Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi

Chương 28: Ở Chung

Trước Sau
Giản Hề mỉm cười đến bên cạnh Hạ Khanh Trần, nhanh chóng thè lưỡi: “Lêu lêu lêu, cứ như bà già lẩm cẩm!” Nói xong, cô phá cửa chạy ra ngoài.

“Nhầm đường rồi, cầu thang bên tay trái.”

Hai giây sau, Giản Hề chậm rãi “đi ngang qua” cửa phòng, rẽ sang bên trái cửa phòng. Khóe môi Hạ Khanh Trần cong lên, cất bước rời phòng ngủ, không đóng cửa lại.

Hạ Khanh Trần dẫn cô lên tầng hai và tầng ba một lượt, mỗi phòng dùng để làm gì, Hạ Khanh Trần đều nói cho cô biết.

Mắt Giản Hề tròn xoe, không vì nguyên nhân nào khác, căn nhà này thật sự rất rộng!

Phòng tập thể thao, phòng giải trí, phòng chiếu bóng vân vân…

Giản Hề hỏi Hạ Khanh Trần: “Anh ơi, anh sống một mình trong căn nhà rộng thế này mà không sợ à?”

“Sợ chứ.” Hạ Khanh Trần nghiền ngẫm.

Giản Hề nhìn anh như đang nhìn một tên ngốc: “Anh sợ mà vẫn sống ở đây à?”

“Chẳng phải sau này có cả em sao?” Hạ Khanh Trần trả lại cô ánh mắt vừa rồi, sau đó đi đến thang máy.



Lát sau Giản Hề mới hiểu ra, cất cao giọng: “Hạ Khanh Trần! Anh là đồ lừa đảo! Lệ quỷ năm trăm năm mà anh cũng dám che trước mặt em, anh sợ cái búa!”



Vừa xuống lầu, Giản Hề đã ngửi được mùi thức ăn: “Anh nấu cơm à?”

Hạ Khanh Trần vào bếp múc cơm cho cô: “Đúng thế, không lỡ bà trẻ tỉnh dậy bị đói bụng thì sao?”

Giản Hề ngồi trên ghế, bốn món ăn một tô canh được bày trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng.

Cô ngoan ngoãn chờ Hạ Khanh Trần ngồi vào bàn.

Hạ Khanh Trần đặt một bát cơm đầy ắp trước mặt Giản Hề, sau đó ngồi xuống đối diện cô.

Thấy anh đã ngồi vào bàn, Giản Hề vội vã cầm đũa, gắp một miếng sườn chua ngọt, nhưng không ăn ngay mà đặt vào bát Hạ Khanh Trần, nịnh nọt: “Cảm ơn anh trai, anh vất vả rồi!”

Hạ Khanh Trần cũng gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt: “Đừng nhây nữa, mau ăn cơm đi.”

“Tuân lệnh!”

Giản Hề gắp sườn chua ngọt cắn một miếng, hương vị vẫn như ngày xưa, ngon bá cháy!



Hồi còn ở đạo quan không có bảo mẫu giúp việc, họ phải tự nấu cơm, đây cũng là môn học bắt buộc của mỗi người. Nhưng không biết tại sao cô nấu sườn xào chua ngọt không ngon bằng Hạ Khanh Trần nấu, mà cô lại rất thích món này, cho nên cứ cách mấy ngày Hạ Khanh Trần sẽ nấu một bữa cho cô.

Thoắt cái đã 4 năm không được ăn món ăn do anh nấu, Giản Hề ăn ngon miệng vô cùng, liên tục ăn hết hai bát cơm, hơn nữa mỗi bát đều đầy ắp.

Sau bữa cơm, Giản Hề no căng bụng, trực tiếp nằm bẹp trên sofa. Hạ Khanh Trần đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, nhưng anh vừa bắt đầu thì Giản Hề đã kêu lên: “Anh để yên đó, em dọn cho.”

Túi xách của cô đặt trên sofa phòng khách, cô kéo lại gần, lục được một lá bùa trong túi xách, kẹp giữa hai ngón tay đọc chú ngữ, lá bùa không cần lửa cũng tự bốc cháy.

Thoáng chốc, bát đĩa trên bàn trở nên sạch tinh tươm như mới.

Giản Hề cầu khen ngợi: “Sao nào? Có phải em trở nên rất lợi hại không? Em xem bí tịch của lão tổ để lại rồi tự nghĩ ra loại bùa thanh khiết này đấy, tiện lợi chưa!”

“Đúng là rất tiện lợi. Sau này việc nhà giao hết cho em, ngày mai anh sẽ bảo người giúp việc không cần đi làm nữa.” Hạ Khanh Trần dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ vào bếp.

Giản Hề đồng ý ngay tắp lự: “Không thành vấn đề, em bao hết!”

Hạ Khanh Trần hỏi cô có muốn ăn trái cây không, cô nói ăn không nổi nên anh không rửa trái cây, đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh vỗ lên đùi mình, Giản Hề tức khắc hiểu ngay, bèn ngả người gác đầu lên đùi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau