Chương 61
Tuy đã ra mắt phụ huynh hai bên nhưng Trần Tịch không dời đến nhà Hạ Lệnh Tân như anh muốn. Dù sao cậu cũng sống nương tựa lẫn nhau lớn lên với Vu Mộng Chi, cậu không muốn để bà nghĩ là cậu có Hạ Lệnh Tân rồi là rời bỏ bà. Hạ Lệnh Tân ngẫm nghĩ rồi cũng thôi, dù sao chuyển nhà hay không cũng như nhau, anh chuẩn bị tất cả mọi đồ cho cậu là được rồi.
Còn mấy ngày nữa là Hạ Lệnh Tân phải quay về trường học, bởi vì mấy năm không về nên mấy ngày còn lại cơ hồ anh phải đi xã giao suốt, bạn bè, huấn luyện viên, đồng đội, còn có chú bác thân thiết với nhà họ Hạ, ngoài ra còn phải đến vài bữa tiệc mà Hạ Lương Thành đưa anh đi. Hạ Lệnh Tân không có ngày nào là rảnh rỗi. Trừ liên hoan với Lý Tử Khâm, Chương Khải là Trần Tịch tham gia, vài ngày sau hai người cơ hồ là không có thời gian gặp mặt.
Ban ngày Trần Tịch đến quán cơm của Chu Thành phụ việc, thời gian rảnh thì học tập, buổi tối phải đến nhà mới của Hạ Lệnh Tân, nói cách khác là quay về nhà của hai người họ. Tuy rằng Hạ Lệnh Tân rất muốn về sớm hơn, nhưng bình thường lúc anh về nhà đã hơn mười giờ gần mười một giờ. Buổi tối bình thường Trần Tịch đi ngủ từ mười một giờ, anh không cho cậu chờ mình, cậu ngủ trước. Mấy ngày tiếp theo hai người cũng không có thời gian nói chuyện.
Buổi sáng khi Trần Tịch tỉnh dậy Hạ Lệnh Tân vẫn đang ngủ, cậu nhẹ nhàng nâng cánh tay anh ra muốn dậy làm bữa sáng, lại bị anh ôm càng chặt hơn. Người sau lưng dính chặt lấy cậu, mông cậu còn bị một cái gì đó nóng rực chọc lấy.
"Cục cưng, em đi đâu thế?" giọng ngái ngủ khàn khàn của Hạ Lệnh Tân vang lên bên tai.
Trần Tịch vỗ bàn tay bên hông: "Em đi làm bữa sáng, anh ngủ tiếp đi. Anh muốn ăn gì? Hôm nay mấy giờ ra ngoài?"
Hạ Lệnh Tân tỉnh táo lên chút, liếm cổ Trần Tịch, tay cũng bắt đầu lần sờ, mò vào quần cậu sờ nhóc Trần Tịch và thịt môi kia, đáp: "Ừ... bữa sáng ăn em, bữa trưa ăn em, cơm chiều cũng ăn em. Hôm nay không ra ngoài, ngày mốt đi rồi anh còn ra ngoài làm gì. Anh phải tranh thủ thời gian ăn no mới được, không thì lại phải nhịn đói quá lâu."
Trần Tịch đỏ tai, sẵng giọng: "Đừng có nói nhảm... Ưm..." Hạ Lệnh Tân đã đâm ngón tay vào.
Bởi vì Hạ Lệnh Tân bận quá và Trần Tịch đến tháng nên đã chừng mười ngày hai người chưa làm, lỗ nhỏ kia lại trở nên căng chặt, anh nhét hai ngón tay vào đã căng lên, huyệt thịt mút lấy ngón tay, ấm áp lại trơn trượt. Hạ Lệnh Tân đã khẩn cấp muốn thay thế bằng thằng đệ của mình, rồi lại sợ cậu bị thương, chỉ có thể nới lỏng, không nhịn được oán giận: "Cục cưng chặt quá."
Trần Tịch vừa thẹn vừa mắc cỡ, cơ hồ muốn lườm anh trắng mắt, nhưng anh ở đằng sau, động tác này khó làm, vì thế cậu chỉ có thể cắn môi nhịn tiếng rên rỉ xuống, cắn răng nói: "Được rồi, anh vào đi."
Hạ Lệnh Tân theo thói quen thò tay ra lấy áo mưa ở tủ đầu giường, sờ một vòng không thấy. Anh ngẩn ra, lúc này mới nhớ sau khi quay về hai người chưa làm, anh bận bịu cũng quên mua áo mưa, nghĩ mà đen cả mặt.
Trần Tịch bị làm nửa vời, thấy anh đột nhiên ngừng lại một lúc lâu không có động tĩnh, xoay người hỏi anh: "Làm sao thế anh?"
Hạ Lệnh Tân buồn bực: "Quên mua áo mưa."
Trần Tịch cũng giật mình, mấy giây sau thì bật cười, đạp rơi quần trong chăn, chủ động nhích đến gần quấn lấy thắt lưng anh, vươn tay lấy côn th*t vẫn cương ở đũng quần anh ra an ủi, ấn quy đầu vào miệng huyệt, hôn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao, vừa hết kinh được hai ngày, bây giờ chơi trần cũng không sao."
Anh nhíu mày không đồng ý, dùng sức mạnh ý chí rút thằng em ra khỏi miệng huyệt: "Không được, kỳ an toàn cũng không được, em biết rõ hơn anh."
Cậu yên lặng nhìn anh hai giây, đột nhiên nổi cáu, cắn mạnh môi anh, nhân lúc anh chưa hoàn hồn, xoay người ngồi dậy đè anh nằm xuống, nâng chân ngồi lên người anh, một tay cầm côn th*t anh ngồi thẳng xuống. Lúc Hạ Lệnh Tân khiếp sợ chưa kịp ngăn cản cậu đã nhét côn th*t vào trong huyệt, cũng bởi vì đâm quá sâu nên cậu kêu lên một tiếng.
Hạ Lệnh Tân không dám cựa quậy, ôm hông cậu hỏi: "Cục cưng thế nào rồi? Có bị thương không em?" cậu lắc đầu, tuy rằng căng nhưng không đau, cậu thử động đậy, không hề hấn gì.
Hạ Lệnh Tân bị Trần Tịch thử lắc lư làm cho dục vọng lại tăng vọt, anh cố nén không nhúc nhích, mồ hôi chảy xuống thái dương, anh cắn răng ra lệnh: "Cục cưng nghe lời, đứng dậy mau, chúng ta dùng đằng sau là được."
Trần Tịch mặc kệ anh, cắn môi chậm rãi nâng thắt lưng lên lại chậm rãi ngồi xuống, càng ngày càng nhiều chất lỏng trào ra miệng huyệt, ra vào càng dễ dàng, Trần Tịch đã cảm nhận được khoái hoạt.
Trần Tịch chủ động như vậy khiến Hạ Lệnh Tân bị kích thích, sinh lý và tâm lý đều được lấp đầy, nhưng anh vẫn chưa bỏ cuộc, liều mạng dùng một chút ý chí cuối cùng muốn khuyên bảo cậu: "Cục cưng..."
Trần Tịch đỏ mặt thở dốc cắt đứt lời anh: "Chồng ơi... ưm... em muốn anh bắn vào..."
Trong đầu anh "oành" một tiếng, ý chí ầm ầm sụp đổ, trong mắt trong lòng trong đầu chỉ còn lại Trần Tịch ngọt ngào trước mắt và hai chữ "bắn vào" này.
Sau đó một người chủ động biến thành hai người chủ động, mỗi một lần Trần Tịch ngồi xuống là Hạ Lệnh Tân lại phối hợp nâng thắt lưng cắm thẳng vào, côn th*t thô to nóng bỏng không để ý lỗ nhỏ giữ lại, thẳng tắp phá tan tầng tầng cản trở đâm đến chỗ sâu nhất, đâm thẳng vào chỗ mẫn cảm nhất trong người cậu. Cậu vừa đau vừa thích, cầu xin: "Nhẹ thôi... ư a..." Hạ Lệnh Tân khôi phục một chút lý trí, giảm lực, theo động tác chậm rãi của cậu tự do rong ruổi côn th*t trong lỗ nhỏ.
Dần dà Trần Tịch kiệt sức, lên xuống càng ngày càng chậm, khoái cảm vừa rồi trở nên dịu đi, giống như con sóng nhỏ bên bờ biển vỗ rì rào, nhưng sau khi trải qua sóng to, bọt sóng nhỏ này hiển nhiên đã không thể thỏa mãn dục vọng trong cơ thể. Cậu cố gắng chống tay lên ngực anh bủn rủn nuốt côn th*t trong người, khóc nức nở oán giận nói: "Ưm... em mệt quá... Hạ Lệnh Tân anh, ư... anh nhúc nhích đi..."
Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ thở dài, hai tay nắm hông cậu đỡ cậu từ trên xuống dưới, cong thắt lưng chủ động đâm vào, trong mắt tràn đầy dục vọng và tình yêu, dỗ dành: "Cục cưng ngoan, chịu thêm một lát."
Trần Tịch bị bắt tiếp tục cưỡi trên người Hạ Lệnh Tân, hông và chân cậu đã mỏi nhừ, cũng may có cánh tay của anh đỡ, không thì thật sự cậu phải mất mặt khóc lên. Trần Tịch cắn môi nhìn Hạ Lệnh Tân, anh cũng đang say mê nhìn cậu, hai người không ai nói gì, tình yêu yên lặng nảy nở thông qua thể xác.
Hạ Lệnh Tân căng người, từng chút lại từng chút đâm vào trong Trần Tịch, cậu lại bị bọt sóng dâng lên tận trời, sóng sau cao hơn sóng trước, khi hạ xuống có thủy triều nhẹ nhàng đón được cậu, tiếp theo lại đến đỉnh cao trào khác. Cậu không khống chế được kêu thành tiếng, rên rỉ tiếng sau to hơn tiếng trước, cuối cùng cắn môi khóc thành tiếng lúc lên đỉnh. dương v*t cương cứng bắn ra, cùng lúc đó một bãi chất lỏng chảy ra khỏi lỗ nhỏ, chảy xuống quy đầu. Hạ Lệnh Tân run lên một cái, cắm mạnh vào cửa cổ tử cung, thở hổn hển bắn ra.
Trần Tịch bị anh nắm chặt eo không thể động đậy, giống như cá trên thớt, cảm nhận được từng luồng tinh dịch mà anh bắn ra. Cậu lại cao trào, người nổi lên tầng ửng hồng tình dục, Hạ Lệnh Tân nhìn mà ngực nóng lên, hận không thể nuốt cậu vào bụng.
Bắn xong, Hạ Lệnh Tân ôm cậu nằm xuống, nhân lúc chất lỏng ở trong huyệt chưa chảy ra lại thẳng lưng cắm vào. Trần Tịch đã mệt muốn chết, nước mắt và mồ hôi trên mặt vẫn chưa kịp lau, khi cảm nhận được thứ thô to trong cơ thể, cậu sợ tới mức trợn to mắt nhìn anh: "!!"
Hạ Lệnh Tân thở dốc hôn cậu một cái, khàn giọng cười nói: "Dù sao cũng bắn vào rồi, vậy nhân dịp này đút cục cưng ăn no, em thấy được không? Cục cưng?" Lời còn chưa nói hết đã nhấc chân Trần Tịch lên rút ra đâm vào.
Từ một người chủ động đến hai người chủ động, rồi đến bây giờ một người khác chủ động. Trần Tịch đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động, thành con cá mặc cho người làm thịt, không có chút khả năng phản kháng nào, chỉ có thể chảy nước mắt cào mấy dấu trên lưng Hạ Lệnh Tân, thừa nhận khoái cảm nhiều đến nỗi không nhịn nổi, khóc cao trào một lần lại một lần trong lòng anh, bị anh bắn vào trong một lần lại một lần.
Sau khi Hạ Lệnh Tân thoả mãn kết thúc, Trần Tịch đã mệt đến độ ngón tay cũng không động đậy nổi. Hạ Lệnh Tân bắn ba lần cảm thấy mỹ mãn, côn th*t của anh vẫn ở trong lỗ nhỏ của Trần Tịch, một tay nhẹ nhàng vuốt ve núm vú vừa rồi bị mút đến sưng đỏ, một tay nhẹ nhàng đè lên bụng cậu. Anh liếm vành tai cậu, trêu: "Cục cưng ăn no chưa?". Chí
Còn mấy ngày nữa là Hạ Lệnh Tân phải quay về trường học, bởi vì mấy năm không về nên mấy ngày còn lại cơ hồ anh phải đi xã giao suốt, bạn bè, huấn luyện viên, đồng đội, còn có chú bác thân thiết với nhà họ Hạ, ngoài ra còn phải đến vài bữa tiệc mà Hạ Lương Thành đưa anh đi. Hạ Lệnh Tân không có ngày nào là rảnh rỗi. Trừ liên hoan với Lý Tử Khâm, Chương Khải là Trần Tịch tham gia, vài ngày sau hai người cơ hồ là không có thời gian gặp mặt.
Ban ngày Trần Tịch đến quán cơm của Chu Thành phụ việc, thời gian rảnh thì học tập, buổi tối phải đến nhà mới của Hạ Lệnh Tân, nói cách khác là quay về nhà của hai người họ. Tuy rằng Hạ Lệnh Tân rất muốn về sớm hơn, nhưng bình thường lúc anh về nhà đã hơn mười giờ gần mười một giờ. Buổi tối bình thường Trần Tịch đi ngủ từ mười một giờ, anh không cho cậu chờ mình, cậu ngủ trước. Mấy ngày tiếp theo hai người cũng không có thời gian nói chuyện.
Buổi sáng khi Trần Tịch tỉnh dậy Hạ Lệnh Tân vẫn đang ngủ, cậu nhẹ nhàng nâng cánh tay anh ra muốn dậy làm bữa sáng, lại bị anh ôm càng chặt hơn. Người sau lưng dính chặt lấy cậu, mông cậu còn bị một cái gì đó nóng rực chọc lấy.
"Cục cưng, em đi đâu thế?" giọng ngái ngủ khàn khàn của Hạ Lệnh Tân vang lên bên tai.
Trần Tịch vỗ bàn tay bên hông: "Em đi làm bữa sáng, anh ngủ tiếp đi. Anh muốn ăn gì? Hôm nay mấy giờ ra ngoài?"
Hạ Lệnh Tân tỉnh táo lên chút, liếm cổ Trần Tịch, tay cũng bắt đầu lần sờ, mò vào quần cậu sờ nhóc Trần Tịch và thịt môi kia, đáp: "Ừ... bữa sáng ăn em, bữa trưa ăn em, cơm chiều cũng ăn em. Hôm nay không ra ngoài, ngày mốt đi rồi anh còn ra ngoài làm gì. Anh phải tranh thủ thời gian ăn no mới được, không thì lại phải nhịn đói quá lâu."
Trần Tịch đỏ tai, sẵng giọng: "Đừng có nói nhảm... Ưm..." Hạ Lệnh Tân đã đâm ngón tay vào.
Bởi vì Hạ Lệnh Tân bận quá và Trần Tịch đến tháng nên đã chừng mười ngày hai người chưa làm, lỗ nhỏ kia lại trở nên căng chặt, anh nhét hai ngón tay vào đã căng lên, huyệt thịt mút lấy ngón tay, ấm áp lại trơn trượt. Hạ Lệnh Tân đã khẩn cấp muốn thay thế bằng thằng đệ của mình, rồi lại sợ cậu bị thương, chỉ có thể nới lỏng, không nhịn được oán giận: "Cục cưng chặt quá."
Trần Tịch vừa thẹn vừa mắc cỡ, cơ hồ muốn lườm anh trắng mắt, nhưng anh ở đằng sau, động tác này khó làm, vì thế cậu chỉ có thể cắn môi nhịn tiếng rên rỉ xuống, cắn răng nói: "Được rồi, anh vào đi."
Hạ Lệnh Tân theo thói quen thò tay ra lấy áo mưa ở tủ đầu giường, sờ một vòng không thấy. Anh ngẩn ra, lúc này mới nhớ sau khi quay về hai người chưa làm, anh bận bịu cũng quên mua áo mưa, nghĩ mà đen cả mặt.
Trần Tịch bị làm nửa vời, thấy anh đột nhiên ngừng lại một lúc lâu không có động tĩnh, xoay người hỏi anh: "Làm sao thế anh?"
Hạ Lệnh Tân buồn bực: "Quên mua áo mưa."
Trần Tịch cũng giật mình, mấy giây sau thì bật cười, đạp rơi quần trong chăn, chủ động nhích đến gần quấn lấy thắt lưng anh, vươn tay lấy côn th*t vẫn cương ở đũng quần anh ra an ủi, ấn quy đầu vào miệng huyệt, hôn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao, vừa hết kinh được hai ngày, bây giờ chơi trần cũng không sao."
Anh nhíu mày không đồng ý, dùng sức mạnh ý chí rút thằng em ra khỏi miệng huyệt: "Không được, kỳ an toàn cũng không được, em biết rõ hơn anh."
Cậu yên lặng nhìn anh hai giây, đột nhiên nổi cáu, cắn mạnh môi anh, nhân lúc anh chưa hoàn hồn, xoay người ngồi dậy đè anh nằm xuống, nâng chân ngồi lên người anh, một tay cầm côn th*t anh ngồi thẳng xuống. Lúc Hạ Lệnh Tân khiếp sợ chưa kịp ngăn cản cậu đã nhét côn th*t vào trong huyệt, cũng bởi vì đâm quá sâu nên cậu kêu lên một tiếng.
Hạ Lệnh Tân không dám cựa quậy, ôm hông cậu hỏi: "Cục cưng thế nào rồi? Có bị thương không em?" cậu lắc đầu, tuy rằng căng nhưng không đau, cậu thử động đậy, không hề hấn gì.
Hạ Lệnh Tân bị Trần Tịch thử lắc lư làm cho dục vọng lại tăng vọt, anh cố nén không nhúc nhích, mồ hôi chảy xuống thái dương, anh cắn răng ra lệnh: "Cục cưng nghe lời, đứng dậy mau, chúng ta dùng đằng sau là được."
Trần Tịch mặc kệ anh, cắn môi chậm rãi nâng thắt lưng lên lại chậm rãi ngồi xuống, càng ngày càng nhiều chất lỏng trào ra miệng huyệt, ra vào càng dễ dàng, Trần Tịch đã cảm nhận được khoái hoạt.
Trần Tịch chủ động như vậy khiến Hạ Lệnh Tân bị kích thích, sinh lý và tâm lý đều được lấp đầy, nhưng anh vẫn chưa bỏ cuộc, liều mạng dùng một chút ý chí cuối cùng muốn khuyên bảo cậu: "Cục cưng..."
Trần Tịch đỏ mặt thở dốc cắt đứt lời anh: "Chồng ơi... ưm... em muốn anh bắn vào..."
Trong đầu anh "oành" một tiếng, ý chí ầm ầm sụp đổ, trong mắt trong lòng trong đầu chỉ còn lại Trần Tịch ngọt ngào trước mắt và hai chữ "bắn vào" này.
Sau đó một người chủ động biến thành hai người chủ động, mỗi một lần Trần Tịch ngồi xuống là Hạ Lệnh Tân lại phối hợp nâng thắt lưng cắm thẳng vào, côn th*t thô to nóng bỏng không để ý lỗ nhỏ giữ lại, thẳng tắp phá tan tầng tầng cản trở đâm đến chỗ sâu nhất, đâm thẳng vào chỗ mẫn cảm nhất trong người cậu. Cậu vừa đau vừa thích, cầu xin: "Nhẹ thôi... ư a..." Hạ Lệnh Tân khôi phục một chút lý trí, giảm lực, theo động tác chậm rãi của cậu tự do rong ruổi côn th*t trong lỗ nhỏ.
Dần dà Trần Tịch kiệt sức, lên xuống càng ngày càng chậm, khoái cảm vừa rồi trở nên dịu đi, giống như con sóng nhỏ bên bờ biển vỗ rì rào, nhưng sau khi trải qua sóng to, bọt sóng nhỏ này hiển nhiên đã không thể thỏa mãn dục vọng trong cơ thể. Cậu cố gắng chống tay lên ngực anh bủn rủn nuốt côn th*t trong người, khóc nức nở oán giận nói: "Ưm... em mệt quá... Hạ Lệnh Tân anh, ư... anh nhúc nhích đi..."
Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ thở dài, hai tay nắm hông cậu đỡ cậu từ trên xuống dưới, cong thắt lưng chủ động đâm vào, trong mắt tràn đầy dục vọng và tình yêu, dỗ dành: "Cục cưng ngoan, chịu thêm một lát."
Trần Tịch bị bắt tiếp tục cưỡi trên người Hạ Lệnh Tân, hông và chân cậu đã mỏi nhừ, cũng may có cánh tay của anh đỡ, không thì thật sự cậu phải mất mặt khóc lên. Trần Tịch cắn môi nhìn Hạ Lệnh Tân, anh cũng đang say mê nhìn cậu, hai người không ai nói gì, tình yêu yên lặng nảy nở thông qua thể xác.
Hạ Lệnh Tân căng người, từng chút lại từng chút đâm vào trong Trần Tịch, cậu lại bị bọt sóng dâng lên tận trời, sóng sau cao hơn sóng trước, khi hạ xuống có thủy triều nhẹ nhàng đón được cậu, tiếp theo lại đến đỉnh cao trào khác. Cậu không khống chế được kêu thành tiếng, rên rỉ tiếng sau to hơn tiếng trước, cuối cùng cắn môi khóc thành tiếng lúc lên đỉnh. dương v*t cương cứng bắn ra, cùng lúc đó một bãi chất lỏng chảy ra khỏi lỗ nhỏ, chảy xuống quy đầu. Hạ Lệnh Tân run lên một cái, cắm mạnh vào cửa cổ tử cung, thở hổn hển bắn ra.
Trần Tịch bị anh nắm chặt eo không thể động đậy, giống như cá trên thớt, cảm nhận được từng luồng tinh dịch mà anh bắn ra. Cậu lại cao trào, người nổi lên tầng ửng hồng tình dục, Hạ Lệnh Tân nhìn mà ngực nóng lên, hận không thể nuốt cậu vào bụng.
Bắn xong, Hạ Lệnh Tân ôm cậu nằm xuống, nhân lúc chất lỏng ở trong huyệt chưa chảy ra lại thẳng lưng cắm vào. Trần Tịch đã mệt muốn chết, nước mắt và mồ hôi trên mặt vẫn chưa kịp lau, khi cảm nhận được thứ thô to trong cơ thể, cậu sợ tới mức trợn to mắt nhìn anh: "!!"
Hạ Lệnh Tân thở dốc hôn cậu một cái, khàn giọng cười nói: "Dù sao cũng bắn vào rồi, vậy nhân dịp này đút cục cưng ăn no, em thấy được không? Cục cưng?" Lời còn chưa nói hết đã nhấc chân Trần Tịch lên rút ra đâm vào.
Từ một người chủ động đến hai người chủ động, rồi đến bây giờ một người khác chủ động. Trần Tịch đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động, thành con cá mặc cho người làm thịt, không có chút khả năng phản kháng nào, chỉ có thể chảy nước mắt cào mấy dấu trên lưng Hạ Lệnh Tân, thừa nhận khoái cảm nhiều đến nỗi không nhịn nổi, khóc cao trào một lần lại một lần trong lòng anh, bị anh bắn vào trong một lần lại một lần.
Sau khi Hạ Lệnh Tân thoả mãn kết thúc, Trần Tịch đã mệt đến độ ngón tay cũng không động đậy nổi. Hạ Lệnh Tân bắn ba lần cảm thấy mỹ mãn, côn th*t của anh vẫn ở trong lỗ nhỏ của Trần Tịch, một tay nhẹ nhàng vuốt ve núm vú vừa rồi bị mút đến sưng đỏ, một tay nhẹ nhàng đè lên bụng cậu. Anh liếm vành tai cậu, trêu: "Cục cưng ăn no chưa?". Chí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất