Chương 96
“Cậu Cố về tế tổ hả?” Người đàn ông trung niên hàn huyên một câu, thấy trong sân đặt đầy bao lớn bao nhỏ, có chút sốt ruột hỏi: “Này sắp đi rồi à? Còn chưa ở được hai ngày mà.”
Cố Trường Sinh sống ở trong thôn từ nhỏ đến lớn, tất nhiên biết người đàn ông trung niên này là ai: “Chú Kim Thủy, gọi cháu là Trường Sinh được rồi.”
“Không được.” Lưu Kim Thủy liên tục xua tay, người Cố gia đều có bản lĩnh, luôn giữ một địa vị siêu nhiên ở trong thôn. Mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, đi đường ban đêm dễ gặp lắm, lỡ dính vào thì sao? Chẳng biết khi nào cần nhờ họ giúp đỡ, tốt nhất là đừng thất lễ: “Trước kia cậu còn nhỏ không tính, không chú ý này nọ, bây giờ thì không được, đều trưởng thành hết rồi, phải đối xử như người lớn.”
Chưa kể Lưu Kim Thủy qua đây là vì có việc cần nhờ vả, thái độ tự nhiên nhưng vẫn cẩn thận: “Cậu Cố, có cậu ở nhà thì tốt quá, trong nhà tôi có chuyện, mẹ tôi kêu tôi chạy qua đây hỏi cậu cái này.” Thật ra mẹ hắn không biết Cố Trường Sinh về quê, vốn là đến hỏi ba Cố, nhưng cha con Cố gia đều giỏi như nhau, ba Cố không có nhà thì hỏi Cố Trường Sinh cũng được.
Cố Trường Sinh biết điều này, nhưng cậu không nói gì, thuận theo hắn tiếp lời: “Xảy ra chuyện gì?” Lưu Kim Thủy trông có vẻ vẫn ổn, nhưng đối phương là người có tính tình ổn trọng, nếu không phải thực sự gặp chuyện lớn thì sẽ không đến nhờ vả.
“Là thế này,” Trên đường đến đây Lưu Kim Thủy đã suy nghĩ kỹ những gì mình cần nói, không cần tốn thời gian sắp xếp câu từ, nghe Cố Trường Sinh hỏi liền trình bày luôn: “Hôm qua không phải ngày một tháng mười sao, theo quy củ phải đốt áo lạnh cho tổ tiên. Mẹ cùng chúng tôi từ sáng sớm đã đi thăm mộ.” Mộ nhà hắn ở trên núi, cách nhà khá xa nên cần xuất phát đi thật sớm.
“Lúc thắp nhang nói mấy câu như cũ, cầu xin tổ tiên phù hộ con cháu bình an này nọ. Mẹ tôi thắp nhang xong thường nhỏ giọng cầu nguyện giống vậy, vốn cũng không để ở trong lòng, năm nào chẳng nói như nhau. Ai ngờ tổ tiên hiển linh báo mộng cho mẹ tôi.”
“Trưởng bối trong mộng không thấy rõ mặt mũi, nói rằng trong nhà có tai họa, bảo mẹ tôi phải phòng bị. Mẹ tôi lúc đó sợ thót tim, vội vàng hỏi thêm, trưởng bối đó liền nói, tai họa nằm trên người mấy đứa nhỏ. Nói xong trưởng bối biến mất, mẹ tôi lập tức tỉnh lại.” Trên mặt Lưu Kim Thủy có chút lo lắng, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng giấc mộng này.
“Cậu Cố, cậu xem giúp tôi với, mẹ tôi còn đang ở nhà hối hận rằng mình tỉnh dậy quá sớm, không kịp hỏi rõ ràng với trưởng bối. Sau khi tỉnh ngủ, mẹ tôi liền gọi điện cho từng người có con nhỏ, biết tất cả vẫn ổn, nhưng bà vẫn không yên tâm, cứ có cảm giác bất an. Có lẽ không phải tai họa không có mà là chưa tới, nếu không tổ tiên sẽ không báo mộng để cảnh báo cho bà.” Mẹ hắn đã dặn dò bọn họ từ nay phải thật cẩn thận, cơ mà vẫn đứng ngồi không yên. Cho nên bà giục hắn chạy qua đây một chuyến. Thật ra bản thân Lưu Kim Thủy cũng hơi lo lắng, sợ người nhà sẽ xảy ra chuyện, nên nghe lời vội vàng chạy qua đây.
Thật đúng là không phải việc nhỏ, Cố Trường Sinh đồng ý qua nhà hắn luôn. Lúc đến nhà họ Lưu, mẹ Lưu Kim Thủy đang nói chuyện cùng một người phụ nữ trung niên: “Tuy không thấy rõ mặt, nhưng dáng người thon gầy giống y như ông nội của con hồi còn sống. Cả bộ quần áo mặc trên người chính là áo liệm mà nhà mặc cho ông lúc hạ táng, chắc chắn là ông nội.”
Nói đến đây, mẹ Lưu Kim Thủy đột nhiên nhíu mày: “Nhưng sao quần áo ông nội lại có vẻ cũ thế? Chẳng lẽ tiền chúng ta đốt hằng năm không đủ để ông nội mua bộ quần áo mới?” Chứ sao lại mặc quần áo lúc hạ táng. Đã qua nhiều năm như vậy, không cũ mới lạ. Mẹ Lưu Kim Thủy đứng dậy: “Không được, không thể để tổ tiên chịu khổ, con giúp mẹ nhớ kỹ, ngày mai phải đốt thêm thật nhiều đồ dùng.”
Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Cố đại sư từng nói, tiền giấy thủ công tương đối tốt, năm vừa rồi chúng tay ngại phiền nên lười làm. Sau này không thể như vậy, mẹ, chờ con qua chỗ Lưu hương nến mua giấy vàng, khi nào rảnh thì gấp nhiều vàng thỏi một chút.” Lưu hương nến chuyên bán tiền giấy để đốt. Bán nhiều năm lắm rồi, nhiều người theo thói quen thường gọi biệt danh của hắn là Lưu hương nến.
Bà Lưu gật đầu: “Nên như vậy.” Vừa nói xong thì thấy Cố Trường Sinh tới nhà, bà vội vàng bước đến đón.
Bà Lưu còn chưa kịp nói gì, Cố Trường Sinh nhìn một cái liền thấy dấu vết được báo mộng trên người bà.
Chưa kể bên cạnh bà Lưu còn có một con quỷ, hình như chính là người báo mộng. Cố Trường Sinh vào thẳng chủ đề chính: “Có phải vị trưởng bối trong nhà mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu lam?” Theo tập tục bản địa, sau khi qua đời người chết sẽ mặc toàn bộ quần áo chất lượng tốt từng dùng lúc còn sống, nhiều lớp chồng lên nhau, cho đến khi không thể mặc thêm được nữa. Càng nhiều lớp chứng tỏ con cháu càng hiếu thuận. Bằng không sao có thể có nhiều quần áo đến thế?
Nghe Cố Trường Sinh nói, người duy nhất được báo mộng là bà Lưu liên tục gật đầu: “Đúng đúng, lúc ấy lưu hành kiểu áo Tôn Trung Sơn thời thượng, không ít người già đều có. Nhà tôi cũng cố gắng tích cóp tiền mua một bộ, ông ấy thích cực kỳ, cho nên lúc ông mất, chúng tôi mặc cho ông ấy bộ đồ này ở lớp ngoài cùng.”
Nghe bà Lưu xác nhận, tuy cảm thấy bóng quỷ nam kia không giống người nhà họ Lưu lắm, cơ mà sau khi chết biến thành quỷ sẽ không còn tướng mạo. Có lẽ người này có dáng người hơi khác so với tổ tiên của mình. Cố Trường Sinh không nghĩ quá nhiều, cậu liếc mắt nhìn nam quỷ một cái, nhịn không được mở miệng: “Mỗi ngày lễ tết bà nên đốt nhiều tiền giấy hơn, đồ cúng cũng cần chuẩn bị đầy đủ.” Lão tổ tông Lưu gia này xanh xao vàng vọt, có vẻ cuộc sống ở dưới đó không tốt chút nào.
“Đúng vậy.” Bà Lưu tiếp lời. Vốn bà cũng có suy nghĩ này, nghe Cố Trường Sinh nói càng kiên định quyết tâm đầu tư hơn.
Cố Trường Sinh nói tiếp: “Tổ tông nhà mình đang ở ngay bên cạnh, bà muốn cháu truyền lời giúp bà hỏi rõ ràng, hay là trực tiếp gặp mặt?”
Không biết vì sao, vừa nói xong lời này, Cố Trường Sinh cảm thấy nam quỷ kia thoạt nhìn có vẻ bất an, hơn nữa hắn liên tục nhìn ra cửa, như là muốn rời đi.
Bà Lưu chọn cách thứ hai. Có cơ hội gặp mặt hỏi, đương nhiên không thể bỏ qua. Vừa lúc bà cũng mượn cơ hội hỏi chuyện chi tiêu dưới đó cần nhiều hay ít, tránh việc đốt tiền không đủ làm trưởng bối dưới đó sống khó khăn túng thiếu, phải mặc quần áo cũ.
Hơn nữa, cũng muốn hỏi thăm về tình hình chồng bà giờ thế nào.
Chồng bà Lưu qua đời đã hơn hai mươi năm, đến bây giờ chưa từng báo mộng cho nhà lần nào, trong lòng bà Lưu có hơi nhớ thương.
Quan trọng nhất phải hỏi rốt cuộc là ai trong nhà sẽ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện gì, có thể tránh khỏi hay không? Đây mới là mấu chốt.
Tổ sư gia không đi cùng Cố Trường Sinh đến đây. Trong nhà, trừ Cố Trường Sinh là người ngoài, còn lại đều là người nhà họ Lưu. Xem tướng mạo những người xung quanh, thật ra Cố Trường Sinh đã nhìn ra chút manh mối.
Đối với tổ tông Lưu gia mà nói, trong nhà này, không cần biết đã bao nhiêu tuổi, cho dù bà Lưu đã hơn 60 tuổi, gần đến 70 tuổi, thì đều là trẻ nhỏ. Vậy nên tai họa sắp tới cũng có khả năng ứng lên người bà.
Cố Trường Sinh nhìn lướt qua, tướng mạo bà Lưu và Lưu Kim Thủy không có vấn đề gì, ngược lại người phụ nữ thoại nhìn là chị gái của Lưu Kim Thủy, đường con cái có điềm tai họa bất ngờ.
Tình huống cụ thể Cố Trường Sinh muốn xem cũng có thể nhìn ra thêm, nhưng vị tổ tông đang ở trong nhà, không tiện để cậu nói.
Vì thế cậu theo ý bà Lưu đốt một cây âm hương, miệng niệm tên ông nội Lưu Kim Thủy. Làm vậy ông nội Lưu Kim Thủy sẽ nhận được hương khói bổ dưỡng, tích đủ năng lượng để hiện hình, từ đó mọi người đều có thể thấy được thân ảnh cũng như giọng nói của ông.
Ai ngờ niệm xong tên, khói nhẹ phiêu đãng bay lên, không hướng về phía nam quỷ mà lại lượn vòng trên không trung, cuối cùng tiêu tán mất hút.
“Đây có đúng là tên của ông nội nhà mình chứ?” Cố Trường Sinh nhịn không được hỏi.
Tình huống không đúng. Âm hương này không thể tìm ra chính chủ, vì chính chủ đã đầu thai chuyển thế. Nhưng rõ ràng nam quỷ đang ở ngay bên cạnh bà Lưu, khoảng cách không đến 5 mét.
Chắc chắn là có chỗ nào đó bị sai.
“Đúng là tên này mà.” Lưu Kim Thủy nói, câu hỏi của Cố Trường Sinh làm hắn mờ mịt. Chẳng lẽ tên ông nội mà mình lại nhớ sai. Bài vị trong nhà có khắc tên, hàng năm lên núi tảo mộ cũng thường nhìn tên trên bia mộ, muốn nhớ nhầm cũng khó.
Bà Lưu cũng phụ họa nói: “Là tên này không sai được.”
Không đợi Cố Trường Sinh hỏi lại, bóng nam quỷ đột nhiên động đậy, lao thẳng ra cửa, chạy nhanh như chớp.
Có chuyện gì vậy?
Không phải, mắc gì quỷ phải chạy?!
Cố Trường Sinh ngẩn người, lúc này mới nhận ra rốt cuộc là như thế nào.
Chắc là, nhận nhầm quỷ?
Hèn chi thoạt nhìn hình dáng không giống.
Nhưng mà chuyện báo mộng là thật. Nếu tên không sai, Cố Trường Sinh lại đốt thêm một cây âm hương, tiếp tục niệm.
Nhưng âm hương này cũng giống cây trước, khói nhẹ tìm không ra đối tượng, không cam lòng lơ lửng trên không xoay hai vòng, cuối cùng tản ra biến mất.
“Bà ơi, ông nội nhà mình đã đầu thai rồi.” Cố Trường Sinh nói. Không phải do âm hương có vấn đề, âm hương nhà cậu đều tự tay làm, làm một đống đủ để xài thoải mái. Cùng là âm hương giống nhau, từ trước tới giờ cậu đều dùng tốt, không thể có khả năng xảy ra lỗi hai lần liền.
“Có thể là một tổ tông khác trong nhà báo mộng?”
Nghe Cố Trường Sinh nói, bà Lưu có hơi nghi ngờ. Nhưng bà cẩn thận nhớ kỹ lại, trong nhà bà đâu có trưởng bối nào mặc loại quần áo này. Tiếp tục hồi tưởng xa hơn, triều đại nào cũng không phù hợp, càng không thể có kiểu quần áo thời thượng. Cũng đâu thể nói là tổ tông khác thiếu đồ mặc quá nên cướp đồ của ông nội.
Theo lý mà nói là không thể, nhỉ? Nhà mình mỗi năm đều đốt tiền giấy tế bái. Dù dưới đó bán hàng đắt đỏ cỡ nào, tiền một chút vẫn là tiền, làm gì đến mức có bộ quần áo cũng phải cướp.
Bị suy đoán của chính mình dọa sợ, bà Lưu quyết tâm về sau phải đốt thật nhiều tiền giấy. Tránh để tổ tông rơi vào tình trạng kham khổ.
Suy nghĩ của Cố Trường Sinh và bà Lưu khác nhau hoàn toàn. Cố Trường Sinh có một ý tưởng lớn mật.
Kỳ thật quỷ báo mộng cho bà Lưu, có khả năng không phải là tổ tiên nhà bà?
Bằng không đang yên lành, sao nam quỷ kia lại ở trong nhà bà Lưu. Chẳng lẽ là muốn hại người?
Xem hành động của đối phương cũng không đúng. Hơn nữa, bà Lưu không nhìn rõ mặt của người trong mộng, chỉ nhìn quần áo để đoán, nên có thể đã nhận sai.
Cố Trường Sinh sống ở trong thôn từ nhỏ đến lớn, tất nhiên biết người đàn ông trung niên này là ai: “Chú Kim Thủy, gọi cháu là Trường Sinh được rồi.”
“Không được.” Lưu Kim Thủy liên tục xua tay, người Cố gia đều có bản lĩnh, luôn giữ một địa vị siêu nhiên ở trong thôn. Mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, đi đường ban đêm dễ gặp lắm, lỡ dính vào thì sao? Chẳng biết khi nào cần nhờ họ giúp đỡ, tốt nhất là đừng thất lễ: “Trước kia cậu còn nhỏ không tính, không chú ý này nọ, bây giờ thì không được, đều trưởng thành hết rồi, phải đối xử như người lớn.”
Chưa kể Lưu Kim Thủy qua đây là vì có việc cần nhờ vả, thái độ tự nhiên nhưng vẫn cẩn thận: “Cậu Cố, có cậu ở nhà thì tốt quá, trong nhà tôi có chuyện, mẹ tôi kêu tôi chạy qua đây hỏi cậu cái này.” Thật ra mẹ hắn không biết Cố Trường Sinh về quê, vốn là đến hỏi ba Cố, nhưng cha con Cố gia đều giỏi như nhau, ba Cố không có nhà thì hỏi Cố Trường Sinh cũng được.
Cố Trường Sinh biết điều này, nhưng cậu không nói gì, thuận theo hắn tiếp lời: “Xảy ra chuyện gì?” Lưu Kim Thủy trông có vẻ vẫn ổn, nhưng đối phương là người có tính tình ổn trọng, nếu không phải thực sự gặp chuyện lớn thì sẽ không đến nhờ vả.
“Là thế này,” Trên đường đến đây Lưu Kim Thủy đã suy nghĩ kỹ những gì mình cần nói, không cần tốn thời gian sắp xếp câu từ, nghe Cố Trường Sinh hỏi liền trình bày luôn: “Hôm qua không phải ngày một tháng mười sao, theo quy củ phải đốt áo lạnh cho tổ tiên. Mẹ cùng chúng tôi từ sáng sớm đã đi thăm mộ.” Mộ nhà hắn ở trên núi, cách nhà khá xa nên cần xuất phát đi thật sớm.
“Lúc thắp nhang nói mấy câu như cũ, cầu xin tổ tiên phù hộ con cháu bình an này nọ. Mẹ tôi thắp nhang xong thường nhỏ giọng cầu nguyện giống vậy, vốn cũng không để ở trong lòng, năm nào chẳng nói như nhau. Ai ngờ tổ tiên hiển linh báo mộng cho mẹ tôi.”
“Trưởng bối trong mộng không thấy rõ mặt mũi, nói rằng trong nhà có tai họa, bảo mẹ tôi phải phòng bị. Mẹ tôi lúc đó sợ thót tim, vội vàng hỏi thêm, trưởng bối đó liền nói, tai họa nằm trên người mấy đứa nhỏ. Nói xong trưởng bối biến mất, mẹ tôi lập tức tỉnh lại.” Trên mặt Lưu Kim Thủy có chút lo lắng, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng giấc mộng này.
“Cậu Cố, cậu xem giúp tôi với, mẹ tôi còn đang ở nhà hối hận rằng mình tỉnh dậy quá sớm, không kịp hỏi rõ ràng với trưởng bối. Sau khi tỉnh ngủ, mẹ tôi liền gọi điện cho từng người có con nhỏ, biết tất cả vẫn ổn, nhưng bà vẫn không yên tâm, cứ có cảm giác bất an. Có lẽ không phải tai họa không có mà là chưa tới, nếu không tổ tiên sẽ không báo mộng để cảnh báo cho bà.” Mẹ hắn đã dặn dò bọn họ từ nay phải thật cẩn thận, cơ mà vẫn đứng ngồi không yên. Cho nên bà giục hắn chạy qua đây một chuyến. Thật ra bản thân Lưu Kim Thủy cũng hơi lo lắng, sợ người nhà sẽ xảy ra chuyện, nên nghe lời vội vàng chạy qua đây.
Thật đúng là không phải việc nhỏ, Cố Trường Sinh đồng ý qua nhà hắn luôn. Lúc đến nhà họ Lưu, mẹ Lưu Kim Thủy đang nói chuyện cùng một người phụ nữ trung niên: “Tuy không thấy rõ mặt, nhưng dáng người thon gầy giống y như ông nội của con hồi còn sống. Cả bộ quần áo mặc trên người chính là áo liệm mà nhà mặc cho ông lúc hạ táng, chắc chắn là ông nội.”
Nói đến đây, mẹ Lưu Kim Thủy đột nhiên nhíu mày: “Nhưng sao quần áo ông nội lại có vẻ cũ thế? Chẳng lẽ tiền chúng ta đốt hằng năm không đủ để ông nội mua bộ quần áo mới?” Chứ sao lại mặc quần áo lúc hạ táng. Đã qua nhiều năm như vậy, không cũ mới lạ. Mẹ Lưu Kim Thủy đứng dậy: “Không được, không thể để tổ tiên chịu khổ, con giúp mẹ nhớ kỹ, ngày mai phải đốt thêm thật nhiều đồ dùng.”
Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Cố đại sư từng nói, tiền giấy thủ công tương đối tốt, năm vừa rồi chúng tay ngại phiền nên lười làm. Sau này không thể như vậy, mẹ, chờ con qua chỗ Lưu hương nến mua giấy vàng, khi nào rảnh thì gấp nhiều vàng thỏi một chút.” Lưu hương nến chuyên bán tiền giấy để đốt. Bán nhiều năm lắm rồi, nhiều người theo thói quen thường gọi biệt danh của hắn là Lưu hương nến.
Bà Lưu gật đầu: “Nên như vậy.” Vừa nói xong thì thấy Cố Trường Sinh tới nhà, bà vội vàng bước đến đón.
Bà Lưu còn chưa kịp nói gì, Cố Trường Sinh nhìn một cái liền thấy dấu vết được báo mộng trên người bà.
Chưa kể bên cạnh bà Lưu còn có một con quỷ, hình như chính là người báo mộng. Cố Trường Sinh vào thẳng chủ đề chính: “Có phải vị trưởng bối trong nhà mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu lam?” Theo tập tục bản địa, sau khi qua đời người chết sẽ mặc toàn bộ quần áo chất lượng tốt từng dùng lúc còn sống, nhiều lớp chồng lên nhau, cho đến khi không thể mặc thêm được nữa. Càng nhiều lớp chứng tỏ con cháu càng hiếu thuận. Bằng không sao có thể có nhiều quần áo đến thế?
Nghe Cố Trường Sinh nói, người duy nhất được báo mộng là bà Lưu liên tục gật đầu: “Đúng đúng, lúc ấy lưu hành kiểu áo Tôn Trung Sơn thời thượng, không ít người già đều có. Nhà tôi cũng cố gắng tích cóp tiền mua một bộ, ông ấy thích cực kỳ, cho nên lúc ông mất, chúng tôi mặc cho ông ấy bộ đồ này ở lớp ngoài cùng.”
Nghe bà Lưu xác nhận, tuy cảm thấy bóng quỷ nam kia không giống người nhà họ Lưu lắm, cơ mà sau khi chết biến thành quỷ sẽ không còn tướng mạo. Có lẽ người này có dáng người hơi khác so với tổ tiên của mình. Cố Trường Sinh không nghĩ quá nhiều, cậu liếc mắt nhìn nam quỷ một cái, nhịn không được mở miệng: “Mỗi ngày lễ tết bà nên đốt nhiều tiền giấy hơn, đồ cúng cũng cần chuẩn bị đầy đủ.” Lão tổ tông Lưu gia này xanh xao vàng vọt, có vẻ cuộc sống ở dưới đó không tốt chút nào.
“Đúng vậy.” Bà Lưu tiếp lời. Vốn bà cũng có suy nghĩ này, nghe Cố Trường Sinh nói càng kiên định quyết tâm đầu tư hơn.
Cố Trường Sinh nói tiếp: “Tổ tông nhà mình đang ở ngay bên cạnh, bà muốn cháu truyền lời giúp bà hỏi rõ ràng, hay là trực tiếp gặp mặt?”
Không biết vì sao, vừa nói xong lời này, Cố Trường Sinh cảm thấy nam quỷ kia thoạt nhìn có vẻ bất an, hơn nữa hắn liên tục nhìn ra cửa, như là muốn rời đi.
Bà Lưu chọn cách thứ hai. Có cơ hội gặp mặt hỏi, đương nhiên không thể bỏ qua. Vừa lúc bà cũng mượn cơ hội hỏi chuyện chi tiêu dưới đó cần nhiều hay ít, tránh việc đốt tiền không đủ làm trưởng bối dưới đó sống khó khăn túng thiếu, phải mặc quần áo cũ.
Hơn nữa, cũng muốn hỏi thăm về tình hình chồng bà giờ thế nào.
Chồng bà Lưu qua đời đã hơn hai mươi năm, đến bây giờ chưa từng báo mộng cho nhà lần nào, trong lòng bà Lưu có hơi nhớ thương.
Quan trọng nhất phải hỏi rốt cuộc là ai trong nhà sẽ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện gì, có thể tránh khỏi hay không? Đây mới là mấu chốt.
Tổ sư gia không đi cùng Cố Trường Sinh đến đây. Trong nhà, trừ Cố Trường Sinh là người ngoài, còn lại đều là người nhà họ Lưu. Xem tướng mạo những người xung quanh, thật ra Cố Trường Sinh đã nhìn ra chút manh mối.
Đối với tổ tông Lưu gia mà nói, trong nhà này, không cần biết đã bao nhiêu tuổi, cho dù bà Lưu đã hơn 60 tuổi, gần đến 70 tuổi, thì đều là trẻ nhỏ. Vậy nên tai họa sắp tới cũng có khả năng ứng lên người bà.
Cố Trường Sinh nhìn lướt qua, tướng mạo bà Lưu và Lưu Kim Thủy không có vấn đề gì, ngược lại người phụ nữ thoại nhìn là chị gái của Lưu Kim Thủy, đường con cái có điềm tai họa bất ngờ.
Tình huống cụ thể Cố Trường Sinh muốn xem cũng có thể nhìn ra thêm, nhưng vị tổ tông đang ở trong nhà, không tiện để cậu nói.
Vì thế cậu theo ý bà Lưu đốt một cây âm hương, miệng niệm tên ông nội Lưu Kim Thủy. Làm vậy ông nội Lưu Kim Thủy sẽ nhận được hương khói bổ dưỡng, tích đủ năng lượng để hiện hình, từ đó mọi người đều có thể thấy được thân ảnh cũng như giọng nói của ông.
Ai ngờ niệm xong tên, khói nhẹ phiêu đãng bay lên, không hướng về phía nam quỷ mà lại lượn vòng trên không trung, cuối cùng tiêu tán mất hút.
“Đây có đúng là tên của ông nội nhà mình chứ?” Cố Trường Sinh nhịn không được hỏi.
Tình huống không đúng. Âm hương này không thể tìm ra chính chủ, vì chính chủ đã đầu thai chuyển thế. Nhưng rõ ràng nam quỷ đang ở ngay bên cạnh bà Lưu, khoảng cách không đến 5 mét.
Chắc chắn là có chỗ nào đó bị sai.
“Đúng là tên này mà.” Lưu Kim Thủy nói, câu hỏi của Cố Trường Sinh làm hắn mờ mịt. Chẳng lẽ tên ông nội mà mình lại nhớ sai. Bài vị trong nhà có khắc tên, hàng năm lên núi tảo mộ cũng thường nhìn tên trên bia mộ, muốn nhớ nhầm cũng khó.
Bà Lưu cũng phụ họa nói: “Là tên này không sai được.”
Không đợi Cố Trường Sinh hỏi lại, bóng nam quỷ đột nhiên động đậy, lao thẳng ra cửa, chạy nhanh như chớp.
Có chuyện gì vậy?
Không phải, mắc gì quỷ phải chạy?!
Cố Trường Sinh ngẩn người, lúc này mới nhận ra rốt cuộc là như thế nào.
Chắc là, nhận nhầm quỷ?
Hèn chi thoạt nhìn hình dáng không giống.
Nhưng mà chuyện báo mộng là thật. Nếu tên không sai, Cố Trường Sinh lại đốt thêm một cây âm hương, tiếp tục niệm.
Nhưng âm hương này cũng giống cây trước, khói nhẹ tìm không ra đối tượng, không cam lòng lơ lửng trên không xoay hai vòng, cuối cùng tản ra biến mất.
“Bà ơi, ông nội nhà mình đã đầu thai rồi.” Cố Trường Sinh nói. Không phải do âm hương có vấn đề, âm hương nhà cậu đều tự tay làm, làm một đống đủ để xài thoải mái. Cùng là âm hương giống nhau, từ trước tới giờ cậu đều dùng tốt, không thể có khả năng xảy ra lỗi hai lần liền.
“Có thể là một tổ tông khác trong nhà báo mộng?”
Nghe Cố Trường Sinh nói, bà Lưu có hơi nghi ngờ. Nhưng bà cẩn thận nhớ kỹ lại, trong nhà bà đâu có trưởng bối nào mặc loại quần áo này. Tiếp tục hồi tưởng xa hơn, triều đại nào cũng không phù hợp, càng không thể có kiểu quần áo thời thượng. Cũng đâu thể nói là tổ tông khác thiếu đồ mặc quá nên cướp đồ của ông nội.
Theo lý mà nói là không thể, nhỉ? Nhà mình mỗi năm đều đốt tiền giấy tế bái. Dù dưới đó bán hàng đắt đỏ cỡ nào, tiền một chút vẫn là tiền, làm gì đến mức có bộ quần áo cũng phải cướp.
Bị suy đoán của chính mình dọa sợ, bà Lưu quyết tâm về sau phải đốt thật nhiều tiền giấy. Tránh để tổ tông rơi vào tình trạng kham khổ.
Suy nghĩ của Cố Trường Sinh và bà Lưu khác nhau hoàn toàn. Cố Trường Sinh có một ý tưởng lớn mật.
Kỳ thật quỷ báo mộng cho bà Lưu, có khả năng không phải là tổ tiên nhà bà?
Bằng không đang yên lành, sao nam quỷ kia lại ở trong nhà bà Lưu. Chẳng lẽ là muốn hại người?
Xem hành động của đối phương cũng không đúng. Hơn nữa, bà Lưu không nhìn rõ mặt của người trong mộng, chỉ nhìn quần áo để đoán, nên có thể đã nhận sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất