Dare You Fall In Love With Devil (Có Dám Yêu Quỷ?)
Chương 11: Ghoul
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, Simon dậy rất sớm và rời khỏi nhà. Vì đêm trước thức khuya để làm việc mà sáng tôi phải đánh một giấc ngủ nướng thật dài. Đến khi thức dậy mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, nhìn lại đồng hồ thì 12 giờ trưa mất rồi. Tôi lục đục chuẩn bị vài món ăn để đem đến công xưởng cho Simon, có lẽ đã đến giờ giải lao của cậu ấy rồi nhỉ? Thật mong chờ được gặp cậu ấy, mặc dù tối hôm qua cả hai đã có cuộc mây mưa điên đảo.
Đóng gói thức ăn trong một cái hộp xinh xắn, tôi nhanh chân đi ra ngoài và lái xe rời khỏi nhà. Trên đường, radio phát một bài hát mà tôi khá ưa thích "My love" của những anh chàng Westlife điển trai.
Tiếng nhạc du dương, bên ngoài cửa xe là những ánh nắng chói chang khiến không khí ấm nóng lên. Bánh xe đang lăn trên con đường bằng phẳng đột nhiêt một tiếng nổ vang lên, chiếc xe dừng đột ngột giữa con đường vắng vẻ với hai hàng cây xanh bên đường.
Bị mắc kẹt ở vùng ngoại ô vắng vẻ là một điều cực kỳ đáng sợ đối với tôi, ai mà biết được sâu trong rừng cây kia sẽ xuất hiện thứ gì cơ chứ?
Nhưng không thể tin được rằng trong đầu nghĩ cái gì lập tức điều đó trở thành sự thật, lùm cây xa xa vang lên tiếng xào xạc thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi tò mò xuống xe, thấy xung quanh là một sự yên ắng đến đáng ngờ, tiếng ve kêu trên tàn cây cùng ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá khiến cho khung cảnh lúc này thật oi bức. Lùm cây đối diện vẫn xào xạc kêu, chốc chốc lại vang lên tiếng gầm gừ của con vật nào đó.
Có thể là một con mèo rừng hay là sói hoang chăng? Không thể nào! Nơi này được cục bảo tồn thiên nhiên quản lý rất nghiêm ngặt, sẽ không có bất kì một con thú rừng nào có thể sống quanh đây được.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định trở lại trên xe với gương mặt trắng bệch. Trái tim như muốn tắt nhịp khi chính mắt tôi thấy đống máu tanh tươi từ trong bụi rậm chậm rãi loang ra đường nhựa.
"Gruuuuuu" Tiếng gầm gừ phát ra từ thứ đang ẩn núp sau lùm cây kia, từng tầng lá bị một bàn tay nhỏ nhắn với bộ vuốt rớm máu rẽ ra. Tôi lờ mờ có thể nhìn thấy một gương mặt đang cười khanh khách nhìn chằm chằm mình.
Cái ánh nhìn như muốn xâu xé đó khiến trái tim nhỏ bé này đập như trống trận, hít thở một cách khó khăn, tay run lẩy bẩy mò lấy chiếc điện thọai và cố bấm lấy số điện thọai của Simon để cầu cứu cậu ấy. Thế nhưng hiện tại lại không có tín hiệu, niềm hy vọng to lớn bỗng nhiên bị vùi dập làm mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo. Và ánh mắt kia vẫn không dừng soi xét toàn bộ cơ thể tôi, ngay khoảnh khắc mắt đối mắt với nó, tôi xác định nó biến tôi thành miếng mồi béo mở để săn bắt mất rồi.
Xẹt một cái, con quái vật dùng tốc độ mà mắt thường không tài nào nhìn thấy được vọt ra. Chiếc xe đột ngột chấn động, oành oành bị lật văng ra xa vài trăm mét. Tất cả cửa kính đều vỡ vụn ra, mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên đất lẫn bên trong, nó cắt lấy từng đoạn thịt trên tay tôi khiến chất lỏng đỏ tươi không ngừng nhỏ giọt.
Đầu hơi đau và ẩm ướt, tôi sờ lên thì phát hiện đã bị rách một phần bên vầng thái dương, chắc chắn là cả gương mặt tôi lúc này đã loang lổ máu. Choáng váng nhìn ra, tôi không thấy con quái vật ấy đâu, dùng chút sức lực ít ỏi của mình bò dậy thật nhanh rồi lê thân đến cạnh cửa hòng thoát ra bên ngoài
Nhưng ngay khi trông vào chiếc kính chiếu hậu bị bóp méo và ngổn ngang vỡ thành từng mảnh nằm trên mặt đất, lúc này không có gì kinh khủng hơn khi biết mình sắp trở thành thức ăn trong bụng của một con quái vật. Hình ảnh của nó in đậm trong con ngươi của tôi.
Con quái vật ngồi bằng tứ chi bên trên sàn xe và nhìn xuống với ánh mắt đầy hoang dại. Làn da trắng xanh như xác chết làm cho những đường gân đen chi chít càng nổi bật hơn trên mặt nó, cái miệng rộng toác như bị ai xé ra chứa một bộ răng sắc nhọn còn dính đầy máu và thịt vụn. Bên khóe miệng nó bỗng nhếch lên tạo thành một nụ cười kéo đến mang tai, vì thế mà từng giọt từng giọt thứ chất lỏng trắng sệt nhớp nháp nhiễu xuống, tạo thành một vũng lầy trên nền đất nhựa.
Con quái vật mang hình hài của một đứa bé 10 tuổi, điều đó càng khiến tôi khó tin vào những gì mình đang trông thấy. Tại sao trên đời lại có thể tồn tại thứ như vậy chứ?
"Khặc Khặc Khặc..." Tiếng cười khanh khách đầy man rợ vang lên, kéo tâm trí đang thả bay quay trở lại. Dường như nó đã phát hiện ra ý định của tôi, nó đang chờ đợi tôi hành động. Sau đó nó sẽ vồ lấy dùng móng vuốt gớm ghiếc đó đâm vào da thịt tôi, xoáy sâu vào bên trong cơ thể, xé toạc từng mảnh ra và ăn ngấu nghiến.
Tôi căng thẳng đến mức chẳng thể thở nổi từ từ lùi dần, trở về vị trí ban đầu của mình. Trên mảnh kính vỡ phản chiếu hình ảnh tôi, con quái vật phát điên khi trông thấy hành động đó, nó trừng to mắt và bắt đầu gào rú. Tôi hoảng hốt nhanh chóng chui ra hàng ghế sau, nơi mà cửa kính hai bên vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là an toàn hơn phía trước.
Con quái vật nhảy xuống gấp gáp chui vào bên trong, ngay khi trông thấy cánh tay của nó đã nắm chặt vô lăng thì nửa người của con quái vật bắt đầu di chuyển đến gần sát ghế sau. Tôi rối loạn vơ lấy tấm ván gỗ và chắn lên phía trước, dùng hai chân ép sát lên ghế.
Cách một lớp gỗ dày vậy mà chân tôi có thể cảm nhận được từng đợt cào cấu. Mặc dù rất sợ, nhưng ham muốn được sống lại mạnh mẽ hơn khiến sức lực ít ỏi còn lại sâu trong người tôi, thúc ép phải cố chống trả sự tấn công của nó.
Vài phút sau, mọi thứ trở nên yên tĩnh, cứ như rằng con quái vật đó chưa từng xuất hiện. Thình thịch! Thình thịch! Từng nhịp tim đập mạnh và nhanh đến mức chính mình có thể nghe rõ mồn một.
"..." Sự im lặng đáng sợ đang kéo căng từng dây thần kinh trong đầu tôi, mỗi giây trôi qua có thể đứt phăng bất cứ lúc nào.
"Bịch! Bịch..."Từng tiếng bước chân nặng nề bỗng vang lên xung quanh, đánh tan không gian ngưng đọng.
Hòa lẫn tiếng bước chân là tiếng kin kít chói tai của móng vuốt lên lớp vỏ ngoài của chiếc xe. Nhìn ra bên ngoài tôi lập tức thấy rõ đôi chân nhỏ gầy của nó, chậm rãi di quanh đây một vòng.
Rồi bất chợt đôi chân đó biến mất, không gian lúc này lại tĩnh lặng một cách kì lạ. Cảm giác nổi gai ốc xâm chiếm trí não, tôi phát hiện hơi thở nóng ấm phả vào sau gáy mình, trong khí quyển nồng nặc mùi tanh tươi gớm ghiếc.
"Bắt được rồi!" Giọng trong trẻo của trẻ con nhưng lại vô cùng lãnh cảm vang lên bên tai tôi. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, toàn thân tê liệt. Tôi cố gắng từ từ quay đầu lại, lúc này chợt nhớ ra điều gì đó rất sai, phần kính sau xe đã vỡ. Vậy mà tôi lại chẳng hề để ý, sự ngu ngốc đã đẩy tôi rơi vào vòng nguy hiểm.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng phếu đặt trên vai tôi, chậm rãi chậm rãi di chuyển lên phần cổ, từng móng tay sắc nhọn dần dần co lại đâm vào vùng da non nớt đó. Nó chồm người lên, khuôn miệng há ra thật to và hàm răng sắc nhọn như hàng chục con dao nhỏ san sát vào nhau đặt trên hõm vai tôi Nó từ từ gặm sâu vào bên trong, cơn đau tê dại khiến da đầu tôi muốn nổ tung.
Mọi tiếng kêu la, mọi hơi thở bị ứ nghẹn trong lòng ngực và cả vùng áo trước ngực đều bị thấm đẫm bởi máu. Những thứ trước mắt tôi đều mờ dần mờ dần, chỉ vài giây sau tất cả giác quan ngưng trệ. Tôi chìm vào biển sâu ý thức mỏng manh, bóng tối bao trùm lấy xung quanh.
****
"Tút! Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Bên kia đầu dây điện thoại là giọng nói quen thuộc của cô nhân viên tổng đài, tôi tắt máy và bỏ vào túi.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, hiện tại đã trễ gần một tiếng đồng hồ rồi Cartel vẫn chưa mang cơm trưa đến. Điều này khiến tôi rất lo lắng, vì anh ấy chưa từng trễ hẹn với tôi.
Đứng ngồi không yên, giác quan tiên đoán của một ác quỷ mách bảo rằng anh ấy đang gặp nguy hiểm. Nhìn lên sắc trời rồi hít lấy bầu không khí xung quanh, có một mùi kỳ lạ cứ mập mờ xộc vào cánh mũi
"Này Thần Chết!"
"Xin chào!"
Lão thần chết mặc bộ vest màu xám chồn, tóc hạt tiêu chải chuốt trông rất lịch sự, gương mặt lão không hề có một nếp nhăn nào khiến lão trẻ trung hơn bình thường. Lão ta đứng đó cười tươi, tôi thở hắt một hơi rồi hỏi: "Hôm nay ông ăn diện quá nhỉ?"
Lão chỉnh chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt hãnh diện: "Hôm nay có một buổi tiệc dành cho Thần Chết. Đúng rồi sau này hãy gọi tôi là Krone, để tránh cậu nhầm lẫn với kẻ khác. Có gì hot? Chọt thử tra????g ﹙ Тr????mТru ????e????﹒???????? ﹚
Tôi nhướng mày gật đầu: "Được! Hỏi ông một việc, ông có biết xung quanh đây có thứ gì lạ không?"
"Tôi biết cậu đang muốn gì, lúc nãy tôi cũng có ý định đến nói với cậu một tin, anh chàng người tình của cậu bị một con Ghoul bắt về tổ rồi."
Tôi ngẩn người mất ba giây, rồi lấy lại bình tĩnh: "Thật chứ?"
"Không tin thì cậu có thể tự đi điều tra, còn nữa có kẻ đứng sau vụ này nên cẩn thận đấy! Tôi chỉ có thể giúp cậu một ít thông tin như vậy thôi, chúc cậu may mắn."
Nói xong Krone thoắt cái biến mất trong không khí. Sau khi nghe được hung tin từ Thần Chết, xen lẫn lo lắng là sự tò mò về kẻ đứng sau vụ này.
Ghoul - Ngạ quỷ ăn thịt bất kỳ thứ gì nó tóm được. Ghoul là loài quái vật đội lốt người đi săn mồi cách 10 năm một lần, những con mồi sẽ bị nó tha về tổ để dự trữ trong vòng ngần ấy thời gian ẩn trú. Một con quái vật như Ghoul vốn đã bị tiêu diệt từ mấy trăm năm trước bởi anh em thợ săn nhà Grimm. Vậy mà lại bỏ sót một con ở thị trấn Vallhigh này sao? Thật vô lý.
Không để mất thời gian, tôi rời công xưởng để đi tìm Cartel. Lần theo giác quan của mình, tôi lái xe đến vùng ngoại ô nơi cách công xưởng gần bốn cây số.
Xe của Cartel nằm đó ngổn ngang và tàn tạ quá mức. Xem xét xung quanh chẳng thấy gì, nhưng trên ghế thì lại có một vệt máu vẫn còn ấm. Tôi đoán chắc anh ấy đã bị thương, may mắn là nó đã không ra tay giết anh ấy ngay.
Chỉ cần bắt được con Ghoul đó, tôi thề trước quý Ngài đáng kính trên trời cao kia sẽ cắt xẻo nó ra từng trăm mảnh, rồi vứt mớ hỗ lốn ấy để bầy chó hoang gặm sạch. Dù kẻ đứng sau con Ghoul là ai đi chăng nữa, đừng hòng mong tôi sẽ tha cho. Dám động đến người quan trong nhất của Simon này ư? Con đường xuống địa ngục gần trong gang tấc thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này phát hiện trong không khí phảng phất mùi tanh của máu thịt. Đi theo mùi hôi đó tôi tìm được một đống nhầy nhụa bên trong lùm cây cách đó không xa. Hẳn là xác của một cô gái trẻ tuổi, tôi đoán thế vì vẫn còn một ít tóc dài lẫn trong đống bầy nhầy này.
Nó hẳn đã đem Cartel về tổ, chắc nằm trong khu rừng trước mặt thôi. Bởi vì suy xét đến những vết tích xung quanh, vết cào trên chiếc xe, đoán chừng con Ghoul này mang vóc dáng của một đứa trẻ. Chắc chắn nạn nhân đầu tiên khi ra khỏi tổ là đứa bé xấu xố ấy rồi.
Ghoul có hình dạng nguyên thủy là một con quái vật không da, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy bằng sáp thô, tay chân dài ngoằng như que củi, miệng rộng kéo dài đến mang tai và mắt lồi như mắt ếch. Một tạo vật xấu xí ác độc, cho đến khi nó ăn được thịt người, khi đó nó sẽ hóa thành hình dạng của con mồi đầu tiên mà nó chén sạch.
Để có thể hồi sinh một con Ghoul đã chết, kẻ đó phải có năng lực rất mạnh. Thoáng chốc tôi chợt nghĩ đến Steven, tên thiên thần khốn kiếp luôn nung nấu ý định tiêu diệt tôi, lần trước Cartel cố tình gây thương tổn đến hắn, nên Steven ghi nhớ nỗi nhục đó. Mục tiêu chính của hắn lại có thêm tên của Cartel, chính tôi đã liên lụy đến anh ấy. Nếu như tôi không cố gắng chen vào cuộc đời bình thường của anh, có lẽ anh sẽ không gặp nguy hiểm như hiện tại.
Cartel... Tôi sẽ cứu anh ra! Xin lỗi vì đã gây phiền toái... Có lẽ tôi nên... Từ bỏ để anh được sống bình yên.
Tôi biết điều này rất đau đơn nhưng sẽ càng khổ sở hơn khi phải chứng kiến Cartel bị thương. Tôi yêu anh, luôn yêu anh và mãi mãi yêu anh. Chỉ cần anh hạnh phúc, an toàn thì dù có biến thành bọt biển thì tôi vẫn chấp nhận.
Đóng gói thức ăn trong một cái hộp xinh xắn, tôi nhanh chân đi ra ngoài và lái xe rời khỏi nhà. Trên đường, radio phát một bài hát mà tôi khá ưa thích "My love" của những anh chàng Westlife điển trai.
Tiếng nhạc du dương, bên ngoài cửa xe là những ánh nắng chói chang khiến không khí ấm nóng lên. Bánh xe đang lăn trên con đường bằng phẳng đột nhiêt một tiếng nổ vang lên, chiếc xe dừng đột ngột giữa con đường vắng vẻ với hai hàng cây xanh bên đường.
Bị mắc kẹt ở vùng ngoại ô vắng vẻ là một điều cực kỳ đáng sợ đối với tôi, ai mà biết được sâu trong rừng cây kia sẽ xuất hiện thứ gì cơ chứ?
Nhưng không thể tin được rằng trong đầu nghĩ cái gì lập tức điều đó trở thành sự thật, lùm cây xa xa vang lên tiếng xào xạc thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi tò mò xuống xe, thấy xung quanh là một sự yên ắng đến đáng ngờ, tiếng ve kêu trên tàn cây cùng ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá khiến cho khung cảnh lúc này thật oi bức. Lùm cây đối diện vẫn xào xạc kêu, chốc chốc lại vang lên tiếng gầm gừ của con vật nào đó.
Có thể là một con mèo rừng hay là sói hoang chăng? Không thể nào! Nơi này được cục bảo tồn thiên nhiên quản lý rất nghiêm ngặt, sẽ không có bất kì một con thú rừng nào có thể sống quanh đây được.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định trở lại trên xe với gương mặt trắng bệch. Trái tim như muốn tắt nhịp khi chính mắt tôi thấy đống máu tanh tươi từ trong bụi rậm chậm rãi loang ra đường nhựa.
"Gruuuuuu" Tiếng gầm gừ phát ra từ thứ đang ẩn núp sau lùm cây kia, từng tầng lá bị một bàn tay nhỏ nhắn với bộ vuốt rớm máu rẽ ra. Tôi lờ mờ có thể nhìn thấy một gương mặt đang cười khanh khách nhìn chằm chằm mình.
Cái ánh nhìn như muốn xâu xé đó khiến trái tim nhỏ bé này đập như trống trận, hít thở một cách khó khăn, tay run lẩy bẩy mò lấy chiếc điện thọai và cố bấm lấy số điện thọai của Simon để cầu cứu cậu ấy. Thế nhưng hiện tại lại không có tín hiệu, niềm hy vọng to lớn bỗng nhiên bị vùi dập làm mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo. Và ánh mắt kia vẫn không dừng soi xét toàn bộ cơ thể tôi, ngay khoảnh khắc mắt đối mắt với nó, tôi xác định nó biến tôi thành miếng mồi béo mở để săn bắt mất rồi.
Xẹt một cái, con quái vật dùng tốc độ mà mắt thường không tài nào nhìn thấy được vọt ra. Chiếc xe đột ngột chấn động, oành oành bị lật văng ra xa vài trăm mét. Tất cả cửa kính đều vỡ vụn ra, mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên đất lẫn bên trong, nó cắt lấy từng đoạn thịt trên tay tôi khiến chất lỏng đỏ tươi không ngừng nhỏ giọt.
Đầu hơi đau và ẩm ướt, tôi sờ lên thì phát hiện đã bị rách một phần bên vầng thái dương, chắc chắn là cả gương mặt tôi lúc này đã loang lổ máu. Choáng váng nhìn ra, tôi không thấy con quái vật ấy đâu, dùng chút sức lực ít ỏi của mình bò dậy thật nhanh rồi lê thân đến cạnh cửa hòng thoát ra bên ngoài
Nhưng ngay khi trông vào chiếc kính chiếu hậu bị bóp méo và ngổn ngang vỡ thành từng mảnh nằm trên mặt đất, lúc này không có gì kinh khủng hơn khi biết mình sắp trở thành thức ăn trong bụng của một con quái vật. Hình ảnh của nó in đậm trong con ngươi của tôi.
Con quái vật ngồi bằng tứ chi bên trên sàn xe và nhìn xuống với ánh mắt đầy hoang dại. Làn da trắng xanh như xác chết làm cho những đường gân đen chi chít càng nổi bật hơn trên mặt nó, cái miệng rộng toác như bị ai xé ra chứa một bộ răng sắc nhọn còn dính đầy máu và thịt vụn. Bên khóe miệng nó bỗng nhếch lên tạo thành một nụ cười kéo đến mang tai, vì thế mà từng giọt từng giọt thứ chất lỏng trắng sệt nhớp nháp nhiễu xuống, tạo thành một vũng lầy trên nền đất nhựa.
Con quái vật mang hình hài của một đứa bé 10 tuổi, điều đó càng khiến tôi khó tin vào những gì mình đang trông thấy. Tại sao trên đời lại có thể tồn tại thứ như vậy chứ?
"Khặc Khặc Khặc..." Tiếng cười khanh khách đầy man rợ vang lên, kéo tâm trí đang thả bay quay trở lại. Dường như nó đã phát hiện ra ý định của tôi, nó đang chờ đợi tôi hành động. Sau đó nó sẽ vồ lấy dùng móng vuốt gớm ghiếc đó đâm vào da thịt tôi, xoáy sâu vào bên trong cơ thể, xé toạc từng mảnh ra và ăn ngấu nghiến.
Tôi căng thẳng đến mức chẳng thể thở nổi từ từ lùi dần, trở về vị trí ban đầu của mình. Trên mảnh kính vỡ phản chiếu hình ảnh tôi, con quái vật phát điên khi trông thấy hành động đó, nó trừng to mắt và bắt đầu gào rú. Tôi hoảng hốt nhanh chóng chui ra hàng ghế sau, nơi mà cửa kính hai bên vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là an toàn hơn phía trước.
Con quái vật nhảy xuống gấp gáp chui vào bên trong, ngay khi trông thấy cánh tay của nó đã nắm chặt vô lăng thì nửa người của con quái vật bắt đầu di chuyển đến gần sát ghế sau. Tôi rối loạn vơ lấy tấm ván gỗ và chắn lên phía trước, dùng hai chân ép sát lên ghế.
Cách một lớp gỗ dày vậy mà chân tôi có thể cảm nhận được từng đợt cào cấu. Mặc dù rất sợ, nhưng ham muốn được sống lại mạnh mẽ hơn khiến sức lực ít ỏi còn lại sâu trong người tôi, thúc ép phải cố chống trả sự tấn công của nó.
Vài phút sau, mọi thứ trở nên yên tĩnh, cứ như rằng con quái vật đó chưa từng xuất hiện. Thình thịch! Thình thịch! Từng nhịp tim đập mạnh và nhanh đến mức chính mình có thể nghe rõ mồn một.
"..." Sự im lặng đáng sợ đang kéo căng từng dây thần kinh trong đầu tôi, mỗi giây trôi qua có thể đứt phăng bất cứ lúc nào.
"Bịch! Bịch..."Từng tiếng bước chân nặng nề bỗng vang lên xung quanh, đánh tan không gian ngưng đọng.
Hòa lẫn tiếng bước chân là tiếng kin kít chói tai của móng vuốt lên lớp vỏ ngoài của chiếc xe. Nhìn ra bên ngoài tôi lập tức thấy rõ đôi chân nhỏ gầy của nó, chậm rãi di quanh đây một vòng.
Rồi bất chợt đôi chân đó biến mất, không gian lúc này lại tĩnh lặng một cách kì lạ. Cảm giác nổi gai ốc xâm chiếm trí não, tôi phát hiện hơi thở nóng ấm phả vào sau gáy mình, trong khí quyển nồng nặc mùi tanh tươi gớm ghiếc.
"Bắt được rồi!" Giọng trong trẻo của trẻ con nhưng lại vô cùng lãnh cảm vang lên bên tai tôi. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, toàn thân tê liệt. Tôi cố gắng từ từ quay đầu lại, lúc này chợt nhớ ra điều gì đó rất sai, phần kính sau xe đã vỡ. Vậy mà tôi lại chẳng hề để ý, sự ngu ngốc đã đẩy tôi rơi vào vòng nguy hiểm.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng phếu đặt trên vai tôi, chậm rãi chậm rãi di chuyển lên phần cổ, từng móng tay sắc nhọn dần dần co lại đâm vào vùng da non nớt đó. Nó chồm người lên, khuôn miệng há ra thật to và hàm răng sắc nhọn như hàng chục con dao nhỏ san sát vào nhau đặt trên hõm vai tôi Nó từ từ gặm sâu vào bên trong, cơn đau tê dại khiến da đầu tôi muốn nổ tung.
Mọi tiếng kêu la, mọi hơi thở bị ứ nghẹn trong lòng ngực và cả vùng áo trước ngực đều bị thấm đẫm bởi máu. Những thứ trước mắt tôi đều mờ dần mờ dần, chỉ vài giây sau tất cả giác quan ngưng trệ. Tôi chìm vào biển sâu ý thức mỏng manh, bóng tối bao trùm lấy xung quanh.
****
"Tút! Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Bên kia đầu dây điện thoại là giọng nói quen thuộc của cô nhân viên tổng đài, tôi tắt máy và bỏ vào túi.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, hiện tại đã trễ gần một tiếng đồng hồ rồi Cartel vẫn chưa mang cơm trưa đến. Điều này khiến tôi rất lo lắng, vì anh ấy chưa từng trễ hẹn với tôi.
Đứng ngồi không yên, giác quan tiên đoán của một ác quỷ mách bảo rằng anh ấy đang gặp nguy hiểm. Nhìn lên sắc trời rồi hít lấy bầu không khí xung quanh, có một mùi kỳ lạ cứ mập mờ xộc vào cánh mũi
"Này Thần Chết!"
"Xin chào!"
Lão thần chết mặc bộ vest màu xám chồn, tóc hạt tiêu chải chuốt trông rất lịch sự, gương mặt lão không hề có một nếp nhăn nào khiến lão trẻ trung hơn bình thường. Lão ta đứng đó cười tươi, tôi thở hắt một hơi rồi hỏi: "Hôm nay ông ăn diện quá nhỉ?"
Lão chỉnh chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt hãnh diện: "Hôm nay có một buổi tiệc dành cho Thần Chết. Đúng rồi sau này hãy gọi tôi là Krone, để tránh cậu nhầm lẫn với kẻ khác. Có gì hot? Chọt thử tra????g ﹙ Тr????mТru ????e????﹒???????? ﹚
Tôi nhướng mày gật đầu: "Được! Hỏi ông một việc, ông có biết xung quanh đây có thứ gì lạ không?"
"Tôi biết cậu đang muốn gì, lúc nãy tôi cũng có ý định đến nói với cậu một tin, anh chàng người tình của cậu bị một con Ghoul bắt về tổ rồi."
Tôi ngẩn người mất ba giây, rồi lấy lại bình tĩnh: "Thật chứ?"
"Không tin thì cậu có thể tự đi điều tra, còn nữa có kẻ đứng sau vụ này nên cẩn thận đấy! Tôi chỉ có thể giúp cậu một ít thông tin như vậy thôi, chúc cậu may mắn."
Nói xong Krone thoắt cái biến mất trong không khí. Sau khi nghe được hung tin từ Thần Chết, xen lẫn lo lắng là sự tò mò về kẻ đứng sau vụ này.
Ghoul - Ngạ quỷ ăn thịt bất kỳ thứ gì nó tóm được. Ghoul là loài quái vật đội lốt người đi săn mồi cách 10 năm một lần, những con mồi sẽ bị nó tha về tổ để dự trữ trong vòng ngần ấy thời gian ẩn trú. Một con quái vật như Ghoul vốn đã bị tiêu diệt từ mấy trăm năm trước bởi anh em thợ săn nhà Grimm. Vậy mà lại bỏ sót một con ở thị trấn Vallhigh này sao? Thật vô lý.
Không để mất thời gian, tôi rời công xưởng để đi tìm Cartel. Lần theo giác quan của mình, tôi lái xe đến vùng ngoại ô nơi cách công xưởng gần bốn cây số.
Xe của Cartel nằm đó ngổn ngang và tàn tạ quá mức. Xem xét xung quanh chẳng thấy gì, nhưng trên ghế thì lại có một vệt máu vẫn còn ấm. Tôi đoán chắc anh ấy đã bị thương, may mắn là nó đã không ra tay giết anh ấy ngay.
Chỉ cần bắt được con Ghoul đó, tôi thề trước quý Ngài đáng kính trên trời cao kia sẽ cắt xẻo nó ra từng trăm mảnh, rồi vứt mớ hỗ lốn ấy để bầy chó hoang gặm sạch. Dù kẻ đứng sau con Ghoul là ai đi chăng nữa, đừng hòng mong tôi sẽ tha cho. Dám động đến người quan trong nhất của Simon này ư? Con đường xuống địa ngục gần trong gang tấc thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này phát hiện trong không khí phảng phất mùi tanh của máu thịt. Đi theo mùi hôi đó tôi tìm được một đống nhầy nhụa bên trong lùm cây cách đó không xa. Hẳn là xác của một cô gái trẻ tuổi, tôi đoán thế vì vẫn còn một ít tóc dài lẫn trong đống bầy nhầy này.
Nó hẳn đã đem Cartel về tổ, chắc nằm trong khu rừng trước mặt thôi. Bởi vì suy xét đến những vết tích xung quanh, vết cào trên chiếc xe, đoán chừng con Ghoul này mang vóc dáng của một đứa trẻ. Chắc chắn nạn nhân đầu tiên khi ra khỏi tổ là đứa bé xấu xố ấy rồi.
Ghoul có hình dạng nguyên thủy là một con quái vật không da, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy bằng sáp thô, tay chân dài ngoằng như que củi, miệng rộng kéo dài đến mang tai và mắt lồi như mắt ếch. Một tạo vật xấu xí ác độc, cho đến khi nó ăn được thịt người, khi đó nó sẽ hóa thành hình dạng của con mồi đầu tiên mà nó chén sạch.
Để có thể hồi sinh một con Ghoul đã chết, kẻ đó phải có năng lực rất mạnh. Thoáng chốc tôi chợt nghĩ đến Steven, tên thiên thần khốn kiếp luôn nung nấu ý định tiêu diệt tôi, lần trước Cartel cố tình gây thương tổn đến hắn, nên Steven ghi nhớ nỗi nhục đó. Mục tiêu chính của hắn lại có thêm tên của Cartel, chính tôi đã liên lụy đến anh ấy. Nếu như tôi không cố gắng chen vào cuộc đời bình thường của anh, có lẽ anh sẽ không gặp nguy hiểm như hiện tại.
Cartel... Tôi sẽ cứu anh ra! Xin lỗi vì đã gây phiền toái... Có lẽ tôi nên... Từ bỏ để anh được sống bình yên.
Tôi biết điều này rất đau đơn nhưng sẽ càng khổ sở hơn khi phải chứng kiến Cartel bị thương. Tôi yêu anh, luôn yêu anh và mãi mãi yêu anh. Chỉ cần anh hạnh phúc, an toàn thì dù có biến thành bọt biển thì tôi vẫn chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất