Chương 2
Tiểu Trương bị Đào Tinh yêu thương nhung nhớ trước mặt bàn dân thiên hạ, lập tức lùi về sau ba bước, hắn thật không ngờ da mặt của cái người phiền phức này lại dày đến thế.
Mục đích hôm nay của Đào Tinh là không để hắn rời khỏi hội sinh viên, nhất định phải ép được hắn hứa ở lại. Cậu vừa lải nhải vừa uy hiếp cả buổi, đến mức Tiểu Trương phải đầu hàng: “Rồi rồi mình không đi nữa, giờ cậu câm miệng giùm mình được chứ.”
Đào Tinh: “Vậy thì cậu phải chấp nhận lời mời kết bạn của mình! Mình còn dùng nó để thông báo giờ họp cho cậu đấy.”
Tiểu Trương thầm nghĩ cậu xạo vừa thôi, mục đích mở họp của cậu còn không phải muốn gặp mình ư.
Sau buổi hàn gắn tình cảm hôm ấy thì Đào Tinh lại càng quá quắt, một ngày mở tám cuộc họp, đến mức không còn ai chịu nổi cậu nữa, cuối cùng thành viên của hội sinh viên chỉ còn duy nhất hai người.
Đào Tinh và Tiểu Trương.
Nhưng Đào Tinh vẫn muốn họp, cậu mặc kệ, muốn họp là muốn họp, nếu một ngày không họp, cậu cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn gì thú vị.
Đào Tinh sợ Tiểu Trương không tới, mỗi lần muốn mở họp lại phải nhắn tin khóc la quằn quại, hoặc tới luôn phòng của hắn khóc la quằn quại. Tiểu Trương đưa ra ý kiến, “Có phải cậu lại muốn họp không? Nhưng mình có một yêu cầu là cậu phải đổi địa điểm, OK chứ?”
Thế là hai người dung dăng dung dẻ tới chòi nghỉ mát trong rừng cây cạnh trường học. Ở chỗ này bốn phía đều đặt băng ghế, ngồi đầy các cặp tình nhân. Tiểu Trương vốn muốn làm Đào Tinh xấu hổ, sau đó khéo léo từ chối, bởi vì thấy hai thằng cứ dính lấy nhau suốt nên bạn cùng phòng của hắn đã sớm kháo nhau rằng “Bạn cùng phòng của tui là một thằng gay, ngày nào cũng dan díu với tiểu thụ lẳng lơ hết á!”
Cơ mà hắn cũng rất muốn hỏi bạn cùng phòng của mình làm sao biết được Đào Tinh là tiểu thụ lẳng lơ.
Hai người ngồi vào chỗ trong chòi nghỉ mát. Tiểu Trương chờ cho cậu xấu hổ, nhưng hôm nay tâm trạng của Đào Tinh không tốt, nói trước quên sau, chưa nói được mấy câu đã ngả vào vai Tiểu Trương ngủ mất.
Tiểu Trương thấy não mình bị úng nước mới đưa cái đứa không tự biết mình là tiểu thụ lẳng lơ đến chỗ này.
Mỗi khi tới mùa đông, Đào Tinh đều cảm thấy mình sắp chết, dù rằng cậu biết rõ mình không chết được. Giống như mỗi lần loài người thất tình đều cho là tim mình vỡ nát, tuy rằng ai cũng rõ nó vẫn còn đập trong lồng ngực, nhưng cảm giác lúc ấy tuyệt không dễ chịu chút nào.
Đào Tinh muốn mình biến thành một hạt đào nằm trong lòng đất, hay cả khi nằm trong lớp tuyết cũng được, tóm lại cậu không muốn mình ở chỗ này. Đôi khi cậu rất ngưỡng mộ loài người được thai nghén từ tử cung, bởi vì nếu cậu là người, lúc này cậu có thể nghĩ mình đang trong bụng mẹ, an toàn tuyệt đối, không phải khổ sở qua mùa đông.
Cho nên khi bị Tiểu Trương lay tỉnh cậu cũng không nói chuyện, đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là mùa đông này mình có nên tự chôn xuống mặt đất hay không. Đám tình nhân ngồi xung quanh như trận bát quái cậu cũng coi như không thấy, lúc Tiểu Trương hỏi cậu bị làm sao, cậu chỉ cúi đầu thì thào được một câu: “Bạn Trương ơi mình lạnh quá à.”
________________________
Hết lễ, vào học, đi làm, hẹn các bạn có chương mới vào một ngày không xa:))
Mục đích hôm nay của Đào Tinh là không để hắn rời khỏi hội sinh viên, nhất định phải ép được hắn hứa ở lại. Cậu vừa lải nhải vừa uy hiếp cả buổi, đến mức Tiểu Trương phải đầu hàng: “Rồi rồi mình không đi nữa, giờ cậu câm miệng giùm mình được chứ.”
Đào Tinh: “Vậy thì cậu phải chấp nhận lời mời kết bạn của mình! Mình còn dùng nó để thông báo giờ họp cho cậu đấy.”
Tiểu Trương thầm nghĩ cậu xạo vừa thôi, mục đích mở họp của cậu còn không phải muốn gặp mình ư.
Sau buổi hàn gắn tình cảm hôm ấy thì Đào Tinh lại càng quá quắt, một ngày mở tám cuộc họp, đến mức không còn ai chịu nổi cậu nữa, cuối cùng thành viên của hội sinh viên chỉ còn duy nhất hai người.
Đào Tinh và Tiểu Trương.
Nhưng Đào Tinh vẫn muốn họp, cậu mặc kệ, muốn họp là muốn họp, nếu một ngày không họp, cậu cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn gì thú vị.
Đào Tinh sợ Tiểu Trương không tới, mỗi lần muốn mở họp lại phải nhắn tin khóc la quằn quại, hoặc tới luôn phòng của hắn khóc la quằn quại. Tiểu Trương đưa ra ý kiến, “Có phải cậu lại muốn họp không? Nhưng mình có một yêu cầu là cậu phải đổi địa điểm, OK chứ?”
Thế là hai người dung dăng dung dẻ tới chòi nghỉ mát trong rừng cây cạnh trường học. Ở chỗ này bốn phía đều đặt băng ghế, ngồi đầy các cặp tình nhân. Tiểu Trương vốn muốn làm Đào Tinh xấu hổ, sau đó khéo léo từ chối, bởi vì thấy hai thằng cứ dính lấy nhau suốt nên bạn cùng phòng của hắn đã sớm kháo nhau rằng “Bạn cùng phòng của tui là một thằng gay, ngày nào cũng dan díu với tiểu thụ lẳng lơ hết á!”
Cơ mà hắn cũng rất muốn hỏi bạn cùng phòng của mình làm sao biết được Đào Tinh là tiểu thụ lẳng lơ.
Hai người ngồi vào chỗ trong chòi nghỉ mát. Tiểu Trương chờ cho cậu xấu hổ, nhưng hôm nay tâm trạng của Đào Tinh không tốt, nói trước quên sau, chưa nói được mấy câu đã ngả vào vai Tiểu Trương ngủ mất.
Tiểu Trương thấy não mình bị úng nước mới đưa cái đứa không tự biết mình là tiểu thụ lẳng lơ đến chỗ này.
Mỗi khi tới mùa đông, Đào Tinh đều cảm thấy mình sắp chết, dù rằng cậu biết rõ mình không chết được. Giống như mỗi lần loài người thất tình đều cho là tim mình vỡ nát, tuy rằng ai cũng rõ nó vẫn còn đập trong lồng ngực, nhưng cảm giác lúc ấy tuyệt không dễ chịu chút nào.
Đào Tinh muốn mình biến thành một hạt đào nằm trong lòng đất, hay cả khi nằm trong lớp tuyết cũng được, tóm lại cậu không muốn mình ở chỗ này. Đôi khi cậu rất ngưỡng mộ loài người được thai nghén từ tử cung, bởi vì nếu cậu là người, lúc này cậu có thể nghĩ mình đang trong bụng mẹ, an toàn tuyệt đối, không phải khổ sở qua mùa đông.
Cho nên khi bị Tiểu Trương lay tỉnh cậu cũng không nói chuyện, đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là mùa đông này mình có nên tự chôn xuống mặt đất hay không. Đám tình nhân ngồi xung quanh như trận bát quái cậu cũng coi như không thấy, lúc Tiểu Trương hỏi cậu bị làm sao, cậu chỉ cúi đầu thì thào được một câu: “Bạn Trương ơi mình lạnh quá à.”
________________________
Hết lễ, vào học, đi làm, hẹn các bạn có chương mới vào một ngày không xa:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất