Chương 53
Ban ngày ban mặt nháo cái quỷ gì? Nhảm nhí!
Tôn Chấn Bang ra vẻ trấn định, cứng rắn cầm rổ củ ấu ném ra ngoài. Lúc quay lại thì nhận ra cả người cháu trai ướt sũng.
Tôn Chấn Bang biến sắc: “Mày đi đâu chơi? Ở sông?”
Cháu trai không nói lời nào, Tôn Chấn Bang lập tức nóng nảy: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được tới gần sông? Hồ nước và sông đều rất sâu, xuống đó không biết nguy hiểm lắm hả?” Dưới sông có người chết. Thủy quỷ trong truyện xưa sẽ bắt người thế chỗ, nếu Tôn Minh Chí thật sự biết thành quỷ, chắc chắn sẽ không bỏ qua gia đình hắn. Cháu hắn chạy xuống sông khác gì đưa đầu chịu chết?
Tôn Chấn Bang chỉ có một đứa cháu trai, bình thường cưng chiều như châu báu, tự dưng bị hắn nghiêm khắc dạy dỗ, đứa nhỏ chịu không nổi, chảy nước mắt khóc rống lên.
“Ông đã làm gì đâu?!” Tôn Chấn Bang thấy cháu trai khóc, vội ôm vào lòng dỗ, hắn không hiểu hôm nay mình bị làm sao, tự nhiên lại lớn tiếng. Khu này nhiều sông hồ, trẻ con trong thôn từ bé đã biết bơi lội, loại vịt trên cạn như Tôn Minh Chí, cả thôn không có người thứ hai. Mấy ngày nay mọi người đều ra sông vớt củ ấu, bờ sông đông người, mà cháu trai biết bơi, sao có thể xảy ra chuyện, gấp cái gì?
Sợ cháu trai còn bé thiếu kiên định, Tôn Chấn Bang không tính nói mọi chuyện cho nó. Nhìn cháu mình tủi thân, hắn theo bản năng suýt thốt ra, nhưng cố gắng nhịn xuống, nói: “Sông ô nhiễm lắm, không tốt cho cơ thể. Nếu con thích nghịch nước, chúng ta mua một cái chậu tắm đổ đầy nước cho con chơi, đừng đến bờ sông nữa.”
Chấu trai Tôn Chấn Bang bán tín bán nghi, cơ mà nhớ lại mặt sông ô nhiễm, thấy lời ông nói cũng có lý, bèn im lặng.
Nam quỷ trung niên Tôn Minh Chí đứng trong sân nghe nhà bọn họ nói chuyện, tức đến mức run người. Thì ra bọn họ cũng biết nước sông bị ô nhiễm nặng!
Biết sông bị ô nhiễm còn dám để xưởng giày xả chất thải công nghiệp không qua xử lý xuống đó. Hóa ra con cháu nhà người khác không thèm quan tâm, chỉ lo lắng cháu trai của mình?
Con nhà ai chả được thương yêu nuông chiều giống nhau?
Tôn Minh Chí bay về bên cạnh Trường Sinh hỏi: “Đại sư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Đương nhiên là báo cảnh sát. Họ cần tìm thi thể trước đã. Ba ngày rồi mà thi thể Tôn Minh Chí vẫn chưa nổi lên, chắc chắn có vấn đề. Cố Trường Sinh hỏi Tôn Minh Chí đại khái vị trí hắn tử vong, cầm theo túi đậu tằm đến bờ sông.
Rải đậu xuống đất, đậu tằm nhỏ nhảy ùm ùm vào trong lòng sông, cẩn thận lặn dưới đáy sông tìm kiếm thi thể Tôn Minh Chí.
Các hạt đậu tằm tuy nhỏ nhưng bơi lội cực giỏi, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu, đồng tâm hiệp lực bao vây thi thể Tôn Minh Chí tháo gỡ chướng ngại vật, rồi nương theo sức nước đẩy thi thể nổi đến chỗ đông người nhất.
“Có người chết!” Một xác người phù thũng nổi lên mặt nước, người vớt củ ấu tưởng là ai đó bơi lội, không chú ý lắm. Ai ngờ chờ cái xác trôi đến gần, bơi lội quái gì, rõ ràng là xác chết.
Không biết cái xác này bị ngâm nước bao lâu, toàn thân biến dạng, người vớt củ ấu nhịn nỗi sợ hãi nhìn thêm một cái, lúc này mới nhận ra người chết là ai. Gần đây không thấy bóng dáng Tôn Minh Chí, mọi người đều tưởng hắn đi nội thành. Chưa kể Tôn Minh Chí ít giao tiếp với người trong thôn, nên dù mọi người không thấy hắn một khoảng thời gian cũng không để tâm. Không ngờ người này đã chết từ lâu.
Người chết?
Nghe tiếng hét, người xung quanh nhìn về bờ sông, bao gồm người đi vớt củ ấu lẫn nhóm khách hàng đến mua củ ấu tươi, đều chú ý cái xác nổi lềnh phềnh.
“Mau báo cảnh sát!” Đám người nhốn nháo náo loạn.
“Đừng dụng vào thi thể, chờ cảnh sát tới.” Có một người cầm gậy muốn vớt thi thể. Vài người từng coi phim truyền hình trinh thám vội ngăn cản: “Đừng làm chứng cứ trên người thi thể bị mất.” Ai biết đây là tự sát, bị giết, hay là ngoài ý muốn?
Trong đám người trên bờ, vài tên to cao thấy thế, liếc nhau một cái, lén lút rời hiện trường.
Làn da trắng bệch bị nước sông làm phù thũng, da mặt gồ ghề lồi lõm, có vẻ từng bị cá rỉa. Vì thời tiết nóng nực, thi thể có chút hư thối, nhóm khách hàng cảm thấy buồn nôn. Có người lập tức ném bịch củ ấu vừa mua. Còn người chưa mua thì không dám mua. Có mấy người thèm ăn, đang lột vỏ ấu mới mua ăn thử, phun thẳng xuống đất.
Bỗng có một đứa trẻ kêu đau bụng.
Người xung quanh bắt đầu hoảng hốt. Chẳng lẽ ăn củ ấu xong có vấn đề? Người chết nằm dưới sông đã lâu, ấu ngâm dưới đó có thể tốt được à? Không chừng trên củ ấu dính không ít vi khuẩn.
Mọi người vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương, người từng ăn củ ấu cũng không rảnh xem náo nhiệt, chuẩn bị về thành phố đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Đám đông giải tán bớt. Cha mẹ đứa nhỏ luống cuống tay chân, không biết làm sao bây giờ, đành phải ngồi một bên vừa dỗ con, vừa nhìn về phía cửa thôn, mong xe cứu thương mau đến.
“Nó mới năm tuổi, về sau đời còn dài, chỉ ăn vài củ ấu sao có thể như vậy?” Mẹ đứa bé rơi nước mắt, nhìn con mình đau đớn, hận không thể chịu đau hộ. Càng hối hận hồi nãy không cản con ăn củ ấu, để nó ăn không ít.
“Tôi cũng ăn, vì sao người bị đau không phải tôi?”
Vốn họ đưa con mình tới đây vì khen thưởng thành tích học tập tốt. Đứa nhỏ thích đi công viên giải trí, cũng thích ăn củ ấu. Cô nghĩ so với công viên giải trí, chọn củ ấu hay hơn. Có thể thông qua hứng thú của bé để giáo dục, tiện thể trải nghiệm cảm giác sinh hoạt nông thôn, nên họ đi Tôn gia thôn có đặc sản củ ấu. Nếu biết chuyện này họ đã chọn đi công viên giải trí. Ít nhất ở công viên giải trí, con trai mình vẫn bình thường, không bị đau bụng.
Cố Trường Sinh thấy hai vợ chồng một người chỉ biết khóc, một người không biết nên làm gì, không dám đụng vào đứa bé. Sợ đứa bé bị nguy hiểm, cậu vội đến gần giúp đỡ.
“Có bị choáng đầu không?” Cố Trường Sinh ôn hòa hỏi. Đứa bé nấc cụt, nhìn chú xinh đẹp trước mặt, gian nan đáp một chữ: “Có.” Thanh âm nho nhỏ mơ hồ, nếu không phải Cố Trường Sinh vẫn luôn chú ý có lẽ sẽ không nghe thấy.
Choáng đầu, khó chịu, buồn nôn, Cố Trường Sinh kiểm tra tình trạng của đứa trẻ một lượt, phát hiện cổ họng bị sưng tấy, niêm mạc trong khoang miệng còn có hiện tượng ăn mòn chậm, hơn nữa đứa bé liên tục ôm bụng kêu đau, đây chính là dấu hiệu trúng độc.
Có vẻ đứa bé bị vậy không phải vì ăn củ ấu dính vi khuẩn từ thi thể, mà là nước thải công nghiệp ô nhiễm.
“Có sữa bò không? Không có sữa bò thì lòng trắng trứng cũng được.” Sữa bò và lòng trắng trứng có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày không bị thương. Bác sĩ không có ở đây, việc Cố Trường Sinh có thể làm cũng hữu hạn.
Sữa bò, lòng trắng trứng.
Mẹ đứa trẻ vội vàng mở túi xách: “Có có có.” Trước khi ngoài sợ con mình khát, có mua sẵn hai hộp.
Cô cực lực khống chế hai tay run rẩy, dưới sự trợ giúp của ba đứa bé, cắm ống hút vào hộp sữa bò đưa cho Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh nhận hộp sữa bò, trộm dùng ngón tay vẽ một phù chú vô hình trên vỏ hộp, tăng cường tác dụng của sữa bò, rồi bón sữa bò cho đứa bé uống. Uống hết hộp sữa, cuối cùng xe cứu thương cũng tới. Cố Trường Sinh ôm đứa bé giao cho bác sĩ, nhắc nhở nói: “Lúc tôi tới đây có thấy một xưởng giày rất lớn ở gần thôn.”
Xưởng giày thường dùng rất nhiều chất hóa học để thuộc da*. Trong quá trình thuộc da sẽ sinh ra một lượng lớn nước thải. Con người nếu ăn đồ ăn bị nước thải làm ô nhiễm sẽ dễ bị trúng độc. Đặc biệt là trẻ em và người lớn tuổi có sức đề kháng yếu, phản ứng sẽ càng rõ ràng.
Nghe vậy, biểu tình bác sĩ càng trở nên nghiêm túc, hắn gật đầu tiếp nhận đứa bé, đặt lên cáng cứu thương, cùng hộ sĩ tiến hành kiểm tra sơ cứu.
Xe cứu thương rời đi, cảnh sát cũng tới. Dẫn đầu là cảnh sát thuộc ban ngành đặc thù, thấy Cố Trường Sinh, trong lòng viên cảnh sát lập tức hiểu: Xem ra người chết lần này lại là bị hại.
Tình trạng thi thể không tốt lắm, chủ yếu là da thịt hư thối, bị nhiều cá tôm rỉa ăn một phần. Cũng may Cố Trường Sinh sớm tìm ra cái xác, nếu không cứ để cá tôm tiếp tục rỉa xác sẽ thêm cản trở việc thu thập chứng cứ trên thi thể.
“Tôi sử dụng đậu tằm để tìm thi thể, khi đẩy thi thể nổi lên mặt nước cũng dùng chúng, chưa từng tiếp xúc trực tiếp. Cách một tầng linh lực tuyệt đối không tổn hại đến chứng cứ trên thi thể.” Cố Trường Sinh đến gần viên cảnh sát kể lại tỉ mỉ toàn bộ sự tình: “Hiện trường ban đầu ở dưới đáy sông.”
Nói đến đây, Cố Trường Sinh lưu luyến móc trong túi ra một hạt đậu tằm từng nhảy xuống sông, đặt vào lòng bàn tay cảnh sát: “Cho anh mượn dẫn đường, xong việc nhớ trả lại.”
Cố Trường Sinh nhấn mạnh chữ ‘ mượn ’, cảnh sát nhịn không được trợn trắng mắt, bất mãn nói: “Đã biết.” Keo kiệt bủn xỉn. Còn không phải tại hai năm trước hắn ăn hết một đống đậu Hà Lan sao, đến nỗi mang thù đến giờ à!
Viên cảnh sát chọc hạt đậu ngồi trong lòng bàn tay, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nó, lúc này mới thỏa mãn bắt đầu tra án. Cố Trường Sinh thật sự nhìn không nổi động tác ấu trĩ này, dẫn Tôn Minh Chí đến chỗ yên tĩnh vắng người.
“Mi châu loan thượng lâm mặc nương, bầu trời thánh mẫu thành tương trợ. Dưới tòa nhị đem nghe điều khiển, mắt nhìn ngàn dặm thuận phong nhĩ.” Để không bị phát hiện, cậu không ẩn thân đi vào nhà Tôn Chấn Bang, mà chọn cách đứng gần nhà hắn, mở thiên nhãn thông nhĩ.
Lúc thi thể nổi lên mặt nước, Cố Trường Sinh ngay lập tức chú ý thấy vài tên cơ bắp rời hiện trường. Tôn Minh Chí xác nhận tất cả đều là hung thủ. Bọn họ đi tìm ai, không cần nói cũng biết. Quả nhiên, niệm xong chú, Cố Trường Sinh thấy rõ toàn cảnh trong nhà Tôn Chấn Bang, Tôn Chấn Bang đang trấn an mấy tên to cao đó.
“Ta nói không có việc gì thì không có việc gì, các ngươi lo lắng làm gì?”
“Nếu có, cảnh sát kiểm tra thi thể làm gì, đã sớm bắt mấy người.”
“Được rồi, ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ tới từng nhà dò hỏi manh mối. Các anh ngậm miệng chặt một chút, đừng có mà vạ miệng. Nếu nói sai, tôi không cứu nổi mấy người.”
“Lần này không tính, lần sau mới nghe chút tiếng đã sợ hãi chạy tới tìm tôi. Bị người khác bắt gặp thì làm sao bây giờ?”
“Được rồi, đều về đi!”
Mấy tên to cao tuy vẫn không an tâm, nhưng bí thư chi bộ thôn đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể đi về.
Còn rất rảnh giáo dục đàn em tại nhà.
Rảnh quá thì cậu hảo tâm tìm việc cho hắn làm vậy.
Rổ củ ấu hồi nãy Tôn Chấn Bang không ném đi quá xa. Cố Trường Sinh mở thiên nhãn, tùy ý đảo mắt, tìm thấy cái rổ gần nhà hắn. Vì thế cậu kêu tiểu đội đậu tằm nhặt rổ củ ấu lên, tặng Tôn Chấn Bang thêm lần nữa.
Ừm, lãng phí đồ ăn là không tốt, rất xấu, cần phải sửa lại!
Thuộc da là quá trình xử lý da của động vật để sản xuất da thuộc, là vật liệu bền hơn và khó bị phân hủy hơn. Theo truyền thống, thuộc da sử dụng tanin, một hợp chất hóa học có tính axit.
- -----oOo------
Tôn Chấn Bang ra vẻ trấn định, cứng rắn cầm rổ củ ấu ném ra ngoài. Lúc quay lại thì nhận ra cả người cháu trai ướt sũng.
Tôn Chấn Bang biến sắc: “Mày đi đâu chơi? Ở sông?”
Cháu trai không nói lời nào, Tôn Chấn Bang lập tức nóng nảy: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được tới gần sông? Hồ nước và sông đều rất sâu, xuống đó không biết nguy hiểm lắm hả?” Dưới sông có người chết. Thủy quỷ trong truyện xưa sẽ bắt người thế chỗ, nếu Tôn Minh Chí thật sự biết thành quỷ, chắc chắn sẽ không bỏ qua gia đình hắn. Cháu hắn chạy xuống sông khác gì đưa đầu chịu chết?
Tôn Chấn Bang chỉ có một đứa cháu trai, bình thường cưng chiều như châu báu, tự dưng bị hắn nghiêm khắc dạy dỗ, đứa nhỏ chịu không nổi, chảy nước mắt khóc rống lên.
“Ông đã làm gì đâu?!” Tôn Chấn Bang thấy cháu trai khóc, vội ôm vào lòng dỗ, hắn không hiểu hôm nay mình bị làm sao, tự nhiên lại lớn tiếng. Khu này nhiều sông hồ, trẻ con trong thôn từ bé đã biết bơi lội, loại vịt trên cạn như Tôn Minh Chí, cả thôn không có người thứ hai. Mấy ngày nay mọi người đều ra sông vớt củ ấu, bờ sông đông người, mà cháu trai biết bơi, sao có thể xảy ra chuyện, gấp cái gì?
Sợ cháu trai còn bé thiếu kiên định, Tôn Chấn Bang không tính nói mọi chuyện cho nó. Nhìn cháu mình tủi thân, hắn theo bản năng suýt thốt ra, nhưng cố gắng nhịn xuống, nói: “Sông ô nhiễm lắm, không tốt cho cơ thể. Nếu con thích nghịch nước, chúng ta mua một cái chậu tắm đổ đầy nước cho con chơi, đừng đến bờ sông nữa.”
Chấu trai Tôn Chấn Bang bán tín bán nghi, cơ mà nhớ lại mặt sông ô nhiễm, thấy lời ông nói cũng có lý, bèn im lặng.
Nam quỷ trung niên Tôn Minh Chí đứng trong sân nghe nhà bọn họ nói chuyện, tức đến mức run người. Thì ra bọn họ cũng biết nước sông bị ô nhiễm nặng!
Biết sông bị ô nhiễm còn dám để xưởng giày xả chất thải công nghiệp không qua xử lý xuống đó. Hóa ra con cháu nhà người khác không thèm quan tâm, chỉ lo lắng cháu trai của mình?
Con nhà ai chả được thương yêu nuông chiều giống nhau?
Tôn Minh Chí bay về bên cạnh Trường Sinh hỏi: “Đại sư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Đương nhiên là báo cảnh sát. Họ cần tìm thi thể trước đã. Ba ngày rồi mà thi thể Tôn Minh Chí vẫn chưa nổi lên, chắc chắn có vấn đề. Cố Trường Sinh hỏi Tôn Minh Chí đại khái vị trí hắn tử vong, cầm theo túi đậu tằm đến bờ sông.
Rải đậu xuống đất, đậu tằm nhỏ nhảy ùm ùm vào trong lòng sông, cẩn thận lặn dưới đáy sông tìm kiếm thi thể Tôn Minh Chí.
Các hạt đậu tằm tuy nhỏ nhưng bơi lội cực giỏi, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu, đồng tâm hiệp lực bao vây thi thể Tôn Minh Chí tháo gỡ chướng ngại vật, rồi nương theo sức nước đẩy thi thể nổi đến chỗ đông người nhất.
“Có người chết!” Một xác người phù thũng nổi lên mặt nước, người vớt củ ấu tưởng là ai đó bơi lội, không chú ý lắm. Ai ngờ chờ cái xác trôi đến gần, bơi lội quái gì, rõ ràng là xác chết.
Không biết cái xác này bị ngâm nước bao lâu, toàn thân biến dạng, người vớt củ ấu nhịn nỗi sợ hãi nhìn thêm một cái, lúc này mới nhận ra người chết là ai. Gần đây không thấy bóng dáng Tôn Minh Chí, mọi người đều tưởng hắn đi nội thành. Chưa kể Tôn Minh Chí ít giao tiếp với người trong thôn, nên dù mọi người không thấy hắn một khoảng thời gian cũng không để tâm. Không ngờ người này đã chết từ lâu.
Người chết?
Nghe tiếng hét, người xung quanh nhìn về bờ sông, bao gồm người đi vớt củ ấu lẫn nhóm khách hàng đến mua củ ấu tươi, đều chú ý cái xác nổi lềnh phềnh.
“Mau báo cảnh sát!” Đám người nhốn nháo náo loạn.
“Đừng dụng vào thi thể, chờ cảnh sát tới.” Có một người cầm gậy muốn vớt thi thể. Vài người từng coi phim truyền hình trinh thám vội ngăn cản: “Đừng làm chứng cứ trên người thi thể bị mất.” Ai biết đây là tự sát, bị giết, hay là ngoài ý muốn?
Trong đám người trên bờ, vài tên to cao thấy thế, liếc nhau một cái, lén lút rời hiện trường.
Làn da trắng bệch bị nước sông làm phù thũng, da mặt gồ ghề lồi lõm, có vẻ từng bị cá rỉa. Vì thời tiết nóng nực, thi thể có chút hư thối, nhóm khách hàng cảm thấy buồn nôn. Có người lập tức ném bịch củ ấu vừa mua. Còn người chưa mua thì không dám mua. Có mấy người thèm ăn, đang lột vỏ ấu mới mua ăn thử, phun thẳng xuống đất.
Bỗng có một đứa trẻ kêu đau bụng.
Người xung quanh bắt đầu hoảng hốt. Chẳng lẽ ăn củ ấu xong có vấn đề? Người chết nằm dưới sông đã lâu, ấu ngâm dưới đó có thể tốt được à? Không chừng trên củ ấu dính không ít vi khuẩn.
Mọi người vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương, người từng ăn củ ấu cũng không rảnh xem náo nhiệt, chuẩn bị về thành phố đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Đám đông giải tán bớt. Cha mẹ đứa nhỏ luống cuống tay chân, không biết làm sao bây giờ, đành phải ngồi một bên vừa dỗ con, vừa nhìn về phía cửa thôn, mong xe cứu thương mau đến.
“Nó mới năm tuổi, về sau đời còn dài, chỉ ăn vài củ ấu sao có thể như vậy?” Mẹ đứa bé rơi nước mắt, nhìn con mình đau đớn, hận không thể chịu đau hộ. Càng hối hận hồi nãy không cản con ăn củ ấu, để nó ăn không ít.
“Tôi cũng ăn, vì sao người bị đau không phải tôi?”
Vốn họ đưa con mình tới đây vì khen thưởng thành tích học tập tốt. Đứa nhỏ thích đi công viên giải trí, cũng thích ăn củ ấu. Cô nghĩ so với công viên giải trí, chọn củ ấu hay hơn. Có thể thông qua hứng thú của bé để giáo dục, tiện thể trải nghiệm cảm giác sinh hoạt nông thôn, nên họ đi Tôn gia thôn có đặc sản củ ấu. Nếu biết chuyện này họ đã chọn đi công viên giải trí. Ít nhất ở công viên giải trí, con trai mình vẫn bình thường, không bị đau bụng.
Cố Trường Sinh thấy hai vợ chồng một người chỉ biết khóc, một người không biết nên làm gì, không dám đụng vào đứa bé. Sợ đứa bé bị nguy hiểm, cậu vội đến gần giúp đỡ.
“Có bị choáng đầu không?” Cố Trường Sinh ôn hòa hỏi. Đứa bé nấc cụt, nhìn chú xinh đẹp trước mặt, gian nan đáp một chữ: “Có.” Thanh âm nho nhỏ mơ hồ, nếu không phải Cố Trường Sinh vẫn luôn chú ý có lẽ sẽ không nghe thấy.
Choáng đầu, khó chịu, buồn nôn, Cố Trường Sinh kiểm tra tình trạng của đứa trẻ một lượt, phát hiện cổ họng bị sưng tấy, niêm mạc trong khoang miệng còn có hiện tượng ăn mòn chậm, hơn nữa đứa bé liên tục ôm bụng kêu đau, đây chính là dấu hiệu trúng độc.
Có vẻ đứa bé bị vậy không phải vì ăn củ ấu dính vi khuẩn từ thi thể, mà là nước thải công nghiệp ô nhiễm.
“Có sữa bò không? Không có sữa bò thì lòng trắng trứng cũng được.” Sữa bò và lòng trắng trứng có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày không bị thương. Bác sĩ không có ở đây, việc Cố Trường Sinh có thể làm cũng hữu hạn.
Sữa bò, lòng trắng trứng.
Mẹ đứa trẻ vội vàng mở túi xách: “Có có có.” Trước khi ngoài sợ con mình khát, có mua sẵn hai hộp.
Cô cực lực khống chế hai tay run rẩy, dưới sự trợ giúp của ba đứa bé, cắm ống hút vào hộp sữa bò đưa cho Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh nhận hộp sữa bò, trộm dùng ngón tay vẽ một phù chú vô hình trên vỏ hộp, tăng cường tác dụng của sữa bò, rồi bón sữa bò cho đứa bé uống. Uống hết hộp sữa, cuối cùng xe cứu thương cũng tới. Cố Trường Sinh ôm đứa bé giao cho bác sĩ, nhắc nhở nói: “Lúc tôi tới đây có thấy một xưởng giày rất lớn ở gần thôn.”
Xưởng giày thường dùng rất nhiều chất hóa học để thuộc da*. Trong quá trình thuộc da sẽ sinh ra một lượng lớn nước thải. Con người nếu ăn đồ ăn bị nước thải làm ô nhiễm sẽ dễ bị trúng độc. Đặc biệt là trẻ em và người lớn tuổi có sức đề kháng yếu, phản ứng sẽ càng rõ ràng.
Nghe vậy, biểu tình bác sĩ càng trở nên nghiêm túc, hắn gật đầu tiếp nhận đứa bé, đặt lên cáng cứu thương, cùng hộ sĩ tiến hành kiểm tra sơ cứu.
Xe cứu thương rời đi, cảnh sát cũng tới. Dẫn đầu là cảnh sát thuộc ban ngành đặc thù, thấy Cố Trường Sinh, trong lòng viên cảnh sát lập tức hiểu: Xem ra người chết lần này lại là bị hại.
Tình trạng thi thể không tốt lắm, chủ yếu là da thịt hư thối, bị nhiều cá tôm rỉa ăn một phần. Cũng may Cố Trường Sinh sớm tìm ra cái xác, nếu không cứ để cá tôm tiếp tục rỉa xác sẽ thêm cản trở việc thu thập chứng cứ trên thi thể.
“Tôi sử dụng đậu tằm để tìm thi thể, khi đẩy thi thể nổi lên mặt nước cũng dùng chúng, chưa từng tiếp xúc trực tiếp. Cách một tầng linh lực tuyệt đối không tổn hại đến chứng cứ trên thi thể.” Cố Trường Sinh đến gần viên cảnh sát kể lại tỉ mỉ toàn bộ sự tình: “Hiện trường ban đầu ở dưới đáy sông.”
Nói đến đây, Cố Trường Sinh lưu luyến móc trong túi ra một hạt đậu tằm từng nhảy xuống sông, đặt vào lòng bàn tay cảnh sát: “Cho anh mượn dẫn đường, xong việc nhớ trả lại.”
Cố Trường Sinh nhấn mạnh chữ ‘ mượn ’, cảnh sát nhịn không được trợn trắng mắt, bất mãn nói: “Đã biết.” Keo kiệt bủn xỉn. Còn không phải tại hai năm trước hắn ăn hết một đống đậu Hà Lan sao, đến nỗi mang thù đến giờ à!
Viên cảnh sát chọc hạt đậu ngồi trong lòng bàn tay, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nó, lúc này mới thỏa mãn bắt đầu tra án. Cố Trường Sinh thật sự nhìn không nổi động tác ấu trĩ này, dẫn Tôn Minh Chí đến chỗ yên tĩnh vắng người.
“Mi châu loan thượng lâm mặc nương, bầu trời thánh mẫu thành tương trợ. Dưới tòa nhị đem nghe điều khiển, mắt nhìn ngàn dặm thuận phong nhĩ.” Để không bị phát hiện, cậu không ẩn thân đi vào nhà Tôn Chấn Bang, mà chọn cách đứng gần nhà hắn, mở thiên nhãn thông nhĩ.
Lúc thi thể nổi lên mặt nước, Cố Trường Sinh ngay lập tức chú ý thấy vài tên cơ bắp rời hiện trường. Tôn Minh Chí xác nhận tất cả đều là hung thủ. Bọn họ đi tìm ai, không cần nói cũng biết. Quả nhiên, niệm xong chú, Cố Trường Sinh thấy rõ toàn cảnh trong nhà Tôn Chấn Bang, Tôn Chấn Bang đang trấn an mấy tên to cao đó.
“Ta nói không có việc gì thì không có việc gì, các ngươi lo lắng làm gì?”
“Nếu có, cảnh sát kiểm tra thi thể làm gì, đã sớm bắt mấy người.”
“Được rồi, ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ tới từng nhà dò hỏi manh mối. Các anh ngậm miệng chặt một chút, đừng có mà vạ miệng. Nếu nói sai, tôi không cứu nổi mấy người.”
“Lần này không tính, lần sau mới nghe chút tiếng đã sợ hãi chạy tới tìm tôi. Bị người khác bắt gặp thì làm sao bây giờ?”
“Được rồi, đều về đi!”
Mấy tên to cao tuy vẫn không an tâm, nhưng bí thư chi bộ thôn đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể đi về.
Còn rất rảnh giáo dục đàn em tại nhà.
Rảnh quá thì cậu hảo tâm tìm việc cho hắn làm vậy.
Rổ củ ấu hồi nãy Tôn Chấn Bang không ném đi quá xa. Cố Trường Sinh mở thiên nhãn, tùy ý đảo mắt, tìm thấy cái rổ gần nhà hắn. Vì thế cậu kêu tiểu đội đậu tằm nhặt rổ củ ấu lên, tặng Tôn Chấn Bang thêm lần nữa.
Ừm, lãng phí đồ ăn là không tốt, rất xấu, cần phải sửa lại!
Thuộc da là quá trình xử lý da của động vật để sản xuất da thuộc, là vật liệu bền hơn và khó bị phân hủy hơn. Theo truyền thống, thuộc da sử dụng tanin, một hợp chất hóa học có tính axit.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất