Chương 7
Tối đó ăn cơm xong, Chu Lạc không về phòng cùng Chử Tuân mà lấy cớ đến phòng Nhiêu Hà Lý, đến hơn một giờ sáng mới về.
Khi Chu Lạc về phòng Chử Tuân vẫn chưa ngủ, cậu nhắm mắt nằm trên giường giả vờ ngủ, tai dỏng lên nghe tiếng động bên ngoài.
Chu Lạc về phòng cũng chưa vào phòng ngủ ngay, mà ra ban công hút thuốc.
Dù mùi Malboro hương bạc hà không nồng, nhưng Chử Tuân đã quá quen với mùi này, cậu nhận ra ngay lập tức.
Sau khoảng ba điếu thuốc, Chu Lạc mới nhẹ tay nhẹ chân về phòng, cởi đồ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Chu Lạc với cơ thể còn vương hơi nước âm ẩm nằm xuống cạnh Chử Tuân. Có lẽ sợ đánh thức Chử Tuân, cũng có thể là anh đã quên, đêm nay anh không cho Chử Tuân mượn một cánh tay, xua đuổi cơn ác mộng giúp Chử Tuân nữa.
Hôm sau, Chu Lạc dậy từ sớm. Đêm qua anh ngủ muộn, lúc này vẫn còn vẻ mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc, có điều anh vẫn xốc lại tinh thần vào rửa mặt.
Hôm nay là ngày anh đã hẹn với chủ nhân nhà họ Mạch hiện giờ, Mạch Khắc. Tối qua anh dặn Triệu Lỗi chuẩn bị cho anh và Chử Tuân mỗi người một bộ vest, đánh răng rửa mặt xong, anh lại giường đánh thức Chử Tuân, “Tiểu Tuân, dậy thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Chử Tuân dụi mắt ngồi dậy, cậu vừa mới tỉnh, vẻ mặt dại ra, mái tóc hỗn loạn mềm như nhung, đôi mắt xanh nhạt mơ màng nhìn Chu Lạc.
Cái vẻ này đáng yêu tột cùng, Chu Lạc xoa đầu cậu, sau đó quay đi thay quần áo.
“Lát cháu thay bộ vest trên ghế, dù cháu với Nhiêu Hà Lý không cần vào gặp người ta cùng chú, nhưng suy cho cùng vẫn là đến chỗ người ta bàn chuyện, ăn mặc nghiêm chỉnh vẫn hơn.” Chu Lạc cởi áo choàng tắm, tiện tay ném lên sô pha. Anh khoác một chiếc sơ mi trắng lên, lưng anh vừa dày vừa rộng, khi cởi áo choàng, những vết đỏ do móng tay cào hiện lên vô cùng rõ ràng. Chử Tuân biết, chắc chắn là tối qua Nhiêu Hà Lý cào anh.
Chu Lạc cài từng khuy áo sơ mi, để mở hàng khuy trên cùng. Anh quen tay thắt cà vạt đen, sau đó lấy một sợi dây chun buộc mái tóc thành một túm nhỏ. Nửa dưới vẫn để trần, chỉ mặc một chiếc quần lót trắng, anh cúi người lồng một chiếc vòng màu đen như choker lên đùi, hai bên chiếc vòng là hai cái kẹp nhỏ, được nối liền bởi một miếng vải mảnh. Anh kéo mấy sợi dây kia lên, kẹp vào mép áo sơ mi.
Da Chu Lạc rất trắng, đùi trên gần như không có chút lông thừa nào, chiếc vòng thắt quanh đùi một chốc đã đỏ lên. Chử Tuân đi qua, quỳ xuống cạnh chân anh, cậu vươn tay vòng quanh chiếc vòng đen, ngẩng đầu hỏi anh: “Chú ơi, đây là gì thế?”
Trông Chử Tuân ngoan ngoãn quỳ gối ngẩng đầu nhìn Chu Lạc như một kẻ ngoan đạo. Cậu sờ lên đùi Chu Lạc, ngón tay nóng bỏng như không ngừng truyền điện vào cơ thể Chu Lạc.
Chu Lạc gồng mình đẩy tay cậu ra, vội vàng xỏ quần, “Đai kẹp giữ áo sơ mi. Chú hay ngọ nguậy, mặc vest dễ nhàu nên dùng cái này để cố định.”
Quầy tây màu đen rất vừa vặn, dán lên bắp đùi thon dài cân đối của Chu Lạc. Nhìn kỹ còn có thể thấy phần đeo đai kẹp áo sơ mi trên đùi hơi gồ lên. Bên trên cặp đùi là bờ mông tròn đầy được bao gọn trong chiếc quần tây cắt may vừa vặn. Đường cong khiêu gợi, Chử Tuân nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn thêm.
Chu Lạc thay đồ xong bèn bảo Chử Tuân vào đánh răng rửa mặt. Chử Tuân làm gì cũng nhanh, không đến năm phút đã xong xuôi. Bộ vest Triệu Lỗi mua cho Chử Tuân cũng là vest đen sơ mi trắng giống Chu Lạc, Chử Tuân cao gần bằng Chu Lạc, có điều cậu vẫn là thiếu niên, thân hình không vạm vỡ như anh. Cậu khoác sơ mi lên, không đeo cà vạt, ba khuy áo trên cùng để mở, quần tây cũng có vẻ hơi rộng, cuối cùng cậu xỏ một đôi giày thể thao trắng.
Cùng một bộ đồ, nhưng cậu và Chu Lạc lại mặc thành hai phong cách khác nhau, âu cũng thú vị.
Thay đồ xong xuôi, hai người xuống sảnh khách sạn tập trung với Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý, bốn người lái xe đến bãi biển phía Bắc Tháp Cốc.
Tháp Cốc nằm giữa Lạc Thành và Hi Đảo, vẫn luôn tuân theo nguyên tắc trung lập, hòa hảo với hai bên, không gây hấn với ai. Chủ nhân của nhà họ Mạch lúc này là Mạch Khắc, hắn ta chạc tuổi Chu Lạc, là một kẻ rất có óc kinh doanh, hành xử khôn khéo.
Mạch Khắc vừa buôn bán thuốc phiện với nhà họ Kim, vừa kinh doanh sòng bạc và khách sạn với Hi Đảo. Những năm qua, nhà họ Mạch không tham gia vào cuộc đấu tranh nào, chuyên tâm làm ăn buôn bán, trong tay họ, Tháp Cốc trở thành nơi sầm uất nhất trên đảo Taroshi.
Triệu Lỗi đỗ xe tại một bãi cạn rồi bước xuống. Chu Lạc quay sang dặn Chử Tuân: “Cháu với Nhiêu Hà Lý đợi chú trong xe, đừng ra ngoài.”
Chử Tuân lắc đầu, nói nhỏ: “Cháu không ở cùng anh ta đâu, cháu đi với chú cơ. Họ có nhận ra cháu đâu, chú cứ coi nháu là tay chân của chú như Triệu Lỗi là được. Với cả cháu cũng không có hứng với những gì mọi người nói, cháu chỉ không muốn ngồi cùng anh ta thôi.”
“Nói như tôi muốn ngồi cùng cậu lắm vậy!” Nhiêu Hà Lý vểnh môi lườm Chu Lạc và Chử Tuân, mở cửa cái “rầm” rồi xuống xe.
Chu Lạc bất đắc dĩ, đành phải đưa cả Chử Tuân và Nhiêu Hà Lý vào gặp Mạch Khắc.
Mạch Khắc đã đến từ lâu, hắn ta không dẫn theo nhiều người, chỉ có ba, bốn vệ sĩ. Hắn ta nằm vắt chân trên một chiếc ghế nằm, ôm một quả dừa uống nước. Thấy Chu Lạc đi qua, hắn lập tức cười hí hửng đứng dậy ôm Chu Lạc, “Chu mỹ nhân, lâu rồi không gặp. Càng ngày anh càng xinh đẹp hơn đấy, cô gái xinh đẹp nhất Tháp Cốc chúng tôi cũng không bằng một nửa anh, tôi…”
Hắn ta ôm vai Chu Lạc định chọc ghẹo vài câu nữa, bỗng có người ngang ngược chen qua hai người.
“Xin lỗi, tôi đi nhờ.” Chử Tuân đơ mặt nhìn hắn ta, đứng sừng sững chặn giữa hắn ta và Chu Lạc.
“Cậu là ai?” Mạch Khắc hơi tức giận, quay sang hỏi Chu Lạc, “Thằng nào đây?”
Chu Lạc đạp một phát vào mông Chử Tuân, đẩy Chử Tuân về phía trước, “Thằng đệ tôi mới nhận, không biết điều, giám đốc Mạch đừng trách.”
Chẳng mấy khi Chu Lạc nói chuyện hòa nhã với hắn ta thế này, Mạch Khắc thấy mình cũng được nể mặt, chút khó chịu vừa rồi cũng tan biến. Hắn ta cười, nói với Chu Lạc: “Sao rồi? Hai hôm nay chơi ở Tháp Cốc có vui không? Không vui thì tối nay tôi đứng ra tổ chức, đưa anh đi chơi mấy thứ khác biệt. Tôi mới mở một câu lạc bộ, trong đó toàn các em trai xinh tươi chưa bóc tem thôi. Đương nhiên, chắc chắn không bằng anh rồi, nhưng mà…”
“Tôi không có hứng, chúng ta nói về công việc đi.” Chu Lạc ngồi xuống ghế, châm một điếu Malboro, “Chuyện lần trước nhà họ Kim đến cảng Ly gây chuyện anh cũng biết rồi, lão già Kim Long kia không có chuyện từ bỏ. Anh cũng biết bây giờ Thanh Bang không được như trước, nếu thật sự làm căng, chưa chắc chúng tôi đã chọi được họ. Lần này tôi đến đây để nghe suy nghĩ của anh.”
Mạch Khắc bật cười, bê quả dừa lên hút một hơi, “Đây là ân oán giữa Thanh Bang và nhà họ Kim, tôi có suy nghĩ gì được.”
Chu Lạc nhả một ngụm khói, nói: “Mạch Khắc, anh cũng biết con người tôi không ưa lòng vòng. Vị trí của cảng Ly quan trọng thế nào, không cần tôi nói anh cũng biết, nó nằm trên ranh giới hai nhà chúng ta. Phần lớn hàng hóa nhà họ Mạch các anh xuất khẩu ra ngoài đều xuất phát từ cảng Ly, những năm qua Thanh Bang ưu đãi các anh nhiều thế nào, không cần tôi liệt kê từng điều đâu nhỉ? Nếu để nhà họ Kim độc chiếm cảng Ly, anh nghĩ các anh có được lợi như vậy nữa không?”
Mạch Khắc mỉm cười, lại gần Chu Lạc, “Có lẽ nhà họ Kim sẽ không có điều ưu đãi, nhưng tôi cũng không thể mất lòng họ chỉ vì chút ưu đãi này được, anh thấy đúng không, Chu mỹ nhân?”
“Người xưa có câu ‘môi hở răng lạnh’, anh có từng nghĩ nếu Thanh Bang ngã ngựa, một mình họ Kim độc chiếm hòn đảo, nhà họ Mạch các anh còn chống được thêm bao lâu?” Chu Lạc đẩy hắn ta, tựa vào lưng ghế, “Mạch Khắc, anh là người thông minh, anh đồng ý gặp tôi đã đủ chứng tỏ lựa chọn của mình rồi. Nói đi, anh có điều kiện gì?”
“Ha ha ha, Chu mỹ nhân đúng là Chu mỹ nhân, sao lại hiểu tôi thế nhỉ?” Mạch Khắc nói xong, giơ năm ngón tay về phía Chu Lạc, “Giảm năm phần trăm cảng phí ở cảng Ly, tôi sẽ giữ cảng Ly cùng các anh.”
Chu Lạc trầm giọng nói: “Trước đây đã giảm cho anh mười phần trăm rồi, anh còn đòi giảm thêm năm phần trăm nữa, thế thì tôi khỏi kiếm tiền luôn.”
Mạch Khắc chắc thắng cười, “Ôi chao, có tiền thì mọi người cùng kiếm, hòa thuận là vàng mà đúng không?”
Chu Lạc trầm mặt không trả lời, Chử Tuân, Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý cùng đứng sau lưng anh.
Chử Tuân vẫn biết Chu Lạc vất vả, nhưng đến hôm nay cậu mới biết Chu Lạc vất vả đến mức nào. Ngày nào cũng phải đánh giết bên ngoài, còn phải đấu trí với mấy thứ hại não này để bảo vệ sản nghiệp nhà họ Chử bọn họ. Nghĩ tới đây, Chử Tuân siết chặt tay, nhíu mày nhìn bóng lưng Chu Lạc.
Khi Chu Lạc về phòng Chử Tuân vẫn chưa ngủ, cậu nhắm mắt nằm trên giường giả vờ ngủ, tai dỏng lên nghe tiếng động bên ngoài.
Chu Lạc về phòng cũng chưa vào phòng ngủ ngay, mà ra ban công hút thuốc.
Dù mùi Malboro hương bạc hà không nồng, nhưng Chử Tuân đã quá quen với mùi này, cậu nhận ra ngay lập tức.
Sau khoảng ba điếu thuốc, Chu Lạc mới nhẹ tay nhẹ chân về phòng, cởi đồ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Chu Lạc với cơ thể còn vương hơi nước âm ẩm nằm xuống cạnh Chử Tuân. Có lẽ sợ đánh thức Chử Tuân, cũng có thể là anh đã quên, đêm nay anh không cho Chử Tuân mượn một cánh tay, xua đuổi cơn ác mộng giúp Chử Tuân nữa.
Hôm sau, Chu Lạc dậy từ sớm. Đêm qua anh ngủ muộn, lúc này vẫn còn vẻ mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc, có điều anh vẫn xốc lại tinh thần vào rửa mặt.
Hôm nay là ngày anh đã hẹn với chủ nhân nhà họ Mạch hiện giờ, Mạch Khắc. Tối qua anh dặn Triệu Lỗi chuẩn bị cho anh và Chử Tuân mỗi người một bộ vest, đánh răng rửa mặt xong, anh lại giường đánh thức Chử Tuân, “Tiểu Tuân, dậy thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Chử Tuân dụi mắt ngồi dậy, cậu vừa mới tỉnh, vẻ mặt dại ra, mái tóc hỗn loạn mềm như nhung, đôi mắt xanh nhạt mơ màng nhìn Chu Lạc.
Cái vẻ này đáng yêu tột cùng, Chu Lạc xoa đầu cậu, sau đó quay đi thay quần áo.
“Lát cháu thay bộ vest trên ghế, dù cháu với Nhiêu Hà Lý không cần vào gặp người ta cùng chú, nhưng suy cho cùng vẫn là đến chỗ người ta bàn chuyện, ăn mặc nghiêm chỉnh vẫn hơn.” Chu Lạc cởi áo choàng tắm, tiện tay ném lên sô pha. Anh khoác một chiếc sơ mi trắng lên, lưng anh vừa dày vừa rộng, khi cởi áo choàng, những vết đỏ do móng tay cào hiện lên vô cùng rõ ràng. Chử Tuân biết, chắc chắn là tối qua Nhiêu Hà Lý cào anh.
Chu Lạc cài từng khuy áo sơ mi, để mở hàng khuy trên cùng. Anh quen tay thắt cà vạt đen, sau đó lấy một sợi dây chun buộc mái tóc thành một túm nhỏ. Nửa dưới vẫn để trần, chỉ mặc một chiếc quần lót trắng, anh cúi người lồng một chiếc vòng màu đen như choker lên đùi, hai bên chiếc vòng là hai cái kẹp nhỏ, được nối liền bởi một miếng vải mảnh. Anh kéo mấy sợi dây kia lên, kẹp vào mép áo sơ mi.
Da Chu Lạc rất trắng, đùi trên gần như không có chút lông thừa nào, chiếc vòng thắt quanh đùi một chốc đã đỏ lên. Chử Tuân đi qua, quỳ xuống cạnh chân anh, cậu vươn tay vòng quanh chiếc vòng đen, ngẩng đầu hỏi anh: “Chú ơi, đây là gì thế?”
Trông Chử Tuân ngoan ngoãn quỳ gối ngẩng đầu nhìn Chu Lạc như một kẻ ngoan đạo. Cậu sờ lên đùi Chu Lạc, ngón tay nóng bỏng như không ngừng truyền điện vào cơ thể Chu Lạc.
Chu Lạc gồng mình đẩy tay cậu ra, vội vàng xỏ quần, “Đai kẹp giữ áo sơ mi. Chú hay ngọ nguậy, mặc vest dễ nhàu nên dùng cái này để cố định.”
Quầy tây màu đen rất vừa vặn, dán lên bắp đùi thon dài cân đối của Chu Lạc. Nhìn kỹ còn có thể thấy phần đeo đai kẹp áo sơ mi trên đùi hơi gồ lên. Bên trên cặp đùi là bờ mông tròn đầy được bao gọn trong chiếc quần tây cắt may vừa vặn. Đường cong khiêu gợi, Chử Tuân nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn thêm.
Chu Lạc thay đồ xong bèn bảo Chử Tuân vào đánh răng rửa mặt. Chử Tuân làm gì cũng nhanh, không đến năm phút đã xong xuôi. Bộ vest Triệu Lỗi mua cho Chử Tuân cũng là vest đen sơ mi trắng giống Chu Lạc, Chử Tuân cao gần bằng Chu Lạc, có điều cậu vẫn là thiếu niên, thân hình không vạm vỡ như anh. Cậu khoác sơ mi lên, không đeo cà vạt, ba khuy áo trên cùng để mở, quần tây cũng có vẻ hơi rộng, cuối cùng cậu xỏ một đôi giày thể thao trắng.
Cùng một bộ đồ, nhưng cậu và Chu Lạc lại mặc thành hai phong cách khác nhau, âu cũng thú vị.
Thay đồ xong xuôi, hai người xuống sảnh khách sạn tập trung với Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý, bốn người lái xe đến bãi biển phía Bắc Tháp Cốc.
Tháp Cốc nằm giữa Lạc Thành và Hi Đảo, vẫn luôn tuân theo nguyên tắc trung lập, hòa hảo với hai bên, không gây hấn với ai. Chủ nhân của nhà họ Mạch lúc này là Mạch Khắc, hắn ta chạc tuổi Chu Lạc, là một kẻ rất có óc kinh doanh, hành xử khôn khéo.
Mạch Khắc vừa buôn bán thuốc phiện với nhà họ Kim, vừa kinh doanh sòng bạc và khách sạn với Hi Đảo. Những năm qua, nhà họ Mạch không tham gia vào cuộc đấu tranh nào, chuyên tâm làm ăn buôn bán, trong tay họ, Tháp Cốc trở thành nơi sầm uất nhất trên đảo Taroshi.
Triệu Lỗi đỗ xe tại một bãi cạn rồi bước xuống. Chu Lạc quay sang dặn Chử Tuân: “Cháu với Nhiêu Hà Lý đợi chú trong xe, đừng ra ngoài.”
Chử Tuân lắc đầu, nói nhỏ: “Cháu không ở cùng anh ta đâu, cháu đi với chú cơ. Họ có nhận ra cháu đâu, chú cứ coi nháu là tay chân của chú như Triệu Lỗi là được. Với cả cháu cũng không có hứng với những gì mọi người nói, cháu chỉ không muốn ngồi cùng anh ta thôi.”
“Nói như tôi muốn ngồi cùng cậu lắm vậy!” Nhiêu Hà Lý vểnh môi lườm Chu Lạc và Chử Tuân, mở cửa cái “rầm” rồi xuống xe.
Chu Lạc bất đắc dĩ, đành phải đưa cả Chử Tuân và Nhiêu Hà Lý vào gặp Mạch Khắc.
Mạch Khắc đã đến từ lâu, hắn ta không dẫn theo nhiều người, chỉ có ba, bốn vệ sĩ. Hắn ta nằm vắt chân trên một chiếc ghế nằm, ôm một quả dừa uống nước. Thấy Chu Lạc đi qua, hắn lập tức cười hí hửng đứng dậy ôm Chu Lạc, “Chu mỹ nhân, lâu rồi không gặp. Càng ngày anh càng xinh đẹp hơn đấy, cô gái xinh đẹp nhất Tháp Cốc chúng tôi cũng không bằng một nửa anh, tôi…”
Hắn ta ôm vai Chu Lạc định chọc ghẹo vài câu nữa, bỗng có người ngang ngược chen qua hai người.
“Xin lỗi, tôi đi nhờ.” Chử Tuân đơ mặt nhìn hắn ta, đứng sừng sững chặn giữa hắn ta và Chu Lạc.
“Cậu là ai?” Mạch Khắc hơi tức giận, quay sang hỏi Chu Lạc, “Thằng nào đây?”
Chu Lạc đạp một phát vào mông Chử Tuân, đẩy Chử Tuân về phía trước, “Thằng đệ tôi mới nhận, không biết điều, giám đốc Mạch đừng trách.”
Chẳng mấy khi Chu Lạc nói chuyện hòa nhã với hắn ta thế này, Mạch Khắc thấy mình cũng được nể mặt, chút khó chịu vừa rồi cũng tan biến. Hắn ta cười, nói với Chu Lạc: “Sao rồi? Hai hôm nay chơi ở Tháp Cốc có vui không? Không vui thì tối nay tôi đứng ra tổ chức, đưa anh đi chơi mấy thứ khác biệt. Tôi mới mở một câu lạc bộ, trong đó toàn các em trai xinh tươi chưa bóc tem thôi. Đương nhiên, chắc chắn không bằng anh rồi, nhưng mà…”
“Tôi không có hứng, chúng ta nói về công việc đi.” Chu Lạc ngồi xuống ghế, châm một điếu Malboro, “Chuyện lần trước nhà họ Kim đến cảng Ly gây chuyện anh cũng biết rồi, lão già Kim Long kia không có chuyện từ bỏ. Anh cũng biết bây giờ Thanh Bang không được như trước, nếu thật sự làm căng, chưa chắc chúng tôi đã chọi được họ. Lần này tôi đến đây để nghe suy nghĩ của anh.”
Mạch Khắc bật cười, bê quả dừa lên hút một hơi, “Đây là ân oán giữa Thanh Bang và nhà họ Kim, tôi có suy nghĩ gì được.”
Chu Lạc nhả một ngụm khói, nói: “Mạch Khắc, anh cũng biết con người tôi không ưa lòng vòng. Vị trí của cảng Ly quan trọng thế nào, không cần tôi nói anh cũng biết, nó nằm trên ranh giới hai nhà chúng ta. Phần lớn hàng hóa nhà họ Mạch các anh xuất khẩu ra ngoài đều xuất phát từ cảng Ly, những năm qua Thanh Bang ưu đãi các anh nhiều thế nào, không cần tôi liệt kê từng điều đâu nhỉ? Nếu để nhà họ Kim độc chiếm cảng Ly, anh nghĩ các anh có được lợi như vậy nữa không?”
Mạch Khắc mỉm cười, lại gần Chu Lạc, “Có lẽ nhà họ Kim sẽ không có điều ưu đãi, nhưng tôi cũng không thể mất lòng họ chỉ vì chút ưu đãi này được, anh thấy đúng không, Chu mỹ nhân?”
“Người xưa có câu ‘môi hở răng lạnh’, anh có từng nghĩ nếu Thanh Bang ngã ngựa, một mình họ Kim độc chiếm hòn đảo, nhà họ Mạch các anh còn chống được thêm bao lâu?” Chu Lạc đẩy hắn ta, tựa vào lưng ghế, “Mạch Khắc, anh là người thông minh, anh đồng ý gặp tôi đã đủ chứng tỏ lựa chọn của mình rồi. Nói đi, anh có điều kiện gì?”
“Ha ha ha, Chu mỹ nhân đúng là Chu mỹ nhân, sao lại hiểu tôi thế nhỉ?” Mạch Khắc nói xong, giơ năm ngón tay về phía Chu Lạc, “Giảm năm phần trăm cảng phí ở cảng Ly, tôi sẽ giữ cảng Ly cùng các anh.”
Chu Lạc trầm giọng nói: “Trước đây đã giảm cho anh mười phần trăm rồi, anh còn đòi giảm thêm năm phần trăm nữa, thế thì tôi khỏi kiếm tiền luôn.”
Mạch Khắc chắc thắng cười, “Ôi chao, có tiền thì mọi người cùng kiếm, hòa thuận là vàng mà đúng không?”
Chu Lạc trầm mặt không trả lời, Chử Tuân, Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý cùng đứng sau lưng anh.
Chử Tuân vẫn biết Chu Lạc vất vả, nhưng đến hôm nay cậu mới biết Chu Lạc vất vả đến mức nào. Ngày nào cũng phải đánh giết bên ngoài, còn phải đấu trí với mấy thứ hại não này để bảo vệ sản nghiệp nhà họ Chử bọn họ. Nghĩ tới đây, Chử Tuân siết chặt tay, nhíu mày nhìn bóng lưng Chu Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất