Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 50: Nấu Cơm
Từ Nham sửng sốt, sau đó gật đầu.
Giản Hề đứng dậy, chiếc túi nhỏ vừa đặt xuống sofa giờ lại xách lên đeo trên vai: “Trợ lý Từ, tôi về trước đây.”
Từ Nham ngây người, sao mới đến mà đã về rồi: “Cô Giản không chờ Tổng giám đốc Hạ à?”
Giản Hề xua tay: “Không chờ, tôi về nhà nấu cơm cho anh ấy trước đã. Khi nào anh ấy tan làm về nhà thì sẽ có cơm để ăn ngay.”
Dứt lời, Giản Hề rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi thẳng đến thang máy.
Cô vừa rời đi chưa được năm phút thì Hạ Khanh Trần đã trở về. Vừa vào văn phòng, anh lập tức ngửi được mùi hoa sơn chi quen thuộc thấp thoáng trong không khí. Anh bèn gọi Từ Nham vào văn phòng, hỏi: “Lúc nãy Hề Hề đến đây à?”
Từ Nham kinh ngạc không rõ vì sao Tổng giám đốc Hạ lại biết chuyện này, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Đúng vậy, hôm nay cô Giản đến đây, nhưng nghe nói ngài chưa ăn cơm trưa nên lại tất bật rời đi, nói là phải về nhà nấu cơm cho ngài, khi nào ngài tan làm về nhà thì sẽ có cơm để ăn luôn.”
Hạ Khanh Trần giơ cổ tay xem đồng hồ: “Thu xếp một chút, đưa Hạ Bạc Hoài sang nước M ngay bây giờ, chuyện còn lại Trình Bắc biết nên làm thế nào.”
“Vâng thưa sếp Hạ, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ!” Từ Nham tuân lệnh, sau đó rời khỏi văn phòng của Hạ Khanh Trần.
Hạ Khanh Trần không quay về bàn làm việc mà đi đến cửa sổ sát đất, nhìn về phía Di Cảnh Khê Viên thật lâu.
Buổi sáng Hạ Khanh Trần gọi Hạ Bạc Hoài đến công ty, chỉ có hai người bọn họ, Hạ Khanh Trần ném bằng chứng cho Hạ Bạc Hoài xem.
Lúc đầu thấy bằng chứng, Hạ Bạc Hoài hoàn toàn không để bụng, bởi vì Hạ thị là do một mình ông cụ Hạ - Hạ Tri Lương gây dựng, thế nên ông ta đặt cược dù họ nắm giữ toàn bộ bằng chứng phạm tội của ông ta thì cũng không dám đưa ông ta vào tù.
Không thể không nói rằng ông ta đã thành công, hơn nữa ông ta còn âm thầm thu mua cổ phần của toàn bộ cổ đông ngoài Hạ Bạc Thành. Trừ phi ông cụ có thể tỉnh lại ngay bây giờ, không thì người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong công ty sẽ là ông ta. Ông ta còn định ngày mai sẽ tổ chức đại hội cổ đông để bãi miễn chức vụ của Hạ Khanh Trần, nhưng không ngờ Hạ Khanh Trần lại tìm đến ông ta trước.
Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng Hạ Tri Lương đã đề phòng từ trước, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Hạ Khanh Trần từ trước đó.
Ông ta thua! Thua triệt để!
Cuối cùng, Hạ Khanh Trần đưa cho ông ta một bản thư chuyển nhượng cổ phần để ông ta ký tên.
Đương nhiên Hạ Bạc Hoài vẫn giãy dụa lần cuối, nhưng sao Hạ Khanh Trần sẽ cho ông ta được toại nguyện?
Hạ Khanh Trần cầm thư chuyển nhượng cổ phần đã có chữ ký của Hạ Bạc Hoài rời đi.
Hạ Bạc Hoài ôm cánh tay bị gãy hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Khanh Trần. Ông ta tin chắc núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt, cùng lắm ông ta sẽ bị đưa ra nước ngoài mà thôi. Chờ sau này ông ta làm lại từ đầu vẫn có thể đạp họ dưới lòng bàn chân!
Hạ Khanh Trần thu hồi tầm mắt, xoay người rời khỏi bên cạnh cửa sổ sát đất, ngồi về ghế làm việc của mình, ngả lưng lên ghế vuốt ve đồng tiền Ngũ Đế rủ trên xương quai xanh.
Thực ra anh có thể rời đi ngay bây giờ, nhưng anh đang chờ một người, người này chính là chú ba Hạ Bạc Thành của anh.
Quả nhiên không lâu sau, Hạ Bạc Thành trực tiếp đẩy cửa vào văn phòng.
Giản Hề đứng dậy, chiếc túi nhỏ vừa đặt xuống sofa giờ lại xách lên đeo trên vai: “Trợ lý Từ, tôi về trước đây.”
Từ Nham ngây người, sao mới đến mà đã về rồi: “Cô Giản không chờ Tổng giám đốc Hạ à?”
Giản Hề xua tay: “Không chờ, tôi về nhà nấu cơm cho anh ấy trước đã. Khi nào anh ấy tan làm về nhà thì sẽ có cơm để ăn ngay.”
Dứt lời, Giản Hề rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi thẳng đến thang máy.
Cô vừa rời đi chưa được năm phút thì Hạ Khanh Trần đã trở về. Vừa vào văn phòng, anh lập tức ngửi được mùi hoa sơn chi quen thuộc thấp thoáng trong không khí. Anh bèn gọi Từ Nham vào văn phòng, hỏi: “Lúc nãy Hề Hề đến đây à?”
Từ Nham kinh ngạc không rõ vì sao Tổng giám đốc Hạ lại biết chuyện này, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Đúng vậy, hôm nay cô Giản đến đây, nhưng nghe nói ngài chưa ăn cơm trưa nên lại tất bật rời đi, nói là phải về nhà nấu cơm cho ngài, khi nào ngài tan làm về nhà thì sẽ có cơm để ăn luôn.”
Hạ Khanh Trần giơ cổ tay xem đồng hồ: “Thu xếp một chút, đưa Hạ Bạc Hoài sang nước M ngay bây giờ, chuyện còn lại Trình Bắc biết nên làm thế nào.”
“Vâng thưa sếp Hạ, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ!” Từ Nham tuân lệnh, sau đó rời khỏi văn phòng của Hạ Khanh Trần.
Hạ Khanh Trần không quay về bàn làm việc mà đi đến cửa sổ sát đất, nhìn về phía Di Cảnh Khê Viên thật lâu.
Buổi sáng Hạ Khanh Trần gọi Hạ Bạc Hoài đến công ty, chỉ có hai người bọn họ, Hạ Khanh Trần ném bằng chứng cho Hạ Bạc Hoài xem.
Lúc đầu thấy bằng chứng, Hạ Bạc Hoài hoàn toàn không để bụng, bởi vì Hạ thị là do một mình ông cụ Hạ - Hạ Tri Lương gây dựng, thế nên ông ta đặt cược dù họ nắm giữ toàn bộ bằng chứng phạm tội của ông ta thì cũng không dám đưa ông ta vào tù.
Không thể không nói rằng ông ta đã thành công, hơn nữa ông ta còn âm thầm thu mua cổ phần của toàn bộ cổ đông ngoài Hạ Bạc Thành. Trừ phi ông cụ có thể tỉnh lại ngay bây giờ, không thì người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong công ty sẽ là ông ta. Ông ta còn định ngày mai sẽ tổ chức đại hội cổ đông để bãi miễn chức vụ của Hạ Khanh Trần, nhưng không ngờ Hạ Khanh Trần lại tìm đến ông ta trước.
Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng Hạ Tri Lương đã đề phòng từ trước, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Hạ Khanh Trần từ trước đó.
Ông ta thua! Thua triệt để!
Cuối cùng, Hạ Khanh Trần đưa cho ông ta một bản thư chuyển nhượng cổ phần để ông ta ký tên.
Đương nhiên Hạ Bạc Hoài vẫn giãy dụa lần cuối, nhưng sao Hạ Khanh Trần sẽ cho ông ta được toại nguyện?
Hạ Khanh Trần cầm thư chuyển nhượng cổ phần đã có chữ ký của Hạ Bạc Hoài rời đi.
Hạ Bạc Hoài ôm cánh tay bị gãy hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Khanh Trần. Ông ta tin chắc núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt, cùng lắm ông ta sẽ bị đưa ra nước ngoài mà thôi. Chờ sau này ông ta làm lại từ đầu vẫn có thể đạp họ dưới lòng bàn chân!
Hạ Khanh Trần thu hồi tầm mắt, xoay người rời khỏi bên cạnh cửa sổ sát đất, ngồi về ghế làm việc của mình, ngả lưng lên ghế vuốt ve đồng tiền Ngũ Đế rủ trên xương quai xanh.
Thực ra anh có thể rời đi ngay bây giờ, nhưng anh đang chờ một người, người này chính là chú ba Hạ Bạc Thành của anh.
Quả nhiên không lâu sau, Hạ Bạc Thành trực tiếp đẩy cửa vào văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất