Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi

Chương 29: Hào Phóng

Trước Sau
Chờ cô nằm yên, Hạ Khanh Trần đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa cho cô theo chiều thuận kim đồng hồ, giúp cô xúc tiến tiêu hóa.

“Anh ơi, vụ việc ở nhà hàng kia, anh định làm thế nào?” Giản Hề thoải mái nhắm mắt lại, hỏi.

Hạ Khanh Trần thản nhiên trả lời: “Gậy ông đập lưng ông.”

Nghe anh nói như vậy, Giản Hề biết ngay chắc chắn đối phương sẽ không có kết cục tốt.

Thực ra cô nhàm chán nên mới hỏi thăm một câu. Cô tin vào thực lực của Hạ Khanh Trần, chí ít cô biết rõ tính cách của anh là gì, người khác rất khó để khiến anh chịu thiệt thòi.

Sau khi xoa bụng cho cô, Hạ Khanh Trần dừng tay, vỗ lên bụng cô: “Đứng dậy, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”

“Phải rồi, anh chuẩn bị một tài xế cho em, em thích chiếc xe nào trong gara thì bảo anh ta lái xe chở em. Chừng nào em làm quen một thời gian, anh sẽ đưa em đi đăng ký học lái xe thi lấy bằng lái, sau này cho em ‘mượn’ xe của anh.” Hạ Khanh Trần nhấn mạnh chữ “mượn”.

Giản Hề cười nói: “Vâng, anh trai em ‘hào phóng’ quá.”

Dứt lời, cô đứng dậy từ sofa, đi lên lầu. Nhưng khi đặt chân lên cầu thang, cô chợt nghĩ đến một chuyện, quay đầu hỏi Hạ Khanh Trần: “Anh ơi, em ngủ phòng nào?”

“Phòng bên cạnh phòng của anh, mỗi ngày đều có người quét dọn sạch sẽ, anh đặt quần áo của em trong phòng chứa đồ của anh, lát nữa em tự đi lấy. Ngày mai anh sẽ gọi người đến đây đả thông tường phòng của em để làm phòng chứa đồ cho riêng em, vậy thì sau này em sẽ có chỗ cất quần áo.” Hạ Khanh Trần nói.

Sau khi Giản Hề ngủ thiếp đi, anh hoàn toàn không ngừng nghỉ. Tất cả mọi thứ liên quan đến cô, anh đều phải tự tay làm hết.

Hạ Khanh Trần rút di động ra nhắn tin cho Từ Nham, tìm một chuyên viên thiết kế nội thất, ngày mai đến đây trang hoàng lại phòng riêng của Giản Hề theo phong cách mà cô yêu thích.



Nhắn tin cho Từ Nham xong, anh lại gọi một cú điện thoại, dặn dò mấy câu rồi cúp máy. Anh không yên lòng lên lầu, hai ba bước đã lên tầng trên.

Quả nhiên ngay chỗ cửa cầu thang, Giản Hề nhào vào lòng anh.

Cô mặc áo choàng tắm, cầm hai bình nhựa trong tay, tóc vẫn nhỏ nước: “Anh ơi, trên này toàn in tiếng Anh, em không biết dùng.”

“Chai màu xanh da trời này là dầu gội, chai màu trắng này là sữa tắm.” Hạ Khanh Trần giải thích, vừa cúi đầu đã thấy đôi chân trắng nõn của cô không đi dép lê.

Bây giờ đã vào mùa xuân, sàn nhà rất lạnh. Hồi còn ở đạo quan, chỉ cần về phòng thì việc đầu tiên là cởi giáy dép, mùa đông thành phố Z rất lạnh nhưng có hệ thống sưởi dưới sàn nên đi chân trần trên sàn nhà cũng không bị lạnh chân. Nhưng thành phố B không như vậy, tuy rằng mùa đông không lạnh, nhưng sàn nhà rất buốt.

Xem ra ngày mai phải thêm thảm trải sàn mới được.

Hạ Khanh Trần bất đắc dĩ lắc đầu. Có phải kiếp trước mình nợ cô ấy không nhỉ? Không thì sao đối mặt với cô ấy, chuyện gì mình cũng có thể dung túng vô điều kiện?

Anh khom lưng bế cô lên, giọng nói hoàn toàn không có trách cứ mà ngược lại hơi bất đắc dĩ: “Ai bảo em hồi trước không chịu học tiếng Anh đàng hoàng.”

“Em vừa thấy mấy chữ cái này đã nhức hết cả đầu, Chu Công cũng rủ em đi chơi, anh bảo em phải làm sao đây?” Nghĩ đến chuyện gì đó, Giản Hề mạnh mẽ giải thích thêm: “Chẳng phải giờ di động đã có chức năng phiên dịch rồi à? Không cần em học tiếng Anh cũng hiểu được nhé.”

Hạ Khanh Trần lườm cô: “Ngay cả chuyện này em cũng biết à?”

Giản Hề lúng túng: “He he, hồi ở thành phố Z, em từng bói một quẻ cho người nước ngoài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau