Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 123

Trước Sau
Edit: Qiezi

Dù sao mỗi lần tham dự đại chiến nhân-yêu, hắn đều có thể tùy ý chọn bắt tù binh, lần này tới ma cảnh Viêm Ngục là vì tìm kiếm một vật, tiểu tu sĩ này vốn là thu hoạch ngoài ý muốn, nếu phát hiện đã có chủ, buông tha cũng không sao.

Cái loại nuôi thả huyết nô bên ngoài thường là gian tế của Yêu tu gài vào nhân loại, đương nhiên mỹ nam tử sẽ không phá hỏng kế hoạch của đồng loại.

Mỹ nam tử tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhưng trước khi đi còn không quên giải hết độc trên người Từ Tử Nham, tại địa phương yêu thú hoành hành, nếu hôn mê quá một canh giờ, tuyệt đối là không còn đường sống.

Mỹ nam tử đi không bao lâu, Từ Tử Nham dần tỉnh lại.

Phát hiện mình còn ở chỗ cũ đồng thời dây trói biến mất, còn đờ ra một lúc lâu.

Bất luận anh nghĩ như thế nào cũng không hiểu, yêu thú cao cấp kia… A không, phải gọi là Yêu tu, tại sao lại buông tha mình. Dù nhìn từ góc độ nào, tu sĩ có thiên phú khá cao như anh đều là mục tiêu mà đối phương phải giết chết.

“Ca ca!” Từ Tử Dung lo lắng từ không trung nhảy xuống, ôm cổ Từ Tử Nham, kiểm tra cẩn thận từ đầu đến chân.

Từ Tử Nham vỗ vỗ vai y tính trấn an: “Ta không sao, lúc nãy là…” Đang nói liền ngừng lại, anh nhìn Tử Dung đầy hoài nghi: “Sao đệ tới nhanh vậy?”

Động tác của Từ Tử Dung hơi khựng lại, giọng bình tĩnh không hề chột dạ, nói rằng: “Lúc trước ta lo lắng, cho nên vẫn đi theo sau ca ca. Lúc sau ca ca lại ẩn thân tiến vào thung lũng, ta vốn cũng muốn theo vào, nhưng ai ngờ thung lũng lại bị kết giới phong bế, ta phí hết sức lực mới xông vào được kết giới, sau đó liền thấy ca ca té xỉu trên đất. Lúc nãy xảy ra chuyện gì?”

Từ Tử Nham không nói gì, anh biết từ nhỏ Tử Dung đã thiếu cảm giác an toàn, cho nên luôn thích bám mình. Cũng không ngờ sau khi trưởng thành, tật xấu này càng nghiêm trọng, hiện tại đã biến thành cuồng theo dõi.

May mà anh là ca ca y, dù bị theo dõi cũng không để ý, nếu như đổi thành người khác… Ách, đoán chừng đổi người khác, nói không chừng rất dễ bị mỹ mạo của Tử Dung mê hoặc, trực tiếp nhào qua, đâu còn cần trốn trốn tránh tránh kéo dài khoảng cách.

“Được rồi được rồi, không phải ta vẫn không sao sao.” Thân thể Từ Tử Nham còn có chút tê dại, chân như nhũn ra, nhìn đóa hoa hồng nhỏ không chớp mắt, độc này thật lợi hại, đến bây giờ anh còn chưa lấy lại được sức lực.

Kỳ thực Từ Tử Dung không nói thật, đương nhiên cũng không tính là nói dối Y đúng là đứng sau lưng ca ca, nhưng là vị trí rất xa, nhưng nếu không phải là huyết khế bị kích thích, y tuyệt đối không hiện thân. Một con yêu thú ngưng mạch hậu kỳ mà thôi, dù có nguy hiểm với Từ Tử Nham, cũng không thể ngay cả chạy trốn đều không làm được. Ca ca có một bảo vật có thể ẩn giấu thân thể, tuy y không biết đó là cái gì, nhưng y chỉ cần biết ca ca có con bài bảo mệnh chưa lật là đủ rồi.

Sau này nghe được chuyện xảy ra từ trong miệng ca ca, Từ Tử Dung thầm kêu may mắn. Tên Yêu tu kia hiểu lầm huyết khế y hạ cho ca ca là pháp thuật nô dịch nhân loại của Yêu tu khác, có thể hình thức hai thứ giống nhau, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác.

Đối phương hiểu lầm Từ Tử Nham là huyết nô của Yêu tu khác, thật sự là vận may của bọn họ, chứ nếu đối mặt với một tên Yêu tu nguyên anh kỳ, dù y kịp thời phát hiện xông tới, dùng toàn lực cũng không thể là đối thủ của người ta.

Loại chênh lệch thực lực này không thể dùng kinh nghiệm để bù đắp, dù y tự bạo nguyên hồn cũng không thể tạo bất kỳ thương tổn gì cho đối phương.

Siết chặt nắm tay, ánh mắt Từ Tử Dung âm trầm, y đã từng cảm thấy mình có rất nhiều thời gian có thể từ từ tu luyện với ca ca, nhưng cảnh ngộ hôm nay lại nhắc nhở y, thực lực không đủ, khi gặp phải kẻ địch có tu vi vượt xa y thì, bảo vệ ca ca chỉ là lời nói suông.

“Tử Dung? Đệ làm sao vậy?”

“Ừ, không có gì, chẳng qua là cảm thấy chúng ta thật may mắn. Ca ca, chúng ta quay về đi.” Từ Tử Dung ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói.

“Ừ, đi thôi.” Từ Tử Nham gật đầu, độc tính trên người anh vẫn còn, đừng nói con Hỏa Lân Quy đã chết kia, cho dù nó còn sống, với tình trạng bây giờ của anh cũng không có khả năng tiếp tục khiêu chiến.

Cõng ca ca ngự kiếm bay lên, Từ Tử Dung nhanh chóng quay về hang động của bọn họ.



Trong hang sát vách, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ còn đang cãi nhau, nói đúng hơn là, là Tưởng Ưng châm chọc kích động, mà Phương Thiên Duệ lại câm như hến.

Đối với Phương Thiên Duệ này, Từ Tử Dung có ấn tượng không tệ. Tuy rằng người này chính trực bảo thủ, thậm chí còn có điểm cố chấp, nhưng tính cách cứng cỏi này lại có thể làm hắn chịu đựng áp lực cực lớn.

Mặc dù thiên phú bình thường, thế nhưng người có tính cách kiên cường như vậy sẽ đạt được thành tựu, hiện tại hắn mạo hiểm lên trúc cơ, đồng thời có linh căn biến dị, tiền đồ tương lai không tính trước được.

“Hmm?” Thần sắc khẽ động, Từ Tử Dung vừa đặt Từ Tử Nham còn đang tê dại lên giường đá, vừa âm thầm phóng ra pháp thuật, đục một cái lỗ trên mặt cách âm của Tưởng Ưng.

“Ưm…”

“A!”

“Thiên Duệ…”

“Chết… Tiệt… Buông… A!”

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giãy giụa, tiếng xé rách quần áo đứt quãng từ bên cạnh truyền đến.

Phàm là tu sĩ sẽ có ngũ quan nhạy bén, vốn âm thanh nhỏ đến không thể nghe được, Từ Tử Nham nghe đến, quả thực giống như là vang lên bên tai.

Sắc mặc anh đỏ bừng cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng, phóng ra một lồng cách âm, che toàn bộ âm thanh ái muội ở bên ngoài.

“Ca ca…”

Từ Tử Dung dựa sát vào tai anh, thấp giọng kêu một tiếng.

Từ Tử Nham theo phản xạ tính lui về phía sau, kết quả không cẩn thận rầm một tiếng, ngã xuống đất.

Anh ngượng ngùng từ dưới đất bò dậy, nhỏ giọng thì thào: Dù Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ là tình nhân, nhưng hai người này không thể chú ý một chút hay sao, làm việc cũng không đóng cửa! Không biết sẽ dạy hư cậu bạn nhỏ sao!

Đương nhiên anh không biết là Từ Tử Dung giở trò quỷ, chỉ thầm oán giận Tưởng Ưng không đáng tin cậy.

“Ca ca.” Từ Tử Dung đau khổ nhìn Từ Tử Nham, buồn bã trên mặt như có thể biến thành mây đen lơ lửng trên đỉnh đầu y.

Từ Tử Nham ho khan hai cái dời mắt, biết rõ Tử Dung thích mình, cố tình lại nghe cái âm thanh này, anh tránh né hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, căn bản không có suy nghĩ.

“Cái gì… Ta có chút mệt, ngủ trước!” Nói xong, Từ Tử Nham cũng không nhìn thái độ đối phương, nhanh chóng lấy ra một tấm chăn từ túi càn khôn, dùng tốc độ ánh sáng cuộn mình thành một cục.

Từ Tử Dung mỉm cười nhìn cái chăn cuộn thành một cục, cúi sát xuống, cố tình dùng âm thanh ca ca có thể nghe được mà nói rằng: “Ca ca, sớm muộn có một ngày…”

Sớm muộn có một ngày cái gì?

Một cuộn chăn hơi giật giật, sau đó là tĩnh lặng.



Từ Tử Dung cũng không tức giận, cười cười xoay người rời khỏi phòng ca ca.

Đợi y đi rồi, Từ Tử Nham thò đầu khỏi chăn, nhìn cửa phòng bất đắc dĩ cười khổ.

Từ khi anh phát hiện Tử Dung tu luyện Huyết hải tâm kinh, tính xâm lược của Tử Dung dường như càng ngày càng mạnh. Hình tượng thiếu niên mười hai tuổi ngoan ngoãn yếu ớt hầu như hoàn toàn bị Tử Dung xinh đẹp diễm lệ lại tràn đầy tính công kích thay thế, nếu không phải hiện tại Tử Dung không có máu lạnh như trong trí nhớ, anh sẽ cho rằng Tử Dung bây giờ là Huyết ma kia xuyên qua.

Dùng sức xoa xoa thái dương, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy đầu đau kinh khủng. Đã từng kiên định cho rằng Tử Dung nhất định sẽ thay đổi mục tiêu khi tiếp xúc với nữ tu xinh đẹp, ý nghĩ này dường như sắp biến mất.

Thậm chí anh không dám nói suy nghĩ này ra với Tử Dung, bởi vì mỗi khi anh cố tính nhắc đến vấn đề này, bản năng sẽ cảnh cáo anh, một khi nói ra khỏi miệng, sẽ xảy ra chuyện càng tồi tệ.

“Haiz…” Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài. Hiện tại anh cũng không biết nên làm gì. Bị nhốt ở địa phương đáng chết này lâu như vậy, phạm vi hoạt động của bọn họ cũng giới hạn xung quanh hang núi này.

Tuy bọn họ cũng muốn mau chóng rời đi, nhưng không có thực lực tương ứng, bước vào địa bàn của yêu thú cao cấp chẳng khác nào tìm chết. Càng làm người buồn bực là, hôm nay anh phát hiện dấu vết Yêu tu tồn tại. Có một sẽ có hai, Yêu tu nguyên anh kỳ có thể rất hiếm gặp, dù là không có nguyên anh kỳ, xuất hiện một kim đan kỳ cũng đủ cho bọn họ uống một hồ.

Anh cũng không quên, con Hoàng kim cự thú trên tay anh có hạn chế số lần sử dụng, dù là con bài bảo mệnh chưa lật, có thể bảo vệ bọn họ bao nhiêu lần?

Phương Cách của anh có thể trở thành địa điểm ẩn giấu trong thời gian ngắn, nhưng thứ nhất, khi anh tiến vào Phương Cách thì không thể di chuyển, thứ hai, ngoài anh ra thì Phương Cách không tiếp nhận bất kỳ vật sống nào khác.

Nếu gặp phải nguy hiểm, anh làm sao có thể bỏ Tử Dung mà chạy trốn một mình? Cho nên chức năng này của Phương Cách cũng không có tác dụng gì quá lớn.

“Haiz… Phiền chết!” Phiền muộn túm tóc, Từ Tử Nham buồn bực, rõ ràng anh ở hiện đại sinh hoạt thuận lợi, tuy rằng không có vận may nghịch thiên gì, nhưng cũng thuận lợi không có gì rối rắm. Sao khi đến Tu Chân Giới này, lại nhiều phiền toái như vậy?

Mà phiền toái nhất, không thể nghi ngờ là chuyện Tử Dung thích anh.

Nguy cơ sinh tử đương nhiên quan trọng, nhưng sống là sống, chết là chết, nhưng nếu không thể giải quyết tình cảm ổn thỏa, phiền toái sẽ không nhỏ như vậy. Đặc biệt là người đã từng hắc hóa vặn vẹo như Tử Dung, thậm chí anh có hơi lo lắng, nếu như không xử lý tốt, Tử Dung lại biến thành Huyết Ma kia thì phải làm sao?

“Haiz…” Mấy phút ngắn ngủi, Từ Tử Nham đã thở dài ba lần, thế nhưng lại không giải quyết được vấn đề nào.

Anh phiền muộn ôm chăn lăn mấy vòng trên giường, cuối cùng dứt khoát giả vờ ngu dốt đi ngủ. Tuy nói khi lên trúc cơ, tu sĩ hoàn toàn có thể dùng ngồi thiền thay thế giấc ngủ, nhưng Từ Tử Nham cực kỳ căng thẳng, cần dùng giấc ngủ giải thoát…

Ba ngày sau, Từ Tử Nham đã hoàn toàn khôi phục quyết định tiếp tục tìm kiếm cơ hội đột phá.

Tất cả đều là hư vô, thực lực mới là gốc rễ!

Nếu ban đầu thực lực bọn họ cường đại, sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay.

Mấy ngày nay, Từ Tử Nham khôi phục tốt, Tử Dung vẫn là Tử Dung ngoan ngoãn nghe lời —— dù đây chỉ là ngụy trang của y, Từ Tử Nham cũng nhận ra. Dù sao chỉ cần Tử Dung không nhắc đến, không ép anh trả lời là được, về phần cái khác… Chờ ra ma cảnh hẵng nói. _(:3″ ∠)_

Săn bắn mấy ngày nay, Từ Tử Nham cũng không tham gia, song Tử Dung lại điều tra ra ở phía Nam cách đó không xa có một vết rách rất lớn.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯▽╰)╭~~~ Quả nhiên Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ hỗ trợ công rất tốt! ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau