[Đấu La Đại Lục] Đấu La Chi Bảo Hộ (Tán Hạ Tu La)

Chương 6

Trước Sau
Lão Kiệt Khắc kiên nhẫn giải thích với hai huynh đệ, ở trong lòng lão, Đường Tam trước mắt là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong thôn, còn Đường Niệm là đứa đỡ lo lắng nhất. Thật khó tin được, khi có một phụ thân như vậy, mà chúng lại có thể ngoan ngoãn đến thế.

"Đại Hồn Sư là danh hiệu về cấp bậc Hồn Sư. Hồn Sư là nghề nghiệp cao quý nhất trên toàn bộ Đấu La Đại Lục của chúng ta. Họ có thể là chiến sĩ mạnh mẽ, cũng có thể có được năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng cho dù là loại Hồn Sư nào, cấp bậc đều được sắp xếp theo cùng một danh hiệu."

"Hồn Sư đều có võ hồn lực của mình, căn cứ vào độ mạnh yếu của võ hồn lực, tổng cộng chia thành mười danh hiệu. Mỗi một danh hiệu lại chia thành mười cấp. Khi vừa mới nhập môn, gọi là Hồn Sĩ, chỉ cần sau khi thức tỉnh võ hồn, mỗi người đều là Hồn Sĩ. Nếu là võ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp 11, thì sẽ tiến vào danh hiệu tiếp theo, cũng chính là Hồn Sư. Mà Đại Hồn Sư, chính là danh hiệu thứ ba trong toàn bộ danh sách. Đạt tới cảnh giới Đại Hồn Sư, cũng đã là một Hồn Sư tương đối cường đại. Chiếu theo những gì nãy giờ ta nói, chúng ta sẽ có tổng cộng mười danh hiệu."

"Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La và Phong Hào Đấu La. Tên của Đấu La Đại Lục cũng là xuất hiện như vậy. Trong truyền thuyết, Phong Hào Đấu La đạt tới 90 cấp trở lên đều có thể tự lấy cho mình một phong hào, bọn họ thực sự chính là tồn tại bất khả xâm phạm nha!" Trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo, "Vào trăm năm trước, Thánh Hồn thôn của chúng ta đã xuất hiện Hồn Thánh thứ tám. Chuyện này là vô cùng hiếm thấy ở khắp Nặc Đinh thành, thậm chí là khắp Pháp Tư Nặc hành tỉnh."

Đường Hạo ở một bên bĩu môi, "Lão Kiệt Khắc, đó chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi."

Lão Kiệt Khắc cảm giác như bị chạm vào vảy ngược, giận dữ nói, "Cái gì mà là truyền thuyết, dù là truyền thuyết thì cũng là từ thực tế mà có. Đường Hạo, ngươi tới thôn này cũng đã sáu năm, hẳn hiểu rõ địa vị của vị Hồn Thánh đó trong lòng chúng ta. Nếu như để ta nghe được ngươi vũ nhục Hồn Thánh đại nhân lần nữa, ta liền đuổi ngươi ra khỏi thôn. Không phải vì Tiểu Tam, ngươi cho rằng ta muốn tới ổ chó này của ngươi sao?"

Đường Hạo cũng không tức giận, vẫn như cũ gõ gõ nông cụ trong tay, giống như không nghe được lời lão Kiệt Khắc nói.

Lão Kiệt Khắc hung hăng trừng mắt liếc ông một cái, rồi mới quay sang Đường Tam, nói: "Sau này con tuyệt đối đừng có suy sụp giống như phụ thân của con. Được rồi, ta đi trước, ba ngày sau, ta tới đón con." Nói xong, lão Kiệt Khắc nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng rèn.

"Phụ thân." Đường Tam kêu một tiếng. "Gì?" Đường Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Thấy hàn ý trong mắt phụ thân, Đường Tam không thể không nuốt ngược lời muốn nói vào trong bụng. Cúi đầu trở lại phòng của hắn, tiếp tục phấn đấu đến lần rèn thứ một vạn.

Lần này, Đường Niệm lại không có nhanh chóng đuổi theo sau, mà là cúi đầu, hỏi: "Phụ thân, Phong Hào Đấu La là Hồn Sư cường đại nhất sao?"

Đường Hạo cúi đầu, nhìn con trai nhỏ của ông, cười tự giễu, "Quả thật là cấp bậc Hồn Sư cường đại nhất."

"Như vậy, có người nào mà Phong Hào Đấu La cũng không thể đánh bại không ạ?" Đường Niệm tiếp tục truy hỏi.



Đối với câu hỏi của đứa nhỏ Đường Niệm này, Đường Hạo trả lời, "Có."

Đường Niệm im lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, cười hỏi, "Vậy, trở thành Thần thì sao? Có Thần Khí, chắc là sẽ có Thần chứ."

"Thần sao?" Đường Hạo nỉ non nói, đột nhiên, đập một phát thật mạnh vào đầu Đường Niệm, lớn tiếng nói, "Tiểu tử thúi, nằm mơ cái gì vậy, về phòng con ngủ tiếp đi." Nói xong, không cho Đường Niệm cơ hội phản bác, bước nhanh trở về phòng mình, chỉ là, tay lại nắm chặt hơn, trong lòng nghĩ, Thần sao, nếu có thể.

"Ui da." Đường Niệm vuốt cục u bự trên đầu, nước mắt cũng chảy ra, "Thật là, xuống tay cũng độc ác quá à." Sau đó, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đường Tam, tiếp tục làm trợ thủ cho hắn.

"Tiểu Niệm, có việc sao?" Thấy Đường Niệm đang nhìn mình chằm chằm, Đường Tam ngừng động tác trong tay, có chút xấu hổ hỏi.

"Không có gì." Đường Niệm nhanh chóng trả lời, cúi đầu, động tác trong tay cũng không chậm, trong lòng lại nghĩ, "Thành Thần......"

"Kỳ quái." Đường Tam sờ sờ mặt, nghĩ trong lòng, lại tiếp tục bắt đầu công việc của mình.

Màn đêm buông xuống, ăn xong cơm chiều, Đường Hạo lau miệng, theo thói quen tính đi ra ngoài, đối với ông mà nói, đi ra ngoài uống rượu là chuyện thường ngày. Dù uống loại rượu thấp kém nhất.

"Phụ thân. Chờ một chút." Đường Tam không kịp dọn chén đũa, trước tiên kêu Đường Hạo lại. Đường Niệm mặc kệ hai người, giúp Đường Tam dọn chén đũa, đem đến bệ bếp, chuẩn bị rửa.

"Làm sao?" Đường Hạo không kiên nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, cho dù Đường Hạo chưa bao giờ đánh Đường Tam, nhưng không biết vì sao, Đường Tam trời sinh có chút sợ hãi đối với vị phụ thân này. Đối với hắn đã hai đời làm người mà nói, cũng không có cách nào thay đổi loại cảm giác này. Mà Đường Niệm thì ngược lại, thường xuyên khiêu chiến Đường Hạo, đương nhiên, cuối cùng lại bị đánh cho u đầu.

"Một vạn rèn kia, con rèn xong rồi." Đường Tam nói.

"Ồ?" Ánh sáng trong mắt Đường Hạo dường như sáng lên vài phần, "Lấy đến cho ta nhìn xem."



"Được." Đường Tam chạy nhanh về phòng mình, rất nhanh, bê theo một khối sắt chạy ra. Toàn thân khối sắt đen nhánh, tuy rằng không nhìn ra được hình dạng gì, nhưng mỗi một mặt nhìn qua đều rực rỡ ánh sáng, ánh đen lúc ẩn lúc hiện bên trong. Cả khối sắt nặng cỡ bốn người khiêng, Đường Tam phải sử dụng Huyền Thiên Công mà bê nó mới không cảm thấy cố hết sức.

Đường Hạo đem khối sắt đen nhánh để vào trong tay, đặt trước mắt, cẩn thận nhìn nhìn, "Hiện tại con hiểu lời của ta nói chưa?"

Đường Tam gật gật đầu, "Luyện mãi thành thép, kim loại phẩm chất kém lại trải qua không ngừng tinh luyện, cũng sẽ biến thành chất lượng tốt. Phụ thân, người là muốn nói cho con biết đạo lý này phải không?"

Đường Hạo phát hiện, dường như con trai mình mấy ngày nay đem lại không ít sự ngạc nhiên cho mình, trả lại khối sắt cho hắn, "Vậy con tiếp tục đi. Chờ đến khi con rèn nó lớn cỡ nắm tay, lại đem đến cho ta xem."

Nói xong, ông xoay người đi ra cửa. Theo như lời ông nói trước đây, rèn khối sắt kia một vạn lần thì sẽ dạy Đường Tam rèn, nhưng hiện tại hình như là ông nuốt lời. Tuy nhiên, Đường Tam cũng không để ý mấy chuyện này, hắn chỉ là nghĩ đến lời Đường Hạo nói.

"Lớn cỡ nắm tay?" Khối sắt lớn như vậy, thật sự có thể rèn thành kích cỡ gần bằng nắm tay sao? Cho dù khối sắt chỉ còn bằng một phần tư thể tích ban đầu, nhưng Đường Tam lại rất rõ ràng, nếu tiếp tục rèn, độ dày đặc của khối sắt sẽ càng lúc càng lớn, muốn thể tích nó nhỏ lại cũng sẽ trở nên càng khó khăn thêm. Muốn đem nó rèn đến cỡ chỉ bằng nắm tay, tuyệt đối không phải chỉ đánh thêm một vạn lần là có thể làm được. Luyện mãi thành thép, như vậy vạn luyện thì sao? Một tia sáng lóe lên trong mắt Đường Tam, bước chân hơi hơi đảo, thân thể đã linh hoạt chui vào phòng mình.

Nhìn vẻ mặt Đường Tam hưng phấn, Đường Niệm suy nghĩ một hồi, trong miệng toát ra một câu, "Xem ra, mình cũng phải tìm chuyện làm." Nghĩ đến đồ vật cậu đã vứt bỏ sáu năm, Đường Niệm tuy rằng rất muốn tìm về, nhưng lại vì không có công cụ, chỉ có thể trước tiên làm bản thân bình tĩnh lại.

"Phải nhanh lên." Đường Niệm nghĩ thầm.

Rất nhanh, nhà họ lại xuất hiện âm thanh leng keng leng keng. Mà ngay sau đó Đường Niệm cũng bắt đầu rèn luyện Huyền Thiên Công.

"Tiểu Tam Tiểu Niệm, gia gia tới đón các con." Lão Kiệt Khắc đúng giờ đi tới cửa hàng rèn, có lẽ là vì phiền chán đối với Đường Hạo, lần này lão thậm chí không thèm vào, chỉ ở bên ngoài kêu hai người.

Đường Tam nhìn thoáng qua phụ thân bên cạnh vừa mới ăn sáng xong. Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Đi đi. Đừng trễ giờ về nấu cơm trưa."

Đường Niệm nhìn đôi tay của mình, đột nhiên nắm chặt lại. Đấu La Đại Lục, chúng ta tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau