Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 76: Anh cảm thấy hình như mình đang nằm mơ

Trước Sau
Khoảng hai giờ chiều, Cố Noãn ngồi trên giường, ôm chăn bông, ăn cháo hạt thông do Hàn Dương đút, cậu đói gần chết.

"Cẩn thận nóng." Hàn Dương nhất định phải thổi nguội cháo rồi mới đưa vào miệng Cố Noãn.

Cố Noãn đói đến điên rồi, không đợi kịp, nhìn chằm chằm vào chiếc thìa trong tay Hàn Dương: "Anh, đừng thổi nữa, nhanh lên!"

"Sẽ bỏng em."

"Bỏng vài lần cũng không sao." Cố Noãn nuốt nước bọt, bụng ùng ục kháng nghị.

May mắn là Dì Từ rất chu đáo cắt một ít đào giòn mang lên, dì còn mang thêm một chiếc bánh pudding dâu mà Cố Noãn yêu thích, điều này làm giảm cơn đói của Cố Noãn khi không thể uống cháo ngay lập tức.

Cảm ơn Dì Từ là một Beta, không thể ngửi thấy mùi tin tức tố nồng nặc trong căn phòng này.

Dù sao thì mùi dâu tây và bạc hà hôm nay không đúng lắm, đều là dư vị còn sót lại của kỳ phát tình.

Dì cười nói: "Tôi xuống nhặt rau, tối nay làm mấy món xào hai cậu thích ăn." Không chỉ vậy, dì còn đặc biệt nấu cháođậu đỏ, vui vẻ báo cáo tiến độ và tình hình cho Quý Mạc, Quý Mạc lại vui vẻ nói với Cố Viễn Sâm.

Cùng ngày, Cố Viễn Sâm phát phong bì đỏ cho toàn thể công ty, hỏi ra thì biết trong nhà Cố tổng có chuyện vui, tâm tình của Cố tổng rất tốt.

......

Ngay sau khi dì Từ đóng cửa, Cố Noãn vui vẻ mở gói bánh pudding và chỉ vài ngụm cậu đã ăn xong toàn bộ chiếc bánh pudding.

Trong mấy tiếng đồng hồ bị dằn vặt, Cố Noãn cũng chịu không ít khổ. Hiện tại cậu đang ăn uống vui vẻ, nhưng lại cảm thấy đau nhức khắp nơi, vết cắn sau gáy vẫn chưa đóng vảy, giờ lại càng ngứa ran.

Mặc dù Hàn Dương đã bôi thuốc cho cậu từ trên xuống dưới nhưng không thuyên giảm được chút nào.

Nhìn Cố Noãn đang ăn đào, Hàn Dương dùng thìa khuấy từ từ cả bát cháo để cho nguội bớt.

"Anh ơi, anh phải thổi cháo này cho nguội." Cố Noãn nhét đầy trái đào giòn vào miệng, giống như một chú chuột lang nhỏ đang cố gắng nhai nuốt. Mái tóc uốn rối bù xù được Hàn Dương sửa lại một chút.

"Em ăn chậm lại một chút." Hàn Dương bất đắc dĩ.

Cố Noãn ứng phó đồng ý, trên mi còn vài giọt lệ sau khi khóc: "Sau khi ngừng thuốc, em ăn cái gì cũng thấy rất ngon." Cậu cũng nhét vào miệng Hàn Dương vài miếng đào giòn, một lúc sau, chỉ còn lại miếng đào cuối cùng.

Cố Noãn vẫn đưa cho Hàn Dương, cậu hài lòng sờ sờ bụng, chờ đợi lấy bát cháo trong tay Hàn Dương, "Anh, thổi đi."

Hàn Dương nghe theo, Cố Noãn không thể chờ đợi nghiêng người về phía trước cùng thổi nguội cháo với anh, thổi chưa được mấy cái, không ngoài suy đoán mà 'thổi' đến cùng một chỗ.

Vài tiếng 'chụt' nhẹ nhàng phát ra.

Miệng Cố Noãn đầy vị ngọt của đào, cậu gấp rút dùng chóp mũi cọ cọ Hàn Dương. Cuối cùng, cậu đỏ mặt ly khai, dùng ngón tay chơi đùa góc áo của Hàn Dương. Cố Noãn trước mặt anh bây giờ trông bình thường không khác gì lúc thường, chỉ có Hàn Dương mới có thể nhìn thấy dáng dấp vừa khóc vừa gào của Cố Noãn lúc nãy.

Vị giáo sư nói đúng, sau khi bị đánh dấu Cố Noãn dính người vô cùng.

Cậu không thể rời khỏi Hàn Dương quá mười lăm phút, cho dù Hàn Dương đi tắm, Cố Noãn cũng có thể nằm khóc ở trên giường.

Rõ ràng Hàn Dương đã tỏa ra rất nhiều tin tức tố an ủi cho cậu, nhưng Cố Noãn rất dễ trở nên bất an. Thông tin mà bệnh viện đưa có nói rõ: đây là lúc tuyến thể của Omega đang khôi phục, liên tục cần một dòng tin tức tố mạnh mẽ ổn định của Alpha dẫn dắt. Cố Noãn sẽ ở trong trạng thái như vậy cho đến khi cậu hoàn toàn hồi phục.

Nhanh thì một, hai tháng và chậm nhất là một năm.

Hàn Dương cúi đầu ngửi cháo, nghĩ một lát nữa sẽ gọi Quý Mạc. Tình huống này của Cố Noãn, nếu cậu bình phục chậm, khả năng cao cậu sẽ phải nghỉ học một năm, Hàn Dương không thể ôm cậu ấy đến lớp, đúng không?



Lúc xuất thần, anh nghe thấy Cố Noãn gọi: "Anh ơi?"

"Cháo có thể ăn rồi." Hàn Dương thu hồi tâm tư, sợ Cố Noãn lo lắng, liền đưa cháo cho cậu ăn.

"Anh không đút em ạ?" Cố Noãn ngạc nhiên, nhăn nhó nhíu mày, "Em tưởng anh sẽ đút em ăn..."

Hàn Dương lập tức nói: "Anh đút!"

Cố Noãn hôm nay được ăn rất thỏa mãn, nếu không phải mông cậu đang đau thì cậu đã nghĩ đến việc vươn vai, duỗi người đi bộ trong nhà để tiêu cơm. Cậu cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa vào vòng tay của Hàn Dương, dùng sức nũng nịu tán gẫu để tiêu hóa thức ăn trong bụng.

Cậu hiếm khi có cơ hội cùng Hàn Dương không có mục đích hay kế hoạch gì mà nằm tán gẫu trên giường, bình thường hai người ở cùng nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, mỗi lần gặp mặt đều phải giành giật từng giây để nói chuyện. Nào giống như bây giờ, bạn học nào của Cố Noãn thích ăn cay, bạn học nào không thích ăn cay, đều được Cố Noãn lải nhải ở bên tai của Hàn Dương.

Hàn Dương kiên nhẫn nghe cậu nói, thỉnh thoảng cho cậu uống nước, lo lắng cậu nói nhiều sẽ khát.

Cố Noãn xúc động nói: "Anh ơi, em hạnh phúc quá, em nghĩ buổi tối mình có thể ăn được ba bát cơm."

"Khó tiêu."

Ngữ khí của Hàn Dương nghe tựa như hờ hững, nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, nghiêng người ôm Cố Noãn ở bên cạnh, giống như khi còn bé hai người đối mặt nhìn nhau.

Thời gian buổi chiều trôi rất chậm, Hàn Dương lúc nào cũng có thể dịu dàng nhìn Cố Noãn.

Đây là Omega của anh, là Cố Noãn của anh.

Không ai có thể cướp đi.

Hàn Dương chạm vào vành tai hơi nóng của Cố Noãn, vân vê nó giữa các ngón tay, trầm giọng nói: "Anh cảm thấy hình như mình đang nằm mơ."

Cố Noãn hào phóng ôm lấy Hàn Dương, hôn anh hai cái thật mạnh, không chút ngượng ngùng nói: "Anh làm mông của em đau đến như vậy, sao còn tưởng là mơ?" Cậu vùi mặt vào ngực Hàn Dương, trước nay chưa từng dám nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, Cố Noãn hít một hơi thật sâu, sau khi cảm động, cậu nói: "Anh ơi, khi nào thì mông em sẽ hết đau, ngày mai sao?"

Cánh tay của Hàn Dương cứng đờ.

Cố Noãn nghĩ rằng tay của anh đã tê cứng nên đã ôn nhu giúp anh xoa bóp.

Hàn Dương tràn đầy áy náy nói: "Anh giúp em bôi thêm chút thuốc."

Buổi tối hôm đó, Cố Noãn rất biết ơn sự tuyệt vời của nền y học hiện đại. Buổi trưa mông đau đến mức không dậy nổi, giờ cậu đã có thể nhảy nhót xuống lầu ăn cơm tối. Đương nhiên, cậu không thể nhảy quá mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng nhảy nhót một chút.

Dì Từ đã đi rồi, một bàn đồ ăn nóng hổi dọn ra không bao lâu. Vì Cố Noãn ăn trưa muộn nên cơm tối cũng muộn một ít.

Bây giờ hình như đã tám, chín giờ tối.

Hàn Dương gấp cho Cố Noãn một ít thức ăn, liên tục căn dặn: "Tuyệt đối không được ăn ba bát cơm." Kết quả là ngay khi anh bật nồi cơm điện lên, dì Từ đã nấu cả một nồi cơm đậu đỏ, mùi thơm ngào ngạt, đánh vào mũi Cố Noãn.

Hàn Dương quay đầu lại, phát hiện Cố Noãn đang cắn thìa cơm nuốt nước miếng.

Anh nghĩ, có lẽ vị giáo sư đã quên mất một điều, đó là sức ăn của Omega trong thời gian hồi phục lớn đến kinh ngạc...

Cách lúc nãy đâu có bao lâu mà Cố Noãn đã đói.

Hàn Dương không chịu nổi ánh mắt đáng thương của Cố Noãn, không có cách nào thỏa hiệp: "Em chỉ được ăn một bát rưỡi." Anh xới một bát cơm cho Cố Noãn, bưng tới trước mặt, tiếp tục gắp rau dưa cho cậu, thỉnh thoảng mới có vài lát thịt, anh sợ Cố Noãn không tiêu hóa được.

Cố Noãn cũng gấp thức ăn cho Hàn Dương, đều là thịt: "Anh, cơm đậu đỏ rất ngon, anh ăn nhiều một chút."

Hàn Dương chỉ đơn giản ăn vài miếng cơm, chú tâm chăm sóc bữa ăn của Cố Noãn.



Đột nhiên, điện thoại di động của anh đổ chuông, là Hà Vân Sở gọi đến.

"..." Hàn Dương không nhớ được mình đã bỏ xuống công việc gì.

Anh biết Cố Noãn không thích Hà Vân Sở lắm, sợ ảnh hưởng đến bữa ăn của Cố Noãn, Hàn Dương trực tiếp cúp điện thoại, trả lời Hà Vân Sở bằng cách gửi một tin nhắn: [Tiền bối, tôi không tiện trả lời điện thoại. Xin hỏi có chuyện gì sao?]

Hà Vân Sở gửi một bức ảnh mình mang khẩu trang, hai ngón tay tạo thành chữ V nhìn vào ống kính. Hàn Dương bắt đầu mơ hồ, không có hứng thú xem những bức ảnh tự sướng khó hiểu của y. Anh định cất điện thoại đi, nhưng lại nhìn thấy một người khác trong bức ảnh — Vu Dập.

Vu Dập cầm một vài chai rượu, thất hồn lạc phách ngồi ở trước bàn ăn, mặt mũi toàn là nước mắt, hoàn toàn không có một hình tượng nào của một học trưởng.

Hàn Dương: [Tôi không quen.]

Hà Vân Sở: [Ở đây là một quán ăn gần Đại học C. Cậu ta say rượu và liên tục gọi tên Cố Noãn. Cậu có chắc là không biết cậu ta không?]

Hàn Dương: "......"

Anh nói với Cố Noãn, "Anh đi nghe điện thoại."

Cố Noãn bận ăn cơm, ngoan ngoãn gật đầu: "Anh phải về sớm, không được quá mười phút."

"Được."

Hàn Dương tìm một gian thư phòng, đóng cửa lại, gọi cho Hà Vân Sở: "Tiền bối, hắn là đàn anh của Cố Noãn. Hắn từng theo đuổi Cố Noãn, nhưng bây giờ thì không liên quan gì đến Cố Noãn nữa. Nếu thuận tiện, tiền bối có thể gửi định vị đến cho tôi không?"

"Cậu muốn ngăn cái miệng của cậu ta?"

"Hắn như vậy sẽ gây phiền phức cho Cố Noãn." Hàn Dương nói, "Tiền bối, xin hãy gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ cho người đến giải quyết."

"Nước xa không cứu được lửa gần. Tại sao vừa đụng tới sự tình liên quan đến Cố Noãn cậu lại thô lỗ tự đắc như vậy, còn gọi người đến xử lý...cậu mới lấy được thù lao đóng phim bao nhiêu, tiết kiệm đi, sao cậu không nhờ tôi giúp?"

"Được rồi, nhờ anh vậy."

"......"

Hà Vân Sở ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thực tế đã nhờ người đại diện của mình giúp đưa Vu Dập lên xe. Y hỏi Hàn Dương về tình hình cá nhân của Vu Dập, nhưng tiếc là Hàn Dương không biết nhiều.

Hà Vân Sở dứt khoát cúp điện thoại, ngồi vào ghế sau của xe riêng, vỗ vỗ lên gương mặt Vu Dập đã uống say đến thần trí không rõ.

"Tiểu tử cậu nên cảm ơn tôi đi, nếu không sự hẹp hòi của Hàn Dương sẽ giết chết cậu."

Nếu không phải y bất chợt muốn đến đây ăn khuya, nếu không phải y nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của Vu Dập, Hà Vân Sở sẽ không bao giờ đi quản việc không đâu.

Nhưng quá trùng hợp rồi, y nghe thấy Vu Dập gọi tên Cố Noãn.

Hà Vân Sở muốn hỏi Hàn Dương, nhưng không ngờ thực sự là "mèo mù gặp chuột chết", thực sự là Cố Noãn nhà Hàn Dương. Hà Vân Sở nghĩ thầm: Đúng rồi, khuôn mặt xinh xắn của Cố Noãn, có bao nhiêu Alpha không động lòng? Tục nhân, đều là tục nhân!

Khi Hàn Dương cúp điện thoại, quay trở lại phòng ăn, Cố Noãn đã không còn ở đó.

Trên bàn ăn, bát của Cố Noãn là cơm đậu đỏ đang ăn dở. Hàn Dương lo lắng gọi Cố Noãn nhiều lần, nhưng dưới lầu không có tiếng đáp lại. Anh lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, cũng không thấy Cố Noãn đâu.

"Cố Noãn!"

Anh mở từng cánh cửa gọi người, cuối cùng trong một căn phòng chứa đồ, anh tìm thấy Cố Noãn đang chui vào đống quần áo của anh và liều lĩnh trộm quần lót của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau