Dạy Học Hữu Nghị

Chương 8

Trước Sau
Bầu không khí có thể đông chết người mà Lý Ứng toả ra khiến các nữ sinh chỉ dám nhìn mà không dám tới gần.

Bọn họ vừa cảm thấy đáng tiếc vừa rất lo lắng khi Lý Ứng trở nên như thế.

Tất nhiên ai cũng hiểu đó là do Lý Ứng và Tần Dương giận dỗi đánh nhau.

Các cô cũng hiểu, cảm xúc của Lý Ứng sẽ bị Tần Dương ảnh hưởng, và chỉ bị mỗi mình hắn ảnh hưởng.

Các nữ sinh không biết phải làm sao bây giờ, chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể nhanh chóng làm lành. Bọn họ nhớ Lý Ứng ôn nhu, hiền hoà giảng bài cho mình lắm rồi!

Còn cậu của lúc này… Các cô không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Thật sự là lạnh hết sống lưng…

Không thể khuyên nhủ nổi Lý Ứng, vậy thuyết phục thử Tần Dương coi sao. Chỉ là cứ ba ngày thì hết hai ngày hắn không tới lớp, có tới cũng trưng ra cái bản mặt người sống chớ gần, nếu không đừng trách tại sao nước biển lại mặn.

Ai…

Các nữ sinh yên lặng thở dài.

Bạn bè trong lớp đều ra sức giúp hai người họ quay về với nhau.

Ví dụ như cố ý sắp xếp cho hai người trực nhật chung một ngày, có hoạt động gì cũng để bọn họ cùng nhóm, còn nhân cơ hội nhà ăn đông đúc có thể vừa vặn chừa ra hai chỗ trống gần nhau, vân vân và vân vân.

Chỉ là không thấy quan hệ giữa bọn họ có chuyển biến tốt đẹp, chẳng ai nói câu nào, mặt lạnh đối mặt lạnh!

Ai…

Mọi người lại thở dài một tiếng.

Không chỉ bạn bè mà ngay cả thầy giáo cũng giao nhiệm vụ cho Lý Ứng kèm cặp Tần Dương sau buổi học.

Mấy lời nói miệng này vốn mọi người sẽ bỏ ngoài tai, không ngờ thầy giáo lại biến nó thành hoạt động chính thức của lớp. Học sinh giỏi giúp học sinh dở, dạy một kèm một, thầy giáo ở bên cạnh giám sát.

Lý Ứng và Tần Dương là một nhóm.

Các nhóm khác đã nhỏ giọng mà thảo luận, lâu lâu lại liếc nhìn cặp đôi Lý Tần.

Một câu bọn họ cũng không nói.

Lý Ứng xoay bút, Tần Dương tùy tiện dựa lưng lên ghế ngồi.

“Khụ…” Thầy giáo vờ ho, “Lý Ứng, nhóm em sao lại không làm việc. Tần Dương, em mau học với Lý Ứng đi.”

“Ờ.” Tần Dương lên tiếng, “Bài này làm sao?”

Lý Ứng liền nói cách giải.

“Ờ.”

Cuộc đối thoại của hai người dừng lại ở đây. Những buổi học gắn bó thân thiết lúc trước không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ còn là máy móc cứng đơ.

“Thầy ơi, em tự học được, em về trước đây.” Tần Dương nói xong thì bỏ đi.



Lý Ứng im lặng nửa ngày đột nhiên vo tờ giấy trước mắt thành cục, tùy tiện ném về hướng thùng rác, trúng ngay đích.

Mấy ngày nay Lý Ứng vẫn luôn tức giận. Cậu cực kỳ khó chịu việc hắn đột nhiên nói hai người không phải bạn bè, sau còn trưng cái bản nhăn nhó cho cậu xem.

Mẹ nó…

Trong lòng mắng một câu thô tục, thật không thể hiểu nổi.

Rốt cuộc là có chuyện gì chứ, cậu bực bội vò rối tóc.

Khi bình tĩnh lại, Lý Ứng nghĩ có lẽ nên nói chuyện rõ ràng thêm một lần với Tần Dương. Nhưng cái tôi không cho phép, thế là cậu và Tần Dương vẫn trong trạng thái giằng co.

Qua một thời gian ngắn, Lý Ứng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Cậu chịu không nổi cảnh Tần Dương ngưng hỏi bài cậu, im lặng với cậu, không cười với cậu.

Tóm lại không chịu nổi việc bên cạnh cậu không có Tần Dương.

Mặc kệ như thế nào cậu cũng sẽ quấn chặt lấy Tần Dương mà hỏi cho ra lẽ, nhất định phải khôi phục lại quan hệ trước đây. Hơn nữa cậu đã sớm có ý khác…

Ngay thời điểm Lý Ứng hạ quyết tâm, Tần Dương lại nghỉ học suốt mấy bữa.

Hôm ấy tan học, trời đổ mưa to. Rõ ràng đang chạng vạng mà sắc trời âm u như buổi tối.

Lý Ứng ở lại trường rất muộn mới nhấc chân về nhà.

Cậu mở dù, đang chuẩn bị tiến vào màn mưa bạc xối xả, chợt nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt: “Lý Ứng…”

Lý Ứng kinh ngạc quay đầu lại, là Tần Dương.

Hắn đang đứng dưới mưa, toàn thân đều ướt đẫm, cả người lộ ra vẻ sa sút.

Lý Ứng căng thẳng chạy nhanh tới, che dù cho Tần Dương, lại ôm hắn vào trường học.

Cậu vốn muốn để Tần Dương ngồi trong lớp, nhưng xung quanh đã không còn một ai, cửa phòng đều bị khóa kín. Hai người bọn họ chỉ có thể tạm ở hành lang.

Trên hành lang không có đèn, rất tối, đành phải nương nhờ theo chút ánh sáng ngoài cửa sổ.

Cửa sổ khép chặt ngăn được bớt tiếng mưa rơi.

Lý Ứng để Tần Dương dựa lên tường, lau nước mưa trên mặt hắn, lại vỗ vỗ đôi má kia. “Tần Dương, Tần Dương! Cậu không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?!”

“Tôi không sao…” Giọng hắn nghe thật mỏng manh.

“Quần áo cậu đều ướt đẫm rồi! Mau cởi ra trước đã!”

Lý Ứng có hơi luống cuống tay chân. Cậu chưa từng thấy Tần Dương suy sụp đến vậy, thực sự khiến người ta hoảng hốt.

Lý Ứng mất nửa ngày mới mở được toàn bộ khuy áo hắn. Cậu tránh cho tầm mắt mình dừng lại ở nửa thân trên trần trụi tráng kiện kia, cởi áo ngoài của mình ra đắp lên người Tần Dương.

Tần Dương dựa tường, mặc kệ Lý Ứng đùa nghịch cơ thể.

“Tần Dương… Sao giờ này cậu lại đến trường học… Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đến đây… muốn gặp cậu…”

Tần Dương cười, quần áo lại không chỉnh tề làm trong mắt Lý Ứng chỉ thấy vô cùng gợi cảm, tim tức khắc đập tăng tốc.



“Thật xin lỗi…” Tần Dương đột nhiên nói xin lỗi.

“Không sao… Không sao!” Tần Dương chỉ vừa nói ba chữ, vẫn chưa giải thích nguyên nhân Lý Ứng đã vội vàng tha thứ. Giống như cậu biết vì sao hắn xin lỗi, lại có vẻ như cho dù thế nào, chỉ cần Tần Dương xin lỗi cậu đều sẽ bỏ qua. Mà cũng có lẽ… cậu căn bản không muốn để Tần Dương phải nói những lời như thế. “Không sao… Không sao hết, cậu không cần xin lỗi tôi… Không sao…”

“Hôm đó tôi bỏ thi… Còn nói với cậu những câu tàn nhẫn… Lúc sau lại tỏ thái độ lạnh lùng… Thật ra tôi rất muốn làm lành với cậu, chỉ là ngại mặt mũi không dám mở lời…”

“Không sao… Không sao… Đều là lỗi của tôi… Là tôi sai…” Lý Ứng vội vàng nói, “Là tôi không tốt, tôi không nên đối xử như vậy với cậu. Tôi thật đáng chết, tôi sao có thể nghĩ một đằng làm một nẻo như vậy… Đáng ra tôi phải tìm cậu nói chuyện đàng hoàng…”

“Cậu thật tốt…” Tần Dương giương mắt nhìn Lý Ứng đang căng thẳng, lông mi bị nước mưa thấm ướt khẽ run, môi lại nở nụ cười.

Nụ cười này trong mắt Lý Ứng quyến rũ quá đáng. Cậu biết bây giờ không phải thời điểm nên suy nghĩ miên man rồi không khắc chế được mà mơ tưởng hết lần này đến lần khác về Tần Dương, trong khi hắn đang suy yếu.

“Tôi căn bản không xứng làm bạn với cậu…”

“Cậu nói cái gì đó! Chúng ta là bạn! Cậu không được phép nói lại những câu này có biết không Tần Dương…” Lý Ứng nắm chặt lấy vai của Tần Dương, “Cho nên… Cậu có thể kể tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tần Dương rũ mi, im lặng trong chốc lát. “Sáng hôm đó… Tôi vốn định đến trường thi, không ngờ người đàn ông kia bị một đám người kéo ra ngoài.”

“Người đàn ông kia…”

“Là cha kế…”

“……”

“Tôi đoán đám người đó hẳn là kẻ thù của lão ta. Lão già ấy bị kéo đi xa lắm, lúc tôi đuổi được tới nơi lão đã bị đám kia người đánh đến không nhìn ra bộ dáng gì… Tuy tôi không thích lão, nhưng nhìn tấm thân gầy yếu như thế cuộn tròn trên mặt đất, không chút sức lực đánh trả… Đầu óc tôi lúc ấy như nổ tung, tôi vọt lên ẩu đả với đám người đó…”

“……” Lý Ứng nhíu mày càng chặt.

“Một mình tôi đương nhiên đánh không lại bọn chúng, bị hành đến thảm. Đánh chán chê bọn chúng mới bỏ đi, để tôi với lão nằm đó. Lão còn thảm hơn tôi nhiều, toàn thân đầm đìa máu, thoi thóp mà thở. Tôi liền bế lão chạy đến bệnh viện. Tôi chỉ bị thương bên ngoài một chút, lão ta thì trọng thương, mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện điều trị, cũng không có tỉnh lại… Sáng nay lão già này đột nhiên mở mắt, lão nhìn tôi. Tôi có thể nhận ra sau lớp băng y tế đó lão đang cười. Lão nắm tay tôi, nhấp môi không nói ra thành tiếng… Nhưng tôi đọc được, tôi biết lão già đó đã gọi tôi. Gọi tôi là con trai lão…”

Nói tới đây Tần Dương dừng lại một chút, rồi mím môi tiếp tục: “Lúc sau hình như lão ta còn định nói cái gì, tôi ghé sát lại cũng không nghe rõ… Tôi vẫn nghĩ lão ta sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi… Vậy mà không ngờ… Vừa rồi… Mới vừa rồi… Lão…”

Giọng Tần Dương nghẹn thắt lại, hắn không nói nữa mà đột nhiên ngồi sụp xuống, cúi đầu, úp mặt vào hai tay. 

Lý Ứng rũ mi, nhìn thấy Tần Dương dường như đang run rẩy, qua một hồi lâu có một tiếng “Hức…” rất nhỏ từ phía dưới truyền lên.

Âm thanh nức nở trở nên dồn dập, bả vai Tần Dương cũng không ngừng run rẩy.

Hình ảnh này đánh một cú thật mạnh vào thị giác của Lý Ứng, cậu cảm thấy trái tim mình rung động đến kịch liệt, giống như có thứ gì đó sắp phun trào ra.

Cậu đột nhiên quỳ xuống, hai tay ôm siết lấy Tần Dương, “Không sao… Không sao đâu mà…” Cậu nôn nóng an ủi.

Lý Ứng nâng mặt Tần Dương lên. Khi trông thấy những giọt nước mắt của hắn, bên trong lồng ngực cậu như có vô số cảm xúc đang thét gào. Cậu không nén nổi đau lòng mà hôn lên mặt Tần Dương. “Không sao… Còn có tôi… Có tôi ở đây… Sẽ không có việc gì hết… Đừng khóc…”

“Ư… ư… hức…”

Lý Ứng hôn lên nước mắt của Tần Dương, lại rải những chiếc hôn nhỏ vụn trên gương mặt hắn, vành tai hắn. “Không sao… Không sao hết… Có tôi ở đây… Tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi cậu…”

Cái hôn an ủi hạ xuống càng ngày càng vội vã, dần dần mang chút ý vị xâm chiếm.

Lý Ứng giữ gương mặt Tần Dương ngẩng lên, khẽ nhếch môi nhìn hắn, đột nhiên hôn xuống, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, xông thẳng đến nơi sâu nhất.

Tựa như muốn dùng xâm lấn mạnh mẽ này mà tuyên bố lời thề của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau