Chương 55: Ngày quay lại
Sau khi Tống Khả Ny trở về, cô dành hầu như toàn bộ thời gian ở nhà với mẹ, học những thứ nữ công gia chánh như nấu ăn, làm bánh, móc len. Bác Phương, người giúp việc lâu năm của gia đình, hướng dẫn Khả Ny nấu ăn và không ngớt lời khen ngợi cô. Khả Ny học rất chăm chỉ và thông minh, chỉ cần hướng dẫn sơ qua là cô đã có thể nhớ và làm theo. Nhưng điều mà Bác Phương và Tống Hoài An không biết là Khả Ny thực sự đang có một mưu đồ phía sau.
Lần đầu trong đời Tống Hoài An ăn một bữa Ăn hoàn chỉnh do con gái nấu, bà không khỏi bất ngờ. Trước mắt bà là một bàn ăn đầy đủ các món, từ món nước đến món khô, tất cả đều được trình bày đẹp mắt và hấp dẫn.
" Tất cả những thứ này là Ny làm sao? "
Tống Hoài An hỏi, giọng ngạc nhiên xen lẫn chút tự hào.
" Dạ, đúng vậy mẹ " Khả Ny mỉm cười đáp
“Con đã học nấu ăn từ bác Phương và thực hành suốt mấy tuần qua.”
Tống Hoài An nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương.
" Con thật là giỏi. Mẹ không ngờ con lại khéo léo như vậy."
Khả Ny cười tươi, trong lòng thầm nghĩ về kế hoạch của mình. Cô muốn sớm trở về thôn Giao Thủy với Võ Đông Thăng so với dự kiến ban đầu, cụ thể là trước kế hoạch vài tuần vậy nên cô cần lấy lòng mẹ để bà đồng ý mới dám rời đi "
" Mẹ ăn thử đi, xem con nấu có ngon không " Khả Ny mời mẹ, giọng cô ngọt ngào.
Tống Hoài An gắp một miếng thịt kho vào chén, nếm thử rồi gật gù.
"Ngon lắm, Ny. Con thật sự đã làm mẹ bất ngờ. Món này khi mẹ còn nhỏ bà thường hay làm lắm "
Khả Ny mỉm cười hạnh phúc.
“Con rất vui vì mẹ thích. Con muốn chúng ta có nhiều thời gian bên nhau, và con muốn học nấu những món mà mẹ thích.”
Tống Hoài An cảm thấy ấm lòng trước tình cảm của con gái. Bà biết rằng Khả Ny đã lớn và đang dần trưởng thành, nhưng vẫn còn nhiều điều mà bà chưa hiểu hết về cô. Tình cảm mẹ con càng thêm sâu đậm khi họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc này.
Sau bữa ăn, hai mẹ con cùng ngồi lại trò chuyện. Khả Ny kể cho mẹ nghe về những điều cô đã học được từ bác Phương, những lần thử nghiệm thất bại và cuối cùng là những món ăn thành công hôm nay. Tống Hoài An lắng nghe và chia sẻ với con những câu chuyện thời thơ ấu, những kỷ niệm gia đình.
" Mẹ, con muốn nói với mẹ một điều " Khả Ny bắt đầu, giọng cô nghiêm túc hơn.
" Con nói đi, Ny " Tống Hoài An đáp, ánh mắt bà tràn đầy sự khích lệ.
" Con muốn trở về thôn Giao Thủy sớm hơn dự định. Có được không mẹ? "
Khả Ny nói với giọng thỏ thẻ, là đang hỏi ý kiến
Tống Hoài An im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những lời của con gái. Bà hiểu rằng Khả Ny đang ở tuổi trưởng thành và có những suy nghĩ riêng. Bà muốn con gái mình có những trải nghiệm và học hỏi từ cuộc sống, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn và hạnh phúc của con.
Tống Hoài An đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt đầy suy tư. Bà biết rằng Khả Ny đang lớn và cần những trải nghiệm để trưởng thành. Tuy nhiên, sự lo lắng của một người mẹ vẫn không thể tránh khỏi. Bà thở dài, khẽ hỏi:
“Ny, tại sao con lại muốn trở về thôn Giao Thủy sớm như vậy? Có chuyện gì sao?”
Khả Ny nhìn mẹ, đôi mắt long lanh ánh lên sự quyết tâm. Cô hiểu rằng mẹ lo lắng, nhưng cô cũng biết rằng mình cần phải tự lập và học hỏi từ cuộc sống thực tế.
" Mẹ, con cảm thấy rằng việc trở về thôn Giao Thủy sẽ giúp con học hỏi và trưởng thành nhanh hơn. Hơn nữa, con muốn gặp Đông Thăng đồng hành cùng anh ấy trong các dự án sắp tới. Con nghĩ rằng điều này sẽ rất ý nghĩa đối với con "
Khả Ny nói, giọng đầy chân thành.
" Ny, mẹ hiểu những gì con nói. Mẹ biết rằng con đã lớn và cần những trải nghiệm để trưởng thành. Nhưng con phải hứa với mẹ rằng con sẽ luôn giữ liên lạc và báo cho mẹ biết tình hình của con. Con phải đảm bảo rằng con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt "
Tống Hoài An nói, giọng bà dịu dàng nhưng đầy sự quan tâm.
Khả Ny mỉm cười, cô cảm thấy hạnh phúc khi mẹ hiểu và ủng hộ quyết định của mình. Cô nắm chặt tay mẹ, giọng đầy xúc động:
" Mẹ, con hứa sẽ luôn giữ liên lạc và chăm sóc bản thân thật tốt. Con sẽ làm mẹ tự hào. Cảm ơn mẹ đã tin tưởng và ủng hộ con."
Tống Hoài An mỉm cười, bà cảm thấy yên tâm hơn khi thấy được sự quyết tâm và khát khao của con gái. Bà biết rằng quyết định này sẽ mang lại cho Khả Ny những trải nghiệm quý báu và giúp cô trưởng thành hơn.
Những ngày sau đó, Khả Ny bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi trở về thôn Giao Thủy. Cô thu xếp hành lý, chuẩn bị những vật dụng cần thiết và không quên chuẩn bị những món quà nhỏ cho Đông Thăng. Mỗi buổi tối, cô dành thời gian nói chuyện với mẹ, chia sẻ những suy nghĩ và kế hoạch của mình. Tống Hoài An cảm thấy hạnh phúc khi thấy con gái ngày càng trưởng thành và tự tin hơn.
Ngày Khả Ny lên đường, Tống Hoài An tiễn cô ra cửa, ánh mắt bà không giấu nổi nỗi buồn khi phải xa con gái. Nhưng bà cũng cảm thấy tự hào và yên tâm khi thấy Khả Ny mạnh mẽ và quyết tâm.
" Ny, hãy chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng mẹ luôn ở bên con, dù có ở xa như thế nào " Tống Hoài An nói, giọng đầy yêu thương.
Khả Ny ôm mẹ thật chặt, cô cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp từ mẹ.
" Mẹ, con sẽ luôn nhớ lời mẹ dặn. Con sẽ cố gắng hết mình và không để mẹ thất vọng " cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Khả Ny bước lên xe, ngoái đầu nhìn lại mẹ lần nữa trước khi xe lăn bánh. Cô cảm thấy trong lòng mình tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Cô biết rằng mình đang bước vào một chặng đường mới, với nhiều thử thách nhưng cũng đầy cơ hội.
…
Xe lăn bánh rất đâu rời khỏi cung đường quen thuộc, cuối cùng Khả Ny cũng trở lại nơi này, căn nhà nhỏ đáng yêu của cô. Bác Toàn giúp cô xách hành lý mang vào nhà rồi rời đi ngay sau đó.
Khả Ny nhiều đêm nói chuyện với Võ Đông Thăng biết anh đang thực hiện mấy dự án nghiên cứu ở trường đã nên sớm quay trở lại An Viễn, mỗi ngày anh đến trường đêm thì quay về kí túc xá một mình rất cô đơn. Vậy nên đây cũng là lí do cô muốn sớm quay lại Giao Thủy để đồng hành với anh.
Khả Ny lấy điện thoại gọi cho Võ Đông Thăng, nhưng mất khá lâu anh mới nhận máy
[ Anh nghe đây, em chờ lâu không? Anh vừa từ nhà tắm ra nên không nghe được em gọi. ]
" Thăng à, anh đang ở đâu đấy? "
[ Giờ này anh về kí túc rồi, em yên tâm anh chỉ ở trường tuyệt đối không chơi bời gì đâu. Em không phải lo ]
Cô cười cười khi nghe thấy điệu bộ xoắn xít của anh, Khả Ny nói tiếp
" Chuyện là em vừa gửi tới Giao Thủy một món quà, anh tới nhà em nhận được không? Em bảo người giao hàng đặt ngay ngoài cửa "
Khả Ny vừa nói vừa mỉm cười, cô tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của Võ Đông Thăng khi anh nhận được món quà đặc biệt này. Ở đầu dây bên kia, Võ Đông Thăng cũng mỉm cười, anh cảm thấy tò mò và hứng thú với món quà mà Khả Ny đã chuẩn bị.
[ Em gửi quà gì cho anh vậy? Sao em không nói trước để anh biết?] Anh hỏi, giọng đầy tò mò.
" Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà " Khả Ny đáp, giọng cô đầy hứng khởi.
" Anh mau đến nhà em nhé, quà ở ngay trước cửa nhà đó. "
[ Vậy anh đi ngay đây, em chờ anh một lát nhé. Anh lấy quà xong sẽ gọi lại cho em. ]
Võ Đông Thăng nói rồi nhanh chóng ngắt máy, lòng anh tràn đầy niềm vui và sự háo hức. Thay bộ quần áo chỉnh tề, anh lái chiếc moto quen thuộc rời khỏi kí túc xá.
Lần đầu trong đời Tống Hoài An ăn một bữa Ăn hoàn chỉnh do con gái nấu, bà không khỏi bất ngờ. Trước mắt bà là một bàn ăn đầy đủ các món, từ món nước đến món khô, tất cả đều được trình bày đẹp mắt và hấp dẫn.
" Tất cả những thứ này là Ny làm sao? "
Tống Hoài An hỏi, giọng ngạc nhiên xen lẫn chút tự hào.
" Dạ, đúng vậy mẹ " Khả Ny mỉm cười đáp
“Con đã học nấu ăn từ bác Phương và thực hành suốt mấy tuần qua.”
Tống Hoài An nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương.
" Con thật là giỏi. Mẹ không ngờ con lại khéo léo như vậy."
Khả Ny cười tươi, trong lòng thầm nghĩ về kế hoạch của mình. Cô muốn sớm trở về thôn Giao Thủy với Võ Đông Thăng so với dự kiến ban đầu, cụ thể là trước kế hoạch vài tuần vậy nên cô cần lấy lòng mẹ để bà đồng ý mới dám rời đi "
" Mẹ ăn thử đi, xem con nấu có ngon không " Khả Ny mời mẹ, giọng cô ngọt ngào.
Tống Hoài An gắp một miếng thịt kho vào chén, nếm thử rồi gật gù.
"Ngon lắm, Ny. Con thật sự đã làm mẹ bất ngờ. Món này khi mẹ còn nhỏ bà thường hay làm lắm "
Khả Ny mỉm cười hạnh phúc.
“Con rất vui vì mẹ thích. Con muốn chúng ta có nhiều thời gian bên nhau, và con muốn học nấu những món mà mẹ thích.”
Tống Hoài An cảm thấy ấm lòng trước tình cảm của con gái. Bà biết rằng Khả Ny đã lớn và đang dần trưởng thành, nhưng vẫn còn nhiều điều mà bà chưa hiểu hết về cô. Tình cảm mẹ con càng thêm sâu đậm khi họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc này.
Sau bữa ăn, hai mẹ con cùng ngồi lại trò chuyện. Khả Ny kể cho mẹ nghe về những điều cô đã học được từ bác Phương, những lần thử nghiệm thất bại và cuối cùng là những món ăn thành công hôm nay. Tống Hoài An lắng nghe và chia sẻ với con những câu chuyện thời thơ ấu, những kỷ niệm gia đình.
" Mẹ, con muốn nói với mẹ một điều " Khả Ny bắt đầu, giọng cô nghiêm túc hơn.
" Con nói đi, Ny " Tống Hoài An đáp, ánh mắt bà tràn đầy sự khích lệ.
" Con muốn trở về thôn Giao Thủy sớm hơn dự định. Có được không mẹ? "
Khả Ny nói với giọng thỏ thẻ, là đang hỏi ý kiến
Tống Hoài An im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những lời của con gái. Bà hiểu rằng Khả Ny đang ở tuổi trưởng thành và có những suy nghĩ riêng. Bà muốn con gái mình có những trải nghiệm và học hỏi từ cuộc sống, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn và hạnh phúc của con.
Tống Hoài An đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt đầy suy tư. Bà biết rằng Khả Ny đang lớn và cần những trải nghiệm để trưởng thành. Tuy nhiên, sự lo lắng của một người mẹ vẫn không thể tránh khỏi. Bà thở dài, khẽ hỏi:
“Ny, tại sao con lại muốn trở về thôn Giao Thủy sớm như vậy? Có chuyện gì sao?”
Khả Ny nhìn mẹ, đôi mắt long lanh ánh lên sự quyết tâm. Cô hiểu rằng mẹ lo lắng, nhưng cô cũng biết rằng mình cần phải tự lập và học hỏi từ cuộc sống thực tế.
" Mẹ, con cảm thấy rằng việc trở về thôn Giao Thủy sẽ giúp con học hỏi và trưởng thành nhanh hơn. Hơn nữa, con muốn gặp Đông Thăng đồng hành cùng anh ấy trong các dự án sắp tới. Con nghĩ rằng điều này sẽ rất ý nghĩa đối với con "
Khả Ny nói, giọng đầy chân thành.
" Ny, mẹ hiểu những gì con nói. Mẹ biết rằng con đã lớn và cần những trải nghiệm để trưởng thành. Nhưng con phải hứa với mẹ rằng con sẽ luôn giữ liên lạc và báo cho mẹ biết tình hình của con. Con phải đảm bảo rằng con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt "
Tống Hoài An nói, giọng bà dịu dàng nhưng đầy sự quan tâm.
Khả Ny mỉm cười, cô cảm thấy hạnh phúc khi mẹ hiểu và ủng hộ quyết định của mình. Cô nắm chặt tay mẹ, giọng đầy xúc động:
" Mẹ, con hứa sẽ luôn giữ liên lạc và chăm sóc bản thân thật tốt. Con sẽ làm mẹ tự hào. Cảm ơn mẹ đã tin tưởng và ủng hộ con."
Tống Hoài An mỉm cười, bà cảm thấy yên tâm hơn khi thấy được sự quyết tâm và khát khao của con gái. Bà biết rằng quyết định này sẽ mang lại cho Khả Ny những trải nghiệm quý báu và giúp cô trưởng thành hơn.
Những ngày sau đó, Khả Ny bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi trở về thôn Giao Thủy. Cô thu xếp hành lý, chuẩn bị những vật dụng cần thiết và không quên chuẩn bị những món quà nhỏ cho Đông Thăng. Mỗi buổi tối, cô dành thời gian nói chuyện với mẹ, chia sẻ những suy nghĩ và kế hoạch của mình. Tống Hoài An cảm thấy hạnh phúc khi thấy con gái ngày càng trưởng thành và tự tin hơn.
Ngày Khả Ny lên đường, Tống Hoài An tiễn cô ra cửa, ánh mắt bà không giấu nổi nỗi buồn khi phải xa con gái. Nhưng bà cũng cảm thấy tự hào và yên tâm khi thấy Khả Ny mạnh mẽ và quyết tâm.
" Ny, hãy chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng mẹ luôn ở bên con, dù có ở xa như thế nào " Tống Hoài An nói, giọng đầy yêu thương.
Khả Ny ôm mẹ thật chặt, cô cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp từ mẹ.
" Mẹ, con sẽ luôn nhớ lời mẹ dặn. Con sẽ cố gắng hết mình và không để mẹ thất vọng " cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Khả Ny bước lên xe, ngoái đầu nhìn lại mẹ lần nữa trước khi xe lăn bánh. Cô cảm thấy trong lòng mình tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Cô biết rằng mình đang bước vào một chặng đường mới, với nhiều thử thách nhưng cũng đầy cơ hội.
…
Xe lăn bánh rất đâu rời khỏi cung đường quen thuộc, cuối cùng Khả Ny cũng trở lại nơi này, căn nhà nhỏ đáng yêu của cô. Bác Toàn giúp cô xách hành lý mang vào nhà rồi rời đi ngay sau đó.
Khả Ny nhiều đêm nói chuyện với Võ Đông Thăng biết anh đang thực hiện mấy dự án nghiên cứu ở trường đã nên sớm quay trở lại An Viễn, mỗi ngày anh đến trường đêm thì quay về kí túc xá một mình rất cô đơn. Vậy nên đây cũng là lí do cô muốn sớm quay lại Giao Thủy để đồng hành với anh.
Khả Ny lấy điện thoại gọi cho Võ Đông Thăng, nhưng mất khá lâu anh mới nhận máy
[ Anh nghe đây, em chờ lâu không? Anh vừa từ nhà tắm ra nên không nghe được em gọi. ]
" Thăng à, anh đang ở đâu đấy? "
[ Giờ này anh về kí túc rồi, em yên tâm anh chỉ ở trường tuyệt đối không chơi bời gì đâu. Em không phải lo ]
Cô cười cười khi nghe thấy điệu bộ xoắn xít của anh, Khả Ny nói tiếp
" Chuyện là em vừa gửi tới Giao Thủy một món quà, anh tới nhà em nhận được không? Em bảo người giao hàng đặt ngay ngoài cửa "
Khả Ny vừa nói vừa mỉm cười, cô tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của Võ Đông Thăng khi anh nhận được món quà đặc biệt này. Ở đầu dây bên kia, Võ Đông Thăng cũng mỉm cười, anh cảm thấy tò mò và hứng thú với món quà mà Khả Ny đã chuẩn bị.
[ Em gửi quà gì cho anh vậy? Sao em không nói trước để anh biết?] Anh hỏi, giọng đầy tò mò.
" Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà " Khả Ny đáp, giọng cô đầy hứng khởi.
" Anh mau đến nhà em nhé, quà ở ngay trước cửa nhà đó. "
[ Vậy anh đi ngay đây, em chờ anh một lát nhé. Anh lấy quà xong sẽ gọi lại cho em. ]
Võ Đông Thăng nói rồi nhanh chóng ngắt máy, lòng anh tràn đầy niềm vui và sự háo hức. Thay bộ quần áo chỉnh tề, anh lái chiếc moto quen thuộc rời khỏi kí túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất