Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 132

Trước Sau
Edit: Qiezi

‘Bị’ thay quần áo xong, Từ Tử Nham thẹn quá hóa giận, hung tợn nhìn chằm chằm Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung mặt mày hớn hở, giống như không phát hiện ca ca tức giận, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ cái gì cũng không thấy. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng hai người này không phải ngu ngốc, đương nhiên không định xen vào giữa hai huynh đệ bọn họ.

Đối với quan hệ của hai người này, Tưởng Ưng đã sớm biết, nhưng với loại tính cách tà mị của hắn, mới không để ý đến những chuyện không liên quan đến mình. Mà Phương Thiên Duệ lại càng thêm chú tâm vào chuyện giữa mình và Tưởng Ưng, loại ‘Chuyện người khác’ cũng sẽ không quan tâm.

Hai người làm như không nhìn thấy, một người không có sức phản kháng, trong hoàn cảnh này, đương nhiên là Từ Tử Dung rất càn rỡ, tóm các loại cơ hội cuồng chiếm tiện nghi, làm Từ Tử Nham giận dữ, nhưng Từ Tử Nham lại không đủ lực uy hiếp bắt Từ Tử Dung dừng tay…

Ai bảo bản chất cọp giấy của anh đã sớm bị Từ Tử Dung nhìn thấu làm chi! Chỉ cần không giẫm lên giới hạn của ca ca, y không cần lo lắng Từ Tử Nham thực sự tức giận. ╮(╯▽╰)╭

Sau khi bọn họ rời khỏi nhà nhỏ không lâu, một đoàn mây đen cuồn cuộn bay tới từ phương hướng trái ngược với hướng bọn họ rời đi.

Mây đen ngừng phía trên hài cốt ở nhà nhỏ, một uy áp cực đại đột nhiên phủ xuống mảnh đất này.

“Là ai! Cũng dám đụng đến đồ của Dục Ma lão tổ ta!” Một tiếng rít gào đầy tức giận từ trong mây đen truyền ra.

Hài cốt ở nhà nhỏ liền bị cổ áp lực đè ép xuống sâu mặt đất.

Rừng trúc ở xung quanh đều bị bẻ gẫy, ầm một tiếng, cảnh tượng rất khủng bố!

“Ngộ Nguyên đồ phế vật vô dụng! Lẩn trốn lâu như vậy, vào lúc này lại bị người cướp hoa đi!” Cái âm thanh uy nghiêm này hừ lạnh một tiếng, mây đen liền bị chia làm hai nửa, một gã trung niên anh tuấn từ trên không rơi xuống xung quanh nhà nhỏ.

“Sư phụ… Đừng nóng giận, tổn thương thân thể.” Một âm thanh mềm mại từ trong đám mây truyền đến, thần sắc tức giận trên mặt người trung niên liền ngừng lại, bàn tay to đưa ra, một bóng người mảnh khảnh bị gã kéo từ trong mây ra ngoài, ôm vào lòng thật chặt.

Người bị Dục Ma lão tổ ôm vào trong người lộ ra gương mặt trung tính, trên người hắn chỉ khoát một lớp lụa mỏng trong suốt, trên lồng ngực còn lưu lại dấu hôn loang lổ.

Hai gò má hắn đỏ ửng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo quyến rũ sau khi bị người hoan ái, biểu tình giận dỗi trên gương mặt tươi cười này, phong tình vô hạn.

“Bảo bối, ta đều vì ngươi không phải sao!” Người trung niên yêu thương hôn một cái lên mặt đồ đệ gã: “Ta đã sớm biết cái phế vật Ngộ Nguyên kia đã lén giấu một đóa Khấp Huyết Oán Hồn Hoa sau lưng ta, mấy chục năm qua, hắn thận trọng cất giấu đóa hoa đó, còn tưởng rằng ta không biết. Hừ, hắn cũng không nghĩ, ở địa bàn của ta, hắn bắt nhiều người như vậy, tuy đều là người thường, sao ta không phát hiện được chứ? Ta vốn định đợi đến khi hoa nở, để bảo bối ăn Oán Hồn Quả, ai ngờ lại có người còn nhanh chân hơn chúng ta.” Nói đến đây, gã hừ lạnh một tiếng: “Có thể là phế vật Ngộ Nguyên không cẩn thận, lộ tung tích ở đâu đó, kết quả là làm người khác nhặt tiện nghi có sẵn.”

“Sau này bắt được những người đó, nhất định luyện thi thể bọn họ thành con rối, thần hồn nhập vào cờ Bách Quỷ của ta! Cũng dám trộm đồ của tiểu bảo bối nhà ta, thực sự là không biết sống chết!”

Sau khi mỹ nhân nghe được Oán Hồn Quả bị người đánh cắp, hai tròng mắt màu hổ phách hiện lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh, hắn liền đem sự tức giận che giấu dưới sự dịu dàng đầy tình ý. Hắn nhìn người trung niên đầy dịu dàng: “Sư phụ, Vân Nhi trao thân cho sư phụ không phải vì những vật ngoài thân này, chỉ là vì thật sự thích sư phụ. Có lẽ là quả này không có duyên với Vân Nhi, sư phụ cũng đừng rầu rĩ nữa.”

Dung Thanh Vân cực kỳ quan tâm khuyên bảo nguòi trung niên, nhưng người trung niên này cũng không cam lòng từ bỏ Oán Hồn Quả.

Gã giơ tay lên không trung vẽ mấy cái ký hiệu phức tạp, một oán khí màu tím đen nhàn nhạt hiện lên từ mảnh đất bị đốt cháy.

Cổ oán khí này dần dung hợp, ngưng tụ thành một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

Dục Ma lão tổ Đan Diêm Ninh bắn ra một giọt máu, giọt máu tươi này nhanh chóng sáp nhập vào giữa khuôn mặt to lớn này.

Khuôn mặt giãy giụa kêu rên, mọi thứ sống chết ở đây đều tranh giành giọt máu, rất nhanh, một khối tàn hồn mạnh mẽ nhất hấp thu lấy giọt máu, sau đó nhìn chằm chằm Đan Diêm Ninh đầy tham lam.

“Oán Hồn Quả ở đây?” Đan Diêm Ninh thờ ơ hỏi.

Dường như khối tàn hồn kia không hiểu ý của Đan Diêm Ninh, chỉ theo dõi gã gắt gao, cố gắng lấy một giọt máu khác từ thân thể gã.

Đan Diêm Ninh nhíu mày, đầu ngón tay chạm vào hư không, tàn hồn liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Đan Diêm Ninh lại hỏi một lần, tàn hồn này co quắp một chút, chỉ chỉ phương hướng bọn người Từ Tử Dung biến mất —— hướng trái ngược.

Đan Diêm Ninh búng ngón tay một cái, một ngọn lửa xanh sẫm rơi vào tàn hồn, trong nháy mắt đốt cháy không còn gì.

Trong nháy mắt khi tàn hồn kêu thảm thiết rồi biến mất, lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý.

Có thể cướp được giọt máu giữa nhiều tàn hồn như vậy, chính là vì lúc sinh thời hắn là một tu sĩ. Tuy rằng tu vi không cao, nhưng đã đạt tới trúc cơ trung kỳ, nếu không phải vì dễ tin người, cũng sẽ không bỏ mạng ở đây, thậm chí trở thành phân bón của Khấp Huyết Oán Hồn Hoa.

Hắn không biết tu sĩ trước mặt mình là ai, nhưng hắn biết tu sĩ này có ý đồ với Oán Hồn Quả. Một tàn hồn đương nhiên không có trí khôn gì, nhưng trước khi chết thì tu sĩ kia có để lại chấp niệm trong tàn hồn này.

—— quyết không để tu sĩ kia đoạt được Oán Hồn Quả.

Để lại một cái ý niệm, lại làm khối tàn hồn này làm ra hành vi lừa dối, mà Đan Diêm Ninh cũng không làm hắn thất vọng, sau khi lấy được đáp án, liền hủy diệt hoàn toàn khối tàn hồn này.

Cuối cùng trước khi tan biến, khối tàn hồn này đắc ý, có thể dung hợp những tàn hồn đã gần như biến mát, không có tu vi cao thâm thì tuyệt đối không làm được. Vừa nghĩ tới mình có thể lừa gạt một tu sĩ cao cường như vậy, dù cho hắn chỉ là một khối tàn hồn sắp biến mất, cũng sẽ không nhịn được vui vẻ.

Đan Diêm Ninh bị lừa gạt hoàn toàn, ôm đồ đệ kiêm tình nhân quý giá nhất của mình, bay lên đóa mây đen, đoàn mây đen này là một pháp bảo do gã luyện chế, ngoại trừ có thể bay ra, còn có thể chặn thần thức của nguòi khác, ở bên trong mây mưa ân ái đến thỏa thích.

Lúc trước, nếu không phải gã hưng phấn nhất thời, điên loan đảo phượng với Dung Thanh Vân trên thác nước, mặc sức quay cuồng một hồi, cũng sẽ không bị nhóm người Từ Tử Dung giành trước một bước, hái Oán Hồn Quả.



Chẳng qua là gã sẽ không tự trách bản thân, cứ như vậy cho là nhóm người Từ Tử Dung trộm Oán Hồn Quả đáng chết vạnphần.

Bất kể là ai trộm Oán Hồn Quả gã chuẩn bị riêng cho bảo bối Vân Nhi, đều chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!

Ngộ Nguyên đáng thương đến chết cũng không biết, dù hôm nay ông ta may mắn không gặp phải đám người Từ Tử Dung, ông ta cũng không thể thu hoạch Oán Hồn Quả.

***

Xuất phát từ thói quen cẩn thận, khi nhóm người Từ Tử Dung rời đi, cố gắng xóa sạch toàn bộ dấu vết, hơn nữa truóc khi đi còn phóng hỏa, trên cơ bản đốt sạch manh mối mà bọn họ có thể lưu lại, không còn chút gì.

Nếu không phải vì bọn họ xử lý tốt, Dục Ma lão tổ cũng không cần phải tinh luyện ra một giọt máu để dung hợp tàn hồn hỏi thăm phương hướng bọn họ rời đi.

Đáng tiếc, dù cho Dục Ma lão tổ có tu vi nguyên anh kỳ, cũng không thể ngờ, một tàn hồn nho nhỏ có thể dựa vào một cái chấp niệm mà lừa gạt gã, kết quả gã đuổi theo hồi lâu, vẫn không phát hiện dấu vết của ai rời đi.

Dục Ma lão tổ giận tím mặt, tàn hồn lừa gạt gã đã sớm bị đốt cho hồn phi phách tán, muốn tìm đối tượng trút giận cũng không được.

Vì không có được Oán Hồn Quả nên Dung Thanh Vân có hơi tức giận, nhưng thời điểm đối mặt với Dục Ma lão tổ, lại biểu hiện ra dáng vẻ cực kỳ cảm động.

“Sư phụ hao tâm tổn trí tìm Oán Hồn Quả cho Vân Nhi, Vân Nhi đã cực kỳ cảm kích, nếu vì chuyện này mà làm sư phụ không vui, vậy đó là tội của Vân Nhi.” Dung Thanh Vân khẽ cắn môi dưới, lộ ra dáng vẻ áy náy tự trách, quả nhiên làm Dục Ma lão tổ đau lòng một trận, đồng thời càng giận người trộm đi Oán Hồn Quả của ‘Gã’, hận đến tận xương tủy.

Gã vung tay lên, ném ra một xấp phù chú dày cộm, những tấm phù này biến thành một con hạc giấy ở giữa không trung, bay về những phương hướng khác nhauu.

“Bảo bối yên tâm, Oán Hồn Quả này, ta nhất định có thể tìm ra cho bảo bối. Hiện tại cách nơi này gần nhất chỉ có Thi Khôi Phái cai trị Ngũ Quỷ thành, trừ phi bọn họ ở luôn bên trong sơn mạch này, bằng không nhất định phải đến Ngũ Quỷ thành xin tiếp viện.” Dục Ma lão tổ một tay nâng cằm Dung Thanh Vân, mỉm cười nói.

Dung Thanh Vân nghe thế đương nhiên rất vui mừng, hai mắt chớp chớp lấp lánh, ánh mắt nhìn Dục Ma lão tổ nồng nàn đầy tình cảm.

“Sư phụ, tương lai của đệ tử, đều do sư phụ làm chủ.”

Dục Ma lão tổ cười ha ha một tiếng, tiện tay kéo lụa mỏng trên người hắn xuống, hai người liền lăn vào đoàn mây đen

Không đề cập đến Dục Ma lão tổ và tiểu tình nhân của gã hoan ái mua vui trong mây đen, những con hạc giấy gã thả ra nhanh chóng bay đến mấy môn phái lớn nhỏ.

Những môn phái nhận hạc giấy này, đa phần đều phái đệ tử vào thành thị gần nhất tìm kiếm người lạ, cũng có một hai môn phái, đối với chuyện này chỉ cười nhạt, trong đó bao gồm cả Thi Khôi Phái khống chế được cả Ngũ Quỷ thành.

“Hừ, rốt cuộc Dục Ma lão tổ là cái thá gì, dám sai bảo Thi Khôi Phái ta.” Chưởng môn Thi Khôi Phái, một nữ nhân trung niên xinh đẹp cười lạnh lùng, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu đen, chớp mắt liền đốt cháy hạc giấy.

“Sư phụ… Dục Ma lão tổ buồn vui thất thường, chúng ta làm như vậy…” Một thanh niên anh tuấn lo lắng nói.

“Không cần để ý đến gã, tên kia tuy tính tình không tốt, nhưng không phải kẻ ngốc, mấy hôm trước, Tử Tấn sư thúc của ngươi đã thành công đột phá nguyên anh, hiện tại trong phái chúng ta có hai gã nguyên anh, nếu Dục Ma lão tổ muốn đến gây phiền phức, cũng phải ước chừng khả năng của mình.” Nữ nhân trung niên xinh đẹp nói.

“Tử Tấn sư thúc đột phá? Thật sự là quá tốt.” Biểu tình người thanh niên mừng rỡ, trong mắt lại hiện một tia buồn bã lo lắng.

“Đúng vậy, vận may của Tử Tấn sư thúc ngươi thật sự là quá tốt, vốn là năm năm trước khi còn ở kim đan hậu kỳ lại gặp một nữ thi huyền ma đạo thể, sau khi luyện hóa nữ thi kia, hắn liền bế quan bắt đầu đột phá, hao tổn tròn năm năm, cuối cùng cũng đột phá.” Mỹ phụ trung niên mừng rỡ, thần sắc lộ vẻ cực kỳ hâm mộ.

“Vậy thì chúc mừng Tử Tấn sư thúc.” Người thanh niên gục đầu xuống, che giấu căm hận trong mắt, nhẹ giọng nói rằng.

“Ha ha, đây cũng là may mắn của Thi Khôi Phái ta. Lại nói tiếp, Trí Chi, ngươi ở bên cạnh ta cũng đã nhiều năm, làm sao đến bây giờ còn chưa luyện chế huyền thi bổn mạng? Ngươi phải biết rằng, tuy ngươi là đồ đệ ta, nhưng Thi Khôi Phái chúng ta luôn dùng đạo lý cường giả vi tôn, ngươi chỉ có tu vi trúc cơ hậu kỳ, thiếu sự hỗ trợ của huyền thi, thậm chí ngươi còn không bằng đệ tử trúc cơ sơ kỳ có huyền thi bổn mạng, sắp đến thi đấu của môn phái, ngươi muốn bị trục xuất khỏi nội môn sao?” Giọng nói của nữ nhân trung niên biến đổi, đột nhiên sắc bén.

Người thanh niên vội vã quỳ xuống đất, ngữ điệu sợ hãi nói: “Sư phụ minh giám, tuy rằng mỗi người trong Thi Khôi Phái chúng ta đều có thể khống chế ba con rối, nhưng huyền thi bổn mạng có chất lượng càng tốt, tương lai phát triển mới có thể càng tốt. Đồ đệ không cầu có thể tìm một con rối huyền ma đạo thể như Tử Tấn sư thúc, nhưng cũng không thể quá kém, sư phụ thấy đúng không?”

Mỹ phụ trung niên nhẹ nhàng gõ bàn một cái: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng sư thúc nhà ngươi tốt số, hơn nữa, luyện chế nữ thi thành huyền thi bổn mạng của mình thêm một lần nữa, hắn cũng mất không ít sức lực. Ngươi muốn tìm một cái tương tự, chỉ sợ phải nhờ cơ duyên.

“Vâng… Nói đến cơ duyên, Dục Ma lão tổ kia trước nay đều là không lợi không làm, làm sao sẽ vô duyên vô cớ đột nhiên muốn tìm một người xa lạ? Như vậy đi, đoạn thời gian này, ngươi trông coi Ngũ Quỷ thành đi, thuận tiện chú ý những người mới tới, nếu có thể chất tốt, không cần do dự, nghĩ cách đưa bọn họ ra ngoài thành là có thể xuống tay, chẳng qua là ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ra tay nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, ngàn vạn lần đừng để lại dấu vết. Còn có, nếu phát hiện người xa lạ mà Dục Ma lão tổ tìm kiếm, giam bọn họ lại trước, điều tra cẩn thận rồi tính.”

“Tuân lệnh sư phụ.” Người thanh niên cung kính hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Mỹ phụ trung niên khẽ đập tay ghế, lẩm bẩm: “Rốt cuộc Dục Ma lão tổ này muốn tìm người nào? Duyện Hiên, chàng nói hắn thực sự muốn tìm người, hay là muốn gây phiền phức cho chúng ta?”

Một bóng người cao lớn lẳng lặng đứng phía sau mỹ phụ trung niên, nhìn hắn chỉ cỡ ba bốn mươi tuổi, dung mạo khôi ngô tuấn tú, nếu không phải có gương mặt cứng ngắc và hai mắt vô hồn, hắn và mỹ phụ trung niên này đứng chung với nhau, thật sự là một đôi trời sinh.

Chỉ tiếc, thi thể vĩnh viễn là thi thể, dù cho có bảo tồn thi thể hoàn chỉnh, luyện hóa y như nguyên bản, hắn vĩnh viễn chỉ là con rối chỉ biết nghe lệnh người.

Mỹ phụ trung niên đứng lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt nam nhân đầy yêu thương, bà ta dịu dàng thỏ thẻ nói: “Duyệt Hiên, chàng như vậy là tốt nhất, vĩnh viễn sẽ không phản bác ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội ta…” Nói đến đây, thần sắc của mỹ phụ trung niên đột nhiên dữ tợn: “Đáng tiếc, tiện nhân dụ dỗ chàng lại chạy mất! Có người nói, ả còn sinh được một đứa con trai, nhưng đừng lo, trên người nó đã có dòng máu của chàng, ta nhất định sẽ tìm được nó! Đến lúc đó, ta liền luyện chế nó thành con rối như chàng, ở bên cạnh chàng có được không?”

Nam tử lẳng lặng đứng đó, thần thái bình tĩnh không chút dao động.

Mỹ phụ trung niên hơi thất vọng xoay người, ban đầu luyện chế Duyệt Hiên thành huyền thi bổn mạng, bà ta tiêu phí lượng lớn linh lực, sử dụng vô số nguyên liệu trân quý, hy vọng có thể dựa theo sách cổ, luyện chế Duyệt Hiên thành một hoạt thi, đáng tiếc cuối cùng lại thất bại, luyện chế Duyệt Hiên thành con rối không khác gì những con rối bình thường, chỗ tốt duy nhất chính là vì sử dụng nguyên liệu tốt nhất, cho nên thân thể Duyệt Hân cứng rắn hơi con rối thông thường, đơn giản sẽ không bị tổn hại mà thôi.

“Người đâu!” Mỹ phụ trung niên kêu một tiếng.

Một tu sĩ trung niên từ ngoài cửa tiến vào.

“Đi, bảo Tố Nguyệt, Nga Nguyệt đi theo Trí Chi trông coi Ngũ Quỷ thành, cần phải bắt mấy người Dục Ma lão tổ muốn tìm!”



“Tuân mệnh.” Người trung niên lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.

Mỹ phụ trung niên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Dục Ma lão tổ, mặc kệ ngươi muốn tìm cái gì, vào Ngũ Quỷ thành của ta, tất nhiên phải chia cho Thi Khôi Phái ta một chén canh!”

Ở nơi mỹ phụ trung niên không nhìn thấy, nam thi lẳng lặng đứng sau bà ta, cặp mắt vô hồn kia, đột nhiên lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.

***

Không thể không nói, vận may của Từ Tử Dung —— thật sự tốt.

Có lẽ với y là tốt, nhưng đối với Từ Tử Nham mà nói rất tồi tệ?

Phương hướng y lựa chọn trùng hợp là con đường ngắn nhất từ cái sơn mạch kia đến Ngũ Quỷ thành. Nhưng con đường này lại cực kỳ gian nan, dọc đường có hàng tá yêu thú cấp thấp chiếm cứ, đếm không hết.

Bởi vì bọn họ đi từ sơn mạch ra ngoài, cho nên gặp yêu thú có đẳng cấp ngày càng thấp, thế nhưng không biết là vì nguyên nhângì, trên con đường này, đa phần toàn là yêu thú quần cư sinh sống.

Dù là yêu thú luyện khí kỳ, một khi tụ họp thành trăm nghìn cá thể, cũng cực kỳ kinh khủng, chớ nói chi là bên trong còn có thể xen lẫn mấy con yêu thú trúc cơ kỳ.

Trình độ yêu thú như vậy không tạo uy hiếp đến sinh mạng của nhóm người Từ Tử Nham, nhưng nếu sơ ý một chút, cũng khó tránh khỏi bị thương.

Trải qua phân tích ngày đó của Từ Tử Dung, biến được lúc này bọn họ đang ở trong phạm vi khống chế của Ma tu, ai dám tùy tiện để mình bị thương?

Ở địa bàn Ma tu, ngươi phải luôn cẩn thận có kẻ địch nấp trong bóng tối hay không. Đám Ma tu cũng không nói cái đạo lý gì với ngươi, nếu như trên người ngươi có thứ gì đó hắn để ý, mà thực lực của ngươi lại không mạnh, như vậy chuyện giết người đoạt bảo hoàn toàn chắc chắn như ván đã đóng thuyền.

Bọn họ thận trọng đột phá địa bàn của đông đảo yêu thú, dọc đường thu hoạch không ít tài liệu của yêu thú. Trên người những yêu thú này không có nội đan, nhưng da lông sừng nhọn răng độc của bọn chúng đều là tài liệu tốt để luyện đan luyện khí.

Trên cơ bản, đan dược của bọn họ đều dùng sạch khi ở Viêm Ngục ma cảnh, cần bổ sung gấp, nhưng bọn họ lại không có đủ linh thạch. Nếu không phải còn có thể dùng những tài liệu này đổi lấy một ít linh thạch, e rằng còn không vào được cửa thành của Ma tu.

Bởi vì cuộc chiến dọc đường, Từ Tử Nham không dám dùng toàn lực vận chuyển công pháp truyền thừa để hấp thu linh lực của Tử Tiêu Thần Lôi. Tại vì trong bốn người, tu vi của anh là cao nhất, tuy thân thể không nhúc nhích được, nhưng thần thức cũng không bị ảnh hưởng.

Bất kể khi nào lúc này anh đều dùng thần thức giám sát hoàn cảnh xung quanh, bằng không một khi bị yêu thú bao vây, muốn đột phá xông ra ngoài cũng rất phiền toái.

Chính là vì nguyên nhân này, đám người Từ Tử Dung tránh được nhiều lần nguy hiểm, nhưng tốc độ luyện hóa hấp thu linh lực lại hoàn toàn chậm trễ.

Vốn kế hoạch mười lăm ngày đã hoàn toàn trở thành vô dụng, nếu lại đi trong rừng cây thêm vài ngày, e rằng phải phế bỏ luôn cả mấy cái chữ hai mươi ngày.

Không hiểu vì sao, Từ Tử Nham luôn cảm thấy tâm tình đệ đệ trong hai ngày này dường như rất tốt, dù cho mình nổi giận mấy lần vì hành động suồng sã của y, y cũng không tức giận.

Hỏi ra là sắp đến sinh nhật Tử Dung, điều này càng làm Từ Tử Nham mờ mịt không hiểu…

Sao sinh nhật hồi trước không thấy Tử Dung hào hứng như thế. Tuy nói mười tám tuổi là thời kì trưởng thành… Nhưng đây cũng là khái niệm chỉ có ở hiện đại mới có, ở Tu Chân Giới này hình như không có tuổi thành niên đi? Thông thường đều cho rằng nam hài tử mười lăm mười sáu tuổi coi như thành niên.

Tuy rằng Từ Tử Nham không hiểu vì sao Tử Dung lại vui vẻ như vậy, nhưng mơ hồ cảm giác được, có thể, đại khái, dường như —— có liên quan đến mình?

“Ca ca, phía trước hẳn là Ngũ Quỷ thành.” Ra khỏi sơn mạch quỷ quái, dựa vào hoàn cảnh xung quanh mà Từ Tử Dung phân tích ra vị trí hiện tại.

Từ chỗ của Ngộ Nguyên, bọn họ không chỉ lấy được Oán Hồn Quả và cánh hoa của Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, còn có đồ Ngộ Nguyên góp nhặt từng ấy năm. Tuy rằng bởi vì gần trăm năm nay ông ta đều quá bận rộn chăm sóc Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, ngoại trừ bắt người thì hầu như không ra ngoài, cho nên trên người ông ta có rất ít linh thạch, nhưng bọn họ lại tìm được một bản đồ địa hình vùng xung quanh đây.

Từ Tử Dung và Từ Tử Nham cũng có bản đồ, nhưng bản đồ của bọn họ toàn ghi chép những nơi bọn họ đi qua, như là ma cảnh bị cưỡng ép kéo vào, đến địa phương xa lạ này, bản đồ hoàn toàn không ghi lại được.

Nhưng mà bản đồ của Ngộ Nguyên thì khác, Ngộ Nguyên sống rất lâu, cũng đi không ít nơi, bản đồ ông ta ghi chép lại, có vị trí của Lưu Quang tông.

Kết hợp với bản đồ của tất cả mọi người, hiện tại đội ngũ Từ Tử Nham trên cơ bản đã xác định được tuyến đường quay về Lưu Quang tông, cho nên đi Ngũ Quỷ thành, đơn giản là muốn bổ sung một ít đan dược, dù sao con đường này cũng không thái bình, không nói đến tranh đấu giữa tu sĩ với nhau, nhỡ đâu gặp các loại yêu thú cao cấp, nếu bọn họ bị thương mà ngay cả đan dược chữa thương cũng không có, sẽ rất lúng túng.

Cái gọi là trong túi có lương lòng không hoảng hốt, cái này không chỉ nói đến người phàm, đối với tu sĩ mà nói, nếu trong túi càn khôn thiếu đan dược trị thương cứu mạng, vậy còn đáng sợ hơn long trời lở đất!

Càng miễn bàn lúc này bọn họ đang ở địa bàn của Ma tu, thấy tiền mờ mắt, giết người đoạt hàng gì đó, sẽ xảy ra trong phút chốc.

“Đi thôi, chúng ta đến Ngũ Quỷ thành bổ sung một ít đan dược, thuận tiện nghỉ ngơi một bữa.”

Nói như vậy, bất luận là Ma tu hay tu sĩ chính đạo, dưới sự khống chế của thành trì chắc chắn sẽ không cho phép tùy ý đánh nhau, dù sao tu sĩ chính đạo còn dễ nói, nhưng nếu Ma tu ở trong thành có thể tùy tiện ra tay giết người, trong thành chắc chắn không thể buôn bán làm ăn bình thường.

Ai cũng không muốn vừa mới mua được gì đó, chưa bước khỏi cửa đã bị người cướp đi, vì sự phát triển của thành trì, môn phái ma đạo khống chế thành trì sẽ không cho phép những người đó muốn làm gì thì làm.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯▽╰)╭, trong lúc vô tình, dính phải một phiền toái cực lớn ~~~

PS: Mọi người đoán thân phận nam thi xem nào!!!!!

Kỳ thật cũng không khó đoán đúng không ~╮(╯-╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau