Chương 32: Khám phá trang trại
Võ Đông Thăng đưa cô tới vườn thú, ở đây nuôi mấy loại như gà, ngỗng trông rất đáng yêu. Anh đưa cho cô nắm thóc rồi nhướng mày
“ Cậu có thể thử cho nó ăn “
“ Trên…trên tay mình sao? Sẽ không chảy máu đó chứ “
“ Đừng sợ, nào “
Võ Đông Thăng kéo tay cô hướng về trước, mấy con gà thay phiên nhau mổ lấy thức ăn trong tay Khả Ny, cô thay đổi sắc mặt từ thích thú sang bàng hoàng
Càng mổ cô càng có cảm giác thịt từ lòng bàn tay cũng sắp bị nó ăn mắt liền hoảng sợ mà rụt về
“ Không được không được, đau chết mình rồi. Võ Đông Thăng định mưu sát người sao? Cậu đưa ra ý tưởng kỳ cục gì vậy hả? “
Anh được một phen trêu ghẹo cô vô cùng khoái chí, biểu hiện của cô…đáng yêu quá, Võ Đông Thăng cười đến rung người
“ Còn cười, cười nữa thì mình không khách khí đâu “
“ Được rồi được rồi không trêu cậu nữa, sang đây còn nhiều thứ thú vị hơn “
Khả Ny bước theo Võ Đông Thăng, sự bực tức vì bị trêu chọc vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Tuy nhiên, sự tò mò về những điều thú vị khác trong vườn thú cũng thôi thúc bước chân của cô. Dừng chân trước chuồng ngựa, Khả Ny ngắm nhìn những chú ngựa to lớn với bộ lông óng ả. Tiếng hí vang vọng khiến cô cảm thấy thích thú xen lẫn chút lo lắng.
“ Đẹp nhỉ? “
Võ Đông Thăng cất tiếng, nụ cười vẫn còn vương lại trên môi.
“ Ừm, đẹp thật. Còn trông rất oai “
Khả Ny gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo những chú ngựa trong chuồng
“ Cậu có muốn thử cưỡi ngựa không? Du khách đến đây đều rất thích hoạt động này “
Võ Đông Thăng đưa ra đề nghị, đây đều nằm trong dự tính của anh.
“ Cưỡi ngựa ư? Mình chưa bao giờ làm thế. “
Khả Ny tròn xoe mắt, có chút do dự.
“Đừng lo, mình sẽ hướng dẫn cậu. Cưỡi ngựa rất thú vị đấy, cậu sẽ thích nó.” - Anh khẳng định.
Sự hào hứng trong giọng nói của Võ Đông Thăng khiến Khả Ny xiêu lòng. Nỗi sợ hãi ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự tò mò và mong muốn được thử sức với trải nghiệm mới mẻ này.
Thấy anh khẳng định chắc nịch, Khả Ny cũng dần bớt lo lắng. Với sự hướng dẫn của Võ Đông Thăng, cô cẩn thận đặt chân lên yên ngựa, nắm chặt dây cương. Ban đầu, cô còn e dè, ngựa con cũng có vẻ không chịu hợp tác nhưng sau đó Võ Đông Thăng bất ngờ nhảy lên lưng ngựa ngồi ngay sau Khả Ny giúp cô điều chỉnh dần dần mọi thứ ổn định cô liền cảm thấy thoải mái hơn khi chú ngựa di chuyển chậm rãi xung quanh.
Cảm giác gió lùa qua mái tóc, khung cảnh xung quanh lướt qua tầm mắt khiến Khả Ny cảm thấy vô cùng thích thú. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô, xua tan đi vẻ e dè ban đầu. Võ Đông Thăng ở ngay bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Bóng hình hai người lồng vào nhau, tạo nên một bức tranh vô cùng lãng mạn.
“ Ny à, mình…”
Anh muốn nói điều gì đó nhưng Khả Ny lại giống như dự đoán được điều sắp xảy ra, cô lãng đi sang vấn đề khác
“ Đông Thăng cậu đưa mình đến bờ suối đi. Mình nghe nói nước ở đó rất mát còn có thể bắt được cá nữa, mình đã sớm muốn thử rồi “
Lời nói tới miệng bị anh nuốt ngược trở lại, có thể cô vẫn chưa sẵn sàng, Võ Đông Thăng chỉ đành đợi một cơ hội khác. Anh gật đầu
“ Nghe theo cậu “
Bóng dáng hai người lướt qua những tán cây xanh rì rào, tiếng chim hót líu lo như hòa cùng niềm vui của họ. Nụ cười rạng rỡ của Khả Ny tô điểm thêm phần rạng rỡ cho bức tranh thiên nhiên tươi sáng và đầy sức sống.
Võ Đông Thăng thầm nhìn ngắm Khả Ny, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Anh trước kia chưa biết cô là người ra sao đã yêu cách cô truyền tải cảm xúc qua âm nhạc, sau này mỗi ngày kề cận lại yêu thích sự hồn nhiên, vô tư và niềm đam mê khám phá của cô. Khả Ny như một làn gió mới thổi vào cuộc sống nhàm chán của anh, mang đến cho anh những cảm xúc và trải nghiệm mới mẻ.
Họ đi đến bờ suối, nơi tiếng nước chảy róc rách như bản nhạc du dương của thiên nhiên. Khả Ny háo hức nhìn dòng nước trong veo, ánh lên màu xanh ngọc bích dưới ánh mặt trời. Cô cúi người xuống, vốc một ít lùa qua kẽ bàn tay, mát lạnh sảng khoái.
“ Nước trong như vậy thật sự có thể câu được cá sao? “
Câu hỏi mang tính ngờ vực, Võ Đông Thăng mỉm cười, lấy ra bộ dụng cụ câu cá mà anh đã chuẩn bị sẵn. Anh cẩn thận gắn mồi vào lưỡi câu, ném phao câu ra xa. Khả Ny ngồi bên cạnh, chăm chú theo dõi từng cử chỉ của anh.
Họ ngồi bên bờ suối, im lặng chờ đợi. Tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua tán lá, tiếng nước chảy, những âm thanh trong trẻo của thiên nhiên mang đến cho Khả Ny cảm giác bình yên và thư thái.
Bỗng nhiên, phao câu động đậy. Võ Đông Thăng khẽ nhún vai, ra hiệu cho Khả Ny giữ im lặng. Anh nhẹ nhàng kéo cần câu, cảm nhận sức mạnh của con cá đang vùng vẫy dưới nước. Sau một hồi ráng sức, anh đã kéo được con cá lên bờ.
Khả Ny reo lên sung sướng, vỗ tay tán thưởng cho Võ Đông Thăng. Cô học cách nịnh bợ từ đám đàn em của anh
“ Anh Thăng thật lợi hại, không chỉ đánh nhau giỏi mà câu cá cũng thật tài tình “
“ Ây ô, học thói xấu từ ai đấy? “
“ Trịnh nhất đấy, không phải cậu thích nghe mấy câu kiểu vậy nhất sao? “
Anh lắc đầu mỉm cười, đưa con cá cho cô xem. Không biết giống cá gì mà lại to béo, lấp lánh vảy bạc dưới ánh mặt trời. Khả Ny chưa bao giờ nhìn thấy con cá nào đẹp như vậy.
“ Bây giờ phải làm sao? “
Cô phải làm gì với con cá này đây?
“ Nướng thôi, cho cậu thử trải nghiệm cuộc sống hoang dã “
Võ Đông Thăng cẩn thận móc câu ra khỏi miệng con cá, rồi đặt nó lên tảng đá phẳng bên bờ suối. Khả Ny háo hức quan sát, tò mò về cách anh biến con cá sống thành món ăn ngon.
“Trước tiên, cần phải sơ chế con cá,”
Anh giải thích, cầm lấy con dao nhỏ gọn đã chuẩn bị sẵn
“Cẩn thận đấy, con dao này sắc lắm.”
Khả Ny gật đầu, quan sát từng động tác của anh. Võ Đông Thăng thoăn thoắt mổ bụng cá, loại bỏ nội tạng và mang cá. Sau đó, anh rửa sạch con cá dưới dòng nước suối mát lạnh, rồi dùng cành cây xiên qua thân cá.
“ Bây giờ, chỉ cần nướng thôi “
Võ Đông Thăng nói, lại di chuyển đến một khoảng đất trống gần đó. Anh nhặt nhạnh những cành cây khô, xếp thành đống rồi châm lửa. Ngọn lửa bùng lên, tỏa ra hơi ấm lan tỏa khắp không gian.
Võ Đông Thăng cẩn thận đặt xiên cá lên đống lửa, thỉnh thoảng lật qua lật lại để cá chín đều. Buổi chiều hoàng hôn Khả Ny ngồi bên cạnh, nhìn ngắm anh chăm chú. Bóng lửa nhảy múa lập lòe trước mặt anh tạo nên một vẻ đẹp nam tính và hoang dã.
“ Cậu có thể thử cho nó ăn “
“ Trên…trên tay mình sao? Sẽ không chảy máu đó chứ “
“ Đừng sợ, nào “
Võ Đông Thăng kéo tay cô hướng về trước, mấy con gà thay phiên nhau mổ lấy thức ăn trong tay Khả Ny, cô thay đổi sắc mặt từ thích thú sang bàng hoàng
Càng mổ cô càng có cảm giác thịt từ lòng bàn tay cũng sắp bị nó ăn mắt liền hoảng sợ mà rụt về
“ Không được không được, đau chết mình rồi. Võ Đông Thăng định mưu sát người sao? Cậu đưa ra ý tưởng kỳ cục gì vậy hả? “
Anh được một phen trêu ghẹo cô vô cùng khoái chí, biểu hiện của cô…đáng yêu quá, Võ Đông Thăng cười đến rung người
“ Còn cười, cười nữa thì mình không khách khí đâu “
“ Được rồi được rồi không trêu cậu nữa, sang đây còn nhiều thứ thú vị hơn “
Khả Ny bước theo Võ Đông Thăng, sự bực tức vì bị trêu chọc vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Tuy nhiên, sự tò mò về những điều thú vị khác trong vườn thú cũng thôi thúc bước chân của cô. Dừng chân trước chuồng ngựa, Khả Ny ngắm nhìn những chú ngựa to lớn với bộ lông óng ả. Tiếng hí vang vọng khiến cô cảm thấy thích thú xen lẫn chút lo lắng.
“ Đẹp nhỉ? “
Võ Đông Thăng cất tiếng, nụ cười vẫn còn vương lại trên môi.
“ Ừm, đẹp thật. Còn trông rất oai “
Khả Ny gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo những chú ngựa trong chuồng
“ Cậu có muốn thử cưỡi ngựa không? Du khách đến đây đều rất thích hoạt động này “
Võ Đông Thăng đưa ra đề nghị, đây đều nằm trong dự tính của anh.
“ Cưỡi ngựa ư? Mình chưa bao giờ làm thế. “
Khả Ny tròn xoe mắt, có chút do dự.
“Đừng lo, mình sẽ hướng dẫn cậu. Cưỡi ngựa rất thú vị đấy, cậu sẽ thích nó.” - Anh khẳng định.
Sự hào hứng trong giọng nói của Võ Đông Thăng khiến Khả Ny xiêu lòng. Nỗi sợ hãi ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự tò mò và mong muốn được thử sức với trải nghiệm mới mẻ này.
Thấy anh khẳng định chắc nịch, Khả Ny cũng dần bớt lo lắng. Với sự hướng dẫn của Võ Đông Thăng, cô cẩn thận đặt chân lên yên ngựa, nắm chặt dây cương. Ban đầu, cô còn e dè, ngựa con cũng có vẻ không chịu hợp tác nhưng sau đó Võ Đông Thăng bất ngờ nhảy lên lưng ngựa ngồi ngay sau Khả Ny giúp cô điều chỉnh dần dần mọi thứ ổn định cô liền cảm thấy thoải mái hơn khi chú ngựa di chuyển chậm rãi xung quanh.
Cảm giác gió lùa qua mái tóc, khung cảnh xung quanh lướt qua tầm mắt khiến Khả Ny cảm thấy vô cùng thích thú. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô, xua tan đi vẻ e dè ban đầu. Võ Đông Thăng ở ngay bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Bóng hình hai người lồng vào nhau, tạo nên một bức tranh vô cùng lãng mạn.
“ Ny à, mình…”
Anh muốn nói điều gì đó nhưng Khả Ny lại giống như dự đoán được điều sắp xảy ra, cô lãng đi sang vấn đề khác
“ Đông Thăng cậu đưa mình đến bờ suối đi. Mình nghe nói nước ở đó rất mát còn có thể bắt được cá nữa, mình đã sớm muốn thử rồi “
Lời nói tới miệng bị anh nuốt ngược trở lại, có thể cô vẫn chưa sẵn sàng, Võ Đông Thăng chỉ đành đợi một cơ hội khác. Anh gật đầu
“ Nghe theo cậu “
Bóng dáng hai người lướt qua những tán cây xanh rì rào, tiếng chim hót líu lo như hòa cùng niềm vui của họ. Nụ cười rạng rỡ của Khả Ny tô điểm thêm phần rạng rỡ cho bức tranh thiên nhiên tươi sáng và đầy sức sống.
Võ Đông Thăng thầm nhìn ngắm Khả Ny, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Anh trước kia chưa biết cô là người ra sao đã yêu cách cô truyền tải cảm xúc qua âm nhạc, sau này mỗi ngày kề cận lại yêu thích sự hồn nhiên, vô tư và niềm đam mê khám phá của cô. Khả Ny như một làn gió mới thổi vào cuộc sống nhàm chán của anh, mang đến cho anh những cảm xúc và trải nghiệm mới mẻ.
Họ đi đến bờ suối, nơi tiếng nước chảy róc rách như bản nhạc du dương của thiên nhiên. Khả Ny háo hức nhìn dòng nước trong veo, ánh lên màu xanh ngọc bích dưới ánh mặt trời. Cô cúi người xuống, vốc một ít lùa qua kẽ bàn tay, mát lạnh sảng khoái.
“ Nước trong như vậy thật sự có thể câu được cá sao? “
Câu hỏi mang tính ngờ vực, Võ Đông Thăng mỉm cười, lấy ra bộ dụng cụ câu cá mà anh đã chuẩn bị sẵn. Anh cẩn thận gắn mồi vào lưỡi câu, ném phao câu ra xa. Khả Ny ngồi bên cạnh, chăm chú theo dõi từng cử chỉ của anh.
Họ ngồi bên bờ suối, im lặng chờ đợi. Tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua tán lá, tiếng nước chảy, những âm thanh trong trẻo của thiên nhiên mang đến cho Khả Ny cảm giác bình yên và thư thái.
Bỗng nhiên, phao câu động đậy. Võ Đông Thăng khẽ nhún vai, ra hiệu cho Khả Ny giữ im lặng. Anh nhẹ nhàng kéo cần câu, cảm nhận sức mạnh của con cá đang vùng vẫy dưới nước. Sau một hồi ráng sức, anh đã kéo được con cá lên bờ.
Khả Ny reo lên sung sướng, vỗ tay tán thưởng cho Võ Đông Thăng. Cô học cách nịnh bợ từ đám đàn em của anh
“ Anh Thăng thật lợi hại, không chỉ đánh nhau giỏi mà câu cá cũng thật tài tình “
“ Ây ô, học thói xấu từ ai đấy? “
“ Trịnh nhất đấy, không phải cậu thích nghe mấy câu kiểu vậy nhất sao? “
Anh lắc đầu mỉm cười, đưa con cá cho cô xem. Không biết giống cá gì mà lại to béo, lấp lánh vảy bạc dưới ánh mặt trời. Khả Ny chưa bao giờ nhìn thấy con cá nào đẹp như vậy.
“ Bây giờ phải làm sao? “
Cô phải làm gì với con cá này đây?
“ Nướng thôi, cho cậu thử trải nghiệm cuộc sống hoang dã “
Võ Đông Thăng cẩn thận móc câu ra khỏi miệng con cá, rồi đặt nó lên tảng đá phẳng bên bờ suối. Khả Ny háo hức quan sát, tò mò về cách anh biến con cá sống thành món ăn ngon.
“Trước tiên, cần phải sơ chế con cá,”
Anh giải thích, cầm lấy con dao nhỏ gọn đã chuẩn bị sẵn
“Cẩn thận đấy, con dao này sắc lắm.”
Khả Ny gật đầu, quan sát từng động tác của anh. Võ Đông Thăng thoăn thoắt mổ bụng cá, loại bỏ nội tạng và mang cá. Sau đó, anh rửa sạch con cá dưới dòng nước suối mát lạnh, rồi dùng cành cây xiên qua thân cá.
“ Bây giờ, chỉ cần nướng thôi “
Võ Đông Thăng nói, lại di chuyển đến một khoảng đất trống gần đó. Anh nhặt nhạnh những cành cây khô, xếp thành đống rồi châm lửa. Ngọn lửa bùng lên, tỏa ra hơi ấm lan tỏa khắp không gian.
Võ Đông Thăng cẩn thận đặt xiên cá lên đống lửa, thỉnh thoảng lật qua lật lại để cá chín đều. Buổi chiều hoàng hôn Khả Ny ngồi bên cạnh, nhìn ngắm anh chăm chú. Bóng lửa nhảy múa lập lòe trước mặt anh tạo nên một vẻ đẹp nam tính và hoang dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất