Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 14: Con sẽ không tìm người

Trước Sau
Mới tối hôm qua, cậu theo Vương Thịnh vào căn nhà tối.

Ầm--

Cánh cửa bị cưỡng chế đóng lại, Vương Thịnh mở đèn trong phòng khách. "Người đó vừa rồi nói muốn giúp mày đi khỏi đây?"

Hàn Dương trong tiềm thức phủ nhận: "Không có."

"Đừng căng thẳng như vậy, việc mày rời đi sẽ chỉ giảm bớt gánh nặng kinh tế cho tao. Mày nói thật với tao, tao sẽ không làm mày khó xử." Vương Thịnh kéo Hàn Dương đến bàn, rót cho cậu một ly nước, tận lực để cho mình trở nên nhẹ nhàng một chút.

Đáng tiếc, khuôn mặt của Vương Thịnh luôn vô tình trùng lặp với biểu cảm của Hàn Vĩnh Niên. Mặc dù họ không giống nhau chút nào, nhưng hành vi ngược đãi không thể giải thích được khiến Hàn Dương cực kỳ hoảng loạn.

Hàn Dương cứng ngắc ngồi ở bên bàn, cúi đầu không chịu trả lời.

"Thực ra..." Vương Thịnh thay đổi cách tiếp cận, "Tao dự định sinh con với mẹ mày. Nếu mày rời đi, không biết cuộc sống của chúng tao sẽ tốt hơn bao nhiêu."

"......"

Vương Thịnh siết chặt cánh tay cậu, ép hỏi: "Mày cũng đã định đi cùng với hắn, không phải sao?"

Hàn Dương bị gã nắm đau, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

"Hắn nói muốn cho tôi đến học trường tư thục ở thành phố kế bên, nếu như thành tích của tôi tốt, hắn sẽ giúp tôi thi đại học." Hàn Dương tránh khỏi tay của gã, lảo đảo lùi về sau hai bước, đôi môi run lên: "Học phí và sinh hoạt phí, hắn cũng sẽ giúp tôi, không cần đến các người bỏ tiền ra."

Và cậu sẽ hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà này.

Vương Thịnh nghe xong, líu lưỡi nói: "Trường tư thục kia ở thành phố bên cạnh? Học phí không rẻ..." Gã nghĩ tới đây, đột nhiên vỗ vỗ lòng bàn tay, "Không tồi, Hàn Dương."

Hàn Dương không biết Vương Thịnh đang nghĩ gì.

Vương Thịnh có lẽ hiểu lầm rồi. "Sở thích của người giàu cũng muốn dùng trợ cấp làm vỏ bọc." Gã sờ cằm đếm tiền, thở dài nói: "Không thể để bọn họ nhặt được món hời như vậy...Tao đã nuôi mày hai năm qua, tao muốn ba mươi vạn cũng không quá đáng đi." Gã dường như đang tự hỏi và tự trả lời, nhưng cũng giống như đang hỏi Hàn Dương.

Hàn Dương rụt trốn ở trong phòng, Vương Thịnh nhanh chóng kéo cậu lại, "Cho tao thông tin liên lạc của người đó."

"Ông định làm gì?"

"Đừng nói nhảm nữa, đưa cho tao!"



Hàn Dương nhận ra có gì đó không ổn, liền không nói lời nào. Không cần biết Vương Thịnh hỏi hay xô đẩy ra sao, Hàn Dương đều giống như bị câm. Cậu không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn Vương Thịnh. Cậu sẽ không để Vương Thịnh tống tiền Cố gia.

Hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng cậu gan to bằng trời mà cắn Vương Thịnh một cái rồi trốn khỏi nhà.

Cậu trốn trong một bốt điện thoại công cộng, hoảng sợ và liên tục gọi cho Quý Mạc, nhưng không ai trả lời. Phía sau Vương Thịnh đã thở hồng hộc tìm thấy cậu.

Hàn Dương vừa chống cự vừa kêu cứu, lần đầu tiên kêu cứu cả tiểu khu yên lặng đến rợn người, khi thu hút sự chú ý của người khác, Vương Thịnh tức giận đấm cậu một cái, Hàn Dương bị đánh co lại một góc, theo thói quen bảo vệ đầu của mình.

"Thằng ranh con!" Vương Thịnh nắm lấy cổ áo của cậu, tàn nhẫn nói: "Mày còn nhớ Hàn Vĩnh Niên không? Hai ngày qua hắn tìm mẹ mày, mẹ mày còn cho ít tiền đuổi hắn đi, nhưng hắn có thể sẽ lại tới."

Trong miệng Hàn Dương có mùi máu tanh.

Vương Thịnh tát cậu một cái tát: "Tao cho mày biết, nếu mày dám để mẹ mày và tên giàu có kia lén lút nhất trí đưa mày đi vậy thì tao nhất định sẽ nói cho Hàn Vĩnh Niên biết mày đang ở đâu, hắn ta không phải là một người dễ chọc, mày cũng biết rõ phải không?"

Tất nhiên Hàn Dương biết rõ, trước năm bảy tuổi, Hàn Vĩnh Niên là một cơn ác mộng sống trong lòng của cậu.

Cậu run rẩy liên tục, cậu sợ hãi khi nghe thấy cái tên Hàn Vĩnh Niên. Cậu thực sự hy vọng Quý Mạc có thể đến và đưa cậu đi ngay bây giờ. Cậu đang hối hận tại sao vừa rồi cậu không đồng ý với Quý Mạc ngay lập tức. Cậu nên đi theo y ngay lúc đó, đừng chần chừ bất cứ điều gì, cậu phải sống sót mới có thể có tương lai.

Nhưng Hàn Dương bây giờ cảm thấy chính mình chỉ còn lại một hơi treo.

"Tao chỉ cần ba mươi vạn, nhưng Hàn Vĩnh Niên thì chưa chắc." Vương Thịnh âm dương quái khí nói, "Hắn mới là cầm thú chân chính, tao nhớ mẹ mày không phải bị hắn..."

"A-----"

Vương Thịnh chưa kịp nói xong, Hàn Dương đột nhiên như phát điên, tức giận rống lên, "Ông không được phép nói lời này!"

Nhìn thấy Hàn Dương bị kích động, Vương Thịnh tự mãn bóp miệng của Hàn Dương, tiếp tục nói hưu nói vượn.

Những lời này là quá đủ để đối phó với Hàn Dương chỉ mới học lớp năm. "Tao nhớ đứa nhỏ kia chỉ mới bảy tám tuổi, mày nói xem, nếu Hàn Vĩnh Niên vì mày mà dính đến cái nhà đó, vậy con của bọn họ sẽ an toàn sao?"

Trong nháy mắt, Hàn Dương im lặng.

Trong bóng tối, không một tia sáng chiếu xuống trên người Hàn Dương. Trong góc hẹp chỉ còn lại bóng dáng cô độc của Hàn Dương.

Cậu vẫn không đưa thông tin liên lạc của Quý Mạc cho Vương Thịnh, bí mật vò nát trang có số điện thoại trong sách bài tập rồi nhét vào túi, thề sẽ bảo vệ nó.



Giống như che chở cho những kỉ niệm đã cho cậu tìm thấy ánh sáng.

......

Vì vậy, vào lúc này, đối mặt với Lý Lệ đã quyết định "bỏ rơi" cậu.

Hàn Dương hít sâu một hơi, càng siết chặt dãy số trong túi. Sau đó, cậu đứng dậy và ném tờ giấy vào sọt rác bên cạnh.

Cậu quay lại, cuối cùng nhìn thấy Lý Lệ đang cúi đầu, che kín mặt.

Có lẽ cô đang khóc.

Hàn Dương liếc nhìn bầu trời đầy nắng, giả bộ lơ đễnh hỏi Lý Lệ: "Vậy hôm nay con sẽ rời đi, hay là khi nào?"

Lý Lệ là một người nhẫn tâm, cô đã gói ghém đồ đạc của Hàn Dương ngay ngày hôm đó.

Vương Thịnh không nhịn được chửi bới, Lý Lệ nói thẳng: "Sao, anh muốn cùng với Hàn Vĩnh Niên bắt người?"

Vương Thịnh là kẻ chuyên bắt nạt và sợ ác, nhìn thấy khoản tiền khổng lồ bay đi, gã không khỏi nhổ nước bọt về phía Hàn Dương. "Cô có biết người muốn nó là ai không? Chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

"Ai muốn nó, cứ hỏi Hàn Vĩnh Niên." Lý Lệ đẩy tay của Vương Thịnh ra, nhìn vẻ mặt của gã nhất thời không chịu nổi.

"Ai lại muốn dính líu với Hàn Vĩnh Niên, nếu cô đưa nó cho hắn, người khác còn dám nhặt?" Lúc này, Vương Thịnh mới hạ giọng, "Lý Lệ, đừng có thần trí không rõ."

Lý Lệ thậm chí còn không nhìn Vương Thịnh, mang theo ít hành lý của Hàn Dương, dẫn người đi.

Vết thương trên mặt của Hàn Dương không có thời gian lành lại, xốc nảy hai ngày liền trở về nơi cậu được sinh ra.

Lý Lệ chỉ tiễn cậu đến cổng thôn, cũng không có ý đi vào, cô đặt thẻ ngân hàng vào tay Hàn Dương, "Đừng tới tìm tao nữa."

Hàn Dương đẩy thẻ của nàng ra, ngoan ngoãn nói: "Con sẽ không tìm người."

Lý Lệ nhìn vết bầm trên mặt cậu, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi. "Được." Cô dùng sức lau mắt, nhanh chân rời khỏi nơi đã từng là ác mộng của mình.

Hàn Dương xách cặp đi vào thôn, không thèm quay lại nhìn Lý Lệ. Lý Lệ nói đúng, có cậu ngán đường, cuộc đời của cô sẽ không bao giờ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn được, họ cần phải buông tha lẫn nhau.

Không ngờ bôn ba nhiều năm như vậy, Hàn Dương rốt cuộc vẫn phải trở về nơi cậu được sinh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau