Chương 2: Sơn trang vũ ảnh (2)
Chung Đường không tin vào lời của Lý Tị Chi.
Y nghĩ tối thiểu hai người phải có quen biết.
Ba năm trước đây, khi Chung Đường tỉnh lại sau giấc ngủ, ngoại trừ nhớ được tên họ của mình, là yêu chứ không phải người, thì những chuyện còn lại trong quá khứ đã quên sạch.
Nhưng y vẫn cứ một mực mơ màng nhớ điều gì đó, dường như y... yêu một người, một người mà y lãng quên.
Thế nên trong ba năm qua, Chung Đường không có mục đích vừa đi vừa tìm. Bản tính của y tản mạn không câu nệ, chỉ riêng đối với chuyện này là có chấp niệm nghĩ mãi chẳng rõ, nhất định phải tìm người đó.
Đi hơn trăm dặm đường, gặp gỡ ngàn vạn người, vào giờ khắc này Chung Đường đã nhận định vị đạo trưởng áo xanh trước mặt này chính là người y muốn tìm.
Nhưng ai biết đối phương lại không chịu thừa nhận —
Hừm, Chung Đường vô thức quấn những hạt ngọc quanh ngón tay, vén tay áo che đi đôi mắt ranh mãnh của mình.
Đạo trưởng ơi đạo trưởng, không biết đạo tâm của chàng vững vàng đến cỡ nào đây?
"Chưởng quầy, tôi về rồi!" Trương Thuận Tử gào lên, quấy nhiễu bầu không khí trong ngôi miếu nhỏ, cũng làm rối cả dòng suy nghĩ của Chung Đường. Sau khi hắn kéo Lưu bà tử của Miếu Chúc vội vàng chạy vào được một lúc mới phát hiện trong thính đường có nhiều người đến như vậy.
Có lẽ bởi vì khí thế trên người Lý Tị Chi quá mức áp đảo, Trương Thuận Tử vô thức rụt về bên người Chung Đường: "Chưởng quầy, cái này, đây đều đến tránh mưa sao?"
Tay Chung Đường bị chuỗi ngọc đè đau nhức, lúc này mới buông ra. Kim Linh vang lên mấy tiếng nho nhỏ rồi rơi xuống bên hông. Y xoay người ôm Hoàng Li Nhi vào trong lòng, liếc mắt nhìn Trương Thuận Tử hỏi ngược lại: "Chắc không phải đâu, đều đến cầu con chăng?"
Nghe được hai chữ "cầu con", Trương Thuận Tử vô thức liếc trộm Lý Tị Chi, nhưng vừa nhìn thấy vạt áo màu xanh đen kia thì lạnh đến rùng mình, vội lắc đầu: "Vậy khẳng định không phải đâu."
"Không phải cái gì?" Lưu bà tử bị Trương Thuận Tử kéo suốt một đường cuối cùng mới có thể thở đều, trưng khuôn mặt tươi cười nhìn mọi người: "Theo như lão bà tử ta nhìn thì các vị đây có thể trú mưa ở nơi này chính là duyên phận, là ông trời an bài rồi."
Bà liếc mắt, không quấy nhiễu vị đạo sĩ Lý Tị Chi kia mà trái lại đánh bạo đi tới trước mặt mấy tên quan sai: "Các vị quan gia, các ngài nên cầu con nối dòng ở Bách Tử Miếu của lão thân này ấy nha."
Mấy tên quan sai kia cũng hồi thần, được Lưu bà tử dỗ dành thì lại nổi tính: "Miếu nhỏ rách nát nhà ngươi có thể cầu được thứ gì, cũng không biết xấu hổ xưng Bách Tử?"
"Thái Uyên quan Bách Tử đài, đã từng nghe nói chưa?" Quan sai đi đầu phổng mũi, chỉ về hướng thành Lâm An, "Đó là phúc đài nơi thánh nhân xây dựng cho các nương nương cầu con, quy chế hoàng gia! Đến địa phương đấy gia đây còn đi qua rồi thì hiếm lạ gì cái miếu nát nhà ngươi?"
Lý Tị Chi nghe vậy thì làm như lơ đãng giương mắt sang khiến quan sai kia sợ đến mức nhỏ giọng dần.
Thái Uyên quan... Chung Đường nghe được hai chữ "Thái Uyên" thì hơi cong khoé môi. Tuy chưa tới Lâm An quá lâu nhưng y cũng đã từng nghe nói, hai toà ngự khán trong hoàng thành kia ngoài mặt thì hoà thuận, nhưng bên trong lại căng thẳng.
Mới vừa rồi Lý Tị Chi báo danh hào Kim Ô Quan, bây giờ tên quan sai kia lại khoe khoang Thái Uyên tứ phía —
Chung Đường ghé mắt như thể xem diễn, âm thầm đánh giá vẻ mặt vị đạo trưởng áo xanh.
Nhưng mặc cho y nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng không thấy Lý Tị Chi có phản ứng nào khác, Chung Đường đành phải đi tìm thú vui mới, cười cười nói với Lưu bà tử: "Quan gia nói những lời này là sai rồi. Miếu này thần thông cường đại, còn có chút linh khí, ta thấy nơi này rất tốt."
Mấy quan sai vì chuyện của Chung Đường mà nghẹn một bụng tức, giờ phút này nghe được lời của y thì muốn mở miệng cãi lại, nhưng ngại Lý Tị Chi nên không dám nói nhiều, chỉ đành gắng nhịn lại trong bụng.
Lưu bà tử nghe quan sai nói thì nhụt chí, hiện tại nghe thấy lời Chung Đường thì lập tức xốc lại tinh thần, liên thanh nói: "Đúng đúng đúng, vị tiểu công tử này nói đúng!"
"Bách Tử Miếu của chúng ta đây có linh đấy! Trương nhị gia ở thôn Tây, Lý tứ gia ở thôn Vinh, còn có... còn có nhiều lắm, đều tới nơi này của ta cúng bái mới được hài tử đấy!"
"Còn chưa hết đâu! Các ngài biết Tưởng viên ngoại không? Nhà đấy có ba vị thiếu gia, nhiều năm như vậy mà cũng chưa cưới vợ, tới nơi này của ta cúng bái một hồi mà lão nhị có vợ rồi đấy. Bây giờ đang thu xếp hỉ yến kia kìa!"
"Ồ, Tưởng gia nhị thiếu gia kia cũng tới nơi này?" Không ngờ sẽ nghe được tên họ của cố chủ ở nơi này, Chung Đường nhẹ nhàng nhướng mày, tựa hồ thật sự có hứng thú tiếp lời của Lưu bà tử, nhưng Trương Thuận Tử bên cạnh lại dùng sức kéo kéo tay của y, thấp giọng nói: "Chưởng quầy, ngài đừng tin thật, miệng bà tử này toàn lời nói dối mà thôi!"
"Thật sự đã tới!" Giọng nói của Lưu bà tử to hơn, khẳng định chắc nịch.
Lúc này Lý Tị Chi vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên bước đến, xiềng xích trên cổ chân hắn ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề chói tai.
Ánh mắt của Chung Đường lập tức bị hắn hấp dẫn, y nở nụ cười dò hỏi: "Đạo trưởng làm gì vậy, muốn đi cúng bái một phen sao?"
Lý Tị Chi không để ý tới Chung Đường mà tiếp tục kéo xích sắt đi về hướng tấm màn màu xám.
Lưu bà tử vội vàng chạy bước nhỏ tới trước người hắn, cười nói giả lả: "Đạo trưởng, ngài muốn cúng bái ạ? Lão thân đi chuẩn bị hương khói cho ngài?"
Lý Tị Chi vẫn một mực không nói lời nào, chỉ đi tới trước tấm màn xám kia.
Trời vẫn đổ mưa to, thỉnh thoảng lại có tia chớp lóe lên trong ngôi miếu nhỏ đổ nát, nhưng bóng tối lại lập tức theo sau nuốt chửng ánh sáng.
Đúng lúc này, một trận cuồng phong hòa với nước mưa hỗn loạn đập mạnh vào cửa sổ của miếu nhỏ, xốc thẳng tấm màn xám kia lên hơn nửa.
"Bách Tử Miếu của người cúng cái thứ này?!"
Sau khi cơn gió thoảng qua, bức màn nhanh chóng rơi xuống, nhưng tất cả mọi người ở đây đã nhìn thấy bức bích họa sau tấm màn kia rõ mồn một.
Bách Tử Miếu bình thường đa phần sẽ cung phụng Tống Tử Quan Âm (1), nếu không quá đặc biệt thì cũng cung tượng cá chép hay đồng nam đồng nữ (2). Nhưng ai biết được sau tấm màn xám kia, trên bích họa được cung phụng lại là một đôi nam nữ đang làm "việc vui vẻ".
Quần áo bằng vải sợi bạc màu trói trên người nàng, người phụ nữ gần đó khép hờ hai mắt, hai tay người đàn ông gắt gao giam cầm nàng. Biểu tình của hai người tựa như thống khổ, lại tựa như cực lạc... Chỉ là khuôn mặt người đàn ông hình như có chút tỳ vết, cái miệng đang trong trạng thái hôn môi có hơi biến dạng, nhìn giống như mỏ chim.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự diễm lệ của bức bích họa. Mới liếc mắt một cái mà đã khiến cho Trương Thuận Tử và mấy quan sai kia mặt đỏ miệng khô, như bị mê hoặc muốn nhìn thêm một cái.
Chung Đường sớm có dự tính nên không thích thú với nó, y dùng một tay che mắt Hoàng Li Nhi, quay đầu nhìn Lý Tị Chi gần bức họa nhất.
Đạo trưởng trẻ tuổi vẫn đứng trước tấm màn xám tựa như trúc xanh, trong mắt không có lấy một tia khác thường nào. Mái ngôi miếu dột nước cuối cùng cũng rơi lên người hắn, vài giọt nước mưa từ từ chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú.
||||| Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy! |||||
"Vị thần được miếu cung phụng độc đáo quá nhỉ, bảo sao lại phải dùng màn xám che chở." Chung Đường vừa nói vừa đi đến bên người Lý Tị Chi, thoáng ngửa đầu khẽ cười với hắn, "Đạo trưởng đã từng bắt gặp chưa?"
Ánh mắt của Lý Tị Chi không mảy may chuyển động, tựa hồ chẳng có chút phân tâm nào với người tên Chung Đường này.
Nhưng Chung Đường cũng không vội, nghịch móng mèo đang giãy giụa của Hoàng Li Nhi, đứng bên cạnh Lý Tị Chi lẳng lặng chờ đáp án của hắn.
"Chưa từng." Không biết qua bao lâu Lý Tị Chi mới mở miệng, không có chút cảm xúc đáp lại hai chữ.
Chung Đường có được hai chữ này, đôi môi hồng hào lại cong cong, không hiểu sao so với bức bích họa đằng sau kia lại thêm vài phần phong lưu, chỉ tiếc y cũng không biết vị đạo trưởng bên cạnh này không chứng kiến được.
Đồ vật bên trong bị người ta thấy hết nhưng Lưu bà tử cũng không thấy xấu hổ mà còn dào dạt đắc ý nói: "Các ngươi đừng coi thường bức họa này, phàm là phu thê đến chứng kiến thì trở về đều phải thư giãn thật tốt ấy chứ. Một hồi này xong không phải là có con nối dõi rồi sao!"
Nói xong, bà không nhịn được che miệng cười nhẹ khiến Trương Thuận Tử đứng một bên đỏ mặt. Tuy cậu từng nói lúc nhỏ từng đến Bách Tử Miếu này chơi đùa, nhưng chưa lần nào nhìn đồ vật đằng sau bức màn cả, nếu sớm biết, sớm biết là cái thứ này thì sao cậu có thể dẫn chưởng quầy vào đây trú mưa chứ.
Bên này Trương Thuận Tử xấu hổ không dám nhìn, còn mấy tên quan sai lại tỏ ra hứng thú, khó có dịp lắng nghe lời của Lưu bà tử: "Cái thứ tốt như này... để mấy gia đây xem thêm mấy lần nào."
Nói xong thì lập tức đến trước bức bích họa kia trực tiếp kéo màn vải xuống.
"Không được, không được!" Lưu bà tử cũng luống cuống, vội vàng xua tay muốn ngăn cản nhưng sao mà ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức diễm họa lẳng lơ kia lồ lộ trước mắt mọi người.
Nhóm quan sai sôi nổi túm tụm đi lên, trong mắt toàn là ý tục tĩu cùng si mê, đẩy thẳng Lưu bà tử không ngừng khuyên bảo bọn họ sang một bên, làm Lưu bà tử tức giận đến mức ban đầu còn hùng hùng hổ hổ, cuối cùng cũng mặc kệ, xoay người đi vào phòng phía sau.
Mà Lý Tị Chi vẫn đứng trước bức bích họa, mặc cho đám quan sai vây quanh mình, ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn bức họa một lát sau đó trầm mặc đi tới góc giữa miếu nhỏ, bắt đầu nhắm mắt đả tọa.
Lý Tị Chi đi rồi, Chung Đường cũng không còn hứng thú. Y ôm mèo tìm một chỗ khá sạch sẽ ngồi xuống, Trương Thuận Tử dùng sức vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, vội vàng theo qua.
Mưa to không có dấu hiệu muốn ngừng, sau khi đêm xuống, miếu nhỏ vừa ướt vừa lạnh. Mấy tên quan sai mất sức, bắt đầu ngồi xung quanh bức họa, mồm miệng không sạch sẽ tám chuyện.
Trương Thuận Tử không biết tìm được chậu đốt vỡ ở nơi nào, Chung Đường cũng không chê, lấy giấy dầu bao đá đánh lửa từ trong lòng ra, dẫn lửa nhóm củi cũ trong chậu.
Ánh sáng ấm áp trong nháy mắt chiếu sáng một góc miếu nhỏ. Mấy tên quan sai không nhịn được ghé mắt qua, hiển nhiên nổi lên tâm tư muốn cướp đoạt, nhưng lại kiêng kị Lý Tị Chi tĩnh tọa ở giữa nên trước sau không dám bước lên.
Chung Đường trào phúng cười lạnh, cũng không định dừng tay, ngược lại còn sai Trương Thuận Tử mở hộp đồ ăn to tùy thân ra, lấy một chiếc nồi gốm đen nhìn giản dị ra khỏi hộp.
Chung Đường khảy khảy củi trong chậu, trực tiếp đặt chiếc nồi kia vào chính giữa đun sôi, chỉ chốc lát sau đã truyền tới hương thơm ngọt ngào.
Hoàng Li Nhi bên chân không nhịn được kêu meo meo, phốc một cái muốn lao vào cái nồi thì lại bị Chung Đường xách cổ: "Gấp cái gì, cẩn thận bị đốt trụi râu bây giờ."
Nhưng người sốt ruột cũng chẳng phải chỉ có một mình Hoàng Li Nhi, tất cả người trú mưa trong miếu này đều nửa ngày rồi chưa ăn cơm, giờ phút này ngửi được hương thơm ngọt ngào kia thì đều khó nhịn được.
Nhưng Chung Đường không mảy may gấp gáp, y chỉ đùa với bé mèo đang nhìn đống lửa, đến khi có hơi nước mịt mờ bốc lên khiến nắp nồi rung lên từng đợt, y mới nhấc cái nồi gốm đen ra khỏi chậu.
"Chưởng quầy, đây là món ngon gì thế ạ?" Trương Thuận Tử thật sự không thể chờ được nữa, lót tay áo muốn múc một miếng. Mấy tên quan sai cũng trộm quay đầu sang nhìn, Chung Đường lại nhẹ giọng quát: "Gấp cái gì, chưa được đâu."
Sao lại không vội được chứ, bụng Trương Thuận Tử kêu ùng ục vài tiếng, đứng ngồi không yên, Hoàng Li Nhi cũng dùng đầu nhỏ cọ vào tay Chung Đường.
Chung Đường bị nó làm nũng không có cách nào, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, xắn ống tay áo đỏ, duỗi tay mở nắp nồi đã hơi nguội.
Hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt khi trước bây giờ phả thẳng vào mặt, nhiều hơn một chút thì quá ngọt, mà thiếu một ít thì lại thất sắc, đúng là hương vị mê người. Trương Thuận Tử nuốt nước miếng nhìn cái nồi, canh trứng nấu với sữa có màu vàng dịu, dưới cái tay cầm thìa khuấy nhẹ nhàng của Chung Đường, canh trứng nhẹ nhàng lay động, tạo ra những gợn sóng êm dịu, tuy đựng trong chiếc nồi gốm đen nhưng lại không có chút thô kệch nào.
"Chà, trong hộp còn có thìa với bát, lấy ra ăn nhân lúc nóng đi." Chung Đường nói, bản thân cũng múc một bát, nhưng không nói gì mà đứng dậy đi về phía góc giữa miếu nhỏ.
Lý Tị Chi tuy dốc lòng đả tọa nhưng cũng không phong hết ngũ cảm, đương nhiên nhận ra có người tới gần, lập tức thờ ơ mở mắt ra.
Chung Đường cầm bát sứ trong tay, ngừng trước mặt hắn, hơi hơi cúi người, ống tay áo đỏ son rơi xuống dưới, ánh vào trong mắt Lý Tị Chi.
"Hôm nay ướt lạnh, đạo trưởng cũng tới làm bát canh trứng cho ấm người đi."
"Không cần." Lý Tị Chi nhắm hai mắt, tỏ rõ ý cự tuyệt.
"Chung mỗ biết ngài tâm định ý kiên, sẽ không tham ăn tham uống." Chung Đường làm như bất đắc dĩ bật cười, ngồi xổm xuống bên người Lý Tị Chi, giơ bát sứ trong tay tới trước mặt hắn, "Nhưng muộn thêm lát nữa đôi lúc sẽ có gió lạnh, mong đạo trưởng uống vài miếng."
Hương thơm của canh trứng quanh quẩn trong mũi, Lý Tị Chi vốn không thích đồ ngọt cũng không đẩy nó ra. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa lại chỉ thấy bóng lưng rời đi của Chung Đường trong ánh sáng của ngọn lửa.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu yêu tinh: Ta nghe nói trước kia có người không chịu nhận vợ, sau này bị đánh sưng mặt.
Y nghĩ tối thiểu hai người phải có quen biết.
Ba năm trước đây, khi Chung Đường tỉnh lại sau giấc ngủ, ngoại trừ nhớ được tên họ của mình, là yêu chứ không phải người, thì những chuyện còn lại trong quá khứ đã quên sạch.
Nhưng y vẫn cứ một mực mơ màng nhớ điều gì đó, dường như y... yêu một người, một người mà y lãng quên.
Thế nên trong ba năm qua, Chung Đường không có mục đích vừa đi vừa tìm. Bản tính của y tản mạn không câu nệ, chỉ riêng đối với chuyện này là có chấp niệm nghĩ mãi chẳng rõ, nhất định phải tìm người đó.
Đi hơn trăm dặm đường, gặp gỡ ngàn vạn người, vào giờ khắc này Chung Đường đã nhận định vị đạo trưởng áo xanh trước mặt này chính là người y muốn tìm.
Nhưng ai biết đối phương lại không chịu thừa nhận —
Hừm, Chung Đường vô thức quấn những hạt ngọc quanh ngón tay, vén tay áo che đi đôi mắt ranh mãnh của mình.
Đạo trưởng ơi đạo trưởng, không biết đạo tâm của chàng vững vàng đến cỡ nào đây?
"Chưởng quầy, tôi về rồi!" Trương Thuận Tử gào lên, quấy nhiễu bầu không khí trong ngôi miếu nhỏ, cũng làm rối cả dòng suy nghĩ của Chung Đường. Sau khi hắn kéo Lưu bà tử của Miếu Chúc vội vàng chạy vào được một lúc mới phát hiện trong thính đường có nhiều người đến như vậy.
Có lẽ bởi vì khí thế trên người Lý Tị Chi quá mức áp đảo, Trương Thuận Tử vô thức rụt về bên người Chung Đường: "Chưởng quầy, cái này, đây đều đến tránh mưa sao?"
Tay Chung Đường bị chuỗi ngọc đè đau nhức, lúc này mới buông ra. Kim Linh vang lên mấy tiếng nho nhỏ rồi rơi xuống bên hông. Y xoay người ôm Hoàng Li Nhi vào trong lòng, liếc mắt nhìn Trương Thuận Tử hỏi ngược lại: "Chắc không phải đâu, đều đến cầu con chăng?"
Nghe được hai chữ "cầu con", Trương Thuận Tử vô thức liếc trộm Lý Tị Chi, nhưng vừa nhìn thấy vạt áo màu xanh đen kia thì lạnh đến rùng mình, vội lắc đầu: "Vậy khẳng định không phải đâu."
"Không phải cái gì?" Lưu bà tử bị Trương Thuận Tử kéo suốt một đường cuối cùng mới có thể thở đều, trưng khuôn mặt tươi cười nhìn mọi người: "Theo như lão bà tử ta nhìn thì các vị đây có thể trú mưa ở nơi này chính là duyên phận, là ông trời an bài rồi."
Bà liếc mắt, không quấy nhiễu vị đạo sĩ Lý Tị Chi kia mà trái lại đánh bạo đi tới trước mặt mấy tên quan sai: "Các vị quan gia, các ngài nên cầu con nối dòng ở Bách Tử Miếu của lão thân này ấy nha."
Mấy tên quan sai kia cũng hồi thần, được Lưu bà tử dỗ dành thì lại nổi tính: "Miếu nhỏ rách nát nhà ngươi có thể cầu được thứ gì, cũng không biết xấu hổ xưng Bách Tử?"
"Thái Uyên quan Bách Tử đài, đã từng nghe nói chưa?" Quan sai đi đầu phổng mũi, chỉ về hướng thành Lâm An, "Đó là phúc đài nơi thánh nhân xây dựng cho các nương nương cầu con, quy chế hoàng gia! Đến địa phương đấy gia đây còn đi qua rồi thì hiếm lạ gì cái miếu nát nhà ngươi?"
Lý Tị Chi nghe vậy thì làm như lơ đãng giương mắt sang khiến quan sai kia sợ đến mức nhỏ giọng dần.
Thái Uyên quan... Chung Đường nghe được hai chữ "Thái Uyên" thì hơi cong khoé môi. Tuy chưa tới Lâm An quá lâu nhưng y cũng đã từng nghe nói, hai toà ngự khán trong hoàng thành kia ngoài mặt thì hoà thuận, nhưng bên trong lại căng thẳng.
Mới vừa rồi Lý Tị Chi báo danh hào Kim Ô Quan, bây giờ tên quan sai kia lại khoe khoang Thái Uyên tứ phía —
Chung Đường ghé mắt như thể xem diễn, âm thầm đánh giá vẻ mặt vị đạo trưởng áo xanh.
Nhưng mặc cho y nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng không thấy Lý Tị Chi có phản ứng nào khác, Chung Đường đành phải đi tìm thú vui mới, cười cười nói với Lưu bà tử: "Quan gia nói những lời này là sai rồi. Miếu này thần thông cường đại, còn có chút linh khí, ta thấy nơi này rất tốt."
Mấy quan sai vì chuyện của Chung Đường mà nghẹn một bụng tức, giờ phút này nghe được lời của y thì muốn mở miệng cãi lại, nhưng ngại Lý Tị Chi nên không dám nói nhiều, chỉ đành gắng nhịn lại trong bụng.
Lưu bà tử nghe quan sai nói thì nhụt chí, hiện tại nghe thấy lời Chung Đường thì lập tức xốc lại tinh thần, liên thanh nói: "Đúng đúng đúng, vị tiểu công tử này nói đúng!"
"Bách Tử Miếu của chúng ta đây có linh đấy! Trương nhị gia ở thôn Tây, Lý tứ gia ở thôn Vinh, còn có... còn có nhiều lắm, đều tới nơi này của ta cúng bái mới được hài tử đấy!"
"Còn chưa hết đâu! Các ngài biết Tưởng viên ngoại không? Nhà đấy có ba vị thiếu gia, nhiều năm như vậy mà cũng chưa cưới vợ, tới nơi này của ta cúng bái một hồi mà lão nhị có vợ rồi đấy. Bây giờ đang thu xếp hỉ yến kia kìa!"
"Ồ, Tưởng gia nhị thiếu gia kia cũng tới nơi này?" Không ngờ sẽ nghe được tên họ của cố chủ ở nơi này, Chung Đường nhẹ nhàng nhướng mày, tựa hồ thật sự có hứng thú tiếp lời của Lưu bà tử, nhưng Trương Thuận Tử bên cạnh lại dùng sức kéo kéo tay của y, thấp giọng nói: "Chưởng quầy, ngài đừng tin thật, miệng bà tử này toàn lời nói dối mà thôi!"
"Thật sự đã tới!" Giọng nói của Lưu bà tử to hơn, khẳng định chắc nịch.
Lúc này Lý Tị Chi vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên bước đến, xiềng xích trên cổ chân hắn ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề chói tai.
Ánh mắt của Chung Đường lập tức bị hắn hấp dẫn, y nở nụ cười dò hỏi: "Đạo trưởng làm gì vậy, muốn đi cúng bái một phen sao?"
Lý Tị Chi không để ý tới Chung Đường mà tiếp tục kéo xích sắt đi về hướng tấm màn màu xám.
Lưu bà tử vội vàng chạy bước nhỏ tới trước người hắn, cười nói giả lả: "Đạo trưởng, ngài muốn cúng bái ạ? Lão thân đi chuẩn bị hương khói cho ngài?"
Lý Tị Chi vẫn một mực không nói lời nào, chỉ đi tới trước tấm màn xám kia.
Trời vẫn đổ mưa to, thỉnh thoảng lại có tia chớp lóe lên trong ngôi miếu nhỏ đổ nát, nhưng bóng tối lại lập tức theo sau nuốt chửng ánh sáng.
Đúng lúc này, một trận cuồng phong hòa với nước mưa hỗn loạn đập mạnh vào cửa sổ của miếu nhỏ, xốc thẳng tấm màn xám kia lên hơn nửa.
"Bách Tử Miếu của người cúng cái thứ này?!"
Sau khi cơn gió thoảng qua, bức màn nhanh chóng rơi xuống, nhưng tất cả mọi người ở đây đã nhìn thấy bức bích họa sau tấm màn kia rõ mồn một.
Bách Tử Miếu bình thường đa phần sẽ cung phụng Tống Tử Quan Âm (1), nếu không quá đặc biệt thì cũng cung tượng cá chép hay đồng nam đồng nữ (2). Nhưng ai biết được sau tấm màn xám kia, trên bích họa được cung phụng lại là một đôi nam nữ đang làm "việc vui vẻ".
Quần áo bằng vải sợi bạc màu trói trên người nàng, người phụ nữ gần đó khép hờ hai mắt, hai tay người đàn ông gắt gao giam cầm nàng. Biểu tình của hai người tựa như thống khổ, lại tựa như cực lạc... Chỉ là khuôn mặt người đàn ông hình như có chút tỳ vết, cái miệng đang trong trạng thái hôn môi có hơi biến dạng, nhìn giống như mỏ chim.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự diễm lệ của bức bích họa. Mới liếc mắt một cái mà đã khiến cho Trương Thuận Tử và mấy quan sai kia mặt đỏ miệng khô, như bị mê hoặc muốn nhìn thêm một cái.
Chung Đường sớm có dự tính nên không thích thú với nó, y dùng một tay che mắt Hoàng Li Nhi, quay đầu nhìn Lý Tị Chi gần bức họa nhất.
Đạo trưởng trẻ tuổi vẫn đứng trước tấm màn xám tựa như trúc xanh, trong mắt không có lấy một tia khác thường nào. Mái ngôi miếu dột nước cuối cùng cũng rơi lên người hắn, vài giọt nước mưa từ từ chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú.
||||| Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy! |||||
"Vị thần được miếu cung phụng độc đáo quá nhỉ, bảo sao lại phải dùng màn xám che chở." Chung Đường vừa nói vừa đi đến bên người Lý Tị Chi, thoáng ngửa đầu khẽ cười với hắn, "Đạo trưởng đã từng bắt gặp chưa?"
Ánh mắt của Lý Tị Chi không mảy may chuyển động, tựa hồ chẳng có chút phân tâm nào với người tên Chung Đường này.
Nhưng Chung Đường cũng không vội, nghịch móng mèo đang giãy giụa của Hoàng Li Nhi, đứng bên cạnh Lý Tị Chi lẳng lặng chờ đáp án của hắn.
"Chưa từng." Không biết qua bao lâu Lý Tị Chi mới mở miệng, không có chút cảm xúc đáp lại hai chữ.
Chung Đường có được hai chữ này, đôi môi hồng hào lại cong cong, không hiểu sao so với bức bích họa đằng sau kia lại thêm vài phần phong lưu, chỉ tiếc y cũng không biết vị đạo trưởng bên cạnh này không chứng kiến được.
Đồ vật bên trong bị người ta thấy hết nhưng Lưu bà tử cũng không thấy xấu hổ mà còn dào dạt đắc ý nói: "Các ngươi đừng coi thường bức họa này, phàm là phu thê đến chứng kiến thì trở về đều phải thư giãn thật tốt ấy chứ. Một hồi này xong không phải là có con nối dõi rồi sao!"
Nói xong, bà không nhịn được che miệng cười nhẹ khiến Trương Thuận Tử đứng một bên đỏ mặt. Tuy cậu từng nói lúc nhỏ từng đến Bách Tử Miếu này chơi đùa, nhưng chưa lần nào nhìn đồ vật đằng sau bức màn cả, nếu sớm biết, sớm biết là cái thứ này thì sao cậu có thể dẫn chưởng quầy vào đây trú mưa chứ.
Bên này Trương Thuận Tử xấu hổ không dám nhìn, còn mấy tên quan sai lại tỏ ra hứng thú, khó có dịp lắng nghe lời của Lưu bà tử: "Cái thứ tốt như này... để mấy gia đây xem thêm mấy lần nào."
Nói xong thì lập tức đến trước bức bích họa kia trực tiếp kéo màn vải xuống.
"Không được, không được!" Lưu bà tử cũng luống cuống, vội vàng xua tay muốn ngăn cản nhưng sao mà ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức diễm họa lẳng lơ kia lồ lộ trước mắt mọi người.
Nhóm quan sai sôi nổi túm tụm đi lên, trong mắt toàn là ý tục tĩu cùng si mê, đẩy thẳng Lưu bà tử không ngừng khuyên bảo bọn họ sang một bên, làm Lưu bà tử tức giận đến mức ban đầu còn hùng hùng hổ hổ, cuối cùng cũng mặc kệ, xoay người đi vào phòng phía sau.
Mà Lý Tị Chi vẫn đứng trước bức bích họa, mặc cho đám quan sai vây quanh mình, ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn bức họa một lát sau đó trầm mặc đi tới góc giữa miếu nhỏ, bắt đầu nhắm mắt đả tọa.
Lý Tị Chi đi rồi, Chung Đường cũng không còn hứng thú. Y ôm mèo tìm một chỗ khá sạch sẽ ngồi xuống, Trương Thuận Tử dùng sức vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, vội vàng theo qua.
Mưa to không có dấu hiệu muốn ngừng, sau khi đêm xuống, miếu nhỏ vừa ướt vừa lạnh. Mấy tên quan sai mất sức, bắt đầu ngồi xung quanh bức họa, mồm miệng không sạch sẽ tám chuyện.
Trương Thuận Tử không biết tìm được chậu đốt vỡ ở nơi nào, Chung Đường cũng không chê, lấy giấy dầu bao đá đánh lửa từ trong lòng ra, dẫn lửa nhóm củi cũ trong chậu.
Ánh sáng ấm áp trong nháy mắt chiếu sáng một góc miếu nhỏ. Mấy tên quan sai không nhịn được ghé mắt qua, hiển nhiên nổi lên tâm tư muốn cướp đoạt, nhưng lại kiêng kị Lý Tị Chi tĩnh tọa ở giữa nên trước sau không dám bước lên.
Chung Đường trào phúng cười lạnh, cũng không định dừng tay, ngược lại còn sai Trương Thuận Tử mở hộp đồ ăn to tùy thân ra, lấy một chiếc nồi gốm đen nhìn giản dị ra khỏi hộp.
Chung Đường khảy khảy củi trong chậu, trực tiếp đặt chiếc nồi kia vào chính giữa đun sôi, chỉ chốc lát sau đã truyền tới hương thơm ngọt ngào.
Hoàng Li Nhi bên chân không nhịn được kêu meo meo, phốc một cái muốn lao vào cái nồi thì lại bị Chung Đường xách cổ: "Gấp cái gì, cẩn thận bị đốt trụi râu bây giờ."
Nhưng người sốt ruột cũng chẳng phải chỉ có một mình Hoàng Li Nhi, tất cả người trú mưa trong miếu này đều nửa ngày rồi chưa ăn cơm, giờ phút này ngửi được hương thơm ngọt ngào kia thì đều khó nhịn được.
Nhưng Chung Đường không mảy may gấp gáp, y chỉ đùa với bé mèo đang nhìn đống lửa, đến khi có hơi nước mịt mờ bốc lên khiến nắp nồi rung lên từng đợt, y mới nhấc cái nồi gốm đen ra khỏi chậu.
"Chưởng quầy, đây là món ngon gì thế ạ?" Trương Thuận Tử thật sự không thể chờ được nữa, lót tay áo muốn múc một miếng. Mấy tên quan sai cũng trộm quay đầu sang nhìn, Chung Đường lại nhẹ giọng quát: "Gấp cái gì, chưa được đâu."
Sao lại không vội được chứ, bụng Trương Thuận Tử kêu ùng ục vài tiếng, đứng ngồi không yên, Hoàng Li Nhi cũng dùng đầu nhỏ cọ vào tay Chung Đường.
Chung Đường bị nó làm nũng không có cách nào, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, xắn ống tay áo đỏ, duỗi tay mở nắp nồi đã hơi nguội.
Hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt khi trước bây giờ phả thẳng vào mặt, nhiều hơn một chút thì quá ngọt, mà thiếu một ít thì lại thất sắc, đúng là hương vị mê người. Trương Thuận Tử nuốt nước miếng nhìn cái nồi, canh trứng nấu với sữa có màu vàng dịu, dưới cái tay cầm thìa khuấy nhẹ nhàng của Chung Đường, canh trứng nhẹ nhàng lay động, tạo ra những gợn sóng êm dịu, tuy đựng trong chiếc nồi gốm đen nhưng lại không có chút thô kệch nào.
"Chà, trong hộp còn có thìa với bát, lấy ra ăn nhân lúc nóng đi." Chung Đường nói, bản thân cũng múc một bát, nhưng không nói gì mà đứng dậy đi về phía góc giữa miếu nhỏ.
Lý Tị Chi tuy dốc lòng đả tọa nhưng cũng không phong hết ngũ cảm, đương nhiên nhận ra có người tới gần, lập tức thờ ơ mở mắt ra.
Chung Đường cầm bát sứ trong tay, ngừng trước mặt hắn, hơi hơi cúi người, ống tay áo đỏ son rơi xuống dưới, ánh vào trong mắt Lý Tị Chi.
"Hôm nay ướt lạnh, đạo trưởng cũng tới làm bát canh trứng cho ấm người đi."
"Không cần." Lý Tị Chi nhắm hai mắt, tỏ rõ ý cự tuyệt.
"Chung mỗ biết ngài tâm định ý kiên, sẽ không tham ăn tham uống." Chung Đường làm như bất đắc dĩ bật cười, ngồi xổm xuống bên người Lý Tị Chi, giơ bát sứ trong tay tới trước mặt hắn, "Nhưng muộn thêm lát nữa đôi lúc sẽ có gió lạnh, mong đạo trưởng uống vài miếng."
Hương thơm của canh trứng quanh quẩn trong mũi, Lý Tị Chi vốn không thích đồ ngọt cũng không đẩy nó ra. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa lại chỉ thấy bóng lưng rời đi của Chung Đường trong ánh sáng của ngọn lửa.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu yêu tinh: Ta nghe nói trước kia có người không chịu nhận vợ, sau này bị đánh sưng mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất