Chương 24
Chu Lạc vừa nhậm chức thủ lĩnh Thanh Bang đã lập tức cắt đứt các mối làm ăn thuốc phiện với nhà họ Kim. Thật ra anh không muốn để bất cứ loại thuốc phiện nào chảy vào Hi Đảo, nhưng anh biết nếu mình làm vậy, chắc chắn mấy lão già hám tài kia không đồng ý, mà anh cũng sẽ đẩy Chử Tuân vào thế khó.
Anh biết Chử Tuân làm những chuyện này để giành lại vị trí thủ linh cho anh, vậy nên dù không cam lòng, anh cũng chỉ có thể nhún nhường.
Sau khi Triệu Lỗi và Chử Tuân về trước, Chu Lạc giao việc kinh doanh khách sạn cho họ, hộp đêm đã có Nhiêu Hà Lý quản lý, làm ăn đâu vào đấy. Mà để Trì Chí buông dần cảnh giác, anh vẫn để Trì Chí quản lý sòng bạc. Trì Chí rất phấn khích, hắn không ngờ mình phật lòng Chu Lạc rồi, Chu Lạc vẫn không kiêng kị hắn, giao sòng bạc cho hắn quản lý. Hắn thề thốt với Chu Lạc, nói mình sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Thanh Bang.
Chu Lạc cười nói: Thế thì tốt.
Ngoài nhà họ Chử, nhà họ Kim và nhà họ Mạch, trên đảo Taroshi vẫn còn vài dòng họ khác nữa. Nhưng dòng họ này chỉ buôn bán nhỏ dựa vào ba dòng họ lớn, Chu Lạc tiếp nhận Thanh Bang, thế lực nhà họ Chử lập tức phát triển vượt bậc, âu cũng là nhờ có Sa Sở Lan ủng hộ.
Phủ giám sát là một sự tồn tại rất kỳ diệu trên đảo, ban đầu, các dòng họ trên đảo chọn họ Sa Sở đứng ra đảm nhiệm chức vụ giám sát, mục tích là để xây dựng một tổ chức có uy tín trên đảo, có thể cân bằng lợi ích các dòng họ, điều hòa mâu giữa các nhà.
Bởi vậy, hằng năm họ đều nộp cho phủ giám sát một khoản thuế khổng lồ, còn xây dựng một lực lượng vũ trang độc nhất trên đảo cho phủ giám sát, một đội quân dùng súng lên tới hàng nghìn người, để phủ giám sát có thể giám sát các dòng họ khác.
Nhưng phủ giám sát cũng không thể sử dụng quyền giám sát và xét xử tùy thích, muốn phán xét bất kỳ một dòng họ nào, họ đều phải thu thập đầy đủ bằng chứng, mở cuộc họp xét xử với các dòng họ khác. Khi các nhà đã bỏ phiếu xong, phủ giám sát mới có quyền dùng đến lực lượng vũ trang, nếu không, các dòng họ sẽ bắt tay nhau chống lại phủ giám sát.
Đây cũng là lý do Sa Sở Lan và Chu Lạc nhất định phải tìm ra bắt chứng Kim Long lên kế hoạch cho vụ mưu sát mười mấy năm trước. Chỉ khi tìm ra bằng chứng, phủ giám sát mới có quyền dùng lực lượng vũ trang xử lý nhà họ Kim, nếu không với thế lực nhà họ Kim, chỉ riêng tay chân trong nhà đã vài nghìn người, đã vậy họ còn giỏi ẩn nấp, xây trụ sở tuốt trong rừng, muốn đánh được họ đúng là kể chuyện chiêm bao.
Nghe thì thấy phủ giám sát lắm quyền, nhưng sự thật lại không phải vậy, các cụ có câu “há miệng mắc quai”, hằng năm phủ giám sát nhận tiền từ các dòng họ, một vài nhà thế lực lớn còn không coi phủ giám sát ra gì, nhưng kị quyền phán xét trong tay họ nên vẫn tỏ ra khách sáo.
Hòa bình trên đảo chỉ kéo dài non nửa tháng, sau khi Chu Lạc cắt đứt làm ăn với nhà họ Kim, nhà họ Kim nổi trận lôi đình, liên tục gây sự trên ranh giới giữa Hi Đảo và Tháp Cốc. Chỉ một tuần ngắn ngủi, họ đã đánh không biết bao nhiêu trận to, trận nhỏ.
Hôm nay nhà họ Kim lại đến gây sự, Chu Lạc và Sa Sở Lan không ở trong bang, Triệu Lỗi bèn dẫn mười mấy anh em ra đánh. Nào ngờ họ bị nhà họ Kim đánh úp giữa đường, đập Triệu Lỗi chảy máu đầu.
Chu Lạc đi vắng, mấy thằng đệ của hắn ta đành phải gọi Chử Tuân. Mà xui rủi, hôm nay Chử Tuân cũng không ở khách sạn.
Chu Lạc vừa nhậm chức, tính tình lại nóng nảy, Chử Tuân lo mấy trưởng lão sẽ có ý kiến với anh, nên cậu phải thường xuyên qua lại với các trưởng lão. Hôm nay Hình Nhân gọi Chử Tuân đến biệt thự của mình uống rượu.
Maria ở khách sạn nhận điện thoại, nghe tin Triệu Lỗi bị thương, Maria lập tức chạy qua đó. Chử Tuân cử bốn vệ sĩ bảo vệ cô, bốn người không cản được đành phải báo tin cho Chử Tuân, rồi lái xe đưa cô tới đó.
Khi tới nơi, vụ ẩu đả khiến nơi này vô cùng hỗn loạn. Người nhà họ Chử và nhà họ Kim lao vào đánh nhau, Maria vọt vào trong gọi tên Triệu Lỗi, cô tìm kiếm cả buổi vẫn không thấy Triệu Lỗi đâu, nước mắt cũng ứa ra, bốn bảo vệ vây quanh cô, nhưng vẫn không tránh được máu bắn lên người Maria.
“Triệu Lỗi! Đá Nhỏ, anh ở đâu? Đừng dọa em mà, em sợ lắm…”
Cô gào lên giữa đám đông, lúc này, một đàn em luôn đi theo Triệu Lỗi nghe cô hét, bèn chạy đến nói: “Anh Lỗi không ở đây đâu, đưa vào viện rồi, cô cũng đi nhanh đi, chỗ này loạn lắm.”
Maria nghe vậy lập tức chạy ra ngoài, nào ngờ, đúng lúc này mấy chục người nhà họ Kim vọt về phía cô, bao vây bốn người Maria.
Kẻ cầm đầu nhà họ Kim nói: “Đây là con điếm người Mexico, dám cướp mối của nhà họ Kim chúng ta, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ. Đại ca vừa dặn phải bắt được con điếm này bằng mọi giá. Các anh em, lên cho tao!”
Ngoại hình của Maria rất bắt mắt, mái tóc vàng óng lại thêm đôi mắt xanh lam, cô vừa xuất hiện, đám người nhà họ Kim đã chú ý đến cô.
Hôm nay nhà họ Chử không nhiều người, lại thêm vài người đã đưa Triệu Lỗi vào viện, dù có thêm bốn vệ sĩ bên cạnh Maria cũng không đánh lại mấy chục người cầm mã tấu nhà họ Kim. Hai bên lao vào tranh chấp như thủy triều, bốn vệ sĩ liều mạng bảo vệ Maria, ai cũng bị thương. Mà trong tình thế hỗn loạn, Maria cũng bị chém rách cánh tay.
Người nhà họ Chử nhanh chóng bị dồn vào thế yếu, không đến hai mươi phút đã bị đánh gục. Người nhà họ Kim túm tóc kéo Maria lên xe, phóng về phía Lạc Thành.
Chử Tuân nhận được tin từ vệ sĩ lập tức đuổi theo, nhưng biệt thự của Hình Nhân cách đó quá xa, khi hắn tới nơi Maria đã bị đưa đi.
Chử Tuân từng hứa với Francisco sẽ bảo vệ Maria, nhưng vừa đến Taroshi mấy tháng hắn đã khiến Maria rơi vào nguy hiểm, đây là chuyện cậu không thể chấp nhận.
Maria là một cô gái tốt, cô đến đảo Taroshi là để giúp Chử Tuân. Khi đó ở New York, Maria yêu Triệu Lỗi từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cô nhiệt tình theo đuổi hắn ta. Nhưng Triệu Lỗi lại xa lánh cô, cô không biết làm gì nữa mới kể khổ với Chử Tuân. Khi đó Chử Tuân đã biết bố cô là ông trùm ma túy Mexico, vậy nên Chử Tuân và Maria đã âm thầm thỏa thuận, chỉ cần Maria về đảo Taroshi, đồng thời mượn thế lực bố mình giúp cậu hai chuyện, cậu sẽ giúp cô theo đuổi Triệu Lỗi.
Vốn dĩ Chử Tuân còn cho rằng Maria sẽ có thêm yêu cầu khác, dù sao trong mối hợp tác này cậu là người được lợi hơn, nhưng Maria không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.
“Chỉ cần cậu giúp tôi cua được Đá Nhỏ, bảo tôi giúp gì cũng được. Tôi rất thích anh ấy, anh ấy đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, đúng là bảo bối nhỏ của tôi.”
Khi nói những lời này, xung quanh Maria bồng bềnh những bong bóng màu hồng. Chử Tuân không ngờ con gái của trùm ma túy Mexico lại đơn thuần tới vậy, cũng vì vậy mà cậu rất có hảo cảm với cô.
Chử Tuân trầm mặt đứng trên bến tàu, cậu không ngờ người nhà họ Chử lại xấc xược đến vậy, dám bắt cóc Maria. Nhưng cũng được, người họ Kim không đến, Chử Tuân cũng sẽ đến tìm họ.
“Không được rêu rao chuyện này, bây giờ chú tôi không ở trên đảo, đừng để chuyện này lọt vào tai chú ấy, tôi tự xử lý được, nghe chưa?” Chử Tuân nói với mấy tên đàn em mặt mũi bầm dập phía sau.
Đàn em nhịn đau, lo lắng nói: “Cậu chủ nhỏ, chuyện lớn thế này sao cậu xử lý một mình được? Dù không nói cho đại ca, ít nhất cũng phải chờ tôi về gọi vài trăm anh em theo cậu chứ.”
“Tôi tự có cách, yên tâm, không sao đâu. Đưa các anh em bị thương vào viện đi, nhớ, đừng để chú tôi biết chuyện này.” Chử Tuân nói thêm, sau đó đi về phía chiếc Mercedes màu trắng của mình.
Cậu vừa mở cửa xe, bỗng có một người nhảy ra từ phía sau.
Đầu Triệu Lỗi quấn băng trắng, tay cầm hai thanh mã tấu hổn hển chạy tới, “Tôi đi với cậu, con mẹ nó hôm nay tôi không xiên chết đám chó họ Kim kia thì tôi không họ Triệu.”
Chử Tuân nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Anh bị thương, đừng có ham hố, hơn nữa anh không phải anh không thích Maria sao?”
Triệu Lỗi mặc kệ Chử Tuân, mở cửa xe ngồi thằng vào ghế phó lái, “Tôi không thích cũng không thể để người khác bắt nạt cô ấy, lái xe nhanh.”
Chử Tuân không nói gì nữa, đạp chân ga, chiếc xe Mercedes màu trắng phóng trên đường quốc lộ giữa màn đêm.
Anh biết Chử Tuân làm những chuyện này để giành lại vị trí thủ linh cho anh, vậy nên dù không cam lòng, anh cũng chỉ có thể nhún nhường.
Sau khi Triệu Lỗi và Chử Tuân về trước, Chu Lạc giao việc kinh doanh khách sạn cho họ, hộp đêm đã có Nhiêu Hà Lý quản lý, làm ăn đâu vào đấy. Mà để Trì Chí buông dần cảnh giác, anh vẫn để Trì Chí quản lý sòng bạc. Trì Chí rất phấn khích, hắn không ngờ mình phật lòng Chu Lạc rồi, Chu Lạc vẫn không kiêng kị hắn, giao sòng bạc cho hắn quản lý. Hắn thề thốt với Chu Lạc, nói mình sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Thanh Bang.
Chu Lạc cười nói: Thế thì tốt.
Ngoài nhà họ Chử, nhà họ Kim và nhà họ Mạch, trên đảo Taroshi vẫn còn vài dòng họ khác nữa. Nhưng dòng họ này chỉ buôn bán nhỏ dựa vào ba dòng họ lớn, Chu Lạc tiếp nhận Thanh Bang, thế lực nhà họ Chử lập tức phát triển vượt bậc, âu cũng là nhờ có Sa Sở Lan ủng hộ.
Phủ giám sát là một sự tồn tại rất kỳ diệu trên đảo, ban đầu, các dòng họ trên đảo chọn họ Sa Sở đứng ra đảm nhiệm chức vụ giám sát, mục tích là để xây dựng một tổ chức có uy tín trên đảo, có thể cân bằng lợi ích các dòng họ, điều hòa mâu giữa các nhà.
Bởi vậy, hằng năm họ đều nộp cho phủ giám sát một khoản thuế khổng lồ, còn xây dựng một lực lượng vũ trang độc nhất trên đảo cho phủ giám sát, một đội quân dùng súng lên tới hàng nghìn người, để phủ giám sát có thể giám sát các dòng họ khác.
Nhưng phủ giám sát cũng không thể sử dụng quyền giám sát và xét xử tùy thích, muốn phán xét bất kỳ một dòng họ nào, họ đều phải thu thập đầy đủ bằng chứng, mở cuộc họp xét xử với các dòng họ khác. Khi các nhà đã bỏ phiếu xong, phủ giám sát mới có quyền dùng đến lực lượng vũ trang, nếu không, các dòng họ sẽ bắt tay nhau chống lại phủ giám sát.
Đây cũng là lý do Sa Sở Lan và Chu Lạc nhất định phải tìm ra bắt chứng Kim Long lên kế hoạch cho vụ mưu sát mười mấy năm trước. Chỉ khi tìm ra bằng chứng, phủ giám sát mới có quyền dùng lực lượng vũ trang xử lý nhà họ Kim, nếu không với thế lực nhà họ Kim, chỉ riêng tay chân trong nhà đã vài nghìn người, đã vậy họ còn giỏi ẩn nấp, xây trụ sở tuốt trong rừng, muốn đánh được họ đúng là kể chuyện chiêm bao.
Nghe thì thấy phủ giám sát lắm quyền, nhưng sự thật lại không phải vậy, các cụ có câu “há miệng mắc quai”, hằng năm phủ giám sát nhận tiền từ các dòng họ, một vài nhà thế lực lớn còn không coi phủ giám sát ra gì, nhưng kị quyền phán xét trong tay họ nên vẫn tỏ ra khách sáo.
Hòa bình trên đảo chỉ kéo dài non nửa tháng, sau khi Chu Lạc cắt đứt làm ăn với nhà họ Kim, nhà họ Kim nổi trận lôi đình, liên tục gây sự trên ranh giới giữa Hi Đảo và Tháp Cốc. Chỉ một tuần ngắn ngủi, họ đã đánh không biết bao nhiêu trận to, trận nhỏ.
Hôm nay nhà họ Kim lại đến gây sự, Chu Lạc và Sa Sở Lan không ở trong bang, Triệu Lỗi bèn dẫn mười mấy anh em ra đánh. Nào ngờ họ bị nhà họ Kim đánh úp giữa đường, đập Triệu Lỗi chảy máu đầu.
Chu Lạc đi vắng, mấy thằng đệ của hắn ta đành phải gọi Chử Tuân. Mà xui rủi, hôm nay Chử Tuân cũng không ở khách sạn.
Chu Lạc vừa nhậm chức, tính tình lại nóng nảy, Chử Tuân lo mấy trưởng lão sẽ có ý kiến với anh, nên cậu phải thường xuyên qua lại với các trưởng lão. Hôm nay Hình Nhân gọi Chử Tuân đến biệt thự của mình uống rượu.
Maria ở khách sạn nhận điện thoại, nghe tin Triệu Lỗi bị thương, Maria lập tức chạy qua đó. Chử Tuân cử bốn vệ sĩ bảo vệ cô, bốn người không cản được đành phải báo tin cho Chử Tuân, rồi lái xe đưa cô tới đó.
Khi tới nơi, vụ ẩu đả khiến nơi này vô cùng hỗn loạn. Người nhà họ Chử và nhà họ Kim lao vào đánh nhau, Maria vọt vào trong gọi tên Triệu Lỗi, cô tìm kiếm cả buổi vẫn không thấy Triệu Lỗi đâu, nước mắt cũng ứa ra, bốn bảo vệ vây quanh cô, nhưng vẫn không tránh được máu bắn lên người Maria.
“Triệu Lỗi! Đá Nhỏ, anh ở đâu? Đừng dọa em mà, em sợ lắm…”
Cô gào lên giữa đám đông, lúc này, một đàn em luôn đi theo Triệu Lỗi nghe cô hét, bèn chạy đến nói: “Anh Lỗi không ở đây đâu, đưa vào viện rồi, cô cũng đi nhanh đi, chỗ này loạn lắm.”
Maria nghe vậy lập tức chạy ra ngoài, nào ngờ, đúng lúc này mấy chục người nhà họ Kim vọt về phía cô, bao vây bốn người Maria.
Kẻ cầm đầu nhà họ Kim nói: “Đây là con điếm người Mexico, dám cướp mối của nhà họ Kim chúng ta, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ. Đại ca vừa dặn phải bắt được con điếm này bằng mọi giá. Các anh em, lên cho tao!”
Ngoại hình của Maria rất bắt mắt, mái tóc vàng óng lại thêm đôi mắt xanh lam, cô vừa xuất hiện, đám người nhà họ Kim đã chú ý đến cô.
Hôm nay nhà họ Chử không nhiều người, lại thêm vài người đã đưa Triệu Lỗi vào viện, dù có thêm bốn vệ sĩ bên cạnh Maria cũng không đánh lại mấy chục người cầm mã tấu nhà họ Kim. Hai bên lao vào tranh chấp như thủy triều, bốn vệ sĩ liều mạng bảo vệ Maria, ai cũng bị thương. Mà trong tình thế hỗn loạn, Maria cũng bị chém rách cánh tay.
Người nhà họ Chử nhanh chóng bị dồn vào thế yếu, không đến hai mươi phút đã bị đánh gục. Người nhà họ Kim túm tóc kéo Maria lên xe, phóng về phía Lạc Thành.
Chử Tuân nhận được tin từ vệ sĩ lập tức đuổi theo, nhưng biệt thự của Hình Nhân cách đó quá xa, khi hắn tới nơi Maria đã bị đưa đi.
Chử Tuân từng hứa với Francisco sẽ bảo vệ Maria, nhưng vừa đến Taroshi mấy tháng hắn đã khiến Maria rơi vào nguy hiểm, đây là chuyện cậu không thể chấp nhận.
Maria là một cô gái tốt, cô đến đảo Taroshi là để giúp Chử Tuân. Khi đó ở New York, Maria yêu Triệu Lỗi từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cô nhiệt tình theo đuổi hắn ta. Nhưng Triệu Lỗi lại xa lánh cô, cô không biết làm gì nữa mới kể khổ với Chử Tuân. Khi đó Chử Tuân đã biết bố cô là ông trùm ma túy Mexico, vậy nên Chử Tuân và Maria đã âm thầm thỏa thuận, chỉ cần Maria về đảo Taroshi, đồng thời mượn thế lực bố mình giúp cậu hai chuyện, cậu sẽ giúp cô theo đuổi Triệu Lỗi.
Vốn dĩ Chử Tuân còn cho rằng Maria sẽ có thêm yêu cầu khác, dù sao trong mối hợp tác này cậu là người được lợi hơn, nhưng Maria không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.
“Chỉ cần cậu giúp tôi cua được Đá Nhỏ, bảo tôi giúp gì cũng được. Tôi rất thích anh ấy, anh ấy đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, đúng là bảo bối nhỏ của tôi.”
Khi nói những lời này, xung quanh Maria bồng bềnh những bong bóng màu hồng. Chử Tuân không ngờ con gái của trùm ma túy Mexico lại đơn thuần tới vậy, cũng vì vậy mà cậu rất có hảo cảm với cô.
Chử Tuân trầm mặt đứng trên bến tàu, cậu không ngờ người nhà họ Chử lại xấc xược đến vậy, dám bắt cóc Maria. Nhưng cũng được, người họ Kim không đến, Chử Tuân cũng sẽ đến tìm họ.
“Không được rêu rao chuyện này, bây giờ chú tôi không ở trên đảo, đừng để chuyện này lọt vào tai chú ấy, tôi tự xử lý được, nghe chưa?” Chử Tuân nói với mấy tên đàn em mặt mũi bầm dập phía sau.
Đàn em nhịn đau, lo lắng nói: “Cậu chủ nhỏ, chuyện lớn thế này sao cậu xử lý một mình được? Dù không nói cho đại ca, ít nhất cũng phải chờ tôi về gọi vài trăm anh em theo cậu chứ.”
“Tôi tự có cách, yên tâm, không sao đâu. Đưa các anh em bị thương vào viện đi, nhớ, đừng để chú tôi biết chuyện này.” Chử Tuân nói thêm, sau đó đi về phía chiếc Mercedes màu trắng của mình.
Cậu vừa mở cửa xe, bỗng có một người nhảy ra từ phía sau.
Đầu Triệu Lỗi quấn băng trắng, tay cầm hai thanh mã tấu hổn hển chạy tới, “Tôi đi với cậu, con mẹ nó hôm nay tôi không xiên chết đám chó họ Kim kia thì tôi không họ Triệu.”
Chử Tuân nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Anh bị thương, đừng có ham hố, hơn nữa anh không phải anh không thích Maria sao?”
Triệu Lỗi mặc kệ Chử Tuân, mở cửa xe ngồi thằng vào ghế phó lái, “Tôi không thích cũng không thể để người khác bắt nạt cô ấy, lái xe nhanh.”
Chử Tuân không nói gì nữa, đạp chân ga, chiếc xe Mercedes màu trắng phóng trên đường quốc lộ giữa màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất