Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 3: Lục tổng... Không phải, Hoàng tổng lại tới nữa!
Một trận xấu hổ trầm mặc qua đi, Ôn Luân lòng đầy căm phẫn, nói "Cậu nói khùng điên gì đó! Sư phụ không có sữa!"
Hứa Thanh Mộc thở dài "Thật ra cũng không cần giải thích nghiêm túc như vậy."
Ôn Luân sửng sốt một chút, cảm thấy bản thân mới là thằng ngu, vừa muốn nổi điên thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó là giọng kinh hoàng của một tiểu đạo sĩ "Tới... tới nữa rồi! Lục tổng... Không phải, Hoàng tổng tới nữa rồi!"
Một đám người lập tức luống cuống, không rảnh để bàn chuyện có sữa hay không, tất cả đều nhìn về phía Ôn Luân.
Sắc mặt Ôn Luân nháy mắt trở nên đỏ bừng, không tự chủ rụt cổ lại, co quắp một cách dị thường.
Hứa Thanh Mộc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói "Không phải muốn làm chưởng môn à? Gặp chuyện sao không giải quyết đi?"
Môi Ôn Luân giật giật, nhưng không nói tiếng nào. Hôm nay hắn không dám xuất đầu như trước nữa, dù sao trước kia còn có Nhạc Dã Hạc, bây giờ, một chút sức lực hắn cũng không có.
Hứa Thanh Mộc thất vọng lắc đầu, thầm nghĩ sau khi Nhạc Dã Hạc trốn đi rồi, bản thân mình có thể rất khó thoát thân trong thời gian ngắn.
Vì thế Hứa Thanh Mộc đẩy đám tiểu đạo sĩ đang kích động này ra, lập tức đi ra ngoài, đến cửa Tam Thanh Điện đối mặt với ông chủ Hoàng.
Nhóm tiểu đạo sĩ trốn ở trong điện thò đầu ra nhìn, không ai dám bước ra.
Vết thương ngày hôm qua của ông chủ Hoàng đã được băng bó, miệng hơi sưng, nhưng cũng không làm trở ngại đôi mắt xếch hung dữ của gã.
Hứa Thanh Mộc thờ ơ vọc ngón tay của mình, nói "Hôm nay tính quậy cái gì nữa đây? Cứ trực tiếp đi, chúng ta kết thúc sớm một chút."
Đôi mắt xếch kia nhìn Hứa Thanh Mộc, một lát sau, đột nhiên trở nên đỏ bừng, dáng người bự con cao lớn thô kệch của gã trào hai hàng nước mắt đáng thương nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc.
"???" Vẻ mặt Hứa Thanh Mộc một lời khó nói hết "Có chuyện gì thì nói, ông khóc cái gì, giống như tôi ăn hiếp ông vậy."
Ông chủ Hoàng há mồm, chỗ răng cửa bây giờ trống không, nhìn rất buồn cười, Hứa Thanh Mộc thiếu chút nữa đã cười sặc, dùng sức hít một hơi thật sâu, ráng không cười ra tiếng.
Ông chủ Hoàng mở mồm lọt gió, gian nan nói "Tôi muốn ồi, au quá hong ứng ược" (tôi muốn ngồi, đau quá không đứng được)
Lúc này đây, nhóm tiểu đạo sĩ núp phía sau nhịn không được bắt đầu cười, Hứa Thanh Mộc cười ra tiếng, quay đầu lại phất tay với bọn họ, khiến bọn họ tản ra.
Nhóm tiểu đạo sĩ tiếp tục thò đầu ra nhìn lén, Hứa Thanh Mộc mang theo vẻ mặt xúi quẩy mang ông chủ Hoàng đi khách đường, đưa cho gã chén trà, để gã từ từ nói.
Ông chủ Hoàng nhìn chén trà, vẻ mặt u oán đẩy ra.
Hứa Thanh Mộc có chút áy náy lấy lại trà, đổi cho gã một ly nước trắng, nói "Đừng buồn, nhìn ông cũng chẳng phải người chung thủy gì, cũng chẳng chịu thiệt."
Ông chủ Hoàng cố gắng khống chế cái miệng hở của mình, đem lời nói ra rõ ràng "Đó là trước kia! Sau khi tôi cùng ả kết hôn đã tém tém lại rồi, vì muốn cùng ả sống hạnh phúc! Ả thì hay rồi, cho tôi đội nguyên cái nón xanh, một lần đội hai cái nón, vừa thông đồng với anh em của tôi, vừa không buông tha cho Tony ở tiệm cắt tóc dưới lầu. Thầy biết không, hôm qua lúc tôi về tới nhà, bắt gian tại trận! Tôi tận mắt thấy..."
"Cũng thường thôi." Trong đầu Hứa Thanh Mộc tìm kiếm ngôn ngữ hiện đại, nói "Ở đây không phải ủy ban phường, không giải quyết vấn đề tranh cãi tình cảm."
Ông chủ Hoàng kiềm chế cơn giận của mình, lúc này mới tội nghiệp nói "Nếu đã như vậy... tôi muốn hỏi một chút, thầy... làm sao thầy biết được? Chẳng lẽ thật sự có thứ gì dó đi theo tôi?"
Hứa Thanh Mộc nói "Bà ta nói bà là chị ông."
Ông chủ Hoàng mở to hai mắt, lắp bắp nói "Chị, chị tôi?"
Hứa Thanh Mộc gật đầu "Bà ta nói lúc qua đời bà không được nhìn ông lần cuối, vẫn rất lo cho ông, nên luôn đi theo ông, liền thấy vợ ông..."
Tâm tư bị cắm sừng của ông chủ Hoàng nháy mắt bị dời đi, sửng sốt chốc lát, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, không phải vì đau đớn, mà là vì đau lòng, nhịn không được mà bắt đầu nghẹn ngào kể chuyện của mình.
Cha mẹ ông chủ Hoàng qua đời sớm, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vốn rất tốt, cho đến khi ông chủ Hoàng gặp người vợ hiện tại.
Chị gã và vợ gã sống chung không được, ông chủ Hoàng vì đứng về phía vợ mình mà trở mặt với chị ruột. Say đó chị gã không may gặp tai nạn giao thông, vì đang dỗ vợ, nên gã không thèm bắt điện thoại của chị, nên bỏ lỡ cơ hội gặp mặt chị mình lần cuối.
Mấy năm nay ông chủ Hoàng rất áy náy trong lòng, nhưng người không thể sống lại, gã cũng không thể làm gì được, chỉ là càng ngày càng hối hận, lúc nào cũng nghĩ rằng chị của gã nhất định rất hận gã, cho dù đã xuống mồ rồi vẫn không chịu gặp gã.
Mà giờ đây, Hứa Thanh Mộc lại nói với gã rằng, chị không những không trách gã, mà còn lo lắng cho gã, luôn đi theo bên cạnh gã, hối hận áy náy trong lòng gã càng thêm mãnh liệt, khiến gã không kiềm chế được nước mắt mà tuôn ra.
Hứa Thanh Mộc còn nói "Bên cạnh ông còn thứ dơ bẩn khác nữa, nhưng bà luôn bảo vệ ông."
Ông chủ Hoàng càng suy sụp, rốt cục nhịn không được mà khóc thành tiếng, chờ gã khóc đủ rồi mới kiềm được bản thân, gã mới nói "Đạo trưởng, có thể cho tôi gặp chị tôi lần nữa được không, tôi muốn nói chuyện với chị, còn muốn làm pháp sự cho chị."
Hứa Thanh Mộc liếc mắt nhìn gã, nói "Ông vì cái khu du lịch kia mà mỗi ngày tới đạo quán nhỏ của tôi gây sự. Ông thấy tôi không ghim ông à?"
Ông chủ Hoàng cuống quít lau nước mắt, đứng lên cúi đầu thật thấp, than thở khóc lóc nói "Đạo trưởng, tôi cũng không phải là chủ đầu tư của khu du lịch kia, có thể rút ngay lập tức! Với lại thầy muốn cúng kiến gì đều được, tôi... tôi nguyện ý giúp thầy sửa chửa lại Lăng Vân Quan, dát vàng Tam Thanh Điện, chỉ cần thầy đáp ứng..."
"Thôi khỏi." Hứa Thanh Mộc thần tình ghét bỏ, nói "Giờ thợ thủ công khéo tay không nhiều lắm, càng sửa càng hư."
Ông chủ Hoàng sốt ruột, thắt lưng trực tiếp cong thành 90 độ, tiếp tục lắp bắp nói "Tôi thật sự... đời này không có tâm nguyện gì, chỉ muốn gặp mặt chị lần nữa, hy vọng chị có thể an tâm... Dù tôi có làm gì sai, nhưng chị tôi vô tội mà, xin thầy cho chị ấy ra đi thanh thản, thầy là cao nhân tu hành, nhất định đại nhân có đại lượng." (người có tầm thì hay rộng lượng).
Hứa Thanh Mộc nghiêng mắt liếc gã một cái, nói "Tôi ghim trong lòng thật á."
Ông chủ Hoàng cũng biết mình chẳng thể nói được gì, chỉ bi thương nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc liếc nhìn hồn phách trong suốt của chị ông chủ Hoàng đang trốn ở phía sau.
Nhìn qua bà là người phụ nữ trung niên hiền lành lại nhát gan, từ khi Hứa Thanh Mộc nhìn thấy bà, bà vẫn luôn sợ hãi, nhỏ giọng nói bản thân mình không có ác ý, còn kể lại chuyện của mình khi còn sống.
Hứa Thanh Một có chút không đành lòng.
Ít ra người đàn bà này vô tội, không cởi bỏ chấp niệm của bà, bà không thể nào rời đi nhân thế. Không chừng còn gặp phải cao nhân, trực tiếp đánh tan hồn phách. Hứa Thanh Mộc lại nhìn về phía ông chủ Hoàng, nói "Quên đi, ông cũng chẳng phải người hung ác, còn cứu được."
Ông chủ Hoàng hết sức vui mừng, vội vã tới gần, gấp gáp nói "Phải chuẩn bị tế phẩm gì ạ? Bao nhiêu tiền cũng được, khi nào thì được gặp chị ạ? Hay là tính ngày, tôi..."
Hứa Thanh Mộc nghe không vào lời lải nhải của gã, nâng tay, dùng ngón tay điểm lên mi tâm của ông chủ Hoàng, ông chủ Hoàng chỉ cảm thấy cái trán phát đau, đột nhiên trước mắt hiện ra một trận sương trắng, cảnh tượng trong sương mù trở nên mơ hồ.
Hứa Thanh Mộc nhanh chóng nói "Vết thương của tôi còn chưa lành, linh lực không đủ, ông chỉ có thời gian là nửa nén hương, tận dụng đi."
Vừa nói xong, ông chủ Hoàng bên trong sương mù mờ ảo thấy được người chị đã lâu không gặp của mình, gã giật mình một chút, rồi nhào tới.
Hứa Thanh Mộc im lặng chờ bọn họ khóc lóc ỉ ôi một trận, cho đến khi thời gian gần hết, thân ảnh chị của gã trở nên mờ nhạt, Hứa Thanh Mộc mới tiến lên, nói với bà ta "Đến lúc rồi."
Người phụ nữ kia lau nước mắt, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Mộc tràn đầy cảm kích và toại nguyện. Hứa Thanh Mộc nâng tay phải lên, từ trên đỉnh đầu của bà vẽ một đạo phù trong hư không, từ ngón tay của cậu xuất hiện những phù văn màu vàng, kim quang nhàn nhạt bao phủ lấy cả người bà ta.
"Đi thôi." Hứa Thanh Mộc nhẹ giọng nói với bà "Sẽ có người tới dẫn bà đi."
Bà ta gật đầu, cuối cùng nhìn tới người em trai ruột của mình, sau đó chậm rãi xoay người, đi ra ngoài.
Ông chủ Hoàng nhìn bà, cẩn thận đi theo sau, cho đến khi thân ảnh của bà hoàn toàn hòa vào sương mù, cảnh tượng trước mắt của ông chủ Hoàng mới trở về thực tế. Gã há hốc mồm, cả người ngẩn ngơ.
Hứa Thanh Mộc không quan tâm gã, nói "Tỉnh rồi thì về đi." rồi đi khỏi.
Ông chủ Hoàng bỗng nhiên hoàn hồn, chạy về phía cậu, dùng ánh mắt vạn phần sùng kính nhìn Hứa Thanh Mộc, nói "Thầy... thầy là tiên ạ? Con, con có thể giúp được thầy cái gì không? Gì cũng được, con nguyện ý..."
Hứa Thanh Mộc nói "Ông không thể."
Sắc mặt ông chủ Hoàng xám xịt, bất thình lình cảm thấy sợ hãi. Trong khái niệm của ông, có ơn với tiên mà không cung phụng sẽ bị trừng phạt.
Vì thế gã chỉ có thể tiếp tục nói "Cái gì cũng được ạ... Con có thể làm... Đúng rồi, con có thể rút khỏi hạng mục du lịch kia, vốn đầu tư của con cũng không lớn... Con còn có một ít tài liệu của hạng mục này, nếu có thể giúp thầy..."
Hứa Thanh Mộc có điểm hứng thú, dừng lại bước chân, để gã tiếp tục nói.
Ông chủ Hoàng cảm động đến rơi nước mắt, lập tức bắt đầu kể.
Hạng mục của bọn họ gọi là "Vạn dặm rừng đào", là một công trình lớn xây nhà cao cấp và khu du lịch cùng một chỗ, phạm vi bao gồm núi Lăng Vân và núi Ngọc Tuyền bên cạnh.
Địa hình núi Lăng Vân được thiên nhiên ưu đãi, hơn nữa từ xưa đến nay thôn dân trồng cây đào làm cây công nghiệp, ngàn mẫu đất gieo trồng được 400.000 cây đào. Hằng năm tới mùa xuân hoa nở, đắm mình vào trong biển hoa khôn cùng, cảnh đẹp kia chỉ có thể dùng hai từ chấn động để hình dung.
Mùa xuân ngắm hoa, mùa hạ phẩm đào, mùa thu thu hoạch nông sản, mùa đông có thể thưởng tuyết. Mỗi nhà của thôn dân núi Lăng Vân đều mở homestay, chưa bao giờ ế khách.
Cho nên, dĩ nhiên sẽ có người thèm thuồng khối thịt béo bở này, trước sau không biết bao nhiêu người muốn ăn mảnh núi Lăng Vân. Nhưng cuộc sống của nhóm thôn dân vẫn rất tốt, không có ý chuyển nhượng, cho nên hạng mục này đều bị gác lại.
Cho đến hai năm trước, có một công ty bất động sản tiêu phí không ít tinh lực, cuối cùng vẫn khởi động hạng mục này, lần lượt quy hoạch núi Lăng Vân và núi Ngọc Tuyền.
Bọn họ bỏ ra một năm gây trồng giống đào, dựng thành cảnh khu. Đến năm nay đã dựng xong cảnh khu cơ bản của núi Ngọc Tuyền, bắt đầu quảng cáo "Lễ hội hoa đào", hạng mục công trình khu du lịch cũng đã khởi động.
Tuy hoa đào của núi Ngọc Tuyền quy mô không bằng núi Lăng Vân, nhưng được cơ sở thiết bị và cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh làm ưu thế.
Đương nhiên, mục tiêu của bọn họ không chỉ dừng lại ở đó, sau cùng vẫn muốn chiếm lấy phong cảnh của núi Lăng Vân, đem hai vùng trên ngàn mẫu rừng đào này tạo thành một hạng mục tên tuổi. Đỉnh núi Lăng Vân là vị trí tuyệt vời mà bọn họ rất coi trọng, dự định xây thành khách sạn nghĩ dưỡng hạng sao.
Cho nên, gây sự với Lăng Vân Quan và thôn dân núi Lăng Vân đã trở thành nhiệm vụ hằng ngày của ông chủ Hoàng. Vừa đấm vừa xoa, vô cùng đa dạng, khiến họ rời khỏi núi Lăng Vân. Tất nhiên, tìm một ít du côn dùng vũ lực uy hiếp này nọ chỉ là thủ đoạn cấp thấp, ông chủ Hoàng còn tiết lộ, bên kia còn có hậu chiêu, muốn khiến cho thôn dân ở núi Lăng Vân mùa hoa năm nay không thể kiếm tiền từ du khách, sau đó sẽ ngoan ngoãn chuyển nhượng đất cho bọn họ.
Nhưng cụ thể là biện pháp gì, ông chủ Hoàng chỉ là một chủ đất không có trình độ văn hóa, gã cũng không nói rõ.
Hứa Thanh Mộc trầm mặc một hồi, đi đến phía cửa sổ nhìn ra xa, đầu xuân cây đào vẫn còn trụi lủi, nhưng có thể nhận thấy nụ hoa đã chuẩn bị chớm nở, chờ đến ngày đua nở rực rỡ.
Khi các bé còn đang mong chờ được nở rộ, thì có người muốn hủy diệt các bé.
Hứa Thanh Mộc thì thào, nói nhỏ "Một ngàn năm, lòng người vẫn bẩn như thế, không thay đổi."
Ông chủ Hoàng hỏi "Người nói gì ạ?"
Hứa Thanh Mộc không trả lời gã, quay đầu lại nhìn gã, liền nhìn thấy một bóng đen to bằng bàn tay đang núp phía sau đầu gã.
Hứa Thanh Mộc khó hiểu "Ồ" một tiếng, tiếp tục nhìn bóng đen kia.
Hứa Thanh Mộc thở dài "Thật ra cũng không cần giải thích nghiêm túc như vậy."
Ôn Luân sửng sốt một chút, cảm thấy bản thân mới là thằng ngu, vừa muốn nổi điên thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó là giọng kinh hoàng của một tiểu đạo sĩ "Tới... tới nữa rồi! Lục tổng... Không phải, Hoàng tổng tới nữa rồi!"
Một đám người lập tức luống cuống, không rảnh để bàn chuyện có sữa hay không, tất cả đều nhìn về phía Ôn Luân.
Sắc mặt Ôn Luân nháy mắt trở nên đỏ bừng, không tự chủ rụt cổ lại, co quắp một cách dị thường.
Hứa Thanh Mộc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói "Không phải muốn làm chưởng môn à? Gặp chuyện sao không giải quyết đi?"
Môi Ôn Luân giật giật, nhưng không nói tiếng nào. Hôm nay hắn không dám xuất đầu như trước nữa, dù sao trước kia còn có Nhạc Dã Hạc, bây giờ, một chút sức lực hắn cũng không có.
Hứa Thanh Mộc thất vọng lắc đầu, thầm nghĩ sau khi Nhạc Dã Hạc trốn đi rồi, bản thân mình có thể rất khó thoát thân trong thời gian ngắn.
Vì thế Hứa Thanh Mộc đẩy đám tiểu đạo sĩ đang kích động này ra, lập tức đi ra ngoài, đến cửa Tam Thanh Điện đối mặt với ông chủ Hoàng.
Nhóm tiểu đạo sĩ trốn ở trong điện thò đầu ra nhìn, không ai dám bước ra.
Vết thương ngày hôm qua của ông chủ Hoàng đã được băng bó, miệng hơi sưng, nhưng cũng không làm trở ngại đôi mắt xếch hung dữ của gã.
Hứa Thanh Mộc thờ ơ vọc ngón tay của mình, nói "Hôm nay tính quậy cái gì nữa đây? Cứ trực tiếp đi, chúng ta kết thúc sớm một chút."
Đôi mắt xếch kia nhìn Hứa Thanh Mộc, một lát sau, đột nhiên trở nên đỏ bừng, dáng người bự con cao lớn thô kệch của gã trào hai hàng nước mắt đáng thương nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc.
"???" Vẻ mặt Hứa Thanh Mộc một lời khó nói hết "Có chuyện gì thì nói, ông khóc cái gì, giống như tôi ăn hiếp ông vậy."
Ông chủ Hoàng há mồm, chỗ răng cửa bây giờ trống không, nhìn rất buồn cười, Hứa Thanh Mộc thiếu chút nữa đã cười sặc, dùng sức hít một hơi thật sâu, ráng không cười ra tiếng.
Ông chủ Hoàng mở mồm lọt gió, gian nan nói "Tôi muốn ồi, au quá hong ứng ược" (tôi muốn ngồi, đau quá không đứng được)
Lúc này đây, nhóm tiểu đạo sĩ núp phía sau nhịn không được bắt đầu cười, Hứa Thanh Mộc cười ra tiếng, quay đầu lại phất tay với bọn họ, khiến bọn họ tản ra.
Nhóm tiểu đạo sĩ tiếp tục thò đầu ra nhìn lén, Hứa Thanh Mộc mang theo vẻ mặt xúi quẩy mang ông chủ Hoàng đi khách đường, đưa cho gã chén trà, để gã từ từ nói.
Ông chủ Hoàng nhìn chén trà, vẻ mặt u oán đẩy ra.
Hứa Thanh Mộc có chút áy náy lấy lại trà, đổi cho gã một ly nước trắng, nói "Đừng buồn, nhìn ông cũng chẳng phải người chung thủy gì, cũng chẳng chịu thiệt."
Ông chủ Hoàng cố gắng khống chế cái miệng hở của mình, đem lời nói ra rõ ràng "Đó là trước kia! Sau khi tôi cùng ả kết hôn đã tém tém lại rồi, vì muốn cùng ả sống hạnh phúc! Ả thì hay rồi, cho tôi đội nguyên cái nón xanh, một lần đội hai cái nón, vừa thông đồng với anh em của tôi, vừa không buông tha cho Tony ở tiệm cắt tóc dưới lầu. Thầy biết không, hôm qua lúc tôi về tới nhà, bắt gian tại trận! Tôi tận mắt thấy..."
"Cũng thường thôi." Trong đầu Hứa Thanh Mộc tìm kiếm ngôn ngữ hiện đại, nói "Ở đây không phải ủy ban phường, không giải quyết vấn đề tranh cãi tình cảm."
Ông chủ Hoàng kiềm chế cơn giận của mình, lúc này mới tội nghiệp nói "Nếu đã như vậy... tôi muốn hỏi một chút, thầy... làm sao thầy biết được? Chẳng lẽ thật sự có thứ gì dó đi theo tôi?"
Hứa Thanh Mộc nói "Bà ta nói bà là chị ông."
Ông chủ Hoàng mở to hai mắt, lắp bắp nói "Chị, chị tôi?"
Hứa Thanh Mộc gật đầu "Bà ta nói lúc qua đời bà không được nhìn ông lần cuối, vẫn rất lo cho ông, nên luôn đi theo ông, liền thấy vợ ông..."
Tâm tư bị cắm sừng của ông chủ Hoàng nháy mắt bị dời đi, sửng sốt chốc lát, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, không phải vì đau đớn, mà là vì đau lòng, nhịn không được mà bắt đầu nghẹn ngào kể chuyện của mình.
Cha mẹ ông chủ Hoàng qua đời sớm, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vốn rất tốt, cho đến khi ông chủ Hoàng gặp người vợ hiện tại.
Chị gã và vợ gã sống chung không được, ông chủ Hoàng vì đứng về phía vợ mình mà trở mặt với chị ruột. Say đó chị gã không may gặp tai nạn giao thông, vì đang dỗ vợ, nên gã không thèm bắt điện thoại của chị, nên bỏ lỡ cơ hội gặp mặt chị mình lần cuối.
Mấy năm nay ông chủ Hoàng rất áy náy trong lòng, nhưng người không thể sống lại, gã cũng không thể làm gì được, chỉ là càng ngày càng hối hận, lúc nào cũng nghĩ rằng chị của gã nhất định rất hận gã, cho dù đã xuống mồ rồi vẫn không chịu gặp gã.
Mà giờ đây, Hứa Thanh Mộc lại nói với gã rằng, chị không những không trách gã, mà còn lo lắng cho gã, luôn đi theo bên cạnh gã, hối hận áy náy trong lòng gã càng thêm mãnh liệt, khiến gã không kiềm chế được nước mắt mà tuôn ra.
Hứa Thanh Mộc còn nói "Bên cạnh ông còn thứ dơ bẩn khác nữa, nhưng bà luôn bảo vệ ông."
Ông chủ Hoàng càng suy sụp, rốt cục nhịn không được mà khóc thành tiếng, chờ gã khóc đủ rồi mới kiềm được bản thân, gã mới nói "Đạo trưởng, có thể cho tôi gặp chị tôi lần nữa được không, tôi muốn nói chuyện với chị, còn muốn làm pháp sự cho chị."
Hứa Thanh Mộc liếc mắt nhìn gã, nói "Ông vì cái khu du lịch kia mà mỗi ngày tới đạo quán nhỏ của tôi gây sự. Ông thấy tôi không ghim ông à?"
Ông chủ Hoàng cuống quít lau nước mắt, đứng lên cúi đầu thật thấp, than thở khóc lóc nói "Đạo trưởng, tôi cũng không phải là chủ đầu tư của khu du lịch kia, có thể rút ngay lập tức! Với lại thầy muốn cúng kiến gì đều được, tôi... tôi nguyện ý giúp thầy sửa chửa lại Lăng Vân Quan, dát vàng Tam Thanh Điện, chỉ cần thầy đáp ứng..."
"Thôi khỏi." Hứa Thanh Mộc thần tình ghét bỏ, nói "Giờ thợ thủ công khéo tay không nhiều lắm, càng sửa càng hư."
Ông chủ Hoàng sốt ruột, thắt lưng trực tiếp cong thành 90 độ, tiếp tục lắp bắp nói "Tôi thật sự... đời này không có tâm nguyện gì, chỉ muốn gặp mặt chị lần nữa, hy vọng chị có thể an tâm... Dù tôi có làm gì sai, nhưng chị tôi vô tội mà, xin thầy cho chị ấy ra đi thanh thản, thầy là cao nhân tu hành, nhất định đại nhân có đại lượng." (người có tầm thì hay rộng lượng).
Hứa Thanh Mộc nghiêng mắt liếc gã một cái, nói "Tôi ghim trong lòng thật á."
Ông chủ Hoàng cũng biết mình chẳng thể nói được gì, chỉ bi thương nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc liếc nhìn hồn phách trong suốt của chị ông chủ Hoàng đang trốn ở phía sau.
Nhìn qua bà là người phụ nữ trung niên hiền lành lại nhát gan, từ khi Hứa Thanh Mộc nhìn thấy bà, bà vẫn luôn sợ hãi, nhỏ giọng nói bản thân mình không có ác ý, còn kể lại chuyện của mình khi còn sống.
Hứa Thanh Một có chút không đành lòng.
Ít ra người đàn bà này vô tội, không cởi bỏ chấp niệm của bà, bà không thể nào rời đi nhân thế. Không chừng còn gặp phải cao nhân, trực tiếp đánh tan hồn phách. Hứa Thanh Mộc lại nhìn về phía ông chủ Hoàng, nói "Quên đi, ông cũng chẳng phải người hung ác, còn cứu được."
Ông chủ Hoàng hết sức vui mừng, vội vã tới gần, gấp gáp nói "Phải chuẩn bị tế phẩm gì ạ? Bao nhiêu tiền cũng được, khi nào thì được gặp chị ạ? Hay là tính ngày, tôi..."
Hứa Thanh Mộc nghe không vào lời lải nhải của gã, nâng tay, dùng ngón tay điểm lên mi tâm của ông chủ Hoàng, ông chủ Hoàng chỉ cảm thấy cái trán phát đau, đột nhiên trước mắt hiện ra một trận sương trắng, cảnh tượng trong sương mù trở nên mơ hồ.
Hứa Thanh Mộc nhanh chóng nói "Vết thương của tôi còn chưa lành, linh lực không đủ, ông chỉ có thời gian là nửa nén hương, tận dụng đi."
Vừa nói xong, ông chủ Hoàng bên trong sương mù mờ ảo thấy được người chị đã lâu không gặp của mình, gã giật mình một chút, rồi nhào tới.
Hứa Thanh Mộc im lặng chờ bọn họ khóc lóc ỉ ôi một trận, cho đến khi thời gian gần hết, thân ảnh chị của gã trở nên mờ nhạt, Hứa Thanh Mộc mới tiến lên, nói với bà ta "Đến lúc rồi."
Người phụ nữ kia lau nước mắt, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Mộc tràn đầy cảm kích và toại nguyện. Hứa Thanh Mộc nâng tay phải lên, từ trên đỉnh đầu của bà vẽ một đạo phù trong hư không, từ ngón tay của cậu xuất hiện những phù văn màu vàng, kim quang nhàn nhạt bao phủ lấy cả người bà ta.
"Đi thôi." Hứa Thanh Mộc nhẹ giọng nói với bà "Sẽ có người tới dẫn bà đi."
Bà ta gật đầu, cuối cùng nhìn tới người em trai ruột của mình, sau đó chậm rãi xoay người, đi ra ngoài.
Ông chủ Hoàng nhìn bà, cẩn thận đi theo sau, cho đến khi thân ảnh của bà hoàn toàn hòa vào sương mù, cảnh tượng trước mắt của ông chủ Hoàng mới trở về thực tế. Gã há hốc mồm, cả người ngẩn ngơ.
Hứa Thanh Mộc không quan tâm gã, nói "Tỉnh rồi thì về đi." rồi đi khỏi.
Ông chủ Hoàng bỗng nhiên hoàn hồn, chạy về phía cậu, dùng ánh mắt vạn phần sùng kính nhìn Hứa Thanh Mộc, nói "Thầy... thầy là tiên ạ? Con, con có thể giúp được thầy cái gì không? Gì cũng được, con nguyện ý..."
Hứa Thanh Mộc nói "Ông không thể."
Sắc mặt ông chủ Hoàng xám xịt, bất thình lình cảm thấy sợ hãi. Trong khái niệm của ông, có ơn với tiên mà không cung phụng sẽ bị trừng phạt.
Vì thế gã chỉ có thể tiếp tục nói "Cái gì cũng được ạ... Con có thể làm... Đúng rồi, con có thể rút khỏi hạng mục du lịch kia, vốn đầu tư của con cũng không lớn... Con còn có một ít tài liệu của hạng mục này, nếu có thể giúp thầy..."
Hứa Thanh Mộc có điểm hứng thú, dừng lại bước chân, để gã tiếp tục nói.
Ông chủ Hoàng cảm động đến rơi nước mắt, lập tức bắt đầu kể.
Hạng mục của bọn họ gọi là "Vạn dặm rừng đào", là một công trình lớn xây nhà cao cấp và khu du lịch cùng một chỗ, phạm vi bao gồm núi Lăng Vân và núi Ngọc Tuyền bên cạnh.
Địa hình núi Lăng Vân được thiên nhiên ưu đãi, hơn nữa từ xưa đến nay thôn dân trồng cây đào làm cây công nghiệp, ngàn mẫu đất gieo trồng được 400.000 cây đào. Hằng năm tới mùa xuân hoa nở, đắm mình vào trong biển hoa khôn cùng, cảnh đẹp kia chỉ có thể dùng hai từ chấn động để hình dung.
Mùa xuân ngắm hoa, mùa hạ phẩm đào, mùa thu thu hoạch nông sản, mùa đông có thể thưởng tuyết. Mỗi nhà của thôn dân núi Lăng Vân đều mở homestay, chưa bao giờ ế khách.
Cho nên, dĩ nhiên sẽ có người thèm thuồng khối thịt béo bở này, trước sau không biết bao nhiêu người muốn ăn mảnh núi Lăng Vân. Nhưng cuộc sống của nhóm thôn dân vẫn rất tốt, không có ý chuyển nhượng, cho nên hạng mục này đều bị gác lại.
Cho đến hai năm trước, có một công ty bất động sản tiêu phí không ít tinh lực, cuối cùng vẫn khởi động hạng mục này, lần lượt quy hoạch núi Lăng Vân và núi Ngọc Tuyền.
Bọn họ bỏ ra một năm gây trồng giống đào, dựng thành cảnh khu. Đến năm nay đã dựng xong cảnh khu cơ bản của núi Ngọc Tuyền, bắt đầu quảng cáo "Lễ hội hoa đào", hạng mục công trình khu du lịch cũng đã khởi động.
Tuy hoa đào của núi Ngọc Tuyền quy mô không bằng núi Lăng Vân, nhưng được cơ sở thiết bị và cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh làm ưu thế.
Đương nhiên, mục tiêu của bọn họ không chỉ dừng lại ở đó, sau cùng vẫn muốn chiếm lấy phong cảnh của núi Lăng Vân, đem hai vùng trên ngàn mẫu rừng đào này tạo thành một hạng mục tên tuổi. Đỉnh núi Lăng Vân là vị trí tuyệt vời mà bọn họ rất coi trọng, dự định xây thành khách sạn nghĩ dưỡng hạng sao.
Cho nên, gây sự với Lăng Vân Quan và thôn dân núi Lăng Vân đã trở thành nhiệm vụ hằng ngày của ông chủ Hoàng. Vừa đấm vừa xoa, vô cùng đa dạng, khiến họ rời khỏi núi Lăng Vân. Tất nhiên, tìm một ít du côn dùng vũ lực uy hiếp này nọ chỉ là thủ đoạn cấp thấp, ông chủ Hoàng còn tiết lộ, bên kia còn có hậu chiêu, muốn khiến cho thôn dân ở núi Lăng Vân mùa hoa năm nay không thể kiếm tiền từ du khách, sau đó sẽ ngoan ngoãn chuyển nhượng đất cho bọn họ.
Nhưng cụ thể là biện pháp gì, ông chủ Hoàng chỉ là một chủ đất không có trình độ văn hóa, gã cũng không nói rõ.
Hứa Thanh Mộc trầm mặc một hồi, đi đến phía cửa sổ nhìn ra xa, đầu xuân cây đào vẫn còn trụi lủi, nhưng có thể nhận thấy nụ hoa đã chuẩn bị chớm nở, chờ đến ngày đua nở rực rỡ.
Khi các bé còn đang mong chờ được nở rộ, thì có người muốn hủy diệt các bé.
Hứa Thanh Mộc thì thào, nói nhỏ "Một ngàn năm, lòng người vẫn bẩn như thế, không thay đổi."
Ông chủ Hoàng hỏi "Người nói gì ạ?"
Hứa Thanh Mộc không trả lời gã, quay đầu lại nhìn gã, liền nhìn thấy một bóng đen to bằng bàn tay đang núp phía sau đầu gã.
Hứa Thanh Mộc khó hiểu "Ồ" một tiếng, tiếp tục nhìn bóng đen kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất