Đảo Thanh Mai

Chương 52: Sinh nhật vui vẻ

Trước Sau
Edit: Ry

Ánh nắng qua khe hở của màn cửa len lỏi vào trong, nghịch ngợm rơi xuống mí mắt, tôi cau mày tỉnh dậy, vẫn còn rất buồn ngủ. Đang định xoay người ngủ tiếp, lại cảm nhận được một cơ thể nóng rực đang dán lên lưng, kí ức đêm qua lập tức ùa về.

Tôi là người lớn rồi.

Chẳng trách tất cả mọi người đều thích làm loại chuyện này, đây đại khái chính là sung sướng mức 95 nhỉ...

Ban đêm chỉ có ánh đèn lờ mờ còn đỡ, cái gì cũng có thể nói cũng có thể làm, giờ mặt trời lên rồi, chiếu sáng rõ ràng tất cả, lại khiến cho tôi mất tự nhiên.

Tôi kéo cao chăn lên, cả người cũng ngọ nguậy chui xuống, muốn trốn vào trong chăn. Nhạn Không Sơn sau lưng bị tôi đánh thức, có dấu hiệu tỉnh lại. Cánh tay đang ôm lấy eo tôi hơi siết chặt, đầu cũng không ngừng cọ lên gáy tôi, mái tóc khô cứng đâm cho tôi ngứa ngáy.

Tôi né tránh, muốn thoát khỏi cái ôm của Nhạn Không Sơn, anh lại không cho.

"Em muốn đi đâu?" Anh ôm cả người tôi vào trong ngực, giọng điệu chầm chậm, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.

Anh hỏi như vậy lại nhắc nhở tôi.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Nhạn Không Sơn cử động, hơi thả tôi ra, quay người với lấy cái đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường bên kia.

"Bây giờ là..." Anh nhìn xem: "Tám giờ."

Tám giờ...

"Tám giờ?!" Tôi bỗng bật dậy khỏi giường, chân tay luống cuống nhặt quần áo dưới đất xỏ vào: "Em phải về đây, ông nội không biết đã dậy chưa nữa, ông mà phát hiện thì chết em."

Nhạn Không Sơn chống cằm nằm ở trên giường nhìn tôi, ánh mắt đảo quanh người tôi, mái tóc lộn rộn rủ ở trước mặt, toát ra vẻ lười biếng gợi cảm.

Mặc dù anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại cực kì có tính xâm lược, khiến cho người khác khó lòng ngó lơ.

Em bỏ anh lại một mình, là một chuyện đáng buồn đến nhường nào. Anh như muốn dùng ánh mắt nói vậy, muốn tôi cảm thấy áy náy, muốn tôi không nỡ nhẫn tâm.

"Em, em về đây..." Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều, sửa sang quần áo rồi chạy ra khỏi phòng.

Chạy ra khỏi phòng khách dưới nhà, tôi đã ra đến cửa rồi mới nhớ mình đã quên mất một thứ cực kì quan trọng, phải quay lại lấy cái hộp da màu đỏ trên bàn trà.

Trước tiên ở ngoài cửa quan sát một lát, thấy trong nhà không có động tĩnh gì, tôi mới cẩn thận từng li từng tí dùng chìa khóa mở cửa.

Hình như ông nội vẫn chưa dậy.

Tôi thầm cảm thấy may mắn trong lòng, bước từng bước thật nhẹ đi lên lầu, lúc vặn nắm tay mở cửa ra, tôi phải nín thở.

Cửa phòng sắp mở ra rồi, thắng lợi đang ở ngay trước mắt.

"Miên Miên?" Giọng nói của ông nội truyền đến từ phía sau, mang theo sự kinh ngạc: "Con vừa ở bên ngoài về à, hay là chuẩn bị ra ngoài?"

Tôi giật mình, cứng đờ quay đầu lại, giấu cái hộp da chứa đồng hồ ra sau lưng.

Khi nhìn thấy ông nội đứng ở trước cửa phòng, cả người tôi đều ngơ ngẩn. Ông nội... Sao không thấy chỉ số tâm trạng của ông nữa??

Tôi dụi mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên đầu của ông.

Chuyện gì vậy, lần trước hôn Nhạn Không Sơn, chỉ số tâm trạng của anh liền biến mất, đợi 24 giờ mới lại xuất hiện. Lần này ngủ một giấc với anh, chỉ số tâm trạng của người khác cũng không thấy được nữa? Vậy lần này còn vụ cooldown 24 giờ nữa không? Hay là cảm giác kèm của tôi đã khỏi hẳn rồi, không còn xuất hiện nữa?

Cảm giác kèm này bị cái vấn đề gì vậy, yêu cầu thân đồng nam à? Vừa phá thân cái là biến mất?

"Miên Miên?" Ông nội khoa tay với tôi.

Tôi bỗng hoàn hồn, gượng cười: "Ông... Ông dậy sớm quá. Con, con vừa mới chạy bộ buổi sáng về."

Ông nội càng thêm kinh ngạc: "Bây giờ con khỏe mạnh như thế á?"

"Vâng, từ giờ con sẽ rèn luyện thân thể. Thôi không nói chuyện nữa, con đi ngủ bù đây." Không đợi ông nội nói gì thêm, tôi lách mình trốn vào trong phòng.



Đối với chuyện chỉ số tâm trạng đột nhiên biến mất, tôi coi như đã có kinh nghiệm rồi, nên lần này cũng không quá bối rối.

Bước nhanh tới trước cửa sổ, chẳng mấy chốc đã có một người chậm rãi dắt chó đi ngang qua. Giống như ông nội, trên đầu của người này cũng không có chỉ số tâm trạng.

Cảm giác kèm của tôi thật sự biến mất...

Không nói rõ được là mình có cảm giác gì, có chút mờ mịt, có chút nhẹ nhõm, lại có chút cô đơn, dường như một thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời mình vừa bị cưỡng ép tách ra. Không phải rất đau, nhưng lỗ thủng này trong chốc lát chưa thể bù đắp được, nên có hơi trống vắng.

Nó đột ngột đến, rồi lại đột ngột rời đi, giống như một trò đùa dai của tạo hóa, lại như một giấc mộng hoang đường.

Bây giờ trò đùa kết thúc, mộng cũng đã tan, tôi nên trở về cuộc sống của người bình thường.

Cảm giác kèm biến mất cũng không mang lại cho tôi áp lực tâm lý, nằm xuống là ngủ, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều. Tôi lỡ cả cơm trưa, đói đến mức bụng dán lên lưng, mò mẫm đi xuống dưới nhà tìm đồ ăn, cuối cùng lại thấy Nhạn Vãn Thu và Nhạn Không Sơn đang ngồi trên ghế sô pha.

Hai người đang xem một phóng sự về đồ ăn, Nhạn Vãn Thu vừa hút nước dưa hấu vừa hỏi Nhạn Không Sơn: "A Sơn, cậu đã từng ăn cái đó chưa? Có ngon không ạ?"

"Quá ngọt." Nhạn Không Sơn ngẩng lên nhìn đống kẹo dứa trên màn hình, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Nhạn Vãn Thù "ồ" một tiếng: "Vậy chắc con sẽ thích, con thích đồ ngọt."

Không khí tràn ngập mùi đồ ăn, có bóng dáng ông nội và bà cô bận rộn trong phòng bếp. Trên bàn đã có không ít đồ ăn nguội, còn có một chiếc bánh gatô to hơn mười tấc đặt ở chính giữa, phía trên có viết chữ "thọ".

Tôi: "..."

Nếu tôi đoán không nhầm thì mọi người hẳn là đang chuẩn bị sinh nhật cho tôi nhỉ?

"Miên Miên, con tỉnh rồi à?" Bà cô bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra: "Đã đói chưa? Có muốn ăn chút gì đó không?"

Trên đầu bà cô cũng không có chỉ số tâm trạng, cảm giác này thật mới mẻ.

"Có ạ." Tôi xoa bụng, gật đầu.

"Vậy con ăn tạm chút đồ ăn đi, coi như lót dạ." Bà cô đặt xuống bát cá kho, rồi lại quay người đi vào trong phòng bếp.

Tôi quả thực rất đói, chân cũng hơi nhũn. Cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một miếng thịt bò kho tương to tướng rồi nhét vào trong miệng, vị thịt tươi ngon kích thích vị giác, tôi gần như muốn thốt ra tiếng. Đang định gắp thêm một miếng đồ ăn nữa, vòng eo bỗng xuất hiện một bàn tay to lớn ấm áp.

Không biết từ khi nào Nhạn Không Sơn đã ở ngay cạnh tôi.

"Mệt không?"

Tôi quay đầu lặng lẽ nhìn Nhạn Vãn Thu đang ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn sang phòng bếp, thấy không ai chú ý đến bên này, mạnh dạn thơm một cái lên má Nhạn Không Sơn.

"Không sao." Lúc sáng về nhà vẫn còn rất đau nhức, nhưng ngủ một giấc dậy thì tốt hơn nhiều rồi.

"Ông nội có phát hiện không?"

"Em về đúng lúc ông dậy, nhưng em nói là mình ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chắc ông không nghi ngờ đâu."

Anh mỉm cười nói: "Bạn nhỏ thật thông minh."

Vừa ăn thịt vừa được anh khen, tâm trạng tôi sung sướng tới mức muốn bay lên.

"Dù sao thì cũng là đàn em của anh, đương nhiên phải thông minh rồi." Tôi không hề khiêm tốn.

Đợi món cuối cùng được dọn lên, năm người ngồi vây quanh một bàn, chia nhau rót đồ uống, sau khi bà cô hạ lệnh, tất cả cùng nhau nâng chén.

Bà cô: "Chúc Miên Miên sinh nhật vui vẻ!"

Những người còn lại cũng phụ họa theo, chúc phúc tôi: "Chúc Miên Miên sinh nhật vui vẻ!"

Tôi cám ơn từng người, chạm cốc với từng người. Ngay cả Nhạn Vãn Thu, tôi cũng khom người nhẹ nhàng cụng ly với cô bé.

Trên bàn đều là những món tôi thích ăn, bên cạnh đều là những người tôi yêu mến. Sống mười chín năm, tôi chưa từng cảm thấy sinh nhật là một ngày đặc biệt, cũng không quá chờ mong. Nhưng hóa ra, sinh nhật thật sự là một ngày khiến người ta vui sướng đến như vậy.



Lúc thổi nến sinh nhật, tôi ước một điều, cũng không phải cái gì khoa trương, chỉ là hi vọng mỗi sinh nhật sau này, những người tôi yêu thương đều có thể tụ tập ở bên cạnh tôi như bây giờ. Để tôi có thể nhìn thấy bọn họ, để tôi có thể ngồi chung với bọn họ.

Ăn xong cơm tối, bà cô ngồi xem ti vi một lát, chơi đến hơn tám giờ thì nói phải về.

"Bà còn phải về dắt chó ra ngoài."

Bà cô khoát tay, năng nổ ra về.

Qua thêm nửa tiếng, Nhạn Không Sơn cũng đứng dậy muốn xin phép về.

Mặc dù Nhạn Vãn Thu không muốn về, nhưng bé con đã bắt đầu dụi mắt, đến giờ đi ngủ rồi.

Tôi tiễn bọn họ ra ngoài, Nhạn Vãn Thu ghé vào trên vai Nhạn Không Sơn, chỉ trong chốc lát hai mắt đã nhắm lại.

Lúc đầu chỉ đưa đến cửa sân là được, nhưng đến cửa sân rồi, tôi lại không nỡ về, thế là tiễn tiếp một đoạn. Cho đến cửa sân nhà bọn họ rồi, tôi vẫn không muốn về, thế là lại đưa đến cửa nhà.

Cứ đưa tiễn cả một đường như thế, cho đến tận khi Nhạn Không Sơn đặt Nhạn Vãn Thu lên giường, tôi vẫn chưa muốn về.

"Tối nay qua không?" Nhạn Không Sơn ôm tôi, chậm rãi hôn lên trán tôi.

Ý tứ trong lời nói của anh quá rõ ràng, "tối nay qua không", bằng với "đêm nay làm không".

Mặc dù rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng tôi cực kì muốn biết liệu sau 24 giờ cảm giác kèm có quay lại hay không, cộng thêm việc cơ thể tôi vẫn có cảm giác bị đào rỗng, khẽ cắn răng, nhẫn tâm từ chối.

Động tác nhẹ nhàng đong đưa của Nhạn Không Sơn ngừng lại, sau một lát anh mới buông tôi ra, thở dài nói: "Vậy để anh đưa em về."

Tôi xoa mặt anh, cam đoan với anh: "Đêm nay để em về hồi máu đã, ngày mai chúng mình lại tái chiến nhé."

Anh như cười mà không cười nhìn tôi chằm chằm: "Em nói như thể trong đầu anh chỉ có mấy chuyện đó vậy."

Anh nói như vậy lại khiến tôi không chắc chắn.

"... Không phải à?" Chẳng lẽ là tôi hiểu lầm, anh chỉ đơn thuần muốn cùng tôi đắp chăn nói chuyện phiếm thôi?

Đuôi lông mày anh hơi chau lại, dáng vẻ có chút không cãi được.

"Được rồi, nếu em còn không đi coi chừng anh lột sạch quần áo em." Anh đẩy tôi xoay lại, dùng một tay mạnh mẽ vò rối tóc tôi.

Vừa rồi là tôi tiễn anh về, bây giờ anh lại muốn đưa tôi về. Đưa tới đưa lui như vậy cũng không ngại phiền, cái này đại khái chính là vui thú của "người yêu" nhỉ.

Hoa trong sân đều đã héo tàn, nhưng lá cây vẫn còn xanh, từng mảnh màu lục quấn quanh hàng rào, trong bóng đêm càng thêm sậm màu.

Hai con đom đóm mờ mờ chậm chạp bay vòng quanh, đậu xuống phiến lá hoa hồng, ánh huỳnh quang lấp lóa, thu hút sự chú ý của tôi.

Đã tháng mười rồi, đảo Thanh Mai vẫn còn có đom đóm.

"Chúng nó muốn giao phối."

Tôi khiếp sợ quay đầu lại: "Vậy mà anh cũng thấy được?" Xa như vậy, nếu hai con đom đóm đó không phát sáng thì tôi cũng không biết chúng ở chỗ nào.

Nhạn Không Sơn buồn cười nói: "Đương nhiên là anh không thấy. Nhưng đom đóm phát sáng là để tìm kiếm nửa kia của nó, nếu không thì đêm đen như vậy, sao chúng biết được bạn đời đang ở đâu?"

Hóa ra là vậy, nếu thế thì chúng cũng thật vất vả, phải thắp đèn tìm đối tượng.

Đi đến cửa sân, tôi bảo Nhạn Không Sơn đến đây được rồi, tôi có thể tự đi vào.

Nhưng không ai trong chúng tôi quay đi.

"Làm người thật tốt." Tôi chắp tay sau lưng, bỗng nhiên nói.

"Tốt chỗ nào?" Trong mắt Nhạn Không Sơn có ý cười, anh nghiêm túc thỉnh giáo.

Tôi mỉm cười, rất chân thành trả lời: "Thật tốt là... Trong biển người mênh mông, em không cần phát sáng cũng có thể tìm thấy anh."

"Đêm đen như vậy, em không cần phải sợ sẽ đánh mất anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau