Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 106: Phiên ngoại 9 [LH x TM]: Chợ đồ cũ

Trước Sau
Hai người ôm nhau được một lúc, Tô Mộc đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt liền thay đổi 180°. Y thoát khỏi vòng tay của Lương Hiệt, hoảng sợ chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lương Hiệt vội vàng điều khiển xe lăn đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Mộc đang cúi người nhặt giày, túi, áo khoác trên đất, cau mày ôm mấy thứ đó trong tay, cẩn thận vỗ vỗ bụi.

Lương Hiệt: "......"

Chờ Tô Mộc khóc đến sức lực không còn thì nên nói chính sự.

Y nhìn những thứ đắt tiền trên tay rồi cằn nhằn với Lương Hiệt: "Tại sao anh lại mua cho em những thứ đắt tiền như vậy, làm em đau lòng chết đi được. Mà anh mua thì mua đi, tốt xấu gì thì anh cũng phải nói cho em biết, hôm nay em còn mặc chúng chen chúc xếp hàng mua trà sữa..."

Thực sự lãng phí đồ tốt.

Y cũng lo lắng cho Lương Hiệt, trong lòng không giấu được lời nói: "Mẹ anh vừa rồi không phải đã nói rồi sao, một ngày nào đó bà ấy sẽ khiến anh hối hận. Em sợ sau này bà ấy sẽ tìm cách chỉnh đốn công ty của anh, xét cho cùng, bà ấy trông thật lợi hại, so với bố của Cố Noãn còn giống một bá tổng hơn."

Tô Mộc nhớ lại những ngày y đến Cố gia chơi, đối với mấy đứa nhỏ như bọn họ Cố Viễn Sâm vẫn luôn một mặt tươi cười dịu dàng.

So sánh một chút, Lương Phân Dĩnh thực sự rất đáng sợ.

Lương Hiệt an ủi y: "Bây giờ có nhà họ Lâm làm hậu thuẫn, bà ấy sẽ an phận một thời gian."

Sau đó, anh cúi đầu và nói: "Kỳ thực bà ấy trở nên như ngày hôm nay cũng là hoàn cảnh ở Lương gia gây nên. Chủ tịch Lương, cũng chính là ông ngoại anh, ông ấy là một thương nhân vô cùng độc đoán, không nói tình nghĩa. Lần đầu tiên mẹ anh phản kháng ông ấy là vì một Alpha bình thường."

Alpha đó là cha ruột của Lương Hiệt và Lương Thái, một Alpha bần cùng.

"Năm đó, mẹ anh cực kỳ yêu bố anh, thậm chí vì để ông ngoại đáp ứng hôn sự này, bà không tiếc phụng tử thành hôn (*). Nhưng tiếc bố anh không như vậy, ông ta chỉ muốn nhờ vào Lương gia để một bước lên trời, sau khi kết hôn lấy được những thứ ông ta muốn, ông ta liền bắt đầu lạnh nhạt, bạo lực với mẹ anh."

(*) Phụng tử thành hôn: có thai/con trước rồi mới kết hôn, ăn cơm trước kẻng.

Alpha này chưa bao giờ thích Lương Phân Dĩnh – đại tiểu thư kiêu ngạo và quyền lực của nhà họ Lương - dù chỉ một giây.

Ái tình lừa dối, cộng với sự phản đối của gia đình đã khiến Lương Phân Dĩnh mắc chứng trầm cảm sau sinh rất nặng.

Nhưng tên của hai đứa trẻ được xác định trước khi kết hôn, bất kể nam hay nữ, đứa lớn gọi là Lương Thái, còn đứa nhỏ là Lương Hiệt.

"Nguyện quân đa thái hiệt. Thử vật tối tương tư..." (*)

(*) Giải thích ở cuối chương.

Bây giờ xem ra quả thật có vẻ mỉa mai.

Lương Hiệt bật cười: "Vốn dĩ sau khi sinh chúng ta ra, bà ấy nên ly hôn. Nhưng ông ngoại lại nói, chuyện kết hôn không phải trò đùa, muốn kết liền kết, nghĩ ly liền ly. Bà là trưởng nữ của Lương gia, phải quan tâm đến mặt mũi của Lương gia. Sau lần đó, hai người đó duy trì cuộc hôn nhân ngoài mặt này tới năm, sáu năm mới công bố là chia tay trong hòa bình."

Tô Mộc dừng động tác trong tay.

Đây là lần đầu tiên Lương Hiệt nói cho Tô Mộc nghe chuyện của Lương gia.

"Sau khi họ ly hôn, ông ngoại cực kỳ nghiêm khắc với anh em tụi anh. Bởi vì dung mạo của anh rất giống mẹ nên ông ngoại một lòng muốn bồi dưỡng anh trở thành người thừa kế."

Lương Thái lại rất giống bố của hai người, ở Lương gia gặp không ít khó khăn. Mặc dù Lương Phân Dĩnh "chăm sóc", Lương Thái vẫn quyết định sớm rời khỏi Lương gia.

Chuyện này khiến cho tất cả áp lực về sau của Lương Phân Dĩnh đều tập trung vào trên người của Lương Hiệt, khiến Lương Hiệt áp lực đến nghẹt thở. Anh phải là người giỏi nhất và đứng đầu trong mọi chuyện. Anh chỉ có thể làm những gì nhà họ Lương hy vọng anh làm và không làm những gì nhà họ Lương không hy vọng anh làm.

Nhiếp ảnh là thứ mà Lương gia cho rằng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lương Hiệt cũng thật xui xẻo.

Cuối cùng, một ngày nọ, khi anh thu hết can đảm để trình bày với ông ngoại, giải thích rõ ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia của mình, anh đã gặp tai nạn. Như thể đó là sự trừng phạt, ông ngoại đã bỏ rơi anh không thương tiếc và quay sang chọn em họ của anh.



Lương Phân Dĩnh vẫn đang điều hành công ty, vì chuyện này mà bị đả kích lớn. Bà vô cùng thất vọng với Lương Hiệt đến nỗi mấy năm qua không đến thăm anh một lần.

Nếu không có Tô Mộc, trái tim của Lương Hiệt đã phủ đầy cát bụi.

Ở một nơi thiếu thốn tình cảm như Lương gia, thứ mà Lương Hiệt chiếm được chính là cuộc sống "hoàn hảo" như một cái xác chết di động.

Chỉ sau khi gặp được Tô Mộc, anh mới biết lải nhải êm tai, uống trà sữa ngon, ăn gà rán ngon, hóa ra ngày thường cũng có thể rực rỡ như vậy, ái tình lại có thể khiến người ta động lòng như vậy.

Lương Hiệt nhìn thấy Tô Mộc đi tới trước mặt, đưa tay ra. Tô Mộc lập tức ngồi xổm xuống, để cho Lương Hiệt sờ sờ mặt mình. Vì vậy, Lương Hiệt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má Tô Mộc.

Thời gian không còn sớm, đã qua giờ ăn trưa.

Lương Hiệt nói: "Đừng nói chuyện này nữa, em có đói không? Chúng ta gọi món bên ngoài nhé?"

Lúc này Tô Mộc mới nhận ra chị Trương đã không thấy đâu.

Lương Hiệt thản nhiên: "Anh đã đuổi việc chị Trương, hôm nay sẽ không có ai nấu cơm cho chúng ta."

"Đuổi việc?"

"Cô ta đối xử tệ với em, nên anh đã đuổi cô ta đi."

Lương Hiệt nói câu này, làm cho Tô Mộc nghẹn ngào.

"Vì, vì em?"

"Ừ, vì em."

Sau đó, Lương Hiệt nhìn lướt qua căn hộ nơi anh đã sống nhiều năm: "Có lẽ trong tuần này chúng ta phải dọn ra ngoài. Anh có thuê một căn hộ khác ở tiểu khu bên cạnh, sau này sẽ thuê một bảo mẫu mới."

"Được, hôm nay em sẽ giúp anh thu dọn hành lý." Tô Mộc ước gì Lương Hiệt nhanh chóng rời khỏi căn hộ này.

"Anh đã gọi người của công ty chuyển nhà đến giúp." Lương Hiệt nói, "Còn có, anh nhìn trúng một căn nhà ở tiểu khu trong thành phố C. Sau khi mua lại còn phải tốn thêm nửa năm trang trí, sửa chữa mới có thể vào ở. Bên đó nhỏ hơn nơi này rất nhiều, có thể sẽ có chút đơn sơ."

Tô Mộc nhìn anh, yên lặng chờ anh nói tiếp.

Lương Hiệt xoa xoa khuôn mặt của y, trong mắt hiện lên một chút ý cười, anh nhỏ giọng nói: "Nhưng anh..." Anh dừng lại.

Tô Mộc nói: "Lương Hiệt, anh đừng nói chuyện ấp a ấp như thế, chúng ta chờ đợi rất mệt."

"Anh phải sửa tật xấu này."

"Được." Lương Hiệt nói, "Căn nhà kia, anh muốn viết tên của em."

Tô Mộc: "??"

Lương Hiệt: "Thanh toán đầy đủ, không trả góp."

Lần này thì tốt rồi, Lương Hiệt không tặng xe, mà trực tiếp tặng nhà.

Tô Mộc lúc đầu không đồng ý, nhưng Lương Hiệt đã khiến y thỏa hiệp chỉ bằng một câu nói.

"Em không muốn ở bên anh cả đời sao?"

"Anh nói nhảm cái gì?!" Tô Mộc che miệng Lương Hiệt, "Em đương nhiên muốn!"

Lương Hiệt nắm lấy tay y, hôn một cái, hôn đến nghiện, thế nào cũng không đủ: "Vậy quyết định như thế đi."



Trong vòng vài ngày, Lương Hiệt đã mua căn nhà đó.

Bởi vì Lương Hiệt đã cân nhắc rất lâu, căn nhà đó là căn nhà mà anh có thể thanh toán đầy đủ trong vòng một lần vào lúc này. Vì vậy, khi Tô Mộc đến xem nhà, y không cảm thấy có gì không ổn.

Y nghĩ nhà mà Lương Hiệt mua cực kỳ tốt, nếu không phải mất nửa năm sửa sang lại, y muốn dọn vào ở ngay.

Hơn nữa, lúc đầu nghe Lương Hiệt mô tả, y còn tưởng căn nhà này đã cũ, rất tồi tàn. Kết quả là khi đến tiểu khu, Tô Mộc mờ mịt.

Giá nhà ở tiểu khu này cao gấp đôi giá căn nhà mà gia đình y đang trả góp, đây cũng là một tiểu khu tương đối cao cấp ở thành phố C...

Lần thứ N, Tô Mộc không hiểu suy nghĩ của người giàu.

Còn khâu trang trí, Lương Hiệt đã tiêu tiền như thế nào vậy?

Vì thế, ngay khi Tô Mộc về đến căn hộ đang ở, y đã cẩn thận cất những thứ Lương Hiệt tặng cho mình, coi như Bồ tát cất vào tủ rồi khóa lại.

"Tô Mộc, em làm gì vậy?"

"Còn có thể làm cái gì? Anh tiêu tiền quá trớn, nếu như ngày nào đó mẹ anh nghĩ không thông, giết trở lại, khiến anh phá sản, em còn có thể đăng bán chúng trên chợ đồ cũ." Tô Mộc tính toán tỉ mỉ nói: "Em đã tính rồi, nếu bán những thứ này, chúng ta có thể tiết kiệm được tiền, nhất định sẽ có thể chống đỡ được công việc ổn định của em!"

Lời nói hùng hồn của Tô Mộc đối với Lương Phân Dĩnh lúc trước, trước mặt tiền tài đều lập tức mất bóng.

Dù sao thì Tô Mộc – vị sinh viên tài cao của Đại học C - còn hai năm nữa mới lấy được bằng tốt nghiệp.

- ---

(*) Xuất phát từ bài thơ "Tương tư" nổi tiếng của nhà thơ Vương Duy:

Bản gốc:

紅豆生南國,

春來發幾枝。

願君多采擷,

此物最相思。

Dịch thơ:

Hồng đậu sinh nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt,

Thử vật tối tương ti (tư).

Dịch nghĩa:

Đậu đỏ sinh ở phương nam,

Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.

Xin chàng hãy hái cho nhiều,

Vật ấy rất gợi tình tương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau