tức đối diện với ánh mắt của Hạ Khanh Trần vừa quay đầu nhìn bên này.

Cô vô thức gọi một tiếng: “Anh!”

Bầu không khí chung quanh yên tĩnh quái dị, vẻ mặt của mỗi người khác nhau.

Giây phút thấy Hạ Khanh Trần, không biết vì sao vành mắt Giản Hề lại cay xè, đuôi mắt cũng dần dần đỏ ửng, tủi thân gọi tiếng nữa: “Anh, em đến tìm anh rồi đây.”

Hạ Khanh Trần nhíu mày.

Thấy anh nhíu mày, mọi người đều đổ mồ hôi thay Giản Hề, chỉ sợ cô gái này đã chạm vào cấm kỵ của Tổng giám đốc Hạ. Bởi vì theo họ biết, Tổng giám đốc Hạ chưa bao giờ cho phép người khác gọi mình là anh, ngay cả cậu út nhà họ Hạ - Hạ Gia Húc gọi anh cũng phải thêm một chữ, anh họ! Chỉ sợ cô gái này không biết điều cấm kỵ này của Tổng giám đốc Hạ!

Thảm rồi, Tổng giám đốc Hạ nhất định sẽ nổi trận lôi đình!

“Hề Hề, lại đây!” Hạ Khanh Trần dịu dàng nói.



Anh nhíu mày là vì thấy vẻ mặt ấm ức của Giản Hề, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại xuống núi. Anh vốn định chờ mọi chuyện kết thúc rồi về đạo quan tìm cô, nhưng bây giờ cô lại xuất hiện trước mặt anh. Với tài vận của cô, chắc chắn phải chịu rất nhiều đau khổ mới tìm đến nơi này!

Tiếng gọi “Hề Hề” đã lâu không nghe thấy của Hạ Khanh Trần khiến Giản Hề như vỡ òa. Cô chạy tới nhào vào lòng Hạ Khanh Trần, nước mắt như vỡ đê: “Anh, sư phụ qua đời rồi, em không có nhà nữa, hu hu hu…”

Hạ Khanh Trần sững sờ, sau đó ôm chầm cô bằng một tay, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng: “Hề Hề ngoan, em vẫn còn anh ở đây, sau này anh sẽ cho em một mái nhà, được không?”

Giản Hề nằm trong lòng Hạ Khanh Trần gật đầu, rầu rĩ nói: “Cảm ơn anh!”

Cô hít mũi, đứng dậy từ trong lòng Hạ Khanh Trần. Chung quanh vẫn còn rất nhiều người, cô không thể làm anh trai mất mặt, tuy rằng đã mất mặt rồi nhưng phải biết cắt lỗ kịp thời!

Tuy nhiên khi cô rời khỏi vòng tay của anh trai thì không thấy người chung quanh đâu, trong đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, ngay cả Trần Tuyết Nhan và Lâm Mai Mai ở quầy lễ tân cũng biến mất!

Thế này là thế nào?

“Anh bảo họ về trước. Đói không? Anh dẫn em đi ăn cơm.” Hạ Khanh Trần lấy ba lô trên vai Giản Hề xuống, xách trên tay, sau đó dắt tay cô bước ra cửa Hạ thị.

Ngoài cửa, Từ Nham đã lái xe đến đây chờ. Nói thật, đến giờ anh ấy vẫn chưa hết kinh ngạc. Anh ấy đã trở thành trợ lý cho Hạ Khanh Trần được hơn bốn năm nhưng chưa bao giờ thấy Hạ Khanh Trần chủ động bắt chuyện với phái nữ, chuyện vừa xảy ra khiến anh ấy được mở rộng tầm mắt!

Thế nên lúc nãy, anh ấy rất tinh mắt phất tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, hơn nữa tiễn bước các đối tác hôm nay đến đây bàn chuyện đầu tư, hoãn bữa cơm trưa nay. Còn thời gian lần sau là khi nào thì tạm thời chưa quyết định, để anh ấy hỏi Hạ Khanh Trần rồi sắp xếp sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau