Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 144
Edit: Qiezi
Lẽ ra tổn thất một ảnh quỷ tuyệt đối không làm Dục Ma Lão Tổ tức giận như vậy, nhưng hành vi Từ Tử Nham giết chết ảnh quỷ, lại bị gã coi là khiêu khích.
Tay gã bấm pháp quyết, đang định thả ra mấy cái ảnh quỷ giải quyết bọn họ trong một hơi thở, không ngờ tới lại bị Dung Thanh Vân ngăn cản: “Sư phụ, Vân Nhi đã lâu không thấy tư thế oai hùng khi sư phụ ra tay, hôm nay để Vân Nhi mở rộng tầm mắt được không?”
Trong mắt Dung Thanh Vân viết đầy sùng bái, giống như nếu Dục Ma Lão Tổ không tự mình ra tay giải quyết bọn họ sẽ làm hắn cực kỳ thất vọng.
Dục Ma lão tổ cười ha ha: “Được! Để đồ nhi ngoan nhìn sư phụ giải quyết bọn chúng như thế nào!”
Hai mắt Dung Thanh Vân sáng ngời: “Sư phụ, để ta tính thời gian cho người, mười hơi thở đủ không?”
Dục Ma lão tổ trừng mắt nhìn Dung Thanh Vân: “Mười hơi thở? Ba hơi thở là đủ!”
Lời còn chưa dứt, gã đã biến mất, vài đạo hắc mang tách ra bốn hướng bay về phía bốn người Từ Tử Nham, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ không phản ứng kịp, lập tức bị đánh hộc máu, bay ra ngoài, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Từ Tử Dung ngăn cản cũng cực kỳ khó khăn, dù y có kinh nghiệm đi chăng nữa, tu vi xảy ra chênh lệch, không phải dựa vào kinh nghiệm là có thể khắc phục.
Biểu hiện của Từ Tử Nham tốt hơn Từ Tử Dung một chút, anh có Tử Tiêu Thần Lôi có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với loại pháp thuật này, mà tu vi của anh cũng cao hơn Từ Tử Dung một chút.
Đánh bay Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, Dục Ma lão tổ duỗi tay, định bóp cổ Từ Tử Nham, trong cuộc đấu lúc nãy, gã nhận ra tiểu tử xinh đẹp kia luôn bảo vệ ca ca của y, chỉ cần khống chế ca ca y, căn bản không cần gã ra tay, tiểu tử kia sẽ đầu hàng.
Dung Thanh Vân chỉ mới bắt đầu đếm hết một hơi thở, dường như Dục Ma Lão Tổ đã giải quyết xong cuộc chiến, gã cực kỳ đắc ý liếc mắt nhìn đồ đệ của mình một cái, không ngờ lúc này, gã cho rằng Từ Tử Nham sẽ nhanh chóng bị gã kiềm chế lại toàn thân bộc phát ra tử quang chói mắt, theo sau đó, thân thể của gã lại chịu đựng một lực lượng cực kỳ hung tàn.
Có lẽ là vì không để mấy người này vào mắt, cho nên Dục Ma Lão Tổ vẫn không bố trí lồng linh lực trên người, thân thể trực tiếp chịu đựng công kích của Tử Tiêu Thần Lôi, kết quả không chỉ bị đánh lui vài bước, hơn nữa còn bị thương.
“Thằng ranh, ngươi dám!” Vành mắt Dục Ma Lão Tổ muốn nứt ra, Nguyên Anh Lão Tổ lại bị thương trên tay một tu sĩ ngưng mạch kỳ, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, gã tuyệt đối sẽ bị người cười nhạo mấy năm!
Giết hết tất cả, cũng không muốn để mấy người này còn sống cho đồ đệ mình thải bổ, trực tiếp phóng ra công kích mạnh nhất của gã —— Liệt Không Trảm.
Chỉ có tu vi nguyên anh trở lên mới có thể chân chính tiếp xúc với pháp tắc không gian, mà Liệt Không Trảm là một loại pháp thuật công kích tổng hợp với pháp tắc không gian.
“Ca ca!” Ánh mắt Từ Tử Dung liền biến thành huyết hồng, bởi vì tình cảnh ở xa xa mà máu huyết toàn thân trở nên giá lạnh.
Từ Tử Nham chỉ thấy sau khi nam tử trung niên kia lui về sau vài bước liền giơ tay lên chém vào hư không, sau đó không gian giũa hai người bọn họ liền bị bóp méo mãnh liệt, thậm chí xuất hiện vài vết nứt không gian.
Vào giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, đầu óc Từ Tử Nham bình tĩnh ngoài dự tính.
Anh biết với tu vi của mình không đỡ được một chiêu này, cho dù vẫn còn bùa phòng ngự La Vân Đạo Quân cho anh, cũng tuyệt đối không đỡ được một chém ẩn chứa pháp tắc không gian, một chém này anh muốn tránh cũng không thể tránh, kết cục gần như là không thoát khỏi cái chết.
Đương nhiên, Từ Tử Nham không muốn chết, anh ù ù cạc cạc xuyên đến thế giới xa lạ này, trong đầu chứa đầy ký ức xa lạ, dù trong điều kiện như vậy, anh cũng kiên cường thích ứng hoàn cảnh sống sót, thậm chí còn nuôi lớn một đệ đệ biến thái vặn vẹo, anh nào cam tâm, khi đệ đệ biến thái thay đổi thành tình nhân biến thái vừa chạm đến ranh giới hạnh phúc thì anh liền chết?
Không muốn chết! Không muốn chết! Không muốn chết!
Từ Tử Nham không muốn chết! Càng không muốn nhìn Từ Tử Dung suy sụp!
Không hề nghi ngờ, một khi mình chết đi, Từ Tử Dung sớm đã vặn vẹo, hoàn toàn dựa vào ca ca để duy trì biểu hiện bình thường nhất định sẽ suy sụp, thậm chí Huyết Hải Tâm Kinh của y cũng sẽ xảy ra phản phệ, làm y biến thành một quái vật không có lý trí, chỉ biết giết chóc.
Anh luyến tiếc nam nhân đã trải qua một đời đau khổ lại một lần nữa bị tổn thương, cho nên anh nhất định không thể chết!
Đầu óc chuyển cực nhanh, phàm là biện pháp có thể, Từ Tử Nham đều muốn dùng thử, nhưng làm anh tuyệt vọng là không có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu anh thoát khỏi tử cảnh, hơn nữa vì đối phương thả ra uy áp, thậm chí anh muốn trốn vào Phương Cách cũng không làm được…
Khoan đã! Phương Cách!!!
Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời!
Anh đột nhiên nhớ tới, Phương Cách dựa vào cổ lực lượng khi xuyên qua không gian để tiến hóa, vậy có phải có nghĩa là, loại lực lượng không gian là nơi phát ra năng lượng cho Phương Cách?
Nếu quả thật như thế, không biết Phương Cách có thể tiêu hóa năng lượng không gian mạnh hơn một chút hay không… Mặc kệ! Ngựa chết thành ngựa sống đi! Dù sao không còn biện pháp nào khác, nếu như ngay cả Phương Cách cũng không dùng được, anh cũng chỉ có thể chờ chết!
Thân thể không thể cử động, cũng may suy nghĩ hoàn toàn tự do, yên lặng điều khiển Phương Cách che trước mặt mình, hơn nửa còn mở miệng tiến về phía trước, bay về phía Liệt Không Trảm, nghênh đón.
Dục Ma lão tổ cười lạnh đợi Từ Tử Nham bị Liệt Không Trảm của mình xé thành mảnh nhỏ, cũng không nghĩ đến xảy ra cảnh tượng làm gã khiếp sợ, khi Liệt Không Trảm mình thả ra đến gần Từ Tử Nham thì đột nhiên biến mất!
Tuyệt đối không có khả năng!!!
Dục Ma Lão Tổ hoảng hốt, ánh mắt nhìn Từ Tử Nham cũng không bình thường. Liệt Không Trảm là chiêu thức gã đắc ý, tuyệt đối không thể bị một tu sĩ ngưng mạch kỳ âm thầm giải trừ!
“Ngươi làm cái gì?” Dục Ma lão tổ lớn tiếng quát.
Từ Tử Nham yên lặng nhìn Phương Cách nhà mình không chút khách khí nuốt lấy chiêu thức Liệt Không Trảm, nuốt hết ánh sáng không nói, còn ợ một tiếng thật lớn…
Bởi vì Từ Tử Nham khiếp sợ năng lực của Phương Cách nhà mình, vì vậy không để mắt đến Dục Ma Lão Tổ.
Dục Ma Lão Tổ không có được câu trả lời hài lòng, ánh mắt trầm xuống, định bắt bọn họ về tra khảo. Gã niệm pháp chú trong miệng, lần thứ hai hiện lên Bách Quỷ Phiên khổng lồ sau lưng.
Âm phong bốn phía Bách Quỷ Phiên, vô số ảnh quỷ gào khóc thê lương ra ra vào vào Bách Quỷ Phiên, Dục Ma lão tổ bấm một pháp quyết, đang định chiêu mộ trên dưới một trăm ảnh quỷ mang bốn người kia đi, ai ngờ đột nhiên ngực tê rần, phun ra một ngụm máu lớn, tu vi sụt giảm, từ nguyên anh kỳ rơi thẳng xuống kim đan trung kỳ.
“Xảy ra chuyện gì!” Dục Ma lão tổ cực kỳ hoảng sợ nhìn Từ Tử Nham, gã thật sự không biết mình bị đối phương đánh lén khi nào, lại bị thương nặng như vậy, ngay cả tu vi đều rớt xuống.
Khi thấy ca ca thoát khỏi hiểm cảnh, Từ Tử Dung từ vui mừng đến tỉnh táo lại lập tức bổ nhào vào người ca ca, ôm anh thật chặt, trong lòng y quyết định, nếu hôm nay thực sự không thể chạy thoát, y thà chết cũng phải chết chung với ca ca.
Cứ như vậy, Từ Tử Nham bị Từ Tử Dung ôm thật chặt, sau đó mặt vô tội nhìn Dục Ma Lão Tổ —— trên thực tế, anh và Tử Dung cũng bị nghịch chuyển bất ngờ làm cho sửng sốt.
Tuyết Đoàn vẫn ngồi xổm bên cạnh Từ Tử Nham tỏ vẻ hậm hực ngậm miệng lại… Như có điều suy nghĩ nhìn vị trí của Phương Cách đến ngây người. Vốn cho rằng lúc này nó nhất định phải ra tay, ai ngờ chủ nhân vẫn còn có vũ khí bí mật!
Dùng chân chà cằm, Tuyết Đoàn nghĩ, có lẽ mình có thể cho chủ nhân thêm một vài điểm.
Khi mọi người ở đây bị tình huống bất ngờ làm khiếp sợ, Dung Thanh Vân vẫn nghiêng người dựa trên đoàn mây đen, dáng vẻ lười biếng lại đứng thẳng dậy, nhíu mày oán giận nói: “Thật ngu xuẩn, đã sớm bảo ngươi đừng dùng Bách Quỷ Phiên, ngươi cố tình không nghe.”
Tiếp theo đó, hắn vốn chỉ có tu vi trúc cơ sơ kỳ bắt đầu kéo lên trung kỳ, tiếp tục vọt tới kim đan trung kỳ mới ngừng lại.
Hắn kiểm tra tu vi của mình, vừa yêu kiều vừa giận dữ trừng mắt nhìn nhóm Từ Tử Nham: “Các ngươi không thể chết sớm một chút sao, hại ta bại lộ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Dục Ma Lão Tổ khiếp sợ nhìn ái đồ đột ngột tăng tu vi, gã nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, ám toán gã chính là đệ tử gã sủng ái nhất.
Dung Thanh Vân cười nhạo một tiếng: “Lão già kia, giao hoan với ta rất hưởng thụ phải không? Có phải mỗi một lần đều dục tiên dục tử, còn có thể cảm nhận được tu vi nâng cao?”
Dục Ma Lão Tổ nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm.
Dung Thanh Vân cười quyến rũ: “Ngươi nghĩ rằng ta là Thiên Huyền Đạo Thể, là lô đỉnh trời sinh, có thể giúp ngươi đột phá, nhưng trên thực tế, ta không có đạo thể quỷ gì cả. Chậc chậc, thực sự là lớn lên xấu, công phu trên giường còn không tốt, ngay cả đồ tử đồ tôn của ngươi còn tốt hơn ngươi gấp trăm lần.”
“Nghiệt đồ!” Dục Ma Lão Tổ giận dữ, cho dù ai bị người đầu ấp tay gối hình dung mình như vậy đều tuyệt đối không thể chịu đựng được. Gã giương tay đánh ra một đạo pháp quyết, Bách Quỷ Phiên phía sau bỗng dưng chấn động, gã lập tức bị phản phệ, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không thừa nhận.” Dung Thanh Vân cười châm chọc: “Tu vi của ngươi đã sớm bị ta hấp thu, nếu không phải hôm nay ngươi cậy mạnh dùng Bách Quỷ Phiên, chỉ cần nửa tháng nữa, ta có thể hút ngươi thành thây khô. Chậc chậc, không biết ngươi may mắn hay xui xẻo nữa.” Nói xong, hắn nhìn về phía nhóm người Từ Tử Nham: “Thật không biết các ngươi may mắn hay xui xẻo.”
Lời còn chưa dứt, hắn biến tay thành móng vuốt, nhào về phía Dục Ma Lão Tổ, vừa đánh vừa cười híp mắt nói: “Sư phụ, nể mặt ta hầu hạ ngươi lâu vậy, ngươi thành thành thật thật giao tu vi ra đây!”
“Nằm mơ!” Vành mắt Dục Ma Lão Tổ muốn nứt ra, gã không dám dùng Bách Quỷ Phiên nữa, chỉ có thể sử dụng những chiêu thức khác đáp trả.
Dung Thanh Vân cười ngọt ngào, hạ thủ lại không chút lưu tình, hắn dùng lời nhỏ nhẹ khuyên lơn: “Sư phụ, đồ đệ của ngươi đã bị ta thải bổ hết, hiện tại biểu hiện của bọn họ không khác gì bình thường, nhưng kỳ thực đã thành xương khô, chỉ cần một hai tháng nữa, bọn họ sẽ dùng hết chút sinh cơ cuối cùng, sau đó… Phù một tiếng hóa thành tro bụi.”
“Sư phụ…” Dung Thanh Vân nháy mắt mấy cái: “Bọn họ biến thành như vậy đều là ngươi làm hại, chẳng lẽ ngươi không muốn đi đền bù cho bọn họ sao?”
“Hừ!” Lời này của Dung Thanh Vân rõ ràng cho thấy suy nghĩ muốn làm Dục Ma Lão Tổ dao động, đáng tiếc Dục Ma Lão Tổ không quan tâm đến đồ tử đồ tôn và thị thiếp của gã: “Nếu bọn họ là đệ tử của ta, đương nhiên nên vì ta phân ưu, nếu chết chỉ là mệnh bọn họ không tốt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý bọn họ?”
Dục Ma Lão Tổ không sử dụng Bách Quỷ Phiên, còn không ngừng dùng đan dược chữa thương, tuy nói tu vi hiện tại của Dung Thanh Vân tương đương với gã, nhưng cũng không chiếm được thứ tốt dưới tay gã.
“Chết tiệt!” Công kích một lúc vẫn không được, Dung Thanh Vân cũng không kiên nhẫn, hắn ném kiện lụa mỏng duy nhất trên người hắn, thân hình đột nhiên bành trướng, trong nháy mắt liền hóa thành một con Lục Vĩ Hồ cực lớn màu trắng.
“Yêu tu!” Con ngươi Dục Ma Lão Tổ co rút mạnh mẽ, trong nháy mắt hiểu được điểm mấu chốt.
Thảo nào!
Khó trách gã vừa thấy Dung Thanh Vân liền lọt vào mắt xanh của gã, sau khi trải qua song tu một lần với Dung Thanh Vân, trầm mê đến cảnh giới dục tiên dục tử.
Thân là tu sĩ nguyên anh của Hợp Hoan Tông, Dục Ma Lão Tổ tu luyện tới trình độ như vậy đương nhiên sẽ không thiếu trải nghiệm thải bổ người khác, nhưng bất luận là ai cũng chưa bao giờ làm gã hưởng thụ qua cảm giác sảng khoái như vậy. Hơn nữa mỗi một lần song tu với Dung Thanh Vân, tu vi hai người bọn họ đều có tiến bộ, chỉ là Dục Ma Lão Tổ vẫn cho rằng Dung Thanh Vân là thể chất lô đỉnh trời sinh, lại không nghĩ rằng, tu vi Dung Thanh Vân nâng cao là thật, mà gã chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Ngoại trừ bản năng thiên phú của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, không có ảo thuật gì có thể lừa dối một tu sĩ nguyên anh lâu như vậy, con Thiên Hồ này đã có sáu đuôi, nghĩ đến những cái đuôi này đều là nó trải qua thải bổ mà tu luyện ra được, Dục Ma Lão Tổ liền cảm thấy như muốn thổ huyết…
“Ta giết ngươi!” Dục Ma Lão Tổ hét lớn một tiếng!
Sau khi Dung Thanh Vân biến về nguyên hình, Dục Ma Lão Tổ vẫn luôn bị vây trong trạng thái bị áp chế. Tu vi đột nhiên từ nguyên anh kỳ rơi xuống, làm có rất nhiều pháp thuật sở trường của gã không thể thi triển. Mà đòn sát thủ Liệt Không Trảm của gã nhất định phải có tu vi nguyên anh kỳ mới có thể sử dụng, nếu lúc này mạnh mẽ ra tay, sẽ tiêu hao linh lực, rơi vào tình cảnh bạo nổ đan điền.
Dục Ma Lão Tổ không muốn chết, đương nhiên cũng sẽ không sử dụng chiêu Liệt Không Trảm đó, tuy rằng bây giờ gã bị hạ tu vi, nhưng cảnh giới vẫn còn, tuy rằng đan điền bên trong đã xuất hiện dấu hiệu thoái hóa, nhưng miễn cưỡng có thể kiên trì. Chỉ cần gã có thể bắt Dung Thanh Vân, lấy lại tu vi trên người hắn, nếu còn được thêm mấy tên tu sĩ phía sau, dù không thể trở lại nguyên anh kỳ, nhưng gã cũng có thể tạm thời giữ được nguyên anh của mình.
Sinh mệnh tu sĩ dài dằng dặc, tu sĩ nguyên anh kỳ càng có tuổi thọ hơn một nghìn năm, chỉ cần sống, là có hy vọng, đương nhiên Dục Ma Lão Tổ sẽ không nổi giận chỉ vì mấy lời nói của Dung Thanh Vân.
Mặc dù miệng gã rống to, nhưng chiêu thức ra tay lại càng thêm điềm tĩnh, suy cho cùng là tu luyện từng chiêu từng thức, so với Dung Thanh Vân, kinh nghiệm đấu pháp của Dục Ma Lão Tổ đủ để vứt Dung Thanh Vân xa vài con phố.
Từ khi tu vi Dục Ma Lão Tổ bắt đầu rơi xuống, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung liền trở thành quần chúng hiện trường. Bất luận là Dung Thanh Vân hay Dục Ma Lão Tổ, chưa từng coi trọng hai tu sĩ ngưng mạch kỳ như bọn họ, thậm chí có thể nói, trong mắt hai người kia, bốn người bọn họ chỉ là bốn con sơn dương chờ làm thịt.
Hiện tại Dục Ma Lão Tổ và Dung Thanh Vân đánh rất kịch liệt. Lúc nãy Từ Tử Nham chỉ chịu chút hoảng sợ cũng không có bị thương, chỉ khi nào anh có hành động, hai người đang chiến đấu kịch liệt ở đối diện sẽ thoáng nhìn sang đầy lạnh lùng…
Từ Tử Nham không nhịn được thầm chửi má nó, hai người này náo nhiệt như vậy, lại không chịu buông tha cho anh!
Anh nào đâu biết rằng, bất luận là Dục Ma Lão Tổ hay là Dung Thanh Vân đều là thạo nghề thải bổ, sau khi chiến đấu với một gã tu sĩ có tu vi tương đương, nhất định sẽ bị thương, đến lúc đó, bốn người bọn họ chính là đối tượng thải bổ có sẵn, đương nhiên không chịu thả bọn họ đi.
“Đệ mang Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ qua đây.” Từ Tử Nham hạ giọng nói với Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung ôm chặt lấy eo anh không buông tay, nhưng dưới thân y lại có một Huyết Đằng mảnh mai kéo dài ra.
Mắt thấy Huyết Đằng yên lặng bò về phía Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, Từ Tử Nham liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau bên kia, phát hiện chỉ cần mình và Tử Dung không hành động, bọn họ cũng sẽ không đặt quá nhiều lực chú ý.
Âm thầm chuyển Phương Cách qua bên cạnh mình, ngoại trừ Từ Tử Dung thì không ai chú ý tới đầu ngón tay của anh đã biến mất gần nửa đoạn.
Sau khi tiếp xúc với phi kiếm Cực Quang bên trong Phương Cách, Từ Tử Nham liền bắt đầu lặng lẽ luyện hóa trong chiến trường của hai gã kim đan kỳ.
Sau khi thu được Cực Quang vào hôm qua, anh còn chưa kịp luyện hóa. Nếu hôm nay anh sử dụng Cực Quang, sẽ làm tốc độ Cực Quang giảm bớt nhiều, hơn nữa cũng không có biện pháp phát huy đặc tính ‘Phá không’ của nó, theo tính toán hiện tại, chỉ có thể nắm chặt thời gian, bắt đầu luyện hóa dưới mũi hai người bọn họ.
Cũng may có bàn tay vàng Phương Cách…
Lúc này, Từ Tử Nham thật sự cảm kích ông Trời đã ban tặng anh bàn tay vàng này, suy xét một chút, mặc dù Phương Cách có điểm yếu về phương diện chứa vật, nhưng theo việc nó không ngừng tiến hóa, công năng của nó thực sự là càng ngày càng nhiều!
(Phương Cách: QAQ, chiếp chiếp chiếp chiếp, cuối cùng cũng chú ý đến tác dụng của người ta!)
Đầu ngón tay tiếp nối với Cực Quang, tại thời khắc khẩn cấp này, Từ Tử Nham không thể dùng cái phương pháp luyện hóa bình thản này, mà là trực tiếp dùng linh lực mang theo Tử Tiêu Thần Lôi, dùng một tư thế dễ như trở bàn tay, trực tiếp nhảy vào bên trong Cực Quang.
Làm như vậy có thể sẽ hơi ảnh hưởng đến phẩm chất của Cực Quang, nhưng Từ Tử Nham không lo được nhiều như vậy, Sau này còn có thể dùng hay không đó là chuyện sau này, nếu hiện tại không dùng được, bốn người bọn họ sẽ bị hút thành thây khô…
Phấn Mao và Tuyết Đoàn, một con thành thật ngồi xổm bên cạnh Từ Tử Nham, dùng đầu lưỡi liếm chân, một con vẫn ngồi vững chắc trên vai Từ Tử Dung tiếp tục gặm cà rốt, dù cho Từ Tử Dung làm ra động tác có độ khó cao cỡ nào.
Đối với hai linh sủng không đáng tin cậy, Từ Tử Nham biết bọn chúng không đơn giản, nhưng chẳng bao giờ đặt hy vọng lên hai người đứa nó. Đừng nói là Tu Chân Giới, dù cho ở hiện đại, Từ Tử Nham cũng tin rằng, ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Linh lực vô cùng hung bạo chạy trong cơ thể Cực Quang, dùng tư thái quân lâm thiên hạ quét sạch toàn bộ ấn ký của chủ cũ lưu lại.
Thậm chí, Tiểu Thanh bên trong đan điền còn theo linh lực của Từ Tử Nham dạo một vòng trong cơ thể Cực Quang, đối với cái tên gần như trở thành hàng xóm của mình, đương nhiên Tiểu Thanh phải nhìn một cái.
Đối với Tiểu Thanh vô cùng có linh tính, Từ Tử Nham đã sớm học được giả vờ không thấy, từ khi lên trúc cơ bị Tiểu Thanh dời sông lấp bể, dằn vặt anh một trận trong đan điền chính mình, anh cũng đã ý thức được tia Thanh Tiêu Thần Lôi này phi phàm.
Anh không biết Tiểu Thanh sinh ra một tia linh tính khi nào, nhưng đối với anh mà nói, Tiểu Thanh có thể có được linh tính, đối với anh là chuyện hữu ích vô hại. Không đề cập đến chuyện xa xa, lần trước anh cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi, nếu không phải là có Tiểu Thanh hỗ trợ, anh đã sớm bạo thể mà chết, đâu còn mạng sống đến bây giờ…
Sau khi bị Tiểu Thanh đi vào cơ thể, phi kiếm Cực Quang bắt đầu rung nhè nhẹ, Từ Tử Nham hơi lo lắng, anh muốn luyện hóa Cực Quang chứ không phải muốn hủy diệt Cực Quang, Tiểu Thanh trực tiếp chạy một vòng bên trong Cực Quang như vậy, có thể tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho Cực Quang hay không?
Sự thực chứng minh —— Từ Tử Nham nghĩ nhiều. _(:з” ∠)_
Sau khi Tiểu Thanh đi dạo một vòng bên trong phi kiếm Cực Quang, phi kiếm Cực Quang liền toát ra một cảm giác cực kỳ thân thiết với Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham yên lặng đỡ trán, sao anh lại cảm thấy, Cực Quang này trong tay anh lại có cảm giác run M… Hình như sau khi anh đưa linh lực vào, Cực Quang còn có chút phản kháng, chờ Tiểu Thanh đi qua ngay lập tức thành thật, thậm chí còn chân chó nịnh nọt Tiểu Thanh…
Âm thầm luyện hóa Cực Quang thu vào trong cơ thể mình xong xuôi, mà một bên, Từ Tử Dung cũng lặng lẽ dùng Huyết Đằng buộc Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ chung một chỗ, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là có thể ném bọn họ qua đây.
Trên tay cầm Kiếm Phù mà La Vân Đạo Quân cho anh, Từ Tử Nham đưa linh lực toàn thân vào đó. Kiếm Phù trong tay dần nóng lên, Từ Tử Nham nháy mắt với đệ đệ, Từ Tử Dung lập tức nắm chặt Huyết Đằng trong tay.
“Ta liều mạng với ngươi!” Dục Ma Lão Tổ hét lớn một tiếng, linh lực toàn thân dâng lên, liều mạng đan điền vỡ vụn, phóng ra một chiêu Liệt Không Trảm.
Dung Thanh Vân liền hoa dung thất sắc, hắn không ngờ tới ý nghĩ ban đầu hạ quyết tâm muốn để Dục Ma Lão Tổ chết từ từ lại bị khám phá, đối phương cũng đủ quyết đoán, không cần thân thể, làm linh lực toàn thân bạo động, xuất ra một chiêu Liệt Không Trảm.
Trên phương diện phòng ngự, bộ tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không am hiểu, tuy rằng bản thể Yêu tu cứng rắn hơn nhân loại rất nhiều, nhưng đối mặt với pháp thuật không gian, Dung Thanh Vân vẫn đỡ không được.
Liệt Không Trảm như một đạo kiếm quang trong suốt, không có ánh sáng rực rỡ, không có âm thanh chói tai, yên lặng chém vào chân trước bên phải của Dung Thanh Vân.
Máu tươi tuôn ra trên thân thể to lớn của cáo trắng, trong nháy mắt liền dính một tầng huyết y vào lớp lông trắng của nó.
Sau khi Dục Ma Lão Tổ sử dụng một chiêu Liệt Không Trảm, nguyên anh liền vội vã phá thể chạy ra, tuy lần này gã có thể làm Dung Thanh Vân bị thương nặng, nhưng lúc này gã cũng không có năng lực phản kháng.
Dung Thanh Vân trọng thương rơi xuống đất, trong mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm phương hướng Dục Ma Lão Tổ chạy trốn, lần này hắn bị thương không nhẹ, dù biết rõ Dục Ma Lão Tổ đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm đuổi theo.
Ai biết có thể ép Dục Ma Lão Tổ tự bạo nguyên anh hay không, nếu hắn phải thừa nhận một lần công kích nữa, không chừng mạnh phải vùi vào đất mẹ.
***
Giải thích của tác giả Về quan hệ của hai người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung bị người khác nhìn ta: Đầu tiên, cái này không phải là ai cũng có thể nhìn ra, mà là —— Dục Ma Lão Tổ tinh thông loại đồ chơi này… _(:з” ∠)_
Quay lại Bạch Hoa, người ta là nam chính, hơn nữa có Tinh Nguyên Đạo Thể, đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Nhưng cũng không phải Nguyên Anh Đạo Quân nào cũng có thể nhìn ra… Về quan hệ huyết mạch: Tất cả Nguyên Anh Đạo Quân đều có thể nhìn ra.
Từ Từ Nham và Từ Tử Dung vốn không có quan hệ huyết mạch, nhưng không ngăn được đệ đệ phá rối trên người ca ca, hạ huyết khế, vì vậy… Mạnh mẽ làm ra chút quan hệ…
Bên trong cơ thể bọn họ đều có máu tươi bản mạng của đối phương, trong mắt của Nguyên Anh Đạo Quân, bọn họ có quan hệ huyết mạch. Trên thực tế, hai người không phải huynh đệ thân sinh… Hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì.
Lẽ ra tổn thất một ảnh quỷ tuyệt đối không làm Dục Ma Lão Tổ tức giận như vậy, nhưng hành vi Từ Tử Nham giết chết ảnh quỷ, lại bị gã coi là khiêu khích.
Tay gã bấm pháp quyết, đang định thả ra mấy cái ảnh quỷ giải quyết bọn họ trong một hơi thở, không ngờ tới lại bị Dung Thanh Vân ngăn cản: “Sư phụ, Vân Nhi đã lâu không thấy tư thế oai hùng khi sư phụ ra tay, hôm nay để Vân Nhi mở rộng tầm mắt được không?”
Trong mắt Dung Thanh Vân viết đầy sùng bái, giống như nếu Dục Ma Lão Tổ không tự mình ra tay giải quyết bọn họ sẽ làm hắn cực kỳ thất vọng.
Dục Ma lão tổ cười ha ha: “Được! Để đồ nhi ngoan nhìn sư phụ giải quyết bọn chúng như thế nào!”
Hai mắt Dung Thanh Vân sáng ngời: “Sư phụ, để ta tính thời gian cho người, mười hơi thở đủ không?”
Dục Ma lão tổ trừng mắt nhìn Dung Thanh Vân: “Mười hơi thở? Ba hơi thở là đủ!”
Lời còn chưa dứt, gã đã biến mất, vài đạo hắc mang tách ra bốn hướng bay về phía bốn người Từ Tử Nham, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ không phản ứng kịp, lập tức bị đánh hộc máu, bay ra ngoài, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Từ Tử Dung ngăn cản cũng cực kỳ khó khăn, dù y có kinh nghiệm đi chăng nữa, tu vi xảy ra chênh lệch, không phải dựa vào kinh nghiệm là có thể khắc phục.
Biểu hiện của Từ Tử Nham tốt hơn Từ Tử Dung một chút, anh có Tử Tiêu Thần Lôi có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với loại pháp thuật này, mà tu vi của anh cũng cao hơn Từ Tử Dung một chút.
Đánh bay Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, Dục Ma lão tổ duỗi tay, định bóp cổ Từ Tử Nham, trong cuộc đấu lúc nãy, gã nhận ra tiểu tử xinh đẹp kia luôn bảo vệ ca ca của y, chỉ cần khống chế ca ca y, căn bản không cần gã ra tay, tiểu tử kia sẽ đầu hàng.
Dung Thanh Vân chỉ mới bắt đầu đếm hết một hơi thở, dường như Dục Ma Lão Tổ đã giải quyết xong cuộc chiến, gã cực kỳ đắc ý liếc mắt nhìn đồ đệ của mình một cái, không ngờ lúc này, gã cho rằng Từ Tử Nham sẽ nhanh chóng bị gã kiềm chế lại toàn thân bộc phát ra tử quang chói mắt, theo sau đó, thân thể của gã lại chịu đựng một lực lượng cực kỳ hung tàn.
Có lẽ là vì không để mấy người này vào mắt, cho nên Dục Ma Lão Tổ vẫn không bố trí lồng linh lực trên người, thân thể trực tiếp chịu đựng công kích của Tử Tiêu Thần Lôi, kết quả không chỉ bị đánh lui vài bước, hơn nữa còn bị thương.
“Thằng ranh, ngươi dám!” Vành mắt Dục Ma Lão Tổ muốn nứt ra, Nguyên Anh Lão Tổ lại bị thương trên tay một tu sĩ ngưng mạch kỳ, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, gã tuyệt đối sẽ bị người cười nhạo mấy năm!
Giết hết tất cả, cũng không muốn để mấy người này còn sống cho đồ đệ mình thải bổ, trực tiếp phóng ra công kích mạnh nhất của gã —— Liệt Không Trảm.
Chỉ có tu vi nguyên anh trở lên mới có thể chân chính tiếp xúc với pháp tắc không gian, mà Liệt Không Trảm là một loại pháp thuật công kích tổng hợp với pháp tắc không gian.
“Ca ca!” Ánh mắt Từ Tử Dung liền biến thành huyết hồng, bởi vì tình cảnh ở xa xa mà máu huyết toàn thân trở nên giá lạnh.
Từ Tử Nham chỉ thấy sau khi nam tử trung niên kia lui về sau vài bước liền giơ tay lên chém vào hư không, sau đó không gian giũa hai người bọn họ liền bị bóp méo mãnh liệt, thậm chí xuất hiện vài vết nứt không gian.
Vào giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, đầu óc Từ Tử Nham bình tĩnh ngoài dự tính.
Anh biết với tu vi của mình không đỡ được một chiêu này, cho dù vẫn còn bùa phòng ngự La Vân Đạo Quân cho anh, cũng tuyệt đối không đỡ được một chém ẩn chứa pháp tắc không gian, một chém này anh muốn tránh cũng không thể tránh, kết cục gần như là không thoát khỏi cái chết.
Đương nhiên, Từ Tử Nham không muốn chết, anh ù ù cạc cạc xuyên đến thế giới xa lạ này, trong đầu chứa đầy ký ức xa lạ, dù trong điều kiện như vậy, anh cũng kiên cường thích ứng hoàn cảnh sống sót, thậm chí còn nuôi lớn một đệ đệ biến thái vặn vẹo, anh nào cam tâm, khi đệ đệ biến thái thay đổi thành tình nhân biến thái vừa chạm đến ranh giới hạnh phúc thì anh liền chết?
Không muốn chết! Không muốn chết! Không muốn chết!
Từ Tử Nham không muốn chết! Càng không muốn nhìn Từ Tử Dung suy sụp!
Không hề nghi ngờ, một khi mình chết đi, Từ Tử Dung sớm đã vặn vẹo, hoàn toàn dựa vào ca ca để duy trì biểu hiện bình thường nhất định sẽ suy sụp, thậm chí Huyết Hải Tâm Kinh của y cũng sẽ xảy ra phản phệ, làm y biến thành một quái vật không có lý trí, chỉ biết giết chóc.
Anh luyến tiếc nam nhân đã trải qua một đời đau khổ lại một lần nữa bị tổn thương, cho nên anh nhất định không thể chết!
Đầu óc chuyển cực nhanh, phàm là biện pháp có thể, Từ Tử Nham đều muốn dùng thử, nhưng làm anh tuyệt vọng là không có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu anh thoát khỏi tử cảnh, hơn nữa vì đối phương thả ra uy áp, thậm chí anh muốn trốn vào Phương Cách cũng không làm được…
Khoan đã! Phương Cách!!!
Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời!
Anh đột nhiên nhớ tới, Phương Cách dựa vào cổ lực lượng khi xuyên qua không gian để tiến hóa, vậy có phải có nghĩa là, loại lực lượng không gian là nơi phát ra năng lượng cho Phương Cách?
Nếu quả thật như thế, không biết Phương Cách có thể tiêu hóa năng lượng không gian mạnh hơn một chút hay không… Mặc kệ! Ngựa chết thành ngựa sống đi! Dù sao không còn biện pháp nào khác, nếu như ngay cả Phương Cách cũng không dùng được, anh cũng chỉ có thể chờ chết!
Thân thể không thể cử động, cũng may suy nghĩ hoàn toàn tự do, yên lặng điều khiển Phương Cách che trước mặt mình, hơn nửa còn mở miệng tiến về phía trước, bay về phía Liệt Không Trảm, nghênh đón.
Dục Ma lão tổ cười lạnh đợi Từ Tử Nham bị Liệt Không Trảm của mình xé thành mảnh nhỏ, cũng không nghĩ đến xảy ra cảnh tượng làm gã khiếp sợ, khi Liệt Không Trảm mình thả ra đến gần Từ Tử Nham thì đột nhiên biến mất!
Tuyệt đối không có khả năng!!!
Dục Ma Lão Tổ hoảng hốt, ánh mắt nhìn Từ Tử Nham cũng không bình thường. Liệt Không Trảm là chiêu thức gã đắc ý, tuyệt đối không thể bị một tu sĩ ngưng mạch kỳ âm thầm giải trừ!
“Ngươi làm cái gì?” Dục Ma lão tổ lớn tiếng quát.
Từ Tử Nham yên lặng nhìn Phương Cách nhà mình không chút khách khí nuốt lấy chiêu thức Liệt Không Trảm, nuốt hết ánh sáng không nói, còn ợ một tiếng thật lớn…
Bởi vì Từ Tử Nham khiếp sợ năng lực của Phương Cách nhà mình, vì vậy không để mắt đến Dục Ma Lão Tổ.
Dục Ma Lão Tổ không có được câu trả lời hài lòng, ánh mắt trầm xuống, định bắt bọn họ về tra khảo. Gã niệm pháp chú trong miệng, lần thứ hai hiện lên Bách Quỷ Phiên khổng lồ sau lưng.
Âm phong bốn phía Bách Quỷ Phiên, vô số ảnh quỷ gào khóc thê lương ra ra vào vào Bách Quỷ Phiên, Dục Ma lão tổ bấm một pháp quyết, đang định chiêu mộ trên dưới một trăm ảnh quỷ mang bốn người kia đi, ai ngờ đột nhiên ngực tê rần, phun ra một ngụm máu lớn, tu vi sụt giảm, từ nguyên anh kỳ rơi thẳng xuống kim đan trung kỳ.
“Xảy ra chuyện gì!” Dục Ma lão tổ cực kỳ hoảng sợ nhìn Từ Tử Nham, gã thật sự không biết mình bị đối phương đánh lén khi nào, lại bị thương nặng như vậy, ngay cả tu vi đều rớt xuống.
Khi thấy ca ca thoát khỏi hiểm cảnh, Từ Tử Dung từ vui mừng đến tỉnh táo lại lập tức bổ nhào vào người ca ca, ôm anh thật chặt, trong lòng y quyết định, nếu hôm nay thực sự không thể chạy thoát, y thà chết cũng phải chết chung với ca ca.
Cứ như vậy, Từ Tử Nham bị Từ Tử Dung ôm thật chặt, sau đó mặt vô tội nhìn Dục Ma Lão Tổ —— trên thực tế, anh và Tử Dung cũng bị nghịch chuyển bất ngờ làm cho sửng sốt.
Tuyết Đoàn vẫn ngồi xổm bên cạnh Từ Tử Nham tỏ vẻ hậm hực ngậm miệng lại… Như có điều suy nghĩ nhìn vị trí của Phương Cách đến ngây người. Vốn cho rằng lúc này nó nhất định phải ra tay, ai ngờ chủ nhân vẫn còn có vũ khí bí mật!
Dùng chân chà cằm, Tuyết Đoàn nghĩ, có lẽ mình có thể cho chủ nhân thêm một vài điểm.
Khi mọi người ở đây bị tình huống bất ngờ làm khiếp sợ, Dung Thanh Vân vẫn nghiêng người dựa trên đoàn mây đen, dáng vẻ lười biếng lại đứng thẳng dậy, nhíu mày oán giận nói: “Thật ngu xuẩn, đã sớm bảo ngươi đừng dùng Bách Quỷ Phiên, ngươi cố tình không nghe.”
Tiếp theo đó, hắn vốn chỉ có tu vi trúc cơ sơ kỳ bắt đầu kéo lên trung kỳ, tiếp tục vọt tới kim đan trung kỳ mới ngừng lại.
Hắn kiểm tra tu vi của mình, vừa yêu kiều vừa giận dữ trừng mắt nhìn nhóm Từ Tử Nham: “Các ngươi không thể chết sớm một chút sao, hại ta bại lộ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Dục Ma Lão Tổ khiếp sợ nhìn ái đồ đột ngột tăng tu vi, gã nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, ám toán gã chính là đệ tử gã sủng ái nhất.
Dung Thanh Vân cười nhạo một tiếng: “Lão già kia, giao hoan với ta rất hưởng thụ phải không? Có phải mỗi một lần đều dục tiên dục tử, còn có thể cảm nhận được tu vi nâng cao?”
Dục Ma Lão Tổ nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm.
Dung Thanh Vân cười quyến rũ: “Ngươi nghĩ rằng ta là Thiên Huyền Đạo Thể, là lô đỉnh trời sinh, có thể giúp ngươi đột phá, nhưng trên thực tế, ta không có đạo thể quỷ gì cả. Chậc chậc, thực sự là lớn lên xấu, công phu trên giường còn không tốt, ngay cả đồ tử đồ tôn của ngươi còn tốt hơn ngươi gấp trăm lần.”
“Nghiệt đồ!” Dục Ma Lão Tổ giận dữ, cho dù ai bị người đầu ấp tay gối hình dung mình như vậy đều tuyệt đối không thể chịu đựng được. Gã giương tay đánh ra một đạo pháp quyết, Bách Quỷ Phiên phía sau bỗng dưng chấn động, gã lập tức bị phản phệ, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không thừa nhận.” Dung Thanh Vân cười châm chọc: “Tu vi của ngươi đã sớm bị ta hấp thu, nếu không phải hôm nay ngươi cậy mạnh dùng Bách Quỷ Phiên, chỉ cần nửa tháng nữa, ta có thể hút ngươi thành thây khô. Chậc chậc, không biết ngươi may mắn hay xui xẻo nữa.” Nói xong, hắn nhìn về phía nhóm người Từ Tử Nham: “Thật không biết các ngươi may mắn hay xui xẻo.”
Lời còn chưa dứt, hắn biến tay thành móng vuốt, nhào về phía Dục Ma Lão Tổ, vừa đánh vừa cười híp mắt nói: “Sư phụ, nể mặt ta hầu hạ ngươi lâu vậy, ngươi thành thành thật thật giao tu vi ra đây!”
“Nằm mơ!” Vành mắt Dục Ma Lão Tổ muốn nứt ra, gã không dám dùng Bách Quỷ Phiên nữa, chỉ có thể sử dụng những chiêu thức khác đáp trả.
Dung Thanh Vân cười ngọt ngào, hạ thủ lại không chút lưu tình, hắn dùng lời nhỏ nhẹ khuyên lơn: “Sư phụ, đồ đệ của ngươi đã bị ta thải bổ hết, hiện tại biểu hiện của bọn họ không khác gì bình thường, nhưng kỳ thực đã thành xương khô, chỉ cần một hai tháng nữa, bọn họ sẽ dùng hết chút sinh cơ cuối cùng, sau đó… Phù một tiếng hóa thành tro bụi.”
“Sư phụ…” Dung Thanh Vân nháy mắt mấy cái: “Bọn họ biến thành như vậy đều là ngươi làm hại, chẳng lẽ ngươi không muốn đi đền bù cho bọn họ sao?”
“Hừ!” Lời này của Dung Thanh Vân rõ ràng cho thấy suy nghĩ muốn làm Dục Ma Lão Tổ dao động, đáng tiếc Dục Ma Lão Tổ không quan tâm đến đồ tử đồ tôn và thị thiếp của gã: “Nếu bọn họ là đệ tử của ta, đương nhiên nên vì ta phân ưu, nếu chết chỉ là mệnh bọn họ không tốt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý bọn họ?”
Dục Ma Lão Tổ không sử dụng Bách Quỷ Phiên, còn không ngừng dùng đan dược chữa thương, tuy nói tu vi hiện tại của Dung Thanh Vân tương đương với gã, nhưng cũng không chiếm được thứ tốt dưới tay gã.
“Chết tiệt!” Công kích một lúc vẫn không được, Dung Thanh Vân cũng không kiên nhẫn, hắn ném kiện lụa mỏng duy nhất trên người hắn, thân hình đột nhiên bành trướng, trong nháy mắt liền hóa thành một con Lục Vĩ Hồ cực lớn màu trắng.
“Yêu tu!” Con ngươi Dục Ma Lão Tổ co rút mạnh mẽ, trong nháy mắt hiểu được điểm mấu chốt.
Thảo nào!
Khó trách gã vừa thấy Dung Thanh Vân liền lọt vào mắt xanh của gã, sau khi trải qua song tu một lần với Dung Thanh Vân, trầm mê đến cảnh giới dục tiên dục tử.
Thân là tu sĩ nguyên anh của Hợp Hoan Tông, Dục Ma Lão Tổ tu luyện tới trình độ như vậy đương nhiên sẽ không thiếu trải nghiệm thải bổ người khác, nhưng bất luận là ai cũng chưa bao giờ làm gã hưởng thụ qua cảm giác sảng khoái như vậy. Hơn nữa mỗi một lần song tu với Dung Thanh Vân, tu vi hai người bọn họ đều có tiến bộ, chỉ là Dục Ma Lão Tổ vẫn cho rằng Dung Thanh Vân là thể chất lô đỉnh trời sinh, lại không nghĩ rằng, tu vi Dung Thanh Vân nâng cao là thật, mà gã chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Ngoại trừ bản năng thiên phú của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, không có ảo thuật gì có thể lừa dối một tu sĩ nguyên anh lâu như vậy, con Thiên Hồ này đã có sáu đuôi, nghĩ đến những cái đuôi này đều là nó trải qua thải bổ mà tu luyện ra được, Dục Ma Lão Tổ liền cảm thấy như muốn thổ huyết…
“Ta giết ngươi!” Dục Ma Lão Tổ hét lớn một tiếng!
Sau khi Dung Thanh Vân biến về nguyên hình, Dục Ma Lão Tổ vẫn luôn bị vây trong trạng thái bị áp chế. Tu vi đột nhiên từ nguyên anh kỳ rơi xuống, làm có rất nhiều pháp thuật sở trường của gã không thể thi triển. Mà đòn sát thủ Liệt Không Trảm của gã nhất định phải có tu vi nguyên anh kỳ mới có thể sử dụng, nếu lúc này mạnh mẽ ra tay, sẽ tiêu hao linh lực, rơi vào tình cảnh bạo nổ đan điền.
Dục Ma Lão Tổ không muốn chết, đương nhiên cũng sẽ không sử dụng chiêu Liệt Không Trảm đó, tuy rằng bây giờ gã bị hạ tu vi, nhưng cảnh giới vẫn còn, tuy rằng đan điền bên trong đã xuất hiện dấu hiệu thoái hóa, nhưng miễn cưỡng có thể kiên trì. Chỉ cần gã có thể bắt Dung Thanh Vân, lấy lại tu vi trên người hắn, nếu còn được thêm mấy tên tu sĩ phía sau, dù không thể trở lại nguyên anh kỳ, nhưng gã cũng có thể tạm thời giữ được nguyên anh của mình.
Sinh mệnh tu sĩ dài dằng dặc, tu sĩ nguyên anh kỳ càng có tuổi thọ hơn một nghìn năm, chỉ cần sống, là có hy vọng, đương nhiên Dục Ma Lão Tổ sẽ không nổi giận chỉ vì mấy lời nói của Dung Thanh Vân.
Mặc dù miệng gã rống to, nhưng chiêu thức ra tay lại càng thêm điềm tĩnh, suy cho cùng là tu luyện từng chiêu từng thức, so với Dung Thanh Vân, kinh nghiệm đấu pháp của Dục Ma Lão Tổ đủ để vứt Dung Thanh Vân xa vài con phố.
Từ khi tu vi Dục Ma Lão Tổ bắt đầu rơi xuống, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung liền trở thành quần chúng hiện trường. Bất luận là Dung Thanh Vân hay Dục Ma Lão Tổ, chưa từng coi trọng hai tu sĩ ngưng mạch kỳ như bọn họ, thậm chí có thể nói, trong mắt hai người kia, bốn người bọn họ chỉ là bốn con sơn dương chờ làm thịt.
Hiện tại Dục Ma Lão Tổ và Dung Thanh Vân đánh rất kịch liệt. Lúc nãy Từ Tử Nham chỉ chịu chút hoảng sợ cũng không có bị thương, chỉ khi nào anh có hành động, hai người đang chiến đấu kịch liệt ở đối diện sẽ thoáng nhìn sang đầy lạnh lùng…
Từ Tử Nham không nhịn được thầm chửi má nó, hai người này náo nhiệt như vậy, lại không chịu buông tha cho anh!
Anh nào đâu biết rằng, bất luận là Dục Ma Lão Tổ hay là Dung Thanh Vân đều là thạo nghề thải bổ, sau khi chiến đấu với một gã tu sĩ có tu vi tương đương, nhất định sẽ bị thương, đến lúc đó, bốn người bọn họ chính là đối tượng thải bổ có sẵn, đương nhiên không chịu thả bọn họ đi.
“Đệ mang Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ qua đây.” Từ Tử Nham hạ giọng nói với Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung ôm chặt lấy eo anh không buông tay, nhưng dưới thân y lại có một Huyết Đằng mảnh mai kéo dài ra.
Mắt thấy Huyết Đằng yên lặng bò về phía Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, Từ Tử Nham liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau bên kia, phát hiện chỉ cần mình và Tử Dung không hành động, bọn họ cũng sẽ không đặt quá nhiều lực chú ý.
Âm thầm chuyển Phương Cách qua bên cạnh mình, ngoại trừ Từ Tử Dung thì không ai chú ý tới đầu ngón tay của anh đã biến mất gần nửa đoạn.
Sau khi tiếp xúc với phi kiếm Cực Quang bên trong Phương Cách, Từ Tử Nham liền bắt đầu lặng lẽ luyện hóa trong chiến trường của hai gã kim đan kỳ.
Sau khi thu được Cực Quang vào hôm qua, anh còn chưa kịp luyện hóa. Nếu hôm nay anh sử dụng Cực Quang, sẽ làm tốc độ Cực Quang giảm bớt nhiều, hơn nữa cũng không có biện pháp phát huy đặc tính ‘Phá không’ của nó, theo tính toán hiện tại, chỉ có thể nắm chặt thời gian, bắt đầu luyện hóa dưới mũi hai người bọn họ.
Cũng may có bàn tay vàng Phương Cách…
Lúc này, Từ Tử Nham thật sự cảm kích ông Trời đã ban tặng anh bàn tay vàng này, suy xét một chút, mặc dù Phương Cách có điểm yếu về phương diện chứa vật, nhưng theo việc nó không ngừng tiến hóa, công năng của nó thực sự là càng ngày càng nhiều!
(Phương Cách: QAQ, chiếp chiếp chiếp chiếp, cuối cùng cũng chú ý đến tác dụng của người ta!)
Đầu ngón tay tiếp nối với Cực Quang, tại thời khắc khẩn cấp này, Từ Tử Nham không thể dùng cái phương pháp luyện hóa bình thản này, mà là trực tiếp dùng linh lực mang theo Tử Tiêu Thần Lôi, dùng một tư thế dễ như trở bàn tay, trực tiếp nhảy vào bên trong Cực Quang.
Làm như vậy có thể sẽ hơi ảnh hưởng đến phẩm chất của Cực Quang, nhưng Từ Tử Nham không lo được nhiều như vậy, Sau này còn có thể dùng hay không đó là chuyện sau này, nếu hiện tại không dùng được, bốn người bọn họ sẽ bị hút thành thây khô…
Phấn Mao và Tuyết Đoàn, một con thành thật ngồi xổm bên cạnh Từ Tử Nham, dùng đầu lưỡi liếm chân, một con vẫn ngồi vững chắc trên vai Từ Tử Dung tiếp tục gặm cà rốt, dù cho Từ Tử Dung làm ra động tác có độ khó cao cỡ nào.
Đối với hai linh sủng không đáng tin cậy, Từ Tử Nham biết bọn chúng không đơn giản, nhưng chẳng bao giờ đặt hy vọng lên hai người đứa nó. Đừng nói là Tu Chân Giới, dù cho ở hiện đại, Từ Tử Nham cũng tin rằng, ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Linh lực vô cùng hung bạo chạy trong cơ thể Cực Quang, dùng tư thái quân lâm thiên hạ quét sạch toàn bộ ấn ký của chủ cũ lưu lại.
Thậm chí, Tiểu Thanh bên trong đan điền còn theo linh lực của Từ Tử Nham dạo một vòng trong cơ thể Cực Quang, đối với cái tên gần như trở thành hàng xóm của mình, đương nhiên Tiểu Thanh phải nhìn một cái.
Đối với Tiểu Thanh vô cùng có linh tính, Từ Tử Nham đã sớm học được giả vờ không thấy, từ khi lên trúc cơ bị Tiểu Thanh dời sông lấp bể, dằn vặt anh một trận trong đan điền chính mình, anh cũng đã ý thức được tia Thanh Tiêu Thần Lôi này phi phàm.
Anh không biết Tiểu Thanh sinh ra một tia linh tính khi nào, nhưng đối với anh mà nói, Tiểu Thanh có thể có được linh tính, đối với anh là chuyện hữu ích vô hại. Không đề cập đến chuyện xa xa, lần trước anh cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi, nếu không phải là có Tiểu Thanh hỗ trợ, anh đã sớm bạo thể mà chết, đâu còn mạng sống đến bây giờ…
Sau khi bị Tiểu Thanh đi vào cơ thể, phi kiếm Cực Quang bắt đầu rung nhè nhẹ, Từ Tử Nham hơi lo lắng, anh muốn luyện hóa Cực Quang chứ không phải muốn hủy diệt Cực Quang, Tiểu Thanh trực tiếp chạy một vòng bên trong Cực Quang như vậy, có thể tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho Cực Quang hay không?
Sự thực chứng minh —— Từ Tử Nham nghĩ nhiều. _(:з” ∠)_
Sau khi Tiểu Thanh đi dạo một vòng bên trong phi kiếm Cực Quang, phi kiếm Cực Quang liền toát ra một cảm giác cực kỳ thân thiết với Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham yên lặng đỡ trán, sao anh lại cảm thấy, Cực Quang này trong tay anh lại có cảm giác run M… Hình như sau khi anh đưa linh lực vào, Cực Quang còn có chút phản kháng, chờ Tiểu Thanh đi qua ngay lập tức thành thật, thậm chí còn chân chó nịnh nọt Tiểu Thanh…
Âm thầm luyện hóa Cực Quang thu vào trong cơ thể mình xong xuôi, mà một bên, Từ Tử Dung cũng lặng lẽ dùng Huyết Đằng buộc Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ chung một chỗ, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là có thể ném bọn họ qua đây.
Trên tay cầm Kiếm Phù mà La Vân Đạo Quân cho anh, Từ Tử Nham đưa linh lực toàn thân vào đó. Kiếm Phù trong tay dần nóng lên, Từ Tử Nham nháy mắt với đệ đệ, Từ Tử Dung lập tức nắm chặt Huyết Đằng trong tay.
“Ta liều mạng với ngươi!” Dục Ma Lão Tổ hét lớn một tiếng, linh lực toàn thân dâng lên, liều mạng đan điền vỡ vụn, phóng ra một chiêu Liệt Không Trảm.
Dung Thanh Vân liền hoa dung thất sắc, hắn không ngờ tới ý nghĩ ban đầu hạ quyết tâm muốn để Dục Ma Lão Tổ chết từ từ lại bị khám phá, đối phương cũng đủ quyết đoán, không cần thân thể, làm linh lực toàn thân bạo động, xuất ra một chiêu Liệt Không Trảm.
Trên phương diện phòng ngự, bộ tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không am hiểu, tuy rằng bản thể Yêu tu cứng rắn hơn nhân loại rất nhiều, nhưng đối mặt với pháp thuật không gian, Dung Thanh Vân vẫn đỡ không được.
Liệt Không Trảm như một đạo kiếm quang trong suốt, không có ánh sáng rực rỡ, không có âm thanh chói tai, yên lặng chém vào chân trước bên phải của Dung Thanh Vân.
Máu tươi tuôn ra trên thân thể to lớn của cáo trắng, trong nháy mắt liền dính một tầng huyết y vào lớp lông trắng của nó.
Sau khi Dục Ma Lão Tổ sử dụng một chiêu Liệt Không Trảm, nguyên anh liền vội vã phá thể chạy ra, tuy lần này gã có thể làm Dung Thanh Vân bị thương nặng, nhưng lúc này gã cũng không có năng lực phản kháng.
Dung Thanh Vân trọng thương rơi xuống đất, trong mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm phương hướng Dục Ma Lão Tổ chạy trốn, lần này hắn bị thương không nhẹ, dù biết rõ Dục Ma Lão Tổ đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm đuổi theo.
Ai biết có thể ép Dục Ma Lão Tổ tự bạo nguyên anh hay không, nếu hắn phải thừa nhận một lần công kích nữa, không chừng mạnh phải vùi vào đất mẹ.
***
Giải thích của tác giả Về quan hệ của hai người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung bị người khác nhìn ta: Đầu tiên, cái này không phải là ai cũng có thể nhìn ra, mà là —— Dục Ma Lão Tổ tinh thông loại đồ chơi này… _(:з” ∠)_
Quay lại Bạch Hoa, người ta là nam chính, hơn nữa có Tinh Nguyên Đạo Thể, đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Nhưng cũng không phải Nguyên Anh Đạo Quân nào cũng có thể nhìn ra… Về quan hệ huyết mạch: Tất cả Nguyên Anh Đạo Quân đều có thể nhìn ra.
Từ Từ Nham và Từ Tử Dung vốn không có quan hệ huyết mạch, nhưng không ngăn được đệ đệ phá rối trên người ca ca, hạ huyết khế, vì vậy… Mạnh mẽ làm ra chút quan hệ…
Bên trong cơ thể bọn họ đều có máu tươi bản mạng của đối phương, trong mắt của Nguyên Anh Đạo Quân, bọn họ có quan hệ huyết mạch. Trên thực tế, hai người không phải huynh đệ thân sinh… Hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất