Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 34: Nhiếp Hồn Cổ
Giản Hề vẫn không cam lòng: “Anh! Ông ta đã ức hiếp anh đến nông nỗi này, còn hại chết cha mẹ anh, hãm hại ông nội, sao em có thể trơ mắt đứng nhìn? Anh đưa tiền Ngũ Đế cho em, để em tìm xem đó là ai, em giết chết kẻ đó!”
Hạ Khanh Trần chưa bao giờ thấy cô phẫn nộ đến mức này. Anh vòng tay qua eo cô ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Để anh tự làm, anh không muốn em nhúng tay vào đâu. Em muốn biết chuyện gì, buổi tối về nhà anh sẽ kể hết cho em nghe.”
Anh không nỡ để cô phải dùng đến thiên nhãn chỉ vì điều tra kẻ khốn nạn ấy. Bởi vì anh từng tận mắt chứng kiến cô kiệt sức sau khi dùng thiên nhãn, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Đúng vậy, thiên nhãn là sự tồn tại nghịch thiên, không phải muốn mở thì có thể mở bất cứ lúc nào. Mở thiên nhãn sẽ tiêu hao tinh thần lực và cả sinh mệnh của Giản Hề.
Huyền Nhất đạo trưởng đã từng dặn dò Giản Hề vô số lần, không đến thời điểm cần thiết thì đừng mở thiên nhãn. Vậy nên đồng tiền Ngũ Đế đeo trên cổ Hạ Khanh Trần có thể nói là thứ vô dụng nhất đối với Giản Hề, nhưng đồng thời vũng là thứ quan trọng nhất của Giản Hề!
Giản Hề nhắm mắt lại để bình ổn cảm xúc, đến khi mở mắt ra, cô đã bình tĩnh lại.
Cô thầm nghĩ, anh trai mình là ai chứ? Chắc chắn anh đã có kế hoạch sẵn, mình không thể hành động theo cảm tính phá hỏng kế hoạch của anh ấy!
Cô rời khỏi vòng tay của Hạ Khanh Trần, nói với anh: “Ông nội bị hạ Nhiếp Hồn cổ, loại cổ trung này tiến vào cơ thể của ông sẽ ký sinh trong trái tim ông, nó vô cùng nhỏ bé, nhỏ đến nỗi các loại dụng cụ y tế hiện nay vẫn không thể tìm được sự tồn tại của nó. Sau khi ký sinh trong tim, nó sẽ hút hết chất dinh dưỡng trong cơ thể ông, chỉ cần đến giai đoạn chín muồi thì sẽ dần dần ăn mòn linh hồn và sinh lực của thân chủ, cuối cùng ông nội sẽ lặng lẽ âm thầm…”
Giản Hề không nói hết câu, nhưng Hạ Khanh Trần và Thẩm Kiêu Hoành đều hiểu được, cuối cùng là chết.
Thẩm Kiêu Hoành chợt hiểu rõ: “Chẳng trách dù tôi dùng phương pháp kiểm tra nào cũng không thể tra rõ ông cụ bị bệnh gì, hóa ra không phải là bị bệnh, mà là cổ trùng làm loạn!”
Giản Hề nói tiếp: “Em cảm nhận được bùa của sư phụ.” Cô nhìn Hạ Khanh Trần: “Anh, có phải là bùa mà sự phụ cho anh hồi anh xuống núi không? May mà có hai lá bùa này làm giảm tốc độ hấp thụ của cổ trùng, đến giờ linh hồn và sinh lực của ông nội vẫn chưa bị ăn mòn, thế thì lát nữa em muốn lấy cổ trùng ra sẽ dễ hơn.”
“Anh có thể làm gì?” Hạ Khanh Trần hỏi.
Giản Hề lùi về sau một bước, che túi xách của mình: “Anh đừng làm gì hết, anh cứ đứng nhìn là được!” Nếu anh ra tay thì em sẽ gặp nhiều rắc rối lắm!
Hạ Khanh Trần sờ mũi, rất thức thời tựa vào cạnh bàn, tỏ vẻ anh sẽ không đến gần.
Thẩm Kiêu Hoành đứng bên cạnh nhìn hai người đối thoại, trong lòng thắc mắc vì sao Hạ Khanh Trần vừa nói muốn giúp đỡ, cô Giản lại tỏ vẻ phản đối dữ dội như vậy? Chắc chắn là có vết nhơ quá khứ nào đó của Hạ Khanh Trần, sau này anh ấy làm thân với cô Giản thì nhất định phải hỏi thăm, vậy thì về sau mình nắm giữ vết nhơ của Hạ Khanh Trần, đến khi theo đuổi Hạ Khanh Nhu sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Thẩm Kiêu Hoành đang sung sướng ảo tưởng thì chợt nghe Giản Hề gọi mình: “Bác sĩ Thẩm, phiền anh cởi áo cho ông hộ tôi, ống quần cũng xắn lên đầu gối, cảm ơn.”
Hạ Khanh Trần chưa bao giờ thấy cô phẫn nộ đến mức này. Anh vòng tay qua eo cô ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Để anh tự làm, anh không muốn em nhúng tay vào đâu. Em muốn biết chuyện gì, buổi tối về nhà anh sẽ kể hết cho em nghe.”
Anh không nỡ để cô phải dùng đến thiên nhãn chỉ vì điều tra kẻ khốn nạn ấy. Bởi vì anh từng tận mắt chứng kiến cô kiệt sức sau khi dùng thiên nhãn, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Đúng vậy, thiên nhãn là sự tồn tại nghịch thiên, không phải muốn mở thì có thể mở bất cứ lúc nào. Mở thiên nhãn sẽ tiêu hao tinh thần lực và cả sinh mệnh của Giản Hề.
Huyền Nhất đạo trưởng đã từng dặn dò Giản Hề vô số lần, không đến thời điểm cần thiết thì đừng mở thiên nhãn. Vậy nên đồng tiền Ngũ Đế đeo trên cổ Hạ Khanh Trần có thể nói là thứ vô dụng nhất đối với Giản Hề, nhưng đồng thời vũng là thứ quan trọng nhất của Giản Hề!
Giản Hề nhắm mắt lại để bình ổn cảm xúc, đến khi mở mắt ra, cô đã bình tĩnh lại.
Cô thầm nghĩ, anh trai mình là ai chứ? Chắc chắn anh đã có kế hoạch sẵn, mình không thể hành động theo cảm tính phá hỏng kế hoạch của anh ấy!
Cô rời khỏi vòng tay của Hạ Khanh Trần, nói với anh: “Ông nội bị hạ Nhiếp Hồn cổ, loại cổ trung này tiến vào cơ thể của ông sẽ ký sinh trong trái tim ông, nó vô cùng nhỏ bé, nhỏ đến nỗi các loại dụng cụ y tế hiện nay vẫn không thể tìm được sự tồn tại của nó. Sau khi ký sinh trong tim, nó sẽ hút hết chất dinh dưỡng trong cơ thể ông, chỉ cần đến giai đoạn chín muồi thì sẽ dần dần ăn mòn linh hồn và sinh lực của thân chủ, cuối cùng ông nội sẽ lặng lẽ âm thầm…”
Giản Hề không nói hết câu, nhưng Hạ Khanh Trần và Thẩm Kiêu Hoành đều hiểu được, cuối cùng là chết.
Thẩm Kiêu Hoành chợt hiểu rõ: “Chẳng trách dù tôi dùng phương pháp kiểm tra nào cũng không thể tra rõ ông cụ bị bệnh gì, hóa ra không phải là bị bệnh, mà là cổ trùng làm loạn!”
Giản Hề nói tiếp: “Em cảm nhận được bùa của sư phụ.” Cô nhìn Hạ Khanh Trần: “Anh, có phải là bùa mà sự phụ cho anh hồi anh xuống núi không? May mà có hai lá bùa này làm giảm tốc độ hấp thụ của cổ trùng, đến giờ linh hồn và sinh lực của ông nội vẫn chưa bị ăn mòn, thế thì lát nữa em muốn lấy cổ trùng ra sẽ dễ hơn.”
“Anh có thể làm gì?” Hạ Khanh Trần hỏi.
Giản Hề lùi về sau một bước, che túi xách của mình: “Anh đừng làm gì hết, anh cứ đứng nhìn là được!” Nếu anh ra tay thì em sẽ gặp nhiều rắc rối lắm!
Hạ Khanh Trần sờ mũi, rất thức thời tựa vào cạnh bàn, tỏ vẻ anh sẽ không đến gần.
Thẩm Kiêu Hoành đứng bên cạnh nhìn hai người đối thoại, trong lòng thắc mắc vì sao Hạ Khanh Trần vừa nói muốn giúp đỡ, cô Giản lại tỏ vẻ phản đối dữ dội như vậy? Chắc chắn là có vết nhơ quá khứ nào đó của Hạ Khanh Trần, sau này anh ấy làm thân với cô Giản thì nhất định phải hỏi thăm, vậy thì về sau mình nắm giữ vết nhơ của Hạ Khanh Trần, đến khi theo đuổi Hạ Khanh Nhu sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Thẩm Kiêu Hoành đang sung sướng ảo tưởng thì chợt nghe Giản Hề gọi mình: “Bác sĩ Thẩm, phiền anh cởi áo cho ông hộ tôi, ống quần cũng xắn lên đầu gối, cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất