Chương 66
Việc đầu tiên cô gái trẻ làm là tìm người đó, tính toán rõ ràng. Tiếc là cô dùng mọi biện pháp vẫn không thấy người đâu, đành phải xin nghỉ dài hạn, ngồi canh ở siêu thị. Đồng thời in ảnh chụp từ camera theo dõi, đến các tiểu khu xung quanh hỏi từng người.
Trong lòng cô ôm chút chờ mong, biết đâu bà ta sẽ quay lại siêu thị, hoặc người gần siêu thị sẽ biết gì đó. Nhưng trên thực tế, cô hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, chỉ toàn tốn công vô ích. Làm gì có ai làm chuyện xấu xong còn ở lại hiện trường để bị bắt?
Cũng may ông trời không phụ lòng người.
“Đây không phải người thuê nhà ờ Lưu Diễm sao?” Một cái bác gái cầm ảnh chụp trong tay, đưa cho bạn mình đứng bên cạnh.
“Vậy hả? Để tôi xem.” Bạn bác gái đặt cặp kính viễn thị treo trên cổ lên mũi, thò đầu lại gần: “Đúng rồi đó.”
Ánh mắt cô gái trẻ sáng lên, vội vàng hỏi: “Bác ơi, có phải người này đang thuê nhà của bác?”
“Ài, đã dọn đi từ lâu rồi.” Bác gái đeo kính xua tay, cũng có chút buồn bực: “Cô ta và con trai sống cùng nhau, hồi trước không biết bị sao, tự dưng bắt con trai từ chức, hai người chuyển đến thành phố khác. Cụ thể thì tôi không biết, lúc kết toán tiền thuê nhà có thuận miệng hỏi hai câu, cơ mà cô ta sống chết không chịu nói. Hỏi không được thì thôi kệ.” Có gì đâu mà hỏi.
Bác gái đeo kính nhìn cô gái tỏ vẻ thất vọng, tò mò hỏi: “Này, cô là bạn gái của con trai cô ta hả? Lúc bọn họ dọn đi không báo gì à?”
Vất vả tìm được manh mối lại bị chặt đứt. Lăn lộn nửa ngày chỉ biết bà ta tên Lưu Diễm. Cái tên này quá phổ biến, tùy tiện đứng gọi giữa đường là có đến ba bốn cái đầu quay lại nhìn. Kim mò đáy biển.
Cô gái trẻ lắc đầu, hồn xiêu phách lạc bỏ đi. Đi xa còn có thể nghe tiếng bàn tán loáng thoáng sau lưng: “Biểu hiện rõ ràng như vậy mà còn bảo không phải bạn gái. Người trẻ tuổi bây giờ chả chu đáo tí nào, chuyện lớn như chuyển nhà cũng không biết báo cho người ta một tiếng. Xem cô bé kìa.”
Vì xin nghỉ quá lâu, cấp trên có chút không hài lòng. Hơn nữa bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, hệ thống miễn dịch xuất hiện hàng loạt vấn đề, uống thuốc khống chế liên tục. Cũng không biết tại sao, phản ứng của cô so với những bệnh nhân khác nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cô lựa chọn từ chức.
Cô không dám tưởng tượng những đồng nghiệp lâu năm thấy cô khác thường sẽ dùng ánh mắt thế nào nhìn mình.
Có lẽ vài người lý trí sẽ đối xử bình thường. Nhưng lời đồn vớ vẩn không bao giờ thiếu. Dù cô chẳng làm gì sai, cũng không tránh được người ta ác ý phỏng đoán.
Sau khi nghỉ việc, cô tập trung tinh thần vào việc chữa bệnh và tiếp tục tìm người. Không phải cô không nghĩ đến việc báo cảnh sát, tiếc là mỗi lần đến gần cục cảnh sát còn chưa thấy cổng lớn đã mất sạch dũng khí.
Không dám báo cảnh sát, cũng không dám nói cho cha mẹ đang công tác ở thành phố khác. Bệnh tình phát triển mãnh liệt, lập tức bước vào giai đoạn cuối. Cô gái trẻ từng lên mạng tra cứu, biết rằng đến thời kỳ cuối đồng nghĩa với việc sắp chết. Sống là đau khổ. Thay vì để bệnh tật tra tấn đến chết, còn không bằng chủ động chấm dứt. Nhưng cứ như vậy mà chết cô không cam lòng. Cuối cùng, bởi vì tính chất công việc, hoặc ít nhiều từng tiếp xúc với các sự kiện thần quái, sau khi nghiên cứu cách biến thành quỷ, cô quyết định được ăn cả ngã về không.
Phòng ở là cô mua, không cần lo lắng vấn đề sau này chủ nhà không thể cho thuê phòng. Lúc đầu cô tính nhảy lầu, nhưng sợ máu sẽ ảnh hưởng người vô tội, nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn uống thuốc. Để cẩn thận, trước khi tự sát, cô soạn hai tin nhắn cài đặt thời gian gửi. Chờ đến khi cô đã chết, một tin nhắn sẽ gửi cho cảnh sát, để cảnh sát đến thu hồi thi thể. Tin nhắn còn lại gửi cho cha mẹ để nói lời vĩnh biệt, đồng thời ghi chú chỗ cất sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong phòng.
Cố Trường Sinh liếc Tần Dực một cái, Tần Dực cầm điện thoại bấm một hồi, một lúc sau có tin nhắn trả lời: “Đã kiểm tra, đúng là có chuyện này. Một khoảng thời gian trước có một cô gái mắc bệnh AIDS tự sát, người chết tên là Ngũ Vi Vi. Gương mặt trong ảnh cũng trùng khớp.”
“Tôi cứ nghĩ sau khi chết, quỷ hồn sẽ đi tìm bà ta đòi mạng. Không ngờ lại quay về chỗ này.” Ngũ Vi Vi cười khổ: “Đại khái trong tiềm thức tôi sợ có người dẫm vào vết xe đổ của mình.” Cũng may trong lúc mất lý trí, cô không tạo ra phiền phức quá lớn. Nghiêm trọng nhất là làm gãy xương một người qua đường vô tội, chứ không làm ai mất mạng.
Tuy rất xin lỗi anh trai gãy xương, Ngũ Vi Vi vẫn âm thầm thở phào một hơi.
Vấn đề tương đối nghiêm trọng, không biết còn ai bị hãm hại như vậy không. Vốn tưởng chỉ là người bệnh HIV chịu không nổi cú sốc nên tự sát, hoặc là nữ quỷ náo loạn linh tinh thì còn đỡ. Chứ kết hợp hai việc này lại, sự tình lập tức trở nên phức tạp.
Nếu đã biết tên tuổi, hình ảnh nhận dạng, đã từng ở đâu thì đơn giản. Thuê nhà, thuê khách sạn hay mua xe đều cần sử dụng chứng minh nhân dân. Cảnh sát là dân chuyên nghiệp, rất nhanh đã tra được địa chỉ hiện tại của Lưu Diễm.
Lúc cảnh sát tới cửa, con trai Lưu Diễm còn chưa hiểu lắm, mặt mũi Lưu Diễm đã trắng bệch.
“Mẹ, mẹ đã làm gì, sao bọn họ lại bắt mẹ?” Con trai Lưu Diễm ngơ ngác sốt ruột: “Không phải, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đang yên đang lành, mẹ mình tại sao lại phạm tội.
“Là họa thì khó tránh khỏi.” Ngay từ khi đọc tin tức tự sát, Lưu Diễm đã có dự cảm về ngày này, chuyển nhà chỉ là ôm tâm lý may mắn. Bà không giải thích, cũng không phản kháng, thành thật đi theo cảnh sát lấy lời khai, sự tình được phơi bày.
Mấy năm trước con trai Lưu Diễm từng trải qua một tiểu phẫu. Trong quá trình phẫu thuật truyền máu bị phơi nhiễm HIV. Sau khi phát hiện mình nhiễm bệnh, con trai Lưu Diễm lập tức nói rõ mọi việc với bạn gái, hai người chia tay trong hòa bình. Để không liên lụy các cô gái vô tội, từ đó con trai Lưu Diễm quyết tâm theo chủ nghĩa độc thân.
Con trai Lưu Diễm có thể chấp nhận chuyện này, nhưng Lưu Diễm thì không.
“Sao có thể không kết hôn?” Con trai bà ta lớn lên cao to đẹp trai, công việc có thể diện, tiền lương cũng cao. Có nhà có xe, đứa con ưu tú như vậy sao phải sống độc thân cả đời!
Phải kết hôn.
Dù không kết hôn cũng cần có con chứ, không có con nối dõi sao được?
Dưới ánh mắt khó hiểu của con trai Lưu Diễm và nhóm cảnh sát, Lưu Diễm hợp tình hợp lý nói: “Con không thể nối dõi tông đường họ Vương, sau này mẹ nói với ba con thế nào, họ hàng láng giềng dưới quê sẽ thấy thế nào?”
Mình cực khổ cả đời nuôi con trai khôn lớn, sinh viên tiềm năng tài giỏi chỉ có thể sống cô độc đến cuối đời. Đầu mình hai thứ tóc rồi mà vẫn chưa có cháu. Thế mà được à!
Rất mất mặt!
Trong lòng cô ôm chút chờ mong, biết đâu bà ta sẽ quay lại siêu thị, hoặc người gần siêu thị sẽ biết gì đó. Nhưng trên thực tế, cô hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, chỉ toàn tốn công vô ích. Làm gì có ai làm chuyện xấu xong còn ở lại hiện trường để bị bắt?
Cũng may ông trời không phụ lòng người.
“Đây không phải người thuê nhà ờ Lưu Diễm sao?” Một cái bác gái cầm ảnh chụp trong tay, đưa cho bạn mình đứng bên cạnh.
“Vậy hả? Để tôi xem.” Bạn bác gái đặt cặp kính viễn thị treo trên cổ lên mũi, thò đầu lại gần: “Đúng rồi đó.”
Ánh mắt cô gái trẻ sáng lên, vội vàng hỏi: “Bác ơi, có phải người này đang thuê nhà của bác?”
“Ài, đã dọn đi từ lâu rồi.” Bác gái đeo kính xua tay, cũng có chút buồn bực: “Cô ta và con trai sống cùng nhau, hồi trước không biết bị sao, tự dưng bắt con trai từ chức, hai người chuyển đến thành phố khác. Cụ thể thì tôi không biết, lúc kết toán tiền thuê nhà có thuận miệng hỏi hai câu, cơ mà cô ta sống chết không chịu nói. Hỏi không được thì thôi kệ.” Có gì đâu mà hỏi.
Bác gái đeo kính nhìn cô gái tỏ vẻ thất vọng, tò mò hỏi: “Này, cô là bạn gái của con trai cô ta hả? Lúc bọn họ dọn đi không báo gì à?”
Vất vả tìm được manh mối lại bị chặt đứt. Lăn lộn nửa ngày chỉ biết bà ta tên Lưu Diễm. Cái tên này quá phổ biến, tùy tiện đứng gọi giữa đường là có đến ba bốn cái đầu quay lại nhìn. Kim mò đáy biển.
Cô gái trẻ lắc đầu, hồn xiêu phách lạc bỏ đi. Đi xa còn có thể nghe tiếng bàn tán loáng thoáng sau lưng: “Biểu hiện rõ ràng như vậy mà còn bảo không phải bạn gái. Người trẻ tuổi bây giờ chả chu đáo tí nào, chuyện lớn như chuyển nhà cũng không biết báo cho người ta một tiếng. Xem cô bé kìa.”
Vì xin nghỉ quá lâu, cấp trên có chút không hài lòng. Hơn nữa bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, hệ thống miễn dịch xuất hiện hàng loạt vấn đề, uống thuốc khống chế liên tục. Cũng không biết tại sao, phản ứng của cô so với những bệnh nhân khác nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cô lựa chọn từ chức.
Cô không dám tưởng tượng những đồng nghiệp lâu năm thấy cô khác thường sẽ dùng ánh mắt thế nào nhìn mình.
Có lẽ vài người lý trí sẽ đối xử bình thường. Nhưng lời đồn vớ vẩn không bao giờ thiếu. Dù cô chẳng làm gì sai, cũng không tránh được người ta ác ý phỏng đoán.
Sau khi nghỉ việc, cô tập trung tinh thần vào việc chữa bệnh và tiếp tục tìm người. Không phải cô không nghĩ đến việc báo cảnh sát, tiếc là mỗi lần đến gần cục cảnh sát còn chưa thấy cổng lớn đã mất sạch dũng khí.
Không dám báo cảnh sát, cũng không dám nói cho cha mẹ đang công tác ở thành phố khác. Bệnh tình phát triển mãnh liệt, lập tức bước vào giai đoạn cuối. Cô gái trẻ từng lên mạng tra cứu, biết rằng đến thời kỳ cuối đồng nghĩa với việc sắp chết. Sống là đau khổ. Thay vì để bệnh tật tra tấn đến chết, còn không bằng chủ động chấm dứt. Nhưng cứ như vậy mà chết cô không cam lòng. Cuối cùng, bởi vì tính chất công việc, hoặc ít nhiều từng tiếp xúc với các sự kiện thần quái, sau khi nghiên cứu cách biến thành quỷ, cô quyết định được ăn cả ngã về không.
Phòng ở là cô mua, không cần lo lắng vấn đề sau này chủ nhà không thể cho thuê phòng. Lúc đầu cô tính nhảy lầu, nhưng sợ máu sẽ ảnh hưởng người vô tội, nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn uống thuốc. Để cẩn thận, trước khi tự sát, cô soạn hai tin nhắn cài đặt thời gian gửi. Chờ đến khi cô đã chết, một tin nhắn sẽ gửi cho cảnh sát, để cảnh sát đến thu hồi thi thể. Tin nhắn còn lại gửi cho cha mẹ để nói lời vĩnh biệt, đồng thời ghi chú chỗ cất sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong phòng.
Cố Trường Sinh liếc Tần Dực một cái, Tần Dực cầm điện thoại bấm một hồi, một lúc sau có tin nhắn trả lời: “Đã kiểm tra, đúng là có chuyện này. Một khoảng thời gian trước có một cô gái mắc bệnh AIDS tự sát, người chết tên là Ngũ Vi Vi. Gương mặt trong ảnh cũng trùng khớp.”
“Tôi cứ nghĩ sau khi chết, quỷ hồn sẽ đi tìm bà ta đòi mạng. Không ngờ lại quay về chỗ này.” Ngũ Vi Vi cười khổ: “Đại khái trong tiềm thức tôi sợ có người dẫm vào vết xe đổ của mình.” Cũng may trong lúc mất lý trí, cô không tạo ra phiền phức quá lớn. Nghiêm trọng nhất là làm gãy xương một người qua đường vô tội, chứ không làm ai mất mạng.
Tuy rất xin lỗi anh trai gãy xương, Ngũ Vi Vi vẫn âm thầm thở phào một hơi.
Vấn đề tương đối nghiêm trọng, không biết còn ai bị hãm hại như vậy không. Vốn tưởng chỉ là người bệnh HIV chịu không nổi cú sốc nên tự sát, hoặc là nữ quỷ náo loạn linh tinh thì còn đỡ. Chứ kết hợp hai việc này lại, sự tình lập tức trở nên phức tạp.
Nếu đã biết tên tuổi, hình ảnh nhận dạng, đã từng ở đâu thì đơn giản. Thuê nhà, thuê khách sạn hay mua xe đều cần sử dụng chứng minh nhân dân. Cảnh sát là dân chuyên nghiệp, rất nhanh đã tra được địa chỉ hiện tại của Lưu Diễm.
Lúc cảnh sát tới cửa, con trai Lưu Diễm còn chưa hiểu lắm, mặt mũi Lưu Diễm đã trắng bệch.
“Mẹ, mẹ đã làm gì, sao bọn họ lại bắt mẹ?” Con trai Lưu Diễm ngơ ngác sốt ruột: “Không phải, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đang yên đang lành, mẹ mình tại sao lại phạm tội.
“Là họa thì khó tránh khỏi.” Ngay từ khi đọc tin tức tự sát, Lưu Diễm đã có dự cảm về ngày này, chuyển nhà chỉ là ôm tâm lý may mắn. Bà không giải thích, cũng không phản kháng, thành thật đi theo cảnh sát lấy lời khai, sự tình được phơi bày.
Mấy năm trước con trai Lưu Diễm từng trải qua một tiểu phẫu. Trong quá trình phẫu thuật truyền máu bị phơi nhiễm HIV. Sau khi phát hiện mình nhiễm bệnh, con trai Lưu Diễm lập tức nói rõ mọi việc với bạn gái, hai người chia tay trong hòa bình. Để không liên lụy các cô gái vô tội, từ đó con trai Lưu Diễm quyết tâm theo chủ nghĩa độc thân.
Con trai Lưu Diễm có thể chấp nhận chuyện này, nhưng Lưu Diễm thì không.
“Sao có thể không kết hôn?” Con trai bà ta lớn lên cao to đẹp trai, công việc có thể diện, tiền lương cũng cao. Có nhà có xe, đứa con ưu tú như vậy sao phải sống độc thân cả đời!
Phải kết hôn.
Dù không kết hôn cũng cần có con chứ, không có con nối dõi sao được?
Dưới ánh mắt khó hiểu của con trai Lưu Diễm và nhóm cảnh sát, Lưu Diễm hợp tình hợp lý nói: “Con không thể nối dõi tông đường họ Vương, sau này mẹ nói với ba con thế nào, họ hàng láng giềng dưới quê sẽ thấy thế nào?”
Mình cực khổ cả đời nuôi con trai khôn lớn, sinh viên tiềm năng tài giỏi chỉ có thể sống cô độc đến cuối đời. Đầu mình hai thứ tóc rồi mà vẫn chưa có cháu. Thế mà được à!
Rất mất mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất