Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 157: Phòng điều tra đặc biệt (39)

Trước
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sau khi uống thuốc xong người nằm trên giường kia ngủ thiếp đi, Tả Ngôn xác nhận hắn vẫn còn nhịp thở mới từ cửa phòng bước ra ngoài.

Rạp hát từng nổi tiếng một thời lúc này lại vắng vẻ hẳn, Tả Ngôn đi một lúc rồi cũng không gặp được bao nhiêu người.

Tả Ngôn: [Vậy mà xuống dốc rồi?]

Hệ thống: [Nhanh hệt như một cây cột đổ xuống, ai cũng không đỡ được.]

Người nằm trên giường kia chống đỡ toàn gánh hát, hiện tại người nọ ngã bệnh, xuống dốc là chuyện có thể lường trước được, trong thời loạn như vầy mà một rạp hát có thể tồn tại lâu như vậy đúng là hiếm có.

Còn chưa bước đến gần phòng chờ đã nghe được tiếng cãi nhau từ bên trong.

"Thuốc của ông có chút tác dụng nào không thế! Tên đạo sĩ thối này, tôi nói cho ông biết, nếu ông dám gạt tôi thì ông không trả nổi cái giá đó đâu!"

Tả Ngôn vẫn có thể nghe rõ được giọng nói của những người khác như trước, cậu bước đến gần để nhìn cho rõ.

Trong phòng có 4 người hoặc ngồi hoặc đứng, trong đó có một người ăn mặc thời thượng vẻ mặt hung hăng nắm chặt cổ áo của một người khác.

"Chú ba, chú đừng xúc động, thử nghe xem vị đạo trưởng đây muốn nói gì."

"Nghe cái gì mà nghe, thằng nhóc kia uống thuốc hơn nửa tháng, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, nếu nó chết vậy chúng ta liền xong đời! Nếu bên đại soái không xem được kịch, tìm rạp hát khác, đến lúc đó chúng ta sẽ chết hết!" Người nọ nắm chặt lấy cổ áo của đạo sĩ hận không thể bóp chết gã.

"Chú ba chú nói chuyện với anh cả kiểu gì vậy! Đạo trưởng, anh cả của tôi tin tưởng ông nên mới cứu ông từ họng súng ra, nếu Trịnh gia của chúng ta tiêu đời thì ông cũng không sống không được!" Giữ em trai lại, người nọ hất tay áo uy hiếp nói.

Vị đạo sĩ đứng giữa vuốt ria mép không hề lo sợ nói, "Thuốc đó của tôi nếu dùng được đến ngày thứ ba thì nhất định sẽ có hiệu quả."

Nghe ông ta hứa hẹn như thế, các anh em liếc mắt nhìn nhau, "Tin ông thêm lần nữa!"

Hình ảnh dừng lại, khung cảnh hệt như bị lật sang một trang sách khác, trong nháy mắt trước mặt đã là sân khấu kịch.

Người trên sân khấu mặc quần áo kịch, giọng nói trong trẻo, động tác nhẹ nhàng, một chút cũng không nhìn ra được bệnh tình nguy kịch trước đó của hắn.

Ở một đầu khác của sân khấu có một vị phu nhân dịu dàng nhìn người trên sân khấu, hai ngón tay nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc.

Xem ra bài thuốc của tên đạo sĩ kia có tác dụng rồi.

Giọng hát nhỏ dần, hình ảnh trước mắt lại thay đổi lần thứ hai.

"Làm như vậy là trái với ý Trời, đừng có mà xằng bậy!" Một quát vang lên từ trong phòng.

Lần này là một căn phòng khá âm u, bên trong có ba người đang đứng.

"Anh cả, nếu chúng ta không làm vậy vậy kết cục của anh hai hôm nay chính là chúng ta của ngày mai!"

Anh cả nhà họ Trịnh do dự một lát, "Thật sự không còn cách nào khác sao đạo trưởng?"

Vị đạo sĩ già nói: "Đây là cách duy nhất. Chuyện của nhị công tử các cậu cũng thấy rồi, quyết định thế nào là quyền của các cậu."

"Anh cả! Anh hai mới hai mươi tuổi, cha cũng không sống qua nổi bốn mươi. Chẳng lẽ anh muốn nhìn gia nghiệp lớn của nhà chúng ta rơi vào tay thằng nhóc kia ư?" Nhị thiếu gia nhà họ Trịnh nắm chặt tay, tức đến run người.



Nhìn thấy đại thiếu gia nhà họ Trịnh vẫn còn do dự, vị đạo sĩ già nói: "Mình không sống vì mình thì ai sẽ sống vì mình? Bệnh tình của công tử Thanh Tu các cậu cũng thấy rồi đó, cậu ấy đang ngày một tốt hơn. Các cậu chỉ cần làm theo lời tôi chỉ dẫn, bệnh nhất định sẽ không tái phát nữa."

Tam thiếu gia nhà họ Trịnh nói: "Anh cả, trước đó nếu không phải do thằng nhóc kia uống thuốc của đạo trưởng thì đã chết từ lâu rồi. Chẳng phải chỉ chết có vài người thôi ư, dòng chính nhà họ Trịnh không phải một trăm thì cũng tám mươi mạng người. Anh cả, cho dù anh không nghĩ cho mình nhưng cũng phải nghĩ cho Tử Đống nhà anh chứ, cháu mới có ba tuổi thôi.

Nếu anh không đồng ý thì mặc kệ em luôn đi, con trai nhà em còn chưa đầy tháng, anh không muốn nghĩ cho con của anh nhưng em phải nghĩ cho con của em! Em muốn sống để nhìn thấy Hoàng nhi nhà em lớn lên rồi cưới vợ sinh con, em phải sống!'

Tả Ngôn nhìn thấy mặt của gã đỏ bừng lên, bộ dáng rất kích động. Tuy anh cả nhà họ Trịnh có hơi dao động nhưng vẫn chưa đồng ý trực tiếp với gã.

Tả Ngôn suy nghĩ từng lời nói của bọn họ, tên nhị thiếu gia nhà họ Trịnh thoạt nhìn khá nho nhã kia chết rồi, hình như chết do căn bệnh nào đó.

Đạo trưởng có thể cứu bọn họ nhưng phải có người chết là có ý gì?

Sau đó cậu nhìn thấy anh cả nhà họ Trịnh vẫn quyết định lắc đầu, anh ba nhà họ Trịnh không cam lòng mà cắn răng chịu đựng, đạo trưởng vuốt râu mép ra vẻ như như nên như vậy.

Qua vài ngày, đại thiếu gia nhà họ Trịnh qua đời.

Lần này lão phu nhân nhà họ Trịnh khóc đến tê tâm liệt phế, không chấp nhận được chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần thứ hai, mấy lần khóc rồi ngất tại linh đường.

Tam thiếu gia nhà họ Trịnh mặc đồ trắng, nước mắt từ trong mắt chảy xuống, gã lấy tay chùi chùi, sau đó cùng đạo sĩ hai mắt nhìn nhau.

Sau khi đại thiếu gia nhà họ Trịnh mất, tam thiếu gia lên làm đương gia, lão phu nhân mang con trai của đại thiếu gia về sân vườn của mình chăm sóc.

Thanh Tu – cũng chính là thiếu niên mà Tả Ngôn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, hiện tại đã là một thanh niên cao to, tuy rằng cậu không biết được cụ thể bộ dáng của hắn như thế nào, nhưng cậu lại có thể từ trong ánh mắt của các nha hoàn biết được hắn nhất định mang diện mạo của một vị công tử ôn nhuận như ngọc.

"Thanh Tu, ngươi cũng nên thành hôn rồi, ta muốn ôm cháu sớm một chút."

Sắc mặt của lão phu nhân vàng như nến, hai đứa con trai lần lượt qua đời mang đến đả kích không nhỏ cho bà, khiến bà cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa.

Thanh Tu chỉ tay vào sách, nói: "Chữ này đọc là kẹo."

Đứa trẻ ngồi trên ghế cầm quyển sách gật đầu, đọc: "Kẹo."

Thanh Tu bảo đứa trẻ tiếp tục đọc, sau đó nghiêng đầu nói với lão phu nhân: "Người đã có hai đứa cháu rồi, đừng tham lam quá."

Trên mặt lão phu nhân mang theo ý cười, giơ tay vuốt vuốt đầu đứa trẻ đang ngâm nga lời nhạc, "Ta giao Tử Đống cho ngươi, nó rất có thiên phú, tuy rằng không bằng ngươi nhưng lại giỏi hơn cha và chú của nó."

Tả Ngôn ghé người lên khung cửa sổ, từ góc của cậu có thể nhìn thấy sự tiếc nuối và bất lực trong mắt của lão phu nhân.

Mà thanh niên ngồi bên cạnh bà im lặng một lát, sau đó nói: "Những gì con biết con đều sẽ truyền lại cho nó."

Nét mặt của lão phu nhân cuối cùng cũng thả lỏng ra, tuy rằng tuổi chưa quá năm mươi nhưng tóc đã hoa râm.

Đợi đến khi lão phu nhân ngủ rồi thanh niên mới dẫn đến trẻ ra khỏi phòng trở về sân vườn của mình.

Trên xích đu, thanh niên vừa trở về liền uống một chén thuốc lớn. Tả Ngôn nhìn thấy khi hắn cầm chén thuốc gần lại môi thì tay khựng lại, nhưng vài giây sau lại uống sạch chén thuốc.

Đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngửa đầu lên hỏi: "Chú ơi chú biết chơi đánh cầu không?"

Thanh Tu: "Không."

"Chú có thể bắt chim sẻ giúp con không?"

Thanh tu: "Không."



"Tại sao?"

Tả Ngôn ngồi trên hàng ghế bên kia khẽ lẩm bẩm: "Bởi vì con không có cung."

Thanh Tu không nhìn đứa trẻ lấy một cái, thản nhiên nói: "Con có cung không?"

Tả Ngôn nhún vai, quả nhiên là vậy. Lần sau muốn chơi trò gì thì phải chuẩn bị sẵn đồ nghề trước đã.

Đứa trẻ thất vọng nói một tiếng không có, cúi đầu buồn bã đọc sách.

Tả Ngôn đưa đầu nhìn thoáng qua, là một hồi lời nhạc dài, khổ cho đứa trẻ đó thật.

Tả Ngôn hướng đầu đến trước mặt thanh niên kia, sau đó nhanh chóng rụt đầu về.

Hệ thống: [Sao đó?]

Tả Ngôn thở dài: [Lần đầu tiên ta cảm thấy mình thất học.]

Hệ thống: [Mấy giấc mơ trước đó ngươi đều thất học.]

Tả Ngôn nói: [Lúc nào ta mới có thể thoát ra khỏi đây?]

Hệ thống: [Đầu tiên ngươi phải biết ngươi vào bằng cách nào.]

Cậu vào đây lúc đang nói chuyện, chẳng lẽ cậu phải nói chuyện liên tục à?

Đứa trẻ đảo mắt một cái, ngửa đầu nói: "Chú ơi, chúng ta đi xem kịch chiếu bóng đi."

Cái này hay nè, lỗ tai của Tả Ngôn vảnh lên. Kịch chiếu bóng? Cậu chưa từng xem.

Thanh niên ngay cả đầu cũng không thèm nâng: "Đọc được hồi thứ ba chưa?"

Đứa trẻ lắc đầu, "Sắp... sắp rồi..."

"Đọc thử một lần."

Đứa trẻ lắp ba lắp bắp ngâm nga, Tả Ngôn thấy căng thẳng thay nó.

Đúng lúc này thanh niên đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía của cậu, Tả Ngôn cứng người. Cậu vậy mà lại cảm thấy tầm mắt của đối phương dừng trên người cậu hơn mười giây.

"Lát nữa về nhớ phải đọc xong hồi thứ ba."

Thanh niên vịn tay cầm của ghế tựa đứng lên, khoé mặt đảo qua bên cạnh, dắt tay đứa trẻ, gọi người hầu cùng nhau ra ngoài.

Tả Ngôn dừng một lát rồi bước theo sau, [Vừa nãy hắn đã nhìn thấy ta ư?]

Hệ thống: [Ngươi đoán xem.]

Tả Ngôn: [Ta đoán ngươi sắp bị ta mắng rồi đó.]

HLTT: Tui comeback rồi đây~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước