Chương 89
Trừ Khương Thời Niên, mọi người đều nghĩ Cố Trường Sinh đang quan sát diện mạo đứa bé. Không ít người nhìn theo ánh mắt cậu, đều nhịn không được khen ngợi trong lòng.
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.” Một nữ nhân viên đứng sau quầy nói nhỏ: “Cứ như tiểu công chúa.” Cô bé mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt, nếu trên đầu có thêm vương miện, thì không phải giống, mà chính là công chúa nhỏ xinh xắn.
Vừa lúc một nhà ba người đến trước quầy tiếp tân, nghe người ta khen con mình, cha mẹ đứa bé đều tươi cười, cô bé ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn chị, chị cũng thật xinh đẹp, chị là đại công chúa.”
Vừa xinh xắn vừa biết ăn nói, muốn đẻ một đứa như vậy quá!
Nữ nhân viên đang nghĩ hay là mình dứt khoát đồng ý lời cầu hôn của bạn trai rồi kết hôn sinh con, thì thấy đứa bé hướng về phía ông chủ nhỏ và bạn của cậu, cười giòn tan: “Nhưng các anh càng đẹp hơn, các anh nhìn như hoàng tử, em có thể cho các anh nhận chức kỵ sĩ!” Cô bé nói đến đây thì đỏ mặt, hơi ngượng ngùng.
Bé con có những ý tưởng thật đặc biệt, không thích hoàng tử công chúa, mà lại thích kỵ sĩ. Mẹ đứa bé buồn cười, đang tính hỏi lý do thì bé nói tiếp: “Bởi vì em đã có hoàng tử, mẹ em nói làm người không được chân trong chân ngoài, nên em chỉ có thể để các anh làm kỵ sĩ.” Một công chúa chỉ có một hoàng tử!
“Oánh Oánh nói mẹ nghe, tiểu hoàng tử của con là ai?” Mẹ cô bé bế bé lên, tò mò hỏi. Không biết là cậu bé đẹp trai nào trong nhà trẻ.
“Con nói với mẹ rồi mà, chính là anh trai nhỏ lần trước tìm con chơi chung đó.” Nghe con gái ngây thơ trả lời, sắc mặt mẹ bé biến đổi, vội hỏi: “Anh trai nhỏ không phải đi rồi à, sao vẫn còn ở lại?”
“Anh trai nhỏ không có ở lại hoài, nhưng anh ấy thường đến tìm con chơi.” Cô bé không nhận ra thái độ mẹ mình đang bất thường, chỉ cảm thấy khó chịu: “Mẹ ôm con chặt quá, con không thở nổi!” Nghe vậy, mẹ đứa bé cuống quít buông con ra.
“Làm sao vậy?” Thấy vợ mình có vẻ không ổn, cha đứa bé quay sang lo lắng hỏi. Vợ hắn luôn dịu dàng bình tĩnh, hiếm khi có phản ứng mạnh như thế, chứ đừng nói bất cẩn làm đau con gái.
Mẹ cô bé hoảng hốt sợ hãi: “Anh còn nhớ chuyện lần trước em kể cho anh nghe không?”
“Lần trước hả, chuyện gì?” Cha cô bé theo bản năng hỏi ngược lại, sau đó mới nhớ ra: “Ý em nói vụ Oánh Oánh nói chuyện với không khí? Không phải là hiểu lầm sao. Trên thế giới làm gì có quỷ tồn tại, không chừng Oánh Oánh chỉ đọc mấy đoạn đối thoại trong truyện cổ tích. Đừng lo quá, không phải mọi thứ vẫn tốt à?”
Tốt cái rắm, mẹ bé lại bế bé lên: “Em vẫn chưa yên tâm, một lần hai lần có thể là đọc đối thoại, mà tận vài lần…” Trước kia cảm thấy chuyện cổ tích hoàng tử công chúa thật ngây thơ đáng yêu, bây giờ vừa nghe liền sởn tóc gáy. Vạn nhất đối phương đang chờ Oánh Oánh trưởng thành, chẳng phải con gái mình sẽ biến thành cô dâu ma?
“Em muốn đưa Oánh Oánh đi tìm đại sư.” Dứt lời, mẹ cô bé ôm bé đi ra ngoài. Cha cô bé cảm thấy khó xử, xếp hàng hơn một tháng, vì một lý do kỳ quặc mà phải hủy bàn, hắn có hơi tiếc. Nhưng vợ con vẫn quan trọng hơn, cha cô bé vội vàng đuổi theo.
“Quý khách đợi đã.” Cố Trường Sinh vòng ra trước quầy, ngăn ba người lại: “Nếu có việc đột xuất không thể dùng cơm, chúng tôi có thể giữ chỗ kéo dài thời hạn cho gia đình.” Cứ tưởng lần sau muốn ăn phải đặt bàn lại lần nữa, cha đứa bé nghe vậy mắt sáng lên, rõ ràng rất mừng. Mẹ đứa bé gấp lắm rồi, cô bị suy đoán của mình dọa sợ, đang sốt ruột thì thấy chồng mình cứ đứng im, tính lôi hắn đi, thì nghe Cố Trường Sinh nói: “Chị ơi, vấn đề của chị, có lẽ em có cách giải quyết.”
Tay của mẹ cô bé vừa vươn ra lập tức rút về, cô nhìn về phía Cố Trường Sinh, bán tín bán nghi: “Thật à?”
Cô biết Cố Trường Sinh không phải người thường. Cậu từng hợp tác với cảnh sát, lần trước phát sóng trực tiếp có thể nhìn ra, thân thủ của cậu cực kỳ tốt. Nhưng việc nào ra việc đó, thân thủ tốt cỡ nào cũng không thể xử lý quỷ quái. Chưa kể người thường tiếp xúc với cảnh sát sẽ tin trên thế giới có quỷ tồn tại?
Mà tin, thì liệu cậu có thể bắt được quỷ?
Cuối cùng, mẹ đứa bé vẫn chọn tin tưởng Cố Trường Sinh. Nếu cô tự mình đi tìm đại sư, chưa chắc đã tìm được đại sư đáng tin, thậm chí có khả năng cao gặp kẻ lừa đảo. Cố Trường Sinh có quan hệ tốt với cảnh sát, chắc không phải kẻ lừa đảo, không chừng cậu thật sự có biện pháp. Ôm hy vọng mỏng manh, cô mở miệng thăm dò: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
Ưu tiên kéo dài thời hạn cuối cùng không cần sử dụng, mọi người vào phòng riêng, vừa ăn vừa nói.
Quốc gia phát triển nhanh chóng, trong thành phố khắp nơi đều có cao ốc, ngay cả những thành thị nhỏ hơn cũng xây nhà cao tầng san sát nhau. Nhiều khu căn hộ sẽ giải quyết nhiều vấn đề, đồng thời cũng mang đến nhiều vấn đề mới. Mẹ đứa bé thở dài: “Nhà trẻ con gái chúng tôi đang học thuộc một khu tập trung, bao gồm cả trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, nên xung quanh khu vực đó có nhiều căn hộ được rao bán.” Vì con gái, nhà họ mua một căn hộ ở gần đó cho tiện.
“Bây giờ các khu chung cư đều xây rất cao, toàn là hai mấy ba mươi tầng. Tòa nhà cao, nhưng ý thức dân cư lại không cao. Nhà nước quy định không được ném đồ từ trên lầu xuống, bên bất động sản cũng thường xuyên nhắc nhở nhấn mạnh, cấm hoài mà vẫn vi phạm. Tuần trước có một đứa bé đi học về nhà, đi ngang khu chung cư thì bị vật trên cao rơi trúng đầu.”
Đứa bé kia mới sáu bảy tuổi, vừa lên lớp một. Lúc tan học có bà đến đón, sợ bị xe đụng, bà nội bé để bé đi phía trong vỉa hè, còn bà đi gần mép đường.
Ai ngờ đi bên trong vẫn có nguy hiểm, một chai bia từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu đứa bé. Lúc xảy ra chuyện, bà đứa bé còn đang nắm tay cháu trai, bị dọa đến mức choáng váng.
“Có người đi đường thấy thế, kịp thời báo cảnh sát và gọi xe cứu thương. Xương chẩm sau ót đứa bé bị dập nát, lúc đưa đến bệnh viện thì ngừng thở.” Sợ dọa con gái, vừa nãy cha cô bé đã ôm bé đi ra ngoài mua kem.
“Tuy đồng cảm với gia đình họ, nhưng việc này không liên quan đến nhà chúng tôi, cùng lắm là lúc đưa đón con gái thì cẩn thận hơn.” Sẽ chú ý coi dưới đất có cục đá nào vướng chân, cống thoát nước còn nguyên nắp hay không. Cũng cẩn thận xe cộ qua lại, thường ngẩng đầu nhìn xem có đồ vật nào rơi từ trên cao xuống không, cố gắng tránh những con đường sát bên cạnh khu chung cư.
Trong nhà có con nhỏ, việc này xem như một lời cảnh tỉnh cho cô. Về sau thì không còn sợ nữa, dù sao cô không phải người gây họa, cũng chưa trải qua việc tương tự, không hại người không chột dạ.
“Nhưng cuối tuần trước, chồng tôi bận tăng ca, trong nhà chỉ có tôi và con bé, khoảng giữa trưa thì để con bé ngồi trong phòng ngủ chơi đồ chơi, sau đó đi nấu cơm.” Đồ đạc có góc cạnh sắc nhọn đều được bọc kín, đồ chơi đều để hết dưới đất, không có chỗ nào cao để leo lên, không cần lo con bé sẽ bị ngã. Hơn nữa cửa sổ đã được đóng chặt, không còn bất cứ tai họa ngầm nào, cô mới rời khỏi phòng.
Mẹ cô bé có chút hối hận, nói: “Ai biết nấu cơm xong quay lại, tôi chợt nghe tiếng Oánh Oánh đang nói chuyện một mình, vừa nói vừa làm động tác giống như chơi đùa với bạn bè. Nhưng trong phòng, rõ ràng chỉ có mình con bé.”
“Tôi hỏi Oánh Oánh đang làm gì, con bé nói đang chơi với anh trai nhỏ. Sớm biết sẽ như vậy, tôi đã không để con bé ở lại trong phòng, nên cho bé vào bếp cùng mình mới đúng.” Chỉ cần đưa con mình một củ khoai tây, là nó có thể ngồi chơi một mình hai tiếng đồng hồ. Thế mà cô cảm thấy phòng bếp chật hẹp, để con bên cạnh sẽ vướng tay vướng chân, còn lo con sẽ nghịch dao kéo linh tinh, làm trễ giờ ăn cơm.
“Anh trai nhỏ ở đâu?” Mẹ cô bé nhớ lại lúc đó bản thân chưa nhận ra điểm bất thường, nghe ba chữ anh trai nhỏ, theo thói quen hỏi thêm, tưởng con gái mình lén xài điện thoại, thấy ngôi sao nhí gì đó trên mạng, nên làm bộ đang chơi với ngôi sao nhí. Hoặc là đọc truyện cổ tích, chơi trò đóng vai, tưởng tượng cảnh đối thoại với nhân vật trong truyện.
Hồi nhỏ cô hay xem Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, còn khoái khoác chăn giả làm Bạch Tố Trinh, đấu phép cùng Pháp Hải, đùa giỡn với Tiểu Thanh, nói chuyện yêu đương này nọ. Đây là chuyện bình thường, mẹ cô bé không để ý lắm.
Mãi đến khi thấy con gái kéo tay mình, chỉ vào phía trước mặt: “Anh trai nhỏ ở ngay bên cạnh con, sao mẹ không thấy?”
Mẹ cô bé sững sờ, ngay lập tức lạnh rét sống lưng. Tuy sau vụ có trẻ em bị tai nạn, lúc đưa đón con gái cô đã đi vòng qua khu vực đó, nhưng trường tiểu học và nhà trẻ nằm gần nhau, chỉ cách nhau một bức tường. Nếu đứa bé kia quay về trường học, xác suất gặp được con bé vẫn rất lớn.
“Có phải anh trai nhỏ mặc đồng phục tiểu học, giày thể thao màu xanh, tóc cắt ngắn, cao hơn con một cái đầu?” Sợ mình hiểu lầm, cô thử xác nhận lại.
“Dạ đúng, anh trai nhỏ đi đôi giày màu xanh lam!”
Nghe con gái trả lời, cô sợ tới mức ôm chầm con gái, nhưng một lát sau, con bé lại nói anh trai nhỏ đi mất rồi, sau đó cũng không nghe con gái nhắc tới anh trai nhỏ nữa. Hỏi một hai lần, con bé đều nói anh trai nhỏ không có ở đây, cô cho rằng có lẽ đối phương đi luôn rồi, không chừng đã chuyển thế đầu thai. Ai ngờ hôm nay đi ăn cơm, lại nghe con gái nhắc về đối phương.
Thậm chí ý con bé nói là đối phương vẫn liên tục tới nhà. Mẹ cô bé chảy đầy mồ hôi lạnh. Cô nhìn về phía Cố Trường Sinh, vội vàng hỏi: “Có cách nào để nó đừng quấn lấy con gái tôi không?” Cô không muốn làm tổn thương đối phương, chỉ hy vọng con gái mình an toàn.
Thật ra tình huống không phức tạp lắm, trẻ con sau khi chết thấy cô đơn, nên đi tìm bạn chơi cùng thôi. Hơn nữa xem trạng thái quỷ khí, hẳn là cậu bé không muốn hại người, nếu không cô bé đã không còn sống đến giờ. Cố Trường Sinh gật đầu: “Có cách.”
Nhận được lời khẳng định, mẹ cô bé mừng cực kỳ, mặc kệ Cố Trường Sinh ngăn cản, cô cầm thực đơn, gọi một hơi bảy tám món ăn, tất cả đều là món mắc nhất, chẳng quan tâm việc mình có ăn hết hay không.
Đến khi cha cô bé ôm bé cùng một túi kem quay về, thấy trên bàn lớn bày đầy thức ăn thì ngây ngẩn cả người.
Nhiều đồ ăn vậy, bốn người lớn một đứa bé, ăn sao nổi?
“Ăn không hết đóng gói mang về!” Mẹ cô bé quyết đoán nói. Có biện pháp giải quyết tảng đá đè trong lòng, cô rất cao hứng.
Muốn giải quyết việc này, cần đến hiện trường kiểm tra.
Cơm nước xong, mọi người di chuyển địa điểm.
Cố Trường Sinh tính đến nhà cô bé xem trước, sau đó sẽ đến chỗ cậu bé bị tai nạn, nếu vẫn chưa thấy quỷ thì sẽ đến nhà cậu bé. Không ngờ vừa mới đến cổng khu chung cư, liền thấy một đám trẻ con đang chơi với nhau. Một đứa bé đi giày thể thao màu xanh lam ngồi bên cạnh, hâm mộ nhìn đám trẻ chơi đùa.
Thấy Oánh Oánh, ánh mắt cậu bé sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh cô bé: “Oánh Oánh em về rồi, chúng ta chơi với nhau đi, bọn họ không nhìn thấy anh.” Cậu bé hơi uể oải, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, không đợi cô bé mở miệng, nói thêm: “Anh quên mất, Oánh Oánh đừng trả lời vội, đợi không còn ai thì chúng ta lại chơi. Nếu không sẽ giống lần trước, dọa sợ mẹ em. Anh vào phòng đồ chơi chờ em đây, em nhớ vào nha.”
Nói xong, cậu bé liền bay vào một tòa chung cư. Hiển nhiên, cậu bé biết rõ nhà cô bé nằm ở đâu.
Quả nhiên, cha cô bé ôm con gái hướng về phía tòa nhà đó. Mẹ cô bé, Cố Trường Sinh còn và Khương Thời Niên đi theo phía sau, vào thang máy lên lầu. Sau khi về nhà, cô bé nhanh như chớp chui vào phòng đồ chơi.
- -----oOo------
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.” Một nữ nhân viên đứng sau quầy nói nhỏ: “Cứ như tiểu công chúa.” Cô bé mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt, nếu trên đầu có thêm vương miện, thì không phải giống, mà chính là công chúa nhỏ xinh xắn.
Vừa lúc một nhà ba người đến trước quầy tiếp tân, nghe người ta khen con mình, cha mẹ đứa bé đều tươi cười, cô bé ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn chị, chị cũng thật xinh đẹp, chị là đại công chúa.”
Vừa xinh xắn vừa biết ăn nói, muốn đẻ một đứa như vậy quá!
Nữ nhân viên đang nghĩ hay là mình dứt khoát đồng ý lời cầu hôn của bạn trai rồi kết hôn sinh con, thì thấy đứa bé hướng về phía ông chủ nhỏ và bạn của cậu, cười giòn tan: “Nhưng các anh càng đẹp hơn, các anh nhìn như hoàng tử, em có thể cho các anh nhận chức kỵ sĩ!” Cô bé nói đến đây thì đỏ mặt, hơi ngượng ngùng.
Bé con có những ý tưởng thật đặc biệt, không thích hoàng tử công chúa, mà lại thích kỵ sĩ. Mẹ đứa bé buồn cười, đang tính hỏi lý do thì bé nói tiếp: “Bởi vì em đã có hoàng tử, mẹ em nói làm người không được chân trong chân ngoài, nên em chỉ có thể để các anh làm kỵ sĩ.” Một công chúa chỉ có một hoàng tử!
“Oánh Oánh nói mẹ nghe, tiểu hoàng tử của con là ai?” Mẹ cô bé bế bé lên, tò mò hỏi. Không biết là cậu bé đẹp trai nào trong nhà trẻ.
“Con nói với mẹ rồi mà, chính là anh trai nhỏ lần trước tìm con chơi chung đó.” Nghe con gái ngây thơ trả lời, sắc mặt mẹ bé biến đổi, vội hỏi: “Anh trai nhỏ không phải đi rồi à, sao vẫn còn ở lại?”
“Anh trai nhỏ không có ở lại hoài, nhưng anh ấy thường đến tìm con chơi.” Cô bé không nhận ra thái độ mẹ mình đang bất thường, chỉ cảm thấy khó chịu: “Mẹ ôm con chặt quá, con không thở nổi!” Nghe vậy, mẹ đứa bé cuống quít buông con ra.
“Làm sao vậy?” Thấy vợ mình có vẻ không ổn, cha đứa bé quay sang lo lắng hỏi. Vợ hắn luôn dịu dàng bình tĩnh, hiếm khi có phản ứng mạnh như thế, chứ đừng nói bất cẩn làm đau con gái.
Mẹ cô bé hoảng hốt sợ hãi: “Anh còn nhớ chuyện lần trước em kể cho anh nghe không?”
“Lần trước hả, chuyện gì?” Cha cô bé theo bản năng hỏi ngược lại, sau đó mới nhớ ra: “Ý em nói vụ Oánh Oánh nói chuyện với không khí? Không phải là hiểu lầm sao. Trên thế giới làm gì có quỷ tồn tại, không chừng Oánh Oánh chỉ đọc mấy đoạn đối thoại trong truyện cổ tích. Đừng lo quá, không phải mọi thứ vẫn tốt à?”
Tốt cái rắm, mẹ bé lại bế bé lên: “Em vẫn chưa yên tâm, một lần hai lần có thể là đọc đối thoại, mà tận vài lần…” Trước kia cảm thấy chuyện cổ tích hoàng tử công chúa thật ngây thơ đáng yêu, bây giờ vừa nghe liền sởn tóc gáy. Vạn nhất đối phương đang chờ Oánh Oánh trưởng thành, chẳng phải con gái mình sẽ biến thành cô dâu ma?
“Em muốn đưa Oánh Oánh đi tìm đại sư.” Dứt lời, mẹ cô bé ôm bé đi ra ngoài. Cha cô bé cảm thấy khó xử, xếp hàng hơn một tháng, vì một lý do kỳ quặc mà phải hủy bàn, hắn có hơi tiếc. Nhưng vợ con vẫn quan trọng hơn, cha cô bé vội vàng đuổi theo.
“Quý khách đợi đã.” Cố Trường Sinh vòng ra trước quầy, ngăn ba người lại: “Nếu có việc đột xuất không thể dùng cơm, chúng tôi có thể giữ chỗ kéo dài thời hạn cho gia đình.” Cứ tưởng lần sau muốn ăn phải đặt bàn lại lần nữa, cha đứa bé nghe vậy mắt sáng lên, rõ ràng rất mừng. Mẹ đứa bé gấp lắm rồi, cô bị suy đoán của mình dọa sợ, đang sốt ruột thì thấy chồng mình cứ đứng im, tính lôi hắn đi, thì nghe Cố Trường Sinh nói: “Chị ơi, vấn đề của chị, có lẽ em có cách giải quyết.”
Tay của mẹ cô bé vừa vươn ra lập tức rút về, cô nhìn về phía Cố Trường Sinh, bán tín bán nghi: “Thật à?”
Cô biết Cố Trường Sinh không phải người thường. Cậu từng hợp tác với cảnh sát, lần trước phát sóng trực tiếp có thể nhìn ra, thân thủ của cậu cực kỳ tốt. Nhưng việc nào ra việc đó, thân thủ tốt cỡ nào cũng không thể xử lý quỷ quái. Chưa kể người thường tiếp xúc với cảnh sát sẽ tin trên thế giới có quỷ tồn tại?
Mà tin, thì liệu cậu có thể bắt được quỷ?
Cuối cùng, mẹ đứa bé vẫn chọn tin tưởng Cố Trường Sinh. Nếu cô tự mình đi tìm đại sư, chưa chắc đã tìm được đại sư đáng tin, thậm chí có khả năng cao gặp kẻ lừa đảo. Cố Trường Sinh có quan hệ tốt với cảnh sát, chắc không phải kẻ lừa đảo, không chừng cậu thật sự có biện pháp. Ôm hy vọng mỏng manh, cô mở miệng thăm dò: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
Ưu tiên kéo dài thời hạn cuối cùng không cần sử dụng, mọi người vào phòng riêng, vừa ăn vừa nói.
Quốc gia phát triển nhanh chóng, trong thành phố khắp nơi đều có cao ốc, ngay cả những thành thị nhỏ hơn cũng xây nhà cao tầng san sát nhau. Nhiều khu căn hộ sẽ giải quyết nhiều vấn đề, đồng thời cũng mang đến nhiều vấn đề mới. Mẹ đứa bé thở dài: “Nhà trẻ con gái chúng tôi đang học thuộc một khu tập trung, bao gồm cả trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, nên xung quanh khu vực đó có nhiều căn hộ được rao bán.” Vì con gái, nhà họ mua một căn hộ ở gần đó cho tiện.
“Bây giờ các khu chung cư đều xây rất cao, toàn là hai mấy ba mươi tầng. Tòa nhà cao, nhưng ý thức dân cư lại không cao. Nhà nước quy định không được ném đồ từ trên lầu xuống, bên bất động sản cũng thường xuyên nhắc nhở nhấn mạnh, cấm hoài mà vẫn vi phạm. Tuần trước có một đứa bé đi học về nhà, đi ngang khu chung cư thì bị vật trên cao rơi trúng đầu.”
Đứa bé kia mới sáu bảy tuổi, vừa lên lớp một. Lúc tan học có bà đến đón, sợ bị xe đụng, bà nội bé để bé đi phía trong vỉa hè, còn bà đi gần mép đường.
Ai ngờ đi bên trong vẫn có nguy hiểm, một chai bia từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu đứa bé. Lúc xảy ra chuyện, bà đứa bé còn đang nắm tay cháu trai, bị dọa đến mức choáng váng.
“Có người đi đường thấy thế, kịp thời báo cảnh sát và gọi xe cứu thương. Xương chẩm sau ót đứa bé bị dập nát, lúc đưa đến bệnh viện thì ngừng thở.” Sợ dọa con gái, vừa nãy cha cô bé đã ôm bé đi ra ngoài mua kem.
“Tuy đồng cảm với gia đình họ, nhưng việc này không liên quan đến nhà chúng tôi, cùng lắm là lúc đưa đón con gái thì cẩn thận hơn.” Sẽ chú ý coi dưới đất có cục đá nào vướng chân, cống thoát nước còn nguyên nắp hay không. Cũng cẩn thận xe cộ qua lại, thường ngẩng đầu nhìn xem có đồ vật nào rơi từ trên cao xuống không, cố gắng tránh những con đường sát bên cạnh khu chung cư.
Trong nhà có con nhỏ, việc này xem như một lời cảnh tỉnh cho cô. Về sau thì không còn sợ nữa, dù sao cô không phải người gây họa, cũng chưa trải qua việc tương tự, không hại người không chột dạ.
“Nhưng cuối tuần trước, chồng tôi bận tăng ca, trong nhà chỉ có tôi và con bé, khoảng giữa trưa thì để con bé ngồi trong phòng ngủ chơi đồ chơi, sau đó đi nấu cơm.” Đồ đạc có góc cạnh sắc nhọn đều được bọc kín, đồ chơi đều để hết dưới đất, không có chỗ nào cao để leo lên, không cần lo con bé sẽ bị ngã. Hơn nữa cửa sổ đã được đóng chặt, không còn bất cứ tai họa ngầm nào, cô mới rời khỏi phòng.
Mẹ cô bé có chút hối hận, nói: “Ai biết nấu cơm xong quay lại, tôi chợt nghe tiếng Oánh Oánh đang nói chuyện một mình, vừa nói vừa làm động tác giống như chơi đùa với bạn bè. Nhưng trong phòng, rõ ràng chỉ có mình con bé.”
“Tôi hỏi Oánh Oánh đang làm gì, con bé nói đang chơi với anh trai nhỏ. Sớm biết sẽ như vậy, tôi đã không để con bé ở lại trong phòng, nên cho bé vào bếp cùng mình mới đúng.” Chỉ cần đưa con mình một củ khoai tây, là nó có thể ngồi chơi một mình hai tiếng đồng hồ. Thế mà cô cảm thấy phòng bếp chật hẹp, để con bên cạnh sẽ vướng tay vướng chân, còn lo con sẽ nghịch dao kéo linh tinh, làm trễ giờ ăn cơm.
“Anh trai nhỏ ở đâu?” Mẹ cô bé nhớ lại lúc đó bản thân chưa nhận ra điểm bất thường, nghe ba chữ anh trai nhỏ, theo thói quen hỏi thêm, tưởng con gái mình lén xài điện thoại, thấy ngôi sao nhí gì đó trên mạng, nên làm bộ đang chơi với ngôi sao nhí. Hoặc là đọc truyện cổ tích, chơi trò đóng vai, tưởng tượng cảnh đối thoại với nhân vật trong truyện.
Hồi nhỏ cô hay xem Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, còn khoái khoác chăn giả làm Bạch Tố Trinh, đấu phép cùng Pháp Hải, đùa giỡn với Tiểu Thanh, nói chuyện yêu đương này nọ. Đây là chuyện bình thường, mẹ cô bé không để ý lắm.
Mãi đến khi thấy con gái kéo tay mình, chỉ vào phía trước mặt: “Anh trai nhỏ ở ngay bên cạnh con, sao mẹ không thấy?”
Mẹ cô bé sững sờ, ngay lập tức lạnh rét sống lưng. Tuy sau vụ có trẻ em bị tai nạn, lúc đưa đón con gái cô đã đi vòng qua khu vực đó, nhưng trường tiểu học và nhà trẻ nằm gần nhau, chỉ cách nhau một bức tường. Nếu đứa bé kia quay về trường học, xác suất gặp được con bé vẫn rất lớn.
“Có phải anh trai nhỏ mặc đồng phục tiểu học, giày thể thao màu xanh, tóc cắt ngắn, cao hơn con một cái đầu?” Sợ mình hiểu lầm, cô thử xác nhận lại.
“Dạ đúng, anh trai nhỏ đi đôi giày màu xanh lam!”
Nghe con gái trả lời, cô sợ tới mức ôm chầm con gái, nhưng một lát sau, con bé lại nói anh trai nhỏ đi mất rồi, sau đó cũng không nghe con gái nhắc tới anh trai nhỏ nữa. Hỏi một hai lần, con bé đều nói anh trai nhỏ không có ở đây, cô cho rằng có lẽ đối phương đi luôn rồi, không chừng đã chuyển thế đầu thai. Ai ngờ hôm nay đi ăn cơm, lại nghe con gái nhắc về đối phương.
Thậm chí ý con bé nói là đối phương vẫn liên tục tới nhà. Mẹ cô bé chảy đầy mồ hôi lạnh. Cô nhìn về phía Cố Trường Sinh, vội vàng hỏi: “Có cách nào để nó đừng quấn lấy con gái tôi không?” Cô không muốn làm tổn thương đối phương, chỉ hy vọng con gái mình an toàn.
Thật ra tình huống không phức tạp lắm, trẻ con sau khi chết thấy cô đơn, nên đi tìm bạn chơi cùng thôi. Hơn nữa xem trạng thái quỷ khí, hẳn là cậu bé không muốn hại người, nếu không cô bé đã không còn sống đến giờ. Cố Trường Sinh gật đầu: “Có cách.”
Nhận được lời khẳng định, mẹ cô bé mừng cực kỳ, mặc kệ Cố Trường Sinh ngăn cản, cô cầm thực đơn, gọi một hơi bảy tám món ăn, tất cả đều là món mắc nhất, chẳng quan tâm việc mình có ăn hết hay không.
Đến khi cha cô bé ôm bé cùng một túi kem quay về, thấy trên bàn lớn bày đầy thức ăn thì ngây ngẩn cả người.
Nhiều đồ ăn vậy, bốn người lớn một đứa bé, ăn sao nổi?
“Ăn không hết đóng gói mang về!” Mẹ cô bé quyết đoán nói. Có biện pháp giải quyết tảng đá đè trong lòng, cô rất cao hứng.
Muốn giải quyết việc này, cần đến hiện trường kiểm tra.
Cơm nước xong, mọi người di chuyển địa điểm.
Cố Trường Sinh tính đến nhà cô bé xem trước, sau đó sẽ đến chỗ cậu bé bị tai nạn, nếu vẫn chưa thấy quỷ thì sẽ đến nhà cậu bé. Không ngờ vừa mới đến cổng khu chung cư, liền thấy một đám trẻ con đang chơi với nhau. Một đứa bé đi giày thể thao màu xanh lam ngồi bên cạnh, hâm mộ nhìn đám trẻ chơi đùa.
Thấy Oánh Oánh, ánh mắt cậu bé sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh cô bé: “Oánh Oánh em về rồi, chúng ta chơi với nhau đi, bọn họ không nhìn thấy anh.” Cậu bé hơi uể oải, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, không đợi cô bé mở miệng, nói thêm: “Anh quên mất, Oánh Oánh đừng trả lời vội, đợi không còn ai thì chúng ta lại chơi. Nếu không sẽ giống lần trước, dọa sợ mẹ em. Anh vào phòng đồ chơi chờ em đây, em nhớ vào nha.”
Nói xong, cậu bé liền bay vào một tòa chung cư. Hiển nhiên, cậu bé biết rõ nhà cô bé nằm ở đâu.
Quả nhiên, cha cô bé ôm con gái hướng về phía tòa nhà đó. Mẹ cô bé, Cố Trường Sinh còn và Khương Thời Niên đi theo phía sau, vào thang máy lên lầu. Sau khi về nhà, cô bé nhanh như chớp chui vào phòng đồ chơi.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất