Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 73: Em xin lỗi
Có Husky hỗ trợ, không lâu sau đám người Văn Bác Hàm đã tìm được Thư Tĩnh Diệc ở công viên nhỏ gần trường.
Cô bé ngơ ngác ngồi bên cạnh hồ cá, ngẩn người nhìn đàn cá Koi, tuy tinh thần có vẻ như rất hốt hoảng, nhưng người thì không sao.
Căng thẳng trong lòng mọi người cũng dịu đi, Văn Bác Hàm điều chỉnh thái độ của mình, bước lên trước ngồi bên cạnh Thư Tĩnh Diệc.
Thư Tĩnh Diệc hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại, thấy Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, còn có cả Husky.
Trên mặt cô bé lộ ra vẻ ngại ngùng, nước mắt lập tức rơi xuống, khó chịu nói: "Em xin lỗi, em làm mọi người thất vọng rồi."
Văn Bác Hàm vội vàng nói: "Sao thế được? Đây chưa phải là kết quả cuối cùng mà, không phải chúng ta còn có thể xin duyệt lại à?"
Thư Tĩnh Diệc thút thít nói: "Nhưng duyệt lại cũng không thể nhìn lại bài, em cũng không biết chỗ nào sai cả. Đề trắc nghiệm thì chẳng được điểm nào, còn đề tự luận thì lại càng rối tinh rối mù. Đây không phải là chuyện có được phúc khảo hay không, chuyện gì xảy ra với em vậy..."
Văn Bác Hàm cũng không hiểu lắm mấy chuyện thi đại học bây giờ, liền tiếp tục an ủi: "Thế... Coi như em sơ suất, không phát huy tốt, còn có thể thi lại, em còn trẻ đừng sợ thi lại."
Thư Tĩnh Diệc tức khắc nước mắt rơi như mưa, cô bé đã hoàn toàn hỏng mất, nói năng lộn xộn: "Em không có cơ hội thi lại, lúc nãy ba em đã biết điểm thi, ông ấy bảo sẽ không cho em đi học nữa, muốn em về nhà, em vô dụng quá! Lúc nào em cũng mơ tưởng đến việc mình có thể thoát khỏi vũng lầy kia, có được một cuộc sống tự do tự tại. Giờ em tỉnh mộng rồi... em không đáng được như vậy..."
Văn Bác Hàm đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm Thư Tĩnh Diệc, hiển nhiên là đang tức giận.
Thư Tĩnh Diệc bị dọa sợ, trừng lớn mắt nhìn hắn.
Ngực Văn Bác Hàm phập phồng kịch liệt, sau đó lớn tiếng nói: "Cô đang nói cái gì đó! Chẳng lẽ cô muốn từ bỏ sao!"
Văn Bác Hàm chưa bao giờ dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế nói chuyện với Thư Tĩnh Diệc, khiến cô bé run rẩy sợ hãi.
Văn Bác Hàm tiếp tục lớn tiếng nói: "Học tập và sát hạch là cơ hội duy nhất để người yếu thế đánh vỡ giai cấp, cô không chỉ đại diện cho bản thân mà còn cho cả tôi, đối mặt với hắc ám và sự bất công, vẫn không ngừng hướng về phía trước, không ngừng tranh thủ quyền lên tiếng của người đọc sách. Chúng ta là người đọc sách, có thể yếu đuối, có thể khốn cùng, nhưng xương cốt không thể mềm! Huống hồ chi cô còn là con gái, từ trước đến nay sợ là chẳng có bao nhiêu đứa con gái nào có tài như cô, người ta còn không có cơ hội để cạnh tranh công bằng với con trai. Quá khứ cô có nhiều đau khổ, tôi có thể hiểu bây giờ cô suy sụp thế nào, nhưng nếu cô từ bỏ, thì những cái khổ đó đều vô ích! Người cô cần xin lỗi chính là bản thân cô!"
Nói hết những lời này xong, hốc mắt Văn Bác Hàm cũng đã hơi phiếm hồng.
Hắn cũng đã từng có khát vọng và lý tưởng, cũng đã từng nỗ lực vất vả rất nhiều năm mới thi đậu, ai ngờ ngay lúc thời khắc vận mệnh lại bị té ngã, cho nên hắn không muốn thấy có người giống mình.
Thư Tĩnh Diệc ngơ ngác nhìn Văn Bác Hàm, đôi mắt rưng rưng kia làm cô bé xúc động, sau một lúc lâu, Thư Tĩnh Diệc cắn môi dưới, dùng tay áo lau khô nước mắt, đột nhiên đứng dậy, trịnh trọng khom lưng với mọi người, sau đó nói: "Em xin lỗi ạ."
Lúc này đây lời xin lỗi này đã được nói với tâm thái hoàn toàn khác, Thư Tĩnh Diệc tỉnh táo lại, dù là phúc khảo hay thi lại năm sau, cô bé cũng sẽ không từ bỏ.
Vừa lúc đó chủ nhiệm lớp chạy tới đây, Thư Tĩnh Diệc cũng khom lưng với người dạy dỗ mình này, rồi xin lỗi mọi người vì sự tùy hứng của mình.
Chủ nhiệm lớp không đành lòng trách móc nặng nề, sau khi an ủi vài câu, trả di động lại cho cô bé, nói: "Em có rất nhiều tin nhắn với điện thoại, cô không có đọc, em kiểm tra xem có cái gì quan trọng không."
Đa phần cuộc gọi nhỡ là do cha mẹ cô bé gọi, cô bé vốn không muốn trả lời, mà toàn bộ tin nhắn thì lại đến từ Trang Thải Thải, nội dung đều giống nhau —— con nhỏ kiêu ngạo mời Thư Tĩnh Diệc tham gia party đậu đại học của nó.
Thư Tĩnh Diệc do dự một chút, rồi kiểm tra tin nhắn, Trang Thải Thải có gửi bảng điểm cho cô bé, tổng điểm là 701. (max 750)
Đầu óc Thư Tĩnh Diệc tức khắc vang "Ong" một tiếng, cho dù cô bé tự tính điểm cũng không dám tính ra cao đến vậy. Mà cái điểm này coi như đã là đứng đầu tỉnh rồi. Cô bé mờ mịt hỏi chủ nhiệm lớp đây có phải là điểm của Trang Thải Thải hay không, chủ nhiệm lớp trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Thành tích vừa ra Trang Thải Thải đã đăng lên WeChat, giờ đây mọi người đang bàn tán sôi nổi vì sao điểm của Trang Thải Thải lại cao hơn người thường đến vậy.
Bộ dáng đắc ý của Trang Thải Thải đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Thư Tĩnh Diệc, lúc ấy con bé tự tin nói rằng nó chắc chắn sẽ thắng, kết quả là nó thắng thật.
Tiếp theo, Trang Thải Thải gửi voicechat, cái điện thoại cùi bắp của Thư Tĩnh Diệc có hơi lag, rõ ràng là cô bé muốn xóa cái voice này, ai ngờ đâu không cẩn thận lỡ tay bấm nhầm nút play, giọng nói ngạo mạn của Trang Thải Thải thông qua loa ngoài truyền tới, tất cả mọi người đều nghe được.
"Tao nên nói gì đây? Uầy, thật đáng tiếc, không biết Trạng Nguyên lởm của chúng ta đang trốn chỗ nào khóc rồi. Đúng rồi, nghe nói nếu mày không có học bổng thì sẽ về quê hả? Nghe thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chân có phèn thì cưới sớm rồi đẻ đi. Nhưng trước khi về nhớ ghé party đậu đại học của tao cái đã, ăn no rồi đi."
Mọi người nghe xong, biểu tình đều vô cùng khó coi.
Con gái con đứa mà buông lời ác độc.
Văn Bác Hàm nghe xong liền tức điên.
"Không thể nào, quá vô lý!" Văn Bác Hàm kích động, "Ngày đó tôi đã tính, Trang Thải Thải vốn không có mệnh Trạng Nguyên, trên đầu bé Thư mới đúng là có sao Khôi chiếu rọi..."
Nói đến đây, Văn Bác Hàm đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy ánh sáng trên đầu Thư Tĩnh Diệc đang dần dần tiêu tán, chẳng còn nhìn thấy sao Khôi chói mắt nữa.
Tuy Hứa Thanh Mộc không thể tính chuẩn như Văn Bác Hàm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít vận thế của con người, cho nên cậu cũng có thể cảm giác được, ánh sáng trên người Thư Tĩnh Diệc đã trở nên ảm đạm.
Nhưng đây không phải là vận mệnh thay đổi bình thường, mà giống như có người đã can thiệp.
Văn Bác Hàm giận dữ nói: "Trang Thải Thải nói cái gì? Sao cô ta lại biết bé Thư thi không tốt? Cô ta thì biết cái gì! Nhất định là quay cóp! Là gian lận! Trước đây tôi gặp nhiều rồi!"
"Không thể nào." Chủ nhiệm lớp chắc chắn nói, "Thi đại học là chuyện quan trọng của quốc gia, là cách mà quốc gia tuyển chọn nhân tài, bây giờ thi đại học nghiêm khắc cỡ nào các cậu không tưởng tượng được đâu, muốn gian lận rất là khó, hơn nữa nếu phát hiện sẽ bị xử phạt rất nặng. Tuy điều kiện của gia đình Trang Thải Thải không tồi, nhưng tuyệt đối không có đạt tới trình độ thao túng kết quả thi đại học mà thần không biết quỷ không hay."
Văn Bác Hàm vẫn không tin, kiên trì nói là do gian lận, Thư Tĩnh Diệc cười khổ một chút, nói: "Quốc gia vì để công bằng khi thi đại học, đã cho ra rất nhiều biện pháp. Cũng không phải là không có người vượt xa khả năng phát huy, thật ra Trang Thải Thải... Rất thông minh. Để em tự giải quyết chuyện của mình, lát nữa về nhà xin phúc khảo."
"Chờ một chút." Hứa Thanh Mộc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi, "Kỳ hạn xin phúc khảo là lúc nào?"
Chủ nhiệm lớp đáp: "8 giờ tối ngày 27."
Hứa Thanh Mộc nói: "Thế còn vài ngày. Tôi muốn nói, nếu... nếu mọi người tin tôi, hôm nay không cần vội xin phúc khảo, chờ đi."
Thư Tĩnh Diệc và chủ nhiệm lớp nghe xong rất kinh ngạc. Cậu nói mà chẳng đưa ra lý do, nhưng nhìn khuôn mặt non nớt của cậu, không biết tại sao lại vô cùng tín nhiệm, không tự chủ được mà gật đầu.
"Thế nhé." Hứa Thanh Mộc mỉm cười với Thư Tĩnh Diệc, "Em về nhà với cô trước đi, mấy ngày nay đừng nghĩ ngợi gì hết, bình tĩnh chờ tôi liên lạc."
.
Tạm biệt Thư Tĩnh Diệc, trên đường trở về Lăng Vân Quan, Văn Bác Hàm không ngừng lải nhải mấy cái chuyện gian lận quay cóp hồi xửa hồi xưa của mình, khi đó chuyện gian lận khoa cử cũng không phải chuyện gì mới lạ, hắn cũng đã từng bị hại.
Nhưng Tống Quyết đả kích suy đoán của hắn, nói: "Lấy trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ mà nói, mấy cái thủ đoạn gian lận truyền thống mà anh nhắc đã không còn hợp thời, mấy mánh lới bình thường không thể làm được."
Hứa Thanh Mộc cũng đả kích hắn: "Anh dù gì cũng là quỷ, suy nghĩ cho kỹ đi, trong tay Trang Thải Thải có tràng hạt được cao tăng khai quang trừ tà, mà lại biết được thành tích của mình trước khi thi một tháng, đây rõ ràng là có lực lượng thần bí tham gia."
Văn Bác Hàm nói: "Ý của thầy là... Quỷ? Yêu? Hay là có người độ?"
Hứa Thanh Mộc đáp: "Tôi đoán được rồi, nhưng cũng không chắc lắm, dù sao cũng phải làm một vài chuyện xấu trước đã."
Tống Quyết quay đầu nhìn cậu, nói: "Cậu lại muốn làm gì? Nguy hiểm không?"
"Cũng không nguy hiểm, nhưng vì để không gây thêm phiền toái, nên phải trộm hành động." Hứa Thanh Mộc nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy, tôi phải đi kiếm lại bài thi của Trang Thải Thải và Thư Tĩnh Diệc, nghiên cứu một chút xem đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra."
.
Sau khi thi đại học kết thúc, toàn bộ bài thi của học sinh sẽ được niêm phong nghiêm ngặt và được cất giữ trong phòng bảo mật của Viện Khảo thí tuyển sinh tỉnh. Trước khi chấm bài, camera ở phòng bảo mật sẽ được mở liên tục 24 giờ, được nhiều nhân viên công tác thay phiên trông coi.
Sau khi chấm xong, bầu không khí của viện tuyển sinh bớt căng thẳng hơn một chút, nhưng vẫn được canh gác nghiêm ngặt, đảm bảo dù một con ruồi bay vào cũng khó.
Bất quá, vô luận là bị theo dõi hay là được trông coi, đối với Hứa Thanh Mộc mà nói đều là chuyện nhỏ, chỉ cần một thủ thuật che mắt đơn giản là có thể đã lừa được camera theo dõi và người canh gác. Thừa dịp nhân viên công tác thay ca, nghênh ngang đi theo bọn họ tiến và phòng bảo mật.
Lúc này đã là nửa đêm, nhân viên công tác kiểm tra phòng bảo mật lần cuối rồi trở về phòng trực ban nghỉ ngơi, chỉ còn lưu lại một mình Hứa Thanh Mộc cùng từng núi bài thi trên kệ.
Dựa theo số báo danh tìm bài thi hai người cũng không khó, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng tìm ra bài thi của Trang Thải Thải và Thư Tĩnh Diệc trong cái đống bài thi kia.
Hứa Thanh Mộc lật bài thi ra đặt trên mặt đất, thậm chí không cần so sánh tỉ mỉ, nhìn một cái thôi cậu đã tìm ra manh mối —— bài thi của hai người này, chữ viết trên đề thi và bài thi không khớp.
Đơn giản mà nói, chữ viết tên họ của Trang Thải Thải trên đề thi và chữ viết trên bài thi lại khác nhau, khá giống với chữ của Thư Tĩnh Diệc, ngược lại, đề thi có tên họ của Thư Tĩnh Diệc, thì chữ viết trên bài thi lại rất giống chữ của Trang Thải Thải. Nhưng lại không có dấu vết đã từng xoá và sửa, cho dù muốn phúc khảo cũng khảo không ra cái gì.
Hứa Thanh Mộc hơi hơi híp mắt, chậm rãi lật xem bài thi của Thư Tĩnh Diệc.
Đề tự luận đa phần là bỏ không, hoặc là tùy tiện viết mấy chữ cho có lệ. Bài nào cũng để giấy trắng, cho nên điểm cũng trắng luôn.
Vì thế, suy đoán trong lòng của Hứa Thanh Mộc đã có chứng thực, cậu hơi mỉm cười thấp giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên."
Vừa dứt lời, căn phòng chẳng có một khung cửa sổ nào liền nổi gió lên, bài thi được sắp xếp gọn gàng bị gió thổi bay lên, tiếng xào xạc lật trang từ nhỏ đến lớn, chậm rãi hội tụ thành một tiếng thét đau đầu.
Hứa Thanh Mộc nhìn cơn gió kỳ lạ kia, chậm rãi đứng dậy.
Cô bé ngơ ngác ngồi bên cạnh hồ cá, ngẩn người nhìn đàn cá Koi, tuy tinh thần có vẻ như rất hốt hoảng, nhưng người thì không sao.
Căng thẳng trong lòng mọi người cũng dịu đi, Văn Bác Hàm điều chỉnh thái độ của mình, bước lên trước ngồi bên cạnh Thư Tĩnh Diệc.
Thư Tĩnh Diệc hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại, thấy Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, còn có cả Husky.
Trên mặt cô bé lộ ra vẻ ngại ngùng, nước mắt lập tức rơi xuống, khó chịu nói: "Em xin lỗi, em làm mọi người thất vọng rồi."
Văn Bác Hàm vội vàng nói: "Sao thế được? Đây chưa phải là kết quả cuối cùng mà, không phải chúng ta còn có thể xin duyệt lại à?"
Thư Tĩnh Diệc thút thít nói: "Nhưng duyệt lại cũng không thể nhìn lại bài, em cũng không biết chỗ nào sai cả. Đề trắc nghiệm thì chẳng được điểm nào, còn đề tự luận thì lại càng rối tinh rối mù. Đây không phải là chuyện có được phúc khảo hay không, chuyện gì xảy ra với em vậy..."
Văn Bác Hàm cũng không hiểu lắm mấy chuyện thi đại học bây giờ, liền tiếp tục an ủi: "Thế... Coi như em sơ suất, không phát huy tốt, còn có thể thi lại, em còn trẻ đừng sợ thi lại."
Thư Tĩnh Diệc tức khắc nước mắt rơi như mưa, cô bé đã hoàn toàn hỏng mất, nói năng lộn xộn: "Em không có cơ hội thi lại, lúc nãy ba em đã biết điểm thi, ông ấy bảo sẽ không cho em đi học nữa, muốn em về nhà, em vô dụng quá! Lúc nào em cũng mơ tưởng đến việc mình có thể thoát khỏi vũng lầy kia, có được một cuộc sống tự do tự tại. Giờ em tỉnh mộng rồi... em không đáng được như vậy..."
Văn Bác Hàm đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm Thư Tĩnh Diệc, hiển nhiên là đang tức giận.
Thư Tĩnh Diệc bị dọa sợ, trừng lớn mắt nhìn hắn.
Ngực Văn Bác Hàm phập phồng kịch liệt, sau đó lớn tiếng nói: "Cô đang nói cái gì đó! Chẳng lẽ cô muốn từ bỏ sao!"
Văn Bác Hàm chưa bao giờ dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế nói chuyện với Thư Tĩnh Diệc, khiến cô bé run rẩy sợ hãi.
Văn Bác Hàm tiếp tục lớn tiếng nói: "Học tập và sát hạch là cơ hội duy nhất để người yếu thế đánh vỡ giai cấp, cô không chỉ đại diện cho bản thân mà còn cho cả tôi, đối mặt với hắc ám và sự bất công, vẫn không ngừng hướng về phía trước, không ngừng tranh thủ quyền lên tiếng của người đọc sách. Chúng ta là người đọc sách, có thể yếu đuối, có thể khốn cùng, nhưng xương cốt không thể mềm! Huống hồ chi cô còn là con gái, từ trước đến nay sợ là chẳng có bao nhiêu đứa con gái nào có tài như cô, người ta còn không có cơ hội để cạnh tranh công bằng với con trai. Quá khứ cô có nhiều đau khổ, tôi có thể hiểu bây giờ cô suy sụp thế nào, nhưng nếu cô từ bỏ, thì những cái khổ đó đều vô ích! Người cô cần xin lỗi chính là bản thân cô!"
Nói hết những lời này xong, hốc mắt Văn Bác Hàm cũng đã hơi phiếm hồng.
Hắn cũng đã từng có khát vọng và lý tưởng, cũng đã từng nỗ lực vất vả rất nhiều năm mới thi đậu, ai ngờ ngay lúc thời khắc vận mệnh lại bị té ngã, cho nên hắn không muốn thấy có người giống mình.
Thư Tĩnh Diệc ngơ ngác nhìn Văn Bác Hàm, đôi mắt rưng rưng kia làm cô bé xúc động, sau một lúc lâu, Thư Tĩnh Diệc cắn môi dưới, dùng tay áo lau khô nước mắt, đột nhiên đứng dậy, trịnh trọng khom lưng với mọi người, sau đó nói: "Em xin lỗi ạ."
Lúc này đây lời xin lỗi này đã được nói với tâm thái hoàn toàn khác, Thư Tĩnh Diệc tỉnh táo lại, dù là phúc khảo hay thi lại năm sau, cô bé cũng sẽ không từ bỏ.
Vừa lúc đó chủ nhiệm lớp chạy tới đây, Thư Tĩnh Diệc cũng khom lưng với người dạy dỗ mình này, rồi xin lỗi mọi người vì sự tùy hứng của mình.
Chủ nhiệm lớp không đành lòng trách móc nặng nề, sau khi an ủi vài câu, trả di động lại cho cô bé, nói: "Em có rất nhiều tin nhắn với điện thoại, cô không có đọc, em kiểm tra xem có cái gì quan trọng không."
Đa phần cuộc gọi nhỡ là do cha mẹ cô bé gọi, cô bé vốn không muốn trả lời, mà toàn bộ tin nhắn thì lại đến từ Trang Thải Thải, nội dung đều giống nhau —— con nhỏ kiêu ngạo mời Thư Tĩnh Diệc tham gia party đậu đại học của nó.
Thư Tĩnh Diệc do dự một chút, rồi kiểm tra tin nhắn, Trang Thải Thải có gửi bảng điểm cho cô bé, tổng điểm là 701. (max 750)
Đầu óc Thư Tĩnh Diệc tức khắc vang "Ong" một tiếng, cho dù cô bé tự tính điểm cũng không dám tính ra cao đến vậy. Mà cái điểm này coi như đã là đứng đầu tỉnh rồi. Cô bé mờ mịt hỏi chủ nhiệm lớp đây có phải là điểm của Trang Thải Thải hay không, chủ nhiệm lớp trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Thành tích vừa ra Trang Thải Thải đã đăng lên WeChat, giờ đây mọi người đang bàn tán sôi nổi vì sao điểm của Trang Thải Thải lại cao hơn người thường đến vậy.
Bộ dáng đắc ý của Trang Thải Thải đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Thư Tĩnh Diệc, lúc ấy con bé tự tin nói rằng nó chắc chắn sẽ thắng, kết quả là nó thắng thật.
Tiếp theo, Trang Thải Thải gửi voicechat, cái điện thoại cùi bắp của Thư Tĩnh Diệc có hơi lag, rõ ràng là cô bé muốn xóa cái voice này, ai ngờ đâu không cẩn thận lỡ tay bấm nhầm nút play, giọng nói ngạo mạn của Trang Thải Thải thông qua loa ngoài truyền tới, tất cả mọi người đều nghe được.
"Tao nên nói gì đây? Uầy, thật đáng tiếc, không biết Trạng Nguyên lởm của chúng ta đang trốn chỗ nào khóc rồi. Đúng rồi, nghe nói nếu mày không có học bổng thì sẽ về quê hả? Nghe thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chân có phèn thì cưới sớm rồi đẻ đi. Nhưng trước khi về nhớ ghé party đậu đại học của tao cái đã, ăn no rồi đi."
Mọi người nghe xong, biểu tình đều vô cùng khó coi.
Con gái con đứa mà buông lời ác độc.
Văn Bác Hàm nghe xong liền tức điên.
"Không thể nào, quá vô lý!" Văn Bác Hàm kích động, "Ngày đó tôi đã tính, Trang Thải Thải vốn không có mệnh Trạng Nguyên, trên đầu bé Thư mới đúng là có sao Khôi chiếu rọi..."
Nói đến đây, Văn Bác Hàm đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy ánh sáng trên đầu Thư Tĩnh Diệc đang dần dần tiêu tán, chẳng còn nhìn thấy sao Khôi chói mắt nữa.
Tuy Hứa Thanh Mộc không thể tính chuẩn như Văn Bác Hàm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít vận thế của con người, cho nên cậu cũng có thể cảm giác được, ánh sáng trên người Thư Tĩnh Diệc đã trở nên ảm đạm.
Nhưng đây không phải là vận mệnh thay đổi bình thường, mà giống như có người đã can thiệp.
Văn Bác Hàm giận dữ nói: "Trang Thải Thải nói cái gì? Sao cô ta lại biết bé Thư thi không tốt? Cô ta thì biết cái gì! Nhất định là quay cóp! Là gian lận! Trước đây tôi gặp nhiều rồi!"
"Không thể nào." Chủ nhiệm lớp chắc chắn nói, "Thi đại học là chuyện quan trọng của quốc gia, là cách mà quốc gia tuyển chọn nhân tài, bây giờ thi đại học nghiêm khắc cỡ nào các cậu không tưởng tượng được đâu, muốn gian lận rất là khó, hơn nữa nếu phát hiện sẽ bị xử phạt rất nặng. Tuy điều kiện của gia đình Trang Thải Thải không tồi, nhưng tuyệt đối không có đạt tới trình độ thao túng kết quả thi đại học mà thần không biết quỷ không hay."
Văn Bác Hàm vẫn không tin, kiên trì nói là do gian lận, Thư Tĩnh Diệc cười khổ một chút, nói: "Quốc gia vì để công bằng khi thi đại học, đã cho ra rất nhiều biện pháp. Cũng không phải là không có người vượt xa khả năng phát huy, thật ra Trang Thải Thải... Rất thông minh. Để em tự giải quyết chuyện của mình, lát nữa về nhà xin phúc khảo."
"Chờ một chút." Hứa Thanh Mộc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi, "Kỳ hạn xin phúc khảo là lúc nào?"
Chủ nhiệm lớp đáp: "8 giờ tối ngày 27."
Hứa Thanh Mộc nói: "Thế còn vài ngày. Tôi muốn nói, nếu... nếu mọi người tin tôi, hôm nay không cần vội xin phúc khảo, chờ đi."
Thư Tĩnh Diệc và chủ nhiệm lớp nghe xong rất kinh ngạc. Cậu nói mà chẳng đưa ra lý do, nhưng nhìn khuôn mặt non nớt của cậu, không biết tại sao lại vô cùng tín nhiệm, không tự chủ được mà gật đầu.
"Thế nhé." Hứa Thanh Mộc mỉm cười với Thư Tĩnh Diệc, "Em về nhà với cô trước đi, mấy ngày nay đừng nghĩ ngợi gì hết, bình tĩnh chờ tôi liên lạc."
.
Tạm biệt Thư Tĩnh Diệc, trên đường trở về Lăng Vân Quan, Văn Bác Hàm không ngừng lải nhải mấy cái chuyện gian lận quay cóp hồi xửa hồi xưa của mình, khi đó chuyện gian lận khoa cử cũng không phải chuyện gì mới lạ, hắn cũng đã từng bị hại.
Nhưng Tống Quyết đả kích suy đoán của hắn, nói: "Lấy trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ mà nói, mấy cái thủ đoạn gian lận truyền thống mà anh nhắc đã không còn hợp thời, mấy mánh lới bình thường không thể làm được."
Hứa Thanh Mộc cũng đả kích hắn: "Anh dù gì cũng là quỷ, suy nghĩ cho kỹ đi, trong tay Trang Thải Thải có tràng hạt được cao tăng khai quang trừ tà, mà lại biết được thành tích của mình trước khi thi một tháng, đây rõ ràng là có lực lượng thần bí tham gia."
Văn Bác Hàm nói: "Ý của thầy là... Quỷ? Yêu? Hay là có người độ?"
Hứa Thanh Mộc đáp: "Tôi đoán được rồi, nhưng cũng không chắc lắm, dù sao cũng phải làm một vài chuyện xấu trước đã."
Tống Quyết quay đầu nhìn cậu, nói: "Cậu lại muốn làm gì? Nguy hiểm không?"
"Cũng không nguy hiểm, nhưng vì để không gây thêm phiền toái, nên phải trộm hành động." Hứa Thanh Mộc nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy, tôi phải đi kiếm lại bài thi của Trang Thải Thải và Thư Tĩnh Diệc, nghiên cứu một chút xem đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra."
.
Sau khi thi đại học kết thúc, toàn bộ bài thi của học sinh sẽ được niêm phong nghiêm ngặt và được cất giữ trong phòng bảo mật của Viện Khảo thí tuyển sinh tỉnh. Trước khi chấm bài, camera ở phòng bảo mật sẽ được mở liên tục 24 giờ, được nhiều nhân viên công tác thay phiên trông coi.
Sau khi chấm xong, bầu không khí của viện tuyển sinh bớt căng thẳng hơn một chút, nhưng vẫn được canh gác nghiêm ngặt, đảm bảo dù một con ruồi bay vào cũng khó.
Bất quá, vô luận là bị theo dõi hay là được trông coi, đối với Hứa Thanh Mộc mà nói đều là chuyện nhỏ, chỉ cần một thủ thuật che mắt đơn giản là có thể đã lừa được camera theo dõi và người canh gác. Thừa dịp nhân viên công tác thay ca, nghênh ngang đi theo bọn họ tiến và phòng bảo mật.
Lúc này đã là nửa đêm, nhân viên công tác kiểm tra phòng bảo mật lần cuối rồi trở về phòng trực ban nghỉ ngơi, chỉ còn lưu lại một mình Hứa Thanh Mộc cùng từng núi bài thi trên kệ.
Dựa theo số báo danh tìm bài thi hai người cũng không khó, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng tìm ra bài thi của Trang Thải Thải và Thư Tĩnh Diệc trong cái đống bài thi kia.
Hứa Thanh Mộc lật bài thi ra đặt trên mặt đất, thậm chí không cần so sánh tỉ mỉ, nhìn một cái thôi cậu đã tìm ra manh mối —— bài thi của hai người này, chữ viết trên đề thi và bài thi không khớp.
Đơn giản mà nói, chữ viết tên họ của Trang Thải Thải trên đề thi và chữ viết trên bài thi lại khác nhau, khá giống với chữ của Thư Tĩnh Diệc, ngược lại, đề thi có tên họ của Thư Tĩnh Diệc, thì chữ viết trên bài thi lại rất giống chữ của Trang Thải Thải. Nhưng lại không có dấu vết đã từng xoá và sửa, cho dù muốn phúc khảo cũng khảo không ra cái gì.
Hứa Thanh Mộc hơi hơi híp mắt, chậm rãi lật xem bài thi của Thư Tĩnh Diệc.
Đề tự luận đa phần là bỏ không, hoặc là tùy tiện viết mấy chữ cho có lệ. Bài nào cũng để giấy trắng, cho nên điểm cũng trắng luôn.
Vì thế, suy đoán trong lòng của Hứa Thanh Mộc đã có chứng thực, cậu hơi mỉm cười thấp giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên."
Vừa dứt lời, căn phòng chẳng có một khung cửa sổ nào liền nổi gió lên, bài thi được sắp xếp gọn gàng bị gió thổi bay lên, tiếng xào xạc lật trang từ nhỏ đến lớn, chậm rãi hội tụ thành một tiếng thét đau đầu.
Hứa Thanh Mộc nhìn cơn gió kỳ lạ kia, chậm rãi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất